Trọng Sinh Chi Thùy Mộ
Chương 64: Phiên ngoại 4: Lăng Hạo Triết…
Lăng Hạo Triết đã quen với việc không có tiết học lại đến thư viện ngồi, cho dù chỉ để chơi di động, cậu vẫn không tự chủ được nghĩ đến rất lâu trước kia có một thiếu niên ngồi bên cạnh cậu, rồi sau đó cười nhạo cậu đến thư viện chỉ để chơi di động.
Chơi di động? Đối với Lăng Hạo Triết, chơi với di động không vui vẻ gì mấy, vậy là giống như chỉ có thời gian nhàm chán mới có thể tiêu khiển bằng trò chơi.
Cậu chính là muốn nhìn thiếu niên, nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên cúi đầu, còn là bộ dáng chân thật… Nhưng thiếu niên hiển nhiên không biết. Lúc nghĩ như thế, Lăng Hạo Triết không khỏi lại nhớ tới ngày đó thiếu niên đưa cậu đến quán cafe, rồi sau đó nói nói.
Một kiếp khác. Ở bên Khương Hàn là mục tiêu cả đời.
Cảm giác thật buồn cười, nếu là người khác, cậu tất nhiên nghĩ người nọ là điên rồi, nhưng nói thế chính là Khang Đồng Thành, cho nên liền không giống. Nhìn thấy vẻ mặt Khang Đồng Thành chân thật như vậy, cậu thậm chí tin vào lời nói phản khoa học kia.
Nhớ rõ Khang Đồng Thành từng hỏi cậu thích Khang Đồng THành là khi đón người mới hay là về sau gặp lại mới thích. Hiện tại nghĩ đến đáp án hẳn là sờ sờ ra đó. Khi đón người mới đến có gặp qua một lần, có lẽ lúc đó chỉ có kinh diễm mà thôi, còn nói vài câu với Khang Đồng Thành kia, cảm thấy có chút kiệm lời.
Rồi sau đó gặp lại, vẫn là tính cách tương tự như trước nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống, nếu nói là cảm giác như thế nào, đến nay cậu cũng không biết rõ, hẳn là cảm giác hấp dẫn cậu!
Đáp án không phải thật rõ ràng hay sao?
Lúc tan học đi đến cổng trường thường vô tình hoặc cố ý nhìn thấy thiếu niên cùng người đàn ông kia. Nhưng cho dù thấy được, lại như thế nào?
Ngoại trừ hâm mộ, cậu cũng không thể làm gì, đơn giản vì thiếu niên không thương cậu.
Đọc được trên báo tin tức về tràng khôi hài kia của Khương Hàn cùng với chị của thiếu niên, bất kể là chủ mưu hay là thừa dịp, nhưng cậu cũng thật tình chúc phúc thiếu niên chiếm được tình yêu trọn vẹn.
Lăng Hạo Triết ngồi dựa vào song cửa, cầm điện thoại di động trong tay, trên bàn bày một quyển sách nhưng cậu thậm chí không liếc mắt một cái vào quyển sách kia, chỉ nhìn ngoài cửa sổ rồi ngẩn người, màn hình di động đã đen hoàn toàn.
Ngồi hồi lâu, Lăng Hạo Triết cầm sách đứng lên.
Có lẽ bởi vì Lăng Hạo Triết không yên lòng, cũng có lẽ bởi vì thiếu niên ở đối diện ôm nhiều sách quá. Cho nên khi hai người đụng vào nhau, Lăng Hạo Triết kêu lên một tiếng, xương ngực bị gáy sách hung hăng quẹt vào.
Mà lúc cậu chạm vào thiếu niên, cả người đều bị ngã về phía sau, sách vốn nằm trên tay cũng rơi xuống đất.
“Tôi, tôi thực xin lỗi!” Thiếu niên vừa chỉnh cái kính đen trên mặt vừa nhặt sách trên mặt đất lên, trong miệng khẩn trương nói.
Nhìn thấy thiếu niên khẩn trương như thế giống như đụng trúng sát tinh vậy, Lăng Hạo Triết có chút xấu hổ, vì thể liền ngồi xổm xuống.
“Không có việc gì.”
Đưa ta giúp thiếu niên nhặt sách.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo Triết, khuôn mặt vốn khẩn trương mà nghẹn đến đỏ, hiện tại càng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nhất thời liền đỏ giống như quả táo chín.
“Cậu không sao chứ!” Nhặt hết sách lên đưa cho thiếu niên, Lăng Hạo Triết nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên liền hỏi.
“Không, không sao.” Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn liếc mắt một cái sau đó giống như bị điện giật mà lập tức cúi đầu.
Hai người đều đứng lên, Lăng Hạo Triết mới phát hiện thiếu niên thật sự thú vị, cao chỉ tới bờ vai của cậu, cả đầu cũng nhỏ nhắn, thân mình vừa nhỏ, dáng vẻ không giống như một sinh viên, căn bản là một học sinh tiểu học.
Cũng không biết vì sao, Lăng Hạo Triết đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu niên, thuận miệng nói:
“Về sau nhớ cẩn thận.”
Chỉ thấy thiếu niên không chỉ mặt hồng, ngay cả lỗ tai cũng hồng lên.
“Tôi, tôi biết.” Lắp bắp lên tiếng, thiếu niên liền hoàng hốt chạy đi rồi.
Lăng Hạo Triết nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của thiếu niên biến mất sau hai cái giá sách, có chút kinh ngạc cũng buồn cười. Sau đó liền đi trả cuốn sách mình mượn.
Mà thiếu niên kia thì sao? Thân thể núp sau một giá sách, vội vàng thở dốc, trên mặt đỏ ửng mang theo phong vận kỳ lạ, tựa hồ vui vẻ cũng có chút ngượng ngùng. Trên khuôn mặt nho nhỏ, khóe miệng rất nhanh cong lên…
HOÀN
Chơi di động? Đối với Lăng Hạo Triết, chơi với di động không vui vẻ gì mấy, vậy là giống như chỉ có thời gian nhàm chán mới có thể tiêu khiển bằng trò chơi.
Cậu chính là muốn nhìn thiếu niên, nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên cúi đầu, còn là bộ dáng chân thật… Nhưng thiếu niên hiển nhiên không biết. Lúc nghĩ như thế, Lăng Hạo Triết không khỏi lại nhớ tới ngày đó thiếu niên đưa cậu đến quán cafe, rồi sau đó nói nói.
Một kiếp khác. Ở bên Khương Hàn là mục tiêu cả đời.
Cảm giác thật buồn cười, nếu là người khác, cậu tất nhiên nghĩ người nọ là điên rồi, nhưng nói thế chính là Khang Đồng Thành, cho nên liền không giống. Nhìn thấy vẻ mặt Khang Đồng Thành chân thật như vậy, cậu thậm chí tin vào lời nói phản khoa học kia.
Nhớ rõ Khang Đồng Thành từng hỏi cậu thích Khang Đồng THành là khi đón người mới hay là về sau gặp lại mới thích. Hiện tại nghĩ đến đáp án hẳn là sờ sờ ra đó. Khi đón người mới đến có gặp qua một lần, có lẽ lúc đó chỉ có kinh diễm mà thôi, còn nói vài câu với Khang Đồng Thành kia, cảm thấy có chút kiệm lời.
Rồi sau đó gặp lại, vẫn là tính cách tương tự như trước nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống, nếu nói là cảm giác như thế nào, đến nay cậu cũng không biết rõ, hẳn là cảm giác hấp dẫn cậu!
Đáp án không phải thật rõ ràng hay sao?
Lúc tan học đi đến cổng trường thường vô tình hoặc cố ý nhìn thấy thiếu niên cùng người đàn ông kia. Nhưng cho dù thấy được, lại như thế nào?
Ngoại trừ hâm mộ, cậu cũng không thể làm gì, đơn giản vì thiếu niên không thương cậu.
Đọc được trên báo tin tức về tràng khôi hài kia của Khương Hàn cùng với chị của thiếu niên, bất kể là chủ mưu hay là thừa dịp, nhưng cậu cũng thật tình chúc phúc thiếu niên chiếm được tình yêu trọn vẹn.
Lăng Hạo Triết ngồi dựa vào song cửa, cầm điện thoại di động trong tay, trên bàn bày một quyển sách nhưng cậu thậm chí không liếc mắt một cái vào quyển sách kia, chỉ nhìn ngoài cửa sổ rồi ngẩn người, màn hình di động đã đen hoàn toàn.
Ngồi hồi lâu, Lăng Hạo Triết cầm sách đứng lên.
Có lẽ bởi vì Lăng Hạo Triết không yên lòng, cũng có lẽ bởi vì thiếu niên ở đối diện ôm nhiều sách quá. Cho nên khi hai người đụng vào nhau, Lăng Hạo Triết kêu lên một tiếng, xương ngực bị gáy sách hung hăng quẹt vào.
Mà lúc cậu chạm vào thiếu niên, cả người đều bị ngã về phía sau, sách vốn nằm trên tay cũng rơi xuống đất.
“Tôi, tôi thực xin lỗi!” Thiếu niên vừa chỉnh cái kính đen trên mặt vừa nhặt sách trên mặt đất lên, trong miệng khẩn trương nói.
Nhìn thấy thiếu niên khẩn trương như thế giống như đụng trúng sát tinh vậy, Lăng Hạo Triết có chút xấu hổ, vì thể liền ngồi xổm xuống.
“Không có việc gì.”
Đưa ta giúp thiếu niên nhặt sách.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo Triết, khuôn mặt vốn khẩn trương mà nghẹn đến đỏ, hiện tại càng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nhất thời liền đỏ giống như quả táo chín.
“Cậu không sao chứ!” Nhặt hết sách lên đưa cho thiếu niên, Lăng Hạo Triết nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên liền hỏi.
“Không, không sao.” Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn liếc mắt một cái sau đó giống như bị điện giật mà lập tức cúi đầu.
Hai người đều đứng lên, Lăng Hạo Triết mới phát hiện thiếu niên thật sự thú vị, cao chỉ tới bờ vai của cậu, cả đầu cũng nhỏ nhắn, thân mình vừa nhỏ, dáng vẻ không giống như một sinh viên, căn bản là một học sinh tiểu học.
Cũng không biết vì sao, Lăng Hạo Triết đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu niên, thuận miệng nói:
“Về sau nhớ cẩn thận.”
Chỉ thấy thiếu niên không chỉ mặt hồng, ngay cả lỗ tai cũng hồng lên.
“Tôi, tôi biết.” Lắp bắp lên tiếng, thiếu niên liền hoàng hốt chạy đi rồi.
Lăng Hạo Triết nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của thiếu niên biến mất sau hai cái giá sách, có chút kinh ngạc cũng buồn cười. Sau đó liền đi trả cuốn sách mình mượn.
Mà thiếu niên kia thì sao? Thân thể núp sau một giá sách, vội vàng thở dốc, trên mặt đỏ ửng mang theo phong vận kỳ lạ, tựa hồ vui vẻ cũng có chút ngượng ngùng. Trên khuôn mặt nho nhỏ, khóe miệng rất nhanh cong lên…
HOÀN
Bình luận truyện