Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 71



Tả Dĩ Uyên nhận được điện thoại của quản gia xong lập tức cảm giác đầu có chút phát đau. Vì thực hiện kế hoạch “cầu hôn” của mình, nên hành vi mấy ngày nay của hắn đã coi như chọc tức Sở Cảnh. Nhưng mấu chốt là, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thể giải thích với cậu được… điều này thật khiến người ta đau đầu.

“Boss à, nếu bây giờ ngài muốn tránh Sở… thì tốt nhất nên hành động ngay đi.” Chris đứng một bên, liều mạng nhịn xuống dục vọng muốn cười nhạo Boss mình, ho nhẹ một tiếng, nói: “Lái xe từ nhà chính tới đây không mất nhiều thời gian đâu.”

Tả Dĩ Uyên giương mắt nhìn khuôn mặt lộ vẻ trêu tức của Chris, không mặn không nhạt hỏi lại: “Nhìn dáng vẻ của cậu, gần đây quá nhàm chán hả?”

Biểu tình Chris cứng đờ, lập tức căng thẳng nói: “Boss, về chuyện của tôi, kỳ thật có thể không cần thảo luận vào lúc này… A, tôi nghĩ ra rồi, dựa theo tốc độ của Sở, có lẽ ngài chỉ còn hơn 20 phút.”

Tả Dĩ Uyên thở dài đứng dậy, xoay người đi thẳng ra ngoài.

“Chris….”

“Dạ, Boss.” Chris bày ra bộ mặt nghiêm túc.

“Cậu đã rảnh rỗi như vậy… trên bàn có một phần kế hoạch về việc sản xuất khai thác đá quý…. Hạng mục đó, cậu thuận tiện phụ trách đi.” Tả Dĩ Uyên không nhanh không chậm nói, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu mỉm cười với Chris, nói: “Cậu tới Tây Phi có thể thuận tay giúp đỡ Cokar khai thác mỏ quặng, một công đôi việc, rất tốt!”

….Tốt em gái anh! lão tử muốn nghỉ ngơi, lão tử không muốn tới Châu Phi, hỗn đản!

Chris nhìn theo bộ dáng thong dong của Tả Dĩ Uyên, nhất thời cảm giác cả người không tốt chút nào.

Mà càng không tốt chính là….

“Chris, chỉ có mình anh ở đây sao?” Sở Cảnh đẩy cửa văn phòng ra, tầm mắt quét một vòng bên trong. Phát giác nơi này không có người mình muốn tìm, cuối cùng dời tầm mắt đặt trên người Chris vẻ mặt chán nản đang cúi đầu xem tài liệu trên bàn.

“A, Sở, cậu tới rồi!” Chris buông tập văn kiện trong tay xuống, nhìn Sở Cảnh đang đi gần tới chỗ mình, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ.

“Kế hoạch khai phá mỏ đá quý ở Tây Phi?” Sở Cảnh cầm tập kế hoạch lật lật xem, lập tức tựa tiếu phi tiếu nhìn Chris một cái, hỏi lại: “Kế hoạch này sao đột nhiên lại chuyển sang cho anh?”

Chris yên lặng nuốt xuống khó chịu trong lòng, cố mỉm cười với Sở Cảnh, nói: “Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với việc này, nên đặc biệt xin Boss tiếp nhận nhiệm vụ này… Aha ha, phong cảnh ở Châu Phi thật ra cũng đẹp lắm.”

“A? vậy sao?” Sở Cảnh nhếch môi một cái, thả lại bản kế hoạch xuống bàn, lập tức xoay người đi tới ghế sô pha ngồi xuống.

“Chris, Tả đâu?” chọn một tư thể thoải mái nhất, lúc này Sở Cảnh mới quay đầu ung dung thản nhiên hỏi.

“A, Boss, Boss…” Chris câu giờ mở miệng, đầu óc cấp tốc vận chuyển, tự hỏi nên trả lời thế nào mới có thể thuận thuận lợi lợi qua mặt vị yêu nghiệt Sở Cảnh này. Nhưng còn chưa đợi Chris nghĩ ra một câu trả lời hoàn mỹ, thì bên này Sở Cảnh đã chậm rãi mở miệng, đánh gãy lời nói của Chris.

“Chris, anh nên biết, tôi không thích người ta coi tôi là đồ ngốc để lừa gạt.” giọng nói Sở Cảnh rất nhẹ, nhưng ánh mắt lườm Chris lại lạnh như băng, ngược lại khiến Chris vốn đang bất an trở thành cả người lạnh run.

Chris do dự nửa ngày, vẻ mặt cầu xin: “Sở, chuyện này không thể trách tôi, là do Boss không cho tôi nói với cậu… tôi chỉ là một tiểu công nhân đáng thương bị tư bản vô sỉ hãm hại mà thôi.”

“Cho nên?” Sở Cảnh nhíu mày, đối diện Chris.

Một giây, hai giây, ba giây….

“Sở, cậu xác định cậu sẽ không mách Boss là tôi đã mật báo chuyện này chứ?” Chris ấp a ấp úng, sắc mặt rối rắm: “Ổng mà biết chắc chắn sẽ giết tôi! A, nhất định sẽ làm đó.”

“Tôi nghĩ, anh không có sự lựa chọn.” Sở Cảnh khoanh hai tay trước ngực, cong cong khóe môi làm như không chút để ý nói: “Hơn nữa, anh cũng nên tin tưởng tôi từ trước tới nay đều rất kín miệng.”

Chris nghiêm túc đánh giá Sở Cảnh, một lúc sau, rốt cục giống như thỏa hiệp khoát tay, thở dài nói: “Được rồi, Sở, cậu thắng.” hắng giọng một chút, nhỏ giọng than thở gì đó, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn Sở Cảnh, trên mặt Chris bày ra biểu tình thấy chết không sờn, cứng cổ nói: “Sở, mấy ngày nữa là sinh nhật 22 tuổi của cậu đúng không?”

Sở Cảnh chân mày nhíu lại, giống như mơ hồ hiểu được gì đó.

“Tả chuẩn bị sinh nhật cho tôi?” Sở Cảnh hỏi lại.

Nói thật, loại chuyện như sinh nhật gì đó, trừ bỏ năm 18 tuổi ở kiếp này Sở lão gia tử xuất phát từ mục đích lấy lòng mà tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật ra, thì còn lại cậu chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào. Dần dà, cậu cũng gần như quên luôn ngày sinh nhật của mình… nếu không phải do Chris nhắc, cậu căn bản cũng nghĩ không ra.

Được rồi, cậu có thể hiểu, người phương Tây đối với ngày “sinh nhật” luôn rất coi trọng.

“A, không, không hẳn thế.” Chris cắn răng, một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái nói: “Sở, ở nước cậu, không phải luật pháp quy định, nam nhân tới 22 tuổi mới được phép kết hôn sao?”

Đồng tử Sở Cảnh hơi co rụt lại, cả người vốn đang thoải mái dựa vào sô pha bỗng cứng còng trong chớp mắt.

“Ý anh là…” Ý trong lời nói của Chris cậu có thể hiểu, nhưng lúc này Sở Cảnh lại có chút do dự, hấp háy môi, thấp giọng mở miệng.

Thái độ Sở Cảnh do dự, Chris rõ ràng nhưng coi như không thấy, lưu loát giải thích rõ ràng nguyên nhân mọi chuyện, sau đó cười với Sở Cảnh, tổng kết lại: “Cho nên, Boss muốn cầu hôn cậu ngay trong ngày sinh nhật cậu đấy, Sở, cậu sắp chính thức trở thành phu nhân Boss chúng tôi rồi!”

Sở Cảnh trong nháy mắt cảm giác tư duy mình có chút hỗn loạn. Tuy rằng cậu xác định hiện tại cậu yêu Tả Dĩ Uyên, nhưng hai nam nhân thì kết hôn cái gì… Được rồi, cậu sống qua hai kiếp người cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện này.

Cậu còn cho rằng đời này mình sẽ không kết hôn… dù sao cũng chỉ là một tờ giấy mỏng manh, căn bản không đủ tác dụng để trói buộc, không phải sao?

Nhưng mà, hiện tại đột nhiên lại nói cho cậu biết, Tả Dĩ Uyên muốn kết hôn với cậu?

Loại cảm giác này… Sở Cảnh âm thầm suy nghĩ, những hình ảnh hỗn loạn trong đầu từ từ trở nên có trật tự, cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh Tả Dĩ Uyên đang mỉm cười với cậu.

Thật sâu thở mạnh một hơi, Sở Cảnh dùng sức nhắm mắt lại, hồi lâu sau, khi lần nữa mở mắt ra, Chris có thể thấy trong đôi mắt đen láy kia ánh lên ý cười mơ hồ.

Ừm… loại cảm giác này, hình như cũng không tệ.

Chris có chút thấp thỏm nhìn Sở Cảnh nãy giờ đều trầm mặc, thẳng tới khi xác định Sở Cảnh không giống như đang mất hứng, mới trộm thở phào một hơi. Tiện đà vui tươi hớn hở sán lại bên cạnh Sở Cảnh, hóng hớt hỏi: “Sở, cậu sắp được gả làm phu nhân Boss, giờ cậu có cảm giác gì?”

“Cảm giác?” Sở Cảnh lộ ra một nụ cười thực giả tạo với Chris: “Tôi có nói qua là tôi nhất định sẽ đáp ứng sao?”

“….Sở, cậu đang nói đùa phải không?!” Chris sửng sốt, lập tức lại cười cười, lắp ba lắp bắp hỏi lại.

“Anh đoán xem?” Sở Cảnh nghiêng đầu, hai tay đan nhau chống cằm.

Đoán em gái cậu!

“Sở, trò đùa này không vui chút nào, sẽ chết người đó!” gương mặt Chris nhăn nhó vặn vẹo hết cả…. đặc biệt, nếu để Boss biết được là do mình tiết lộ bí mật trước, mình sẽ bị Boss đày tới Châu Phi có chết cũng không được trở về!

Sở Cảnh nghiền ngẫm nhìn gương mặt căng thẳng của Chris, vươn tay cào cào mái tóc mình, sau đó đứng dậy, lập tức đi thẳng ra ngoài cửa.

“Ah! Sở!” Chris ở đằng sau gọi với theo.

“Gọi cái gì!” thẳng tới khi đi tới trước cánh cửa, Sở Cảnh lúc này mới khẽ quay đầu lại, cho Chris một gương mặt nghiêng hoàn mỹ: “Tôi nói, chẳng lẽ nhất định phải là Tả cưới tôi sao?”

“What?” giọng Chris im bặt.

“Chẳng lẽ…tôi cưới anh ấy, không được à?” Nói xong, Sở Cảnh khẽ mỉm cười, cho Chris một bóng dáng cao quý lãnh diễm, thanh thản bước ra ngoài. Chậc, còn tốt bụng mà thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Cưới…cưới boss?

Chris sửng sốt vài phút, nhìn trời thầm suy nghĩ trong chốc lát, nhất thời cảm thấy một tia sét giữa trời quang đột ngột đánh thẳng vào đầu mình. Ai nha, mẹ ơi, thực cmn rất kinh khủng!

Nhưng, hình như cũng rất thú vị!

Chris một tay gãi cằm, tựa hồ rất cao hứng. xoay người ngồi xuống chỗ cũ, vừa đọc tài liệu, vừa lấy di động ra nhắn tin cho đại Boss nhà mình.

[nguy cơ giải trừ, may mắn không làm trái mệnh lệnh!]

Không qua mấy phút đồng hồ sau, nghe hai tiếng “tích tích” vang lên, Tả Dĩ Uyên nhắn tin lại.

[Rất tốt. Bên này không còn chuyện của cậu nữa, ngày mai khởi hành đi Tây Phi luôn đi.]

Chris nhìn tin nhắn, biểu tình từ ~(≧▽≦)/~ trực tiếp suy sụp thành (╰_╯)#…. đồ khốn qua sông đoạn cầu!

Trầm mặc được vài giây, Chris lập tức nắm chặt đi dộng âm trầm nở nụ cười. Hừ Hừ, dám đem lão tử sung quân đi Châu Phi, lão tử bán đứng ngươi, quyết đoán đầu quân cho Sở đại nhân, quả nhiên không có sai, không có sai!

Hơn nữa…nếu lập tức tới Châu Phi, giả sử kế hoạch cầu hôn của Boss đại nhân xuất hiện rắc rối gì, vậy lửa giận ước chừng cũng không đốt tới trên người mình đi?

Tưởng tượng như vậy hình như… vẫn rất có lời.

Chris suy nghĩ trước sau một phen, rốt cục vừa lòng cười ra tiếng. Rất nhanh chuẩn bị đầy đủ tư liệu, liếc nhìn thời gian cũng đã tới giờ ăn trưa, mau mau tan tầm thôi.

“Alo, bà xã, anh muốn nói cho em một tin xấu… anh lại bị Boss của chúng ta lưu đày, lần này là tới Phi Châu… A, đúng, Boss thật sự rất khốn nạn, cho nên trưa nay khi anh về, em phải hảo hảo an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh đó…. cái gì? Trưa nay em muốn nấu ăn? Cái này… A, không không, bà xã, sao anh có thể ghét bỏ chứ? Anh… anh rất cao hứng đó bà xã…”

Trên đường, Chris vừa gọi điện thoại vừa nghiêm túc tự hỏi, nếu trưa nay Laura muốn nấu ăn… vậy có nên đi mua luôn một chai thuốc xổ không nhỉ? vừa ngọt ngào vừa thống khổ a o(╯□╰)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện