Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 57



Dọc đường về, Hứa Quan Hạo cứ một lúc là lại quay sang nhìn Hứa Kiệt, tay không ngừng chạm vào vuốt ve, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xúc động.

“Rõ ràng mới nửa tháng thôi, sao anh có cảm giác lâu như vậy, cảm thấy em thay đổi thật nhiều.”

Hứa Kiệt cười cười, để mặc anh vuốt ve gương mặt mình. “Đúng là thay đổi, đen hơn, cũng cao hơn trước nữa.”

Bác Kim ở nhà chậm rãi chuẩn bị cơm nước, Hứa Kiệt sau khi trở về, việc đầu tiên là lên phòng tắm sạch một cái.

Vui vẻ tắm xong, Hứa Kiệt vừa ra khỏi phòng liền thấy Hứa Quan Hạo cầm khăn mặt đứng sẵn ngoài cửa, từ lúc cậu về đến giờ, quả thật anh luôn theo cậu, một tấc cũng không rời.

Hứa Kiệt vừa đi tới, Hứa Quan Hạo đã tiến lên phía trước. “Để anh giúp em lau tóc.”

Biết mấy ngày này Hứa Quan Hạo rất nhớ mình, Hứa Kiệt gật đầu ngồi xuống ghế để anh giúp cậu lau khô tóc.

“Đợi lát nữa ăn cơm xong thì nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngẩng đầu nhìn Hứa Quan Hạo ở trước mặt, ánh mắt Hứa Kiệt tràn đầy ôn nhu và ý cười.

Ở trường quân đội, thức ăn ở đấy rất chán, chỉ là ngày nào cũng vận động nhiều nên không thể không ăn để lấy sức, Hứa Kiệt nửa tháng ăn ở đó, bây giờ trở về nhà, trong lòng không khỏi cảm thán, cậu ăn cơm nhiều hơn, ăn hẳn ba bát lớn.

Hứa Kiệt đột nhiên ăn nhiều khiến bác Kim ngạc nhiên. “Cậu Kiệt hôm nay ăn rất tốt, thanh niên là phải như vậy.”

Hứa Quan Hạo thì lại thấy đau lòng, nghĩ Hứa Kiệt của anh đến đấy phải chịu nhiều khổ sở, nhất định đã mệt lại không được ăn đủ no.

Ăn xong được nửa giờ, Hứa Kiệt liền đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay lên xe trở về từ sớm, quả thật cũng rất mệt mỏi, lúc Hứa KIệt nghỉ ngơi, Hứa Quan Hạo cũng nằm xuống bên cạnh.

“Đừng… để cái mặt này nữa, anh cứ làm như em bị ngược đãi xong giờ mới thoát nạn ấy.” Hứa Kiệt quay đầu lại, thấy Hứa Quan Hạo vẫn đang chăm chú nhìn mình, có chút dở khóc dở cười.

Hứa Quan Hạo mím môi, buồn bực nói. “Không ngược đãi thì là cái gì, em xem mặt em này, da đen đi, còn có, người gầy như vậy, lúc nãy em ăn nhiều thế, chắc chắn là ở đấy không tốt.”

Hứa Quan Hạo nói khiến Hứa Kiệt không nhịn được cười. “Em không gầy, đấy là rèn luyện cơ thể, anh thử bóp cánh tay em xem có cứng hơn trước không, hơn nữa, gần đây em ăn nhiều hơn.”

Vươn tay nắm cánh tay Hứa Kiệt một chút, Hứa Quan Hạo thuận thế ôm cậu vào lòng, chăm chú nhìn gương mặt Hứa Kiệt, sau đó lại gần hôn cậu.

Nụ hôn qua đi, ánh mắt Hứa Quan Hạo trở nên ôn nhu, chạm môi Hứa Kiệt thêm vài cái. “Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi đi!”

Hứa Kiệt gật đầu, nhắm mắt lại, ôm lấy Hứa Quan Hạo, tuy rằng suốt thời gian học quân sự, Hứa Kiệt không thấy nhớ Hứa Quan Hạo, thế nhưng sau khi trở về được ôm lấy anh, cậu lại cảm thấy an tâm và thoải mái.

Tập quân sự xong nghỉ ngơi vài ngày thì lớp mười một bắt đầu nhập học, Hứa Kiệt được nghỉ hai ngày xong phải chuẩn bị khai giảng.

Từ ngày tập quân sự trở về, cơ thể Hứa Kiệt càng ngày càng phát triển, không chỉ lượng cơm ăn nhiều hơn, mà người cậu cũng cao lên, khai giảng được một tháng, cậu đã cao bằng Hứa Quan Hạo.

Ngoài những chuyện đó, Hứa Kiệt cũng bắt đầu gặp vài tình huống xấu hổ vô cùng. Dục vọng của cậu có chút mất khống chế, trước đây vì nhu cầu sinh lý, cậu cũng từng có dục vọng, thế nhưng rất ít, cậu cũng có thể kiểm soát được, hoặc không thì sẽ đi vào phòng tắm giải quyết một cái, chứ không giống như bây giờ, ban đêm đột nhiên thấy cả người khô nóng, sáng hôm sau Hứa Kiệt tỉnh dậy thì xấu hổ không gì sánh bằng, phải len lén thay dra trải giường, số lần tắm và thay quần lót cũng nhiều hơn.

Tuy rằng Hứa Quan Hạo không nói gì, thế nhưng mỗi lần tỉnh dậy thấy dra giường đã được thay, mặt anh có chút đỏ, sau đó giả vờ không nhìn thấy. Có mấy lần Hứa Kiệt nói muốn chia phòng với anh, nhưng Hứa Quan Hạo không đồng ý, nói thế nào cũng nhất định không đồng ý.

Có một buổi sáng, Hứa Kiệt mơ màng tỉnh dậy, thần sắc có chút cứng ngắc, đầu tiên cậu nhìn sang Hứa Quan Hạo, thấy anh vẫn còn ngủ, sau đó lặng lẽ đi tới phòng tắm.

Mở vòi hoa sen, Hứa Kiệt cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng mình, nhưng không có kết quả, đành phải lấy tay giải quyết.

Cửa phòng tắm đóng vào, Hứa Quan Hạo liền mở mắt ra, sau đó đứng dậy, đi chân trần tới phòng tắm.

Mặt hơi ửng đỏ, Hứa Quan Hạo nhìn chăm chằm cửa phòng tắm, anh ở bên ngoài, nghe được tiếng nước chảy ở bên trong, và tiếng rên rỉ mơ hồ của Hứa Kiệt, hai tay liền nắm chặt.

Hứa Kiệt đi ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Hứa Quan Hạo vẫn ngủ, chôn đầu vào trong chăn.

Lúc này cậu cũng không muốn ngủ nữa, đành thay quần áo đi vào phòng tập thể thao.

Ở trường, Hứa Kiệt được phân vào lớp chọn ban tự nhiên, cậu không ngồi cùng bàn với Lý Đồng nữa, thậm chí hai người còn không học chung một lớp, có lúc trên đường đụng mặt nhau, hai người chỉ nhàn nhạt cất tiếng chào. Thế nhưng có lần Hứa Quan Hạo đưa cậu đi học, cậu thấy Lý Đồng đứng ở cổng trường nhìn sang bên này, trong lòng Hứa Kiệt có chút cảnh giác và khó chịu.

Lên lớp mười một, Vương Vọng học ban xã hội, hiện tại cậu ấy luôn nhận diễn mấy vai nhỏ, một tuần sẽ có phân nửa thời gian không đến trường, thế nhưng ban xã hội là sở trường của Vương Vọng, Vương Vọng dùng cách học kịch bản để học thuộc bài, đi đâu cũng cầm theo một quyển sách để mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhẩm bài, cứ như vậy, thành tích học tập so với năm ngoái lại càng tốt hơn. Vương Vọng vẫn hay ăn trưa cùng Hứa Kiệt, nhưng khi nào Vương Vọng phải đi diễn, Hứa Kiệt sẽ ăn một mình, hoặc ngồi ăn với bạn cùng lớp.

Năm lớp mười một của Hứa Kiệt trôi qua bình thản và xấu hổ, ở trường an tĩnh mà phong phú, nhưng khi về nhà, tiếp xúc với Hứa Quan Hạo, bởi vì vấn đề sinh lý kia mà xấu hổ, bởi vậy một năm này, Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo ít tiếp xúc thân mật hơn, thậm chí cậu còn hơi tránh Hứa Quan Hạo, khiến anh không khỏi buồn bực.

Tròn một năm, tình trạng sinh lý của Hứa Kiệt từ từ được cải thiện, thân thể không mẫn cảm như trước nữa, đồng thời cậu cũng đã cao hơn Hứa Quan Hạo, cơ thể trở nên rắn chắc.

Nghỉ hè năm lớp mười một, hai người lại đi tới biệt thự ven biển, hai người ở đấy nhàn nhã tròn một tháng, một tháng sau Hứa Kiệt nhập học, chính thức bước vào giai đoạn kinh khủng nhất trong sự nghiệp học hành.

Tháng mười, trời dần chuyển lạnh, là trường nổi danh về vấn đề học và thi, từ lúc nhập học đến giờ, hầu như tuần nào cậu cũng phải làm một bài kiểm tra nhỏ, hơn nữa thỉnh thoảng trường còn tổ chức thi đột xuất, rèn luyện năng lực thi bất cứ lúc nào.

Mỗi ngày tan học trở về nhà, trường giao rất nhiều đề, Hứa Kiệt học mãi đến tối, thị lực có chút sụt giảm.

Tối đó, Hứa Kiệt vất vả lắm mới làm xong ba đề thi, bỏ kính xuống thở phào một cái, cậu xoa xoa sống mũi, thu dọn bàn học rồi ra khỏi thư phòng.

Hứa Kiệt đi ra hành lang, vừa hay trông thấy bác Kim bưng canh nóng lên, cậu đi tới nhận bát canh trong tay bác ấy.

“Để cháu mang vào cho! Cũng không còn sớm, bác đi ngủ đi.”

Bác Kim gật đầu, đưa bát canh cho Hứa Kiệt, trước khi đi vẫn không yên lòng. “Cậu nhớ kiểm tra nhiệt độ của cậu chủ, cẩn thận nhiệt độ của cậu ấy lại tăng lên.”

“Cháu biết rồi.” Hứa Kiệt lên tiếng, bưng bát canh vào phòng.

Mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi, dẫn đến dịch sốt lại tràn lan, mà Hứa Quan Hạo bất hạnh trúng chiêu, bị cảm suốt một tuần mà chưa khỏi, ngày hôm qua cả người anh lại nóng ran, phải mời bác sĩ về nhà châm cứu, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.

Hứa Kiệt vào phòng thì thấy Hứa Quan Hạo vẫn còn đang rúc đầu trong chăn ngủ, vì vậy đi tới mép giường gọi anh dậy.

“Tiểu Kiệt.. em làm bài xong rồi à!” Mở mắt ra nhìn thấy Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo mỉm cười, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Xong rồi, anh thấy trong người thế nào? Có khó chịu không?” Lấy tay sờ trán anh, Hứa Kiệt khẽ hỏi.

Hứa Quan Hạo nghiêng người ôm ngang hông cậu. “Tạm được, ngay cả anh có bị mệt, thì cũng có thể tại trong đơn thuốc bác sĩ kê có thành phần thuốc ngủ.”

Vỗ vỗ lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt bưng bát canh qua. “Bác Kim nấu canh cho anh, anh uống đi rồi ngủ tiếp.”

Được Hứa Kiệt đỡ dậy, Hứa Quan Hạo uống canh luôn, sau đó chui vào trong chăn chờ Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt vào phòng tắm qua một chút rồi chui vào ổ chăn, thấy Hứa Quan Hạo nghiêng người dịch sát tới, Hứa Kiệt đè cánh tay anh lại, tự mình ôm Hứa Quan Hạo vào lòng.

“Để anh ôm em đi.” Nằm trong lòng Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo có chút bất mãn, lẩm bẩm muốn vươn tay.

Giữ lấy cánh tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt càng ôm chặt lấy anh. “Không được, em ôm anh, em đã cao hơn anh rồi.”

Bị Hứa Kiệt siết chặt, Hứa Quan Hạo giãy giụa không được, đành nói. “Tiểu tử thối, lớn rồi liền ra vẻ.”

Mắt đong đầy ý cười, Hứa Kiệt cúi đầu hôn trán anh. “Được rồi, ngủ đi.”

Được ôm cũng rất thoải mái ấm áp, Hứa Quan Hạo cảm nhận cái ôm của Hứa Kiệt, cong môi nhắm nghiền mắt.

Nửa đêm, Hứa Kiệt đột nhiên nghe thấy Hứa Quan Hạo gọi mình, vì vậy liền tỉnh dậy, lấy tay sờ sờ vào người anh, thấy nhiệt độ có hơi cao, vì vậy đứng dậy bật đèn.

“Sao vậy, có phải không thoải mái hay không.” Hứa Kiệt mở đèn vội vã hỏi, hỏi xong mới biết Hứa Quan Hạo còn chưa tỉnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền, thế nhưng thần sắc có vẻ rất khó chịu, lông mày đều nhíu chặt lại.

Ngồi dậy lấy nhiệt kế bên tủ đầu giường, Hứa Kiệt giúp anh đo nhiệt độ một chút, 37,5 độ, thấy không cao lắm, vì vậy đi vào phòng tắm giặt khăn giúp anh đắp lên trán.

Không biết Hứa Quan Hạo nằm mơ thấy gì, chỉ luôn gọi tên Hứa Kiệt, Hứa Kiệt thấy vẻ mặt anh có chút đau khổ, vì vậy vội vàng lay người Hứa Quan Hạo muốn đánh thức anh, thế nhưng mãi mà Hứa Quan Hạo vẫn chưa tỉnh, mà vẻ mặt càng ngày càng bi thương.

Hứa Kiệt lo lắng, lại lấy nhiệt độ ra kiểm tra lại, vẫn là 37,5 độ, không cao lên, chỉ hơi sốt nhẹ.

“Hứa Quan Hạo, tỉnh đi…. em ở đây, anh mở mắt ra nhìn em đi.” Hứa Kiệt nghĩ Hứa Quan Hạo bị bóng đè, bên miệng anh không ngừng kêu tên cậu.

“Tiểu Kiệt, đừng như vậy, đừng ——” Thanh âm của Hứa Quan Hạo có chút lớn, giống như hô to, Hứa Kiệt nghe thấy thì ngẩn ra, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hứa Quan Hạo, anh đang nằm mơ, tỉnh lại đi!” Hứa Kiệt nhíu mày vỗ vỗ người Hứa Quan Hạo, nhưng anh không tỉnh lại, nét mặt càng thêm đau thương.

Tim run lên, Hứa Kiệt nhìn bên khóe mắt anh có giọt lệ lăn dài, miệng hé ra như muốn nói gì đó, Hứa Kiệt ghé sát vào, chỉ nghe thấy hai chữ. “Đừng chết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện