Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiễn đưa thú nhân bộ lạc Hùng tộc, làm xong quần áo và giày, mùa tuyết rơi cũng đã lặng lẽ gõ cửa.

Phòng ở được bếp sưởi đến ấm áp dễ chịu, Lập Hạ ngồi tại đầu giường chỉnh lý lại từng kiện từng kiện da thú trong tủ. Á Địch vẫn còn ngủ trên giường gạch ấm nóng, có lẽ nhóc đang mộng thấy đồ ăn ngon, thỉnh thoảng lại chép miệng một cái, nước miếng lóng lánh theo bên má mập ú chảy xuôi một đường xuống. Lập Hạ không thể không thả đồ vật trong tay ra, quay người giúp nhóc nhẹ nhàng chà lau.

Trước đó Lập Hạ, Tô Bỉ, Mạc Lâm Đạt trêu ghẹo ra quần áo lông cùng giày vải bông, vừa mặc xuất môn liền lập tức gây nên oanh động trong bộ lạc khiến dậy lên làn sóng học tập, hiện tại tuy thời tiết lạnh hơn nhưng vẫn còn rất nhiều thú nhân cùng giống cái đi đi lại lại ở bên ngoài. Ân Tư Đặc sắp xếp lại đống củi ngoài phòng, chồng chất từng bó lên nhau đặt vào trong lán nhỏ áp sát tường bếp. Thấy cành cây kích cỡ lớn còn thuận tiện vung búa đá bổ đôi ra. Trước khi bộ lạc Hùng tộc rời đi, Hoắc Khắc Lợi đã giúp hắn góp nhặt rất nhiều cành cây, nhánh cây khô héo, vì vậy bọn hắn tại mùa tuyết rơi sẽ không cần bởi chuyện nhóm lửa sưởi ấm mà phí mất quá nhiều tâm tư.

Ân Tư Đặc một hồi lại một hồi bổ củi nhóm lửa, mỗi lần vung búa đá, thân thể đều kéo dãn ra một đường vòng cung hoàn mỹ, một tầng mồ hôi hơi mỏng toát ra trên trán cùng thời tiết ngoài trời tạo nên sự tương phản mãnh liệt, nhiệt độ thân thể tỏa ra gặp không khí lạnh lẽo ẩn ẩn hình thành một luồng khí trắng. Sau khi lao động xong, Ân Tư Đặc còn quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng ngủ, tuy cửa sổ bằng gỗ đóng chặt cái gì cũng không nhìn tới, nhưng hắn biết rõ, cách một bức tường kia có người yêu cùng đứa con của hắn. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười mỉm của Lập Hạ lúc này.

Dưới lán chim Cổ Lỗ trong sân được trải một tầng thật dày cỏ phơi khô, thời tiết càng ngày càng lạnh, người cũng dần dần có chút chịu không được huống chi loài chim, làm như vậy là điều tất yếu. Cuối mùa khô sau, bộ lạc lại thống nhất đi bờ biển một lần nữa, không chỉ mang về toàn bộ số muối cần trong tuyết quý, còn đem lại số lượng lớn sản phẩm hải sản, những thứ này quả thực khiến trên dưới bộ lạc phải bận rộn một hồi. Hiện tại kho trữ vật trong nhà, thịt chồng chất tràn đầy, chỉ tính thịt thôi đã chiếm đại bộ phận rồi, hơn nữa còn các loại rau dưa tại bất cứ lúc nào cũng có thể gieo trồng thu hoạch trong không gian của Lập Hạ, Ân Tư Đặc có thể nói đem khóe miệng cười ngoác đến tận mang tai. Nhiều vật phẩm thu vào như vậy là chuyện chưa từng có trước đây, ngay cả tại thời điểm hắn còn bé, a ba mẫu phụ khỏe mạnh nhất cũng không dự trữ được lương thực bằng một phần ba hiện tại. Sau khi Lập Hạ tới, số lương thực thu hoạch được đủ để cho bộ lạc Lang tộc sung túc vượt qua một mùa tuyết rơi.

Lúc Á Địch tỉnh lại, xung quanh không có một người, nhóc không khỏi vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn. Trước đó một mực điên cùng nhau với nhóc gấu nhỏ Ba Đốn, thế cho nên làm nhóc quên béng mất trong ngôi nhà này chỉ có mình nhóc là một đứa trẻ, hiện tại bộ lạc Hùng tộc quay trở về, chỉ còn lại có một mình nhóc; những ngày tháng vui vẻ có người nhéo mặt nhỏ béo núc ních gọi nhóc rời giường, cùng nhau chia xẻ thức ăn ngon, thời điểm nhàn rỗi tụm lại một chỗ túm cọng lông đuôi chim Cổ Lỗ đã một đi không quay trở lại. Sự tương phản như thế khiến Á Địch rất không vui.

Lăn vài vòng trong chăn da thú, lại lấy ra mấy khối thịt khô tối hôm trước vụng trộm giấu dưới gối đầu nhét vào trong miệng, Á Địch nhớ tới Ba Đốn trước khi đi mời chính mình sang năm tại mùa khô trước đi làm khách ở bộ lạc Hùng tộc, trong lòng vốn là vui vẻ, nhưng lại lập tức ỉu xìu bộ mặt, cái mùa tuyết rơi chán ghét này. Không có hồi tưởng thêm nữa, Á Địch buồn bực vùi vào trong chăn hừ hừ liên tiếp phát ra những thanh âm oán hận.

Lập Hạ đang làm cơm trưa trong phòng bếp, trời lạnh ăn cơm nước nóng hôi hổi so ra ấm áp hơn, Lập Hạ định đơn giản làm chút ma thực, bột đã được để nghỉ tại trong chậu, trên bàn nấu bày đầy các loại rau xanh cắt thành sợi, thành khúc ngắn. Lúc bộ lạc Hùng tộc trở về, Lập Hạ đưa cho Hoắc Khắc Lợi rất nhiều thứ, ngoại trừ khoai tây, nấm, cải trắng, muối ra, còn thêm một bao bột ớt, thậm chí còn đưa một lọ xì dầu làm từ đậu nành. Dù sao số lượng cũng rất ít, riêng một nhà Hoắc Khắc Lợi ăn cũng thiếu thốn, nữa là người khác, cho nên không sợ bị ai biết tới. Về phần nhà tộc trưởng Hùng tộc, Lập Hạ liền kéo Trại Lặc khiêng đồ về, cho rất nhiều hạt giống bắp cải trắng, chu kỳ sinh trưởng của bắp cải trắng rất ngắn, vừa thuận tiện giúp bộ lạc Hùng tộc thêm chút đồ ăn trong mùa đông.

Ân Tư Đặc quy chỉnh xong sân nhỏ mới vào nhà, vừa bước tới cửa liền nghe được đứa con của mình nằm trên giường gạch lẩm bà lẩm bẩm, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thật không thể trách trước đó Lập Hạ cười mắng nhóc con là thú Rầm Rì được, vừa xem như vậy, quả có điểm giống. Mấy ngày này Á Địch buồn rầu Ân Tư Đặc đều nhìn ra được, kỳ thật đây cũng chỉ là không nỡ tách ra với bạn bè vừa mới thân mà thôi, qua một đoạn thời gian nữa thì tốt rồi. Ân Tư Đặc cũng không định đi an ủi, ngược lại ý định dẫn nhóc tới khu đất trống trung tâm tìm những thú nhân nhỏ tuổi khác chơi đùa. Những đứa nhóc lớn hơn Á Địch đều đã bắt đầu học tập săn bắn rồi, thời điểm mùa đông không có con mồi bọn chúng đều tập trung tại đất trống để luyện tập ném đá gia tăng độ chính xác, về sau Á Địch hiển nhiên không thể giống những đứa nhỏ đó đi ra ngoài săn bắn con mồi cỡ lớn, nhưng hiện tại đi theo luyện luyện cũng tốt.

Á Địch chính là quá nhàm chán, vừa chứng kiến Ân Tư Đặc tiến đến đây liền cao hứng không chịu được, ục ịch từ trong chăn bò lên giơ tay ra muốn ôm ôm. Ân Tư Đặc nhìn thân thể nhẵn bóng của đứa con không thèm sợ lạnh, liền bận rộn lấy đến quần áo tại đầu giường đặt gần lò sưởi mặc vào cho nhóc. Bởi vì thân thể trẻ nhỏ phát triển khá nhanh, nên quần áo vải bông làm cho Á Địch cố ý may rộng lớn hơn chút, sau khi mặc vào tay chân đều không thể nhìn thấy, Ân Tư Đặc cẩn thận xắn tốt ống tay áo, ống quần cho nhóc, mới giúp nhóc phủ lên quần áo lông bằng da thú.

Nhắc tới quần áo vải bông thực sự rất tốt, tiếp xúc với thân thể mềm mại lại dễ chịu, vải bông Hoắc Khắc Lợi đem tới Ân Tư Đặc vốn định đều để dành cho Lập Hạ cùng Á Địch dùng, ai biết được Lập Hạ lại làm cả cho hắn một bộ. Hiện tại một nhà ba người lúc đi ngủ sẽ mặc quần áo vải bông, nửa đêm đi vệ sinh cũng sẽ không sợ bị lạnh, ban ngày sau khi rời giường liền trực tiếp khoác thêm quần áo da thú mùa đông là có thể đi ra ngoài. So với trước kia cánh tay cẳng chân đều lộ ở bên ngoài chịu đông lạnh tốt hơn rất nhiều.

Ân Tư Đặc lấy nước ấm bên trong bình trên bếp lò, đổ ra cho Á Địch rửa mặt, Á Địch biết a ba muốn dẫn nhóc đi tìm vài anh trai lớn tuổi hơn để chơi đùa thì vui vẻ không chịu được, cầm khăn vải bông tại trên mặt lau lung tung một vòng liền muốn chạy ra bên ngoài. Vẫn là Ân Tư Đặc thấy không ổn bắt lấy nhóc cẩn thận lau một phen mới thả người chạy.

Vốn định nhân chút thời gian ít ỏi trước bữa cơm đi ra ngoài dạo quanh, nên Ân Tư Đặc cũng không cưỡng ép Á Địch phải ăn chút thứ gì để lót dạ. Á Địch tự cho rằng bản thân nhóc đem thịt khô giấu dưới gối không có ai phát hiện, kỳ thật cả hai người trưởng thành chỉ là không muốn đi đả kích tên nhóc đần đến mức không giấu biết đồ vật kia thôi. Đứng tại bên ngoài cửa sổ mở toang liền có thể thấy Á Địch một bên nhét khối thịt khô dưới gối đầu, một bên làm bộ dáng đắc ý vô cùng, điều này đối với Lập Hạ và Ân Tư Đặc mà nói, cũng là một loại niềm vui nho nhỏ không phải sao?

Hai cha con, nhỏ dắt tay lớn một đường đi tới đất trống, tại đây đã có mấy đứa nhóc đang luyện tập ném đá rồi. Theo một tiếng hiệu lệnh của Ngõa Cách, tất cả hữu mô hữu dạng mà ra sức ném đi tảng đá trong tay. Trên mặt đất đằng trước vẽ những vòng tròn mục tiêu không đồng nhất, bọn nhỏ tuy đồng loạt nghe theo chỉ huy, nhưng không biết là do tuổi còn nhỏ hay bởi vì mới bắt đầu luyện tập, mà độ chuẩn xác của cú ném cơ hồ bằng không. Thậm chí còn có một nhóc ngoài dự đoán ném tới phương hướng ngược lại, trái lại còn ném được rất xa…

Á Địch lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, rất là hiếu kỳ chớp chớp mắt. Còn những đứa nhỏ đang luyện tập kia, thấy Á Địch đến liền nhao nhao dừng lại động tác trong tay. Bọn chúng đều biết chuyện Á Địch bị đứt tay được Ân Tư Đặc nhận nuôi, thậm chí có mấy đứa tuổi lớn hơn chút còn gặp qua nhóc. Thế nhưng lúc nhìn tới Á Địch nắm tay Ân Tư Đặc đi tới, bọn nhỏ đều cảm thấy hoảng hốt một trận. Xem khuôn mặt nhỏ béo phì kia, dáng người tròn vo như quả bí đao lùn, những đứa nhóc sói con gầy nhẳng bọn hắn cùng người ta không thể so được. Đây là đã ăn bao nhiêu thứ mới có thể béo thành như vậy a, thật lo lắng đồ ăn nhà chú Ân Tư Đặc có thể duy trì được qua mùa tuyết rơi hay không đây.

Bất quá nghĩ là nghĩ vậy, dù sao những đứa nhỏ này vẫn rất thật thà chất phác. Không phải đã có đứa tiến lên kéo qua Á Địch cùng theo bọn nhóc đi chơi đùa sao.

Đứa bé bước lên là giống đực nhỏ tuổi nhà bác Khắc La – Mạt Nặc, nhóc so Á Địch lớn hơn mấy tuổi, suy nghĩ thành thục trước tuổi khiến nhóc biết tới rất nhiều chuyện, cũng rất đồng tình với đứa nhỏ chỉ còn có một cánh tay này. Chứng kiến nhóc con đảo đảo loạn chuyển ánh mắt hiếu kỳ, không khỏi tiến lên mở lời, thuận tiện còn thò tay nhéo một phát xuống khuôn mặt béo phì của Á Địch. “Bé Á Địch, ta là anh trai Mạt Nặc của ngươi, đến đây, cùng chúng ta chơi đùa trò ném đá a.”

Á Địch nhìn mấy người chơi, tâm đã sớm ngứa ngáy không chịu được, lúc này có Mạt Nặc mời liền lập tức quay đầu nhìn Ân Tư Đặc, sợ Ân Tư Đặc không đồng ý còn lộ ra biểu tình đáng thương, Ân Tư Đặc nhìn mà buồn cười cực, chỉ lên tiếng khiến nhóc không được gây sự liền cho nhóc đi. Á Địch đạt được sự cho phép của Ân Tư Đặc mà mừng rỡ hô to, lôi kéo Mạt Nặc đi hướng đám nhóc kia rồi. Dù sao trẻ nhỏ vẫn chỉ là trẻ nhỏ, chỉ cần nói mấy câu là có thể trở thành bằng hữu, vẻn vẹn trong chốc lát Á Địch đã nhận biết làm quen từng đứa trẻ một đang cười đùa vây quanh nhóc.

Ngõa Cách có nhiệm vụ dạy bảo đứng bên cạnh nhìn đám nhóc không có tổ chức không kỷ luật này cũng không nổi giận, một lần nữa để cho bọn nhóc xếp thành một hàng, còn đặc biệt giải thích một phen cho Á Địch, cũng mặc kệ nhóc đến cùng có nghe hiểu được hay không, thuận tiện lại tay cầm tay dạy nhóc ném đá một lần. Á Địch nhìn cục đá vững vững vàng vàng rơi vào một vòng tròn chỗ xa nhất kia, lập tức liền cười thấy mày không thấy mắt, cánh tay nhỏ nhắn hung hăng vỗ vỗ lên chân thay cho tay bên kia. Vẻ cực đắc ý này thật giống như một cái ném hoàn toàn chính xác trước đó là do chính nhóc tạo ra vậy. Lúc này đây, đã có một làm mẫu thành công, liền đem lòng tích cực của Á Địch khơi gợi ra, chỉ thấy nhóc chổng mông lên nhặt về hết những hòn đá nhỏ trên mặt đất tại xa xa gần gần gom thành một đống trước mặt, rất có tư thế muốn làm một trận lớn.

Á Địch nhỏ tuổi nhất, Ngõa Cách một lần nữa vẽ vòng ra một khoảnh đất gần hơn so với những vòng tròn kia, ra hiệu Á Địch ném vào. Á Địch cũng trở nên nghiêm túc, theo chân những đứa nhỏ khác cùng một chỗ nhận mệnh lệnh ném hòn đá. Thân hình ngắn tũn béo thành quả cầu làm động tác một bước một khiến Ân Tư Đặc đứng một bên xem mà ngớ người ra, thấy buồn cười không ngớt. Nhưng nhìn một chút nét mặt của nhóc, hắn liền nghiêm túc lại.

Giơ tay khuỵu chân ném ra, động tác tuy đơn giản nhưng Á Địch lại thực hiện rất chăm chú. Ân Tư Đặc phát hiện nương theo động tác của Á Địch càng ngày càng thuần thục, số lượng hòn đá ném trúng vào trong vòng tròn đang dần dần gia tăng. Vừa bắt đầu bởi vì không quen tay cùng lực đạo quá nhỏ, hòn đá đều rơi xuống cách vòng tròn rất xa. Nhưng thời gian dần trôi qua, vị trí hòn đá nhỏ rơi xuống đất đã nhích dần hướng về phía vòng tròn, về sau ngày càng nhiều cục đá rơi đè lên đường viền vòng tròn, cho đến cuối cùng đều ném trúng vào bên trong.

Ân Tư Đặc biết rõ, cái vòng tròn Ngõa Cách vẽ cho nhóc kia tuy đối những đứa khác gần hơn chút, nhưng khoảng cách đó cũng không phải để Á Địch có thể dễ dàng ném vào như vậy. Nhưng dựa theo những hòn đá càng ngày rơi vào càng nhiều trong vòng tròn, khiến Ân Tư Đặc không thể không thừa nhận thiên phú ném đá của Á Địch. Đầu tiên là tỉ lệ ném trúng đích, tiếp theo là lực đạo ném chuẩn xác. Phải biết rằng những hòn đá Á Địch dùng để ném có kích thước lớn nhỏ không đồng nhất. Ân Tư Đặc không khỏi nghĩ, nếu cánh tay của Á Địch không bị đứt, thì với lực khống chế mạnh như vậy của nhóc, lúc nhóc trưởng thành sẽ là một vị dũng sĩ cường đại cỡ nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ma thực ( 麻食): còn được biết với tên ‘Ma Shi’, là một loại đồ ăn nhẹ truyền thống, nguyên liệu chính gồm bột, khoai tây, có dạng giống với pasta (mì Ý)

mathuc

mathuc2

mathuc1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện