Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 31
Tuy rằng cảm giác bị người uy hiếp không hề thoải mái nhưng Lâm Hạo Sơ cũng cảm nhận được Tả Trạm Vũ rất kiên định, nếu hắn không lựa chọn một trong hai phương án tên kia vừa đưa ra, hắn nhất định sẽ không phối hợp với Lâm Hạo Sơ.
Nếu vậy sẽ rất phiền phức, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có thể sẽ nhìn ra cái gì đó.
Để Mạnh Tường Hoàn bỏ thói quen ôm cổ và gọi hắn là Sơ nhi cùng với tặng hoa…
Lâm Hạo Sơ trong đầu không khỏi hiện ra khung cảnh hai thằng con trai cùng sóng vai đi trên đường hoặc cùng ngồi trong nhà hàng, sau đó một đứa tặng hoa đứa còn lại, cái cảnh tượng đấy nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý nói ra nói vào.
Cái tên Tả Trạm Vũ này, chẳng lẽ hắn dám công khai cùng với một người cùng giới trước mặt người khác?
Lâm Hạo Sơ trong lòng nổi lên vô vàn nghi vấn, cuối cùng nhịn không được hỏi ra tiếng: “Tôi tặng hoa cho cậu, cậu dám nhận không?”
Tả Trạm Vũ nghe vậy khóe môi nhếch lên, nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ ánh mắt như có như không mang theo ái muội.”Cậu đã tặng, tại sao tôi lại không dám nhận?”
“…” Lâm Hạo Sơ cạn lời, nhớ lại lúc ở trong câu lạc bộ đêm, Tả Trạm Vũ đối với chuyện tính hướng của bản thân thản nhiên thừa nhận, nghĩ thầm rằng hắn nhất định không thèm để ý đến ánh mắt người khác mà làm theo ý mình.
Nhưng Tả Trạm Vũ muốn trở thành tiêu điểm thì Lâm Hạo Sơ cũng không muốn giữa ban ngày ban mặt lại tặng hoa cho một người đàn ông đâu. Hắn cũng không muốn giống như mấy con vật trong vườn thú bị một đám người vây xem.
Cho dù đời trước hắn yêu Trịnh Hải Dung đến chết đi sống lại, nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không cho là mình cong…
“Thật ra tôi cũng không thích bị người khác ôm cổ, còn cái biệt danh kia, tôi sẽ nói với Mạnh Tường Hằng sau này gọi tên.” Thật lâu sau, Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Không còn cách nào khác, ai bảo hắn đang có việc nhờ vả người ta?
Đối với lựa chọn của Lâm Hạo Sơ, Tả Trạm Vũ không hề ngoài ý muốn, đồng thời cũng rất vừa lòng với kết quả này. Ngay trước khi chuẩn bị xuống xe, hắn đặc biệt quay đầu lại ý tứ sâu xa nói: “Kế tiếp tôi sẽ vô cùng phối hợp với cậu, lúc nào cậu muốn mời tôi đến thăm nhà hoặc đến công ty cứ nói trước một tiếng rồi đi.”
Một câu nói lại khiến trong lòng Lâm Hạo Sơ rơi lộp bộp, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng Tả Trạm Vũ cũng đã tùy ý phất phất tay, đóng cửa xe rồi đi lên nhà.
Lâm Hạo Sơ ngòi trên ghế lái ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng đang rời đi của Tả Trạm Vũ, không thể không cảm thán có vài người chỉ số thông minh đã vượt qua áp đảo người khác.
Đúng vậy, hắn tính toán ngoại trừ gặp mặt Tả Trạm Vũ ở ngoài còn định một lúc nào đó sẽ mang Tả Trạm Vũ đến công ty nhà mình đi một vòng, cái này cũng không phải để Tả Trạm Vũ thấy thực lực công ty nhà hắn mà là để cho Lâm Bác Hiên nhìn.
Lâm Hạo Sơ cảm thấy mình sẽ “nói cho” Lâm Bác Hiên biết hắn sở dĩ sẽ cùng Tả Trạm Vũ làm bạn là vì —— Tả Trạm Vũ muốn đi vào công ty nhà hắn, luôn có ý đồ tiếp cận hắn. (anh Vũ mất giá quá =))))))))
Cứ như vậy, cho dù hắn hay lui tới với Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm thì chuyện Trần Mộc Sâm có thể quay lại trường học và cửa hàng hoa quả ở nơi tấc đất tấc vàng đều có sự giải thích hợp lý.
Nhà Tả Trạm Vũ ở tầng mấy Lâm Hạo Sơ cũng không rõ lắm, hắn chính là lẳng lặng nhìn ban công của những ngôi nhà đang dần sáng đèn, tâm tình có chút không an tĩnh.
Đối với việc Tả Trạm Vũ có thể dự đoán được những hành động gần đây của mình có mục đích muốn lợi dụng hắn, Lâm Hạo Sơ không cảm thấy ngoài ý muốn nhưng là Lâm Hạo Sơ thế nào cũng không ngờ được Tả Trạm Vũ thế nhưng có thể đoán được tính toán khác của hắn. Điều này có nghĩa Tả Trạm Vũ cũng đoán được hắn làm như vậy là có mục đích gì?
Cho đến lúc này Lâm Hạo Sơ mới phát hiện Tả Trạm Vũ biết nhiều hơn hắn đã nghĩ, tuy rằng không đến mức nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng chỉ sợ cũng đã đoán được chuyện xảy ra giữa hắn với mẹ kế và anh trai …
Lãnh sự quán là một cơ quan của một quốc gia khác, Lâm Hạo Sơ muốn dẫn Tả Trạm Vũ đi ăn tại nhà hàng Pháp mới mở ngay bên cạnh lãnh sự quán.
Thành phố có tất cả ba mươi lãnh sự quán, đa số đều tập trung trong một khu vực. Lâm Hạo Sơ lái xe qua trung tâm thành phố, sau đó đến một con đường rất to nhưng vắng xe cộ. Ngay bên cạnh đường lớn, có thể nhìn thấy những tòa nhà mang phong cách kiến trúc độc đáo riêng biệt của mỗi quốc gia.
Xe lại tiếp tục đi tầm mười phút, sau đó rẽ một đoạn cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hoành tráng mang phong cách quý tộc.
Hai người đồng thời đi vào, vừa vào cửa đã có một nhân viên diện mạo ưu tú đi đến, lễ nghi đón khách đã được huấn luyện vô cùng chuyện nghiệp.
Nhà hàng này cho dù là bày trí cho đến không gian đều rất khá kể cả những khách hàng đến đây tiêu tiền cũng vậy. Tả Trạm Vũ cảm nhận mọi thứ rất rõ ràng, nơi này không cùng cấp bậc với những nơi hắn từng đến trước đó nhưng hắn xưa này vẫn luôn bình tĩnh thong dong, tất nhiên là sẽ không bởi chuyện này mà cảm thấy có gì đặc biệt cả.
Hai người gọi món cũng không nhiều không lâu lắm đồ ăn đã được mang lên. Tả Trạm Vũ vừa không chút để ý mà ăn, vừa mặt không đổi sức quan sát Lâm Hạo Sơ đối diện. Không thể không nói tư thế dùng cơm của Lâm Hạo Sơ vô cùng đẹp mắt khiến người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Có đôi khi một người sinh ra, thông qua cách ăn mặc hoặc vẻ bề ngoài của họ chưa chắc đã phán đoán được thân phận ra sao. Nhưng ngược lại, thông qua thói quen sinh hoạt có thể sẽ nhìn ra một phần ví dụ như tác phong trên bàn ăn của họ.
Khi Lâm Khánh Diệp còn tại thế, ông cũng không yêu cầu quá nhiều đối với việc học hành của Lâm Hạo Sơ. Nhưng với lời nói và cử chỉ văn minh, lễ nghi lại rất coi trọng. Ví dụ như tuyệt đối không được ăn nói thô tục, khi ăn cơm phải từ từ không được vội vã.
Khi Lâm Hạo Sơ dùng cơm, tư thế ngồi đoan chính, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt đen hơi buông xuống, giơ tay nhấc chân gian đều vô cùng tự nhiên để lộ ra khí chất tao nhã quý khí. Cái này hoàn toàn khác biệt với hăn khi đua xe hay dáng vẻ nhiệt tình khi chơi bóng, nhưng Tả Trạm Vũ phát hiện mỗi một trạng thái của Lâm Hạo Sơ đều phát ra lực hấp dẫn không giống người thường.
Tả Trạm Vũ như có như không nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ. Thật ra ngay từ lần đầu tiên ăn cơm cùng với Lâm Hạo Sơ, cũng chính là lúc bọn họ ăn cốt lết ven đường cùng với Trần Mộc Sâm Tả Trạm Vũ cũng đã phát hiện khí chất của món cốt lết không hợp với Lâm Hạo Sơ, tư thái khi ăn cơm giống hệt một người – chính là mẹ của hắn…
Tô Duy, mẹ của Tả Trạm Vũ chưa bao giờ nói chuyện về nhà mẹ để của mình trước mặt con trai, nhưng điều này cũng không có nghĩa Tả Trạm Vũ không tra ra được, hơn nữa sau khi biết được mẹ mình là tiểu thư của Tô gia hoành hành thương trương và quan trường hắn cũng không có nhiều kinh ngạc.
Tư thế mẹ hắn dùng cơm mỗi ngày đều cho thấy sự giáo dục tốt đẹp, Tả Trạm Vũ đã sớm dự đoán được bà nhất định sinh ra trong gia đình khá giả. Nhưng nếu người Tô gia chưa từng đến tìm hắn, như vậy hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm bọn họ.
Tô gia giàu có lại quyền thế, trong mắt Tả Trạm Vũ cũng không liên quan đến hắn…
Hai người ăn cơm khá lâu, khi đi ra ngoài Lâm Hạo Sơ còn nghĩ, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có khi nào sắp xếp người ở gần đây hay không, ở nơi họ không chú ý mà âm thầm theo dõi.
Theo lý thuyết hẳn là không lâu sau đó sẽ có người mang tư liệu về Tả Trạm Vũ đến chỗ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên?
Lâm Hạo Sơ nhìn hạ gian, lúc này mới vừa vào chiều, nếu lái xe đến công ty nhà hắn có lẽ sẽ đến trùng với lúc công nhân đi làm. Nếu hắn mang theo Tả Trạm Vũ đi một vòng hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này sẽ không truyền được đến lỗ tai Lâm Bác Hiên.
Kỳ thật nguyên bản Lâm Hạo Sơ còn kế hoạch chờ cho hắn và Tả Trạm Vũ quen thuộc hơn mới mời hắn đến công ty miễn cho người ta cảm thấy đột ngột, hiện tại nếu trong lòng Tả Trạm Vũ đã hiểu hắn cũng không phải dây dưa thêm làm gì, hiện tại trực tiếp mang Tả Trạm Vũ đi xem luôn.
Càng sớm mang Tả Trạm Vũ đến công ty, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên càng sớm trúng kế…
Lâm Hạo Sơ đang muốn mở miệng nói chuyện lại không ngờ bị Tả Trạm Vũ nói trước: “Chờ một chút, chúng ta đi xem phim đi.”
“Vì sao muốn đi xem phim?” Lâm Hạo Sơ nhất thời không thể nào hiểu nổi.
“Tôi đang định nói cho cậu biết, về sau mấy chuyện lãng mạn sẽ do tôi phụ trách.” Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, cười như không cười nói.
Nếu vậy sẽ rất phiền phức, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có thể sẽ nhìn ra cái gì đó.
Để Mạnh Tường Hoàn bỏ thói quen ôm cổ và gọi hắn là Sơ nhi cùng với tặng hoa…
Lâm Hạo Sơ trong đầu không khỏi hiện ra khung cảnh hai thằng con trai cùng sóng vai đi trên đường hoặc cùng ngồi trong nhà hàng, sau đó một đứa tặng hoa đứa còn lại, cái cảnh tượng đấy nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý nói ra nói vào.
Cái tên Tả Trạm Vũ này, chẳng lẽ hắn dám công khai cùng với một người cùng giới trước mặt người khác?
Lâm Hạo Sơ trong lòng nổi lên vô vàn nghi vấn, cuối cùng nhịn không được hỏi ra tiếng: “Tôi tặng hoa cho cậu, cậu dám nhận không?”
Tả Trạm Vũ nghe vậy khóe môi nhếch lên, nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ ánh mắt như có như không mang theo ái muội.”Cậu đã tặng, tại sao tôi lại không dám nhận?”
“…” Lâm Hạo Sơ cạn lời, nhớ lại lúc ở trong câu lạc bộ đêm, Tả Trạm Vũ đối với chuyện tính hướng của bản thân thản nhiên thừa nhận, nghĩ thầm rằng hắn nhất định không thèm để ý đến ánh mắt người khác mà làm theo ý mình.
Nhưng Tả Trạm Vũ muốn trở thành tiêu điểm thì Lâm Hạo Sơ cũng không muốn giữa ban ngày ban mặt lại tặng hoa cho một người đàn ông đâu. Hắn cũng không muốn giống như mấy con vật trong vườn thú bị một đám người vây xem.
Cho dù đời trước hắn yêu Trịnh Hải Dung đến chết đi sống lại, nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không cho là mình cong…
“Thật ra tôi cũng không thích bị người khác ôm cổ, còn cái biệt danh kia, tôi sẽ nói với Mạnh Tường Hằng sau này gọi tên.” Thật lâu sau, Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Không còn cách nào khác, ai bảo hắn đang có việc nhờ vả người ta?
Đối với lựa chọn của Lâm Hạo Sơ, Tả Trạm Vũ không hề ngoài ý muốn, đồng thời cũng rất vừa lòng với kết quả này. Ngay trước khi chuẩn bị xuống xe, hắn đặc biệt quay đầu lại ý tứ sâu xa nói: “Kế tiếp tôi sẽ vô cùng phối hợp với cậu, lúc nào cậu muốn mời tôi đến thăm nhà hoặc đến công ty cứ nói trước một tiếng rồi đi.”
Một câu nói lại khiến trong lòng Lâm Hạo Sơ rơi lộp bộp, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng Tả Trạm Vũ cũng đã tùy ý phất phất tay, đóng cửa xe rồi đi lên nhà.
Lâm Hạo Sơ ngòi trên ghế lái ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng đang rời đi của Tả Trạm Vũ, không thể không cảm thán có vài người chỉ số thông minh đã vượt qua áp đảo người khác.
Đúng vậy, hắn tính toán ngoại trừ gặp mặt Tả Trạm Vũ ở ngoài còn định một lúc nào đó sẽ mang Tả Trạm Vũ đến công ty nhà mình đi một vòng, cái này cũng không phải để Tả Trạm Vũ thấy thực lực công ty nhà hắn mà là để cho Lâm Bác Hiên nhìn.
Lâm Hạo Sơ cảm thấy mình sẽ “nói cho” Lâm Bác Hiên biết hắn sở dĩ sẽ cùng Tả Trạm Vũ làm bạn là vì —— Tả Trạm Vũ muốn đi vào công ty nhà hắn, luôn có ý đồ tiếp cận hắn. (anh Vũ mất giá quá =))))))))
Cứ như vậy, cho dù hắn hay lui tới với Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm thì chuyện Trần Mộc Sâm có thể quay lại trường học và cửa hàng hoa quả ở nơi tấc đất tấc vàng đều có sự giải thích hợp lý.
Nhà Tả Trạm Vũ ở tầng mấy Lâm Hạo Sơ cũng không rõ lắm, hắn chính là lẳng lặng nhìn ban công của những ngôi nhà đang dần sáng đèn, tâm tình có chút không an tĩnh.
Đối với việc Tả Trạm Vũ có thể dự đoán được những hành động gần đây của mình có mục đích muốn lợi dụng hắn, Lâm Hạo Sơ không cảm thấy ngoài ý muốn nhưng là Lâm Hạo Sơ thế nào cũng không ngờ được Tả Trạm Vũ thế nhưng có thể đoán được tính toán khác của hắn. Điều này có nghĩa Tả Trạm Vũ cũng đoán được hắn làm như vậy là có mục đích gì?
Cho đến lúc này Lâm Hạo Sơ mới phát hiện Tả Trạm Vũ biết nhiều hơn hắn đã nghĩ, tuy rằng không đến mức nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng chỉ sợ cũng đã đoán được chuyện xảy ra giữa hắn với mẹ kế và anh trai …
Lãnh sự quán là một cơ quan của một quốc gia khác, Lâm Hạo Sơ muốn dẫn Tả Trạm Vũ đi ăn tại nhà hàng Pháp mới mở ngay bên cạnh lãnh sự quán.
Thành phố có tất cả ba mươi lãnh sự quán, đa số đều tập trung trong một khu vực. Lâm Hạo Sơ lái xe qua trung tâm thành phố, sau đó đến một con đường rất to nhưng vắng xe cộ. Ngay bên cạnh đường lớn, có thể nhìn thấy những tòa nhà mang phong cách kiến trúc độc đáo riêng biệt của mỗi quốc gia.
Xe lại tiếp tục đi tầm mười phút, sau đó rẽ một đoạn cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hoành tráng mang phong cách quý tộc.
Hai người đồng thời đi vào, vừa vào cửa đã có một nhân viên diện mạo ưu tú đi đến, lễ nghi đón khách đã được huấn luyện vô cùng chuyện nghiệp.
Nhà hàng này cho dù là bày trí cho đến không gian đều rất khá kể cả những khách hàng đến đây tiêu tiền cũng vậy. Tả Trạm Vũ cảm nhận mọi thứ rất rõ ràng, nơi này không cùng cấp bậc với những nơi hắn từng đến trước đó nhưng hắn xưa này vẫn luôn bình tĩnh thong dong, tất nhiên là sẽ không bởi chuyện này mà cảm thấy có gì đặc biệt cả.
Hai người gọi món cũng không nhiều không lâu lắm đồ ăn đã được mang lên. Tả Trạm Vũ vừa không chút để ý mà ăn, vừa mặt không đổi sức quan sát Lâm Hạo Sơ đối diện. Không thể không nói tư thế dùng cơm của Lâm Hạo Sơ vô cùng đẹp mắt khiến người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Có đôi khi một người sinh ra, thông qua cách ăn mặc hoặc vẻ bề ngoài của họ chưa chắc đã phán đoán được thân phận ra sao. Nhưng ngược lại, thông qua thói quen sinh hoạt có thể sẽ nhìn ra một phần ví dụ như tác phong trên bàn ăn của họ.
Khi Lâm Khánh Diệp còn tại thế, ông cũng không yêu cầu quá nhiều đối với việc học hành của Lâm Hạo Sơ. Nhưng với lời nói và cử chỉ văn minh, lễ nghi lại rất coi trọng. Ví dụ như tuyệt đối không được ăn nói thô tục, khi ăn cơm phải từ từ không được vội vã.
Khi Lâm Hạo Sơ dùng cơm, tư thế ngồi đoan chính, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt đen hơi buông xuống, giơ tay nhấc chân gian đều vô cùng tự nhiên để lộ ra khí chất tao nhã quý khí. Cái này hoàn toàn khác biệt với hăn khi đua xe hay dáng vẻ nhiệt tình khi chơi bóng, nhưng Tả Trạm Vũ phát hiện mỗi một trạng thái của Lâm Hạo Sơ đều phát ra lực hấp dẫn không giống người thường.
Tả Trạm Vũ như có như không nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ. Thật ra ngay từ lần đầu tiên ăn cơm cùng với Lâm Hạo Sơ, cũng chính là lúc bọn họ ăn cốt lết ven đường cùng với Trần Mộc Sâm Tả Trạm Vũ cũng đã phát hiện khí chất của món cốt lết không hợp với Lâm Hạo Sơ, tư thái khi ăn cơm giống hệt một người – chính là mẹ của hắn…
Tô Duy, mẹ của Tả Trạm Vũ chưa bao giờ nói chuyện về nhà mẹ để của mình trước mặt con trai, nhưng điều này cũng không có nghĩa Tả Trạm Vũ không tra ra được, hơn nữa sau khi biết được mẹ mình là tiểu thư của Tô gia hoành hành thương trương và quan trường hắn cũng không có nhiều kinh ngạc.
Tư thế mẹ hắn dùng cơm mỗi ngày đều cho thấy sự giáo dục tốt đẹp, Tả Trạm Vũ đã sớm dự đoán được bà nhất định sinh ra trong gia đình khá giả. Nhưng nếu người Tô gia chưa từng đến tìm hắn, như vậy hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm bọn họ.
Tô gia giàu có lại quyền thế, trong mắt Tả Trạm Vũ cũng không liên quan đến hắn…
Hai người ăn cơm khá lâu, khi đi ra ngoài Lâm Hạo Sơ còn nghĩ, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có khi nào sắp xếp người ở gần đây hay không, ở nơi họ không chú ý mà âm thầm theo dõi.
Theo lý thuyết hẳn là không lâu sau đó sẽ có người mang tư liệu về Tả Trạm Vũ đến chỗ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên?
Lâm Hạo Sơ nhìn hạ gian, lúc này mới vừa vào chiều, nếu lái xe đến công ty nhà hắn có lẽ sẽ đến trùng với lúc công nhân đi làm. Nếu hắn mang theo Tả Trạm Vũ đi một vòng hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này sẽ không truyền được đến lỗ tai Lâm Bác Hiên.
Kỳ thật nguyên bản Lâm Hạo Sơ còn kế hoạch chờ cho hắn và Tả Trạm Vũ quen thuộc hơn mới mời hắn đến công ty miễn cho người ta cảm thấy đột ngột, hiện tại nếu trong lòng Tả Trạm Vũ đã hiểu hắn cũng không phải dây dưa thêm làm gì, hiện tại trực tiếp mang Tả Trạm Vũ đi xem luôn.
Càng sớm mang Tả Trạm Vũ đến công ty, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên càng sớm trúng kế…
Lâm Hạo Sơ đang muốn mở miệng nói chuyện lại không ngờ bị Tả Trạm Vũ nói trước: “Chờ một chút, chúng ta đi xem phim đi.”
“Vì sao muốn đi xem phim?” Lâm Hạo Sơ nhất thời không thể nào hiểu nổi.
“Tôi đang định nói cho cậu biết, về sau mấy chuyện lãng mạn sẽ do tôi phụ trách.” Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, cười như không cười nói.
Bình luận truyện