Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 881: Trừ phi tôi chết đi



Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô vuốt tóc, có chút khó chịu lên tiếng:

- Không giống như chị nghĩ đâu, lượng heroin trong đó đã được điều chỉnh rồi.

Mã Nhược Anh nhếch môi, lắc đầu đáp:

- Điều chỉnh? Em đang xem thường khả nặng nhận biết của chị đó à? Nếu thật sự lượng thuốc phiện trong đó không nhiều thì Kỳ Ân vừa nếm thử đã có thể ngay lập tức biết được hay sao? Nó chắc chắn chiếm đến năm mươi phần trăm nguyên liệu một viên thuốc bình thường đấy, đừng lừa chị.

Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, gầm gừ như đang tức giận, nói:

- Chị nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói nó đã được điều chỉnh rồi, tôi sẽ không chết được đâu.

- Em có thể bị nghiện đấy! - Gần như ngay tức khắc, Mã Nhược Anh quát lớn thành tiếng.

Cùng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên cũng phát tiết lên, hét ngược lại cô:

- Tôi sẽ không chết được đâu!

Đây mới là trọng điểm mà Âu Dương Thiên Thiên muốn trình bày, dù cho lượng heroin cô đang dùng thật sự nhiều thì nó cũng không khiến cô chết được, không chết nổi.

Cả gian phòng bỗng im phắc sau tiếng hét của Âu Dương Thiên Thiên, đám người đứng trước cửa dường như không ngờ rằng cô ấy sẽ nổi cáu đến vậy, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa có chút sợ hãi. Khuôn mặt này của Âu Dương Thiên Thiên, bọn họ chưa từng thấy, nó thật xa lạ... thật đáng sợ.

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tự điều chỉnh lại hơi thở đang rối loạn của mình. Vài giây sau, cô nhấc chân đi về phía Kỳ Ân, giơ tay ra nói:

- Đưa cho tôi.

Người phụ nữ thu lọ thuốc về, trực tiếp từ chối câu lệnh của cô, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hỏi:

- Nhị tiểu thư, làm thế nào mà cô có thứ này? Cô dùng nó bao lâu rồi?

Bàn tay lơ lửng giữa không gian một cách vô định, không nhận được gì liền bất giác cuộn chặt lại thành nắm đấm, thấy vậy, Kỳ Ân hỏi tiếp:

- Cô muốn động thủ với cả tôi sao, Nhị tiểu thư?

Đối diện với khuôn mặt đầy thương cảm chân thành của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên nhìn một lúc lâu rồi thả tay xuống, cô lùi lại vài bước, nhắm mắt thở một hơi dài. Một khắc sau, có giọng nói vang lên:

- Mấy người thì hiểu cái gì chứ?

Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi mở mắt ra, bên trong đôi con ngươi là một mảnh vô hồn lênh đênh, cô nghiêng đầu nhìn Mã Nhược Anh, nói:

- Chị muốn biết tôi dùng nó bao lâu à? Gần ba năm rồi, bắt đầu từ kì huấn luyện thứ hai tôi đã dùng đến nó, mãi đến tận bây giờ. Câu trả lời này đã vừa lòng chị chưa?

Mã Nhược Anh mím môi, ấn đường đau thương cau chặt lại, xót xa hỏi:

- Tại sao?

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, tỏ vẻ nực cười đáp:

- Chị nghĩ tôi phải làm cách gì để vượt qua tất cả những khóa huấn luyện của lão đại? Chị nghĩ cơ thể này làm thế nào mà không biết đau đớn? Tôi dùng nó, bắt buộc phải dùng nó, nếu không có thứ thuốc ấy, Âu Dương Thiên Thiên tôi đã chết từ lâu rồi.

Lồng ngực Mã Nhược Anh như bị ai đó đánh mạnh vào, khiến cô vô cùng khó thở. Tại sao cô chưa từng nghĩ đến điều này? Hơn ai hết, cô biết rõ là những chương trình đào tạo của lão đại khắc nghiệt như thế nào mà, một cô gái có thểhoàn thành nó trong ba năm, thay vì mười năm rèn luyện? Tại sao cô không nghĩ đến, có một thứ sẽ giúp thân thể con người kéo dài được năng lực chịu đựng, không cảm nhận được nỗi đau thực thể, không còn đau đớn hay sợ hãi... Tại sao cô không nhận ra sớm hơn chứ?

Mã Nhược Anh cắn đôi môi run rẩy, ánh mắt cô đau lòng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Thiên Thiên, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề của em mà, tại sao lại phải dùng tới hạ sách đó?

- Tôi không ngủ được. - Ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên phản bác, cô há miệng, ngập ngừng trả lời:

- Tôi.. không thể ngủ được... không tài nào chợp mắt nổi. Những đêm đầu tiên, cứ hễ nhắm mắt thì hình ảnh A Thần nhảy xuống vực sẽ hiện lên ngay trước mặt, những lời nói của Mary FirstFlo cứ bủa vây xung quanh, thậm chí dù tôi có ngủ được thì lại có một đứa bé đến và nói chuyện với tôi trong giấc mơ.

Âu Dương Thiên Thiên đưa cánh tay đang run rẩy lên sờ bụng mình, thanh âm phát ra ngày càng khó khăn hơn:

- Nó liên tục hỏi tôi... vì sao nó không có mẹ, vì sao nó không có cha, vì sao nó lại bị bỏ rơi, vì sao nó không được sinh ra, không được nhìn thấy thế giới này. Nó trách tôi, tôi không biết... không biết phải làm thế nào cả. Rồi sau đó.... nó chạy đi, tôi vươn tay ra muốn giữ nó lại, nhưng không làm được... tôi vùng vẫy và tỉnh giấc, cuối cùng chẳng còn lại gì cả. Xung quanh tôi... không có một ai... tôi chỉ có một mình, ngồi giữa màn đêm cô độc... Tôi không chịu nổi.. không thể chịu nổi...

Âu Dương Thiên Thiên siết tay, nghiến răng nói tiếp:

- Vì vậy tôi quyết định không ngủ nữa, tôi sẽ tập luyện, và tập luyện điên cuồng. Tôi dùng thuốc để không còn phải chịu những cảm giác đau đớn nào nữa, rồi tôi lao mình về phía trước, không còn sợ hãi hay tuyệt vọng, chỉ còn tôi và những thử thách chết người mà thôi. Tôi cứ tập luyện... đến khi nào thân thể lẫn tinh thần không chống cự được nữa và ngã xuống, lúc đó tôi sẽ ngủ được. Mệt mỏi và đau đớn sau khi thuốc tan hết... sẽ giúp tôi chìm vào trong giấc mộng mà không còn một chút tỉnh táo nào cả, chỉ khi ấy... tôi mới ngủ được.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, cô nhìn một lượt những người xung quanh, đôi mắt lấp lánh ánh nước như chực trào xuống:

- Các người thì hiểu cái gì chứ? Các người đâu phải tôi, làm sao có thể biết được ba năm qua tôi đã phải chịu đựng cái gì... những dày vò thấu tâm can, dằn vặt tôi cả ngày lẫn đêm, nếu không có thứ thuốc đó, đừng nói là còn tỉnh táo như bây giờ, tôi sớm đã phát điên từ lâu rồi.

Nói xong, Âu Dương Thiên Thiên lướt qua đám người, chạy nhanh ra khỏi căn phòng....

===================================

Ngày hôm sau, chưa đến 8 giờ sáng, tại quán rượu Ignis mang đậm phong cách cổ điển châu Mỹ, Sym Bush là người xuất hiện đầu tiên.

Anh ta vừa đi vào đã nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, liền tiến lại gần.

Ngồi xuống chiếc ngồi đối diện, Sym chưa kịp nói gì thì cô gái trước mặt anh đã mở mắt ra, lên tiếng:

- Đến sớm quá đấy.

Sym gật đầu, theo thói quen nhìn một lượt Âu Dương Thiên Thiên, chợt thấy bàn tay phải cô quấn băng, anh lịch sự hỏi:

- Tay cô làm sao vậy?

Âu Dương Thiên Thiên vòng tay lại, cô ngồi ngửa ra sau ghế, lạnh nhạt đáp:

- Không liên quan đến anh. Vào chủ đề chính đi, hôm nay đến đây, còn đi một mình thế này, không có Alex Bush.... hai người không cùng chung mục đích à?

Sym rũ mắt, im lặng tầm vài giây rồi mới nói:

- Âu Dương Thiên Thiên, xin cô hãy giao mẹ tôi cho tôi.

Cô gái ngồi đối diện nghe thấy, khóe môi hơi nhếch lên, hỏi:

- Sym Bush, anh có biết mình đang nói cái gì không vậy?

Người đàn ông gật đầu, đáp một cách rõ ràng:

- Có, tôi biết rất rõ là đằng khác.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô gật nhẹ đầu, rồi đột nhiên nhướn người về phía trước, thu hẹp khoảng cách với anh ta, nói:

- Sym Bush, anh biết mình đang nói cái gì, vậy thì anh cũng nên hiểu mình đang nói chuyện với ai. Muốn tôi thả Mary FirstFlo? Trừ phi tôi chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện