Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc
Chương 81
“Di Nhiên mau đi thay quần áo, nhớ ăn diện một chút, đi cùng ta ra ngoài gặp một người.” Sở lão gia tử liếc mắt nhìn Sở Di Nhiên đã ăn diện trang điểm xinh đẹp, nhíu mày, thanh lãnh cứng rắn mở miệng ra lệnh.
“Ra ngoài gặp một người?” Sở Di Nhiên có chút không tình nguyện: “Cha, để hôm khác đi, hôm nay con đã có hẹn rồi.”
“Hẹn? với bọn lang thang bụi đời hả?” Sở lão gia tử cười lạnh một tiếng: “Mày là Sở nhị tiểu thư, suốt ngày lông bông cùng với mấy cái tên côn đồ phố chợ làm loạn chẳng lẽ không cảm thấy mấy thân phận à? Con gái nhà người ta thì ăn mặc thục nữ đáng yêu, còn mày chưa dọa người ta sợ là may đấy! nhìn em gái mày xem, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện. Giờ được gả cho một người chồng tốt, cũng sắp làm mẹ tới nơi rồi… còn mày chẳng lẽ không thể khiến tao yên tâm hơn một chút sao?”
Sở Di Nhiên nghe xong lời này, sắc mặt lập tức liền khó coi: “Vâng, vâng, cái gì Sở Hân Nhiên cũng tốt, con cái gì cũng kém nó được chưa? Sở gia mấy đứa con chỉ có mình con là không tốt, ngay cả cái thằng Sở Cảnh đồng tính ghê tởm kia cũng xuất sắc hơn con gấp trăm ngàn lần đúng không?”
Sở lão gia tử lớn tiếng quát: “Mày dám lặp lại lần nữa tao xem?”
Sở Di Nhiên bị sắc mặt tức giận của Sở lão gia tử làm cho hoảng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu bỏ qua: “Cha từ nhỏ đã thiên vị Sở Hân Nhiên, con biết. Vâng, con không nhu thuận, không hiểu chuyện, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách con. Nếu cha cũng yêu thương con như yêu thương Hân Nhiên thì sao con có thể biến thành cái dạng này. Còn nữa, Sở Hân Nhiên gả cho nhà đó không phải cũng do cha se chỉ luồn kim sao? nếu lúc trước cha giới thiệu con cho La đại thiếu, tác hợp cho hai chúng con, nói không chừng hôm nay con mới chính là thiếu phu nhân La gia đấy!”
“Được, được lắm, Sở Di Nhiên, mày nói hay quá nhỉ!” Sở lão gia tử bị Sở Hân Nhiên làm cho bực mình: “Mày đã nói như vậy, thì tao cũng nói thật cho mày biết. năm đó tao vốn tính giới thiệu mày cho La Dục Chương, nhưng người ta nhìn mày chướng mắt. Em gái mày chẳng qua vô ý gặp mặt cậu ta, kết quả khiến La đại thiếu thương nhớ, vội vàng muốn đính hôn, Tất cả đều không phải do tao sắp xếp.”
“Cha, cha nói bậy!” Sở Di Nhiên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sự oán độc: “Cha gạt con!”
“Mày xứng sao?” Sở lão gia tử nhìn cũng không muốn dù chỉ một cái liếc mắt tới Sở Di Nhiên, khoát tay nói: “Cút về phòng tẩy trang sạch sẽ cái mặt lem nhem của mày cho tao, mặc bộ váy lễ phục màu lam lần trước, trang điểm nhẹ nhàng thoải mái chút, tao cho mày nửa tiếng!”
Sở Di Nhiên ngay từ đầu còn chưa minh bạch ý tứ của lão gia tử, nhưug cần thận nghĩ lại, đột nhiên hiểu ra: “Cha, cha muốn đem con bán đi?”
“Nói bậy cái gì đó hả? mày lớn như vậy, não bị chó gặm mất rồi à?” Sở lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Tao dẫn mày tới gặp mặt chủ tịch của Lý thị, làm quen gặp mặt nhau.”
Sở Di Nhiên đột nhiên thanh âm trở nên bén nhọn, gần như điên cuồng mà rống lên: “Chủ tịch Lý thị? Ông ta hơn con tận 20 tuổi đấy! con gái ông ta cũng chỉ kém con có 4, 5 tuổi! Cha muốn con tiếp cận ông ta sao?”
“Ồn cái gì mà ồn? mau cút về thay phòng quần áo!” Sở lão gia tử tức giận thật sự, rút khẩu súng từ trong ngực ra “rầm rầm” mà đập lên mặt bàn, khiến cả người Sở Di Nhiên run cả lên, tâm không cam lòng không nguyện nhưng chỉ có thể im bặt, cấm ngữ.
Sở gia hiện giờ vẫn do Sở lão gia tử làm chủ, ảnh hưởng của ông trước nay vẫn vậy, một khi nổi giận thì bất cứ ai cũng không dám chống lại. Sở Di Nhiên đáy lòng căm hận cắn chặt răng, nhưng lại không dám chính diện chống đối lão gia tử. Phẫn hận liếc nhìn khẩu súng trên bàn, quay đầu dẫm giày cao gót cộp cộp lên sàn nhà trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng, lửa giận trong lòng Sở Di Nhiên càng vô pháp ẩn nhẫn. Ngần ấy năm, cô quả thật đã nghẹn khuất không thể chịu đựng được nữa. Sở Tu chèn ép, không sao, tốt xấu gì đó cũng là anh trai cùng cha cùng mẹ với cô, hơn nữa, năng lực của cô không bằng Sở Tu, cô nhịn. nhưng ngay sau đó, địa vị của Sở Hân Nhiên cũng bắt đầu vượt qua cô. Nhưng cái đứa em gái chỉ cùng cha đó, có địa vị cao hay không nó cũng chả để ý, suốt ngày chỉ đùa nghịch với hoa cỏ. Yếu đuối vô năng tới cực điểm, cố tình mỗi người trong Sở gia đều coi cô ta như bảo bối mà che chở.
Cũng tốt, Sở Hân Nhiên dù sao cũng là con gái, tóm lại vẫn bị một cái lễ cưới gả ra ngoài. Sở gia không có khả năng trao vào trong tay nó, đơn giản nó cũng chả thèm quan tâm tới cái vị trí đó. nhưng sắp tới, con nhỏ đó sinh con cư nhiên cũng bắt đầu làm ảnh hưởng tới địa vị của cô. Lại thêm Sở Tu come out mình là người đồng tính, làm em gái anh ta, cô tuy rằng cảm thấy khiếp sợ, ghê tởm, cảm thấy Sở Tu đã phá hủy thanh danh cả nhà, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Sở gia không có khả năng giao cho một tên đồng tính luyến ái, cũng không có khả năng giao cho Sở Hân Nhiên đã được gả ra ngoài, tính đi tính lại, chắc chắn sẽ giao vào tay mình đi? cho dù cha bắt cô cả đời không lấy chồng cũng chả sao. dù sao đến lúc đó cô chỉ cần tìm một nam nhân có gen tốt, tùy tiện sinh một đứa con, rồi sau đó truyền lại Sở gia cho nó, còn không phải được rồi sao? Nhưng mà, không nghĩ tới Sở lão gia tử thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cô! Thậm chí có thể giao Sở gia cho cái tên con hoang Sở Cảnh kia cũng không đưa cho cô!
Hừ, giờ thì xong rồi, lão gia tử thế nhưng muốn đem cô gả ra ngoài để kéo thêm một đồng minh? Nằm mơ! Sở gia này vốn thuộc về cô!
Sở Di Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Lấy di động ra, tìm một số điện thoại, do dự một lát, vẫn quyết đoán ấn gọi.
“A, Sở gia nhị tiểu thư?” đầu dây vang lên thanh âm một nam nhân trẻ tuổi, âm sắc có chút kỳ quái khiến người nghe không thấy thoải mái.
Sở Di Nhiên nhớ tới nam nhân sắc mặt trắng bệch cùng đôi mắt âm trầm sắc bén kia, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, nhưng giọng nói qua điện thoại vẫn cố chịu đựng lửa giận mở miệng: “Đúng, là tôi.”
“Bây giờ gọi điện tới, xem ra Sở nhị tiểu thư đã có câu trả lời với đề nghị của tôi?” nam nhân đầu dây hắc hắc mỉm cười, tiếng cười cổ quái không nói nên lời: “Tôi thiệt tình hy vọng câu trả lời của Sở nhị tiểu thư có thể khiến tôi vừa lòng.”
Sở Di Nhiên trầm mặc một hồi, nghĩ nghĩ thấp giọng nói: “Anh xác định nếu tôi hợp tác cùng anh, anh có thể giúp tôi ngồi lên vị trí gia chủ Sở gia chứ?”
“Đương nhiên, tôi có thể đại diện cho ông chủ của tôi đồng ý với cô, chúng tôi tuyệt đối là đồng bọn trung thành nhất của cô.” Nam nhân thấp giọng cười nói.
“Nói không bằng chứng, kêu tôi như thế nào tín nhiệm anh đây?” Sở Di Nhiên hỏi ngược lại.
“Nhưng trừ bỏ tin tưởng chúng tôi, cô chẳng lẽ còn biện pháp nào tốt hơn sao?” Nam nhân đối với sự hoài nghi của Sở Di Nhiên không chút để ý: “Cô xem, chỉ cần cô giải quyết Sở lão gia tử, cô sẽ trở thành đại đương gia Sở gia. Sở đại thiếu cùng người yêu của anh ta chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết, Sở tam tiểu thư đã gả ra ngoài, không có quyền tranh đoạt quyền thừa kế với cô, Sở tứ thiếu gia đã được gả cho nam nhân, lại không định cư ở trong nước, càng không có uy hiếp với cô… mặc dù là có nhưng chờ tới khi cô ngồi lên vị trí gia chủ Sở gia rồi, muốn diệt trừ Sở tứ thiếu gia cũng không phải quá dễ dàng sao.”
“Chuyện này…” Sở Di Nhiên có chút động tâm.
“Nghĩ lại mà xem, đến lúc đó toàn bộ Sở gia đều là của cô, cô muốn làm gì thì sẽ không có ai phản đối.” Nam nhân giống như dụ dỗ nói: “Sẽ không còn ai khinh thường cô, coi nhẹ cô, cô sẽ thay cha cô trở thành lão đại hắc đạo mới. Đến lúc đó bất kể người quen hay không quen đều thi nhau lấy lòng cô. Không còn ai ép cô làm chuyện mình không thích…”
Trong mắt Sở Di Nhiên lóe ánh sáng tham lam, bàn tay trắng nõn cầm chặt di động: “Được, ok, tôi đáp ứng anh! nhưng mà… đại ca tôi… ông chủ các anh…”
“Hắc, không cần lo lắng Sở nhị tiểu thư. Sở đại thiếu gia vì sao không nguyện ý tiếp nhận Sở gia? Đó là bởi vì điều kiện của lão gia tử, muốn tiếp nhận Sở gia thì nhất định phải chia tay tiểu tình nhân của anh ta. Nhưng nếu lão gia tử chết rồi? vậy điều kiện kia không cần tồn tại, Sở đại thiếu vẫn là người thừa kế chính quy, đến lúc đó, anh ta trở về thì cô chả là cái gì hết. Cho nên Sở đại thiếu gia phải bị diệt trừ, vô luận là đối với chúng tôi hay với chính cô, điều này bắt buộc phải làm.” Nam nhân bén nhọn nói.
“Thật sao?” Sở Di Nhiên hoảng hốt một chút, nhưng ngay sau đó trong mắt lóe lên thần sắc âm độc: “Được, tôi nghe anh.”
“Như vậy, tối mai 7 giờ gặp nhau tại chỗ cũ … tôi sẽ đưa cho cô mấy thứ.” Nam nhân như bị thần kinh mà cười rộ lên: “Để Sở lão gia tử sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Di Nhiên cúp điện thoại, cảm giác cả người có chút vô lực. Đi vào nhà vệ sinh trong phòng rửa mặt rửa tay thật sạch, rồi thay một bộ xiêm y lộng lẫy lại lần nữa tự trang điểm cho bản thân. Bộ váy màu lam sắc khiến Sở Di Nhiên có vẻ phá lệ mê người, nhưng lúc này, trong cặp mắt kia lại tràn ngập sự âm u toan tính, ngược lại đã vô tình phá hủy mỹ cảm của bản thân.
“Lão già… Sở Hân Nhiên…. Sở Cảnh…. a, ha hả…” Sở Di Nhiên viết xong nét bút cuối cùng, thanh thản đứng lên: “Các người, đều chờ đó cho tôi!”
Trong một biệt thự nhỏ ở ngoại ô, Sở Cảnh an tĩnh ngồi trên ghế, cẩn thận nhớ lại tư liệu mật mới được gửi tới.
Cậu hiện tại dám khẳng định, thế lực đang tìm kiếm tung tích của Hứa Phàm xác thực không chỉ có một mình ông già. Nhưng thế lực kia muốn tìm Hứa Phàm rốt cuộc để làm gì? Là giết hay là cứu? nếu nói muốn tới cứu người, cậu thật sự không nghĩ ra ai có liên quan tới Hứa Phàm hoặc là Sở Tu lại tất yếu phải lén lút tìm kiếm tung tích của Hứa Phàm như vậy. Nếu là bạn của bọn họ, tự nhiên đã sớm liên lạc với đại ca. Nhưng thực hiển nhiên, đại ca lại không nhận được bất kỳ thông tri thiện ý nào. Như vậy…chỉ có thể là một thế lực cũng muốn giết Hứa Phàm mà thôi?
Nhưng vấn đề là, tại sao bọn họ lại muốn giết Hứa Phàm? Cá nhân Hứa Phàm bối cảnh trong sạch, nếu muốn gây phiền toái cho đại ca thì tại sao lại không gây hấn trực tiếp với đại ca mà lại mặc kệ, cứ liên tiếp đi tìm Hứa Phàm trước? Hay là…Bọn họ đều muốn tiêu diệt cả đại ca và anh Hứa Phàm, hay là do anh ấy tương đối dễ xuống tay hơn chút, hoặc là…Bọn họ muốn dùng Hứa Phàm để che dấu gì đó? Che dấu…vậy mục tiêu cuối cùng của bọn họ là… Sở Tu?
Sở Cảnh lanh lợi nghĩ, nếu giết đại ca, ông già tự nhiên sẽ không đồng ý, cho nên những người này khẳng định không phải là thuộc hạ của ông già. Nhưng, nếu giết hai người họ, vậy người được lợi lớn nhất là ai?
…. Sở Di Nhiên?
Sở Cảnh càng nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nghĩ tới Sở nhị tiểu thư cơ hồ đã bị cậu xem nhẹ. Nếu Sở Tu chết, như vậy Sở gia chỉ còn lại 3 người là chị ta, Sở Hân Nhiên và mình. Sở Hân Nhiên đã xuất giá, cậu cũng định cư ở nước ngoài, trực tiếp được lợi trong vụ này chỉ còn lại duy nhất Sở nhị tiểu thư.
Cũng không đúng. Sở Cảnh nhíu nhíu mày, đối với con người Sở Di Nhiên, Sở Cảnh cũng có chút hiểu biết. Không có tâm nhãn, làm việc lại cực đoan, nếu nói tới âm mưu quỷ kế, chị ta tuyệt đối không thể nghĩ ra được. Chị ta vốn không có đầu óc. Hơn nữa ông già là một người cực kỳ bảo thủ, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới việc giao Sở gia vào tay một nữ nhân. Cho nên cậu dám khẳng định, cho dù Sở Di Nhiên có ở trong nhà chính bao nhiêu năm, với năng lực của ông già thì trong tay chị ta chắc chắn sẽ không có một thủ hạ nào tuyệt đối phục tùng chị ta. Còn việc đi tìm lính đánh thuê gì đó, Sở Cảnh nghĩ, cho tới tận bây giờ chị ta là loại nữ nhân tiêu tiền như nước khẳng định chả tích cóp được chút tiền gì để mà đi thuê. Cho nên việc này không có khả năng là Sở Di Nhiên làm.
Không, không, có thể là… không có khả năng do một mình chị ta làm. Sở Cảnh nheo mắt, cảm giác giống như đã nắm chắc cái gì đó, nhưng rồi vẫn không rõ ràng lắm. Mặc kệ thế nào, cậu bên này mải bảo vệ anh Hứa Phàm thì đại ca bên kia chắc cũng không quá yên ổn.
Tả Dĩ Uyên cùng Thành Trì bản bạc chi tiết các điều khoản hợp đồng xong, lại cò kè mặc cả căng thẳng kéo dài gần 2 ngày, song phương rốt cục mới cùng đặt bút ký tên vào hợp đồng. Vấn đề bên vùng Tam Giác Vàng coi như được giải quyết, không đợi hắn kịp nghỉ ngơi một chút, một cú điện thoại của Rendia đã lôi hắn về Anh quốc.
“Ai nha, L đại boss của chúng ta sao lại tiều tụy thế này? Sở Cảnh đâu? Sao lại không ở bên cạnh hảo hảo chăm sóc đại boss L? Tôi là người ngoài còn thấy xót, chẳng lẽ cậu ta không thấy đau lòng sao?”
Vừa nghe thấy giọng nói hoa lệ này, Tả Dĩ Uyên liền cảm thấy răng có chút đau. Ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, quả nhiên thấy một yêu nghiệt tựa tiếu phi tiếu đứng dựa vào tường, kiêu ngạo, bệ vệ khiến người ta nhìn muốn nín thở.
Tô Mặc hừ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên: “Hay là, Sở Cảnh đáng yêu của chúng ta rốt cục đã nhận ra bộ mặt thật của cậu, cho nên quyết đoán vứt bỏ cậu lại đi tìm chân ái mới? Sao, L, có cần tôi tới an ủi cậu không?”
Tả Dĩ Uyên điều chỉnh lại biểu tình, không chớp mắt nhìn Tô Mặc, thanh âm ôn hòa êm tai: “Không cần, tôi và A Cảnh tình cảm vẫn rất tốt đẹp… cụ thể chi tiết thì không cần đem ra khoe khoang, dù sao ở đây cũng có người đang rơi vào trạng thái thất tình…Sao rồi, anh còn chưa quên đại thiếu gia anh gặp được trong khi làm nhiệm vụ kia chứ?”
Đôi mắt Tô Mặc hơi lạnh lùng, hừ cười nói: “Chậc, không ngờ L công việc bận rộn như vậy vẫn còn thời gian quan tâm tới tôi? Thật quá tốt bụng, tôi đã cảm động tới độ muốn lấy thân báo đáo nhưng lại không biết làm thế nào?”
“Khỏi cần.” Tả Dĩ Uyên một ánh mắt cũng không thèm cho Tô Mặc, lập tức đi vào trong phòng. Bên trong, Rendia và Lacey đang ngồi cạnh nhau không biết đang thảo luận cái gì, thấy Tả Dĩ Uyên đi vào, Lacey liền vươn tay ra chào hỏi hắn.
“Rendia, từ khi nào thì chị và Interpol lại hợp cùng một chỗ vậy?” Tả Dĩ Uyên hướng về phía Rendia nhíu mày hỏi.
Tô Mặc đi theo sau Tả Dĩ Uyên bước vào, thong thả mà ngồi xuống ghế sa lông đơn, tư thái biếng nhác nói: “L, Lời này của cậu sai rồi, tôi hiện tại không còn là người của Interpol nữa.”
“A?” Tả Dĩ Uyên có chút kinh ngạc, tuy rằng nghe nói Tô Mặc cùng mấy ông sếp của anh ta đối chọi đã lâu rồi, nhưng không ngờ anh ta cư nhiên cứ như vậy nói đi là đi: “Không làm cảnh sát vậy anh định làm gì? Đói chết đầu đường hả?”
“Không, tôi chuẩn bị mở cửa hàng.” Tô Mặc cười ái muội.
“Mở cửa hàng, vậy kinh doanh cái gì?” Tả Dĩ Uyên nhìn Tô Mặc.
“Cậu cảm thấy… cửa hàng bán đồ tình thú thế nào?” Tô Mặc tròn mắt nhìn: “Hoan nghênh cậu và vợ tới ủng hộ cửa tiệm. Đến lúc đó sẽ cho các cậu giá ưu đãi, thế nào?”
Tả Dĩ Uyên ha ha bật cười: “Xin thứ miễn cho kẻ bất tài.”
“Được rồi, được rồi, hai người đừng đấu võ mồm nữa, L, cậu trước hết lại đây xem Tô đã mang tới cái gì đến cho chúng ta này.” Rendia bật cười nhìn hai con gà chọi trước mặt, vẫy vẫy tay, gọi cả hai tới gần chỗ mình: “Còn nhớ mấy cảnh sát Nga chết sau lần chuyển hàng trước không? Tô đã đưa cho chúng ta cái này.”
Nói xong, đưa ảnh chụp qua. Trong ảnh là khuôn mặt nghiêng của một nam nhân. Cả người mặc một bộ đồ da màu đen, làn da màu trắng bệch khiến gã thoạt nhìn có chút u tối, vóc dáng không quá cao, thậm chí là nhỏ gầy mảnh khảnh.
“Tôi thật không ngờ Tô đại đội trưởng thế nhưng cũng bắt đầu có sở thích giúp người?” Tả Dĩ Uyên thu hồi tầm mắt mình, mỉm cười nhìn về phía nam nhân xinh đẹp giống như người không xương ngồi tựa trên ghế sa lông ở đối diện.
“Cám ơn khích lệ.” Tô Mặc phất phất tay, lười biếng nói: “Nhưng mà tôi cũng không phải không có điều kiện. Cậu cũng biết, một khi rời khỏi tổ chức Interpol, khó tránh khỏi sẽ gặp chút phiền toái nho nhỏ…Tôi lại là người văn minh, đánh không lại cũng không biết mắng chửi, cho nên tôi hy vọng trong thời gian này, cậu và Miss Rendia có thể che chở cho tôi chút xíu.”
“Anh lại gặp phải người nào?” Tả Dĩ Uyên hiểu rõ.
“Lời này của cậu cũng thật quan tâm tôi.” Tô Mặc rầm rì: “So với mấy người buôn bán vũ khí nguy hiểm như các cậu, tôi đây chỉ là một cảnh sát nho nhỏ muốn bao nhiêu thuần lương có bấy nhiêu thuần lương.”
Tả Dĩ Uyên đối với câu nói này không dám bình luận, cúi đầu một lần nữa thật cẩn thận xem ảnh chụp, cau mày nói: “Trừ bỏ bức ảnh này, không còn tin tức nào khác sao?”
Tô Mặc trở mình xem thường một cái: “Vụ án này lúc trước không phải do tôi tiếp nhận, có thể giúp các cậu lấy được ảnh chụp này đã là cực hạn rồi. Nhưng nếu đã có ảnh chụp thì tôi tin tưởng với năng lực của mấy người nhất định có thể nhanh chóng đem người bắt lại.”
Tả Dĩ Uyên nhún vai, thả ảnh chụp lên bàn.
Tô Mặc thấy hắn không còn chuyện gì, duỗi thắt lưng lười biếng đứng dậy, chuẩn bị đi về ngủ một giấc, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Tả Dĩ Uyên như đột nhiên nhớ ra điều gì đó đem người gọi lại.
“Này, tôi nói…”
“Huh?” Tô Mặc đầu cũng không thèm quay lại, lười biếng mà hừ mũi một cái.
“Lúc trước người kia của anh có phải tên Thành Trì không?” Tả Dĩ Uyên hỏi.
Tô Mặc dừng bước, lập tức trả lời: “Chuyện đã lâu như vậy rồi, sao tôi nhớ được?”
“Thật không?” Tả Dĩ Uyên cười cười, cảm thấy phun trào: Nếu không nhớ rõ thì cả người anh căng thẳng như vậy làm gì? Chớp mắt, Tả Dĩ Uyên lại mở miệng nói: “Đúng rồi, tôi mới từ Tam Giác Vàng về, anh biết không, ở đó gần đây mới đổi một lão đại mới, hình như tên là Thành Trì… Tô Mặc, anh nói xem có trùng hợp không?”
Tô Mặc không trả lời, chỉ đóng sầm cửa lại. một tiếng “Rầm” này chứng tỏ tâm tình người đóng cửa không được tốt đẹp cho lắm.
Thành Trì? Tô Mặc khẽ nheo mắt lại… thật sự là một cái tên đã quá lâu rồi.
“L, cậu gặp người yêu của Tô sao?” Lacey hóng hớt sán lại gần.
“Là người yêu cũ, tôi muốn một ly Latte, cám ơn.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười với Lacey.
Lacey thở dài, lùi nửa bước, lấy lòng nhìn Rendia: “Honey, em có muốn uống không? Anh giúp em pha một ly?”
“Em chỉ cần nước lọc là được rồi.” Rendia không ngẩng đầu lên nói. Nhưng Lacey giống như có được bảo bối trong tay, vẻ mặt cao hứng đi sang căn phòng bên cạnh, hưng trí bừng bừng đi lấy nước.
“Sao? có vẻ có chuyện vui à?” Tả Dĩ Uyên hứng thú nhìn theo bóng Lacey giống như trung khuyển, lại nhìn nhìn nữ vương hàng thật giá thật ngồi cạnh mình, nhịn không được nở nụ cười.
Rendia ngẩng đầu liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, vừa không phủ nhận vừa không thừa nhận, nhưng bên môi mang theo ý cười nồng đậm, để lộ ra chút hương vị hạnh phúc không che dấu.
Tả Dĩ Uyên lập tức hiểu ra, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Khó có khi gặp được một người chị thích cũng thích chị, hơn nữa lại còn là nam nhân không thèm muốn tài sản của chị, nếu thích hợp, không bằng nhanh chóng gả luôn đi. Miss Rendia, tuy rằng hơi vô lễ nhưng tôi không thể không nhắc chị rằng chị đã không còn trẻ nữa.”
Rendia trắng mắt lườm Tả Dĩ Uyên một cái: “Cám ơn cậu đã nhắc nhở. Tôi biết tôi đáng tuổi mẹ của bảo bối nhà cậu… những lời này cậu cũng đã nói một lần rồi không phải sao? Hơn nữa, Mr L, cậu có thể đừng huơ huơ tay trái của cậu trước mặt tôi không? Chiếc nhẫn kim cương của cậu thật sự rất chói mắt.”
Tả Dĩ Uyên lịch thiệp mỉm cười: “Tôi cố ý đấy, chị ghen tị à?”
Rendia đối với lão bằng hữu quen biết nhiều năm này, nhất thời không biết nên dùng ngôn ngữ gì để mắng chửi loại hành vi ấu trĩ của cái tên nhàn chán này. Càng không thể nói chính là, cái tên Tả Dĩ Uyên cùng cô kẻ tám lạng người nửa cân này rốt cục cũng bị một người thu phục hoàn toàn, nhưng cô vẫn còn chút do dự. Loại thời điểm này mà phải nhìn… bộ dạng Tả Dĩ Uyên trước mặt cô bày ra vẻ hạnh phúc ngời ngời, trong lòng thầm cô cũng thầm có chút hâm mộ.
“Hắc, L, latte của anh.” Khi nói chuyện, Lacey bưng một cái khay đi tới, đặt một tách cà phê trước mặt Tả Dĩ Uyên, lại đem một cốc nước ấm để xuống trước mặt Rendia, mỉm cười nói: “Nước, anh đã cho thêm chút mật ong, rất tốt cho thân thể em.”
Nói xong, lại tò mò nhìn hai người, gãi gãi đầu hỏi: “Hai người vừa nói gì vậy?”
“A, cái này…” Tả Dĩ Uyên nhấp một chút cà phê, vừa lòng cong cong khóe môi, tựa như vô ý nói: “Tôi và Rendia đang nói chuyện khi nào thì hai người mới kết hôn?”
Lacey mở to hai mắt quay đầu nhìn sang Rendia, kinh hỉ hỏi: “Honey, thật không?”
Rendia vốn muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của Lacey, đột nhiên cái gì cũng không nói ra được. Đúng rồi, cũng đã không còn trẻ trung gì nữa, còn gây sức ép cái gì đây? Anh ấy… tốt với mình như vậy, từ anh ấy, mình mới hiểu được cảm giác quý trọng là thế nào. Nói không chừng ở bên cạnh anh ấy, cũng là điều không tồi.
“Nhưng mà không có nhẫn cầu hôn.” Tả Dĩ Uyên ngồi một bên thản nhiên nói chen vào.
“Ai nói không có!” Lacey lập tức phản bác, vươn tay sờ soạng trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhung. Mở nắp hộp, bên trong rõ ràng hiện ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh: “Rendia, anh yêu em, em đồng ý gả cho anh đi!”
Rendia quả thực không biết phải nói gì cho phải, trợn tròn mắt: “Anh… anh khi nào thì mua?”
“Ngay sau hôm thổ lộ với em thì mua, vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng.” Lacey vô tội nói.
“Oh my God!” Rendia vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn Lacey không biết nói gì.
“Còn ngốc lăng cái gì, không mau đeo nhẫn cho người ta đi?” Tả Dĩ Uyên ngồi xem buồn cười, thúc giục Lacey, Lacey lúc này mới phản ứng, lấy tốc độ cực nhanh trực tiếp đeo nhẫn vào tay Rendia, sau đó cao hứng hôn lên môi cô một nụ hôn thật nồng nhiệt: “Được rồi, Mrs Rendia, giờ em đã là của anh!”
Rendia trợn mắt há mồm.
Tả Dĩ Uyên rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, lấy di động ra chụp hai người kia một bức, sau đó nhắn tin gửi cho Sở Cảnh. sau một lúc, Sở Cảnh nhắn lại.
[Thay em chúc mừng hạnh phúc Rendia và Lacey, thuận tiện nói cho bọn họ biết, đây là lần cầu hôn kỳ lạ nhất em được thấy. PS: đột nhiên em cảm thấy, kỳ thật lần cầu hôn của chúng ta vẫn cực kỳ lãng mạn. Cuối cùng, em tại đại dương xa xôi hôn anh. Sở Cảnh]
“Ra ngoài gặp một người?” Sở Di Nhiên có chút không tình nguyện: “Cha, để hôm khác đi, hôm nay con đã có hẹn rồi.”
“Hẹn? với bọn lang thang bụi đời hả?” Sở lão gia tử cười lạnh một tiếng: “Mày là Sở nhị tiểu thư, suốt ngày lông bông cùng với mấy cái tên côn đồ phố chợ làm loạn chẳng lẽ không cảm thấy mấy thân phận à? Con gái nhà người ta thì ăn mặc thục nữ đáng yêu, còn mày chưa dọa người ta sợ là may đấy! nhìn em gái mày xem, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện. Giờ được gả cho một người chồng tốt, cũng sắp làm mẹ tới nơi rồi… còn mày chẳng lẽ không thể khiến tao yên tâm hơn một chút sao?”
Sở Di Nhiên nghe xong lời này, sắc mặt lập tức liền khó coi: “Vâng, vâng, cái gì Sở Hân Nhiên cũng tốt, con cái gì cũng kém nó được chưa? Sở gia mấy đứa con chỉ có mình con là không tốt, ngay cả cái thằng Sở Cảnh đồng tính ghê tởm kia cũng xuất sắc hơn con gấp trăm ngàn lần đúng không?”
Sở lão gia tử lớn tiếng quát: “Mày dám lặp lại lần nữa tao xem?”
Sở Di Nhiên bị sắc mặt tức giận của Sở lão gia tử làm cho hoảng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu bỏ qua: “Cha từ nhỏ đã thiên vị Sở Hân Nhiên, con biết. Vâng, con không nhu thuận, không hiểu chuyện, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách con. Nếu cha cũng yêu thương con như yêu thương Hân Nhiên thì sao con có thể biến thành cái dạng này. Còn nữa, Sở Hân Nhiên gả cho nhà đó không phải cũng do cha se chỉ luồn kim sao? nếu lúc trước cha giới thiệu con cho La đại thiếu, tác hợp cho hai chúng con, nói không chừng hôm nay con mới chính là thiếu phu nhân La gia đấy!”
“Được, được lắm, Sở Di Nhiên, mày nói hay quá nhỉ!” Sở lão gia tử bị Sở Hân Nhiên làm cho bực mình: “Mày đã nói như vậy, thì tao cũng nói thật cho mày biết. năm đó tao vốn tính giới thiệu mày cho La Dục Chương, nhưng người ta nhìn mày chướng mắt. Em gái mày chẳng qua vô ý gặp mặt cậu ta, kết quả khiến La đại thiếu thương nhớ, vội vàng muốn đính hôn, Tất cả đều không phải do tao sắp xếp.”
“Cha, cha nói bậy!” Sở Di Nhiên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sự oán độc: “Cha gạt con!”
“Mày xứng sao?” Sở lão gia tử nhìn cũng không muốn dù chỉ một cái liếc mắt tới Sở Di Nhiên, khoát tay nói: “Cút về phòng tẩy trang sạch sẽ cái mặt lem nhem của mày cho tao, mặc bộ váy lễ phục màu lam lần trước, trang điểm nhẹ nhàng thoải mái chút, tao cho mày nửa tiếng!”
Sở Di Nhiên ngay từ đầu còn chưa minh bạch ý tứ của lão gia tử, nhưug cần thận nghĩ lại, đột nhiên hiểu ra: “Cha, cha muốn đem con bán đi?”
“Nói bậy cái gì đó hả? mày lớn như vậy, não bị chó gặm mất rồi à?” Sở lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Tao dẫn mày tới gặp mặt chủ tịch của Lý thị, làm quen gặp mặt nhau.”
Sở Di Nhiên đột nhiên thanh âm trở nên bén nhọn, gần như điên cuồng mà rống lên: “Chủ tịch Lý thị? Ông ta hơn con tận 20 tuổi đấy! con gái ông ta cũng chỉ kém con có 4, 5 tuổi! Cha muốn con tiếp cận ông ta sao?”
“Ồn cái gì mà ồn? mau cút về thay phòng quần áo!” Sở lão gia tử tức giận thật sự, rút khẩu súng từ trong ngực ra “rầm rầm” mà đập lên mặt bàn, khiến cả người Sở Di Nhiên run cả lên, tâm không cam lòng không nguyện nhưng chỉ có thể im bặt, cấm ngữ.
Sở gia hiện giờ vẫn do Sở lão gia tử làm chủ, ảnh hưởng của ông trước nay vẫn vậy, một khi nổi giận thì bất cứ ai cũng không dám chống lại. Sở Di Nhiên đáy lòng căm hận cắn chặt răng, nhưng lại không dám chính diện chống đối lão gia tử. Phẫn hận liếc nhìn khẩu súng trên bàn, quay đầu dẫm giày cao gót cộp cộp lên sàn nhà trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng, lửa giận trong lòng Sở Di Nhiên càng vô pháp ẩn nhẫn. Ngần ấy năm, cô quả thật đã nghẹn khuất không thể chịu đựng được nữa. Sở Tu chèn ép, không sao, tốt xấu gì đó cũng là anh trai cùng cha cùng mẹ với cô, hơn nữa, năng lực của cô không bằng Sở Tu, cô nhịn. nhưng ngay sau đó, địa vị của Sở Hân Nhiên cũng bắt đầu vượt qua cô. Nhưng cái đứa em gái chỉ cùng cha đó, có địa vị cao hay không nó cũng chả để ý, suốt ngày chỉ đùa nghịch với hoa cỏ. Yếu đuối vô năng tới cực điểm, cố tình mỗi người trong Sở gia đều coi cô ta như bảo bối mà che chở.
Cũng tốt, Sở Hân Nhiên dù sao cũng là con gái, tóm lại vẫn bị một cái lễ cưới gả ra ngoài. Sở gia không có khả năng trao vào trong tay nó, đơn giản nó cũng chả thèm quan tâm tới cái vị trí đó. nhưng sắp tới, con nhỏ đó sinh con cư nhiên cũng bắt đầu làm ảnh hưởng tới địa vị của cô. Lại thêm Sở Tu come out mình là người đồng tính, làm em gái anh ta, cô tuy rằng cảm thấy khiếp sợ, ghê tởm, cảm thấy Sở Tu đã phá hủy thanh danh cả nhà, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Sở gia không có khả năng giao cho một tên đồng tính luyến ái, cũng không có khả năng giao cho Sở Hân Nhiên đã được gả ra ngoài, tính đi tính lại, chắc chắn sẽ giao vào tay mình đi? cho dù cha bắt cô cả đời không lấy chồng cũng chả sao. dù sao đến lúc đó cô chỉ cần tìm một nam nhân có gen tốt, tùy tiện sinh một đứa con, rồi sau đó truyền lại Sở gia cho nó, còn không phải được rồi sao? Nhưng mà, không nghĩ tới Sở lão gia tử thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cô! Thậm chí có thể giao Sở gia cho cái tên con hoang Sở Cảnh kia cũng không đưa cho cô!
Hừ, giờ thì xong rồi, lão gia tử thế nhưng muốn đem cô gả ra ngoài để kéo thêm một đồng minh? Nằm mơ! Sở gia này vốn thuộc về cô!
Sở Di Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Lấy di động ra, tìm một số điện thoại, do dự một lát, vẫn quyết đoán ấn gọi.
“A, Sở gia nhị tiểu thư?” đầu dây vang lên thanh âm một nam nhân trẻ tuổi, âm sắc có chút kỳ quái khiến người nghe không thấy thoải mái.
Sở Di Nhiên nhớ tới nam nhân sắc mặt trắng bệch cùng đôi mắt âm trầm sắc bén kia, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, nhưng giọng nói qua điện thoại vẫn cố chịu đựng lửa giận mở miệng: “Đúng, là tôi.”
“Bây giờ gọi điện tới, xem ra Sở nhị tiểu thư đã có câu trả lời với đề nghị của tôi?” nam nhân đầu dây hắc hắc mỉm cười, tiếng cười cổ quái không nói nên lời: “Tôi thiệt tình hy vọng câu trả lời của Sở nhị tiểu thư có thể khiến tôi vừa lòng.”
Sở Di Nhiên trầm mặc một hồi, nghĩ nghĩ thấp giọng nói: “Anh xác định nếu tôi hợp tác cùng anh, anh có thể giúp tôi ngồi lên vị trí gia chủ Sở gia chứ?”
“Đương nhiên, tôi có thể đại diện cho ông chủ của tôi đồng ý với cô, chúng tôi tuyệt đối là đồng bọn trung thành nhất của cô.” Nam nhân thấp giọng cười nói.
“Nói không bằng chứng, kêu tôi như thế nào tín nhiệm anh đây?” Sở Di Nhiên hỏi ngược lại.
“Nhưng trừ bỏ tin tưởng chúng tôi, cô chẳng lẽ còn biện pháp nào tốt hơn sao?” Nam nhân đối với sự hoài nghi của Sở Di Nhiên không chút để ý: “Cô xem, chỉ cần cô giải quyết Sở lão gia tử, cô sẽ trở thành đại đương gia Sở gia. Sở đại thiếu cùng người yêu của anh ta chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết, Sở tam tiểu thư đã gả ra ngoài, không có quyền tranh đoạt quyền thừa kế với cô, Sở tứ thiếu gia đã được gả cho nam nhân, lại không định cư ở trong nước, càng không có uy hiếp với cô… mặc dù là có nhưng chờ tới khi cô ngồi lên vị trí gia chủ Sở gia rồi, muốn diệt trừ Sở tứ thiếu gia cũng không phải quá dễ dàng sao.”
“Chuyện này…” Sở Di Nhiên có chút động tâm.
“Nghĩ lại mà xem, đến lúc đó toàn bộ Sở gia đều là của cô, cô muốn làm gì thì sẽ không có ai phản đối.” Nam nhân giống như dụ dỗ nói: “Sẽ không còn ai khinh thường cô, coi nhẹ cô, cô sẽ thay cha cô trở thành lão đại hắc đạo mới. Đến lúc đó bất kể người quen hay không quen đều thi nhau lấy lòng cô. Không còn ai ép cô làm chuyện mình không thích…”
Trong mắt Sở Di Nhiên lóe ánh sáng tham lam, bàn tay trắng nõn cầm chặt di động: “Được, ok, tôi đáp ứng anh! nhưng mà… đại ca tôi… ông chủ các anh…”
“Hắc, không cần lo lắng Sở nhị tiểu thư. Sở đại thiếu gia vì sao không nguyện ý tiếp nhận Sở gia? Đó là bởi vì điều kiện của lão gia tử, muốn tiếp nhận Sở gia thì nhất định phải chia tay tiểu tình nhân của anh ta. Nhưng nếu lão gia tử chết rồi? vậy điều kiện kia không cần tồn tại, Sở đại thiếu vẫn là người thừa kế chính quy, đến lúc đó, anh ta trở về thì cô chả là cái gì hết. Cho nên Sở đại thiếu gia phải bị diệt trừ, vô luận là đối với chúng tôi hay với chính cô, điều này bắt buộc phải làm.” Nam nhân bén nhọn nói.
“Thật sao?” Sở Di Nhiên hoảng hốt một chút, nhưng ngay sau đó trong mắt lóe lên thần sắc âm độc: “Được, tôi nghe anh.”
“Như vậy, tối mai 7 giờ gặp nhau tại chỗ cũ … tôi sẽ đưa cho cô mấy thứ.” Nam nhân như bị thần kinh mà cười rộ lên: “Để Sở lão gia tử sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Di Nhiên cúp điện thoại, cảm giác cả người có chút vô lực. Đi vào nhà vệ sinh trong phòng rửa mặt rửa tay thật sạch, rồi thay một bộ xiêm y lộng lẫy lại lần nữa tự trang điểm cho bản thân. Bộ váy màu lam sắc khiến Sở Di Nhiên có vẻ phá lệ mê người, nhưng lúc này, trong cặp mắt kia lại tràn ngập sự âm u toan tính, ngược lại đã vô tình phá hủy mỹ cảm của bản thân.
“Lão già… Sở Hân Nhiên…. Sở Cảnh…. a, ha hả…” Sở Di Nhiên viết xong nét bút cuối cùng, thanh thản đứng lên: “Các người, đều chờ đó cho tôi!”
Trong một biệt thự nhỏ ở ngoại ô, Sở Cảnh an tĩnh ngồi trên ghế, cẩn thận nhớ lại tư liệu mật mới được gửi tới.
Cậu hiện tại dám khẳng định, thế lực đang tìm kiếm tung tích của Hứa Phàm xác thực không chỉ có một mình ông già. Nhưng thế lực kia muốn tìm Hứa Phàm rốt cuộc để làm gì? Là giết hay là cứu? nếu nói muốn tới cứu người, cậu thật sự không nghĩ ra ai có liên quan tới Hứa Phàm hoặc là Sở Tu lại tất yếu phải lén lút tìm kiếm tung tích của Hứa Phàm như vậy. Nếu là bạn của bọn họ, tự nhiên đã sớm liên lạc với đại ca. Nhưng thực hiển nhiên, đại ca lại không nhận được bất kỳ thông tri thiện ý nào. Như vậy…chỉ có thể là một thế lực cũng muốn giết Hứa Phàm mà thôi?
Nhưng vấn đề là, tại sao bọn họ lại muốn giết Hứa Phàm? Cá nhân Hứa Phàm bối cảnh trong sạch, nếu muốn gây phiền toái cho đại ca thì tại sao lại không gây hấn trực tiếp với đại ca mà lại mặc kệ, cứ liên tiếp đi tìm Hứa Phàm trước? Hay là…Bọn họ đều muốn tiêu diệt cả đại ca và anh Hứa Phàm, hay là do anh ấy tương đối dễ xuống tay hơn chút, hoặc là…Bọn họ muốn dùng Hứa Phàm để che dấu gì đó? Che dấu…vậy mục tiêu cuối cùng của bọn họ là… Sở Tu?
Sở Cảnh lanh lợi nghĩ, nếu giết đại ca, ông già tự nhiên sẽ không đồng ý, cho nên những người này khẳng định không phải là thuộc hạ của ông già. Nhưng, nếu giết hai người họ, vậy người được lợi lớn nhất là ai?
…. Sở Di Nhiên?
Sở Cảnh càng nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nghĩ tới Sở nhị tiểu thư cơ hồ đã bị cậu xem nhẹ. Nếu Sở Tu chết, như vậy Sở gia chỉ còn lại 3 người là chị ta, Sở Hân Nhiên và mình. Sở Hân Nhiên đã xuất giá, cậu cũng định cư ở nước ngoài, trực tiếp được lợi trong vụ này chỉ còn lại duy nhất Sở nhị tiểu thư.
Cũng không đúng. Sở Cảnh nhíu nhíu mày, đối với con người Sở Di Nhiên, Sở Cảnh cũng có chút hiểu biết. Không có tâm nhãn, làm việc lại cực đoan, nếu nói tới âm mưu quỷ kế, chị ta tuyệt đối không thể nghĩ ra được. Chị ta vốn không có đầu óc. Hơn nữa ông già là một người cực kỳ bảo thủ, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới việc giao Sở gia vào tay một nữ nhân. Cho nên cậu dám khẳng định, cho dù Sở Di Nhiên có ở trong nhà chính bao nhiêu năm, với năng lực của ông già thì trong tay chị ta chắc chắn sẽ không có một thủ hạ nào tuyệt đối phục tùng chị ta. Còn việc đi tìm lính đánh thuê gì đó, Sở Cảnh nghĩ, cho tới tận bây giờ chị ta là loại nữ nhân tiêu tiền như nước khẳng định chả tích cóp được chút tiền gì để mà đi thuê. Cho nên việc này không có khả năng là Sở Di Nhiên làm.
Không, không, có thể là… không có khả năng do một mình chị ta làm. Sở Cảnh nheo mắt, cảm giác giống như đã nắm chắc cái gì đó, nhưng rồi vẫn không rõ ràng lắm. Mặc kệ thế nào, cậu bên này mải bảo vệ anh Hứa Phàm thì đại ca bên kia chắc cũng không quá yên ổn.
Tả Dĩ Uyên cùng Thành Trì bản bạc chi tiết các điều khoản hợp đồng xong, lại cò kè mặc cả căng thẳng kéo dài gần 2 ngày, song phương rốt cục mới cùng đặt bút ký tên vào hợp đồng. Vấn đề bên vùng Tam Giác Vàng coi như được giải quyết, không đợi hắn kịp nghỉ ngơi một chút, một cú điện thoại của Rendia đã lôi hắn về Anh quốc.
“Ai nha, L đại boss của chúng ta sao lại tiều tụy thế này? Sở Cảnh đâu? Sao lại không ở bên cạnh hảo hảo chăm sóc đại boss L? Tôi là người ngoài còn thấy xót, chẳng lẽ cậu ta không thấy đau lòng sao?”
Vừa nghe thấy giọng nói hoa lệ này, Tả Dĩ Uyên liền cảm thấy răng có chút đau. Ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, quả nhiên thấy một yêu nghiệt tựa tiếu phi tiếu đứng dựa vào tường, kiêu ngạo, bệ vệ khiến người ta nhìn muốn nín thở.
Tô Mặc hừ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên: “Hay là, Sở Cảnh đáng yêu của chúng ta rốt cục đã nhận ra bộ mặt thật của cậu, cho nên quyết đoán vứt bỏ cậu lại đi tìm chân ái mới? Sao, L, có cần tôi tới an ủi cậu không?”
Tả Dĩ Uyên điều chỉnh lại biểu tình, không chớp mắt nhìn Tô Mặc, thanh âm ôn hòa êm tai: “Không cần, tôi và A Cảnh tình cảm vẫn rất tốt đẹp… cụ thể chi tiết thì không cần đem ra khoe khoang, dù sao ở đây cũng có người đang rơi vào trạng thái thất tình…Sao rồi, anh còn chưa quên đại thiếu gia anh gặp được trong khi làm nhiệm vụ kia chứ?”
Đôi mắt Tô Mặc hơi lạnh lùng, hừ cười nói: “Chậc, không ngờ L công việc bận rộn như vậy vẫn còn thời gian quan tâm tới tôi? Thật quá tốt bụng, tôi đã cảm động tới độ muốn lấy thân báo đáo nhưng lại không biết làm thế nào?”
“Khỏi cần.” Tả Dĩ Uyên một ánh mắt cũng không thèm cho Tô Mặc, lập tức đi vào trong phòng. Bên trong, Rendia và Lacey đang ngồi cạnh nhau không biết đang thảo luận cái gì, thấy Tả Dĩ Uyên đi vào, Lacey liền vươn tay ra chào hỏi hắn.
“Rendia, từ khi nào thì chị và Interpol lại hợp cùng một chỗ vậy?” Tả Dĩ Uyên hướng về phía Rendia nhíu mày hỏi.
Tô Mặc đi theo sau Tả Dĩ Uyên bước vào, thong thả mà ngồi xuống ghế sa lông đơn, tư thái biếng nhác nói: “L, Lời này của cậu sai rồi, tôi hiện tại không còn là người của Interpol nữa.”
“A?” Tả Dĩ Uyên có chút kinh ngạc, tuy rằng nghe nói Tô Mặc cùng mấy ông sếp của anh ta đối chọi đã lâu rồi, nhưng không ngờ anh ta cư nhiên cứ như vậy nói đi là đi: “Không làm cảnh sát vậy anh định làm gì? Đói chết đầu đường hả?”
“Không, tôi chuẩn bị mở cửa hàng.” Tô Mặc cười ái muội.
“Mở cửa hàng, vậy kinh doanh cái gì?” Tả Dĩ Uyên nhìn Tô Mặc.
“Cậu cảm thấy… cửa hàng bán đồ tình thú thế nào?” Tô Mặc tròn mắt nhìn: “Hoan nghênh cậu và vợ tới ủng hộ cửa tiệm. Đến lúc đó sẽ cho các cậu giá ưu đãi, thế nào?”
Tả Dĩ Uyên ha ha bật cười: “Xin thứ miễn cho kẻ bất tài.”
“Được rồi, được rồi, hai người đừng đấu võ mồm nữa, L, cậu trước hết lại đây xem Tô đã mang tới cái gì đến cho chúng ta này.” Rendia bật cười nhìn hai con gà chọi trước mặt, vẫy vẫy tay, gọi cả hai tới gần chỗ mình: “Còn nhớ mấy cảnh sát Nga chết sau lần chuyển hàng trước không? Tô đã đưa cho chúng ta cái này.”
Nói xong, đưa ảnh chụp qua. Trong ảnh là khuôn mặt nghiêng của một nam nhân. Cả người mặc một bộ đồ da màu đen, làn da màu trắng bệch khiến gã thoạt nhìn có chút u tối, vóc dáng không quá cao, thậm chí là nhỏ gầy mảnh khảnh.
“Tôi thật không ngờ Tô đại đội trưởng thế nhưng cũng bắt đầu có sở thích giúp người?” Tả Dĩ Uyên thu hồi tầm mắt mình, mỉm cười nhìn về phía nam nhân xinh đẹp giống như người không xương ngồi tựa trên ghế sa lông ở đối diện.
“Cám ơn khích lệ.” Tô Mặc phất phất tay, lười biếng nói: “Nhưng mà tôi cũng không phải không có điều kiện. Cậu cũng biết, một khi rời khỏi tổ chức Interpol, khó tránh khỏi sẽ gặp chút phiền toái nho nhỏ…Tôi lại là người văn minh, đánh không lại cũng không biết mắng chửi, cho nên tôi hy vọng trong thời gian này, cậu và Miss Rendia có thể che chở cho tôi chút xíu.”
“Anh lại gặp phải người nào?” Tả Dĩ Uyên hiểu rõ.
“Lời này của cậu cũng thật quan tâm tôi.” Tô Mặc rầm rì: “So với mấy người buôn bán vũ khí nguy hiểm như các cậu, tôi đây chỉ là một cảnh sát nho nhỏ muốn bao nhiêu thuần lương có bấy nhiêu thuần lương.”
Tả Dĩ Uyên đối với câu nói này không dám bình luận, cúi đầu một lần nữa thật cẩn thận xem ảnh chụp, cau mày nói: “Trừ bỏ bức ảnh này, không còn tin tức nào khác sao?”
Tô Mặc trở mình xem thường một cái: “Vụ án này lúc trước không phải do tôi tiếp nhận, có thể giúp các cậu lấy được ảnh chụp này đã là cực hạn rồi. Nhưng nếu đã có ảnh chụp thì tôi tin tưởng với năng lực của mấy người nhất định có thể nhanh chóng đem người bắt lại.”
Tả Dĩ Uyên nhún vai, thả ảnh chụp lên bàn.
Tô Mặc thấy hắn không còn chuyện gì, duỗi thắt lưng lười biếng đứng dậy, chuẩn bị đi về ngủ một giấc, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Tả Dĩ Uyên như đột nhiên nhớ ra điều gì đó đem người gọi lại.
“Này, tôi nói…”
“Huh?” Tô Mặc đầu cũng không thèm quay lại, lười biếng mà hừ mũi một cái.
“Lúc trước người kia của anh có phải tên Thành Trì không?” Tả Dĩ Uyên hỏi.
Tô Mặc dừng bước, lập tức trả lời: “Chuyện đã lâu như vậy rồi, sao tôi nhớ được?”
“Thật không?” Tả Dĩ Uyên cười cười, cảm thấy phun trào: Nếu không nhớ rõ thì cả người anh căng thẳng như vậy làm gì? Chớp mắt, Tả Dĩ Uyên lại mở miệng nói: “Đúng rồi, tôi mới từ Tam Giác Vàng về, anh biết không, ở đó gần đây mới đổi một lão đại mới, hình như tên là Thành Trì… Tô Mặc, anh nói xem có trùng hợp không?”
Tô Mặc không trả lời, chỉ đóng sầm cửa lại. một tiếng “Rầm” này chứng tỏ tâm tình người đóng cửa không được tốt đẹp cho lắm.
Thành Trì? Tô Mặc khẽ nheo mắt lại… thật sự là một cái tên đã quá lâu rồi.
“L, cậu gặp người yêu của Tô sao?” Lacey hóng hớt sán lại gần.
“Là người yêu cũ, tôi muốn một ly Latte, cám ơn.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười với Lacey.
Lacey thở dài, lùi nửa bước, lấy lòng nhìn Rendia: “Honey, em có muốn uống không? Anh giúp em pha một ly?”
“Em chỉ cần nước lọc là được rồi.” Rendia không ngẩng đầu lên nói. Nhưng Lacey giống như có được bảo bối trong tay, vẻ mặt cao hứng đi sang căn phòng bên cạnh, hưng trí bừng bừng đi lấy nước.
“Sao? có vẻ có chuyện vui à?” Tả Dĩ Uyên hứng thú nhìn theo bóng Lacey giống như trung khuyển, lại nhìn nhìn nữ vương hàng thật giá thật ngồi cạnh mình, nhịn không được nở nụ cười.
Rendia ngẩng đầu liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, vừa không phủ nhận vừa không thừa nhận, nhưng bên môi mang theo ý cười nồng đậm, để lộ ra chút hương vị hạnh phúc không che dấu.
Tả Dĩ Uyên lập tức hiểu ra, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Khó có khi gặp được một người chị thích cũng thích chị, hơn nữa lại còn là nam nhân không thèm muốn tài sản của chị, nếu thích hợp, không bằng nhanh chóng gả luôn đi. Miss Rendia, tuy rằng hơi vô lễ nhưng tôi không thể không nhắc chị rằng chị đã không còn trẻ nữa.”
Rendia trắng mắt lườm Tả Dĩ Uyên một cái: “Cám ơn cậu đã nhắc nhở. Tôi biết tôi đáng tuổi mẹ của bảo bối nhà cậu… những lời này cậu cũng đã nói một lần rồi không phải sao? Hơn nữa, Mr L, cậu có thể đừng huơ huơ tay trái của cậu trước mặt tôi không? Chiếc nhẫn kim cương của cậu thật sự rất chói mắt.”
Tả Dĩ Uyên lịch thiệp mỉm cười: “Tôi cố ý đấy, chị ghen tị à?”
Rendia đối với lão bằng hữu quen biết nhiều năm này, nhất thời không biết nên dùng ngôn ngữ gì để mắng chửi loại hành vi ấu trĩ của cái tên nhàn chán này. Càng không thể nói chính là, cái tên Tả Dĩ Uyên cùng cô kẻ tám lạng người nửa cân này rốt cục cũng bị một người thu phục hoàn toàn, nhưng cô vẫn còn chút do dự. Loại thời điểm này mà phải nhìn… bộ dạng Tả Dĩ Uyên trước mặt cô bày ra vẻ hạnh phúc ngời ngời, trong lòng thầm cô cũng thầm có chút hâm mộ.
“Hắc, L, latte của anh.” Khi nói chuyện, Lacey bưng một cái khay đi tới, đặt một tách cà phê trước mặt Tả Dĩ Uyên, lại đem một cốc nước ấm để xuống trước mặt Rendia, mỉm cười nói: “Nước, anh đã cho thêm chút mật ong, rất tốt cho thân thể em.”
Nói xong, lại tò mò nhìn hai người, gãi gãi đầu hỏi: “Hai người vừa nói gì vậy?”
“A, cái này…” Tả Dĩ Uyên nhấp một chút cà phê, vừa lòng cong cong khóe môi, tựa như vô ý nói: “Tôi và Rendia đang nói chuyện khi nào thì hai người mới kết hôn?”
Lacey mở to hai mắt quay đầu nhìn sang Rendia, kinh hỉ hỏi: “Honey, thật không?”
Rendia vốn muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của Lacey, đột nhiên cái gì cũng không nói ra được. Đúng rồi, cũng đã không còn trẻ trung gì nữa, còn gây sức ép cái gì đây? Anh ấy… tốt với mình như vậy, từ anh ấy, mình mới hiểu được cảm giác quý trọng là thế nào. Nói không chừng ở bên cạnh anh ấy, cũng là điều không tồi.
“Nhưng mà không có nhẫn cầu hôn.” Tả Dĩ Uyên ngồi một bên thản nhiên nói chen vào.
“Ai nói không có!” Lacey lập tức phản bác, vươn tay sờ soạng trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhung. Mở nắp hộp, bên trong rõ ràng hiện ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh: “Rendia, anh yêu em, em đồng ý gả cho anh đi!”
Rendia quả thực không biết phải nói gì cho phải, trợn tròn mắt: “Anh… anh khi nào thì mua?”
“Ngay sau hôm thổ lộ với em thì mua, vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng.” Lacey vô tội nói.
“Oh my God!” Rendia vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn Lacey không biết nói gì.
“Còn ngốc lăng cái gì, không mau đeo nhẫn cho người ta đi?” Tả Dĩ Uyên ngồi xem buồn cười, thúc giục Lacey, Lacey lúc này mới phản ứng, lấy tốc độ cực nhanh trực tiếp đeo nhẫn vào tay Rendia, sau đó cao hứng hôn lên môi cô một nụ hôn thật nồng nhiệt: “Được rồi, Mrs Rendia, giờ em đã là của anh!”
Rendia trợn mắt há mồm.
Tả Dĩ Uyên rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, lấy di động ra chụp hai người kia một bức, sau đó nhắn tin gửi cho Sở Cảnh. sau một lúc, Sở Cảnh nhắn lại.
[Thay em chúc mừng hạnh phúc Rendia và Lacey, thuận tiện nói cho bọn họ biết, đây là lần cầu hôn kỳ lạ nhất em được thấy. PS: đột nhiên em cảm thấy, kỳ thật lần cầu hôn của chúng ta vẫn cực kỳ lãng mạn. Cuối cùng, em tại đại dương xa xôi hôn anh. Sở Cảnh]
Bình luận truyện