Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 139: Phiên ngoại 29: Bổ khuyết cho nhau



Bởi vì cũng không biết phương thuốc của Thẩm Mậu có hiệu quả không, Tiêu Lĩnh khi viết thư cho Hàn Thế Nam cũng vẫn chưa nhắc tới chuyện này.

“Cha, con phải về Thượng Kinh.”

Sau khi đọc xong thư, Hàn Thế Nam đột nhiên tìm Hàn Thám hoa, trịnh trọng nói ra quyết định của mình.

“Nam Nam, vì sao vậy?”

Hàn Thám hoa nghe vậy thực buồn bực. Mấy năm nay bọn họ ở Phúc Hải rất tốt, Hoàng đế cũng đã nhắc tới việc qua hai năm nữa hắn cùng Dương Mục đều có thể về kinh thành, đến lúc đó cả nhà sẽ cùng nhau trở về. Sao Nam Nam đột nhiên muốn trở về sớm.

Hàn Thế Nam do dự, thấp giọng nói:

“Lĩnh Nhi, à, ý con là nói Thái tử điện hạ, thân thể hình như không tốt lắm.”

Hàn Thế Nam từ nhỏ quen gọi Lĩnh Nhi, viết thư cũng xưng hô như vậy. Khi nói chuyện với cha lại cảm thấy không hợp quy tắc, nên đổi thành điện hạ.

Hàn Thám hoa thực kinh ngạc, truy hỏi nói:

“Con làm sao mà biết được?”

Tiêu Lĩnh thân thể không tốt cũng không phải bí mật. Nhưng mấy năm gần đây có tin tức Hoàng đế đã tìm được Thẩm thần y. Thân thể Thái tử điện hạ so với trước đây đã chuyển biến tốt đẹp. Hàn Thế Nam nói Tiêu Lĩnh không tốt, khó trách Hàn Thám hoa giật mình. <HunhHn786>

Hàn Thế Nam cúi đầu nhìn mặt đất, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu lên nói:

“Điện hạ cũng chưa nói cái gì, nhưng con cảm thấy có gì đó…… không đúng lắm.”

Chỉ là cảm giác không đúng, Hàn Thám hoa có chút không lời gì để nói, một lát mới nói:

“Con muốn một mình trở về kinh?”

Hàn Thế Nam năm nay mười ba tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Khoảng cách từ Phúc Hải đến Thượng Kinh mấy ngàn dặm, để con đi một mình Hàn Thám hoa có chút không yên tâm.

“Đương nhiên là một mình con đi, con lại không phải trẻ nhỏ.”

Hàn Thế Nam nói trẻ nhỏ là đệ đệ Dương Thế Bắc của mình kìa.

Dù quá trình thuyết phục song thân có chút khúc chiết, nhưng Hàn Thế Nam vẫn thành công được về kinh.

Trực giác của Hàn Thế Nam rất chính xác, tình huống của Tiêu Lĩnh xác thật không tốt. Vừa uống thuốc vừa châm cứu, phản ứng rất kịch liệt, cũng không có dấu hiệu khả quan. Cố Du đau lòng, thiếu chút nữa nhịn không được kêu từ bỏ, nhưng Tiêu Lĩnh không chịu, nói mình tin tưởng y thuật của Thẩm Mậu.

Khi Hàn Thế Nam một thân phong trần mệt mỏi về vào cung, cả nhà Hoàng đế đều sợ ngây người. Tiêu Minh Xuyên lúc ấy liền suy nghĩ, Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam tách ra đã bao nhiêu năm, chỉ dựa vào thư từ mà tình cảm cũng có thể sâu nặng như vậy, thật đúng là không dễ dàng.

Không phải Tiêu Minh Xuyên có sức tưởng tượng phong phú mà thật sự là Phúc Hải cách Thượng Kinh quá xa, Hàn Thế Nam lại nhỏ như vậy, chỉ cảm giác Tiêu Lĩnh không tốt lại một mình đi trở về. Đúng là không phải tình cảm bình thường có thể có, có chút giống chuyện tình của Cảnh Cùng Hoàng đế và Khương Hoàng hậu.

“Nam Nam sao đã trở về?”

Tiêu Lĩnh không rõ mình đã lộ ra sơ hở chỗ nào.

“Trừ thời điểm mới vừa học viết, Lĩnh Nhi không viết chữ loạn như vậy, loạn quá……”

Hàn Thế Nam thở phào một hơi.

Khoảng thời gian trước, thân thể Tiêu Lĩnh đặc biệt suy yếu, tay phải nhấc không nổi bút. Nhưng lại không thể để Hàn Thế Nam hoài nghi, cho nên Tiêu Lĩnh viết phong thư kia rất gian nan, mất mấy ngày mới miễn cưỡng viết xong. Viết xong, Tiêu Lĩnh còn nhờ Tiêu Ý Hành nhìn xem chữ viết có vấn đề gì hay không mới gửi đi.

Không ngờ Hàn Thế Nam lại có thể nhìn ra, còn bởi vì vậy mà chạy trở về kinh.

“Nam Nam cũng quá lỗ mãng, xa như vậy mà một mình trở lại.”

Tiêu Lĩnh ngẫm lại thậm chí có chút sợ.

“Kỳ thật cũng không có gì, cha nhờ người mang ta trở về, cũng không có đi một mình mà có trưởng bối đồng hành.”

Nếu không phải Hàn Thám hoa vừa vặn có đồng liêu phải về kinh báo cáo công tác, vừa lúc có thể mang theo Hàn Thế Nam, thì một mình Hàn Thế Nam lăn lộn cũng chưa chắc về được.

“Vậy cũng không tồi, ta còn chưa từng có rời khỏi Thượng Kinh đâu.”

Nơi xa nhất mà Tiêu Lĩnh đi chính là Thái Bình Cung.

Hàn gia cùng Dương gia ở trong kinh đều có trưởng bối, Hàn Thế Nam trở về kinh thì không tính đi nữa. Dù sao hai năm nữa, phụ thân và cha cùng đệ đệ cũng phải trở về kinh.

Bởi vì hành động “ngàn dặm thăm phu” của Hàn Thế Nam, nên Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du theo bản năng liền đối đãi với Hàn Thế Nam như hôn phu của Tiêu Lĩnh.

Ai ngờ Hàn Thế Nam cùng Tiêu Lĩnh tình cảm tốt thì tốt lại không như bọn họ tưởng tượng. Hàn Thế Nam đầu tiên là thi đậu cử nhân, lại muốn chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân, thấy thế nào cũng giống chuẩn bị làm quan, mà không phải tính toán muốn vào Đông Cung.

Trước Vạn Xương Hoàng đế không lưu hành lập nam hậu, nhiều lắm cũng chỉ có nam phi. Nhưng từ khi Vạn Xương Hoàng lên ngôi có năm vị Hoàng hậu thì có bốn là nam, mà trong đó ba người đến từ Cố gia. Nam nhân Cố gia tiến cung đều không có công danh, không phải họ thi không đậu, mà ngay từ đầu không tính đi thi.

Trong các nam hậu chỉ duy nhất có Đoan Kính Hoàng hậu có xuất thân là Thám hoa. Nhưng Đoan Kính Hoàng hậu không có vào triều đình một ngày nào, đã bị Vạn Xương hoàng đế trực tiếp đưa vào cung.

Trước kỳ thi mùa xuân, Tiêu Minh Xuyên hỏi Tiêu Lĩnh, chuyện của họ rốt cuộc là như thế nào. Tiêu Lĩnh thực thẳng thắn nói với Tiêu Minh Xuyên rằng Hàn Thế Nam chí không ở hậu cung, mà Tiêu Lĩnh cũng không nghĩ miễn cưỡng hắn. Tiêu Minh Xuyên nghe vậy sợ ngây người. Tiêu Lĩnh rất thích Hàn Thế Nam, thích đến không đành lòng khó xử hắn. Bất quá Tiêu Minh Xuyên cũng không có can thiệp vấn đề cảm tình của con.

Hàn Thế Nam thuận lợi đậu Tiến sĩ, ở Hàn Lâm Viện ba năm, sau đó liền đi huyện Vân Sơn. Trước khi Hàn Thế Nam rời Thượng Kinh đi huyện Vân Sơn, Tiêu Lĩnh đã nói.

“Nam Nam, ta cho Nam Nam thời gian ba năm. Nếu vẫn cảm thấy làm quan so vào cung giúp ta càng phù hợp lý tưởng hơn, ta sẽ không miễn cưỡng Nam Nam.”

“Lĩnh Nhi, thực xin lỗi, ta……”

Hàn Thế Nam rất thích Tiêu Lĩnh, nhưng không muốn phần đời sau chỉ ở tại hậu cung. Tiêu Lĩnh xua xua tay, hòa nhã nói:

“Quan hệ của chúng ta không cần phải nói câu đó. Vân Sơn xa xôi hẻo lánh, Nam Nam đi đến đó cần phải cẩn thận.”

Tuy rằng Tiêu Lĩnh đã dặn dò qua, nhưng huyện Vân Sơn có các vấn đề nghiêm trọng vượt qua suy đoán của Hàn Thế Nam. Với tính quyết đoán hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng, Hàn Thế Nam đã đắc tội với mấy đại gia tộc địa phương, bị người ta đuổi giết. Cũng may Hàn Thế Nam phúc lớn mạng lớn, có người đến báo tin, nên tránh được một kiếp nạn.

Tiêu Lĩnh nghe tin sợ ngây người, vừa đúng lúc Chu Nhan bị Thanh Loan làm phiền đến không chịu được, liền dứt khoát phái hắn đi Vân Sơn. Chu Nhan tới huyện Vân Sơn, không chỉ để bảo vệ Hàn Thế Nam, mà còn thông báo tin tức. Có Chu Nhan tin tức cuồn cuộn không ngừng truyền về Thượng Kinh.

Hàn Thế Nam sở dĩ đi Vân Sơn cũng không phải là tùy tiện chọn, mà là hắn nói mình ở Thượng Kinh cùng Phúc Hải rất nhiều năm, trước nay chưa có thấy núi lớn. Hắn muốn tăng thêm kiến thức về các nơi trên lãnh thổ Đại Chu. Vừa đúng lúc có tin tức quan trọng liên quan đến huyện Vân Sơn, làm Tiêu Lĩnh không yên tâm để những người khác đi xử lí, nên để cho Hàn Thế Nam đi.

Vân Sơn có nhiều núi, trên núi nhiều cây, tài nguyên chính là củi, giống như đốn hoài cũng không hết.

Vì Vân Sơn tàu thuyền không lưu thông được, đường bộ lại thực gập ghềnh nhưng đối với việc vận chuyển gỗ lại rất đơn giản. Mỗi năm vào mùa hạ nước sông sẽ dâng cao, mọi người chỉ cần đốn cây thả xuống sông là được. Triều đình sẽ tự phái người chặn ở hạ du vớt gỗ lên, toàn bộ quá trình vận chuyển dùng rất ít sức.

Đương nhiên, không phải tất cả gỗ trôi đều có thể bị ngăn lại, có rất nhiều cây theo nước sông trôi ra biển rộng. Nhưng lãng phí như vậy là cần thiết, vì chỉ có xuôi theo dòng sông không còn có biện pháp vận chuyển gỗ ra ngoài.

Hai năm trước, Thượng Kinh xuất hiện một lượng lớn gỗ mun không rõ lai lịch. Gỗ mun thuộc loại cây lâu năm, chất lượng cao rất quý hiếm. Mà gỗ mun lâu năm lại bán tràn lan, cách nói của mọi người về nguồn gốc là không giống nhau.

Tiêu Lĩnh nghe thấy tin tức này có chút kinh ngạc, gỗ mun lâu năm là nguồn tài nguyên quý hiếm, nếu xuất hiện chút ít thì thôi, nếu với quy mô lớn cần phải hướng triều đình bẩm báo. Nhưng nhà nhà ở kinh thành tranh nhau mua gỗ mun, mà Thái tử cùng Hoàng đế lại không nhận được bất cứ tin tức gì.

Thực rõ ràng, có xuất hiện vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ. Trải qua một quá trình cẩn thận điều tra, Tiêu Lĩnh phát hiện con đường vận chuyển có chút khác nhau, nhưng mà nơi xuất phát của gỗ mun lại quy về một địa phương. Đó chính là huyện Vân Sơn ở Thục Châu. <HunhHn786>

Tiêu Lĩnh nghe tin càng kinh ngạc, Thứ sử Thục Châu hàng năm đều dâng tấu than khổ cùng triều đình. Suy xét đến điều kiện khó khăn của Thục Châu, Hoàng đế đối với các quận huyện của Thục Châu đặc biệt chiếu cố, thuế hàng năm cũng được miễn giảm, chính sách ưu đãi không ngừng. Vậy mà huyện Vân Sơn thuộc Thục Châu phát hiện lượng gỗ mun lớn, bọn họ lại lớn mật giấu giếm tin tức. Hơn nữa có thể là toàn bộ quan viên Thục Châu đều có vấn đề, cùng đồng lòng bao che giấu giếm.

Tiêu Lĩnh để Hàn Thế Nam đến Vân Sơn chỉ là muốn đi âm thầm xem xét sự tình chân tướng rốt cuộc là như thế nào. Ai ngờ Hàn Thế Nam phát hiện tình huống còn nghiêm trọng hơn. Ở đây người ta dùng gỗ mun chế tạo vật dụng, đóng quan tài, cất nhà ở. Phải biết rằng, ở Hoàng cung cũng không xa xỉ như vậy, Hàn Thế Nam bị dọa choáng váng.

Hàn Thế Nam tức giận lập tức ra tay bắt người, rồi bẩm báo lên trên. Tiêu Lĩnh thấy tình thế không ổn, vội phái Chu Nhan tới đó. Ban đầu Tiêu Lĩnh cũng phái thị vệ bảo vệ Hàn Thế Nam, nhưng Hàn Thế Nam chọc đến thế lực ở địa phương và chuốc lấy phiền toái vượt qua dự tính của Tiêu Lĩnh, thị vệ vốn có căn bản không đủ dùng.

Chu Nhan tới Vân Sơn thật sự phải bận rộn một thời gian, tình hình mới có chút lắng dịu.

Chu Nhan là ảnh vệ đứng đầu của Tiêu Lĩnh. Hắn không như các ảnh vệ khác, vì khi còn nhỏ Chu Nhan cùng Tiêu Lĩnh đã làm bạn.

Bình thường chức trách hàng đầu của ảnh vệ là bảo vệ an toàn của chủ nhân. Mà Chu Nhan ngay cả tâm tình của Tiêu Lĩnh cũng nhọc lòng lo lắng.

Thấy Hàn Thế Nam đã đem thư đọc hai lần, Chu Nhan khẽ cười nói:

“Hàn công tử cũng đừng ngại điện hạ dong dài, điện hạ đúng là bị công tử dọa rồi. Phong cách làm việc cùng diện mạo khí chất của công tử quá không giống nhau, điện hạ lúc trước biết tin bị sợ quá mức.”

Hàn Thế Nam trầm mặc một lát, chần chờ nói:

“Ngươi cũng cảm thấy ta tùy hứng?”

“Công tử không có tùy hứng, chỉ là đã quên nơi này là Vân Sơn không phải Thượng Kinh.”

Nhưng Hàn Thế Nam quá liều lĩnh đánh bạo. Thục Châu trên dưới mấy trăm quan viên, hắn hướng chảo dầu sôi rót một gáo nước lạnh, làm bắn ra vô số giọt dầu nóng làm bị phỏng vô số người.

Chính Tiêu Minh Xuyên nghe nói chuyện này cũng nói Hàn Thế Nam quá lớn gan. Tuy nói hiệu quả không tồi, hầu như không có cá lọt lưới, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, có vô ý một chút là kết cục cá chết lưới rách.

Hàn Thế Nam bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, giật mình mới nói:

“Ý của ngươi là nói……”

Ở Thượng Kinh hắn có Tiêu Lĩnh chống lưng, có cái gì suy xét không chu toàn cũng có Tiêu Lĩnh bổ khuyết cho hắn, nhưng làm việc một mình khuyết điểm liền lộ rõ.

“Thuộc hạ cái gì cũng chưa nói.”

Nhìn thấy biểu tình bừng tỉnh ngộ của Hàn Thế Nam trên mặt, Chu Nhan cười lắc đầu.

“Thuộc hạ chỉ là cảm thấy, điện hạ cùng công tử phối hợp ăn ý, thời điểm ở bên nhau có thể bổ sung cho nhau, nếu tách ra liền xuất hiện khiếm khuyết.”

“Ta có khuyết điểm ta cũng biết, mọi việc đều bất kể hậu quả. Nhưng điện hạ có cái gì không đủ?”

Hàn Thế Nam hơn mười tuổi đã có thể vì Tiêu Lĩnh mà từ Phúc Hải trở lại Thượng Kinh, nói hắn làm việc không suy nghĩ hắn cũng ngượng ngùng thừa nhận. Nhưng Tiêu Lĩnh thì khác, ở trong mắt Hàn Thế Nam, Thái tử điện hạ là hoàn mỹ không tì vết, không có chút khiếm khuyết nào.

“Điện hạ thân thể không bằng người thường. Dù Thẩm thần y điều dưỡng tốt cũng không thể quá mức mệt nhọc. Công tử không ở bên cạnh điện hạ có rất nhiều việc điện hạ phải tự tay làm lấy, tất nhiên là vất vả rất nhiều.”

Chu Nhan dù mặt tươi cười, giọng điệu lại nghiêm trang. Hàn Thế Nam hơi hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói:

“Chu Nhan, là ai khiến ngươi nói lời này cùng ta?”

“Công tử thật nhạy bén, lời này không phải ý điện hạ, là trưởng bối ở trên.”

“Hoàng hậu điện hạ?”

“Không đúng, là Hoàng đế bệ hạ.”

Kỳ thật Tiêu Minh Xuyên không có trực tiếp dặn dò Chu Nhan cái gì. Chỉ là Hoàng để trao đổi cùng ảnh vệ Chu Tước, mà Chu Tước lại là cha Chu Nhan. Cho nên tâm tư của Tiêu Minh Xuyên liền truyền tới tai Chu Nhan. Chu Nhan luôn trung với Tiêu Lĩnh, lời Tiêu Minh Xuyên rõ ràng là quan tâm Tiêu Lĩnh, Chu Nhan liền nghe theo ý tứ của Hoàng đế.

Tiêu Lĩnh cái gì cũng tốt, chỉ là phương diện tình cảm quá ôn nhu, hạ không được quyết tâm. Chu Nhan xem ra, vấn đề của Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam căn bản không lớn, không giống hắn cùng Thanh Loan, đó mới là vấn đề lớn.

Đại Chu đích xác có quy định hậu cung không thể tham gia vào chính sự. Nhưng Cố Thái hậu vẫn luôn ở sau lưng giúp Tiên đế. Ở thời Vạn Xương hoàng đế, Đoan Kính Hoàng hậu được tham chính, lý do cũng rất đơn giản, Đoan Kính Hoàng hậu xuất thân là Thám hoa, bản thân có tư cách vào triều làm quan, không coi là hậu cung tham chính.

Hàn Thế Nam tuy rằng không có trong ba hạng đầu nhưng là Tiến sĩ, dù vào Đông Cung làm Thái tử Nội quân cũng có thể tham chính. Mà Tiêu Lĩnh thân thể yếu kém, cần có một người tuyệt đối có thể tin tưởng ở bên cạnh giúp đỡ.

Chu Nhan chưa từng có nghĩ tới việc Hàn Thế Nam sẽ không tiến cung. Hắn tin tưởng Tiêu Lĩnh sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Cũng mặc kệ sự thật là loại tình huống nào, Chu Nhan vừa lòng vì nhìn thấy Hàn Thế Nam thay đổi sắc mặt.

Lúc trước nhận được thư Tiêu Lĩnh, Hàn Thế Nam đều chậm rãi hồi âm, nhanh là bảy tám ngày, lâu là mười ngày nửa tháng. Hàn Thế Nam viết thư cũng thực tùy ý, nghĩ đến cái gì viết cái đó, mỗi phong thư đều thật dày có rất nhiều trang.

Nhưng lần này, Hàn Thế Nam hồi âm rất mau, mà viết hơn mười trang lưu loát.

Chu Nhan thấy thế chấn động, cũng nhanh chóng cấp báo với Tiêu Lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện