Trọng Sinh Đến Nông Gia
Chương 1
“…Cô nhỏ giọng một chút, cậu chủ còn đang ngủ.”
“… Giờ không ăn cơm trưa sao?”
“… Ai biết? Tối qua lại phát bệnh, đau cả đêm, vừa mới ngủ được một chút, cô đừng đi làm phiền.”
Tiếng mưa rơi trên tảng đá, có chút âm thanh như giày cao gót của phụ nữ, bảo mẫu hạ giọng đi xa dần, Thẩm Thiên Úc ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở to mắt.
Ngực đau đớn đến khó chịu còn mang theo cảm giác buồn nôn bị đè nén. Vì sợ người trong phòng cảm lạnh nên cửa sổ đều đóng hết khiến người không thở nổi. Thẩm Thiên Úc giãy dụa ngồi dậy, tựa vào đầu giường lạnh lẽo. Cảm giác lạnh như băng làm dịu đi cơn đau của hắn. Nhưng chỉ với động tác như vậy cũng khiến hắn chảy mồ hôi ròng ròng.
Mưa đêm qua rất lớn, có thể nghe thấy tiếng tí tách trên mái nhà, hôm nay lại nhỏ đi. Thẩm Thiên Úc thất thần nhìn hoa sen xinh đẹp ngoài cửa, nhìn con đường ướt át dưới mưa.
“… Bác sĩ nói không chống đỡ được đến sang năm, trên phổi đều là vết nứt, ảnh chụp x-quang giống như người nghiện thuốc lá vài chục năm, không biết có lây không đây.”
“Mỗi ngày ho khan khổ sở biết bao. Đừng đi viện nữa, chết thì chết ở nhà, sau đó mang về nhà chôn…”
“Anh nói đưa nó về sao?”
“Lá rụng vẫn phải về…”
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại, bình tĩnh nghe cha mẹ thảo luận cái chết của mình. Cổ họng hắn vừa ngứa vừa đau đến mức nước mắt chảy ra, lại vẫn không nhịn được ho một tiếng, âm thanh bên ngoài liền dừng lại.
Một mình hắn nằm nghiêng trên giường, áo ngủ màu trắng phủ trên thân thể thiếu niên. Trên mặt Thẩm Thiên Úc là màu trắng bệch vì lâu ngày không tiếp xúc với mặt trời, vì trắng nên đôi mắt càng có màu đen, đen không một tia sáng.
Tuyệt vọng, thống khổ, thê lương, bi thương…
Thẩm Thiên Úc chậm rãi nhắm hai mắt lại, bên thái dương chảy ra một giọng mồ hôi. Hắn thương tâm mà nghĩ, vì sao cha mẹ đối với việc tử vong của hắn lại lạnh nhạt như vậy. Có điều loại cảm giác thương tâm này tích lũy tới một mức độ nhất định, ngược lại có thể làm cho người ta không cảm thụ được sự tồn tại của nó nữa.
Song sắt ở ngoài sân ngăn cách mảnh đất trời này với thế giới bên ngoài, người từ bên ngoài đi qua nơi này sẽ bị kiến trúc nguy nga khí thế làm rung động. Nhưng lại chẳng biết, thiếu niên mười tám tuổi nằm trong này, lòng cỡ nào thê lương.
Thẩm Thiên Úc không qua được mùa đông.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh, loại thời tiết này chẳng ai muốn ra cửa, càng có người lười biếng, trực tiếp hắt nước bẩn ra đường. Trời lạnh đến nỗi nước đông lại ngay.
Thẩm Thiên Úc mệt mỏi nằm trên giường, suy yếu mà thở dốc. Ánh mắt hắn ướt át, mê mang trợn to, nhìn vào hư không, trầm mặc yên lặng.
Từ bây giờ trở đi hắn sẽ không bao giờ phải khó chịu, không cần cả đêm mất ngủ, không cần luôn luôn ho khan, không cần nghe bác sĩ nói, lại không cần để kim truyền dịch đâm vào mạch máu.
Thẩm Thiên Úc biết rõ rằng hắn sắp chết. Hắn thản nhiên tiếp nhận vận mệnh của mình, cảm giác được bình yên hiếm có.
Gió lạnh ngoài cửa sổ không bay vào được, Thẩm Thiên Úc muốn nâng thân thể vô lực này lên, hít một hơi không khí tươi mát bên ngoài.
Cả đời này, hắn từng có vô số nguyện vọng khó có thể thực hiện được. Ví dụ như chạy nhảy dưới ánh mặt trời, ví dụ như bung dù đứng yên dưới cơn mưa mùa thu, ví dụ như đến.. xem hoa cỏ, lại ví dụ như, trong mùa đông rét lạnh, nằm ngửa mặt trên tuyết, nếm thử hương vị băng tuyết.
Thẩm Thiên Úc thở dài, hắn biết đó là không thể, trong mười tám năm nay, ngay cả một nguyện vọng hắn cũng không thể thực hiện được.Vì thế bất đắc dĩ mà buông tay xuống, rốt cục nhắm mắt lại.
Trong phòng yên ắng, suy nghĩ của Thẩm Thiên Úc dần trống trải, có gì đó bay ra từ thân thể, hắn cảm thấy thoải mái cực kỳ, cái chết hình như cũng không đáng sợ cho lắm. Chỉ là xung quanh rất yên lặng, không có một người vì hắn khóc. Cha của hắn, mẹ của hắn, bảo mẫu… vì đứa con âm trầm ít nói này mà không yêu thương mấy. Ánh mắt Thẩm Thiên Úc nóng lên, có gì đó rơi từ hốc mắt, rơi xuống mặt rồi lại trở nên lạnh lẽo.
Hắn vì chính mình chảy một giọt nước mắt, với mùa đông tuổi mười tám, bi thương rời xa nhân thế.
Thẩm Thiên Úc chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế, hắn cứ như đang bay lên, cho dù không mở mắt cũng có thể tưởng tượng được sự vật bên người đều nhỏ lại. Hắn cảm thấy như mình sắp bay lên thiên đường, ý tưởng này khiến hắn vô cùng an lòng. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn lại thấy mình đang bị rơi xuống cực nhanh, giống như bị vứt xuống vực sâu không đáy.
Thẩm Thiên Úc ngày càng sợ hãi, hắn thở dồn dập, vặn vẹo, liều mạng giãy dụa.
Đột nhiên hắn phát hiện, giật giật thân thể của mình, sau đó hé miệng phát ra một tiếng khóc nỉ non như trẻ con.
Thẩm Thiên Úc sợ ngây người, mắt của hắn như bị dính lại, cố gắng thế nào cũng không mở ra được, thân thể hắn trở nên mềm mại vô lực, dính dính vô cùng khó chịu.
Âm thanh nỉ non khóc như truyền từ miệng Thẩm Thiên Úc đến, nhưng hắn cảm thấy rất mơ hồ, chẳng được bao lâu, hắn cũng vì mệt nhọc nên ngủ đi mất.
Lần thứ hai Thẩm Thiên Úc mở mắt, chấn kinh một thời gian thật dài, hắn khó khăn di động cái cổ của mình, một khắc kia hắn nghi ngờ đại não của mình có phải bị thương tổn gì đó không, bởi vì hắn không có cách nào phân biệt lớn nhỏ, hắn nhìn vào bàn tay của mình – giống như một quả trứng gà, ngón tay giống móng gà ngắn ngủn, trên mu bàn tay còn có cảm giác mập mạp của trẻ con.
Thẩm Thiên Úc trừng lớn hai mắt, vốn định mở miệng nói chuyện, lại phát hiện mình không thể nói, chỉ có thể kêu nha nha hai tiếng. Phổi của hắn không khó chịu chút nào. Thẩm Thiên Úc hít sâu hai cái, thậm chí có ảo giác của một thân thể khỏe mạnh, bệnh phổi tra tấn hắn kiếp trước đột nhiên khỏi, hắn cảm thấy không thể tin được.
Âm thanh này đưa một người phụ nữ đến đây. Trên đầu cô bọc một khăn lông màu trắng giống như bị bệnh, nhưng biểu tình trên mặt là vô cùng hạnh phúc. Cô ôm Thẩm Thiên Úc lên, hôn lên má của hắn.
“Con ngoan.” Người phụ nữ cười như một đóa hoa, trong tiếng gọi có ngọt ngào không thể che giấu, “Gọi mẹ đi –“
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ chưa từng xuất hiện trong kiếp trước, Thẩm Thiên Úc rốt cục hiểu được điều gì. Hắn đang làm ra một phỏng đoán liều lĩnh, hắn nghĩ, mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại hắn có thể đã trọng sinh vào lúc còn nhỏ.
Thẩm Thiên Úc giật giật tay của mình, người phụ nữ liền cầm tay hắn lên hôn. Cô tràn ngập tình yêu mà thân cận con trai mình, hôn lên hai má thơm ngọt ngào cùng bàn tay thịt thịt của hắn, qua một lúc, có người bên ngoài gọi ‘Vưu Kim Liên” người phụ nữ lên tiếng, buông Thẩm Thiên Úc xuống rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Thẩm Thiên Úc có chút rung động, người này không phải là mẹ hắn kiếp trước, thậm chí hắn chưa từng thấy qua người tên là Vưu Kim Liên này, nhưng Thẩm Thiên Úc biết, chính người này mới là mẹ đẻ của hắn.
Kiếp trước gia cảnh của Thẩm Thiên Úc vô cùng giàu sàng nhưng hắn lại không thân với cha mẹ, Thẩm Thiên Úc cho rằng bởi vì mình không biểu đạt tốt nên không làm cho cha mẹ vui. Nhưng hiện tại hắn biết, hóa ra hắn không phải là con ruột của cha mẹ kiếp trước. Trách không được kiếp trước cha họ Hà, mà hắn lại họ Thẩm.
Thẩm Thiên Úc có chút xót xa mà nghĩ, cha mẹ kiếp trước vốn không coi hắn là con ruột. Cho đến chết, cha mẹ cũng không vì hắn mà chảy một giọt nước mắt.
Sự thân thiết của Vưu Kim Liên khiến hắn cảm động. Ở trong ký ức của hắn, chưa bao giờ có ngươi ôm hắn như vậy, dùng cái loại ôm dốc hết toàn lực này mà đến gần gũi hắn. Mẹ hắn vốn không nguyện ý đụng vào tay hắn.
Nhưng Thẩm Thiên Úc không rõ tại sao kiếp trước hắn lại bị đưa đến nhà cha mẹ nuôi. Khi còn bé Thẩm Thiên Úc rất ngốc, nghe nói đến năm tuổi còn không nói được, cái này có phải thật không thì Thẩm Thiên Úc không biết, nhưng Thẩm Thiên Úc biết hắn không có ký ức ngày còn bé. Mỗi lần nhắc tới thơ ấu, Thẩm Thiên Úc đều ngốc lặng sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng, nói không biết.
Cho nên Thẩm Thiên Úc không biết bây giờ là tình huống nào, hắn cũng không biết sau này mình sẽ trải qua cái gì mà có thể khiến người yêu thương con như Vưu Kim Liên lại có thể mang Thẩm Thiên Úc đến nhà người khác.
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt, thân thể hắn còn nhỏ không thể thừa nhận cảm xúc phức tạp như vậy, chỉ trong chốc lát hắn liền nặng nề ngủ say.
Thời gian trôi nhanh, một tuần sau, Thẩm Thiên Úc rốt cục chấp nhận mình đã trọng sinh đến thời điểm vừa mới được sinh ra. Hắn bắt đầu tìm hiểu gia đình này.
Mẹ của hắn là một phụ nữ nhà nông, mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, buổi ở nhà kéo sợi, không gặp qua cha hắn, đại khái là ra ngoài làm công.
Ngoài cha mẹ, trong nhà hắn còn có một cụ cố, ông bà ngoại đều ở nhà bác cả.
Sau đó cụ cố thoạt nhìn phi thường nghiêm túc kia đặt tên cho Thẩm Thiên Úc, chữ Thiên, đệm Úc, ý là cây cỏ um tùm.
Một tháng sau khi sinh, Thẩm Thiên Úc được mẹ bế ra ngoài phòng phơi nắng. Hắn còn rất nhỏ, ngay cả ánh mặt trời như vậy cũng có thể làm mắt hắn tổn thương. Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại nhưng bắt đầu run rẩy nhẹ nhàng.
Đã bao lâu rồi hắn chưa được cảm nhận ánh mặt trời như vậy?
Đã bao lầu rồi hắn chưa được người nào ôm như vậy?
Mẹ cười hôn hai má non nớt của hắn, dùng tay che ánh nắng trước mắt của hắn. Ánh mặt trời mang bóng dáng họ kéo dài thật dài.
Lúc này, một giọng trẻ con trong trẻo phá tan không gian yên tĩnh này.
Một người đàn ông cười nói:
“Chị mang Thiên Úc đi chơi à?”
Vưu Kim Liên vội đứng lên, cũng cười, nói: “Cũng không hẳn, ánh mặt trời hôm nay rất tốt.”
Vưu Kim Liên ôm Thẩm Thiên Úc, đùa hắn: “Gọi cậu hai.”
Thẩm Thiên Úc đương nhiên không thể nói, hắn chỉ là nhìn người đàn ông gầy gầy anh tuấn trước mặt này, còn có đứa bé trai mà người này đang dắt tay.
Đứa bé kia ánh mắt thực lớn, làn da ngăm đen, sợ hãi mà nhìn Vưu Kim Liên cùng Thẩm Thiên Úc.
Khi đó Thẩm Thiên Úc còn không biết sau này mình và đứa nhỏ này có liên lụy nhiều như vậy. Hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá đen, mặc dù có chút sợ hãi nhưng trong thân thể vẫn ẩn chứa sức sống khỏe mạnh.
Tràn ngập hơi thở dã tính cùng quê mùa.
Vưu Kim Liên đổi tay ôm Thẩm Thiên Úc, có chút không khách khí nói: “Đây là con của Trần quả phụ đi? Cậu như thế nào… như thế nào lại không biết xấu hổ? Em trai à, như vậy không tốt đâu.”
“Chị!” Vưu Kim Liên còn chưa nói xong đã bị Vưu Kim Cần chặn ngang, Vưu Kim Cần chính là tên của cậu hai Thẩm Thiên Úc, “Đừng nói những lời này trước mặt trẻ con.”
Thẩm Thiên Úc phơi nắng ấm áp mệt mỏi muốn ngủ, một lát sau hắn liền nhắm mắt lại.
Hắn không biết được mẹ ôm vào phòng lúc nào, từ những gì bọn họ nói chuyện, Thẩm Thiên Úc biết cậu hai anh tuấn cường tráng của hắn kia thế nhưng lại thích Trần quả phụ trong thôn. Mà đứa bé kia, chính là con trai của quả phụ.
“… Giờ không ăn cơm trưa sao?”
“… Ai biết? Tối qua lại phát bệnh, đau cả đêm, vừa mới ngủ được một chút, cô đừng đi làm phiền.”
Tiếng mưa rơi trên tảng đá, có chút âm thanh như giày cao gót của phụ nữ, bảo mẫu hạ giọng đi xa dần, Thẩm Thiên Úc ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở to mắt.
Ngực đau đớn đến khó chịu còn mang theo cảm giác buồn nôn bị đè nén. Vì sợ người trong phòng cảm lạnh nên cửa sổ đều đóng hết khiến người không thở nổi. Thẩm Thiên Úc giãy dụa ngồi dậy, tựa vào đầu giường lạnh lẽo. Cảm giác lạnh như băng làm dịu đi cơn đau của hắn. Nhưng chỉ với động tác như vậy cũng khiến hắn chảy mồ hôi ròng ròng.
Mưa đêm qua rất lớn, có thể nghe thấy tiếng tí tách trên mái nhà, hôm nay lại nhỏ đi. Thẩm Thiên Úc thất thần nhìn hoa sen xinh đẹp ngoài cửa, nhìn con đường ướt át dưới mưa.
“… Bác sĩ nói không chống đỡ được đến sang năm, trên phổi đều là vết nứt, ảnh chụp x-quang giống như người nghiện thuốc lá vài chục năm, không biết có lây không đây.”
“Mỗi ngày ho khan khổ sở biết bao. Đừng đi viện nữa, chết thì chết ở nhà, sau đó mang về nhà chôn…”
“Anh nói đưa nó về sao?”
“Lá rụng vẫn phải về…”
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại, bình tĩnh nghe cha mẹ thảo luận cái chết của mình. Cổ họng hắn vừa ngứa vừa đau đến mức nước mắt chảy ra, lại vẫn không nhịn được ho một tiếng, âm thanh bên ngoài liền dừng lại.
Một mình hắn nằm nghiêng trên giường, áo ngủ màu trắng phủ trên thân thể thiếu niên. Trên mặt Thẩm Thiên Úc là màu trắng bệch vì lâu ngày không tiếp xúc với mặt trời, vì trắng nên đôi mắt càng có màu đen, đen không một tia sáng.
Tuyệt vọng, thống khổ, thê lương, bi thương…
Thẩm Thiên Úc chậm rãi nhắm hai mắt lại, bên thái dương chảy ra một giọng mồ hôi. Hắn thương tâm mà nghĩ, vì sao cha mẹ đối với việc tử vong của hắn lại lạnh nhạt như vậy. Có điều loại cảm giác thương tâm này tích lũy tới một mức độ nhất định, ngược lại có thể làm cho người ta không cảm thụ được sự tồn tại của nó nữa.
Song sắt ở ngoài sân ngăn cách mảnh đất trời này với thế giới bên ngoài, người từ bên ngoài đi qua nơi này sẽ bị kiến trúc nguy nga khí thế làm rung động. Nhưng lại chẳng biết, thiếu niên mười tám tuổi nằm trong này, lòng cỡ nào thê lương.
Thẩm Thiên Úc không qua được mùa đông.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh, loại thời tiết này chẳng ai muốn ra cửa, càng có người lười biếng, trực tiếp hắt nước bẩn ra đường. Trời lạnh đến nỗi nước đông lại ngay.
Thẩm Thiên Úc mệt mỏi nằm trên giường, suy yếu mà thở dốc. Ánh mắt hắn ướt át, mê mang trợn to, nhìn vào hư không, trầm mặc yên lặng.
Từ bây giờ trở đi hắn sẽ không bao giờ phải khó chịu, không cần cả đêm mất ngủ, không cần luôn luôn ho khan, không cần nghe bác sĩ nói, lại không cần để kim truyền dịch đâm vào mạch máu.
Thẩm Thiên Úc biết rõ rằng hắn sắp chết. Hắn thản nhiên tiếp nhận vận mệnh của mình, cảm giác được bình yên hiếm có.
Gió lạnh ngoài cửa sổ không bay vào được, Thẩm Thiên Úc muốn nâng thân thể vô lực này lên, hít một hơi không khí tươi mát bên ngoài.
Cả đời này, hắn từng có vô số nguyện vọng khó có thể thực hiện được. Ví dụ như chạy nhảy dưới ánh mặt trời, ví dụ như bung dù đứng yên dưới cơn mưa mùa thu, ví dụ như đến.. xem hoa cỏ, lại ví dụ như, trong mùa đông rét lạnh, nằm ngửa mặt trên tuyết, nếm thử hương vị băng tuyết.
Thẩm Thiên Úc thở dài, hắn biết đó là không thể, trong mười tám năm nay, ngay cả một nguyện vọng hắn cũng không thể thực hiện được.Vì thế bất đắc dĩ mà buông tay xuống, rốt cục nhắm mắt lại.
Trong phòng yên ắng, suy nghĩ của Thẩm Thiên Úc dần trống trải, có gì đó bay ra từ thân thể, hắn cảm thấy thoải mái cực kỳ, cái chết hình như cũng không đáng sợ cho lắm. Chỉ là xung quanh rất yên lặng, không có một người vì hắn khóc. Cha của hắn, mẹ của hắn, bảo mẫu… vì đứa con âm trầm ít nói này mà không yêu thương mấy. Ánh mắt Thẩm Thiên Úc nóng lên, có gì đó rơi từ hốc mắt, rơi xuống mặt rồi lại trở nên lạnh lẽo.
Hắn vì chính mình chảy một giọt nước mắt, với mùa đông tuổi mười tám, bi thương rời xa nhân thế.
Thẩm Thiên Úc chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế, hắn cứ như đang bay lên, cho dù không mở mắt cũng có thể tưởng tượng được sự vật bên người đều nhỏ lại. Hắn cảm thấy như mình sắp bay lên thiên đường, ý tưởng này khiến hắn vô cùng an lòng. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn lại thấy mình đang bị rơi xuống cực nhanh, giống như bị vứt xuống vực sâu không đáy.
Thẩm Thiên Úc ngày càng sợ hãi, hắn thở dồn dập, vặn vẹo, liều mạng giãy dụa.
Đột nhiên hắn phát hiện, giật giật thân thể của mình, sau đó hé miệng phát ra một tiếng khóc nỉ non như trẻ con.
Thẩm Thiên Úc sợ ngây người, mắt của hắn như bị dính lại, cố gắng thế nào cũng không mở ra được, thân thể hắn trở nên mềm mại vô lực, dính dính vô cùng khó chịu.
Âm thanh nỉ non khóc như truyền từ miệng Thẩm Thiên Úc đến, nhưng hắn cảm thấy rất mơ hồ, chẳng được bao lâu, hắn cũng vì mệt nhọc nên ngủ đi mất.
Lần thứ hai Thẩm Thiên Úc mở mắt, chấn kinh một thời gian thật dài, hắn khó khăn di động cái cổ của mình, một khắc kia hắn nghi ngờ đại não của mình có phải bị thương tổn gì đó không, bởi vì hắn không có cách nào phân biệt lớn nhỏ, hắn nhìn vào bàn tay của mình – giống như một quả trứng gà, ngón tay giống móng gà ngắn ngủn, trên mu bàn tay còn có cảm giác mập mạp của trẻ con.
Thẩm Thiên Úc trừng lớn hai mắt, vốn định mở miệng nói chuyện, lại phát hiện mình không thể nói, chỉ có thể kêu nha nha hai tiếng. Phổi của hắn không khó chịu chút nào. Thẩm Thiên Úc hít sâu hai cái, thậm chí có ảo giác của một thân thể khỏe mạnh, bệnh phổi tra tấn hắn kiếp trước đột nhiên khỏi, hắn cảm thấy không thể tin được.
Âm thanh này đưa một người phụ nữ đến đây. Trên đầu cô bọc một khăn lông màu trắng giống như bị bệnh, nhưng biểu tình trên mặt là vô cùng hạnh phúc. Cô ôm Thẩm Thiên Úc lên, hôn lên má của hắn.
“Con ngoan.” Người phụ nữ cười như một đóa hoa, trong tiếng gọi có ngọt ngào không thể che giấu, “Gọi mẹ đi –“
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ chưa từng xuất hiện trong kiếp trước, Thẩm Thiên Úc rốt cục hiểu được điều gì. Hắn đang làm ra một phỏng đoán liều lĩnh, hắn nghĩ, mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại hắn có thể đã trọng sinh vào lúc còn nhỏ.
Thẩm Thiên Úc giật giật tay của mình, người phụ nữ liền cầm tay hắn lên hôn. Cô tràn ngập tình yêu mà thân cận con trai mình, hôn lên hai má thơm ngọt ngào cùng bàn tay thịt thịt của hắn, qua một lúc, có người bên ngoài gọi ‘Vưu Kim Liên” người phụ nữ lên tiếng, buông Thẩm Thiên Úc xuống rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Thẩm Thiên Úc có chút rung động, người này không phải là mẹ hắn kiếp trước, thậm chí hắn chưa từng thấy qua người tên là Vưu Kim Liên này, nhưng Thẩm Thiên Úc biết, chính người này mới là mẹ đẻ của hắn.
Kiếp trước gia cảnh của Thẩm Thiên Úc vô cùng giàu sàng nhưng hắn lại không thân với cha mẹ, Thẩm Thiên Úc cho rằng bởi vì mình không biểu đạt tốt nên không làm cho cha mẹ vui. Nhưng hiện tại hắn biết, hóa ra hắn không phải là con ruột của cha mẹ kiếp trước. Trách không được kiếp trước cha họ Hà, mà hắn lại họ Thẩm.
Thẩm Thiên Úc có chút xót xa mà nghĩ, cha mẹ kiếp trước vốn không coi hắn là con ruột. Cho đến chết, cha mẹ cũng không vì hắn mà chảy một giọt nước mắt.
Sự thân thiết của Vưu Kim Liên khiến hắn cảm động. Ở trong ký ức của hắn, chưa bao giờ có ngươi ôm hắn như vậy, dùng cái loại ôm dốc hết toàn lực này mà đến gần gũi hắn. Mẹ hắn vốn không nguyện ý đụng vào tay hắn.
Nhưng Thẩm Thiên Úc không rõ tại sao kiếp trước hắn lại bị đưa đến nhà cha mẹ nuôi. Khi còn bé Thẩm Thiên Úc rất ngốc, nghe nói đến năm tuổi còn không nói được, cái này có phải thật không thì Thẩm Thiên Úc không biết, nhưng Thẩm Thiên Úc biết hắn không có ký ức ngày còn bé. Mỗi lần nhắc tới thơ ấu, Thẩm Thiên Úc đều ngốc lặng sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng, nói không biết.
Cho nên Thẩm Thiên Úc không biết bây giờ là tình huống nào, hắn cũng không biết sau này mình sẽ trải qua cái gì mà có thể khiến người yêu thương con như Vưu Kim Liên lại có thể mang Thẩm Thiên Úc đến nhà người khác.
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt, thân thể hắn còn nhỏ không thể thừa nhận cảm xúc phức tạp như vậy, chỉ trong chốc lát hắn liền nặng nề ngủ say.
Thời gian trôi nhanh, một tuần sau, Thẩm Thiên Úc rốt cục chấp nhận mình đã trọng sinh đến thời điểm vừa mới được sinh ra. Hắn bắt đầu tìm hiểu gia đình này.
Mẹ của hắn là một phụ nữ nhà nông, mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, buổi ở nhà kéo sợi, không gặp qua cha hắn, đại khái là ra ngoài làm công.
Ngoài cha mẹ, trong nhà hắn còn có một cụ cố, ông bà ngoại đều ở nhà bác cả.
Sau đó cụ cố thoạt nhìn phi thường nghiêm túc kia đặt tên cho Thẩm Thiên Úc, chữ Thiên, đệm Úc, ý là cây cỏ um tùm.
Một tháng sau khi sinh, Thẩm Thiên Úc được mẹ bế ra ngoài phòng phơi nắng. Hắn còn rất nhỏ, ngay cả ánh mặt trời như vậy cũng có thể làm mắt hắn tổn thương. Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại nhưng bắt đầu run rẩy nhẹ nhàng.
Đã bao lâu rồi hắn chưa được cảm nhận ánh mặt trời như vậy?
Đã bao lầu rồi hắn chưa được người nào ôm như vậy?
Mẹ cười hôn hai má non nớt của hắn, dùng tay che ánh nắng trước mắt của hắn. Ánh mặt trời mang bóng dáng họ kéo dài thật dài.
Lúc này, một giọng trẻ con trong trẻo phá tan không gian yên tĩnh này.
Một người đàn ông cười nói:
“Chị mang Thiên Úc đi chơi à?”
Vưu Kim Liên vội đứng lên, cũng cười, nói: “Cũng không hẳn, ánh mặt trời hôm nay rất tốt.”
Vưu Kim Liên ôm Thẩm Thiên Úc, đùa hắn: “Gọi cậu hai.”
Thẩm Thiên Úc đương nhiên không thể nói, hắn chỉ là nhìn người đàn ông gầy gầy anh tuấn trước mặt này, còn có đứa bé trai mà người này đang dắt tay.
Đứa bé kia ánh mắt thực lớn, làn da ngăm đen, sợ hãi mà nhìn Vưu Kim Liên cùng Thẩm Thiên Úc.
Khi đó Thẩm Thiên Úc còn không biết sau này mình và đứa nhỏ này có liên lụy nhiều như vậy. Hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá đen, mặc dù có chút sợ hãi nhưng trong thân thể vẫn ẩn chứa sức sống khỏe mạnh.
Tràn ngập hơi thở dã tính cùng quê mùa.
Vưu Kim Liên đổi tay ôm Thẩm Thiên Úc, có chút không khách khí nói: “Đây là con của Trần quả phụ đi? Cậu như thế nào… như thế nào lại không biết xấu hổ? Em trai à, như vậy không tốt đâu.”
“Chị!” Vưu Kim Liên còn chưa nói xong đã bị Vưu Kim Cần chặn ngang, Vưu Kim Cần chính là tên của cậu hai Thẩm Thiên Úc, “Đừng nói những lời này trước mặt trẻ con.”
Thẩm Thiên Úc phơi nắng ấm áp mệt mỏi muốn ngủ, một lát sau hắn liền nhắm mắt lại.
Hắn không biết được mẹ ôm vào phòng lúc nào, từ những gì bọn họ nói chuyện, Thẩm Thiên Úc biết cậu hai anh tuấn cường tráng của hắn kia thế nhưng lại thích Trần quả phụ trong thôn. Mà đứa bé kia, chính là con trai của quả phụ.
Bình luận truyện