Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 31: Giận chó đánh mèo
"Ta muốn làm ngươi!"
Nếu có thể nói thật, đáp án của Tiêu Minh Xuyên khẳng định là bốn chữ này, nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ Cố Du đá hắn ra ngoài.
Thấy Tiêu Minh Xuyên chậm chạp đáp lời, Cố Du tự cười cười, lại nói tiếp:
"Có cái gì không thể nói sao?"
Khi còn nhỏ, thái độ của Tiêu Minh Xuyên đều thực trực tiếp, vui vẻ sẽ tươi cười, không vui liền lạnh nhạt. Cố Du cái gì cũng không cần đoán, chỉ cần quấn lấy hắn, chọc cho hắn vui vẻ liền tốt. Dù sao hắn chưa bao giờ giận lâu, cũng sẽ không đuổi Cố Du đi.
Đối với Cố Du mà nói, từ khi có ký ức Tiêu Minh Xuyên liền tồn tại trong cuộc sống, giống như tổ phụ, bá phụ, phụ mẫu cùng các ca ca.
Lúc Tiên đế còn tại vị, Cố Thái hậu vẫn là Cố Hoàng hậu. Cố An Chi không con, Tiêu Duệ liền đem Nhị Hoàng tử Tiêu Minh Xuyên tới Khôn Ninh Cung. Bất quá Cố An Chi đối với Tiêu Minh Xuyên luôn luôn không mặn không nhạt, sinh hoạt hàng ngày an bài thoả đáng, cũng không bạc đãi hắn, lại không cùng hắn thân cận.
Có thời điểm, Tiêu Minh Xuyên trộm hâm mộ ca ca Tiêu Minh Thanh. Là vì Tiêu Minh Thanh có mẫu thân thương hắn. Mỗi khi nhìn Phó Chiêu nghi cùng Tiêu Minh Thanh ở bên nhau Tiêu Minh Xuyên trong lòng sẽ thực không thoải mái. Nhưng hắn không thể nghĩ được nếu Cố An Chi đối với hắn như vậy sẽ là cảnh tượng quỷ dị như thế nào.
Sau đó, Tiêu Minh Xuyên nghĩ thông suốt, Phó Chiêu nghi yêu thương Tiêu Minh Thanh là bởi vì hắn do bà sinh ra. Nhưng hắn không phải do Hoàng hậu sinh nên Hoàng hậu tất nhiên sẽ không như vậy đối với hắn. Bất quá không lo, hắn còn có mẹ ruột, hắn có thể đi tìm để bà yêu thương hắn.
Tiêu Minh Xuyên năm tuổi lặng lẽ ra khỏi Khôn Ninh Cung, một mình chạy tới Xuân Ý Các. Lòng tiểu Hoàng tử tràn đầy hi vọng, Đinh Cơ sẽ đối với hắn giống Phó Chiêu nghi đối với Tiêu Minh Thanh vậy. Tiêu Minh Xuyên vạn lần không nghĩ tới, Đinh Cơ nhìn thấy hắn chỉ có sợ hãi cùng bất an, thái độ đối với hắn, so với nhũ mẫu ở Khôn Ninh Cung còn muốn kính cẩn hơn.
Tiêu Minh Xuyên không rõ vì cái gì lại như thế. Đinh Cơ không dám ở lâu cùng Tiêu Minh Xuyên, nên phái người bẩm báo cho Hoàng đế.
Thực mau, Tiêu Duệ tự mình đến đón Tiêu Minh Xuyên, còn hỏi hắn vì cái gì đột nhiên nghĩ đến tìm Đinh Cơ.
Tiêu Minh Xuyên ôm cổ Tiêu Duệ ủy khuất nói:
"Phụ hoàng, con muốn mẫu thân giống như Phó Chiêu nghi vậy."
"Hoàng hậu đối với con không tốt sao?"
Tiêu Minh Xuyên sau này phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nên ngoài Cố An Chi, Tiêu Duệ không yên tâm đem hắn giao cho những người khác.
"Không có."
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, hắn không nói được Cố An Chi chỗ nào không tốt. Qua một lát, hắn lại hỏi:
"Mẫu hậu chưa bao giờ cười với con, cũng không khen ngợi con, có phải không thích con hay không?"
Tiêu Duệ nhíu mày, không có trả lời Tiêu Minh Xuyên, ngược lại hỏi:
"Đinh Cơ thì sao, có đối với con tốt không?"
Tiêu Minh Xuyên vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Mẹ ruột vì cái gì lại sợ con mình?"
Tiêu Duệ sau một lúc lâu không nói gì, chỉ là thở dài.
Từ đó về sau, Tiêu Duệ càng tốt với Tiêu Minh Xuyên. Tự mình chọn thái phó tuyển thư đồng, khi nhàn hạ còn dẫn hắn đi Thái Bình Cung và bãi săn Tây Sơn. Khi chính vụ bận rộn, có khi cũng sẽ đem Tiêu Minh Xuyên gọi vào ngự thư phòng viết thư pháp, thuận tiện chỉ dạy cho hắn.
Có Tiêu Duệ thiên vị, Tiêu Minh Xuyên không còn hâm mộ Tiêu Minh Thanh. Ngươi có mẫu thân thương thì thế nào, phụ hoàng càng thương ta. Hắn cũng không lo Cố An Chi lạnh nhạt cùng Đinh Cơ sợ hãi. Các người không thích ta thì cứ không thích, dù sao ta cũng có phụ hoàng.
Tiêu Minh Xuyên dính lấy Tiêu Duệ, Cố An Chi không chút nào để ý, hắn đem tiểu chất nhi Cố Du vào cung.
Cố Du là con nhỏ nhất của đệ đệ Cố An Chi, Cố Tố. Có lẽ là nuôi ba đứa con trai cũng phiền, cũng vì quá muốn con gái nên Cố Du từ nhỏ là bị nuôi dưỡng như khuê nữ.
Ban đầu, người Cố gia cũng chưa để ý chuyện này. Nhưng tới ba bốn tuổi, phát hiện Cố Du thật sự xem chính mình trở thành tiểu cô nương, người Cố gia bắt đầu lo sợ.
Cố Tố cùng phu nhân không phải không nghĩ tới muốn đem Cố Du bẻ trở lại, nhưng Cố Du rất được nuông chiều, bị nói nặng lời sẽ rớt nước mắt, bị lấy đi váy đẹp là khóc không dừng được, khiến cho người Cố gia bó tay không biện pháp.
Cuối cùng bọn họ dù không nhẫn tâm, nhưng cũng không thể để đứa nhỏ phải bị phế đi, cần thiết phải tìm người quản giáo. Sau đó Cố Du đã bị đóng gói đưa vào Khôn Ninh Cung, giao cho Cố An Chi quản giáo.
Nói thật lòng, Tiêu Minh Xuyên lúc ban đầu nhìn thấy Cố Du tuyệt đối là không chán ghét, còn cảm thấy tiểu muội muội thực đáng yêu. Sau lại biết là tiểu đệ đệ, cũng không có phiền khi mình đi đến nơi nào là nó theo tới nơi đó.
Cũng vì Cố Du xuất hiện, Tiêu Minh Xuyên mới biết, Cố An Chi không phải đối đãi với mọi người đều là lạnh như băng. Hắn đối với Cố Du yêu thương cùng cưng chiều, giống như là Phó Chiêu nghi đối đãi Tiêu Minh Thanh.
Cũng may phụ hoàng còn ở bên cạnh làm Tiêu Minh Xuyên khi đối mặt Cố Du cũng không đến mức so đo. Kỳ thật ở thời niên thiếu trong mắt Tiêu Minh Xuyên, chỉ cần có phụ hoàng, hắn cái gì cũng đều có.
Nhưng mà......
Tiên đế bỗng dưng rời đi phá vỡ cân bằng giữa Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du. Cố Du vẫn là tiểu công tử trăm ngàn sủng ái tại Cố gia. Tiêu Minh Xuyên từ Thái tử biến thành Hoàng đế lại không có gì, hắn phải dựa vào Cố Thái hậu.
Cố Du đối đãi Tiêu Minh Xuyên chưa từng có thay đổi, chỉ là Tiêu Minh Xuyên tâm tính thay đổi. Hắn không còn đem Cố Du trở thành cái đuôi nhỏ theo sau mình, Tiêu Minh Xuyên biết nắm chặt Cố Du thì quan hệ hắn cùng Cố Thái hậu sẽ càng vững chắc. Nhưng Tiêu Minh Xuyên trong lòng lại thực phỉ nhổ chính mình làm như vậy.
Mâu thuẫn tâm lý khiến cho Tiêu Minh Xuyên không thể dùng tâm lý bình thường đối mặt Cố Du. Hắn đối với Cố Du luôn là chợt lạnh chợt nóng.
Tiêu Minh Xuyên có nghĩ tới, nếu Hoàng hậu của hắn không phải Cố Du, mà là một vị danh môn khuê tú khác, quan hệ có lẽ sẽ không chuyển biến xấu đến nông nỗi như vậy.
Vì cái gì hắn tới đêm tân hôn mới có thể biết Hoàng hậu của mình là ai? Mà Cố Du chỉ cần làm nũng liền có thể khiến Thái hậu thay đổi chủ ý, từ bỏ người vốn được chọn làm Hoàng hậu để Cố Du tiến cung.
Vì cái gì mặc kệ hắn nỗ lực như thế nào, trong mắt Cố Thái hậu đều không có hắn tồn tại? Mà Cố Du cái gì cũng không cần làm, liền trở thành đứa con được sủng ái nhất? Khi đó Tiêu Minh Xuyên không biết cái loại cảm xúc này gọi là ghen tị.
Tiêu Minh Xuyên bị sự ghen tị làm mờ mắt, hắn đã quên ngoài Tiên đế, người đối tốt với hắn nhất là Cố Du.
Hoàng đế đại hôn không liên quan đến việc có tự mình chấp chính hay không, cho nên Tiêu Minh Xuyên vừa đến tuổi liền cưới Cố Du tiến cung. Mà Cố Du nhỏ hơn Tiêu Minh Xuyên hai tuổi, thời điểm tiến cung cũng chỉ mới là thiếu niên, quản lý cung vụ đều là Cố phu nhân ngày đêm làm thay.
Hoàng đế Hoàng hậu quá mức trẻ, Cố Thái hậu vừa lo triều đình vừa ôm dồn chuyện hậu cung, cũng không rảnh để ý tới quan hệ của bọn họ.
Trong ấn tượng của Cố Thái hậu, Tiêu Minh Xuyên tuy rằng không thân cận với mình, nhưng quan hệ cùng Cố Du cũng không tệ lắm. Nếu không có như thế, dù Cố Du kiên trì muốn vào cung Cố Thái hậu cũng sẽ không cho phép.
Chờ đến Cố Thái hậu biết được cảm tình hai phu phu bọn họ xảy ra vấn đề, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đã đến mức không nhìn mặt nhau, dù gặp mặt cũng không nói lời nào.
Hiện giờ hồi tưởng lại, Tiêu Minh Xuyên cũng cảm thấy thời điểm đó mình thực không biết suy nghĩ nên mới nói như thế với Cố Du. Hắn chưa từng có để ý Cố Du sao, trong khi từ nhỏ hai người đã chơi đùa với nhau......
Sao có thể chứ? Thật không thích sao hắn có thể dung túng Cố Du nhiều năm như vậy? Hắn bất quá là ở giận chó đánh mèo mà thôi.
"A Du muốn hỏi cái gì ta đều có thể nói."
Tiêu Minh Xuyên tìm vị trí ngồi xuống bên cạnh Cố Du, vừa chơi đùa mái tóc dài đen nhánh của Cố Du, vừa thấp giọng nói:
"Nhưng ta nói ra, A Du sẽ tin sao?"
"Vì cái gì không tin? Ngài không phải nói sẽ không gạt ta sao?"
Cố Du rõ ràng đang cười, mà nụ cười lại bi thương.
"A Du, ta......"
Tiêu Minh Xuyên muốn nói lại thôi, cảm thấy mình nói cái gì cũng vô dụng.
Cố Du trong mắt càng bi thương như muốn rơi lệ nói:
"Ta cái lý do gì cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn biết, ngài rốt cuộc muốn cái gì. Chỉ cần là ta có, ta đều có thể cho ngài, nhưng ngài đừng lại gạt ta."
Nói đến nỗi này, Tiêu Minh Xuyên sao còn có thể kiềm chế được, hắn ở trong nước ngồi thẳng lên, bỗng nhiên xoay người, đem Cố Du ôm vào trong lòng ngực mình, còn ở bên tai nỉ non:
"A Du, thực xin lỗi, là ta sai rồi."
Hắn không có gạt Cố Du, khi còn nhỏ tuyệt đối không có. Sau khi đăng cơ bởi vì Cố Thái hậu, hắn giận chó đánh mèo với Cố Du. Nhưng Tiêu Minh Xuyên không thể phủ nhận, Cố Du ở trong lòng hắn cùng những người khác trước nay đều là không giống nhau.
Nếu có thể nói thật, đáp án của Tiêu Minh Xuyên khẳng định là bốn chữ này, nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ Cố Du đá hắn ra ngoài.
Thấy Tiêu Minh Xuyên chậm chạp đáp lời, Cố Du tự cười cười, lại nói tiếp:
"Có cái gì không thể nói sao?"
Khi còn nhỏ, thái độ của Tiêu Minh Xuyên đều thực trực tiếp, vui vẻ sẽ tươi cười, không vui liền lạnh nhạt. Cố Du cái gì cũng không cần đoán, chỉ cần quấn lấy hắn, chọc cho hắn vui vẻ liền tốt. Dù sao hắn chưa bao giờ giận lâu, cũng sẽ không đuổi Cố Du đi.
Đối với Cố Du mà nói, từ khi có ký ức Tiêu Minh Xuyên liền tồn tại trong cuộc sống, giống như tổ phụ, bá phụ, phụ mẫu cùng các ca ca.
Lúc Tiên đế còn tại vị, Cố Thái hậu vẫn là Cố Hoàng hậu. Cố An Chi không con, Tiêu Duệ liền đem Nhị Hoàng tử Tiêu Minh Xuyên tới Khôn Ninh Cung. Bất quá Cố An Chi đối với Tiêu Minh Xuyên luôn luôn không mặn không nhạt, sinh hoạt hàng ngày an bài thoả đáng, cũng không bạc đãi hắn, lại không cùng hắn thân cận.
Có thời điểm, Tiêu Minh Xuyên trộm hâm mộ ca ca Tiêu Minh Thanh. Là vì Tiêu Minh Thanh có mẫu thân thương hắn. Mỗi khi nhìn Phó Chiêu nghi cùng Tiêu Minh Thanh ở bên nhau Tiêu Minh Xuyên trong lòng sẽ thực không thoải mái. Nhưng hắn không thể nghĩ được nếu Cố An Chi đối với hắn như vậy sẽ là cảnh tượng quỷ dị như thế nào.
Sau đó, Tiêu Minh Xuyên nghĩ thông suốt, Phó Chiêu nghi yêu thương Tiêu Minh Thanh là bởi vì hắn do bà sinh ra. Nhưng hắn không phải do Hoàng hậu sinh nên Hoàng hậu tất nhiên sẽ không như vậy đối với hắn. Bất quá không lo, hắn còn có mẹ ruột, hắn có thể đi tìm để bà yêu thương hắn.
Tiêu Minh Xuyên năm tuổi lặng lẽ ra khỏi Khôn Ninh Cung, một mình chạy tới Xuân Ý Các. Lòng tiểu Hoàng tử tràn đầy hi vọng, Đinh Cơ sẽ đối với hắn giống Phó Chiêu nghi đối với Tiêu Minh Thanh vậy. Tiêu Minh Xuyên vạn lần không nghĩ tới, Đinh Cơ nhìn thấy hắn chỉ có sợ hãi cùng bất an, thái độ đối với hắn, so với nhũ mẫu ở Khôn Ninh Cung còn muốn kính cẩn hơn.
Tiêu Minh Xuyên không rõ vì cái gì lại như thế. Đinh Cơ không dám ở lâu cùng Tiêu Minh Xuyên, nên phái người bẩm báo cho Hoàng đế.
Thực mau, Tiêu Duệ tự mình đến đón Tiêu Minh Xuyên, còn hỏi hắn vì cái gì đột nhiên nghĩ đến tìm Đinh Cơ.
Tiêu Minh Xuyên ôm cổ Tiêu Duệ ủy khuất nói:
"Phụ hoàng, con muốn mẫu thân giống như Phó Chiêu nghi vậy."
"Hoàng hậu đối với con không tốt sao?"
Tiêu Minh Xuyên sau này phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nên ngoài Cố An Chi, Tiêu Duệ không yên tâm đem hắn giao cho những người khác.
"Không có."
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, hắn không nói được Cố An Chi chỗ nào không tốt. Qua một lát, hắn lại hỏi:
"Mẫu hậu chưa bao giờ cười với con, cũng không khen ngợi con, có phải không thích con hay không?"
Tiêu Duệ nhíu mày, không có trả lời Tiêu Minh Xuyên, ngược lại hỏi:
"Đinh Cơ thì sao, có đối với con tốt không?"
Tiêu Minh Xuyên vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Mẹ ruột vì cái gì lại sợ con mình?"
Tiêu Duệ sau một lúc lâu không nói gì, chỉ là thở dài.
Từ đó về sau, Tiêu Duệ càng tốt với Tiêu Minh Xuyên. Tự mình chọn thái phó tuyển thư đồng, khi nhàn hạ còn dẫn hắn đi Thái Bình Cung và bãi săn Tây Sơn. Khi chính vụ bận rộn, có khi cũng sẽ đem Tiêu Minh Xuyên gọi vào ngự thư phòng viết thư pháp, thuận tiện chỉ dạy cho hắn.
Có Tiêu Duệ thiên vị, Tiêu Minh Xuyên không còn hâm mộ Tiêu Minh Thanh. Ngươi có mẫu thân thương thì thế nào, phụ hoàng càng thương ta. Hắn cũng không lo Cố An Chi lạnh nhạt cùng Đinh Cơ sợ hãi. Các người không thích ta thì cứ không thích, dù sao ta cũng có phụ hoàng.
Tiêu Minh Xuyên dính lấy Tiêu Duệ, Cố An Chi không chút nào để ý, hắn đem tiểu chất nhi Cố Du vào cung.
Cố Du là con nhỏ nhất của đệ đệ Cố An Chi, Cố Tố. Có lẽ là nuôi ba đứa con trai cũng phiền, cũng vì quá muốn con gái nên Cố Du từ nhỏ là bị nuôi dưỡng như khuê nữ.
Ban đầu, người Cố gia cũng chưa để ý chuyện này. Nhưng tới ba bốn tuổi, phát hiện Cố Du thật sự xem chính mình trở thành tiểu cô nương, người Cố gia bắt đầu lo sợ.
Cố Tố cùng phu nhân không phải không nghĩ tới muốn đem Cố Du bẻ trở lại, nhưng Cố Du rất được nuông chiều, bị nói nặng lời sẽ rớt nước mắt, bị lấy đi váy đẹp là khóc không dừng được, khiến cho người Cố gia bó tay không biện pháp.
Cuối cùng bọn họ dù không nhẫn tâm, nhưng cũng không thể để đứa nhỏ phải bị phế đi, cần thiết phải tìm người quản giáo. Sau đó Cố Du đã bị đóng gói đưa vào Khôn Ninh Cung, giao cho Cố An Chi quản giáo.
Nói thật lòng, Tiêu Minh Xuyên lúc ban đầu nhìn thấy Cố Du tuyệt đối là không chán ghét, còn cảm thấy tiểu muội muội thực đáng yêu. Sau lại biết là tiểu đệ đệ, cũng không có phiền khi mình đi đến nơi nào là nó theo tới nơi đó.
Cũng vì Cố Du xuất hiện, Tiêu Minh Xuyên mới biết, Cố An Chi không phải đối đãi với mọi người đều là lạnh như băng. Hắn đối với Cố Du yêu thương cùng cưng chiều, giống như là Phó Chiêu nghi đối đãi Tiêu Minh Thanh.
Cũng may phụ hoàng còn ở bên cạnh làm Tiêu Minh Xuyên khi đối mặt Cố Du cũng không đến mức so đo. Kỳ thật ở thời niên thiếu trong mắt Tiêu Minh Xuyên, chỉ cần có phụ hoàng, hắn cái gì cũng đều có.
Nhưng mà......
Tiên đế bỗng dưng rời đi phá vỡ cân bằng giữa Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du. Cố Du vẫn là tiểu công tử trăm ngàn sủng ái tại Cố gia. Tiêu Minh Xuyên từ Thái tử biến thành Hoàng đế lại không có gì, hắn phải dựa vào Cố Thái hậu.
Cố Du đối đãi Tiêu Minh Xuyên chưa từng có thay đổi, chỉ là Tiêu Minh Xuyên tâm tính thay đổi. Hắn không còn đem Cố Du trở thành cái đuôi nhỏ theo sau mình, Tiêu Minh Xuyên biết nắm chặt Cố Du thì quan hệ hắn cùng Cố Thái hậu sẽ càng vững chắc. Nhưng Tiêu Minh Xuyên trong lòng lại thực phỉ nhổ chính mình làm như vậy.
Mâu thuẫn tâm lý khiến cho Tiêu Minh Xuyên không thể dùng tâm lý bình thường đối mặt Cố Du. Hắn đối với Cố Du luôn là chợt lạnh chợt nóng.
Tiêu Minh Xuyên có nghĩ tới, nếu Hoàng hậu của hắn không phải Cố Du, mà là một vị danh môn khuê tú khác, quan hệ có lẽ sẽ không chuyển biến xấu đến nông nỗi như vậy.
Vì cái gì hắn tới đêm tân hôn mới có thể biết Hoàng hậu của mình là ai? Mà Cố Du chỉ cần làm nũng liền có thể khiến Thái hậu thay đổi chủ ý, từ bỏ người vốn được chọn làm Hoàng hậu để Cố Du tiến cung.
Vì cái gì mặc kệ hắn nỗ lực như thế nào, trong mắt Cố Thái hậu đều không có hắn tồn tại? Mà Cố Du cái gì cũng không cần làm, liền trở thành đứa con được sủng ái nhất? Khi đó Tiêu Minh Xuyên không biết cái loại cảm xúc này gọi là ghen tị.
Tiêu Minh Xuyên bị sự ghen tị làm mờ mắt, hắn đã quên ngoài Tiên đế, người đối tốt với hắn nhất là Cố Du.
Hoàng đế đại hôn không liên quan đến việc có tự mình chấp chính hay không, cho nên Tiêu Minh Xuyên vừa đến tuổi liền cưới Cố Du tiến cung. Mà Cố Du nhỏ hơn Tiêu Minh Xuyên hai tuổi, thời điểm tiến cung cũng chỉ mới là thiếu niên, quản lý cung vụ đều là Cố phu nhân ngày đêm làm thay.
Hoàng đế Hoàng hậu quá mức trẻ, Cố Thái hậu vừa lo triều đình vừa ôm dồn chuyện hậu cung, cũng không rảnh để ý tới quan hệ của bọn họ.
Trong ấn tượng của Cố Thái hậu, Tiêu Minh Xuyên tuy rằng không thân cận với mình, nhưng quan hệ cùng Cố Du cũng không tệ lắm. Nếu không có như thế, dù Cố Du kiên trì muốn vào cung Cố Thái hậu cũng sẽ không cho phép.
Chờ đến Cố Thái hậu biết được cảm tình hai phu phu bọn họ xảy ra vấn đề, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đã đến mức không nhìn mặt nhau, dù gặp mặt cũng không nói lời nào.
Hiện giờ hồi tưởng lại, Tiêu Minh Xuyên cũng cảm thấy thời điểm đó mình thực không biết suy nghĩ nên mới nói như thế với Cố Du. Hắn chưa từng có để ý Cố Du sao, trong khi từ nhỏ hai người đã chơi đùa với nhau......
Sao có thể chứ? Thật không thích sao hắn có thể dung túng Cố Du nhiều năm như vậy? Hắn bất quá là ở giận chó đánh mèo mà thôi.
"A Du muốn hỏi cái gì ta đều có thể nói."
Tiêu Minh Xuyên tìm vị trí ngồi xuống bên cạnh Cố Du, vừa chơi đùa mái tóc dài đen nhánh của Cố Du, vừa thấp giọng nói:
"Nhưng ta nói ra, A Du sẽ tin sao?"
"Vì cái gì không tin? Ngài không phải nói sẽ không gạt ta sao?"
Cố Du rõ ràng đang cười, mà nụ cười lại bi thương.
"A Du, ta......"
Tiêu Minh Xuyên muốn nói lại thôi, cảm thấy mình nói cái gì cũng vô dụng.
Cố Du trong mắt càng bi thương như muốn rơi lệ nói:
"Ta cái lý do gì cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn biết, ngài rốt cuộc muốn cái gì. Chỉ cần là ta có, ta đều có thể cho ngài, nhưng ngài đừng lại gạt ta."
Nói đến nỗi này, Tiêu Minh Xuyên sao còn có thể kiềm chế được, hắn ở trong nước ngồi thẳng lên, bỗng nhiên xoay người, đem Cố Du ôm vào trong lòng ngực mình, còn ở bên tai nỉ non:
"A Du, thực xin lỗi, là ta sai rồi."
Hắn không có gạt Cố Du, khi còn nhỏ tuyệt đối không có. Sau khi đăng cơ bởi vì Cố Thái hậu, hắn giận chó đánh mèo với Cố Du. Nhưng Tiêu Minh Xuyên không thể phủ nhận, Cố Du ở trong lòng hắn cùng những người khác trước nay đều là không giống nhau.
Bình luận truyện