Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 133





Gật đầu nhìn Ngôn mẫu cùng Phương Ngưng Yên, Tào Thanh Thiển đứng bên cạnh giường bệnh hơi thoái lui một chút, khoảnh khắc cái liếc mắt nàng nhìn ra được Ngôn Lặc Ninh mất mát, Nàng nhíu nhẹ mày: "Hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ân." Cười cười nằm yên ắng trên giường chỉ có ánh mắt là không chịu rời bỏ Tào Thanh Thiển.

Ngay lúc nàng hơi khom người, Ngôn Lặc Ninh vô tình lướt mắt qua bả vai nàng nhìn ra ngoài phía cửa, nét mặt lập tức thay đổi trân mắt nhìn người đang đứng bên ngoài kia, người nọ cũng không hề né tránh.

"Ăn chưa....." Đang muốn nói gì chợt cảm giác được cô có chút dị thường, Tào Thanh Thiển bất giác quay đầu nhìn lại, lúc nhận ra đó là Lộ Ảnh Niên, lòng nàng vui vẻ không thôi, nhưng vẫn cố cho người thấy nàng bình thản, giọng nói nhẹ bẫng: "Niên Niên."
Đôi tay đang siết chặt dần thả lỏng, Lộ Ảnh Niên mỉm cười với nàng, cô bước vào trong đến khi đứng bên cạnh nàng mới dừng lại, mắt nhìn Ngôn Lặc Ninh nằm trên giường bệnh, Lộ Ảnh Niên thu lại mỉm cười không chút hảo ý.

"Cô là ai vậy?" Ngồi trên mép giường, nhìn ra được nữ nhi có chút kỳ quái khi nhìn thấy người này, Ngôn mẫu lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm Lộ Ảnh Niên.

Lộ Ảnh Niên kính kẽ nhìn bà, bất đắc dĩ thở dài ngao ngán: "Chào A Di."
Người trên dường bệnh không khỏi ho khan, trừng mắt nhìn Lộ Ảnh Niên: "Cô.....!Thanh Thiển gọi mẹ tôi A Di.....!cô...."
Mày hẹp giương lên nghiêng đầu lần nữa đối diện Ngôn Lặc Ninh, được một lút thì chủ động dời đi, nhún vai không nói gì nữa.

Bầu không khí lúc này bỗng trở nên kỳ quái, Tào Thanh Thiển nhìn Ngôn Lặc Ninh rồi lại nhìn Lộ Ảnh Niên, thật khó phát hiện nàng lúc này rối rắm không biết làm sao, lén lút nắm lấy tay Lộ Ảnh Niên.

Vốn khó hiểu vì sao Lộ Ảnh Niên lại xuất hiện ở đây rồi lai quan sát động thái của Tào Thanh Thiển, gương mặt Ngôn mẫu trở nên nhăn nhúm khó coi, còn Phương Ngưng Yên thì toàn là kinh ngạc nhìn hai người.

Quan sát tình cảnh trước mắt, Tào Thanh Thiển sắc mặt nhàn nhạt cùng Ngôn Lặc Ninh nói mấy câu thì không để tâm tới phản ứng của cô mà đứng dậy.


"Thanh Thiển.....!Cậu.....!Còn chưa có ăn cơm chiều đi?" Tào Thanh Thiển có thể bỏ nhưng Ngôn Lặc Ninh thì không, đặc biệt là nhìn thấy cái nắm tay của hai người, ngực một trận trướng đau thậm chí muốn phát hoả, nhưng người trước mắt cô là Thanh Thiển, cô không cách nào bỏ được nói những gì khiến nàng buồn phiền: "Tôi không sao đâu...!Cậu nhớ ăn đó."
Mấy ngày nay hầu như miễn có thời gian rãnh là nàng đến bệnh viện chăm sóc Ngôn Lặc Ninh, đúng hơn là trước khi Ngôn mẫu cùng Phương Ngưng Yên đến đây, thân thể Ngôn Lặc Ninh còn rất yếu thì Tào Thanh Thiển đã túc trực bên cạnh đến cơm cũng không có hứng ăn, chỉ khi tối đến Ngôn Lặc Ninh ngủ say nàng mới ra khỏi bệnh viện mua chút gì đó đem về nhà.

Chần chừ một lúc như nhớ được gì đó, Tào Thanh Thiển nhẹ gật đầu: "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Lời vừa dứt, người trên giường chợt lộ ra chút hối hận, điều này đại biểu cho việc Tào Thanh Thiển đêm nay rời đi nhất định sẽ không quay lại.....!
Nhưng cô không có tư cách gì níu giữ nàng, rốt cuộc thì nếu Tào Thanh Thiển cả đêm không ăn gì thì người đau lòng vẫn là cô hơn, huống chi......!
Nhìn bộ dáng trầm tĩnh của Lộ Ảnh Niên, Ngôn Lặc Ninh không chút nào tự nhiên: "Ân."
Vì thế, Tào Thanh Thiển thật sâu nhìn cô một lúc sau đó nói lời từ niệt với Ngôn mẫu cùng Phương Ngưng Yên rồi kéo theo Lộ Ảnh Niên rời khỏi phòng bệnh.

Nãy giờ vẫn không hề chú tâm đến thái độ của nàng đối với mọi người, Lộ Ảnh Niên sắc mặt đanh lại siết chặt nắm tay nàng, chờ đến khi ra khỏi bệnh viện mới chậm rãi mở miệng: "Ngôn Lặc Ninh chị ta cùng bà ấy có phải khi dễ Dì......?"
Dừng bước xoay người lại đối mặt với Lộ Ảnh Niên, ngắm nhìn gương mặt thanh tú dưới trăng che kín sự căm phẫn, trong lòng nhất nhu, nàng một bước rướng người ôm Lộ Ảnh Niên, chôn chặt gương mặt vào bả vai cô: "Niên Niên, Niên rốt cuộc đến rồi."
Thần tình như đờ ra đứng thẳng tắp sóng lưng, trên đường phố lúc này mặc dù không còn quá nhiều người qua lại nhưng họ vẫn sẽ ngoái đầu lại nhìn các nàng, Lộ Ảnh Niên chần chừ hồi lâu mới vương tay vuốt ve lưng nàng, thêm một lúc mới chực thở dài: "Xin lỗi! Con đến muộn."
"Không...!Ta không trách Niên." Giọng nói rầu rĩ, Tào Thanh Thiển níu lấy vạt áo cô tới nhăn nhúm, chỉ khi ở trước mắt Lộ Ảnh Niên nàng mới lộ ra bộ dáng nhu nhược thế này, cuối cùng cũng được nghe thấy giọng nói của cô, nàng lúc này mới lệ doanh tròng, giống như nàng chưa từng kiên cường trước bất kỳ ai: "Ta rất nhớ Niên."
"Con cũng vậy." Thực mà nói tâm tình cô lúc này rất phức tạp, mấy ngày nay cứ miên man suy nghĩ chỉ trong một khắc Tào Thanh Thiển hoàn toàn đánh chiếm.

Lộ Ảnh Niên không rõ có phải là bản thân đã trãi qua một đời nên quá đa nghi hay không, hay là vì một lý do nào đó.

Chỉ là có lúc cô cảm thấy quá mệt mỏi.

"Ân....!Niên vẫn chưa ăn gì đi, chúng ta đi ăn thôi." Từ trong ngực cô thoái lui một chút, ánh mắt rất là ôn nhu nắm lấy tay Lộ Ảnh Niên, so với vừa rồi trong bệnh viện trước mắt Ngôn Lặc Ninh hoàn toàn bất đồng, Tào Thanh Thiển vừa đi vừa nói, Lộ Ảnh Niên chỉ việc lắng nghe mà gật gật đầu xem như đáp lại.


Đêm đến, vì có Lộ Ảnh Niên bên cạnh mà Tào Thanh Thiển rốt cuộc cũng an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng Lộ Ảnh Niên lại không cách nào ngủ được.

Nghiêng đầu nhìn nữ nhân nép vào trong ngự mình ngủ thật say, Lộ Ảnh Niên nhăn mày rồi lại giãn ra, cứ theo chu kỳ như vậy cuối cùng thở dài, dừng một nụ hôn trên trán nàng sau đó nhắm mắt lại.

.............!
"Ảnh Niên, mấy hôm trước mới trình làng túi LV...."
"Được, mua cho em."
"Hihi, Chị thật tốt."
"Người đó là........"
Bên tai còn văng vẳng nụ cười dễ nghe, trước mắt thoáng mơ hồ một mảnh, chỉ có thể nhận ra bóng dáng nữ nhân quen thuộc đó, cô ta ôm một người khác đang cười hết sức vũ mị.

"Thanh Thiển, sao lại dừng.?" Hốt hoảng quay đầu nhìn lại, cho dù cô không thấy rõ người nên cạnh nhưng cô nhận ra được đó là ai.

"Là.....!Lộ Ảnh Niên?" Tào Thanh Thiển nhíu mi, tiếng nói vẫn ôn nhuận như vậy.

Đôi tình lữ ôm ấp trước mắt dần cách xa, người họ không hề quay đầu lại nhìn mình, ngực cơ hồ bị thắt chặt không tài nào thở nổi, Tào Thanh Thiển yên lặng đứng tại chỗ, mọi thứ như quá xa lạ với nàng, chỉ có người lúc này ở bên cạnh vẫn nắm lấy tay an ủi mình.

"Lặc Ninh, cậu có cảm thấy.....!mình thích thượng cháu gái.....!có biến thái lắm không?"
"......!Sẽ không."
"Thật sao?" Một tiếng cười khổ, nói thì là vậy nhưng nàng không cách nào tinh tưởng: "Nhưng là mình vẫn cảm thấy.......!

"Thanh Thiển, chúng ta là bạn tốt không phải sao?" Ngữ khí thập phần Khiên quyết: "Vô luận cậu thích ai.....!mình vẫn luôn đứng về phía cậu, cho nên cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa......"
"Ah.....!Hay là chúng ta cùng nhau uống rượu đi?"
"....!Hảo."
—————————————————
"Thanh Thiển, cậu thích ai có phải không?"
"Nói đi, chúng ta là bạn không phải sao, đừng có cả ngày buồn rầu như vậy, mình giúp cậu bàn tính."
"Hơ.....!Sao cậu lại khóc? Thanh Thiển......."
————————————————————
"Mình là Ngôn Lặc Ninh, cậu không nhớ sao? Chúng ta từng học chung cao trung đó!"
"Mình nhớ."
"Lại được học cùng với cậu, thực tốt."
"Ân."
————————————————————
"Mình biết trong lòng cậu rất khổ sở, chỉ cần tâm sự với mình, đừng uống nữa có được không."
"Nếu cậu đã thích nàng thì tại sao nàng hỏi cậu lại phủ nhận?"
"Người cậu thích rõ ràng là nàng....."
——————————————————
Xung quanh một mảnh tối tăm mờ mịt, người vừa rồi ôn nhu mỉm cười với mình hiện tại té xỉu trên mặt đất, từ đằng xa vang vọng lại tiếng cười thanh lãnh, trên tay hắn còn cầm theo ống tiêm phản chiếu ánh sáng dưới chiếc đèn mờ nhạt..........!Nữ nhân nằm trên giường không ngừng phe phẩy đầu, thân thể giống như có sợi dây vô hình cuốn quấn lại, muốn giãy thoát nhưng không có sức, muốn lớn tiếng hô gọi nhưng rồi không hé môi được, trơ mắt mà nhìn ống tiêm cắm vào cánh tay trắng nõn kia.........!
"Không........"
Đột nhiên ngồi bật dậy, áo ngủ sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, Tào Thanh Thiển hơi thở phì phò sắc mặt tái nhợt: "Lặc Ninh......"
Lúc nàng hét toán lên cũng là lúc khiến cô bừng tỉnh, cảnh giác ngồi dậy vừa đau lòng muốn ôm nàng vào trong ngực thì nghe thấy nàng thốt lời liền sửng sốt, ánh mắt khổ sở ẩn chứa sau hàng mi run rẩy.

Hiểu ra được bản thân mình vừa nằm mộng, Tào Thanh Thiển nhắm mắt lại sợ hãi đặt tay lên ngực mình, hít mạnh vài ngụm khí mới lần nữa mở mắt ra, định nằm xuống mới phát hiện Lộ Ảnh Niên cũng ngồi dậy theo mình, nàng vội vàng kéo cô nằm xuống: "Ta không sao."
"Ừm." Ngực chợt nhói lên, thần sắc hơi chút ngốc lăng chỉ là đêm tối mờ mịt khó có ai có thể phát hiện, Lộ Ảnh Niên dùng sức ôm chặt nàng: "Ngủ đi, con ở đây."

"Ân."
Sau đó vài hôm, lệnh điều chuyển rốt cuộc cũng được đưa đến, Lộ Ảnh Niên ban ngày rất bận, mặc dù nói là đóng quân vùng phụ cận L huyện nhưng khoảng cách đến Trung tâm hành chính vẫn là một khoảng khá xa.

Nếu như hôm đó quá bận Lộ Ảnh Niên sẽ ngủ lại doanh trại.

Tào Thanh Thiển cũng có rất nhiều chuyện phải làm, trừ bỏ việc Quân Kỳ Dực đến L huyện thì các nhân viên phụ trách dự án cũng đến, bắt đầu triển khai kế hoạch.

Trừ lần đó ra, Lý Thiệu An so với trước kia đã tĩnh lặng hơn rất nhiều, nhưng Tào Thanh Thiển không dám lơ là cảnh giác, nàng vẫn luông trong tình trạng sẵn sàng phòng bị.

"Lặc Ninh, nghe A Di nói cậu trở về W thị." Ngôn mẫu cùng Phương Ngưng Yên không có ở bệnh viện, căn phòng với không gian eo hẹp này rốt cuộc chỉ còn lại hai người, người ngồi trên giường si ngốc nhìn nàng chăm chăm, Tào Thanh Thiển muốn phá đi bầu không khí quỷ dị này.

"Thanh Thiển." Như đoán ra được nàng sẽ nói như vậy, Ngôn Lặc Ninh chua xót mỉm cười: "Mình cũng không có ý muốn ăn vạ với cậu đâu, huống chi mình cũng không muốn cứ ngốc nghếch mãi như vậy......!Hơn nữa chuyện này cũng không quá liên quan đến cậu, nếu như mình nghe lời cậu sớm trở về thì cũng sẽ không bị bọn chúng bắt giữ.

May là bọn chúng không uy hiếp cậu, nếu không, mình nhất định sẽ sống không bằng chết."
"Cậu......." Không ngờ cô lại nói những lời này, Tào Thanh Thiển giật mình đến khi kịp phản ứng muốn nói gì đó thì lại bị cô cắt ngang: "Mình sẽ không phiền cậu nữa, mình biết cậu công việc rất bận rộn nhưng mỗi ngày đều đến chăm sóc cho mình, mình thực vui vẻ......!chỉ là, lần này mình về W thị......!chắc sẽ không có dịp trở lại đây, sẽ không lại mang phiền phức đến cho cậu...."
"Ngôn Lặc Ninh......"
"Thanh Thiển, chắc có một khỏang thời gian cậu không hề để tâm?" Ngôn Lặc Ninh không muốn khiến mọi chuyện trở nên khó xử, cô liền chuyển đổi đề tài, nhàn nhạt cười nhìn về phía Tào Thanh Thiển: "Cậu luôn là nữ thần trong mắt chúng tôi, đáng tiếc là cậu quá chú trọng, sau mỗi khi tan học cậu luôn an tĩnh tìm một góc nào đó ngồi đọc sách.

Rất nhiều nam sinh muốn tìm cách tới gần cậu nhưng đều không có cơ hội."
"Vậy sao?" Thần tình hơi hoàn hoãn được chút ít, thời sinh viên đúng là trôi qua mau thật, lúc đó đơn giản là vì muốn kịp thời gian đưa đón Lộ Ảnh Niên đi nọc, cho nên nàng mới khi vội khi trầm tĩnh như vậy, Tào Thanh Thiển nhất thời thất thần, khoé miệng câu lấy nụ cười nhợt nhạt.....!
Hai ngày này không được rời khỏi doanh trại nửa bước, hôm nay vất vả lắm mới xử lý sớm công việc vội lái xe đến đây, biết rõ thời gian này Tào Thanh Thiển nhất định ở bệnh viện, mặc dù không muốn nhìn thấy Ngôn Lặc Ninh nhưng cô vẫn nén khó chịu đến phòng bệnh, không nghĩ tới vừa đến lại nghe thấy hai người ôn lại chuyện thời còn sinh viên, bước chân chợt chững lại, yên lặng nhìn vào nên trong xuyên qua lớp kính cửa, cuối cùng chết tại nét tươi cười hiện rõ trên giương mặt nàng....!Cô....!xoay người rời đi.....!
—————————————
Mỗ Vu: Tobe continued!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện