Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 33
Các nữ nhân viên tán gẫu rất sôi nổi cuối cùng cũng có người để ý đến Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ đang đến gần, hai mắt cô khi nhìn thấy họ liền tỏa sáng.
Ôi chao, thanh niên bây giờ ai cũng đẹp trai. Hai người đang đi đến, một người khuôn mặt tinh xảo giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã quý khí, người còn lại mỹ tuyệt luân có một loại quyến rũ không gì sánh được.
Hai thiếu niên này dường như còn chưa đến hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn lộ ra nét ngây ngô, khiến cho đám chị em đã quen nhìn những người đàn ông tây trang giầy da trưởng thành chợt nảy lên vài phần mơ mộng tuổi thanh xuân, thật sự là cảm giác mới mẻ. Hơn nữa từ giọng nói và vẻ bề ngoài của họ cũng đoán được, tiếp qua vài năm sau hai người kia nhất định sẽ làm vô số cô gái điên đảo…
Các cô kìm nén nội tâm đang kích động, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi hai cậu tới tìm ai?”
Tuy rằng hai thiếu niên này khiến các cô thèm nhỏ dãi nhưng các cô cũng không quên nhiệm vụ của mình! Lâm thị cũng không phải chỗ người ngoài muốn vào thì vào?
Ngay khi Lâm Hạo Sơ còn đang do dự có nên nói ra thân phận của mình hay không, thì một cô gái là nhân viên lâu năm đã phát hiện ra một trong hai người trước mắt này có khuôn mặt đẹp trai rất giống với Lâm tổng trước kia. Cô giật mình, vội vàng đẩy ra đồng nghiệp bên cạnh: “Là Nhị thiếu gia sao? Xin hỏi ngài… Ngài đến công ty có việc gì không?”
Nhị thiếu gia? Mấy cô gái vội vàng đứng lên, sắc mặt lo lắng, nghĩ đến những gì bọn họ vừa mới châm chọc vị thái tử này thì vô cùng hối hận!
Lâm Hạo Sơ nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mọi người vô cùng rõ ràng, hắn cười cười, tao nhã lễ độ nói: “Tôi đưa bạn đến công ty tham quan một chút, không biết lúc này vào có được không?”
“Được, được! Đương nhiên là được” – Lễ tên nói, thái độ thân thiện của Lâm Hạo Sơ khiến cô vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn trả lời vô cùng ân cần: “Có cần tôi gọi nhân viên dẫn hai vị đi thăm quan không?”
“Không cần, chúng tôi chỉ tùy tiện xem một chút thôi.”
“Vậy được, mời nhị thiếu gia đi bên này!” Tuy rằng Lâm Hạo Sơ nói như vậy, nhưng cô lễ tân vẫn đưa họ đến trước cửa thang máy.
Đợi cho cửa thang máy dần khép lại, mấy cô ngồi quanh quầy lễ tân chỉ cảm thấy mình như vừa đi dạo từ quỷ môn quan về, thở ra một hơi rồi ngồi bệt xuống, ở trong lòng cầu nguyện ngày mai sẽ không bị trừ lương.
Các cô vô cùng chắc chắn thái tử đã nghe được câu chuyện mình vừa nói, nhưng thái tử khi nãy vẫn luôn thân thiện nói cười khiến các cô không đoán được hắn đang nghĩ gì…
Nói là tùy tiện nhìn xem nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn mang theo Tả Trạm Vũ đi xem mỗi phòng ban trong công ty nhà mình một lần. Thứ nhất là để cho mọi người chú ý, thứ hai là hắn muốn ghi nhớ từng ngóc ngách một trong công ty dù sao tất cả cũng là mồ hôi xương máu của ông nội và cha hắn.
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ tự nhiên liền tới đại sảnh tầng cao nhất, nơi của người cầm quyền lớn nhất của công ty, cũng chính là đã từng văn phòng của Lâm Khánh Diệp, hiện giờ là văn phòng của Lâm Bác Hiên.
Khi Lâm Hạo Sơ nhìn thấy văn phòng có cửa sổ thủy tinh lớn trước kia, hắn thiếu chút nữa nhận không nhận ra nơi trước kia cha đã từng ôm hắn ngắm cảnh đêm.
Lâm Khánh Diệp khi còn sống không thích phô trương phí phạm, ngay cả nơi làm việc của mình ông cũng chọn bài trí theo phong cách đơn giản. Nhưng hiện tại nơi này đã trải qua sửa chữa, trở nên xa xỉ tục tằng.
Lâm Hạo Sơ tưởng tượng cảnh Lâm Bác Hiên mặc âu phục phẳng phiu ngồi trên ghế của cha mình, xem tài liệu quan trọng của công ty nhà mình, đưa ra quyết định về hướng phát triển của công ty. Có thể khi đó gã cũng sẽ đứng trước cửa thủy tinh để suy ngẫm rồi tự nhận là tài trí hơn người, đứng trên đỉnh thế giới này, trong lòng Lâm Hạo Sơ như có ngọn lửa đang thiêu đốt…
Lâm Bác Hiên, một ngày nào đó tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nơi này!
____________________-
Trong biệt thự của Lâm gia.
Trong phòng ngủ lớn ở tầng hai, chủ nhân căn phòng có thể là ngủ say hoặc có thể đã ra ngoài, trong phòng vô cùng yên tĩnh ánh sáng mờ tối không thể nhìn rõ năm ngón tay.
Nhưng ở cạnh đầu giường gần cửa sổ có một ngọn đèn nhỏ đang phát sáng.
Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh đèn chăm chú học bài, thỉnh thoảng lại dùng bút ghi lại những điều cần chú ý vào trong sách, cho đến khi đồng hồ trên tường đổ chuông hắn cũng vừa lúc làm xong đề tự kiểm tra.
Chỉ nghe “Bộp ——” một tiếng Lâm Hạo Sơ khép lại sách vở, lười biếng duỗi thắt lưng giãn gân cốt, sau đó tắt đèn.
Ngọn đèn nhỏ này chính là Tả Trạm Vũ đưa cho hắn, nghe nói khi Tả Trạm Vũ chăm sóc mẹ trong bệnh viện, sau khi Tô Duy đã ngủ thì Tả Trạm Vũ đã dựa vào ngọn đèn này để ôn tập cho kỳ thi điện tử lần trước.
Không cần phải nói cũng biết ánh sáng của cái đèn này vô cùng vừa mắt, cho dù Lâm Hạo Sơ đọc sách liên tục trong một giờ thì mắt cũng không có cảm giác mỏi mệt. Có một ngày Lâm Hạo Sơ cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì lại cố ý đi thăm dò nguồn gốc của cái đèn, sau đó mới biết cái đèn này là nhập khẩu từ Đức, trong nước không có, hắn cũng líu lưỡi không biết phải nói gì.
Lâm Hạo Sơ hiện tại đã có thể xác nhận cho dù Tô gia không xuất hiện thì Tả Trạm Vũ cũng có thể nhờ vào bản lĩnh của bản thân làm cho chính mình rạng rỡ.
Mà Lâm Hạo Sơ thắp đèn tự học ban đêm là vì tránh khiến cho Chu Văn Vận nghi ngờ. Dù sao dưới sự giám sát của Trịnh Hải Dung mỗi tối, sau khi hắn uống xong nước do Chu Văn Vận chuẩn bị thì sẽ ngủ say như chết chứ không phải bật đèn học bài.
Còn chuyện vì sao Tả Trạm Vũ lại biết, Lâm Hạo Sơ đoán là do Hứa Hựu Lễ ở phố Nghiêm Quản nói cho hắn biết, thuận tiện mua thuốc khiến cho người ta sớm lão hóa để cho vào trong nước uống của Chu Văn Vận. Tả Trạm Vũ và Hứa Hựu Lễ không phải chỉ quen biết bình thường. Ý tưởng về thuốc lão hóa cũng là Tả Trạm Vụ gợi ý cho Hứa Hựu Lễ, cho nên Tả Trạm Vũ biết việc này hắn cũng không thấy lạ.
Lâm Hạo Sơ chưa từng nghi ngờ chỉ số thông minh của Tả Trạm Vũ. Hắn nghĩ rằng trên đời này có lẽ không có chuyện gì là Tả Trạm Vũ không biết, như vậy Tả Trạm Vũ biết chuyện hắn muốn bỏ thuốc vào nước, thì cũng sẽ đoán được hắn che giấu người khác thắp đèn học ban đêm.
Thực ra Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên cũng trang bị một cái camera trong phòng Lâm Hạo Sơ nhưng vì phòng nhủ của hắn khá rộng cũng vì hắn biểu hiện ra ngoài rất giống những gì hai người họ mong muốn cho nên bọn họ có chút thả lỏng với hắn, camera cũng không soi xét hết toàn bộ căn phòng.
Phòng ngủ của Lâm Hạo Sơ rộng tám mươi mét vuông, trong đó ba mươi mét vuông ở ngoài được dùng làm phòng đọc sách, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có lẽ cảm thấy chuyện hắn đi ngủ không có gì để xem, cho nên chỉ đặt camera trên góc tường thư phòng.
Lâm Hạo Sơ có khi nghĩ lại cũng cảm thấy sau khi trọng sinh mọi thứ đều đứng về phía mình. Lúc Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đang nói đến chuyện bảo Trịnh Hải Dung bắt chước cha hắn, hắn không cẩn thận xem nhẹ thiết bị theo dõi trên tường cứ thế đứng trước cửa nghe lén hai mẹ con họ nói chuyện.
May mắn cửa sổ lại là điểm mù của thiết bị theo dõi, chứ nếu cứ mãi tình trạng “địch ngoài sáng ta trong tối” như vậy chiến đấu sẽ rất vất vả.
Cho nên Lâm Hạo Sơ tin tưởng vững chắc, cuối cùng mình nhất định có thể đánh bại hai mẹ con nhà kia. Ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía mình không phải sao?
Qua mười lăm phút sau có ánh đèn xe ô tô chiếu qua màn cửa sổ, kèm theo đó là tiếng động cơ xe nhỏ dần.
Lâm Hạo Sơ nhếch miệng cười, cười đến ý vị sâu xa.
Xem ra là Lâm Bác Hiên công to việc lớn đã về…
Bình tĩnh lấy ra di dộng mới không mấy ai biết, Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trên màn hình là ảnh chụp Lâm Bác Hiên ra vào một căn nhà nào đó.
Nói đến cũng lạ, mỗi lần Lâm Bác Hiên trở về đều thần thanh khí sảng, thần thái sáng láng, biểu hiện hoàn toàn trái ngược với những người thường xuyên phải tăng ca hoặc đi xã giao điều này làm cho Lâm Hạo Sơ nghi ngờ từ lâu. Hắn cảm thấy Lâm Bác Hiên có chuyện lừa gạt Chu Văn Vận.
Trên màn hình di động lúc này đã đổi cảnh, Lâm Bác Hiên cởi áo khoác rồi ném cho người giúp việc trong nhà, Chu Văn Vận tha thiết chờ đợi con trai trở về cũng xuất hiện trên màn hình. Bà ta đưa tay xoa mặt Lâm Bác Hiên giống như muốn xác nhận xem con trai bảo bối có bị gầy đi bởi công việc bận rộn hay không.
Cuối cùng có lẽ là vì thấy sắc mặt Lâm Bác Hiên không tệ, vẻ căng thẳng trên mặt Chu Văn Vận lập tức thả lỏng mà không biết rằng nếu đem so sánh thì sắc mặt bà ta so với con trai thì càng kém hơn.
Chu Văn Vận định kỳ sáu tháng đi kiểm tra sức khỏe một lần, Lâm Hạo Sơ vì thế trước đó đã đi tạo quan hệ, khi bà ta đi khám cứ thế lấy được kết quả khám đầu tiên.
Qua kết quả kiểm tra sức khỏe thì Chu Văn Vận không có vấn đề gì lớn, nhưng Lâm Hạo Sơ đã điều tra kết quả năm vừa rồi của bà ta rồi đi tìm bác sĩ khám bệnh so sánh kết luận là Chu Văn Vận thân thể tố chất đã không bằng trước.
Biết được kết quả này, tâm trạng Lâm Hạo Sơ rất tốt, xem ra thuốc lão hóa của Hứa Hựu Lễ làm ra rất tốt có thể qua mặt được xét nghiệm ở bệnh viện. Thuốc kia sẽ dần dần ngấm vào cơ thể tạo ra sự suy yếu từ từ. Sau khi xem kết quả Chu Văn Vận sẽ tin rằng mình vẫn bình thường, chờ đến khi không thể che dấu được nữa thì cũng đã muộn không thể cứu chữa được nữa!
Lâm Hạo Sơ biết cơ thể Lâm Bác Hiên cũng không bị ảnh hưởng gì bởi vì gã bình thường rất ít ở nhà, buổi tối trở về cũng không có thói quen uống nước, cho nên không uống loại nước kia.
“Con à, có điều tra ra cái gì không?” Chu Văn Vận tại theo thường lệ sau khi hỏi han Lâm Bác Hiên xong sẽ hỏi đến chuyện của Lâm Hạo Sơ.
Chu Văn Vận kéo cánh tay Lâm Bác Hiên, hai mẹ con cùng đi về hướng thư phòng.
“Tra được.” Lâm Bác Hiên không để ý lắm cười cười, lấy ra vài tấm ảnh chụp từ trong túi đựng tài liệu đưa cho Chu Văn Vận xem.
“Thiếu niên này là ai?” Chu Văn Vận nhìn thiếu niên ngồi đối diện Lâm Hạo Sơ, tuy rằng hình ảnh không thể nói là rõ nhưng là có thể khẳng định người kia không phải là Trần Mộc Sâm.
“Tả Trạm Vũ.”
Chu Văn Vận giật mình, lần này bà ta suy nghĩ vài giây cũng nhớ ra được Tả Trạm Vũ là ai.
“Chính là cái người đã khiến Thạch Thư Tình bị hủy dung?” – bà ta khiếp sợ hỏi.
“Không sai!”
Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau đều cười vô cùng tự tin.
“Tên ngu xuẩn kia đúng là lòng lang dạ sói! Người Thạch gia đối xử với hắn rất tốt, hắn thế nhưng lại quan hệ với kẻ thù của bọn họ, đến tột cùng nên nói hắn quá ngốc hay là quá vô tình vô nghĩa đây?” Chu Văn Vận cười vô cùng vui vẻ.
“Này còn không phải nhờ sự giáo dục “đúng cách” của mẹ sao …” Lâm Bác Hiên nói đầy thâm ý, tràn ngập sự xem thường dành cho Lâm Hạo Sơ.
Chu Văn Vận nghe vậy, không nhịn được cười đến run rẩy vẻ mặt đầy đắc ý.
Xem ra không ngoài dự đoán của Lâm Hạo Sơ, đối với chuyện hắn trở thành bạn bè với kẻ thù của Thạch gia, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vô cùng vui vẻ thậm chí là tự hào.
“Mà tên ngu xuẩn kia cùng thằng nhóc họ Tả sao lại chơi với nhau?” Chu Văn Vận nhịn không được hỏi.
Lâm Bác Hiên sớm đoán được mẹ của gã sẽ hỏi như vậy, dù sao tin tức này cũng không gây kinh ngạc gì.
Lấy ra tấm ảnh mới nhất trong đống ảnh chụp, trong ảnh Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đang sóng vai đi trên một hành lang hẹp, Lâm Bác Hiên chỉ chỉ vào mấy chữ to trên bức tường bên cạnh.
“Nó sao lại đến công ty?!” Chu Văn Vận nhất thời khẩn trương.
Lâm Bác Hiên không nhịn được buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Mẹ đừng tự mình dọa mình! Đây là ảnh chụp hôm qua, ngu xuẩn dẫn họ Tả đi thăm quan công ty.”
Thấy rõ bộ dáng không hiểu gì của mẹ mình, Lâm Bác Hiên tiếp tục giải thích: “Con điều tra qua Tả Trạm Vũ sinh viên ngành kỹ thuật điện tử chuyên nghiệp, công ty của chúng ta là xí nghiệp nổi danh toàn quốc, cũng đang phát triển về mảng network, có lẽ vì vậy mà Tả Trạm Vũ mới muốn đến thăm quan công ty.”
“Ý con là Tả Trạm Vũ vì để được làm việc trong công ty của chúng ta mà cố ý tiếp cận ngu xuẩn kia?” Chu Văn Vận suy đoán nói.
“Không sai! Còn tên Trần Mộc Sâm kia vốn dĩ là ở phòng bệnh bên cạnh phòng của mẹ Tả Trạm Vũ, nghe nói thường xuyên chạy sang phòng của mẹ Tả Trạm Vũ cho nên hắn chơi với Lâm Hạo Sơ là thông qua Tả Trạm Vũ.”
“Thì ra là thế. Ngu xuẩn này thế nhưng lại coi trọng Tả Trạm Vũ, nếu để người Thạch gia biết, không biết họ có hận đến mức muốn làm thịt nó luôn hay không!”
“Tả Trạm Vũ này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng có vẻ cũng không phải dạng vừa, bạn bè bằng tuổi rất tin phục hắn, có lẽ Lâm Hạo Sơ cũng nghe lời Tả Trạm Vũ sai đâu đánh đó, thật kém cỏi!” Lâm Bác Hiên nói xong liền cười nhạt, rồi nói tiếp: “Mẹ cứ chờ xem, có lẽ không lâu ngu xuẩn sẽ đến xin xỏ con có thể an bài một vị trí cho bạn nó được thực tập trong công ty hay không.”
_________________
Trong phòng ngủ tầng hai.
Lâm Hạo Sơ nghe cuộc nói chuyện của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, biết được bẫy rập của mình không tệ, rất vui vẻ.
Nửa tháng sau, hắn sẽ đi hỏi Lâm Bác Hiên xem trong công ty còn thiếu chức vụ thực tập nào không, dù sao hắn cũng muốn để Lâm Bác Hiên cảm thấy chính gã liệu sự như thần!
Ôi chao, thanh niên bây giờ ai cũng đẹp trai. Hai người đang đi đến, một người khuôn mặt tinh xảo giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã quý khí, người còn lại mỹ tuyệt luân có một loại quyến rũ không gì sánh được.
Hai thiếu niên này dường như còn chưa đến hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn lộ ra nét ngây ngô, khiến cho đám chị em đã quen nhìn những người đàn ông tây trang giầy da trưởng thành chợt nảy lên vài phần mơ mộng tuổi thanh xuân, thật sự là cảm giác mới mẻ. Hơn nữa từ giọng nói và vẻ bề ngoài của họ cũng đoán được, tiếp qua vài năm sau hai người kia nhất định sẽ làm vô số cô gái điên đảo…
Các cô kìm nén nội tâm đang kích động, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi hai cậu tới tìm ai?”
Tuy rằng hai thiếu niên này khiến các cô thèm nhỏ dãi nhưng các cô cũng không quên nhiệm vụ của mình! Lâm thị cũng không phải chỗ người ngoài muốn vào thì vào?
Ngay khi Lâm Hạo Sơ còn đang do dự có nên nói ra thân phận của mình hay không, thì một cô gái là nhân viên lâu năm đã phát hiện ra một trong hai người trước mắt này có khuôn mặt đẹp trai rất giống với Lâm tổng trước kia. Cô giật mình, vội vàng đẩy ra đồng nghiệp bên cạnh: “Là Nhị thiếu gia sao? Xin hỏi ngài… Ngài đến công ty có việc gì không?”
Nhị thiếu gia? Mấy cô gái vội vàng đứng lên, sắc mặt lo lắng, nghĩ đến những gì bọn họ vừa mới châm chọc vị thái tử này thì vô cùng hối hận!
Lâm Hạo Sơ nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mọi người vô cùng rõ ràng, hắn cười cười, tao nhã lễ độ nói: “Tôi đưa bạn đến công ty tham quan một chút, không biết lúc này vào có được không?”
“Được, được! Đương nhiên là được” – Lễ tên nói, thái độ thân thiện của Lâm Hạo Sơ khiến cô vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn trả lời vô cùng ân cần: “Có cần tôi gọi nhân viên dẫn hai vị đi thăm quan không?”
“Không cần, chúng tôi chỉ tùy tiện xem một chút thôi.”
“Vậy được, mời nhị thiếu gia đi bên này!” Tuy rằng Lâm Hạo Sơ nói như vậy, nhưng cô lễ tân vẫn đưa họ đến trước cửa thang máy.
Đợi cho cửa thang máy dần khép lại, mấy cô ngồi quanh quầy lễ tân chỉ cảm thấy mình như vừa đi dạo từ quỷ môn quan về, thở ra một hơi rồi ngồi bệt xuống, ở trong lòng cầu nguyện ngày mai sẽ không bị trừ lương.
Các cô vô cùng chắc chắn thái tử đã nghe được câu chuyện mình vừa nói, nhưng thái tử khi nãy vẫn luôn thân thiện nói cười khiến các cô không đoán được hắn đang nghĩ gì…
Nói là tùy tiện nhìn xem nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn mang theo Tả Trạm Vũ đi xem mỗi phòng ban trong công ty nhà mình một lần. Thứ nhất là để cho mọi người chú ý, thứ hai là hắn muốn ghi nhớ từng ngóc ngách một trong công ty dù sao tất cả cũng là mồ hôi xương máu của ông nội và cha hắn.
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ tự nhiên liền tới đại sảnh tầng cao nhất, nơi của người cầm quyền lớn nhất của công ty, cũng chính là đã từng văn phòng của Lâm Khánh Diệp, hiện giờ là văn phòng của Lâm Bác Hiên.
Khi Lâm Hạo Sơ nhìn thấy văn phòng có cửa sổ thủy tinh lớn trước kia, hắn thiếu chút nữa nhận không nhận ra nơi trước kia cha đã từng ôm hắn ngắm cảnh đêm.
Lâm Khánh Diệp khi còn sống không thích phô trương phí phạm, ngay cả nơi làm việc của mình ông cũng chọn bài trí theo phong cách đơn giản. Nhưng hiện tại nơi này đã trải qua sửa chữa, trở nên xa xỉ tục tằng.
Lâm Hạo Sơ tưởng tượng cảnh Lâm Bác Hiên mặc âu phục phẳng phiu ngồi trên ghế của cha mình, xem tài liệu quan trọng của công ty nhà mình, đưa ra quyết định về hướng phát triển của công ty. Có thể khi đó gã cũng sẽ đứng trước cửa thủy tinh để suy ngẫm rồi tự nhận là tài trí hơn người, đứng trên đỉnh thế giới này, trong lòng Lâm Hạo Sơ như có ngọn lửa đang thiêu đốt…
Lâm Bác Hiên, một ngày nào đó tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nơi này!
____________________-
Trong biệt thự của Lâm gia.
Trong phòng ngủ lớn ở tầng hai, chủ nhân căn phòng có thể là ngủ say hoặc có thể đã ra ngoài, trong phòng vô cùng yên tĩnh ánh sáng mờ tối không thể nhìn rõ năm ngón tay.
Nhưng ở cạnh đầu giường gần cửa sổ có một ngọn đèn nhỏ đang phát sáng.
Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh đèn chăm chú học bài, thỉnh thoảng lại dùng bút ghi lại những điều cần chú ý vào trong sách, cho đến khi đồng hồ trên tường đổ chuông hắn cũng vừa lúc làm xong đề tự kiểm tra.
Chỉ nghe “Bộp ——” một tiếng Lâm Hạo Sơ khép lại sách vở, lười biếng duỗi thắt lưng giãn gân cốt, sau đó tắt đèn.
Ngọn đèn nhỏ này chính là Tả Trạm Vũ đưa cho hắn, nghe nói khi Tả Trạm Vũ chăm sóc mẹ trong bệnh viện, sau khi Tô Duy đã ngủ thì Tả Trạm Vũ đã dựa vào ngọn đèn này để ôn tập cho kỳ thi điện tử lần trước.
Không cần phải nói cũng biết ánh sáng của cái đèn này vô cùng vừa mắt, cho dù Lâm Hạo Sơ đọc sách liên tục trong một giờ thì mắt cũng không có cảm giác mỏi mệt. Có một ngày Lâm Hạo Sơ cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì lại cố ý đi thăm dò nguồn gốc của cái đèn, sau đó mới biết cái đèn này là nhập khẩu từ Đức, trong nước không có, hắn cũng líu lưỡi không biết phải nói gì.
Lâm Hạo Sơ hiện tại đã có thể xác nhận cho dù Tô gia không xuất hiện thì Tả Trạm Vũ cũng có thể nhờ vào bản lĩnh của bản thân làm cho chính mình rạng rỡ.
Mà Lâm Hạo Sơ thắp đèn tự học ban đêm là vì tránh khiến cho Chu Văn Vận nghi ngờ. Dù sao dưới sự giám sát của Trịnh Hải Dung mỗi tối, sau khi hắn uống xong nước do Chu Văn Vận chuẩn bị thì sẽ ngủ say như chết chứ không phải bật đèn học bài.
Còn chuyện vì sao Tả Trạm Vũ lại biết, Lâm Hạo Sơ đoán là do Hứa Hựu Lễ ở phố Nghiêm Quản nói cho hắn biết, thuận tiện mua thuốc khiến cho người ta sớm lão hóa để cho vào trong nước uống của Chu Văn Vận. Tả Trạm Vũ và Hứa Hựu Lễ không phải chỉ quen biết bình thường. Ý tưởng về thuốc lão hóa cũng là Tả Trạm Vụ gợi ý cho Hứa Hựu Lễ, cho nên Tả Trạm Vũ biết việc này hắn cũng không thấy lạ.
Lâm Hạo Sơ chưa từng nghi ngờ chỉ số thông minh của Tả Trạm Vũ. Hắn nghĩ rằng trên đời này có lẽ không có chuyện gì là Tả Trạm Vũ không biết, như vậy Tả Trạm Vũ biết chuyện hắn muốn bỏ thuốc vào nước, thì cũng sẽ đoán được hắn che giấu người khác thắp đèn học ban đêm.
Thực ra Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên cũng trang bị một cái camera trong phòng Lâm Hạo Sơ nhưng vì phòng nhủ của hắn khá rộng cũng vì hắn biểu hiện ra ngoài rất giống những gì hai người họ mong muốn cho nên bọn họ có chút thả lỏng với hắn, camera cũng không soi xét hết toàn bộ căn phòng.
Phòng ngủ của Lâm Hạo Sơ rộng tám mươi mét vuông, trong đó ba mươi mét vuông ở ngoài được dùng làm phòng đọc sách, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có lẽ cảm thấy chuyện hắn đi ngủ không có gì để xem, cho nên chỉ đặt camera trên góc tường thư phòng.
Lâm Hạo Sơ có khi nghĩ lại cũng cảm thấy sau khi trọng sinh mọi thứ đều đứng về phía mình. Lúc Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đang nói đến chuyện bảo Trịnh Hải Dung bắt chước cha hắn, hắn không cẩn thận xem nhẹ thiết bị theo dõi trên tường cứ thế đứng trước cửa nghe lén hai mẹ con họ nói chuyện.
May mắn cửa sổ lại là điểm mù của thiết bị theo dõi, chứ nếu cứ mãi tình trạng “địch ngoài sáng ta trong tối” như vậy chiến đấu sẽ rất vất vả.
Cho nên Lâm Hạo Sơ tin tưởng vững chắc, cuối cùng mình nhất định có thể đánh bại hai mẹ con nhà kia. Ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía mình không phải sao?
Qua mười lăm phút sau có ánh đèn xe ô tô chiếu qua màn cửa sổ, kèm theo đó là tiếng động cơ xe nhỏ dần.
Lâm Hạo Sơ nhếch miệng cười, cười đến ý vị sâu xa.
Xem ra là Lâm Bác Hiên công to việc lớn đã về…
Bình tĩnh lấy ra di dộng mới không mấy ai biết, Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trên màn hình là ảnh chụp Lâm Bác Hiên ra vào một căn nhà nào đó.
Nói đến cũng lạ, mỗi lần Lâm Bác Hiên trở về đều thần thanh khí sảng, thần thái sáng láng, biểu hiện hoàn toàn trái ngược với những người thường xuyên phải tăng ca hoặc đi xã giao điều này làm cho Lâm Hạo Sơ nghi ngờ từ lâu. Hắn cảm thấy Lâm Bác Hiên có chuyện lừa gạt Chu Văn Vận.
Trên màn hình di động lúc này đã đổi cảnh, Lâm Bác Hiên cởi áo khoác rồi ném cho người giúp việc trong nhà, Chu Văn Vận tha thiết chờ đợi con trai trở về cũng xuất hiện trên màn hình. Bà ta đưa tay xoa mặt Lâm Bác Hiên giống như muốn xác nhận xem con trai bảo bối có bị gầy đi bởi công việc bận rộn hay không.
Cuối cùng có lẽ là vì thấy sắc mặt Lâm Bác Hiên không tệ, vẻ căng thẳng trên mặt Chu Văn Vận lập tức thả lỏng mà không biết rằng nếu đem so sánh thì sắc mặt bà ta so với con trai thì càng kém hơn.
Chu Văn Vận định kỳ sáu tháng đi kiểm tra sức khỏe một lần, Lâm Hạo Sơ vì thế trước đó đã đi tạo quan hệ, khi bà ta đi khám cứ thế lấy được kết quả khám đầu tiên.
Qua kết quả kiểm tra sức khỏe thì Chu Văn Vận không có vấn đề gì lớn, nhưng Lâm Hạo Sơ đã điều tra kết quả năm vừa rồi của bà ta rồi đi tìm bác sĩ khám bệnh so sánh kết luận là Chu Văn Vận thân thể tố chất đã không bằng trước.
Biết được kết quả này, tâm trạng Lâm Hạo Sơ rất tốt, xem ra thuốc lão hóa của Hứa Hựu Lễ làm ra rất tốt có thể qua mặt được xét nghiệm ở bệnh viện. Thuốc kia sẽ dần dần ngấm vào cơ thể tạo ra sự suy yếu từ từ. Sau khi xem kết quả Chu Văn Vận sẽ tin rằng mình vẫn bình thường, chờ đến khi không thể che dấu được nữa thì cũng đã muộn không thể cứu chữa được nữa!
Lâm Hạo Sơ biết cơ thể Lâm Bác Hiên cũng không bị ảnh hưởng gì bởi vì gã bình thường rất ít ở nhà, buổi tối trở về cũng không có thói quen uống nước, cho nên không uống loại nước kia.
“Con à, có điều tra ra cái gì không?” Chu Văn Vận tại theo thường lệ sau khi hỏi han Lâm Bác Hiên xong sẽ hỏi đến chuyện của Lâm Hạo Sơ.
Chu Văn Vận kéo cánh tay Lâm Bác Hiên, hai mẹ con cùng đi về hướng thư phòng.
“Tra được.” Lâm Bác Hiên không để ý lắm cười cười, lấy ra vài tấm ảnh chụp từ trong túi đựng tài liệu đưa cho Chu Văn Vận xem.
“Thiếu niên này là ai?” Chu Văn Vận nhìn thiếu niên ngồi đối diện Lâm Hạo Sơ, tuy rằng hình ảnh không thể nói là rõ nhưng là có thể khẳng định người kia không phải là Trần Mộc Sâm.
“Tả Trạm Vũ.”
Chu Văn Vận giật mình, lần này bà ta suy nghĩ vài giây cũng nhớ ra được Tả Trạm Vũ là ai.
“Chính là cái người đã khiến Thạch Thư Tình bị hủy dung?” – bà ta khiếp sợ hỏi.
“Không sai!”
Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau đều cười vô cùng tự tin.
“Tên ngu xuẩn kia đúng là lòng lang dạ sói! Người Thạch gia đối xử với hắn rất tốt, hắn thế nhưng lại quan hệ với kẻ thù của bọn họ, đến tột cùng nên nói hắn quá ngốc hay là quá vô tình vô nghĩa đây?” Chu Văn Vận cười vô cùng vui vẻ.
“Này còn không phải nhờ sự giáo dục “đúng cách” của mẹ sao …” Lâm Bác Hiên nói đầy thâm ý, tràn ngập sự xem thường dành cho Lâm Hạo Sơ.
Chu Văn Vận nghe vậy, không nhịn được cười đến run rẩy vẻ mặt đầy đắc ý.
Xem ra không ngoài dự đoán của Lâm Hạo Sơ, đối với chuyện hắn trở thành bạn bè với kẻ thù của Thạch gia, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vô cùng vui vẻ thậm chí là tự hào.
“Mà tên ngu xuẩn kia cùng thằng nhóc họ Tả sao lại chơi với nhau?” Chu Văn Vận nhịn không được hỏi.
Lâm Bác Hiên sớm đoán được mẹ của gã sẽ hỏi như vậy, dù sao tin tức này cũng không gây kinh ngạc gì.
Lấy ra tấm ảnh mới nhất trong đống ảnh chụp, trong ảnh Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đang sóng vai đi trên một hành lang hẹp, Lâm Bác Hiên chỉ chỉ vào mấy chữ to trên bức tường bên cạnh.
“Nó sao lại đến công ty?!” Chu Văn Vận nhất thời khẩn trương.
Lâm Bác Hiên không nhịn được buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Mẹ đừng tự mình dọa mình! Đây là ảnh chụp hôm qua, ngu xuẩn dẫn họ Tả đi thăm quan công ty.”
Thấy rõ bộ dáng không hiểu gì của mẹ mình, Lâm Bác Hiên tiếp tục giải thích: “Con điều tra qua Tả Trạm Vũ sinh viên ngành kỹ thuật điện tử chuyên nghiệp, công ty của chúng ta là xí nghiệp nổi danh toàn quốc, cũng đang phát triển về mảng network, có lẽ vì vậy mà Tả Trạm Vũ mới muốn đến thăm quan công ty.”
“Ý con là Tả Trạm Vũ vì để được làm việc trong công ty của chúng ta mà cố ý tiếp cận ngu xuẩn kia?” Chu Văn Vận suy đoán nói.
“Không sai! Còn tên Trần Mộc Sâm kia vốn dĩ là ở phòng bệnh bên cạnh phòng của mẹ Tả Trạm Vũ, nghe nói thường xuyên chạy sang phòng của mẹ Tả Trạm Vũ cho nên hắn chơi với Lâm Hạo Sơ là thông qua Tả Trạm Vũ.”
“Thì ra là thế. Ngu xuẩn này thế nhưng lại coi trọng Tả Trạm Vũ, nếu để người Thạch gia biết, không biết họ có hận đến mức muốn làm thịt nó luôn hay không!”
“Tả Trạm Vũ này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng có vẻ cũng không phải dạng vừa, bạn bè bằng tuổi rất tin phục hắn, có lẽ Lâm Hạo Sơ cũng nghe lời Tả Trạm Vũ sai đâu đánh đó, thật kém cỏi!” Lâm Bác Hiên nói xong liền cười nhạt, rồi nói tiếp: “Mẹ cứ chờ xem, có lẽ không lâu ngu xuẩn sẽ đến xin xỏ con có thể an bài một vị trí cho bạn nó được thực tập trong công ty hay không.”
_________________
Trong phòng ngủ tầng hai.
Lâm Hạo Sơ nghe cuộc nói chuyện của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, biết được bẫy rập của mình không tệ, rất vui vẻ.
Nửa tháng sau, hắn sẽ đi hỏi Lâm Bác Hiên xem trong công ty còn thiếu chức vụ thực tập nào không, dù sao hắn cũng muốn để Lâm Bác Hiên cảm thấy chính gã liệu sự như thần!
Bình luận truyện