Chương 2: Tôi đã thích em từ rất lâu rồi
Trong căn phòng, đôi nam nữ nghe tiếng động vội buông nhau ra. Chu Thanh Vũ gượng đứng lên, đập vào mắt cô là hai thân thể trên giường không mảnh vải che.
" Hai người ....!!! " Cô kinh ngạc không thốt nên lời, đứng ngây người ra.
Người đàn ông vơ lấy quần áo dửng dưng mặc vào, Sau đó quay người qua nhìn Chu Thanh Vũ. Ánh mắt hắn ta lộ ra ít kinh ngạc rồi trở nên bình tĩnh, hắn thản giọng hỏi cô :
" Cô đến đây làm gì? Sao cô biết được chỗ này !! "
Chu Thanh Vũ không trả lời hắn ta. Cô cố gắng bình tĩnh lấy lại tỉnh táo..Cô đảo mắt về phía người phụ nữ trên giường đang được bao bọc bởi tấm mền.
Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ đáng thương, đầy ủy khuất, giống như mình không biết gì! Chu Thanh Vũ thầm nghĩ :
" Là Tô Nghiên Hy ? Người phụ nữ gọi điện thoại cho cô khoảng một tiếng trước là người phụ nữ này sao!! Thì ra là như vậy..."
Chu Thanh Vũ cười lên chua xót, cô hỏi :
" Tại sao cô ta lại ở đây cùng anh ? Hai người đã qua mặt tôi từ lâu rồi sao ? "
Lý Phó Kiệt nhìn Chu Thanh Vũ rồi nói:
" Phải thì thế nào?..tôi thực sự chán cô rồi.! "
Câu trả lời mà hắn nghĩ dù cô có biết được sự thật thì cũng chả sao cả.
Dù gì hắn ta cũng là đại thiếu gia nhà họ Lý cũng có tiếng tăm ở Hải Thành. Cho dù không cưới cô, không có nhà họ Chu thì tiền đồ của hắn vẫn rộng mở.
Lúc này, Chu Thanh Vũ nhìn Lý Phó Kiệt cô ngập ngừng nói:
" Chúng ta đã cùng nhau rồi, tôi đã có thai với anh! "
Nói xong cô nhìn hắn, Chỉ mong hắn sẽ nghĩ đến đứa nhỏ mà suy xét lại. Nhưng cô không ngờ...
" Hahaha.." Lý Phó Kiệt cười phá lên, hắn nói :
" Cô có thai với tôi sao ? Thật buồn cười, chỉ là một đêm mà thôi, nghiệt chủng đó chắc gì của tôi, nó chết hay sống, đối với tôi chả có ý nghĩa gì!! " Hắn ta trả lời cô xong rồi cười lớn với giọng điệu đầy khinh bỉ, rồi nói tiếp :
" Thanh Vũ à ! Mùi vị của cô đúng là không tệ.. nhưng mà cũng chỉ được đến vậy mà thôi..!! "
Đột nhiên, một thanh âm vang lên :
" Bốp !!! "
Cánh tay trắng nõn của Chu Thanh Vũ vừa buông xuống, má phải của Lý Phó Kiệt lập tức in lên năm dấu ngón tay.
Mặt hắn ta sầm lại..người phụ nữ này lại dám đánh hắn. Lý Phó Kiệt gầm lên :
" Chu Thanh Vũ đừng làm ra vẻ thanh cao, với tôi cô chỉ là món đồ cho tôi lợi dụng thôi..!! "
Hắn chỉ tay thẳng vào mặt cô, giận dữ rồi quát lớn :
" Cô !!! mau cút khỏi chỗ này đi cho tôi.."
Nghe những lời đó, Chu Thanh Vũ như muốn ngã xuống. Tất cả chỉ là lừa dối sao? Thời gian qua bên nhau, cô không ngờ hắn ta chỉ lợi dụng cô.
Yêu mù quáng, sâu đậm thì có là gì chứ? Cô lau đi nước mắt của mình sau đó nhìn về phía hai con người dối trá, ánh mắt lạnh buốt rồi nói..
" Những gì đau khổ hôm nay, Chu Thanh Vũ tôi phải chịu đựng, các người sẽ phải trả giá từng cái một cho việc làm của mình.."
Nói xong, Chu Thanh Vũ xoay bước rời khỏi căn phòng. Cô không hề nhìn lại bóng dáng người đàn ông đã bên cô nhiều năm như vậy..thật xót xa..
Tô nghiên Hy lúc này nhìn thấy như vậy, thật đúng ý cô ta mà. Thế nhưng tiện nhân kia lại có thai với Lý Phó Kiệt. Tô Nghiên Hy thầm mắng :
" Thật là đáng ghét, muốn trả thù tôi sao ? Đừng có nằm mơ.."
" Chu Thanh Vũ cô cứ chờ đi, tôi Tô Nghiên Hy, sẽ cho cô và nghiệt chủng kia mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này. "
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô ta lóe lên tia hung ác, cầm điện thoại lên, cô ta bấm số rồi nói với đầu dây bên kia:
" Tôi muốn mạng của cô gái đó, tiền không thành vấn đề. Chỉ cần làm xong việc, sẽ không thiếu phần các người. "
Nói xong cô ta nhìn về phía phòng vệ sinh..nở nụ cười đắc ý...
" Lý Phó Kiệt cả đời này anh sẽ chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.."
Lúc này gần vào thu, không khí lạnh dần, ngoài trời càng khuya hơn..gió lạnh rít qua từng ô cửa sổ trên các tòa nhà. Hình như trời sắp mưa lớn thì phải.
Chu Thanh Vũ ra khỏi khách sạn, lòng không khỏi lạnh giá. Cô lê từng bước trên đường lớn. Tim cô như cảm thấy chua xót. Cả người mệt mỏi, choáng váng, dường mọi thứ trước mắt cô trở nên mờ ảo.
Ban tối lộ lớn càng ít xe qua lại..taixi lại càng hiếm. Chu Thanh Vũ đứng bắt xe một hồi, nhưng vẫn ko có chiếc taxi nào.
Quay đầu nhìn sang cô thấy một công viên nhỏ gần bờ hồ. Cô dạo bước đến đó, ngồi lên một khuôn ghế nhỏ sát cổng vào..vài hạt mưa rơi lất phất khiến cô tỉnh táo hẳn lên.
" Giá mà được quay lại trước kia tốt quá.."
Chu Thanh Vũ vô thức đưa tay xuống sờ bụng nhỏ, không khỏi chạnh lòng.
" Sao có thể vậy chứ ? đứa bé là vô tội mà.."
Chu Thanh Vũ còn đang mải suy nghĩ, thì từ phía xa xa, có khảng bốn năm tên đàn ông bịt mặt đang tiến đến ngày càng gần cô.
Ý thức được sự nguy hiểm vì khí thế hung hãn của họ, cô vội đứng lên chạy nhanh tới một nhà hàng gần đó.
Vì mệt mỏi cả ngày, cộng thêm việc cô đang mang thai tháng đầu, bụng cô chợt đau quặn nhưng vẫn cố chạy tiếp.
Đến gần lối ra vào cô ngừng chạy, rồi thở dốc, quay lại không thấy những người lúc nãy, cô mới thở phào một hơi.
Đột nhiên mắt cô lại hoa lên, choáng váng, ngay khi cô sắp ngã xuống cả người của cô được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp, giữ thăng bằng lại cho cô..
Chu Thanh Vũ vội tỉnh táo lại, cô ngước lên nhìn người đã giúp mình..
Trước mắt cô, một người đàn ông tầm 28 tuổi, ánh mắt anh lạnh lùng sâu thẳm được dấu sau đôi mắt kiếng trong veo, anh mặc áo pun kín cổ phối quần jean bụi đi kèm đôi giày da màu nâu cao cấp..tuy có chút lãng tử nhưng vẫn không thiếu khí chất vốn có của một thiếu gia. Bên ngoài, anh khoác thêm chiếc áo vét dài, nhìn thôi cũng thấy vô cùng soái rồi..
" Vị tiểu thư này...cô...không.."
Còn chưa hỏi hết câu, khuôn mặt anh hiện lên tia kinh ngạc..
" Là cô ấy sao? "
Chính là cô gái ngày hôm đó trong buổi triển lãm đá quý của 4 năm trước, người đã khiến cho anh phải thán phục và có con mắt nhìn khác về ngành đá quý.
Người đàn ông trẻ tuổi này chính là Lục Minh Tử Duệ. Anh là một thiếu gia lạnh lùng, quyết đoán, tuyệt tình với vẻ bề ngoài luôn luôn cô độc.
Ngoài gia đình, anh chưa từng quan tâm tới ai. Vậy mà từ lúc đó, khi nhìn thấy cô gái đứng trong hội triển lãm thao thao bất tuyệt về ngành đá quý, nét mặt rạng rỡ ngây thơ..nụ cười trong sáng..cô quá giản dị so với bao người con gái khác..
Hình dáng đó làm tim anh run lên, trật đi một nhịp, cho đến hôm nay lần thứ hai anh gặp lại cô, hơn 4 năm trôi qua cô giờ đây vẫn ko khác trước là bao...
Anh còn đang mải suy nghĩ, thì giọng nói cảm ơn của cô gái làm anh hoàn hồn..
" Cảm ơn anh! Thật ngại quá, tôi không sao rồi. "
Chu Thanh Vũ lui ra tạo khoảng cách với Lục Minh Tử Duệ.
" Ồ..không sao! Tôi không thấy phiền. " Anh khẽ lắc đầu rồi trả lời.
" Vậy tôi đi trước nhé "..nói đoạn Chu Thanh Vũ xoay người rời đi..
" Khoan đã..." Lục Minh Tử Duệ vội gọi cô lại..anh nói :
" Tiểu thư à ! Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, trời cũng đã khuya mà lại sắp mưa lớn nữa, hay là để tôi đưa cô về được không ? "
" Không cần vậy đâu...tôi không.." Chu Thanh Vũ định nói không muốn phiền hà đến anh.
" Lần đầu tiên mới gặp, không quen biết gì sao có thể đi chung xe về. "
Nhưng lại ngưng nói tiếp vì nhìn đến bên ngoài, cô thấy những tên kia vẫn chưa có ý định từ bỏ, sống lưng cảm thấy như lạnh buốt, cô sợ run lên. Nhìn lại bên này, người đàn ông trước mắt cô nhìn có vẻ ngay thẳng, không có ý định hại mình nên cô gật đầu đồng ý.
Mưa chợt nặng hạt, hai người vội chạy vào tầng hầm để xe của nhà hàng. Khi hai người đến gần xe của anh, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đưa tay lấy điện thoại trong túi xách ra rồi gọi về nhà.
Đầu dây bên kia..
" Tiểu Vũ à ! con đang ở đâu, có biết ba mẹ lo lắm không? "
" Mẹ ! con không sao, một lát nữa con về.! Ba Mẹ yên tâm nhé..! " nói đoạn cô cúp điện thoại.. Quay qua nhìn anh, cô hỏi :
" Thật ngại quá..anh có thể cho tôi biết tên anh không? "
" Tôi tên Lục Minh Tử Duệ !! " anh trả lời ngắn gọn..
" Hả..?? Lục Minh Tử Duệ sao!! cái tên thật đẹp.." Chu Thanh Vũ nói thầm trong lòng..
Lát sau cô mới nói :
" À anh Lục ..thật ra tôi gặp chút rắc rối. Tôi đang bị một nhóm người theo dõi .. nếu anh đưa tôi về anh9o⁰ cũng bị liên lụy ...tôi không..."
Còn chưa nói hết câu..cô bị anh phản đối... anh nói lớn :
" Đường đường là một người đàn ông, sao có thể để một cô gái về một mình trong khi mưa lớn như vậy chứ ? thôi cô mau lên xe đi.. "
Anh cho cô ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn xong..anh nhìn ra hướng cửa nhà hàng, khuôn mặt anh trở nên âm trầm..
Thật ra khi cô vừa chạy tới cửa chính nhà hàng, anh đã phát hiện ra rằng không chỉ có một tốp người đuổi theo cô, mà bên trong nhà hàng lúc anh đang ngồi, cũng có một nhóm nữa..có lẽ cũng là nhắm vào anh rồi đi, thật đáng ghét..
Mở cửa xe, anh ngồi vào ghế lái, trong đêm tối chiếc Maybach xuyên qua làn mưa to cùng sấm chớp đầy trời băng lên lộ lớn..
Xe chạy được một đoạn..
Trong xe Chu Thanh Vũ cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt tái nhợt, cả người đều khó chịu.Thấy vậy Lục Minh Tử Duệ hỏi:
" Cô không sao chứ ? "
" Tôi không sao !! " Cô khẽ đáp lại, rồi nhắm mắt lại thiếp đi..
Đến một ngã rẽ lớn ít xe qua lại, Lục Minh Tử Duệ cho xe tăng tốc. Vì mưa quá lớn, anh không thể lái xe nhanh hơn..nhưng cũng không dám đi chậm. Anh biết xe của anh đang bị hai chiếc xe màu đen khác bám theo.
Khẽ lay Chu Thanh Vũ tỉnh anh nhỏ giọng..
" Chúng ta đang bị bám đuôi cô chuẩn bị tinh thần chưa..? "
Chu Thanh Vũ bừng tỉnh..
" Anh nói cái gì ! "
Tuy có hơi hoảng sợ nhưng cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh cô hỏi :
"Tại sao có đến hai chiếc theo dõi chúng ta..chẳng lẽ là bọn chúng nhắm vào anh luôn sao.?? "
" Ừm.." anh gật đầu trả lời.
" Vậy bây giờ làm sao..??" Chu Thanh Vũ sốt ruột hỏi anh.
Nhìn Chu Thanh Vũ anh chỉ nói ngắn gọn :
" Tùy cơ ứng biến.."
Cả hai người còn chưa kịp nói tiếp..thì..
Đoàng !! Đoàng !!
Hai phát súng liên tiếp bắn về phía xe họ ..bánh xe trúng đạn xì lốp khiến xe họ mất thăng bằng chạy xiên xẹo trên đường..
Hai chiếc xe màu đen vẫn bám theo gay gắt. Đến đoạn đường có giải phân cách, hai bên đường không có một ngôi nhà, chỉ có cây cối um tùm ..xa hơn chính là bờ sông lớn..con sông chảy lượn quanh Hải Thành..
Lại nghe thêm tiếng súng nổ, chết tiệt thật vậy mà bọn chúng lại dùng súng.
Lục Minh Tử Duệ thầm mắng khốn kiếp.. Sát ý bọn chúng quá rõ ràng chính là muốn giết luôn cả hai người bọn họ.
Đoàng !!
Lại một phát súng nữa..viên đạn xuyên kiếng sượt qua đầu Lục Minh Tử Duệ..Chu Thanh Vũ cả kinh, hét lên...
" Anh có sao không? "
" Không sao " Lục Minh Tử Duệ nở một nụ cười trấn an cô.
Anh thế vậy mà còn cười được nữa, cô thật hết nói với người đàn ông này mà.. Đột nhiên xe bị loạng choạng rồi ngừng chạy.. đâm vào giải phân cách..
" Xuống xe nhanh lên.." anh vừa tháo dây an toàn cho cô vừa nói gấp..
Hai người vội lao ra khỏi cửa xe, leo qua dải phân cách rồi băng vào rừng cây um tùm bên đường..
Hai đám người đuổi kịp tới, thấy trên xe ko có người.. biết bọn họ chạy vào rừng cây, nên cũng leo qua rào chắn để truy tìm..
Trong rừng cây, mưa to kèm theo tiếng sấm. Chu Thanh vũ run lên vì lạnh, nhưng họ vẫn phải trốn vì trong tay hai người họ không có vũ khí..
Thấy cô lạnh, anh cởi áo khoác của mình mặc thêm cho cô rồi tiếp tục tiến về phía trước. Hành động gấp gáp này của anh làm cô thấy lòng thật ấm.
Thật nhiều tiếng bước chân đuổi theo phía sau, Chu Thanh Vũ co rúm người lại, cô thầm than " không xong rồi..."
Chợt nghe tiếng súng nổ, cô bịt hai tai lại. Một lúc lại ngửi thấy mùi máu tươi từ trên cổ mình chảy xuống.
Nhưng sao cô lại không thấy đau nha, Chu Thanh Vũ hốt hoảng..
" A.. anh trúng đạn rồi là vì che chở cho cô sao? Cô chỉ là xa lạ với anh mà thôi, sao anh lại ngốc vậy chứ..? "
Hai người cố chạy đến gần bờ sông..cùng đường rồi. Vết thương của anh lại tứa máu..lúc này anh mới nhỏ giọng hỏi cô :
" Em có thể cho tôi biết tên không ? "
" Tên sao..? "
Chu Thanh Vũ bất ngờ, giờ này mà anh con hỏi tên nữa. Cô nhìn anh vì mình mà bị thương, nước mắt cô trào ra.
Tuy nhìn không rõ nét mặt anh lúc này, nhưng cô biết anh cũng mệt, hơn nữa còn đau hơn cô vì vết thương trên bả vai..cô nói :
" Tôi tên Chu Thanh Vũ ! Thanh trong "thiên thanh" Vũ trong "Vân Vũ" ! "
" Chu Thanh Vũ sao? Tên thật hay ! " nói rồi anh thì thầm vào tai cô :
" Thật ra... thật ra..Tôi ...Lục Minh Tử Duệ.. đã thích em từ rất lâu rồi. "
Bình luận truyện