Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 3: Phụ tử
Tiêu Lĩnh là đứa bé đáng yêu, da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, có thể nói là tập hợp nét đẹp của Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du, chỉ là hơi bé nhỏ, nhìn có vẻ yếu đuối.
"Lĩnh Nhi, chúng ta đi tìm nhũ mẫu lấy quần áo, mặc xong phụ hoàng dẫn con đi ngự hoa viên chơi có được hay không?"
Tiêu Minh Xuyên lau mặt cho hoàng nhi, thấy tinh thần nó tốt hơn một chút, cả người cũng thanh tỉnh, nhỏ giọng cùng nó thương lượng, ngữ khí phi thường ôn hòa.
Tiêu Lĩnh thần sắc vốn bất mãn, còn muốn nằm trên giường, rời giường liền phải uống thuốc. Cha cũng không để cho nó đi ra bên ngoài chơi, lúc này nghe phụ hoàng nói có thể đi ngự hoa viên chơi, vẻ mặt của nó lập tức trở nên sinh động.
Tay tóm chặt ngực áo Tiêu Minh Xuyên, đôi mắt Tiêu Lĩnh rõ ràng không chút tì vết mở to sáng lấp lánh, vui sướng cất giọng hỏi:
"Phụ hoàng, ngài nói đều là thật sao?"
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn lại nhìn đến Cố Du vừa tiến vào phòng. Tiêu Minh Xuyên không hiểu nhiều về hoàng nhi, tuy nói hắn đối với Tiêu Lĩnh luôn luôn dung túng, nhưng hai người ở chung cũng không coi là nhiều. Tiêu Lĩnh phần lớn thời gian là do Cố Du chăm nom, nó cũng dưỡng thành thói quen mọi việc đều hỏi Cố Du có đồng ý hay không mới làm.
"Đương nhiên là thật sự, không tin con hỏi cha con..."
Tiêu Minh Xuyên không chút do dự liền đem vấn đề giao cho Cố Du. Hoàng đế đã nói thì lời này rất có phân thượng, Cố Du hiển nhiên không thể phản đối hắn. Cố Du liếc nhìn ngoài cửa sổ, thấy không khí coi như ấm áp liền khẽ gật đầu một cái, hiếm thấy hôm nay trời đẹp liền để Lĩnh Nhi đi ra ngoài hít thở cũng tốt.
Có được Cố Du đồng ý, Tiêu Lĩnh mới thật sự yên tâm, Tiêu Minh Xuyên gọi nhũ mẫu giúp nó thay quần áo.
Thông thường, nhũ mẫu muốn thay quần áo cho Tiêu Lĩnh là đem nó ôm vào trong ngực rồi tiến hành thao tác. Nhưng hôm nay tiểu Hoàng tử cảm thấy được phụ hoàng ôm rất thích không muốn xuống dưới, nên công việc của nhũ mẫu liền rõ ràng khó khăn.
Bởi Tiêu Lĩnh không phối hợp tốt, thỉnh thoảng nhấc cánh tay đạp duỗi chân vân vân,... nhũ mẫu mặc quần áo phải rất cẩn thận chỉ lo sơ ý một chút liền mạo phạm đến bệ hạ.<HunhHn786>
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Tiêu Lĩnh đột ngột vô ý nâng cánh tay, bàn tay nhỏ bé của nó vung lên đáp vào trên mặt Hoàng đế.
Nhũ mẫu sợ hãi, "rầm" một tiếng quỳ xuống thỉnh tội. Tiêu Lĩnh mờ mịt nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra.
"Phụ hoàng, là con làm đau ngài sao?"
Thấy nhũ mẫu không ngừng quỳ lạy trên mặt đất, Tiêu Lĩnh nhướng mày lên suy đoán nói.
Tiêu Minh Xuyên một tay ôm Tiêu Lĩnh, tay khác phất phất ra hiệu nhũ mẫu đứng dậy.
"Con là tiểu quỷ gây sự, nếu không phải con nhích tới nhích lui, nhũ mẫu sớm mặc xong quần áo cho con rồi."
Tiêu Lĩnh ngượng ngùng cười cười, còn hướng về phía Tiêu Minh Xuyên le lưỡi một cái, nhưng không quên liếc nhìn Cố Du. Thấy trên mặt cha lộ ra biểu tình không hài lòng, lập tức khôi phục dáng dấp vô tội, giơ tay che miệng.
Tiêu Minh Xuyên bị vẻ ngây thơ của hoàng nhi chọc cười. Hắn thấy Tiêu Lĩnh đã mặc xong quần áo, chỉ còn lại vạt áo chưa có buộc chặt, cũng không gọi nhũ mẫu lại, mà thả Tiêu Lĩnh đứng trên giường, tự mình đem vạt áo buộc chặt, cũng sửa sang lại cho chỉnh tề.
Tiêu Lĩnh từ nhỏ là được cung nữ cùng nhũ mẫu hầu hạ, nay đổi thành phụ hoàng, nó cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng trong mắt người khác, khẳng định chính là kinh ngạc vạn phần. Hoàng đế chưa từng tự tay mặc quần áo mà mặc quần áo cho tiểu Hoàng tử còn biết cột vạt áo phức tạp như thế, thật sự là quá tài giỏi.
Nếu như nói Thị Sách Thị Kiếm cùng nhóm người hầu hạ Tiêu Lĩnh đang cảm thán, sao hắn đối với tiểu Hoàng tử sủng ái hiếm thấy, thì Cố Du càng cảm giác nguy hiểm nhiều hơn.
Khi Cố Du sinh con thời điểm gặp phải khó sinh, hai cha con đều thập tử nhất sinh Cố gia từ trên xuống dưới bị dọa cho đến không chịu đựng nổi. Một dám người bọn họ cũng tiến cung, tất nhiên là từng người vào chăm nom. Vào thời điểm Cố Du đã qua thiên tân vạn khổ, Tiêu Minh Xuyên mới vội vàng mang Tiêu Lĩnh đi làm tiệc rượu trăm ngày.
Cố Du có tâm chăm sóc con, nhưng đáng tiếc Tiêu Lĩnh nhỏ xíu mềm oặt nhìn qua yếu ớt vô cùng. Cố Du căn bản không dám ôm nó, sợ mình nắm giữ không tốt, sẽ đem đứa bé đáng thương làm hỏng.
Vả lại Cố Du từ nhỏ học chính là tứ thư ngũ kinh, cưỡi ngựa bắn tên không hứng thú. Việc quản lý gia đình là sau khi tiến cung học bù lại. Bản thân Cố Du là nam tử nên cũng không có được giáo dục như nữ tử nên làm sao biết chăm sóc một đứa bé. Cho nên nói là Cố Du nuôi Tiêu Lĩnh, kỳ thực tất cả sinh hoạt việc vặt do bảo mẫu cùng cung nữ phụ trách.
Cố Du như vậy, Tiêu Minh Xuyên cũng không kém bao nhiêu. Hắn đối với Tiêu Lĩnh sủng ái chỉ thể hiện ở vật chất. Ví dụ như tổ chức tiệc mừng tắm ba ngày, tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày, cùng tiệc tròn tuổi làm rất lớn. Ví dụ như ban thưởng các loại kỳ trân dị bảo không dứt....
Trước đến nay, Cố Du không cảm thấy cách làm của mình có gì không thích hợp, mình lớn lên như thế này, trong nhà chị dâu cũng nuôi chất nhi như thế. Nào ngờ Tiêu Minh Xuyên không theo lẽ thường làm tất cả mọi người bối rối.
Cố Du không nghĩ Hoàng đế tự mình chiếu cố Hoàng tử có phải là phù hợp quy tắc hay không. Mà nhìn thấy Tiêu Lĩnh đối với hành động của Tiêu Minh Xuyên hôm nay là rất thích. Hoàng đế có biểu hiện thân mật cùng làm nũng là ngày xưa rất khó nhìn thấy.
Thấy Tiêu Minh Xuyên đã mặc chỉnh tề cho Tiêu Lĩnh, Cố Du không nhanh không chậm đi tới một bên, cầm lấy bộ vòng đeo đặt ở đầu giường mang vào cho Tiêu Lĩnh. Bộ vòng này là quà tròn tuổi Tấn Dương Vương Tiêu Thù ở Nam Dương đặc biệt phái người đưa tới. Bộ vòng được người thợ kim hoàn khéo tay làm ra rất tinh xảo, hình thức đặc biệt, thú vị là mỗi cái vòng mặt trên đều có sáu cái lục lạc hình bông hoa, mỗi lục lạc còn là một loại hoa không giống nhau. Tiêu Lĩnh trên tay trên chân đều mang vòng, đi tới chỗ nào cũng đều phát ra tiếng leng keng leng keng, vừa đáng yêu lại vui tai.
"Cha, chúng ta có thể đi ngay không?"
Tiêu Lĩnh ôm cổ Cố Du giọng ngọt ngào hỏi.
Cố Du khóe môi khẽ nhếch, lắc đầu nói:
"Lĩnh Nhi, ra ngoài chơi là có thể, nhưng con không thể đem chuyện quan trọng nhất quên."
Hoàng hậu lời còn chưa dứt, liền thấy nhũ mẫu bưng chén thuốc đi vào. Đây là thuốc Tiêu Lĩnh mỗi ngày ngủ trưa dậy đều phải uống.
"Hừ! Con không uống!"
Tiêu Lĩnh buông tay ra, đột nhiên nghiêng đầu, quay người trốn vào trong lồng ngực Tiêu Minh Xuyên. Vòng tay theo động tác của Tiêu Lĩnh leng keng leng keng một trận vang rền.
Tiêu Minh Xuyên cúi đầu hôn trên hai má con một cái, ghé vào lỗ tai nó nói nhỏ:
"Lĩnh Nhi ngoan, con nghe lời cha ngoan đem thuốc uống, phụ hoàng liền cho con một khối đường ăn có được hay không?"
"Thật sự sao?"
"Thật."
Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói:
"Nếu không chúng ta ngoéo tay đi?"
"Được, chúng ta ngoéo tay, lừa người là con chó."
Tiêu Lĩnh nói xong hào khí ngất trời nâng chén thuốc lên, đem nước thuốc uống vào.
Nhìn đứa con động tác gọn gàng nhanh chóng, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du vừa đau lòng vừa vui mừng. Một ngày ba bữa thuốc, mỗi bữa cũng đều là thuốc thay cơm, mà Lĩnh nhi luôn chống cự uống thuốc, phải ép buộc phải dùng muỗng rót, bọn họ còn không đau lòng sao.
Tiêu Lĩnh thả chén thuốc xuống liền thẳng tắp ngước nhìn Tiêu Minh Xuyên, thấy hắn không phản ứng chút nào liền chủ động đưa tay nhỏ ra, ủy khuất kêu:
"Phụ hoàng?"
Lẽ nào phụ hoàng phải làm chó, nhưng nó không muốn làm chó con đâu.
Tiêu Minh Xuyên phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy một khối đường nho nhỏ đặt vào lòng bàn tay Tiêu Lĩnh.
Cố Du cũng không tán thành Tiêu Minh Xuyên dùng đường dụ dỗ con uống thuốc, bởi vì Tiêu Lĩnh không phải đứa trẻ bình thường, cũng không phải tình cờ sinh bệnh. Nó mỗi ngày đều phải uống thuốc, nếu mỗi lần uống thuốc đều phải ăn đường, Thái y cũng sẽ không cho phép. <HunhHn786>
Nhưng khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện Tiêu Minh Xuyên cho Tiêu Lĩnh đường cũng không giống đường thông thường, đó là một hạt ô mai đường, vẫn chưa bằng ngón cái Tiêu Lĩnh, dù là ba bốn hạt gộp lại cũng chưa chắc bằng một khối đường thông thường.
Vì một hạt đường nhỏ như vậy, Tiêu Lĩnh cũng không nỡ ngậm vào, nó đem đường để ở lòng bàn tay, duỗi đầu lưỡi ra liếm, phảng phất như là đang thưởng thức sơn trân hải vị hiếm thấy.
Thấy vậy Cố Du khổ sở nói không ra lời. Một Trưởng Hoàng tử khắp thiên hạ ngoại trừ Hoàng đế chính là người cao quý nhất, nhưng không bằng con một bình dân bách tính, ăn được ô mai đường lại quá vui vẻ như vậy.
Tiêu Lĩnh vui vẻ ăn đường, Tiêu Minh Xuyên cũng không quấy rầy nó, chỉ sai người đem áo khoác ra, trùm lên người liền ôm con ra cửa. Vừa ra đến trước cửa, Tiêu Minh Xuyên cố ý quay đầu lại nhìn Cố Du, ý nói là một nhà cùng đi dạo ngự hoa viên.
Kỳ thực, dù Tiêu Minh Xuyên không mời Cố Du cũng sẽ đi theo. Hoàng đế hôm nay cử chỉ quá khác thường, không hiểu vì sao. Cố Du nhìn không thấu trong hồ lô Tiêu Minh Xuyên đựng thuốc gì, chỉ cảm thấy tâm lý hoang mang rối loạn.
"Lĩnh Nhi, chúng ta đi tìm nhũ mẫu lấy quần áo, mặc xong phụ hoàng dẫn con đi ngự hoa viên chơi có được hay không?"
Tiêu Minh Xuyên lau mặt cho hoàng nhi, thấy tinh thần nó tốt hơn một chút, cả người cũng thanh tỉnh, nhỏ giọng cùng nó thương lượng, ngữ khí phi thường ôn hòa.
Tiêu Lĩnh thần sắc vốn bất mãn, còn muốn nằm trên giường, rời giường liền phải uống thuốc. Cha cũng không để cho nó đi ra bên ngoài chơi, lúc này nghe phụ hoàng nói có thể đi ngự hoa viên chơi, vẻ mặt của nó lập tức trở nên sinh động.
Tay tóm chặt ngực áo Tiêu Minh Xuyên, đôi mắt Tiêu Lĩnh rõ ràng không chút tì vết mở to sáng lấp lánh, vui sướng cất giọng hỏi:
"Phụ hoàng, ngài nói đều là thật sao?"
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn lại nhìn đến Cố Du vừa tiến vào phòng. Tiêu Minh Xuyên không hiểu nhiều về hoàng nhi, tuy nói hắn đối với Tiêu Lĩnh luôn luôn dung túng, nhưng hai người ở chung cũng không coi là nhiều. Tiêu Lĩnh phần lớn thời gian là do Cố Du chăm nom, nó cũng dưỡng thành thói quen mọi việc đều hỏi Cố Du có đồng ý hay không mới làm.
"Đương nhiên là thật sự, không tin con hỏi cha con..."
Tiêu Minh Xuyên không chút do dự liền đem vấn đề giao cho Cố Du. Hoàng đế đã nói thì lời này rất có phân thượng, Cố Du hiển nhiên không thể phản đối hắn. Cố Du liếc nhìn ngoài cửa sổ, thấy không khí coi như ấm áp liền khẽ gật đầu một cái, hiếm thấy hôm nay trời đẹp liền để Lĩnh Nhi đi ra ngoài hít thở cũng tốt.
Có được Cố Du đồng ý, Tiêu Lĩnh mới thật sự yên tâm, Tiêu Minh Xuyên gọi nhũ mẫu giúp nó thay quần áo.
Thông thường, nhũ mẫu muốn thay quần áo cho Tiêu Lĩnh là đem nó ôm vào trong ngực rồi tiến hành thao tác. Nhưng hôm nay tiểu Hoàng tử cảm thấy được phụ hoàng ôm rất thích không muốn xuống dưới, nên công việc của nhũ mẫu liền rõ ràng khó khăn.
Bởi Tiêu Lĩnh không phối hợp tốt, thỉnh thoảng nhấc cánh tay đạp duỗi chân vân vân,... nhũ mẫu mặc quần áo phải rất cẩn thận chỉ lo sơ ý một chút liền mạo phạm đến bệ hạ.<HunhHn786>
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Tiêu Lĩnh đột ngột vô ý nâng cánh tay, bàn tay nhỏ bé của nó vung lên đáp vào trên mặt Hoàng đế.
Nhũ mẫu sợ hãi, "rầm" một tiếng quỳ xuống thỉnh tội. Tiêu Lĩnh mờ mịt nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra.
"Phụ hoàng, là con làm đau ngài sao?"
Thấy nhũ mẫu không ngừng quỳ lạy trên mặt đất, Tiêu Lĩnh nhướng mày lên suy đoán nói.
Tiêu Minh Xuyên một tay ôm Tiêu Lĩnh, tay khác phất phất ra hiệu nhũ mẫu đứng dậy.
"Con là tiểu quỷ gây sự, nếu không phải con nhích tới nhích lui, nhũ mẫu sớm mặc xong quần áo cho con rồi."
Tiêu Lĩnh ngượng ngùng cười cười, còn hướng về phía Tiêu Minh Xuyên le lưỡi một cái, nhưng không quên liếc nhìn Cố Du. Thấy trên mặt cha lộ ra biểu tình không hài lòng, lập tức khôi phục dáng dấp vô tội, giơ tay che miệng.
Tiêu Minh Xuyên bị vẻ ngây thơ của hoàng nhi chọc cười. Hắn thấy Tiêu Lĩnh đã mặc xong quần áo, chỉ còn lại vạt áo chưa có buộc chặt, cũng không gọi nhũ mẫu lại, mà thả Tiêu Lĩnh đứng trên giường, tự mình đem vạt áo buộc chặt, cũng sửa sang lại cho chỉnh tề.
Tiêu Lĩnh từ nhỏ là được cung nữ cùng nhũ mẫu hầu hạ, nay đổi thành phụ hoàng, nó cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng trong mắt người khác, khẳng định chính là kinh ngạc vạn phần. Hoàng đế chưa từng tự tay mặc quần áo mà mặc quần áo cho tiểu Hoàng tử còn biết cột vạt áo phức tạp như thế, thật sự là quá tài giỏi.
Nếu như nói Thị Sách Thị Kiếm cùng nhóm người hầu hạ Tiêu Lĩnh đang cảm thán, sao hắn đối với tiểu Hoàng tử sủng ái hiếm thấy, thì Cố Du càng cảm giác nguy hiểm nhiều hơn.
Khi Cố Du sinh con thời điểm gặp phải khó sinh, hai cha con đều thập tử nhất sinh Cố gia từ trên xuống dưới bị dọa cho đến không chịu đựng nổi. Một dám người bọn họ cũng tiến cung, tất nhiên là từng người vào chăm nom. Vào thời điểm Cố Du đã qua thiên tân vạn khổ, Tiêu Minh Xuyên mới vội vàng mang Tiêu Lĩnh đi làm tiệc rượu trăm ngày.
Cố Du có tâm chăm sóc con, nhưng đáng tiếc Tiêu Lĩnh nhỏ xíu mềm oặt nhìn qua yếu ớt vô cùng. Cố Du căn bản không dám ôm nó, sợ mình nắm giữ không tốt, sẽ đem đứa bé đáng thương làm hỏng.
Vả lại Cố Du từ nhỏ học chính là tứ thư ngũ kinh, cưỡi ngựa bắn tên không hứng thú. Việc quản lý gia đình là sau khi tiến cung học bù lại. Bản thân Cố Du là nam tử nên cũng không có được giáo dục như nữ tử nên làm sao biết chăm sóc một đứa bé. Cho nên nói là Cố Du nuôi Tiêu Lĩnh, kỳ thực tất cả sinh hoạt việc vặt do bảo mẫu cùng cung nữ phụ trách.
Cố Du như vậy, Tiêu Minh Xuyên cũng không kém bao nhiêu. Hắn đối với Tiêu Lĩnh sủng ái chỉ thể hiện ở vật chất. Ví dụ như tổ chức tiệc mừng tắm ba ngày, tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày, cùng tiệc tròn tuổi làm rất lớn. Ví dụ như ban thưởng các loại kỳ trân dị bảo không dứt....
Trước đến nay, Cố Du không cảm thấy cách làm của mình có gì không thích hợp, mình lớn lên như thế này, trong nhà chị dâu cũng nuôi chất nhi như thế. Nào ngờ Tiêu Minh Xuyên không theo lẽ thường làm tất cả mọi người bối rối.
Cố Du không nghĩ Hoàng đế tự mình chiếu cố Hoàng tử có phải là phù hợp quy tắc hay không. Mà nhìn thấy Tiêu Lĩnh đối với hành động của Tiêu Minh Xuyên hôm nay là rất thích. Hoàng đế có biểu hiện thân mật cùng làm nũng là ngày xưa rất khó nhìn thấy.
Thấy Tiêu Minh Xuyên đã mặc chỉnh tề cho Tiêu Lĩnh, Cố Du không nhanh không chậm đi tới một bên, cầm lấy bộ vòng đeo đặt ở đầu giường mang vào cho Tiêu Lĩnh. Bộ vòng này là quà tròn tuổi Tấn Dương Vương Tiêu Thù ở Nam Dương đặc biệt phái người đưa tới. Bộ vòng được người thợ kim hoàn khéo tay làm ra rất tinh xảo, hình thức đặc biệt, thú vị là mỗi cái vòng mặt trên đều có sáu cái lục lạc hình bông hoa, mỗi lục lạc còn là một loại hoa không giống nhau. Tiêu Lĩnh trên tay trên chân đều mang vòng, đi tới chỗ nào cũng đều phát ra tiếng leng keng leng keng, vừa đáng yêu lại vui tai.
"Cha, chúng ta có thể đi ngay không?"
Tiêu Lĩnh ôm cổ Cố Du giọng ngọt ngào hỏi.
Cố Du khóe môi khẽ nhếch, lắc đầu nói:
"Lĩnh Nhi, ra ngoài chơi là có thể, nhưng con không thể đem chuyện quan trọng nhất quên."
Hoàng hậu lời còn chưa dứt, liền thấy nhũ mẫu bưng chén thuốc đi vào. Đây là thuốc Tiêu Lĩnh mỗi ngày ngủ trưa dậy đều phải uống.
"Hừ! Con không uống!"
Tiêu Lĩnh buông tay ra, đột nhiên nghiêng đầu, quay người trốn vào trong lồng ngực Tiêu Minh Xuyên. Vòng tay theo động tác của Tiêu Lĩnh leng keng leng keng một trận vang rền.
Tiêu Minh Xuyên cúi đầu hôn trên hai má con một cái, ghé vào lỗ tai nó nói nhỏ:
"Lĩnh Nhi ngoan, con nghe lời cha ngoan đem thuốc uống, phụ hoàng liền cho con một khối đường ăn có được hay không?"
"Thật sự sao?"
"Thật."
Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói:
"Nếu không chúng ta ngoéo tay đi?"
"Được, chúng ta ngoéo tay, lừa người là con chó."
Tiêu Lĩnh nói xong hào khí ngất trời nâng chén thuốc lên, đem nước thuốc uống vào.
Nhìn đứa con động tác gọn gàng nhanh chóng, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du vừa đau lòng vừa vui mừng. Một ngày ba bữa thuốc, mỗi bữa cũng đều là thuốc thay cơm, mà Lĩnh nhi luôn chống cự uống thuốc, phải ép buộc phải dùng muỗng rót, bọn họ còn không đau lòng sao.
Tiêu Lĩnh thả chén thuốc xuống liền thẳng tắp ngước nhìn Tiêu Minh Xuyên, thấy hắn không phản ứng chút nào liền chủ động đưa tay nhỏ ra, ủy khuất kêu:
"Phụ hoàng?"
Lẽ nào phụ hoàng phải làm chó, nhưng nó không muốn làm chó con đâu.
Tiêu Minh Xuyên phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy một khối đường nho nhỏ đặt vào lòng bàn tay Tiêu Lĩnh.
Cố Du cũng không tán thành Tiêu Minh Xuyên dùng đường dụ dỗ con uống thuốc, bởi vì Tiêu Lĩnh không phải đứa trẻ bình thường, cũng không phải tình cờ sinh bệnh. Nó mỗi ngày đều phải uống thuốc, nếu mỗi lần uống thuốc đều phải ăn đường, Thái y cũng sẽ không cho phép. <HunhHn786>
Nhưng khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện Tiêu Minh Xuyên cho Tiêu Lĩnh đường cũng không giống đường thông thường, đó là một hạt ô mai đường, vẫn chưa bằng ngón cái Tiêu Lĩnh, dù là ba bốn hạt gộp lại cũng chưa chắc bằng một khối đường thông thường.
Vì một hạt đường nhỏ như vậy, Tiêu Lĩnh cũng không nỡ ngậm vào, nó đem đường để ở lòng bàn tay, duỗi đầu lưỡi ra liếm, phảng phất như là đang thưởng thức sơn trân hải vị hiếm thấy.
Thấy vậy Cố Du khổ sở nói không ra lời. Một Trưởng Hoàng tử khắp thiên hạ ngoại trừ Hoàng đế chính là người cao quý nhất, nhưng không bằng con một bình dân bách tính, ăn được ô mai đường lại quá vui vẻ như vậy.
Tiêu Lĩnh vui vẻ ăn đường, Tiêu Minh Xuyên cũng không quấy rầy nó, chỉ sai người đem áo khoác ra, trùm lên người liền ôm con ra cửa. Vừa ra đến trước cửa, Tiêu Minh Xuyên cố ý quay đầu lại nhìn Cố Du, ý nói là một nhà cùng đi dạo ngự hoa viên.
Kỳ thực, dù Tiêu Minh Xuyên không mời Cố Du cũng sẽ đi theo. Hoàng đế hôm nay cử chỉ quá khác thường, không hiểu vì sao. Cố Du nhìn không thấu trong hồ lô Tiêu Minh Xuyên đựng thuốc gì, chỉ cảm thấy tâm lý hoang mang rối loạn.
Bình luận truyện