Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 15: Khỏi bệnh



Thời điểm Úc Lâm Phi lái xe tới tìm Tô Duy Hi đã nghĩ nhất định sẽ truy hỏi hảo hữu này kĩ càng sự việc trước kia, nhưng một khắc nhìn thấy Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi lập tức thu hồi lại ý niệm trong đầu hắn.

Nguyên nhân không có gì khác, Tô Duy Hi nhìn qua rất tiều tụy.

Y vốn mang thần thái sáng láng không biết vì sao lại trở nên gầy yếu một cách dị thường, nhìn qua tựa như bị cái gì đó rất khủng bố tra tấn, thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

Úc Lâm Phi là một người biết điều, cũng biết đào bới vết thương của người khác là điều không nên làm, tuy rằng nếu hắn ép buộc Tô Duy Hi phải cho hắn một đáp án, lấy giao tình giữa hai người bọn họ, Tô Duy Hi tuyệt đối sẽ không lừa hắn, nhưng nếu đáp án này lại chính là nguyên nhân đã gây ra thương tổn cho Tô Duy Hi, vậy thì Úc Lâm Phi tình nguyện không cần, dù sao cách để hắn tìm ra đáp án này, không chỉ có một.

Mạnh Bạch Tình… Tay nắm chặt lấy tay lái, Úc Lâm Phi lại thấp giọng đọc ra cái tên này.

Mình cũng thật xem thường gã a, chẳng những dám ra tay với mèo nhà mình, hơn nữa dường như sự việc Tô Duy Hi gặp phải cùng gã cũng có không ít quan hệ, thật thú vị, lộ ra tươi cười, Úc Lâm Phi nghĩ, xem ra đã đến lúc hắn phải tìm thời gian nói chuyện với gã.

Bất quá hiện tại việc quan trọng nhất đương nhiên là đem mèo con nhà mình dưỡng bệnh thật tốt. Hơi hơi nghiêng đầu nhìn Văn Trình ngủ trong giỏ, chân mày Úc Lâm Phi cau lại.

Lúc nãy là vì lo lắng mèo con gặp chuyện không may nên mới xem nhẹ hành động bất thường của nó, hiện tại nghĩ lại, vẫn là thấy… kỳ quái. Có thể không kỳ quái được sao? Mèo bình thường ở nhà thời điểm nhìn thấy người lạ tiến vào nhà sẽ nghĩ tới gọi điện thoại cho chủ nhân? Huống hồ nó tốt cuộc là vì sao lại biết số điện thoại của hắn? Tuy rằng có cảm giác chân tướng đang ở ngay trước mắt, Úc Lâm Phi vẫn khó mà tin được… Quỷ mèo này nọ… Trên thế giới này thực sự tồn tại sao?

Cho dù năng lực chấp nhận của Úc Lâm phi có lớn tới mức nào đi nữa… Trong tiềm thức cũng vô pháp thừa nhận, hắn đang nuôi một con quỷ mèo biết gọi điện thoại cho mình.

“Ai, nếu là quỷ mèo, như thế nào lại ngu ngốc như vậy.” Đem xe dừng lại, Úc Lâm Phi tại thời điểm đem giỏ ra ngoài không tự chủ được thở dài, hắn nhìn tiểu đoàn Văn Trình, khẽ mềm lòng.

Văn Trình ngủ say không viết được tình cảm phức tạp của Úc Lâm Phi, tại giờ phút này, cậu bước vào một giấc mộng thần kỳ.

Trong mộng cậu đã chết.

Ở ngực cắm một con dao, nam nhân giết chết cậu từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười khinh thường, gương mặt vốn ôn nhu lúc này lại trông như ác ma, nam nhân hung hăng đem con dao căm ở ngực Văn Trình rút ra, sau đó… Khóc.

Đúng vậy, khóc.

Tuy rằng gương mặt không chút thay đổi, cũng không phát ra tiếng nức nở, nhưng từng giọt nước mắt trong suốt tràn ra từ hốc mắt, theo hai gò má lăn xuống. Nam nhân vẫn không nhúc nhích, nhìn như không hề có chút tình cảm nào, nhưng khi những giọt nước mắt chảy xuống, lại đem tất cả cảm xúc thống khổ lộ ra.

Văn Trình cũng rất đau, trong mộng cậu cảm thấy ở ngực từng trận đau đớn tới chảy nước mắt, cậu thậm chí còn không biết cảm giác đau đơn này là do con dao lại một lần nữa đâm vào cơ thể mình, vẫn là bởi vì cảm xúc kịch liệt, cậu muốn hỏi, Úc Lâm Phi, ngươi vì cái gì lại khóc, rõ ràng là ngươi giết ta, nhưng vì cái gì ngươi lại khóc?

Nhưng Văn Trình không hỏi được, bởi vì cậu đang nằm mơ, hơn nữa trong mộng cậu đã chết đi.

Đoạn mơ phía sau Văn Trình không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ biết… Úc Lâm Phi ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, ôm cậu vào trong lòng, sau đó ghé vào tai cậu không ngừng nỉ non… Văn Trình không nghe rõ được lời nói của Úc Lâm Phi, nhưng có thể cảm nhận được nỗi bi ai khắc sâu vào tận trong tủy.

Trong giấc mộng, trong lòng Văn Trình không có một tia oán hận, cậu tựa hồ biết chuyện gì đã xảy ra, biết… vì sao Úc Lâm Phi lại giết cậu.

Sau đó Văn Trình tỉnh lại. Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, cậu không tự chủ được muốn dùng tay xoa đầu, nhưng đến khi đưa tay lên lại phát hiện nó đã biến thành một đôi bàn chân đầy mao nhung… Cậu quên mất… Cậu đã biến thành một con mèo.

Lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, Văn Trình lúc này mới phát hiện, Úc Lâm Phi đã mang cậu trở về nhà, lúc này cậu đang nằm trên chiếc giường lớn của Úc Lâm Phi, miệng còn có chút đắng, a, có lẽ là Úc Lâm phi đã cho cậu uống thuốc?

Cảm thấy thân thể trĩu nặng đã thoải mái hơn một chút, Văn Trình vẫn quyết định trước nghỉ ngơi cho tốt, không nên ép buộc chính mình… Thuận tiện còn có thể suy nghĩ kĩ lại về tình huống hiện tại là như thế nào.

Đã không còn kích động khi nhìn vừa nhìn thấy Tô Duy Hi, Văn Trình tỉnh táo lại, nghiêm túc nghĩ về tình cảnh của mình. Đầu tiên, cậu thật sự đã biến thành một con mèo, không phải là nằm mơ cũng không phải ảo giác, cậu, Văn Trình, hiện tại là một con mèo. Tiếo theo, cậu có ký ức về những kỉ niệm với Úc Lâm Phi, sau khi quen biết, tìm hiểu liền yêu mến nhau, mỗi một sự kiện, mỗi một chi tiết Văn Trình đều nhớ rõ rành mạch, nếu như nói đây là ảo tưởng của cậu, Văn Trình tuyệt đối không tin. Cuối cùng, cậu thấy được Úc Lâm Phi chia tay Mạnh Bạch Tình và Tô Duy Hi vốn đã chết đi… Điều này chứng minh thời điểm cậu trọng sinh và thời điểm cậu chết đi là hoàn toàn bất đồng.

Tóm lại, Văn Trình đưa ra một kết luận vớ vẩn, cậu có lẽ đã về tới vài năm trước, tới ngày còn chưa quen biết Úc Lâm Phi.

Mơ hồ nhớ rõ Úc Lâm Phi hình như đã từng nuôi mèo, Văn Trình lại không nhớ nổi bộ dáng của con mèo kia, thời điểm cậu còn là người đối với lông mèo rất mẫn cảm, tuy rằng không chán ghét loài động vật nhỏ đó, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là thích. Hơn nữa trong trí nhớ của cậu, đoạn thời gian Úc Lâm Phi nuôi mèo dường như rất ngắn… (chính là con mèo đã được nhắc tới ở

Nhưng nếu suy đoán của Văn Trình là chính xác, cậu thực sự biến thành mèo của Úc Lâm Phi, như vậy nói lên… Úc Lâm Phi còn có thể gặp được một ‘Văn Trình’, cậu có lẽ sẽ có cơ hội… Nhìn chính mình cùng với Úc Lâm Phi yêu thương nhau.

Quá khoa học viễn tưởng đi, càng ngày càng thấy ý nghĩ của mình vô cùng hoang đường, nhưng thời điểm lại nhìn tới thân thể mao nhung nhung của mình, cũng không đến mức không thể thừa nhận, giấc mộng vô lý ấy cũng có thể thành sự thực một ngày nào đó.

“Tiểu Hắc, tỉnh?” Thanh âm ôn nhu đánh gãy suy nghĩ của Văn Trình, cậu xoay qua, thấy Úc Lâm Phi đang bê trên tay một cái bát nhỏ, vẻ mặt của hắn mang theo một tia lo lắng, nhưng chính bộ dáng ôn nhu này, lại khiến cho Văn Trình phải rùng mình.

Cậu sẽ không quên trong ba năm Úc Lâm Phi và cậu trở thành người yêu, Úc Lâm Phi đã ôn nhu với cậu như thế nào, lại càng không thể quên, tại thời điểm giết chết cậu, biểu tình của Úc Lâm Phi có bao nhiêu lạnh lùng. Hiện tại nhìn Úc Lâm Phi như thế này, khiến cậu không hiểu sao lại nhớ tới chính mình đã được sủng nịch không biên.

Con mồi bị ôn nhu che mắt, để đến cuối cùng sẽ trở nên lơi lỏng, cho dù đó là động vật ăn thịt đẫm máu?

“Phát ngốc cái gì?” Nhìn ánh mắt màu vàng của mèo con vẫn không nhúc nhích trừng hắn, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ vươn tay gõ nhẹ vào đầu Văn Trình: “Lần sau nếu nhìn thấy người lạ vào nhà, nhớ rõ không được để bị phát hiện, ca ca không sợ bọn họ lấy đi này nọ, chỉ sợ Tiểu Hắc gặp chuyện không may.”

“Meo.”Âm meo ôn nhu không có nội dung gì chính xác, Văn Trình chỉ là thuận miệng đáp lại Úc Lâm Phi.

“Sinh bệnh hẳn là không thoải mái đi, đến, ăn một chút gì đó.” Đợi Úc Lâm Phi tới gần, Văn Trình mới biết cái bát hắn cầm trong tay có cái gì, mùi hương của cháo cùng với sữa vẫn còn ấm nóng, một khắc hương thơm nồng đậm kia bay vào trong mũi Văn Trình… Văn Trình liền… sa ngã.

Ai quan tâm báo thù phòng bị cái gì chứ, hiện tại ăn no chính là vương đạo!! Huống hồ mình đã biết được bộ mặt của Úc Lâm Phi, nói thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không bị hắn hại lần thứ hai đi, thật đói a, thật đói a… Khóe môi nhếch lên, nước miếng Văn Trình theo chân nhỏ cử động đã tự động đem Úc Lâm Phi tạm thời trở thành quá khứ, nếu như cậu là một con chó, phỏng chừng… có thể tính là phủi đuôi bỏ đi.

“Đừng nóng vội.” Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng gấp gáp rống rống này của Văn Trình mà dở khóc dở cười, ban đầu vốn nghĩ rằng thức ăn cho mèo ốm rất cầu kì, đặc biệt là làm thức ăn lỏng thích hợp cho nó, nhưng hiện tại xem ra… Úc Lâm Phi thậm chí có ảo giác nếu như hắn tùy tiện nấu cái gì đó, Văn Trình cũng sẽ điên cuồng chạy tới.

Ăn thật tốt a… Bị Úc Lâm Phi ôm vào ngực, từng thìa từng thìa đút cháo pho mát¹ nóng vừa đủ, cháo được nấu chín, còn bỏ thêm pho mát thích hợp cho mèo ăn, ngửi mùi rất thơm, hương vị ăn cũng khá tốt.

Từng chút một đem bát cháo ăn sạch sẽ, Văn Trình đối với cái bụng đầy của mình vừa lòng mà đứng trên đùi Úc Lâm Phi lười biếng duỗi eo, sau đó đem cằm cọ cọ vào tay Úc Lâm Phi, muốn Úc Lâm Phi gãi ngứa cho cậu.

Được rồi, nói trắng ra là, sau khi biến thành mèo, Văn Trình cũng không có suy nghĩ nhiều mà sửa đổi mấy hành vi sai lệch kia, hơn nữa thoạt nhìn qua còn vô cùng lợi hại.

Nhìn thấy bộ dáng này của Văn Trình, Úc Lâm Phi coi như triệt để yên tâm, vừa về đến nhà hắn đã sử dụng ống tiêm* để cho Văn Trình uống thuốc một lần, thấy mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng không có chút sinh khí, Úc Lâm Phi thực sự lo lắng, còn nhỏ như vậy, không chú ý một chút đã bị khi dễ thảm đến thế, xem ra… hắn nên đổi lại khóa cửa nhà.

(*: Úc Lâm Phi dùng kim tiêm đã bỏ đi phần nhọn ở đầu rồi bơm vào mồm mèo ấy.)

Uy thuốc xong, Úc Lâm Phi mới đem Văn Trình đặt lên trên giường mình, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị thêm thức ăn cho mèo con. Trong lúc cẩn thận nấu cháo, hắn không khỏi đem ánh mắt hướng về phía tủ lạnh, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ nên đổi một cái khác nhỏ hơn… Trong video giám sát nhìn thấy mèo con nhỏ bé leo lên tủ lạnh, thật sự là muốn thử thách trái tim người khác mà.

“A.” Đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình ngày càng theo hướng thiên vị mèo con mà suy xét, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nuôi Tiểu Hắc rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu nữa.

Sau đó, ngồi ở bàn còn chưa làm xong công việc, Úc Lâm Phi đã nhìn thấy Văn Trình tỉnh lại, vội vàng vào phòng bếp hâm nóng cháo lên, thời điểm bê tới chỗ Văn Trình còn nghĩ làm thế nào để lừa mèo nhà mình ăn đi…

Bất quá không khiến cho Úc Lâm Phi có nhiều vấn đề lo lắng như vậy, Văn Trình ngoan ngoan nuốt cháo, tinh thần dường như cũng tốt lên nhiều.

“Ngươi a, thật sự quá được chiều chuộng.” Nhìn Văn Trình được mình gãi cằm mà thoải mái nheo mắt lại, biểu tình của Úc Lâm Phi cũng không khá hơn, bởi vì giờ phút này hắn đang nghĩ tới việc… nên cùng với Mạnh Bạch Tình nói chuyện rõ ràng một lần.

______________

¹: cách nấu: đun sôi lại cháo trắng, thả pho mát vào, tắt bếp, múc ra bát, dầm ra.

______________

Mấy chương trước chắc là vì Văn Trình đang hoảng với lại không biết rõ các sự việc trước đây nên đã nhận nhầm mình xuyên sang thế giới khác, bây giờ đính chính lại là em nó xuyên về quá khứ nhé…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện