Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 20: Ngôi sao trên bầu trời



Tiêu Minh Xuyên kể cho Tiêu Lĩnh nghe hai câu chuyện xưa, lại mang theo nó tham quan ngự thư phòng, đại khái để tiểu Hoàng tử hiểu biết hoàn cảnh làm việc mà tương lai nó có thể đảm nhận.

Tiêu Minh Xuyên tính toán thời gian để bọn họ trở về đúng thời điểm Cố Du tỉnh lại.

Cố Du cũng không phải là người khi tỉnh lại sau khi say rượu liền quên hết mọi việc đã phát sinh trước đó. Cho nên mở mắt nhìn thấy mình bất quá ngủ một giấc, tẩm điện Càn An Cung lại hoàn toàn thay đổi bộ dáng, Cố Du không khỏi có chút khiếp sợ.

Đây là tẩm cung Hoàng đế, không thể vì mình nói không thích là thay đổi, vì cái gì Tiêu Minh Xuyên muốn làm cho phù hợp yêu cầu của mình, càng thêm không rõ tâm tư Tiêu Minh Xuyên.

Cố Du xoa xoa thái dương có chút đau, hỏi tiểu thái giám Càn An Cung, Hoàng đế có nói đã đi nơi nào hay không. Tiểu thái giám nói Hoàng đế đi Khôn Ninh Cung chơi cùng Hoàng tử.

Cố Du vẫy vẫy tay, cho tiểu thái giám lui xuống, nghĩ nghĩ, tính toán về Khôn Ninh Cung.

Bất quá Cố Du còn chưa có kịp cất bước, Tiêu Minh Xuyên liền mang theo Tiêu Lĩnh đã trở lại. Phụ tử hai người hoà thuận vui vẻ, vừa đi vừa nói chuyện, Tiêu Lĩnh thỉnh thoảng bị Tiêu Minh Xuyên làm cho cười rộ lên, tiếng cười giòn tan từ xa vang vọng vào.

Tiêu Minh Xuyên thực mau liền ôm Tiêu Lĩnh đi vào chỗ này.

“Cha!”

Tiêu Lĩnh nhìn thấy Cố Du rất vui, còn ở trong lòng ngực Tiêu Minh Xuyên đã vươn tay vẫy gọi. Cố Du thấy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong mắt sáng lấp lánh, liền biết nó cùng Tiêu Minh Xuyên ở bên nhau chơi thật sự vui vẻ.

Có Tiêu Lĩnh ở đây, Cố Du không có phản đối Tiêu Minh Xuyên đưa đi dùng bữa tối. Kỳ thật, ở nơi nào dùng bữa có cái gì khác nhau.

Dùng bữa tối xong, Cố Du nói mang Tiêu Lĩnh đi ra ngoài dạo một chút cho tiêu thực, thuận đường liền về Khôn Ninh Cung. Không ngờ Tiêu Minh Xuyên chưa mở miệng, Tiêu Lĩnh liền hét lên:

“Cha, chúng ta không cần trở về. Phụ hoàng đáp ứng con, đêm nay để con ngủ cùng hai người. Nói chúng ta ở Càn An Cung ngủ bởi vì bên này giường lớn.”

Cố Du nghe vậy sửng sốt, liếc mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên, muốn biết rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Tiêu Minh Xuyên cười cười, đem chuyện bọn họ phải đi Mai Sơn cùng với việc ủy thác Cố Thái hậu chiếu cố Tiêu Lĩnh hai ba ngày nói ra.

“Ngày mai?! Nhanh như vậy?!”

Mấy ngày trước đây Tiêu Minh Xuyên nói qua Tết Trùng Dương là đi, Cố Du cho rằng hắn bất quá là nói thuận miệng mà thôi, cũng không nghĩ sẽ là thật sự, dù là thật muốn đi cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Tiêu Minh Xuyên nhìn Cố Du biểu tình kinh ngạc trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói:

“Đã nói sau ngày Trùng Dương phải đi thì đi nhanh một chút, sau ba ngày hay năm ngày đều như nhau.”

Tiêu Minh Xuyên nói quá có lý, Cố Du không thể nào phản bác.

Tới buổi tối thời điểm đi ngủ, một nhà ba người đưa ra ý kiến khác nhau về vị trí nằm trên giường.

Lần này Tiêu Minh Xuyên và Cố Du cùng nhất trí ý tưởng là Tiêu Lĩnh ngủ ở tận cùng bên trong, Cố Du ở giữa, Tiêu Minh Xuyên ở bên ngoài. Bọn họ đều nghĩ, Lĩnh Nhi ở bên trong, một bên là vách tường, một bên là Cố Du, dù nó tùy tiện lăn lộn như thế nào đều không việc gì.

Tiêu Minh Xuyên còn nghĩ sâu hơn. Chính là long sàng tuy rằng cũng đủ to rộng, đừng nói hai người lớn và một đứa bé, dù là ba người trưởng thành cũng có thể ngủ đến thoải mái dễ chịu. Nhưng hắn còn nghĩ Cố Du nhất định sợ đè Lĩnh Nhi, khẳng định sẽ tận lực dịch chuyển ra bên ngoài, chẳng phải là hắn sẽ thật có lợi sao.

Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du an bài thực hợp lý, nhưng vấn đề là Tiêu Lĩnh không chịu. Tiểu Hoàng tử thái độ kiên quyết muốn ngủ ở giữa phụ hoàng cùng cha.

Hai bên giằng co không bao lâu, hai phu phu bị thua Tiêu Lĩnh nên đồng ý yêu cầu của con mình.

Nhìn Cố Du rất xa mình, động tác xoay người đều cẩn thận tránh rơi xuống giường, Tiêu Minh Xuyên cảm giác được ai oán.

Mà Hoàng đế cùng Hoàng hậu để một khoảng không gian rộng, Tiêu Lĩnh khoái hoạt mà lăn một cái, gian rộng chân tay thành hình chữ đại (大), lại nhìn Cố Du bên trái, nhìn Tiêu Minh Xuyên bên phải khó hiểu nói:

“Phụ hoàng, cha, các người vì cái gì cách xa như vậy? Lĩnh Nhi đều với không tới các người.”

Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du cũng cảm thấy mình phản ứng có hơi quá mức. Vì thế hai người cùng xê dịch vào trong. Tiêu Lĩnh vừa lòng gật gật đầu, hướng về phía Cố Du kêu lên:

“Cha, hôn hôn.”

Vì mỗi ngày trước khi ngủ đều bắt buộc như vậy. Cố Du hơi chút chống thân thể, lại cúi xuống hôn nhẹ lên mặt Tiêu Lĩnh.

Tiêu Lĩnh lật người qua nhìn Tiêu Minh Xuyên nói:

“Phụ hoàng, tới phiên ngài.”

Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Lĩnh giao tiếp càng nhiều, hắn càng ở chung, càng cảm thấy trưởng tử thật thông minh thật đáng yêu. Nhưng không ngờ sau khi được phụ hoàng hôn xong, Tiêu Lĩnh còn không thỏa mãn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Minh Xuyên hiếu kỳ nói:

“Phụ hoàng, ngài không hôn cha sao?”

Lời vừa nói ra, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đồng thời sợ ngây người. Không nghĩ tới hôm nay ba người ngủ ở trên một cái giường, tiểu hoàng tử liền đưa ra yêu cầu như vậy.

Sau một lúc lâu, Cố Du xấu hổ mà khụ một tiếng, đang muốn nói cái gì, đã bị Tiêu Minh Xuyên đoạt lời trước.

“Ai nói phụ hoàng không hôn cha? Chẳng qua ……”

Tiêu Minh Xuyên cố ý nói chuyện chỉ nói một nửa, còn cố tình kéo dài âm cuối. Tiêu Lĩnh mở to mắt, vội vàng hỏi:

“Chẳng qua cái gì, phụ hoàng nói cho hết lời.”

Tiêu Minh Xuyên nhướng mày cười cười, hòa nhã nói:

“Lĩnh Nhi à, có một số việc trẻ con không thể xem, biết không?”

“Con đây không xem mà.”

Tiêu Lĩnh nhắm mắt lại, còn đem hai tay cũng che ở trên đôi mắt. Tiêu Minh Xuyên bật cười, nhìn Cố Du đối diện, dùng ánh mắt dò hỏi làm sao bây giờ. Cố Du dùng mắt ra hiệu, Tiêu Minh Xuyên cúi đầu vừa thấy, ngón tay Tiêu Lĩnh có khe hở, phỏng chừng đôi mắt cũng không hoàn toàn khép lại, cười thầm không thôi.

Hắn lại nhìn sang thấy Cố Du đã nhắm mắt lại, Tiêu Minh Xuyên tức khắc hiểu rõ đây là Cố Du ngầm đồng ý. Vì thế Tiêu Minh Xuyên chống thân thể, lướt qua Tiêu Lĩnh, chậm rãi cúi xuống hôn.

Khi tiến gần Cố Du, trong nháy mắt, Tiêu Minh Xuyên đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn không có hôn mặt Cố Du, mà là hôn ở đôi mắt, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn, một cái hôn chuồn chuồn lướt nước ôn nhu vô cùng.

Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi Tiêu Minh Xuyên vẫn là Đông Cung Thái tử, Cố Du vẫn là tứ công tử Cố gia, hắn đã từng hôn như thế này.

Hắn nói đôi mắt Cố Du thật xinh đẹp, như là ngôi sao trên bầu trời rơi xuống.

Sau đó Thái tử thành Hoàng đế, tứ công tử Cố gia thành Hoàng hậu, hắn lại chưa nói lời như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện