Trọng Sinh Cuồng Sủng: Cô Vợ Quốc Dân Của Lãnh Tổng Phúc Hắc

Chương 4: C4: Iv/ Rời Đi



Tại sân bay

Nguyệt Hy hoàn thành nốt thủ tục giấy tờ cần chuẩn bị cho chuyến bay qua London của cô. Với khoản tiền cô tích góp trong tay, ra nước ngoài đào tạo một thời gian cũng không vấn đề gì.

"Cậu biết gì chưa? Tô Cẩn, Tô Tổng ấy, anh ấy sắp kết hôn mà làm ra loại chuyện bại hoại cắm sừng cô dâu ấy! Sáng nay trên mạng bùng nổ luôn ấy."

" Cũng tội cô gái đó thật! Người hào môn mấy ai thật lòng đâu!"

" Giờ cô ấy ra sao nhỉ? Chắc phải đau lòng muốn chết! Nghe nói cuộc tình của họ như hoàng tử và lọ lem ấy, bắt đầu từ thời đi học lận cơ!"

" Xem ra, tình yêu chẳng đáng tin, đặc biệt là tình yêu hào môn!"

Nguyệt Hy mỉm cười nhún nhún vai nghe mấy cô tiếp viên nói chuyện. Cô dâu ấy hả? Chuẩn bị đi du lịch rồi, các ông giáo ạ! Cô cuối cùng cũng được giải thoát.

Nhưng chỉ mới bắt đầu thôi!

Chắc Tô gia cũng loạn thành một đoàn rồi! Một số vụ làm ăn phi pháp của họ bị cô cung cấp cho phóng viên, cũng khiến bọn họ bận rộn chút ít thời gian.

Không biết vì sao, trong lòng cô bỗng thoáng lên hình ảnh của người đàn ông lạnh lùng bí ẩn đó. Giờ hắn ra sao nhỉ?

Nguyệt Hy lắc đầu xua tan phiền não trong lòng. Chuyện bây giờ là phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nếu không, với thế lực của người đàn ông kia mà nói, cô với con mình trốn không thoát!

...

Bệnh viện


Ca phẫu thuật khiến các bác sĩ thấp thỏm không yên cuối cùng cũng hoàn thành.

Thái tử gia nhà họ Lãnh xảy ra tai nạn, tổn thương hết sức nghiên trọng, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Mặc kệ người Lãnh gia xung quanh lo lắng, khóc than, Lãnh Thiên vẫn mê mang.

Không biết người con trai ấy thấy gì, chỉ biết, hai hàng lông mày nhíu lại hết sức đau khổ.

Trong không gian tĩnh mịch mờ ảo Lãnh Thiên nhìn thấy bản thân đang cười, đang khóc, chỉ thấy bóng lưng yếu ớt ấy rời đi, rơi xuống tận sâu vực thẳm...

Lại là hình bóng ấy!

Cô gái hết sức kiên cường, độc lập xuất hiện, luôn muốn trốn khỏi hắn. Nhưng hắn không nhìn thấy dung mạo hai người họ...

Hắn cảm thấy hai hình ảnh ấy giống nhau như thế, nhưng xếp chồng lên nhau lạu cảm thấy họ là 2 người khác nhau? Họ... là ai? Tại sao, dù là ai trong hai người, trái tim hắn không khỏi nhói lên...

Lãnh Thiên bừng tỉnh, đánh thức Lãnh Thuần đang say ngủ bên giường.

"Thiên! Em tỉnh rồi sao?"

Tiếng reo vui mừng của tiểu Thuần khiến mọi người trong phòng kích động.

"Thiên, con cuối cùng cũng tỉnh, mẹ lo chết mất!"

" Mẹ! Đây là đâu? Bệnh viện sao? Con không khỏe chỗ nào à?"

"Con nói gì cơ? Con gặp tai nạn, con... không nhớ gì sao?"

Lãnh phu nhân giật mình, sự kích động nơi đáy mắt bà được thay hoàn toàn bởi sự lo lắng. Lãnh Thuần vội vã mở miệng:

"Em không nhớ gì à? Em đang tìm Ng... A, sao mẹ véo con!"

Mẹ Lãnh liếc mắt Lãnh Thuần, khiến cô không dám mở miệng.

" Con cứ nghỉ đi, mẹ muốn nói chuyện với bác sĩ một lúc!"

Nói xong, mẹ Lãnh kéo Lãnh Thuần ra khỏi phòng. Dưới sự nghi hoặc của Lãnh Thuần, bà nhẹ giọng giải thích:

" Em con còn chưa khỏe hẳn, đừng nói với thằng bé vội, mẹ sợ nó kích động đi tìm cô bé kia. Còn con bé... Mẹ sợ lỡ như Lãnh Thiên không nhớ tới con bé, thì sự xuất hiện của con bé sẽ khiến thằng bé khó chịu.

Haizz, nếu con bé đã muốn trốn thì chúng ta tìm được thì nó cũng lại tìm cách bỏ trốn thôi! Vậy cứ để duyên số cho trời định đoạt, có duyên ắt gặp lại, con cũng đừng bận lòng."

" Mẹ! Mẹ lại triết lí rồi! Được, con nghe mẹ, con chỉ muốn tìm Nguyệt Hy và âm thầm giúp con bé thôi!"

Nuôi con một mình cũng không dễ gì! Dù gì cũng là con cháu Lãnh gia.


Nhưng có nên nói cho mẹ biết chuyện này không? Lãnh Thiên đã nói, đây là bí mật, nhưng bây giờ...

Mẹ Lãnh không ngờ, vì quyết định của mình mà phải xa cháu nội nhiều năm...

Hai người âm thầm nhìn nhau gật đầu, 2 mẹ con dắt tay nhau rời khỏi bệnh viện.

Mỗi người một suy nghĩ...
...

Tô gia

 
Cổ phiếu Tô thị liên tục xuống dốc khiến Tô Cẩn và các trưởng bối Tô gia vô cùng đau đầu.

Còn không biết từ đâu chui ra mấy vụ giấy tờ phạm pháp, khiến họ phải bỏ nhiều vốn lớn trong mấy vụ kiện tụng.

Trong thư phòng, Tô Cẩn tức giận nhìn những bản thống kê mà trợ lý mới mang tới, vung tay gạt hết xuống sàn.

Lâm Huệ vội vã từ ngoài chạy vào trong biệt thự Tô gia trước bao ánh mắt khinh bỉ, nhạo báng, ghê tởm của mọi người.

Người Tô gia giờ ai cũng căm ghét cái loại tiểu tam như Lâm Huệ. Chính cô ta đã mang đến biết bao rắc rối và phiền toái cho Tô gia, giờ lại còn sốt sắng muốn tìm núi dựa.

Ít ra Nguyệt Hy ngày trước dễ nhìn hơn nhiều. Tuy không quyền không thế, cô lại phóng khoáng lễ độ, biết lo nghĩ chu đáo mọi việc. Đến Cẩn lão gia chủ Cẩn Thành Quang ( ông nội Tô Cẩn nha) cũng rất ưng ý Nguyệt Hy .

Tất cả đều tại cái loại Trình Giảo Kim này!

( Bn nào k hiểu có thể tra chị gg a)

Nhìn thư phòng lộn xộn, Lâm Huệ hơi sững người. Rất nhanh, cô ta lấy lại bình tĩnh, bước đến ôm lưng Tô Cẩn.

" Cẩn, người ta gặp rắc rối a~ Anh xem, bây giờ, ai cũng nói diễn viên Lâm Huệ là tiểu tam giành chồng của bạn. Người ta ủy khuất~"


Không hề thấy vẻ mặt trắng xanh của Tô Cẩn, Lâm Huệ tiếp tục nói tiếp:

" Hừ! Bọn phóng viên nghĩ họ là cái thá gì chứ! Anh mau dùng tiền bịt miệng họ lại đi, để họ biết Tô gia là ai, là quyền thế lay không đổ trong cái thành phố này!"

Tô Cẩn càng nghe càng tức giận đẩy mạnh Lâm Huệ rồi quát:

"Tiền sao??? Quyền sao??? Lay không đổ ư??? Tại cô mà bây giờ Tô gia tổn thất một số tiền lớn đấy! Cái chỗ đứng của Tô gia sắp không xong rồi! Đều tại cô! So ra thì Nguyệt Hy còn có giá trị lợi dụng hơn cô!"

Ai đó lại không biết, đương sự được nhắc đến lại là thủ phạm và đã cao chạy xa bay~

Lâm Huệ vừa đau vừa tức đến nghiến răng. Tô Cẩn đẩy cũng không nhẹ, bụng cô ta va mạnh vào cạnh bàn. Đang định phản bác, hạ thân Lâm Huệ tràn ra vô số chất lỏng màu đỏ chói mắt, cô ta hét lên rồi ngất đi:

" Con tôi!!!"

Cô ta vốn muốn để cho Tô Cẩn bất ngờ, muốn dùng đứa trẻ này bước chân vào Tô gia, bây giờ...

Kiếp trước, do có sự cố của Nguyệt Hy, Tô Cẩn mới biết chuyện này.

Nguyệt Hy khiến mọi chuyện phát sinh sớm hơn nên Lâm Huệ bây giờ cũng tính như là quả báo.
############################








Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện