Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 61: Cảm nhận của lòng bàn tay!
Âu Dương Vô Thần đặt thân thể Âu Dương Thiên Thiên lên giường, anh nhìn quần áo trên người cô, có chút suy nghĩ tính toán.
Âu Dương Thiên Thiên đã mang bộ đồ đó cả ngày nay rồi, bây giờ mà ngủ luôn thì có phải là bẩn quá không?
Mà tại sao đến giờ này rồi cô ta còn chưa tắm chứ? Làm chương trình đến nỗi quên mất việc đó luôn à? Thật phiền phức.
Nhíu mày thật sâu, Âu Dương Vô Thần nhìn cô gái mà trong đầu đầy câu hỏi quay vòng.
Rốt cuộc là có nên thay cho cô ta hay không? Hay là cứ để như vậy qua đêm cho rồi? Mà nếu muốn thay thì kiếm ai thay đây? Không lẽ tự tay anh thay?
Ảo tưởng! Anh mới không thay cho cô ta!
Âu Dương Vô Thần mím môi, câu hỏi hiện lên trong tâm trí như đang đấu đá lẫn nhau, nội tâm tranh đấu hỗn loạn không ngừng, khiến anh vô cùng khó chịu.
Sau vài giây suy nghĩ, anh liếc mắt nhìn quanh, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Chợt thấy vali của Âu Dương Thiên Thiên để trong góc phòng, anh tiến lại gần, tìm cách mở nó ra.
"..."
Lí trí đã dặn không được làm nhưng hành động thì cứ như không cho phép vậy. Thật khó hiểu!
Chiếc vali của Âu Dương Thiên Thiên được khóa bằng nút sắt có bấm, không giống loại dây kéo bình thường, vậy nên phải mất một lúc lâu, Âu Dương Vô Thần mới tìm ra nguyên lí để mở nó.
Thế nhưng, ngàn tính vạn tính Âu Dương Vô Thần lại không tính được số lượng đồ chưa trong đó, bởi vì nó quá nhiều nên khi anh cố mở nắp vali ra thì liền bị nó bật lên, đập thẳng vào mặt mình.
"..."
"..."
Căn phòng im ắng bỗng dưng luồn vào những cơn khí lạnh lẽo, người đàn ông nào đó giờ phút này mặt đen như đít nồi, không khó để nhận ra anh đang tức giận thế nào.
Âu Dương Vô Thần ném thẳng chiếc vali vào góc tường, anh đứng dậy, xoay người đi về phía giường của Âu Dương Thiên Thiên, quyết định không làm trò ngu ngốc vừa rồi nữa.
Có lòng tốt muốn lầy đồ giúp mà còn bị nó đập vào mặt. Cho vàng anh cũng không làm nữa.
Tiếng động vang lên có chút ảnh hưởng đến Âu Dương Thiên Thiên, làm cô hơi giật mình trong lúc ngủ, nhưng cũng chỉ là phản xạ tự nhiên, thật may không đánh thức cô dậy.
Âu Dương Vô Thần đứng từ trên cao nhìn cô gái đang nằm ngủ, nghĩ 1 chút, anh ngồi xuống, vươn tay kéo chiếc chăn lên để đắp cho Âu Dương Thiên Thiên.
Thế nhưng, khi lòng bàn tay vô tình chạm vào bả vai cô, hành động của anh đột nhiên khựng lại, trong tâm trí chợt vụt qua một cảm giác quen thuộc.
Không biết tại sao, giờ phút này, anh lại nghĩ đến cảm giác mềm mại khi bế thân hình của ai đó suốt hàng tiếng đồng hồ nhưng.... không thấy phản cảm. Ngược lại, dường như có chút thích thú…
Âu Dương Thiên Thiên đã mang bộ đồ đó cả ngày nay rồi, bây giờ mà ngủ luôn thì có phải là bẩn quá không?
Mà tại sao đến giờ này rồi cô ta còn chưa tắm chứ? Làm chương trình đến nỗi quên mất việc đó luôn à? Thật phiền phức.
Nhíu mày thật sâu, Âu Dương Vô Thần nhìn cô gái mà trong đầu đầy câu hỏi quay vòng.
Rốt cuộc là có nên thay cho cô ta hay không? Hay là cứ để như vậy qua đêm cho rồi? Mà nếu muốn thay thì kiếm ai thay đây? Không lẽ tự tay anh thay?
Ảo tưởng! Anh mới không thay cho cô ta!
Âu Dương Vô Thần mím môi, câu hỏi hiện lên trong tâm trí như đang đấu đá lẫn nhau, nội tâm tranh đấu hỗn loạn không ngừng, khiến anh vô cùng khó chịu.
Sau vài giây suy nghĩ, anh liếc mắt nhìn quanh, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Chợt thấy vali của Âu Dương Thiên Thiên để trong góc phòng, anh tiến lại gần, tìm cách mở nó ra.
"..."
Lí trí đã dặn không được làm nhưng hành động thì cứ như không cho phép vậy. Thật khó hiểu!
Chiếc vali của Âu Dương Thiên Thiên được khóa bằng nút sắt có bấm, không giống loại dây kéo bình thường, vậy nên phải mất một lúc lâu, Âu Dương Vô Thần mới tìm ra nguyên lí để mở nó.
Thế nhưng, ngàn tính vạn tính Âu Dương Vô Thần lại không tính được số lượng đồ chưa trong đó, bởi vì nó quá nhiều nên khi anh cố mở nắp vali ra thì liền bị nó bật lên, đập thẳng vào mặt mình.
"..."
"..."
Căn phòng im ắng bỗng dưng luồn vào những cơn khí lạnh lẽo, người đàn ông nào đó giờ phút này mặt đen như đít nồi, không khó để nhận ra anh đang tức giận thế nào.
Âu Dương Vô Thần ném thẳng chiếc vali vào góc tường, anh đứng dậy, xoay người đi về phía giường của Âu Dương Thiên Thiên, quyết định không làm trò ngu ngốc vừa rồi nữa.
Có lòng tốt muốn lầy đồ giúp mà còn bị nó đập vào mặt. Cho vàng anh cũng không làm nữa.
Tiếng động vang lên có chút ảnh hưởng đến Âu Dương Thiên Thiên, làm cô hơi giật mình trong lúc ngủ, nhưng cũng chỉ là phản xạ tự nhiên, thật may không đánh thức cô dậy.
Âu Dương Vô Thần đứng từ trên cao nhìn cô gái đang nằm ngủ, nghĩ 1 chút, anh ngồi xuống, vươn tay kéo chiếc chăn lên để đắp cho Âu Dương Thiên Thiên.
Thế nhưng, khi lòng bàn tay vô tình chạm vào bả vai cô, hành động của anh đột nhiên khựng lại, trong tâm trí chợt vụt qua một cảm giác quen thuộc.
Không biết tại sao, giờ phút này, anh lại nghĩ đến cảm giác mềm mại khi bế thân hình của ai đó suốt hàng tiếng đồng hồ nhưng.... không thấy phản cảm. Ngược lại, dường như có chút thích thú…
Bình luận truyện