Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 40: Khiêu khích
Cửa hàng vải Cẩm Tú, không chỉ có trong Lương Nguyệt quốc, thậm chí ở mấy nước khác, cũng có chi nhánh.
Ở Lạc thành cửa hàng vải Cẩm Tú ở trong và ngoài thành đều có chi nhánh, cửa hàng vải Cẩm Tú chất lượng vải rất tốt, rất nổi danh ở trong giới. Trong này vải vóc được xếp từ thấp đến cao, không chỉ có làm hài lòng bình dân, cho dù là quan to quý nhân, tiến vào tuyển chọn cũng không thể không hài lòng.
Cửa hàng vài Cẩm Tú bên trong ngoài vải vóc ra, còn có màu sắc ánh sáng, kiểu dáng hoa văn, đều được người dân ở trong nước yêu thích, bởi vậy, khi An Á Phi bị Lục Hàn Tình dắt tới cửa hàng vải Cẩm Tú ở ngoại thành, nhìn thấy số lượng người chen chúc ở bên trong liền bị dọa.
“Như vậy có quá thịnh vượng hay không.” Nhìn thấy đám người chen chúc ở trước mắt, An Á Phi trợn mắt há mồm, mặt trận này, quả thực có thể so với sự thịnh vượng của thương trường ở hiện đại.
Lục Hàn Tình nhíu mày một chút, lập tức bất đắc dĩ cười, hắn làm sao lại quên, “Phi nhi, hôm nay chúng ta có thể là không thể lựa chọn vải vóc được rồi.”
An Á Phi nghe vậy cũng chỉ là gật gật đầu, cũng không có gì không vui, đối với may quần áo, hắn thật ra cũng không sao cả, chỉ cần mặc được là được, nhưng thật ra mặt trận ở trước mắt này, làm cho hắn có chút tò mò, “Bọn họ là đang làm cái gì?”
Vốn cửa hàng rất rộng, bị đám người này chen chúc, liền biến thành so với chợ còn hẹp hơn.
Ở quầy để vải vóc, đều đứng đầy người, không ít người chen chúc đến mặt đỏ tai hồng, bây giờ là cuối mùa thu, lại nhìn thấy mồ hôi ở trên mặt.
Lục Hàn Tình kéo An Á Phi vào ngực chính mình, cẩn thận đi đến nơi ít người, một bên nói: “Hôm nay là ngày giảm giá một năm một lần của cửa hàng vải Cẩm Tú.”
Gì gì gì???
An Á Phi chớp chớp mắt, ngày giảm giá? “Đây là ý kiến của a cha ngươi?”
Lục Hàn Tình gật đầu, « Những cửa hàng dưới danh nghĩa của Lục gia, cho dù là cửa hàng gạo, cửa hàng vải, tửu lâu, hàng năm đều có một ngày giảm giá. »
An Á Phi thật không nghĩ tới bạn tốt của hắn lại đem nghệ thuật kinh doanh ở hiện đại dời tới cổ đại.
« Đi thôi, Phi nhi, chúng ta đi dạo ở nơi khác, qua hai ngày nữa lại đến. » Lục Hàn Tình ôm người đi ra ngoài cửa hàng.
« Cũng tốt. »
« Hàn Tình ? »
Hai người mới đi ra khỏi cửa của cửa hàng Cẩm Tú, liền chào đón một công tử tuấn tú ngọc diện lâm phong.
« Thật là ngươi, Hàn Tình, ta nghĩ ngươi còn đang ở tại trấn Bắc Khẩu. » Người tới mặc một thân áo dài màu trắng bạc, bên ngoài khoác áo mỏng đồng màu, một đầu tóc đen, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định phát quan ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện giờ tràn đầy kinh hỉ.
Lục Hàn Tình lãnh đạm nhìn về phía người tới, gật gật đầu, « mới trở về được hai người. »
Ti Thiểu Phong cũng không để ý hắn lãnh đạm, trên mặt mang theo một mát ý cười, « Ca hai ngày trước có gửi thư về, nói bọn họ còn đang ở lại trấn Bắc Khẩu, ta nghĩ Hàn Tình ngươi cũng ở lại cùng bọn họ. »
An Á Phi bị Lục Hàn Tình ôm ở trong ngực, nhếch mi nhìn về phía nam nhân một thân quần áo trắng kia, bộ dạng khá tốt, hơn nữa khí chất cũng thực ôn nhu, nhất là cắp mắt kia, ôn ôn nhu nhu.
Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn về phía An Á Phi trong lòng ngực, thấp giọng nói : « Ti Thiểu Phong, nhị công tử Ti gia, là nhị đệ của Thiểu Lan. »
An Á Phi gật đầu, mỉm cười đối với Ti Thiểu Phong, « xin chào. »
Ti Thiểu Phong coi như giờ phút này mới phát hiện ra hắn, cười xin lỗi, « Ngại quá, mới vừa thấy Hàn Tình, thật là vui, không phát hiện ra ngươi. »
An Á Phi nhếch máy, có ý tứ. Thì ra là phẫn trư ăn lão hổ ? nghĩ đến đây, trong lòng hiện lên một tia ác ý thú vị, mặt mày cong cong, thanh âm thả nhẹ, « Không có việc gì, Tình ca ca ở bên ngoài luôn được nhiều người thích như vậy. » Lời nói ôn nhu, thành công làm cho ý cười trên mặt người nào đó cứng đờ.
Mi tâm Lục Hàn Tình nhảy dựng, trong mắt hiện lên mỉm cười, trên mặt cũng không biểu hiện gì.
Ti Thiểu Phong bình phục tình tự trong lòng, lúc này mới cẩn thận nhìn về phía người trước mặt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phu lang tương lai của Lục Hàn Tình, cùng tình báo rất giống nhau, người này tuyệt đối không giống với một tên quê mùa đến từ nông thôn, một thân lãnh đạm cùng hơi thở dịu dàng, làm cho hắn thoạt nhìn giống như đi ra từ nhà phú quý, lại xuất chúng ở bên ngoài, nếu không phải sớm biết chi tiết về hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ người này là công tử nhà đại phú quý.
Ti Thiểu Phong nhìn hắn một cái thật sâu, quay đầu cười với Lục Hàn Tình ở một bên, « Hàn Tình, khó có lúc gặp gỡ, đi uống trà một lúc đi. »
An Á Phi đối với người này không thể không liếc mắt thêm một cái, người này, so với hai huynh đệ Kha gia thì lợi hại hơn nhiều, chỉ cần nắm chắc một phần cảm xúc, so với hai huynh đệ Kha gia kia đã không chỉ cao hơn một bậc.
Thế nhưng hai mắt An Á Phi hơi hơi nheo lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam nhân vẫn đang ôm chính mình, Lục Hàn Tình này, rốt cuộc là có bao nhiêu người thích ?
Hắn một chút cũng không biết người này tốt ở chỗ nào, làm sao mà một người hai người nhìn thấy hắn đều muốn cùng hắn ngồi một xuồng.
Lục Hàn Tình nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy tầm mắt của An Á Phi, nhẹ giong nói : « Phi nhi, muốn đi trở về, hay là muốn đi quán trà ? »
Trong mặt Ti Thiểu Phong hiện lên một mát ánh sáng lạnh, Hàn Tình, thế nhưng để ý người này như vậy ?
An Á Phi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, nam nhân này là cố ý đi, thế nhưng đem lựa chọn vứt cho hắn ? người ta không phải là mời tên kia sao, cùng hắn có quan hệ cái lông gì. Thế nhưng vẫn nói : « Nếu khó gặp gỡ, vậy ngồi một lát đi. »
Hắn thật ra có vài phần hứng thú với người này.
Ba người xoay người đi đến một quán trà ở cách đó không xa, chậm rãi biến mất trong đám người.
Ở một góc đường, Kha Mạo Khiêm nghiêm mặt nhìn ba người chậm rãi biến mất trong đám người, hai đấm nắm chặt, Ti Thiểu Phong ? Không phải nghe nói đi Đại Yến quốc sao, thời điểm nào thì trở về ?
Còn có tên nhà quê An Á Phi kia, dựa vào cái gì mà lại thân mật tựa vào trong ngực Hàn Tình như vậy, cái vị trí kia, vốn nên là của hắn.
« Đại công tử. » Một gã sai vặt hạ mi thu mắt, thấp giọng kêu.
Kha Mạo Khiêm lại liếc mắt một cái, hừ giọng nói : « Kêu là cái gì, ta đã biết. » Nói xong, vẻ mặt không kiên nhẫn đi phía trước.
Gã sai vặt hơi hơi thở ra nhẹ nhàng, theo sát đuổi theo.
Quán trà Trúc Thanh, là quán trà nổi tiếng nhất Lương Nguyệt quốc.
Tại một tiểu cách gian ở lầu hai, ba người An Á Phi im lặng ngồi, trên bàn trà bằng trúc, Vân trà tốt nhất tản ra mùi hương thơm ngát, màu xanh đậm, mang một chút trong suốt của chén trà đặc chế, vài mẩu lá trà lục nhát giống như tay áo bay trong gió, tùy ý duỗi thân thể hiện dáng người xinh đẹp.
An Á Phi cúi đầu nhìn lá trà ở trong chén, chóp mũi ngửi được mùi tươi mát của hương trà, không chí có sung sướng híp mắt, Vân trà này, thật sự là thực thích hợp lấy làm điểm tâm, hương vị này, không nồng, nhẹ, dùng nó làm điểm tâm, hương vị chắc chắn không sai.
Lục Hàn Tình lấy mốt khối điểm tâm màu tím nhạt ở trên bàn, đưa tới bên miệng An Á Phi, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu say lòng, khóe miệng cong lên.
An Á Phi hơi hơi ngẩng đầu, miệng hé ra, thực tự nhiên đem miếng điểm tâm cắn vào miệng, giống như là đối với động tác này đã thành thói quen.
Ti Thiểu Phong ở một bên nhìn động tác của hai người, trong lòng chua chua.
Hàn Tình giống như thay đổi rất nhiều.
Từ nhỏ hai người liền biết nhau, chưa bao giờ thấy hắn đối với ai ôn nhu như thế, cho dù là Lạc thúc thúc cùng Lục thúc thúc, cũng không thấy hắn như vậy. Là bởi vì An Á Phi ?
Tầm mắt chuyển đến đến người một bên không biết đang nghĩ cái gì, trên mặt cười thỏa mãn, Ti Thiểu Phong không thể không thừa nhận, người này bỏ đi thân phận không xứng đôi với Hàn Tình, quả thực hắn nhìn khí chất bên ngoài, còn có lời nói và việc làm, cùng Hàn Tình rất xứng đôi.
Trong lòng Ti Thiểu Phong có chút đau, từ rất sớm trước kia, hắn đã biết mình thích Hàn Tình, vốn tưởng rằng, lấy quan hệ của hai nhà, chỉ cần thời điểm tới, hắn liền có thể cùng Hàn Tình ở bên nhau.
Nhưng ai biết tạo hóa trêu người, không đợi hắn đề cập cùng phụ thân và a cha, liền nghe thấy Hàn Tình đã định hôn rồi, đối tượng định hôn là một công tử ở nông thôn, càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, Hàn Tình thế nhưng không có phản đối, ngược lại sau khi đính hôn liền đi trấn Bắc Khẩu, nghe nói, công tử nông thôn đính hôn cùng hắn ở một cái thôn gần trấn Bắc Khẩu.
Hắn chưa từng hối hận chính mình lại do dự như vậy, nếu hắn sớm một chút đề nghị, hôm nay tất cả có phải sẽ thay đổi hay không, người Hàn Tình ôn nhu đối đãi, sẽ là chính mình ?
Lòng ngực kiên cố kia, dựa vào cái gì không phải là của chính mình ?
An Á Phi nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, vị ngọt này, làm cho hắn híp đôi mắt. quả nhiên, hương vị này thực thích hợp để làm điểm tâm.
« Hàn Tình, lần này trở về, là chuẩn bị ở Lạc thành mừng lễ mừng năm mới sao ? » Sau một lúc lâu, Ti Thiểu Phong mới bình phục ghen tị nổi lên trong lòng.
Lục Hàn Tình lắc đầu, lạnh nhạt nói : « Trước tết phải chạy về trấn Bắc Khẩu. » Lễ mừng năm mới ở Lạc thành tuy rằng náo nhiệt, nhưng thực rườm rà, Phi nhi khẳng định không thích. Vả lại hắn còn đồng ý với An thúc thúc cùng Lí thúc thúc, trước ngày tết phải mang Phi nhi trở về.
Ghen tị kia mới vừa đè xuống, lại bởi vì câu này mà lại nổi lên ở trong lòng, Ti Thiểu Phong cúi đầu, che dấu chua sót cùng sát ý lạnh như băng muốn xóa bỏ tên ở bên cạnh ở trong mắt.
An Á Phi coi như không có cảm thấy, vừa ăn điểm tâm được đút tới miệng, một bên tự hỏi Vân trà thì làm món gì thì tốt.
Hàn quang trong mắt Lục Hàn Tình chợt lóe mà qua, hơi hơi nghiêng đầu dùng dư quang nhìn qua, con ngươi đen như vực sâu vạn trượng, lại giống như đầm nước sâu thẳm, còn cái liếc mắt kia, làm cho Ti Thiểu Phong vừa lúc ngẩng đầu lạnh cả người, máu đều tại cái liếc mắt này mà đông lại.
Dời ánh mắt, Lục Hàn Tình coi như không có chuyện gì xảy ra lấy một miếng điểm tâm tinh xảo đút cho An Á Phi, liền lên tiếng nói : « Phi nhi, đi thôi. »
An Á Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Ti Thiểu Phong, một chút nghi hoặc tập trung ở trong mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình, không tiếng động hỏi.
Lục Hàn Tình cười nhẹ sờ sờ đầu hắn, đứng dậy giữ chặt tay hắn liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Ti Thiểu Phong lấy lại tinh thần đề xuống sợ hãi ở trong lòng, mím môi, ngẩng đầu, ánh mắt còn thật sự khiêu khích nhìn chăm chú vào An Á Phi, « Ta thích Hàn Tình, đã thích từ rất lâu, nếu không phải ngươi xuất hiện, ta cùng Hàn Tình nhất định sẽ ở cùng nhau. Chính là hiện tại, ta chậm, liền bỏ lỡ thời gian tốt nhất, thế nhưng, ta sẽ không buông tay, cho dù hiện tại hắn với ngươi định thân rồi, ta cũng sẽ không buông tay đâu. »
An Á Phi còn chưa đứng dậy, liền nghe thấy những lời này, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nam nhân trắc mặt sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cũng dị thường nghiêm túc, trong lòng có vài phần thưởng thức, thế nhưng, thưởng thức thì thưởng thức, mơ ước người của chính mình, khẳng định là không được, tuy rằng, bây giờ bầu không khí giữa hắn cùng Lục Hàn Tình còn không được tự nhiên.
Mỉm cười, vẻ mặt An Á Phi ôn hòa, cũng không tức giận khi bị khiêu khích, đương nhiên, nếu không nhìn tới ánh mắt không mỉm cười của hắn, « Thích ai là tự do của ngươi, thế nhưng, bước đầu tiên đã sai, thì chính là thua cả một ván cờ, chậm, chính là chậm, cho dù ngươi không buông tha, Lục Hàn Tình, cũng sẽ không thích ngươi. »
Giọng nói nhẹ nhàng nói xong những lời này, An Á Phi liền đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài, hắn sợ đi chậm, liền nhịn không được cho nam nhân bên cạnh đang nhịn không được mà đắc ý tươi cười mấy quyền.
Ni mã, nơi nơi lộng loạn đào hòa cho hắn, còn muốn cùng hắn kết hôn ? hừ, đi hôn cái đầu ngươi đi.
Ở Lạc thành cửa hàng vải Cẩm Tú ở trong và ngoài thành đều có chi nhánh, cửa hàng vải Cẩm Tú chất lượng vải rất tốt, rất nổi danh ở trong giới. Trong này vải vóc được xếp từ thấp đến cao, không chỉ có làm hài lòng bình dân, cho dù là quan to quý nhân, tiến vào tuyển chọn cũng không thể không hài lòng.
Cửa hàng vài Cẩm Tú bên trong ngoài vải vóc ra, còn có màu sắc ánh sáng, kiểu dáng hoa văn, đều được người dân ở trong nước yêu thích, bởi vậy, khi An Á Phi bị Lục Hàn Tình dắt tới cửa hàng vải Cẩm Tú ở ngoại thành, nhìn thấy số lượng người chen chúc ở bên trong liền bị dọa.
“Như vậy có quá thịnh vượng hay không.” Nhìn thấy đám người chen chúc ở trước mắt, An Á Phi trợn mắt há mồm, mặt trận này, quả thực có thể so với sự thịnh vượng của thương trường ở hiện đại.
Lục Hàn Tình nhíu mày một chút, lập tức bất đắc dĩ cười, hắn làm sao lại quên, “Phi nhi, hôm nay chúng ta có thể là không thể lựa chọn vải vóc được rồi.”
An Á Phi nghe vậy cũng chỉ là gật gật đầu, cũng không có gì không vui, đối với may quần áo, hắn thật ra cũng không sao cả, chỉ cần mặc được là được, nhưng thật ra mặt trận ở trước mắt này, làm cho hắn có chút tò mò, “Bọn họ là đang làm cái gì?”
Vốn cửa hàng rất rộng, bị đám người này chen chúc, liền biến thành so với chợ còn hẹp hơn.
Ở quầy để vải vóc, đều đứng đầy người, không ít người chen chúc đến mặt đỏ tai hồng, bây giờ là cuối mùa thu, lại nhìn thấy mồ hôi ở trên mặt.
Lục Hàn Tình kéo An Á Phi vào ngực chính mình, cẩn thận đi đến nơi ít người, một bên nói: “Hôm nay là ngày giảm giá một năm một lần của cửa hàng vải Cẩm Tú.”
Gì gì gì???
An Á Phi chớp chớp mắt, ngày giảm giá? “Đây là ý kiến của a cha ngươi?”
Lục Hàn Tình gật đầu, « Những cửa hàng dưới danh nghĩa của Lục gia, cho dù là cửa hàng gạo, cửa hàng vải, tửu lâu, hàng năm đều có một ngày giảm giá. »
An Á Phi thật không nghĩ tới bạn tốt của hắn lại đem nghệ thuật kinh doanh ở hiện đại dời tới cổ đại.
« Đi thôi, Phi nhi, chúng ta đi dạo ở nơi khác, qua hai ngày nữa lại đến. » Lục Hàn Tình ôm người đi ra ngoài cửa hàng.
« Cũng tốt. »
« Hàn Tình ? »
Hai người mới đi ra khỏi cửa của cửa hàng Cẩm Tú, liền chào đón một công tử tuấn tú ngọc diện lâm phong.
« Thật là ngươi, Hàn Tình, ta nghĩ ngươi còn đang ở tại trấn Bắc Khẩu. » Người tới mặc một thân áo dài màu trắng bạc, bên ngoài khoác áo mỏng đồng màu, một đầu tóc đen, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định phát quan ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện giờ tràn đầy kinh hỉ.
Lục Hàn Tình lãnh đạm nhìn về phía người tới, gật gật đầu, « mới trở về được hai người. »
Ti Thiểu Phong cũng không để ý hắn lãnh đạm, trên mặt mang theo một mát ý cười, « Ca hai ngày trước có gửi thư về, nói bọn họ còn đang ở lại trấn Bắc Khẩu, ta nghĩ Hàn Tình ngươi cũng ở lại cùng bọn họ. »
An Á Phi bị Lục Hàn Tình ôm ở trong ngực, nhếch mi nhìn về phía nam nhân một thân quần áo trắng kia, bộ dạng khá tốt, hơn nữa khí chất cũng thực ôn nhu, nhất là cắp mắt kia, ôn ôn nhu nhu.
Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn về phía An Á Phi trong lòng ngực, thấp giọng nói : « Ti Thiểu Phong, nhị công tử Ti gia, là nhị đệ của Thiểu Lan. »
An Á Phi gật đầu, mỉm cười đối với Ti Thiểu Phong, « xin chào. »
Ti Thiểu Phong coi như giờ phút này mới phát hiện ra hắn, cười xin lỗi, « Ngại quá, mới vừa thấy Hàn Tình, thật là vui, không phát hiện ra ngươi. »
An Á Phi nhếch máy, có ý tứ. Thì ra là phẫn trư ăn lão hổ ? nghĩ đến đây, trong lòng hiện lên một tia ác ý thú vị, mặt mày cong cong, thanh âm thả nhẹ, « Không có việc gì, Tình ca ca ở bên ngoài luôn được nhiều người thích như vậy. » Lời nói ôn nhu, thành công làm cho ý cười trên mặt người nào đó cứng đờ.
Mi tâm Lục Hàn Tình nhảy dựng, trong mắt hiện lên mỉm cười, trên mặt cũng không biểu hiện gì.
Ti Thiểu Phong bình phục tình tự trong lòng, lúc này mới cẩn thận nhìn về phía người trước mặt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phu lang tương lai của Lục Hàn Tình, cùng tình báo rất giống nhau, người này tuyệt đối không giống với một tên quê mùa đến từ nông thôn, một thân lãnh đạm cùng hơi thở dịu dàng, làm cho hắn thoạt nhìn giống như đi ra từ nhà phú quý, lại xuất chúng ở bên ngoài, nếu không phải sớm biết chi tiết về hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ người này là công tử nhà đại phú quý.
Ti Thiểu Phong nhìn hắn một cái thật sâu, quay đầu cười với Lục Hàn Tình ở một bên, « Hàn Tình, khó có lúc gặp gỡ, đi uống trà một lúc đi. »
An Á Phi đối với người này không thể không liếc mắt thêm một cái, người này, so với hai huynh đệ Kha gia thì lợi hại hơn nhiều, chỉ cần nắm chắc một phần cảm xúc, so với hai huynh đệ Kha gia kia đã không chỉ cao hơn một bậc.
Thế nhưng hai mắt An Á Phi hơi hơi nheo lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam nhân vẫn đang ôm chính mình, Lục Hàn Tình này, rốt cuộc là có bao nhiêu người thích ?
Hắn một chút cũng không biết người này tốt ở chỗ nào, làm sao mà một người hai người nhìn thấy hắn đều muốn cùng hắn ngồi một xuồng.
Lục Hàn Tình nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy tầm mắt của An Á Phi, nhẹ giong nói : « Phi nhi, muốn đi trở về, hay là muốn đi quán trà ? »
Trong mặt Ti Thiểu Phong hiện lên một mát ánh sáng lạnh, Hàn Tình, thế nhưng để ý người này như vậy ?
An Á Phi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, nam nhân này là cố ý đi, thế nhưng đem lựa chọn vứt cho hắn ? người ta không phải là mời tên kia sao, cùng hắn có quan hệ cái lông gì. Thế nhưng vẫn nói : « Nếu khó gặp gỡ, vậy ngồi một lát đi. »
Hắn thật ra có vài phần hứng thú với người này.
Ba người xoay người đi đến một quán trà ở cách đó không xa, chậm rãi biến mất trong đám người.
Ở một góc đường, Kha Mạo Khiêm nghiêm mặt nhìn ba người chậm rãi biến mất trong đám người, hai đấm nắm chặt, Ti Thiểu Phong ? Không phải nghe nói đi Đại Yến quốc sao, thời điểm nào thì trở về ?
Còn có tên nhà quê An Á Phi kia, dựa vào cái gì mà lại thân mật tựa vào trong ngực Hàn Tình như vậy, cái vị trí kia, vốn nên là của hắn.
« Đại công tử. » Một gã sai vặt hạ mi thu mắt, thấp giọng kêu.
Kha Mạo Khiêm lại liếc mắt một cái, hừ giọng nói : « Kêu là cái gì, ta đã biết. » Nói xong, vẻ mặt không kiên nhẫn đi phía trước.
Gã sai vặt hơi hơi thở ra nhẹ nhàng, theo sát đuổi theo.
Quán trà Trúc Thanh, là quán trà nổi tiếng nhất Lương Nguyệt quốc.
Tại một tiểu cách gian ở lầu hai, ba người An Á Phi im lặng ngồi, trên bàn trà bằng trúc, Vân trà tốt nhất tản ra mùi hương thơm ngát, màu xanh đậm, mang một chút trong suốt của chén trà đặc chế, vài mẩu lá trà lục nhát giống như tay áo bay trong gió, tùy ý duỗi thân thể hiện dáng người xinh đẹp.
An Á Phi cúi đầu nhìn lá trà ở trong chén, chóp mũi ngửi được mùi tươi mát của hương trà, không chí có sung sướng híp mắt, Vân trà này, thật sự là thực thích hợp lấy làm điểm tâm, hương vị này, không nồng, nhẹ, dùng nó làm điểm tâm, hương vị chắc chắn không sai.
Lục Hàn Tình lấy mốt khối điểm tâm màu tím nhạt ở trên bàn, đưa tới bên miệng An Á Phi, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu say lòng, khóe miệng cong lên.
An Á Phi hơi hơi ngẩng đầu, miệng hé ra, thực tự nhiên đem miếng điểm tâm cắn vào miệng, giống như là đối với động tác này đã thành thói quen.
Ti Thiểu Phong ở một bên nhìn động tác của hai người, trong lòng chua chua.
Hàn Tình giống như thay đổi rất nhiều.
Từ nhỏ hai người liền biết nhau, chưa bao giờ thấy hắn đối với ai ôn nhu như thế, cho dù là Lạc thúc thúc cùng Lục thúc thúc, cũng không thấy hắn như vậy. Là bởi vì An Á Phi ?
Tầm mắt chuyển đến đến người một bên không biết đang nghĩ cái gì, trên mặt cười thỏa mãn, Ti Thiểu Phong không thể không thừa nhận, người này bỏ đi thân phận không xứng đôi với Hàn Tình, quả thực hắn nhìn khí chất bên ngoài, còn có lời nói và việc làm, cùng Hàn Tình rất xứng đôi.
Trong lòng Ti Thiểu Phong có chút đau, từ rất sớm trước kia, hắn đã biết mình thích Hàn Tình, vốn tưởng rằng, lấy quan hệ của hai nhà, chỉ cần thời điểm tới, hắn liền có thể cùng Hàn Tình ở bên nhau.
Nhưng ai biết tạo hóa trêu người, không đợi hắn đề cập cùng phụ thân và a cha, liền nghe thấy Hàn Tình đã định hôn rồi, đối tượng định hôn là một công tử ở nông thôn, càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, Hàn Tình thế nhưng không có phản đối, ngược lại sau khi đính hôn liền đi trấn Bắc Khẩu, nghe nói, công tử nông thôn đính hôn cùng hắn ở một cái thôn gần trấn Bắc Khẩu.
Hắn chưa từng hối hận chính mình lại do dự như vậy, nếu hắn sớm một chút đề nghị, hôm nay tất cả có phải sẽ thay đổi hay không, người Hàn Tình ôn nhu đối đãi, sẽ là chính mình ?
Lòng ngực kiên cố kia, dựa vào cái gì không phải là của chính mình ?
An Á Phi nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, vị ngọt này, làm cho hắn híp đôi mắt. quả nhiên, hương vị này thực thích hợp để làm điểm tâm.
« Hàn Tình, lần này trở về, là chuẩn bị ở Lạc thành mừng lễ mừng năm mới sao ? » Sau một lúc lâu, Ti Thiểu Phong mới bình phục ghen tị nổi lên trong lòng.
Lục Hàn Tình lắc đầu, lạnh nhạt nói : « Trước tết phải chạy về trấn Bắc Khẩu. » Lễ mừng năm mới ở Lạc thành tuy rằng náo nhiệt, nhưng thực rườm rà, Phi nhi khẳng định không thích. Vả lại hắn còn đồng ý với An thúc thúc cùng Lí thúc thúc, trước ngày tết phải mang Phi nhi trở về.
Ghen tị kia mới vừa đè xuống, lại bởi vì câu này mà lại nổi lên ở trong lòng, Ti Thiểu Phong cúi đầu, che dấu chua sót cùng sát ý lạnh như băng muốn xóa bỏ tên ở bên cạnh ở trong mắt.
An Á Phi coi như không có cảm thấy, vừa ăn điểm tâm được đút tới miệng, một bên tự hỏi Vân trà thì làm món gì thì tốt.
Hàn quang trong mắt Lục Hàn Tình chợt lóe mà qua, hơi hơi nghiêng đầu dùng dư quang nhìn qua, con ngươi đen như vực sâu vạn trượng, lại giống như đầm nước sâu thẳm, còn cái liếc mắt kia, làm cho Ti Thiểu Phong vừa lúc ngẩng đầu lạnh cả người, máu đều tại cái liếc mắt này mà đông lại.
Dời ánh mắt, Lục Hàn Tình coi như không có chuyện gì xảy ra lấy một miếng điểm tâm tinh xảo đút cho An Á Phi, liền lên tiếng nói : « Phi nhi, đi thôi. »
An Á Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Ti Thiểu Phong, một chút nghi hoặc tập trung ở trong mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình, không tiếng động hỏi.
Lục Hàn Tình cười nhẹ sờ sờ đầu hắn, đứng dậy giữ chặt tay hắn liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Ti Thiểu Phong lấy lại tinh thần đề xuống sợ hãi ở trong lòng, mím môi, ngẩng đầu, ánh mắt còn thật sự khiêu khích nhìn chăm chú vào An Á Phi, « Ta thích Hàn Tình, đã thích từ rất lâu, nếu không phải ngươi xuất hiện, ta cùng Hàn Tình nhất định sẽ ở cùng nhau. Chính là hiện tại, ta chậm, liền bỏ lỡ thời gian tốt nhất, thế nhưng, ta sẽ không buông tay, cho dù hiện tại hắn với ngươi định thân rồi, ta cũng sẽ không buông tay đâu. »
An Á Phi còn chưa đứng dậy, liền nghe thấy những lời này, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nam nhân trắc mặt sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cũng dị thường nghiêm túc, trong lòng có vài phần thưởng thức, thế nhưng, thưởng thức thì thưởng thức, mơ ước người của chính mình, khẳng định là không được, tuy rằng, bây giờ bầu không khí giữa hắn cùng Lục Hàn Tình còn không được tự nhiên.
Mỉm cười, vẻ mặt An Á Phi ôn hòa, cũng không tức giận khi bị khiêu khích, đương nhiên, nếu không nhìn tới ánh mắt không mỉm cười của hắn, « Thích ai là tự do của ngươi, thế nhưng, bước đầu tiên đã sai, thì chính là thua cả một ván cờ, chậm, chính là chậm, cho dù ngươi không buông tha, Lục Hàn Tình, cũng sẽ không thích ngươi. »
Giọng nói nhẹ nhàng nói xong những lời này, An Á Phi liền đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài, hắn sợ đi chậm, liền nhịn không được cho nam nhân bên cạnh đang nhịn không được mà đắc ý tươi cười mấy quyền.
Ni mã, nơi nơi lộng loạn đào hòa cho hắn, còn muốn cùng hắn kết hôn ? hừ, đi hôn cái đầu ngươi đi.
Bình luận truyện