Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 39
Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ đang rất hưởng thụ ánh mắt của những người xung quanh, cùng với sự thật đã bị bóp méo hoàn toàn … cái kiểu scandal này khiến hắn thiếu chút nữa không nhịn được nhìn tên kia bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Cậu lên trước đi, tôi đi mua mấy chai nước. Lên tầng mấy?” Hắn cũng không kỳ quái như ai kia, vừa lúc muốn đi mua nước liền tách ra khỏi cái tên kia luôn.
Chỉ mong sao ngày mai trên diễn đàn của đại học H sẽ không giống lần trước tự nhiên đăng cái post tám nhảm về quan hệ hữu nghị của hai nam thần. Sau đó sẽ xuất hiện thêm một đàn em gái có trí tưởng tượng vượt quá mức bình thường… “Ý dâm” hai người bọn hắn một cách quá đà…
Đối với chuyện này Tả Trạm Vũ dường như đã sớm đoán được, cười như không cười nhìn Lâm Hạo Sơ, khẽ mở ra đôi môi mỏng nói: “Tôi mua Bling H2O(1) rồi.”
Lâm Hạo Sơ bỗng dưng đình trệ, không khỏi kinh ngạc. Tả Trạm Vũ thế nhưng lại biết bình thường hắn hay uống loại nước gì để chuẩn bị trước.
Nhưng với hắn thì không phải Bling H2O cũng không sao cả. Sau khi trọng sinh hắn không còn để ý nhiều như vậy nữa, hoặc có thể nói không xa xỉ nữa. Một chai Bling H2O có giá hai trăm đồng (khoảng 684000 đồng), khi Tả Trạm Vũ mua có phải là tiêu tiền không chớp mắt đúng không?
Lâm Hạo Sơ không nhịn được nghĩ thầm cái tên Tả Trạm Vũ này thật đúng là không đơn giản. Rõ ràng vẫn là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, lúc này hắn vẫn chưa có hậu trường thế lực sau lưng nhưng chính bản thân hắn đã tự mình bước chân vào hàng ngũ nhà giàu.
Nếu Tả Trạm Vũ đã nói đến vậy Lâm Hạo Sơ cũng không tìm lý do tránh né nữa nếu không lại giống như đang tỏ ra sang chảnh. Hắn cũng coi như đã từng trải qua tang thương, thậm chí còn từng đi qua địa ngục uống trà với Diêm Vương chẳng lẽ là còn không chịu nổi mấy lời đồn đại nhảm nhí. Mấy người cứ buôn chuyện tiếp đi … Hủ nữ hả? Kệ mấy cô ~~~
Nghĩ như vậy Lâm Hạo Sơ có thể thản nhiên thong dong đối mặt với những ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên người mình. Hắn bình tĩnh đến bên cạnh Tả Trạm Vũ. Hai người trong tiếng nói chuyện cố gắng hạ thấp của đám em gái, trong tiếng hét tràn ngập hưng phấn xưng quanh sóng vai đi vào thư viện.
Con người là giống loài yêu bằng mắt, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ không chỉ diện mạo nổi đẹp, dáng vẻ và khí chất cũng hơn người, một đám em gái mặt đỏ tim hồng nhìn hai người cũng thấy cảnh đẹp ý vui sôi nổi bắt đầu tám chuyện
“Áu áu, nhìn hai vị nam thần thật đẹp đôi! Nghe nói là chiều cao không chênh lệch nhiều, lúc làm chuyện kia nhất định rất mạnh mẽ nha!”
“Đó là đương nhiên! Các cậu mau nói xem lúc ấy hai vị nam thần thích loại tư thế gì?”
“Tôi nghĩ nhất định là phía sau, vừa sâu, vừa mạnh, đủ xâm nhập…”
“Chưa chắc, theo tôi là kiểu cưỡi ngựa bởi vì như vậy cả hai người đều có thể dùng ánh mắt giao lưu với nhau, còn có thể nhìn thấy mắt nhau… Biểu cảm nhất định rất tiêu hồn…”
“Chậc chậc, các cậu đều OUT hết! Tôi tin rằng nam thần của chúng ta thích cùng Lâm tiểu thụ làm trong phòng tắm. Đè tiểu thụ nhi lên tường hoặc trước gương, thị giác và xúc giác hai bút cùng vẽ, chậc chậc, thật kích thích quá đi!!”
Thân thể Lâm Hạo Sơ nhất thời cứng đờ, trong đầu không thể khống chế mà hiện ra hình ảnh chính mình bị Tả Trạm Vũ đè dưới thân, làm thế này rồi thế kia lại thế kia rồi thế này…
“Tôi X!” Hắn rốt cục nhịn không được thấp giọng mắng một câu, sắc mặt đen như bị ai bôi mực nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta vẫn là từng người vào một, tôi đi mượn sách, cậu bận thì đi trước đi.”
Tả Trạm Vũ luôn vân đạm phong khinh lần đầu tiên thật sự nhịn không được cười ra tiếng, còn cười đến vô cùng vui vẻ. Ý cười mang theo vẻ khí phách nhàn nhạt và chút mờ ám, cũng không biết trong đầu hắn có phải đang nghĩ đến cái gì đen tối hay không…
Tả Trạm Vũ đãi rốt cục cười đủ mới “khụ” một tiếng nhìn Lâm Hạo Sơ chậm rì rì nói: “Nếu cậu bỏ rơi tôi, tôi liền xóa hết thông tin của cậu trong hệ thống. Dùng di động cũng có thể làm được!” Hắn nói xong, còn rất đắc ý khoe khoang điện thoại.
Đại học H không như các trường khác, trong tình huống bình thường thì người ngoài không được phép đi vào. Cổng trường cũng trang bị máy nhận diện, mỗi học sinh và công nhân viên chức ra vào đều phải quẹt thẻ. Nói cách khác, nếu Tả Trạm Vũ thật sự làm như vậy hôm nay Lâm Hạo Sơ muốn rời đi sẽ có chút phiền phức.
Lâm Hạo Sơ chỉ cảm thấy đến trên trán nổi gân xanh, hận không thể đá văng Tả Trạm Vũ.
Thật lâu sau, hắn khẽ cắn môi, chỉ có thể buông tha ý tưởng ban đầu nghiến răng thống hận nói: “Cậu giỏi lắm…”
——————————————————————————
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Tôi có “được” hay không… Bảo bối nhi, cậu thử chút sẽ biết ngay…”
Lâm Hạo Sơ: “Lăn!” Hắn vô cùng đau đớn nói: “Các tài nữ của H đại, chẳng lẽ các cô không phải nên là vẻ đẹp xuất chúng, học thức uyên bác, bên ngoài xinh đẹp, bên trong thông tuệ, cao quý lãnh diễm sao? Sao cả đám lại có thể không bình thường như vậy…”
Hủ nữ ở H đại cho biết: “Lâm tiểu thụ cậu không hiểu được đâu, biển hủ là sâu vô tận!”
——————————————————————————
Lâm Hạo Sơ chỉ có thể cùng Tả Trạm Vũ đi lên lầu. Không ngoài dự liệu của hắn, dọc theo đường đi mỗi khi hai người lên đến một tầng liền có vô số ánh mắt bắn đến, cùng tiếng xì xào nói chuyện đã cố gắng đè thấp.
Lâm Hạo Sơ nhìn đám em gái không rõ vì sao lại kích động đến đỏ mặt, cũng không biết các cô kích động cái gì…
Tố chất tâm lý của Lâm Hạo Sơ bây giờ cũng không kém sẽ không bị ảnh hưởng từ bên ngoài. Nếu đã đến, hắn dĩ nhiên phải nghiêm túc đọc sách.
Không thể không nói, thư viện của đại học H mang một phong cách riêng. Trần nhà xây hình mái vòm, có cùng kết cấu với những nhà ga cổ kính phong cách châu Âu. Ở đây có một phòng đọc riêng, phòng đọc chính giữa được coi như trái tim của tòa nhà, có thể để ánh sáng xuyên qua mái nhà chiếu sáng bên trong.
Lâm Hạo Sơ vừa đi vừa đánh giá xung quanh, nghĩ thầm đại học H không hổ là đứng đầu cả nước. Cũng rất có tiếng tăm hiển nhiên cơ sở vật chất xây dựng cũng hao tổn tâm tư và tiền bạc.
Tả Trạm Vũ mang theo Lâm Hạo Sơ đến bên cạnh một cái bàn, tự mình ngồi xuống chỗ lúc nãy. Lâm Hạo Sơ tất nhiên là ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn lại chỗ của mình quả nhiên có một chai Bling H2O cùng với mấy quyển sách kinh điển về lĩnh vực máy tính, có nguyên tác bằng tiếng nước ngoài, cũng có bản dịch tiếng Trung, hiển nhiên là Tả Trạm Vũ đã vì hắn mà cẩn thận lựa chọn.
Hơn nữa chỗ Lâm Hạo Sơ đang ngồi hình như cũng là chỗ có ánh sáng tốt nhất trong phòng đọc…
Sau đó hai người hết sức chăm chú đọc sách. Không có một câu nói chuyện mãi cho đến giờ cơm chiều, Tả Trạm Vũ mới gọi Lâm Hạo Sơ.
Cả buổi chiều Lâm Hạo Sơ cảm thấy thu hoạch được khá nhiều kiến thức, đối với lĩnh vực máy tính cũng bắt đầu có những hiểu biết nhất định. Hắn trả lại hai quyển sách tiếng Trung, tính toán mượn hai quyển sách nguyên tác tiếng nước ngoài về nhà nghiên cứu.
Đúng vậy, hắn là học sinh cá biệt rất nhiều năm, trình độ ngoại ngữ có chút kém.
Mượn sách tất nhiên cũng phải theo trình tự. Khi Lâm Hạo Sơ tại đưa ra thẻ thư viện Tả Trạm Vũ cho hắn, hắn vẫn luôn chú ý liền phát hiện khi nhân viên đưa thẻ của hắn vào máy đọc, trên màn hình máy tính hiện lên thông tin cơ bản của hắn thậm chí còn có lịch sử đã mượn mấy quyển sách trước kia. Tả Trạm Vũ làm giả như thật.
Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi đại học H. Trong lúc đó quẹt thẻ sáu lần đều không lộ ra chút sơ hở nào. Sau khi Lâm Hạo Sơ lái xe ra khỏi trường học, trên đường dành cho xe ô tô hắn mới ý thức được rằng hắn vốn là học sinh bên ngoài thế nhưng còn có thể tự do ra vào thư viện đại học H. Những sinh viên trong trường cũng không phát hiện ra vấn đề, lực chú ý ngược lại dùng để “ý dâm” hắn cùng Tả Trạm Vũ …
Hai người đi xe đến một nhà hàng cách trung tâm thành phố có chút xa. Đây là Tả Trạm Vũ đề nghị, hắn nói Lâm Hạo Sơ nhất định sẽ thích. Lâm Hạo Sơ cho rằng nhà hàng này cũng không có gì đặc biệt nhưng khi đi vào lại cảm thấy có chút khác, chính là nơi này làm ăn rất tốt.
Đến được nơi này cũng khá khó khăn, dù sao vị trí nhà hàng này cũng không được tốt lắm. Chẳng lẽ nhà hàng này có món ăn rất ngon?
Tả Trạm Vũ đại khái đã nhìn ra tâm tư Lâm Hạo Sơ liền thản nhiên nói: “Trước đây nhà hàng này làm ăn rất kém.”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của Tả Trạm Vũ dường như có thâm ý.
Xem ra việc làm ăn của nhà hàng này tốt lên, cũng không phải đơn giản chỉ vì thay đổi một đầu bếp…
“Anh cậu kìa.” Ngay trong lúc Lâm Hạo Sơ đang suy nghĩ câu nói của Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ đột nhiên nhìn phía trước nói.
Lâm Hạo Sơ theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Lâm Bác Hiên mặc tây trang đi giầy da bước ra từ bên trong phòng ăn, bên cạnh gã cũng là hai người đàn ông mặc tây trang đi giầy da.
Hiển nhiên đây là ăn tiệc xã giao.
Lâm Bác Hiên cũng nhìn thấy Lâm Hạo Sơ, gã có vẻ hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt đi đến chỗ Lâm Hạo Sơ.
“Tiểu Sơ hôm nay sao lại đến đây ăn cơm?” Lâm Bác Hiên vẻ mặt ôn hòa, giọng nói tràn đầy cưng chiều đối với Lâm Hạo Sơ.
Diễn kịch không chỉ có mỗi Lâm Bác Hiên, đối với vai diễn em trai nhu thuận nghe lời Lâm Hạo Sơ cũng có thể nói là ngựa quen đường cũ. Chỉ thấy hắn giống như rất vui vẻ với chuyện có thể gặp Lâm Bác Hiên tại đây, cười gật gật đầu, tiếp còn đặc biệt trịnh trọng giới thiệu Tả Trạm Vũ với Lâm Bác Hiên.
“Anh, đây là bạn thân nhất của em, Tả Trạm Vũ. Thành tích của hắn rất tốt, đạt giải cuộc thi điện tử chuyên nghiệp!” Khi hắn nói chuyện, trong cử chỉ hành động luôn lộ ra sự hâm mộ đối với Tả Trạm Vũ.
Lâm Bác Hiên nhìn thấy hết mọi vẻ mặt của Lâm Hạo Sơ, nghĩ thầm rằng quả nhiên không ngoài dự đoán của gã cái thằng em trai ngu xuẩn này chỉ biết hâm mộ người ta, sẽ giới thiệu long trọng như vậy hẳn là muốn giúp Tả Trạm Vũ vào công ty làm việc. Nó chắc chưa bao giờ nghĩ qua Tả Trạm Vũ đang đối diện mình đã từng làm gì con gái của chú Thạch mà nó yêu quý.
Xuất phát từ suy nghĩ cá nhân, tâm trạng của Lâm Bác Hiên lại càng tốt.
“Xin chào, tôi là Lâm Bác Hiên, là anh trai của Tiểu Sơ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Sơ chính thức giới thiệu một người bạn của nó cho tôi.” Lâm Bác Hiên nhìn Tả Trạm Vũ nói.
“Chào anh.” Tả Trạm Vũ cũng rất tự nhiên hào phóng chào lại.
Bởi vì còn có bữa tiệc Lâm Bác Hiên cũng không lưu lại lâu lắm, khách sáo vài câu rồi đi mà Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ cũng theo sự hướng dẫn của gã đi vào một phòng ăn không lớn không nhỏ, khung cảnh bên trong cũng không tệ.
“Lâm Bác Hiên rất thích hẹn khách đến đây ăn cơm.” Tả Trạm Vũ ý vị sâu sa mà mở miệng nói: “Khi việc làm ăn ở đây vẫn không thuận lợi, gã cũng thường xuyên mời khách đến đây.”
Lâm Hạo Sơ không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm rằng nhà hàng này trước kia cũng không quá nổi tiếng. Lâm Bác Hiên hẹn khách tới nơi này ăn cơm, không sợ sẽ khiến họ cảm thấy gã keo kiệt hay sao?
Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ, tiếp tục nói: “Có một số người vì lấy lòng Lâm Bác Hiên, cũng sẽ hẹn bạn bè hoặc khách hàng tới nơi này ăn cơm. Dần dần, việc làm ăn ở đây càng ngày càng tốt thậm chí khiến rất nhiều người thích ăn ở các nhà hàng năm sao cảm thấy đến một nhà hàng cách xa trung tâm thành phố ăn tiêu càng ra vẻ mình có thân phận địa vị.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy cuối cùng cũng kịp phản ứng, khi mình vào cửa có nhìn thấy mấy người trẻ tuổi mặc đồng phục của Lâm thị thì ra đều không phải ngẫu nhiên.
Lâm thị là xí nghiệp lớn, chỉ tính riêng trong tổng công ty đã hơn một ngàn nhân viên. Cho nên lúc ấy nhìn thấy công nhân của công ty nhà mình ở đây cũng không có để ở trong lòng.
“Trong phúc lợi dành cho nhân viên, công ty nhà cậu có cùng mấy nhà hàng phát thẻ hội viên được giảm giá cho công nhân của Lâm thị chủ yếu đến đây ăn cơm.” Tả Trạm Vũ không mặn không nhạt nói.
“Quan hệ của Lâm Bác Hiên với chủ nhà hàng rất tốt sao?” Lâm Hạo Sơ không khỏi nghi hoặc hỏi.
Nói thật, hắn chưa từng nghe nói Lâm Bác Hiên có bạn tốt nào mở nhà hàng. Khả năng Lâm Bác Hiên là ông chủ nhà hàng cũng không cao.
Dù cho việc làm ăn của nhà hàng tốt lên thì chút lợi nhuận này cũng không đủ để Lâm Bác Hiên đặt vào mắt.
“Phải nói là cũng có vẻ như vậy.” Tả Trạm Vũ đột ngột thấp giọng nói một cách sâu xa bí ẩn.
“Chủ nhà hàng là nữ?” Lâm Hạo Sơ theo bản năng mà hỏi. Một khi đã như vậy, Lâm Bác Hiên vì sao phải che giấu, không đưa cô về ra mắt Chu Văn Vận? Chẳng lẽ là do sợ không môn đăng hộ đối?
Tả Trạm Vũ biết Lâm Hạo Sơ sẽ hỏi như vậy, cười cười, qua một hồi lâu mới không nhanh không chậm trả lới: “Nam.”
Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ bỗng dưng tràn đầy khiếp sợ, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ không thể nào giải thích ——
Lâm Bác Hiên thích đàn ông?!
Hết chương 39.
(1)Bling H2O: Nước này thì từ đầu truyện cũng xuất hiện rồi nhưng giờ giới thiệu kỹ hơn thôi =)) nói chứ đây thực sự là nước hàng hiệu đấy. Nếu như ví Aqua với Lavi của mình như là quần áo hàng thùng, hàng second hand thì Bling H2O phải là Chanel, LV, Gucci =)) nói thế cho dễ liên tưởng thôi. Bling H2O vào năm 2006 được bình chọn là nhãn hiệu nước uống đắt nhất thế giới. Còn chai nước đắt nhất thế giới đến bây giờ là Chai đựng nước thủy tinh Altamirano bằng vàng 24 carat giá 60000$. Còn Bling H2O với chai Ten Thousand bling H2O giá 2600$ (xếp thứ hai) với 10000 miếng pha lê Swarovski ghép thủ công. Chai Love H2O bling giá 1570$ (xếp thứ ba) chai này đựng nước suối thiên nhiên quý hiếm tại khu vực Wenlock, Shropshire Mỹ. Chai Via Genova bling giá 55$ (xếp thứ bảy) xa xỉ vì được gắn pha lê đẹp mắt và gắn nhiều loại đá quý. (Nguồn )
Nước này cũng có chai bên ngoài nhiều mẫu mà đẹp lắm. Ai muốn xem nước hàng hiệu mà tiểu Sơ chuyên uống thì vào link để xem.
“Cậu lên trước đi, tôi đi mua mấy chai nước. Lên tầng mấy?” Hắn cũng không kỳ quái như ai kia, vừa lúc muốn đi mua nước liền tách ra khỏi cái tên kia luôn.
Chỉ mong sao ngày mai trên diễn đàn của đại học H sẽ không giống lần trước tự nhiên đăng cái post tám nhảm về quan hệ hữu nghị của hai nam thần. Sau đó sẽ xuất hiện thêm một đàn em gái có trí tưởng tượng vượt quá mức bình thường… “Ý dâm” hai người bọn hắn một cách quá đà…
Đối với chuyện này Tả Trạm Vũ dường như đã sớm đoán được, cười như không cười nhìn Lâm Hạo Sơ, khẽ mở ra đôi môi mỏng nói: “Tôi mua Bling H2O(1) rồi.”
Lâm Hạo Sơ bỗng dưng đình trệ, không khỏi kinh ngạc. Tả Trạm Vũ thế nhưng lại biết bình thường hắn hay uống loại nước gì để chuẩn bị trước.
Nhưng với hắn thì không phải Bling H2O cũng không sao cả. Sau khi trọng sinh hắn không còn để ý nhiều như vậy nữa, hoặc có thể nói không xa xỉ nữa. Một chai Bling H2O có giá hai trăm đồng (khoảng 684000 đồng), khi Tả Trạm Vũ mua có phải là tiêu tiền không chớp mắt đúng không?
Lâm Hạo Sơ không nhịn được nghĩ thầm cái tên Tả Trạm Vũ này thật đúng là không đơn giản. Rõ ràng vẫn là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, lúc này hắn vẫn chưa có hậu trường thế lực sau lưng nhưng chính bản thân hắn đã tự mình bước chân vào hàng ngũ nhà giàu.
Nếu Tả Trạm Vũ đã nói đến vậy Lâm Hạo Sơ cũng không tìm lý do tránh né nữa nếu không lại giống như đang tỏ ra sang chảnh. Hắn cũng coi như đã từng trải qua tang thương, thậm chí còn từng đi qua địa ngục uống trà với Diêm Vương chẳng lẽ là còn không chịu nổi mấy lời đồn đại nhảm nhí. Mấy người cứ buôn chuyện tiếp đi … Hủ nữ hả? Kệ mấy cô ~~~
Nghĩ như vậy Lâm Hạo Sơ có thể thản nhiên thong dong đối mặt với những ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên người mình. Hắn bình tĩnh đến bên cạnh Tả Trạm Vũ. Hai người trong tiếng nói chuyện cố gắng hạ thấp của đám em gái, trong tiếng hét tràn ngập hưng phấn xưng quanh sóng vai đi vào thư viện.
Con người là giống loài yêu bằng mắt, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ không chỉ diện mạo nổi đẹp, dáng vẻ và khí chất cũng hơn người, một đám em gái mặt đỏ tim hồng nhìn hai người cũng thấy cảnh đẹp ý vui sôi nổi bắt đầu tám chuyện
“Áu áu, nhìn hai vị nam thần thật đẹp đôi! Nghe nói là chiều cao không chênh lệch nhiều, lúc làm chuyện kia nhất định rất mạnh mẽ nha!”
“Đó là đương nhiên! Các cậu mau nói xem lúc ấy hai vị nam thần thích loại tư thế gì?”
“Tôi nghĩ nhất định là phía sau, vừa sâu, vừa mạnh, đủ xâm nhập…”
“Chưa chắc, theo tôi là kiểu cưỡi ngựa bởi vì như vậy cả hai người đều có thể dùng ánh mắt giao lưu với nhau, còn có thể nhìn thấy mắt nhau… Biểu cảm nhất định rất tiêu hồn…”
“Chậc chậc, các cậu đều OUT hết! Tôi tin rằng nam thần của chúng ta thích cùng Lâm tiểu thụ làm trong phòng tắm. Đè tiểu thụ nhi lên tường hoặc trước gương, thị giác và xúc giác hai bút cùng vẽ, chậc chậc, thật kích thích quá đi!!”
Thân thể Lâm Hạo Sơ nhất thời cứng đờ, trong đầu không thể khống chế mà hiện ra hình ảnh chính mình bị Tả Trạm Vũ đè dưới thân, làm thế này rồi thế kia lại thế kia rồi thế này…
“Tôi X!” Hắn rốt cục nhịn không được thấp giọng mắng một câu, sắc mặt đen như bị ai bôi mực nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta vẫn là từng người vào một, tôi đi mượn sách, cậu bận thì đi trước đi.”
Tả Trạm Vũ luôn vân đạm phong khinh lần đầu tiên thật sự nhịn không được cười ra tiếng, còn cười đến vô cùng vui vẻ. Ý cười mang theo vẻ khí phách nhàn nhạt và chút mờ ám, cũng không biết trong đầu hắn có phải đang nghĩ đến cái gì đen tối hay không…
Tả Trạm Vũ đãi rốt cục cười đủ mới “khụ” một tiếng nhìn Lâm Hạo Sơ chậm rì rì nói: “Nếu cậu bỏ rơi tôi, tôi liền xóa hết thông tin của cậu trong hệ thống. Dùng di động cũng có thể làm được!” Hắn nói xong, còn rất đắc ý khoe khoang điện thoại.
Đại học H không như các trường khác, trong tình huống bình thường thì người ngoài không được phép đi vào. Cổng trường cũng trang bị máy nhận diện, mỗi học sinh và công nhân viên chức ra vào đều phải quẹt thẻ. Nói cách khác, nếu Tả Trạm Vũ thật sự làm như vậy hôm nay Lâm Hạo Sơ muốn rời đi sẽ có chút phiền phức.
Lâm Hạo Sơ chỉ cảm thấy đến trên trán nổi gân xanh, hận không thể đá văng Tả Trạm Vũ.
Thật lâu sau, hắn khẽ cắn môi, chỉ có thể buông tha ý tưởng ban đầu nghiến răng thống hận nói: “Cậu giỏi lắm…”
——————————————————————————
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Tôi có “được” hay không… Bảo bối nhi, cậu thử chút sẽ biết ngay…”
Lâm Hạo Sơ: “Lăn!” Hắn vô cùng đau đớn nói: “Các tài nữ của H đại, chẳng lẽ các cô không phải nên là vẻ đẹp xuất chúng, học thức uyên bác, bên ngoài xinh đẹp, bên trong thông tuệ, cao quý lãnh diễm sao? Sao cả đám lại có thể không bình thường như vậy…”
Hủ nữ ở H đại cho biết: “Lâm tiểu thụ cậu không hiểu được đâu, biển hủ là sâu vô tận!”
——————————————————————————
Lâm Hạo Sơ chỉ có thể cùng Tả Trạm Vũ đi lên lầu. Không ngoài dự liệu của hắn, dọc theo đường đi mỗi khi hai người lên đến một tầng liền có vô số ánh mắt bắn đến, cùng tiếng xì xào nói chuyện đã cố gắng đè thấp.
Lâm Hạo Sơ nhìn đám em gái không rõ vì sao lại kích động đến đỏ mặt, cũng không biết các cô kích động cái gì…
Tố chất tâm lý của Lâm Hạo Sơ bây giờ cũng không kém sẽ không bị ảnh hưởng từ bên ngoài. Nếu đã đến, hắn dĩ nhiên phải nghiêm túc đọc sách.
Không thể không nói, thư viện của đại học H mang một phong cách riêng. Trần nhà xây hình mái vòm, có cùng kết cấu với những nhà ga cổ kính phong cách châu Âu. Ở đây có một phòng đọc riêng, phòng đọc chính giữa được coi như trái tim của tòa nhà, có thể để ánh sáng xuyên qua mái nhà chiếu sáng bên trong.
Lâm Hạo Sơ vừa đi vừa đánh giá xung quanh, nghĩ thầm đại học H không hổ là đứng đầu cả nước. Cũng rất có tiếng tăm hiển nhiên cơ sở vật chất xây dựng cũng hao tổn tâm tư và tiền bạc.
Tả Trạm Vũ mang theo Lâm Hạo Sơ đến bên cạnh một cái bàn, tự mình ngồi xuống chỗ lúc nãy. Lâm Hạo Sơ tất nhiên là ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn lại chỗ của mình quả nhiên có một chai Bling H2O cùng với mấy quyển sách kinh điển về lĩnh vực máy tính, có nguyên tác bằng tiếng nước ngoài, cũng có bản dịch tiếng Trung, hiển nhiên là Tả Trạm Vũ đã vì hắn mà cẩn thận lựa chọn.
Hơn nữa chỗ Lâm Hạo Sơ đang ngồi hình như cũng là chỗ có ánh sáng tốt nhất trong phòng đọc…
Sau đó hai người hết sức chăm chú đọc sách. Không có một câu nói chuyện mãi cho đến giờ cơm chiều, Tả Trạm Vũ mới gọi Lâm Hạo Sơ.
Cả buổi chiều Lâm Hạo Sơ cảm thấy thu hoạch được khá nhiều kiến thức, đối với lĩnh vực máy tính cũng bắt đầu có những hiểu biết nhất định. Hắn trả lại hai quyển sách tiếng Trung, tính toán mượn hai quyển sách nguyên tác tiếng nước ngoài về nhà nghiên cứu.
Đúng vậy, hắn là học sinh cá biệt rất nhiều năm, trình độ ngoại ngữ có chút kém.
Mượn sách tất nhiên cũng phải theo trình tự. Khi Lâm Hạo Sơ tại đưa ra thẻ thư viện Tả Trạm Vũ cho hắn, hắn vẫn luôn chú ý liền phát hiện khi nhân viên đưa thẻ của hắn vào máy đọc, trên màn hình máy tính hiện lên thông tin cơ bản của hắn thậm chí còn có lịch sử đã mượn mấy quyển sách trước kia. Tả Trạm Vũ làm giả như thật.
Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi đại học H. Trong lúc đó quẹt thẻ sáu lần đều không lộ ra chút sơ hở nào. Sau khi Lâm Hạo Sơ lái xe ra khỏi trường học, trên đường dành cho xe ô tô hắn mới ý thức được rằng hắn vốn là học sinh bên ngoài thế nhưng còn có thể tự do ra vào thư viện đại học H. Những sinh viên trong trường cũng không phát hiện ra vấn đề, lực chú ý ngược lại dùng để “ý dâm” hắn cùng Tả Trạm Vũ …
Hai người đi xe đến một nhà hàng cách trung tâm thành phố có chút xa. Đây là Tả Trạm Vũ đề nghị, hắn nói Lâm Hạo Sơ nhất định sẽ thích. Lâm Hạo Sơ cho rằng nhà hàng này cũng không có gì đặc biệt nhưng khi đi vào lại cảm thấy có chút khác, chính là nơi này làm ăn rất tốt.
Đến được nơi này cũng khá khó khăn, dù sao vị trí nhà hàng này cũng không được tốt lắm. Chẳng lẽ nhà hàng này có món ăn rất ngon?
Tả Trạm Vũ đại khái đã nhìn ra tâm tư Lâm Hạo Sơ liền thản nhiên nói: “Trước đây nhà hàng này làm ăn rất kém.”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của Tả Trạm Vũ dường như có thâm ý.
Xem ra việc làm ăn của nhà hàng này tốt lên, cũng không phải đơn giản chỉ vì thay đổi một đầu bếp…
“Anh cậu kìa.” Ngay trong lúc Lâm Hạo Sơ đang suy nghĩ câu nói của Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ đột nhiên nhìn phía trước nói.
Lâm Hạo Sơ theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Lâm Bác Hiên mặc tây trang đi giầy da bước ra từ bên trong phòng ăn, bên cạnh gã cũng là hai người đàn ông mặc tây trang đi giầy da.
Hiển nhiên đây là ăn tiệc xã giao.
Lâm Bác Hiên cũng nhìn thấy Lâm Hạo Sơ, gã có vẻ hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt đi đến chỗ Lâm Hạo Sơ.
“Tiểu Sơ hôm nay sao lại đến đây ăn cơm?” Lâm Bác Hiên vẻ mặt ôn hòa, giọng nói tràn đầy cưng chiều đối với Lâm Hạo Sơ.
Diễn kịch không chỉ có mỗi Lâm Bác Hiên, đối với vai diễn em trai nhu thuận nghe lời Lâm Hạo Sơ cũng có thể nói là ngựa quen đường cũ. Chỉ thấy hắn giống như rất vui vẻ với chuyện có thể gặp Lâm Bác Hiên tại đây, cười gật gật đầu, tiếp còn đặc biệt trịnh trọng giới thiệu Tả Trạm Vũ với Lâm Bác Hiên.
“Anh, đây là bạn thân nhất của em, Tả Trạm Vũ. Thành tích của hắn rất tốt, đạt giải cuộc thi điện tử chuyên nghiệp!” Khi hắn nói chuyện, trong cử chỉ hành động luôn lộ ra sự hâm mộ đối với Tả Trạm Vũ.
Lâm Bác Hiên nhìn thấy hết mọi vẻ mặt của Lâm Hạo Sơ, nghĩ thầm rằng quả nhiên không ngoài dự đoán của gã cái thằng em trai ngu xuẩn này chỉ biết hâm mộ người ta, sẽ giới thiệu long trọng như vậy hẳn là muốn giúp Tả Trạm Vũ vào công ty làm việc. Nó chắc chưa bao giờ nghĩ qua Tả Trạm Vũ đang đối diện mình đã từng làm gì con gái của chú Thạch mà nó yêu quý.
Xuất phát từ suy nghĩ cá nhân, tâm trạng của Lâm Bác Hiên lại càng tốt.
“Xin chào, tôi là Lâm Bác Hiên, là anh trai của Tiểu Sơ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Sơ chính thức giới thiệu một người bạn của nó cho tôi.” Lâm Bác Hiên nhìn Tả Trạm Vũ nói.
“Chào anh.” Tả Trạm Vũ cũng rất tự nhiên hào phóng chào lại.
Bởi vì còn có bữa tiệc Lâm Bác Hiên cũng không lưu lại lâu lắm, khách sáo vài câu rồi đi mà Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ cũng theo sự hướng dẫn của gã đi vào một phòng ăn không lớn không nhỏ, khung cảnh bên trong cũng không tệ.
“Lâm Bác Hiên rất thích hẹn khách đến đây ăn cơm.” Tả Trạm Vũ ý vị sâu sa mà mở miệng nói: “Khi việc làm ăn ở đây vẫn không thuận lợi, gã cũng thường xuyên mời khách đến đây.”
Lâm Hạo Sơ không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm rằng nhà hàng này trước kia cũng không quá nổi tiếng. Lâm Bác Hiên hẹn khách tới nơi này ăn cơm, không sợ sẽ khiến họ cảm thấy gã keo kiệt hay sao?
Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ, tiếp tục nói: “Có một số người vì lấy lòng Lâm Bác Hiên, cũng sẽ hẹn bạn bè hoặc khách hàng tới nơi này ăn cơm. Dần dần, việc làm ăn ở đây càng ngày càng tốt thậm chí khiến rất nhiều người thích ăn ở các nhà hàng năm sao cảm thấy đến một nhà hàng cách xa trung tâm thành phố ăn tiêu càng ra vẻ mình có thân phận địa vị.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy cuối cùng cũng kịp phản ứng, khi mình vào cửa có nhìn thấy mấy người trẻ tuổi mặc đồng phục của Lâm thị thì ra đều không phải ngẫu nhiên.
Lâm thị là xí nghiệp lớn, chỉ tính riêng trong tổng công ty đã hơn một ngàn nhân viên. Cho nên lúc ấy nhìn thấy công nhân của công ty nhà mình ở đây cũng không có để ở trong lòng.
“Trong phúc lợi dành cho nhân viên, công ty nhà cậu có cùng mấy nhà hàng phát thẻ hội viên được giảm giá cho công nhân của Lâm thị chủ yếu đến đây ăn cơm.” Tả Trạm Vũ không mặn không nhạt nói.
“Quan hệ của Lâm Bác Hiên với chủ nhà hàng rất tốt sao?” Lâm Hạo Sơ không khỏi nghi hoặc hỏi.
Nói thật, hắn chưa từng nghe nói Lâm Bác Hiên có bạn tốt nào mở nhà hàng. Khả năng Lâm Bác Hiên là ông chủ nhà hàng cũng không cao.
Dù cho việc làm ăn của nhà hàng tốt lên thì chút lợi nhuận này cũng không đủ để Lâm Bác Hiên đặt vào mắt.
“Phải nói là cũng có vẻ như vậy.” Tả Trạm Vũ đột ngột thấp giọng nói một cách sâu xa bí ẩn.
“Chủ nhà hàng là nữ?” Lâm Hạo Sơ theo bản năng mà hỏi. Một khi đã như vậy, Lâm Bác Hiên vì sao phải che giấu, không đưa cô về ra mắt Chu Văn Vận? Chẳng lẽ là do sợ không môn đăng hộ đối?
Tả Trạm Vũ biết Lâm Hạo Sơ sẽ hỏi như vậy, cười cười, qua một hồi lâu mới không nhanh không chậm trả lới: “Nam.”
Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ bỗng dưng tràn đầy khiếp sợ, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ không thể nào giải thích ——
Lâm Bác Hiên thích đàn ông?!
Hết chương 39.
(1)Bling H2O: Nước này thì từ đầu truyện cũng xuất hiện rồi nhưng giờ giới thiệu kỹ hơn thôi =)) nói chứ đây thực sự là nước hàng hiệu đấy. Nếu như ví Aqua với Lavi của mình như là quần áo hàng thùng, hàng second hand thì Bling H2O phải là Chanel, LV, Gucci =)) nói thế cho dễ liên tưởng thôi. Bling H2O vào năm 2006 được bình chọn là nhãn hiệu nước uống đắt nhất thế giới. Còn chai nước đắt nhất thế giới đến bây giờ là Chai đựng nước thủy tinh Altamirano bằng vàng 24 carat giá 60000$. Còn Bling H2O với chai Ten Thousand bling H2O giá 2600$ (xếp thứ hai) với 10000 miếng pha lê Swarovski ghép thủ công. Chai Love H2O bling giá 1570$ (xếp thứ ba) chai này đựng nước suối thiên nhiên quý hiếm tại khu vực Wenlock, Shropshire Mỹ. Chai Via Genova bling giá 55$ (xếp thứ bảy) xa xỉ vì được gắn pha lê đẹp mắt và gắn nhiều loại đá quý. (Nguồn )
Nước này cũng có chai bên ngoài nhiều mẫu mà đẹp lắm. Ai muốn xem nước hàng hiệu mà tiểu Sơ chuyên uống thì vào link để xem.
Bình luận truyện