Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 152: Nhân vật truyền kỳ



Thạch Phong lạnh nhạt trả lời trực tiếp làm cho Nam Lang ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng đã để Thạch Phong biết rằng nội tình của Minh Phủ đáng sợ, kết quả Thạch Phong vẫn dứt khoát lựa chọn đối nghịch cùng Minh Phủ, không dâng ngọn lửa kia ra.

Chuyện như vậy Nam Lang vẫn là lần đầu gặp được.

“Mày có phải cho rằng quen Bạch Khinh Tuyết, có Bạch Khinh Tuyết thì Minh Phủ cũng không dám xử lý mày hay sao, thế thì mày sai hết sức đấy.” Nam Lang cười lạnh nói, “Cho dù Phệ Thân Chi Xà hiện tại danh tiếng vang xa cũng không dám cùng Minh Phủ là địch, huống chi chỉ là một phó hội trưởng thôi. Bạch Khinh Tuyết cũng không bao che được mày. Cho mày thêm một cơ hội, giao ngọn lửa kia ra, như vậy mày còn có thể tiếp tục an nhàn chơi Thần Vực, bằng không cả cái Thần Vực này đều không có chỗ dung thân cho mày đâu.”

“Xem ra ngươi thật sự nghe không hiểu tiếng người, hay là chỉ số thông minh có vấn đề?” Thạch Phong khinh thường cười, “Nghĩ chỉ bằng một câu là muốn lấy từ tay ta thứ gì, ngươi coi Thần Vực là nhà ngươi mở không bằng, ta sẽ nói cho ngươi một lần cuối, có bản lĩnh cứ tới đi, ta cũng muốn xem thử xem ngươi có thể làm gì ta?”

Nếu như là ở kiếp trước, hắn có thể sẽ khuất phục, nhưng là hiện tại bất đồng, hắn có vốn liếng và tự tin để khiêu chiến với quái vật khổng lồ như Minh Phủ.

Thạch Phong sau khi sống lại đặt mục tiêu chính là hoàn thành chuyện ở kiếp trước không có làm được, đó chính là thành lập đế quốc ảo riêng thuộc về mình, con đường này nhất định cùng rất nhiều thế lực lớn trên cả Thần Vực là địch.

Nếu như trước Minh Phủ liền cúi đầu, từ nay về sau còn làm sao là địch với những bá chủ Thần Vực kia, tranh đoạt tài nguyên, lãnh thổ, trang bị, các loại vật phẩm… tại Thần Vực chứ.

Tuy thế lực của Minh Phủ thật lớn, trong hiện thực thế lực cũng không nhỏ, nhưng là đối mặt thế giới thứ hai Thần Vực mà tất cả quốc gia trên toàn thế giới đều coi trọng, bất kỳ thế lực nào đều khó có khả năng can thiệp hệ thống chủ thần, huống chi một cái Minh Phủ.

Cho dù Minh Phủ muốn tra tìm thân phận ngoài đời của hắn cũng không thể làm được. Trò chơi thực tế ảo trải qua trên trăm năm kinh doanh và hoàn thiện, bảo mật người chơi phi thường tốt. Mà ngay cả muốn thông qua giao dịch ảo tra ra thân phận ngoài đời cũng làm không được.

“Giỏi, xem ra mày thật sự quyết tâm muốn đối nghịch cùng Minh Phủ. Vậy mày liền chuẩn bị xuống địa ngục đi.” Nam Lang giận quá hoá cười, không nghĩ tới thực không có sợ chết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Thạch Phong bất quá là một gã người chơi tự do, căn bản không biết rõ Minh Phủ đáng sợ mới dám kiêu ngạo nói ra những lời ấy như vậy, theo Nam Lang chính là cuồng vọng tự cao tự đại, không biết lượng sức, tên đần không biết sợ hãi là thứ gì.

Minh Phủ chủ yếu trải rộng thế lực ở hai đại đế quốc và mấy vương quốc, trong đó có vương quốc Tinh Nguyệt, chỉ cần hắn đem chuyện này hồi báo cho cấp trên. Không tới vài ngày thì Thạch Phong lập tức không sống được ở Thần Vực nữa, phải tự tay dâng ra ngọn lửa là vật phẩm cấp Sử Thi kia.

“Địa ngục sao? Tôi đây đã sớm xuống không biết bao nhiêu lần, cũng không thiếu lần này đâu.” Thạch Phong nhún vai cười nói.

Hắn có được Băng Lam Ma Diễm, bây giờ có được chiến lực, căn bản không sợ bất luận người chơi nào, nếu như muốn vây bắt hắn, hắn liền chơi dã chiến, hắn thăng cấp rất nhanh, hoàn toàn chơi mài nhau được. Hắn không tin công hội và thế lực nào có thể ở trấn Hồng Diệp tốn sức nhiều người mài cùng hắn.

Nói chuyện xong Thạch Phong liền cúp cuộc thoại.

“Anh Phong, chuyện gì xảy ra sao?” Hắc Tử nghe thấy Thạch Phong nói chuyện với người khác, có thể cảm nhận được Thạch Phong tức giận.

“Không có gì, một tên muốn đánh cướp mà thôi.” Thạch Phong lắc đầu. Đem chuyện Minh Phủ hời hợt nói thành bọn cướp muốn cướp đồ, “Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp xử lý tụi cá này đi.”

“Được.” Hắc Tử gật đầu nói.

Thạch Phong nói rất nhẹ nhàng, bất quá Hắc Tử biết rõ chuyện này không hề giống Thạch Phong nói đơn giản như vậy. Mà hắn vừa hận bản thân mình không giúp đỡ được cái gì, nếu như thực lực có thể mạnh hơn, thì có lẽ có thể giúp đỡ Thạch Phong rồi.

Kỳ thật không riêng gì Hắc Tử, Tịch Mịch Như Tuyết cũng phát giác không đúng. Thầm hận thực lực của mình không tốt.

“Ta nhất định phải cố gắng tăng lên kỹ thuật và thực lực, ít nhất không thể lại theo chân sau của anh Phong nữa.”

Lập tức hai người đối với việc tăng thực lực lên có khát vọng mãnh liệt gấp gáp.

Mà Nam Lang bên này, sau khi Thạch Phong cúp cuộc thoại, Nam Lang liền lập tức liên hệ cao tầng Minh Phủ.

“Nam Lang, chuyện vật phẩm cấp Sử Thi, cậu làm đến đâu rồi?”

“Phong Thiếu, tôi đã hết lời ngon ngọt, nhưng thằng nhóc Dạ Phong kia vẫn từ chối rồi, còn xem thường Minh Phủ chúng ta, nói có bản lĩnh cứ tới.”

“Ha ha ha, thật đúng là một thằng thú vị, cũng khó trách Khinh Tuyết sẽ chú ý hắn ta, tôi đã rất lâu không có gặp phải người kiêu căng thế rồi, nếu hắn ta đã từ chối ý tốt của chúng ta, vậy hãy để cho hắn biến mất ở Thần Vực đi! Tôi cho anh quyền lực điều động Minh Phủ cả thành Bạch Hà, hãy mau đem thứ kia lấy tới cho tôi.”

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt.”

Trò chuyện sau khi kết thúc, Nam Lang cũng thở dài một hơi, nghe giọng vị đại nhân kia, tuyệt đối là tức giận, bằng không tuyệt sẽ không để hắn vận dụng lực lượng cả thành Bạch Hà đối phó một tên Thạch Phong.

“Dạ Phong, để tao xem mày còn có thể tiêu dao bao lâu, chẳng mấy chốc sẽ cho mày biết một chút về cái gì là địa ngục.” Nam Lang nghĩ đến Thạch Phong kiêu căng, liền tức giận đầy mình, bất quá nghĩ đến hắn có thể điều động lực lượng Minh Phủ cả khu vực thành Bạch Hà, cũng không khỏi hưng phấn.

Nhân số của Minh Phủ tuy ít, nhưng là bọn họ đều là cao thủ tinh anh trong tinh anh, có một vài người là cao tầng thuộc công hội, tập trung tổng lực lượng này ở khu vực thành Bạch Hà lại, thậm chí siêu việt tất cả lực lượng của một cái công hội tam lưu bình thường tại thành Bạch Hà. Có thể điều động cổ lực lượng này, suy nghĩ một chút liền thấy sướng.

Hơn nữa thành viên của Minh Phủ, đại đa số đều là người chơi hành tẩu ở trong bóng tối, cực thích giết chóc, cũng là thích hợp đối phó loại người chơi tự do như Thạch Phong.



Đồng thời điểm khi Nam Lang nghĩ đối phó Thạch Phong, thì Thạch Phong đang nói chuyện với Faust, mặc dù là đơn phương.

Theo Thạch Phong hiểu rõ, Faust là một ông lão kỳ quặc.

Faust tuy nói là ông lão kỳ quặc, bất quá lại là một nhân vật truyền kỳ, được tôn xưng là kẻ chi phối các nguyên tố, lúc còn thanh niên từng đánh chết Cự Long cường đại, hơn nữa phong ấn qua Đại Ma Vương Jack. Đại Ma Vương tương đương với chức nghiệp bậc năm ở loài người, còn làm qua thầy của Hoàng Đế đế quốc Hắc Long, trong truyền thuyết Faust đã từng giao thủ cùng thần linh, hơn nữa còn sống, đến khi hắn một trăm tuổi, đột nhiên bắt đầu lang thang khắp chốn Thần Vực, mà hiện tại Faust đã là lão quái vật hơn ba trăm tuổi.

Hiện tại mạnh như thế nào, Thạch Phong cũng không dễ phán đoán, tóm lại là sâu không lường được.

Cho nên muốn nói chuyện cùng với Faust rất không dễ, điểm thứ nhất chính là phải có đủ thực lực, có thể làm cho Faust thấy hợp mắt, điểm thứ hai chính là món ăn ngon.

Chỉ có thỏa mãn hai điểm này, Faust mới giao cho người chơi một cái nhiệm vụ hi hữu “Hoàng Kim Ngư mỹ vị”, hoàn thành nhiệm vụ này có thể được đến ban thưởng.

Muốn ở trước mặt Faust bày ra đủ thực lực, kỳ thật rất đơn giản, đó là có thể tạo thành một trăm điểm thương tổn trở lên với Hoàng Kim Ngư, bất quá người chơi hơn level 10 chút thì tạo thành hơn một trăm điểm tổn thương với Hoàng Kim Ngư rất khó, không sai biệt lắm muốn đạt tới level 20 và mặc một bộ trang phục Thanh Đồng, tay cầm vũ khí cấp Huyền Thiết, mới có thể làm được. Hơn nữa trước khi bày ra thực lực, phải trò chuyện được một câu với Faust, Faust thể hiện không để ý tới sự tồn tại của người chơi, kỳ thật đang âm thầm chú ý.

Chính là Thạch Phong vừa nói dứt lời, cũng chuẩn bị làm hai người Hắc Tử cũng hỏi một đôi ba câu, kết quả hai người mắng Faust luôn rồi, song đó cũng coi là đã bị Faust chú ý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện