Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 54: Lành bệnh



Thái y Hứa Đạc vội vàng chạy tới Đông Điện đã thấy phu phu Hoàng đế nôn nóng ở nơi đó, trong lòng không khỏi cả kinh.

Trong quá khứ khi tiểu Hoàng tử sinh bệnh, các thái y chạy tới thông thường chỉ có thể nhìn thấy Hoàng hậu, Hoàng đế thường là một khoảng thời gian sau mới có thể đến.

Không phải Hoàng đế không yêu thương tiểu Hoàng tử, mà là tiểu Hoàng tử ở cùng Hoàng hậu, nên có phát sinh cái gì Hoàng hậu khẳng định biết trước tiên. Mà hoàng đế ở Càn An Cung tất nhiên sẽ đến chậm một chút.

Hiện giờ phu phu Hoàng đế đồng thời xuất hiện, có thể thấy được lời đồn trong cung đang lưu truyền mấy ngày nay không phải là tin đồn vô căn cứ. Hoàng đế thật sự lại coi trọng Hoàng hậu.

Vị Quý Quân tương lai không những không có tiến cung mà mấy ngày trước còn rời khỏi Thượng Kinh. Nhìn dáng vẻ Thế tử Định Quốc Công sẽ không lại tiến cung.

Hoàng đế ngày xưa đối với Hoàng hậu lạnh nhạt, bây giờ hàng đêm đều ngủ lại Khôn Ninh Cung, mặc kệ có phải mùng một hay mười lăm hay không.

Lúc này, chỉ thấy phu phu Hoàng đế ăn mặc tùy ý đầu tóc cũng rối tung, có thể nhìn ra bọn họ là vừa bị người kêu dậy.

Tiêu Lĩnh nóng đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong miệng vô ý thức nỉ non nghe không hiểu đang nói gì. Ngẫu nhiên sẽ gọi cha, Tiêu Minh Xuyên thấy mà đau lòng. Hắn trực tiếp miễn Hứa Đạc thỉnh an, lệnh hắn mau chóng chẩn trị cho Tiêu Lĩnh, lại cầm chặt bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng của Cố Du.

Hứa Đạc không dám trì hoãn, chạy nhanh đến bắt mạch Tiêu Lĩnh. Khám qua xong hắn lại hỏi nhũ mẫu, tiểu Hoàng tử là khi nào sốt, ban đầu có dấu hiệu gì không, hôm qua ban ngày có chỗ nào không thoải mái hay không.

Nhũ mẫu trả lời rất chi tiết, nói là Tiêu Lĩnh ngày hôm qua không có việc gì, chơi bình thường, ăn cũng thực bình thường, rửa mặt đều dùng nước ấm, lẽ ra không có khả năng bị cảm lạnh. Trước khi đi ngủ còn kể chuyện xưa cho Chu Nhan nghe, lúc ấy tinh thần cũng khá tốt, ai ngờ ban đêm đột nhiên liền nóng sốt.

Hứa Đạc nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lại tiến lên bắt mạch cho Tiêu Lĩnh lần nữa, nhìn nhìn đầu lưỡi, trầm ngâm một lúc lâu không nói.

Tiêu Minh Xuyên hao hết kiên nhẫn thấy Hứa Đạc còn không nói liền hỏi:

" Tình huống Lĩnh Nhi đến tột cùng là như thế nào? Ngươi nói thẳng đi."

Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng Tiêu Minh Xuyên mơ hồ còn nhớ rõ, năm đó Lĩnh Nhi không có bệnh đến mức làm người ta lo lắng.

Hứa Đạc còn nỗ lực tìm từ để nói, lại bị Hoàng đế ra vẻ bình tĩnh kỳ thật tràn ngập uy hiếp, hắn xoa xoa hai tay trả lời.

"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu Hoàng tử là phong hàn nhập thể làm cho sốt cao không lùi, đổ mồ hôi là sẽ khỏi."

"Đã là như thế, ngươi không chạy nhanh kê đơn sắc thuốc, cọ tới cọ lui làm cái gì?"

Sự tình liên quan Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên luôn luôn không đủ kiên nhẫn.

Hứa Đạc do dự, trầm giọng nói:

" Khởi bẩm bệ hạ, tiểu Hoàng tử thể chất đặc thù, có mấy vị thuốc không thể dùng, mà như vậy thì dược hiệu cũng sẽ mất chút tác dụng. Tiết thần y lần trước đã xem qua cho tiểu Hoàng tử, cũng lưu lại ba viên đan dược, nói là có thể dùng khi khẩn cấp, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì, ngươi đem lời nói cho hết!"

Tiêu Minh Xuyên ngữ khí trở nên nghiêm khắc hơn, cùng vẻ bình thản lúc nảy khác một trời một vực.

Quả nhiên là thời gian trôi qua đã lâu, số lần Tiêu Lĩnh sinh bệnh lại quá nhiều, chi tiết trị liệu cụ thể Tiêu Minh Xuyên thật sự nhớ không ra. Cũng không biết đan dược kia đã dùng hay là chưa từng dùng qua. Nhưng hắn có thể xác định chính là Tiêu Lĩnh lúc này khẳng định là có thể khôi phục.

Kiếp trước không có sư phụ của Thẩm Diễn Chi, hắn cùng Cố Du cũng nuôi dưỡng Tiêu Lĩnh đến mười ba tuổi. Nếu không phải cung biến năm ấy bọn họ hoàn toàn có khả năng nhìn thấy Tiêu Lĩnh thành thân sinh con, chỉ tiếc......

Hứa Đạc bị khí thế của Tiêu Minh Xuyên làm sợ tới mức run run. Hắn bỗng nhiên ý thức được Hoàng đế lúc trước vẫn là kiềm chế, lúc này là thật sự nóng nảy, nhanh chóng trả lời:

"Ba viên đan dược đã dùng một, vi thần muốn hỏi bệ hạ cùng điện hạ, lúc này là không cần, hay là......"

Tiết Di có nói qua, ba viên thuốc kia là dùng khi khẩn cấp, cũng không thể dùng nhiều, cho nên không đến thời khắc mấu chốt, không được lạm dụng. Bởi vì dùng nhiều dược hiệu sẽ hạ thấp. Ba viên dùng hết về sau gặp tình huống nguy hiểm cũng không còn có thể mang ra dùng.

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn thật sự nhớ không nổi, Lĩnh Nhi lần trước dùng thuốc là ở tình huống như thế nào, càng nhớ không được lúc này có dùng hay không, liền quay đầu hỏi Cố Du:

"Hoàng hậu, khanh thấy thế nào?"

Cố Du suy nghĩ rồi phân phó:

"Hứa thái y, trước tiên kê đơn sắc thuốc đi."

Hứa Đạc lo lắng cái gì Cố Du rất rõ ràng, bản thân Cố Du thậm chí so với hắn càng lo lắng hơn. Ba viên đan dược kia, không đến vạn bất đắc dĩ là tuyệt đối không thể dùng.

Hứa Đạc lĩnh lệnh mà đi. Phu phu hoàng đế song song ngồi ở bên giường. Cố Du nắm bàn tay nóng bỏng của Tiêu Lĩnh, nhìn không chớp mắt. Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng chỉ cần Tiêu Lĩnh sinh bệnh, Cố Du liền sợ muốn chết, sợ hơi có vô ý Lĩnh Nhi sẽ không tỉnh lại.

Tiêu Minh Xuyên bất chấp có nhũ mẫu Tiêu Lĩnh ở bên cạnh, cầm bàn tay khác của Cố Du ôn nhu lại khẳng định:

"Hoàng hậu yên tâm, Lĩnh Nhi của chúng ta thực kiên cường, nó nhất định sẽ khá lên."

"Bệ hạ, tiểu điện hạ khi nào tỉnh, chúng con nói ngày mai trời đẹp đi Ngự Hoa Viên bắt ếch."

Giọng nói trẻ con non nớt của Chu Nhan đánh vỡ sự yên tĩnh phòng trong. Nó nhìn Tiêu Lĩnh nằm ở trên giường khuôn mặt nhỏ luôn luôn cười giờ có vẻ nghiêm túc.

Tiêu Minh Xuyên quay đầu nhìn thấy Chu Nhan, không khỏi kinh ngạc nói:

"Sao Chu Nhan ở chỗ này?"

Trẻ con sợ nhất là lây bệnh cho nhau. Tuy rằng Chu Nhan thoạt nhìn khỏe mạnh, không giống bộ dáng dễ bị bệnh, nhưng Tiêu Lĩnh bị bệnh nên đem nó mang đi.

Nhũ mẫu của Tiêu Lĩnh tiến lên đáp lời, nói là tối nay Chu Nhan cùng Tiêu Lĩnh ngủ chung. Nó là người trước hết phát hiện nhiệt độ cơ thể Tiêu Lĩnh không đúng, đúng lúc nói cho các nàng hay. Lúc sau các nàng vội vàng kêu thái y, lại đi bẩm báo cho phu phu Hoàng đế.

Tiêu Minh Xuyên vừa lòng gật đầu. Quả nhiên là đứa trẻ nghĩa khí hiểu chuyện. Tuy rằng cùng Tiêu Lĩnh ở chung chưa lâu nhưng nó đối với Tiêu Lĩnh lại rất quan tâm. Hắn giơ tay xoa xoa đầu Chu Nhan an ủi nó hai câu, rồi kêu nhũ mẫu đem nó về phòng.

Chu Nhan không chịu đi, ôm cột giường hỏi:

"Bệ hạ, con không thể lưu lại cùng tiểu điện hạ sao?"

Tiêu Minh Xuyên lắc đầu nói:

"Nơi này có thái y cùng nhũ mẫu, con lưu lại có thể làm cái gì, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi."

Tiêu Lĩnh bệnh, Chu Nhan lưu lại không có việc gì để làm. Cũng nên đem nó về Vân Phù Trai mấy ngày để nó tập luyện công phu, để thôi lâu quá không tập lại quên.

Chu Nhan không cam lòng:

"Con ngày mai rời giường có thể tới xem tiểu điện hạ không?"

Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi:

"Chu Nhan, con mỗi ngày chơi cùng Lĩnh Nhi, luyện công là khi nào?"

Ở trong kế hoạch của Tiêu Minh Xuyên để Chu Nhan làm bạn chơi với Tiêu Lĩnh nhiều nhất là đến khi Tiêu Lĩnh đi học. Hắn không thể để mai một võ công của Chu Nhan.

Chu Nhan chớp chớp mắt, hoang mang trả lời:

"Luyện công vào buổi sáng sau khi rời giường, sau bữa trưa, buổi tối sau giờ ăn cơm. Sư phụ cách hai ngày liền sẽ lại đây kiểm tra."

Khi ở Vân Phù Trai, mỗi ngày nó luyện công cũng không vượt quá hai canh giờ, tới Khôn Ninh Cung tất nhiên cũng không cần thay đổi.

Tiêu Minh Xuyên bừng tỉnh ngộ. Là người đứng đầu ảnh vệ trong tương lai khi còn bé cũng không thể thiếu tư chất cùng khổ luyện. Nhưng cũng không phải như hắn tưởng tượng là khổ luyện không ngừng nghỉ, cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Vì thế hắn vẫy vẫy tay, cười nói:

"Mau đi ngủ đi, trẫm chuẩn con ngày mai lại đến đây."

Chu Nhan cười tủm tỉm mà cáo lui, Tiêu Minh Xuyên ôm Cố Du hỏi:

"Hoàng hậu, trẫm chọn bạn nhỏ này không tồi chứ."

Cố Du khẽ gật đầu, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên khuôn mặt Tiêu Lĩnh chưa từng rời đi một khắc. Các các cung nữ và nhũ mẫu không ngừng dùng khăn lạnh hạ nhiệt độ cho Tiêu Lĩnh, đáng tiếc hiệu quả không rõ ràng. Khăn lạnh như băng đắp lên không bao lâu liền ấm áp, cứ phải đổi mới liên tục.

Không bao lâu, thuốc hạ sốt cho Tiêu Lĩnh được bưng tới. Nếu là thời điểm bình thường, Tiêu Lĩnh uống thực ngoan, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ đề ra điều kiện, nhưng đại đa số thời điểm đều là bưng chén thuốc trực tiếp liền uống hết.

Nhưng nếu khi Tiêu Lĩnh thần trí không phải tỉnh táo, phải đút thuốc sẽ rất khó khăn, bởi vì lúc này nó sẽ không phối hợp, còn sẽ liều mạng phản kháng.

Phu phu Hoàng đế tự nhận là không có can đảm hoàn thành loại công tác này, nên chủ động nhường vị trí, Cố Du thậm chí còn quay đầu không nhìn.

Nhưng chờ đến khi nhũ mẫu và hai cung nữ cùng nhau ra trận, Cố Du lại nhịn không được quay lại.

Tiêu Minh Xuyên vươn tay, cưỡng bách Cố Du cùng mình đối diện:

"Hoàng hậu, không muốn xem thì không cần xem."

Cố Du không lên tiếng, cũng không có kiên trì quay lại nữa, thật sự không đành lòng nhìn đến Lĩnh Nhi như vậy.

Tiêu Lĩnh nóng đến mơ mơ màng màng, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Lúc này còn có người bóp miệng nó, đổ thuốc đắng vào trong, không giãy giụa là không có khả năng. Bất quá người nhỏ, sức lực cũng yếu, động tác giãy giụa phi thường mỏng manh, chỉ là trong miệng không ngừng phát ra thanh âm "Ô ô".

Tiêu Minh Xuyên không cho Cố Du nhìn, chính mình lại xem. Khi nhũ mẫu hoàn thành quá trình đút thuốc, hắn không đợi họ buông chén thuốc liền nhào tới ôm Tiêu Lĩnh đang nức nở, ôn nhu an ủi, chẳng sợ giờ phút này Tiêu Lĩnh cũng không biết hắn đang nói cái gì.

Có lẽ là nhận thấy được mình rơi vào ôm ấp quen thuộc, Tiêu Lĩnh rầm rì vài tiếng liền dừng. Nó vặn vẹo thân mình kéo vạt áo Tiêu Minh Xuyên tìm tư thế thoải mái rồi ngủ, thỉnh thoảng còn thấp thấp gọi một tiếng "Cha".

Uống thuốc xong, nhiệt độ cơ thể Tiêu Lĩnh rõ ràng không có giảm xuống, chỉ là ngủ an ổn một chút. Xem ra phương thuốc của Hứa Đạc vẫn là có chút hiệu quả.

Nghĩ đến Tiêu Minh Xuyên ngày mai còn có chính vụ cần xử lý, Cố Du vỗ vỗ bờ vai của hắn nhẹ giọng nói:

"Bệ hạ đi ngủ đi, thần ở cùng Lĩnh Nhi."

"Hoàng hậu khanh xem, Lĩnh Nhi bắt lấy xiêm y trẫm không bỏ ra. Nó thật vất vả mới ngủ say, nếu bây giờ thay đổi người đánh thức nó thì làm sao? Không bằng tối nay trẫm canh giữ, đêm mai lại đổi cho khanh được không?"

Tiêu Minh Xuyên cố ý bày ra một biểu tình thập phần khó xử.

Cố Du đồng ý. Bất quá cũng không về tẩm điện, trực tiếp ngủ ở trên giường phòng trong.

Nhưng Cố Du tuy rằng nằm xuống, trong đầu lại nghĩ loạn, cũng không thể ngủ. Cố Du nhớ tới Tiêu Lĩnh trước kia sinh bệnh Tiêu Minh Xuyên cũng sẽ sốt ruột, cũng nóng nảy mắng thái y, mắng người hầu hạ, nhưng trước nay sẽ không tự tay chiếu cố Lĩnh Nhi, càng đừng nói ôm nó ngủ.

Chính là từ ngày ấy Tiêu Minh Xuyên đột nhiên đi vào Khôn Ninh Cung, hắn thật sự là bắt đầu thay đổi. Hắn trở nên ôn nhu săn sóc, trở nên ôn hòa kiên nhẫn đối với Lĩnh Nhi......

Trở nên có chút Cố Du nhìn không hiểu.

Đã từng có lúc Cố Du muốn điều này, nhưng khi đặt tới trước mặt, Cố Du lại sợ hãi lên.

Dựa vào cái gì phải tin tưởng Tiêu Minh Xuyên thay đổi sẽ không lại biến đổi.

Nhưng mà.......

Lĩnh Nhi thích hắn như vậy, mình cũng......

Thích hắn như vậy......

Cố Du suy nghĩ rất nhiều đến lung tung rối loạn, không biết khi nào mới ngủ, nhưng ngủ cũng không yên ổn, giống như vừa mới ngủ liền tỉnh.

Tỉnh lại, Cố Du không kịp rửa mặt chải đầu, khoác áo choàng liền từ phòng trong chạy đến bên ngoài. Lại thấy Tiêu Minh Xuyên ôm Tiêu Lĩnh, hai phụ tử đang ngủ ngon lành.

Cố Du nghi hoặc mà nhìn về người hầu đứng phía bên cạnh, cung nữ hạ giọng nói:

"Tiểu điện hạ đã hạ sốt, bệ hạ thời điểm gần bình minh mới ngủ."

Cố Du nghe vậy yên tâm một chút, đưa tay sờ sờ trán Tiêu Lĩnh. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể còn có chút hơi cao, nhưng không đến mức dọa người.

Cố Du đang muốn thu hồi tay lại bị Tiêu Minh Xuyên cầm lấy, thấp giọng hỏi:

"Không mặc chỉnh tề liền chạy ra, khanh muốn sinh bệnh như Lĩnh Nhi sao?"

Nói xong kéo Cố Du ngồi xuống, cầm một góc chăn để ở trên đùi Cố Du.

Tiêu Lĩnh lúc này cũng tỉnh, xoa đôi mắt nói:

"Cha không thể sinh bệnh, cha sợ nhất uống thuốc."

Tiêu Minh Xuyên ôm con ở trong chăn lên tiếng khen ngợi:

"Đúng đúng đúng, cha không có dũng cảm bằng Lĩnh Nhi, Lĩnh Nhi lợi hại nhất."

Chỉ hạ sốt còn chưa đủ, còn phải phòng ngừa lặp lại.

Cũng may ký ức Hoàng đế vẫn là tương đối đáng tin cậy, không có dùng đan dược Tiết Di lưu lại cứu mạng. Nhờ các thái y nỗ lực, bệnh tình Tiêu Lĩnh lặp lại hai ba hồi, chung quy vẫn khỏe lên.

Bởi vì Tiêu Lĩnh sinh bệnh, sinh nhật Cố Du trong lúc nhất thời bị bỏ quên. Hiện giờ Tiêu Lĩnh hết bệnh rồi, Tiêu Minh Xuyên nhắc lại chuyện cũ:

"Hoàng hậu còn không đến nửa tháng, khanh đã nghĩ xong việc muốn trẫm làm chưa, quá thời hạn không được nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện