Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 94: Cuộc đời kỳ Ân!
Âu Dương Thiên Thiên nghe câu trả lời của Kỳ Ân, có chút nhíu mày chặt lại. Khuôn mặt vừa thắc mắc vừa chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Kỳ Ân mím môi, hơi rũ mắt, lên tiếng:
- Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, không hề có cha mẹ, được nuôi dưỡng tại một trại trẻ ở vùng nông thôn nhỏ phía Bắc Đông Lăng. Năm lên 12 tuổi, tôi bị lừa bán sang Đức, nhưng may mắn trốn thoát thành công. Vì không có hộ chiếu để có thể trở về nước, tôi đã phải ở lại Đức 12 năm, làm một người vô gia cư hạ đẳng.
- Tôi lúc đó không hề có gì trong người, thân xác cũng vô cùng nhỏ bé và gầy guộc, sức khỏe lại không tốt, còn thường xuyên bị bệnh. 12 năm sống nơi đất khách quê người, đã rất nhiều lần tôi tưởng chừng như mình đã chết đi, nhưng rồi vẫn sống lại.
- Tôi phải tập học tiếng Đức, phải tập sống với tầng lớp dưới đáy xã hội, tập thích nghi với mọi sự miệt thị từ những kẻ giàu có. Năm tôi 24 tuổi, tôi đã đi trộm cắp, và từng trộm kim cương của một tiệm bán trang sức có tiếng ở Đức.
- Bọn họ thuê cả xã hội đen để truy đuổi tôi, Khi bị băt, tôi đã bị đánh rất dã man, lúc đó tôi thực sự nghĩ mình đã chết, và bản thân sẽ được giải thoát khỏi cái nơi địa ngục trần gian này. Nhưng rồi... cậu chủ đã xuất hiện. Ngài ấy cứu tôi, như một vị thần, một vị cứu tinh, cứu rỗi cả mạng sống của tôi.
- Vậy nên, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã đi theo ngài ấy, và đã hứa sẽ giao phó cả tính mạng của mình, không tiếc bất cứ thứ gì. Tôi theo cậu chủ đến Mỹ sống, cho đến khi tôi gặp Nhược Hàm, nhận ra được giới tính của mình, bản chất của mình.
- Cậu chủ biết nhưng không hề kì thị tôi, ngài ấy cho tôi đến Anh, tại đó, tôi đã đăng kí kết hôn cùng với Nhược Hàm, và chính thức trở thành vợ chồng.
- Sau đó, Nhược Hàm và tôi cùng về lại Trung Quốc xây dựng một cuộc sống mới. Tuy tôi không thể theo cậu chủ như trước nữa, nhưng tôi vẫn giữ lời hứa của mình, và đến đây làm việc như một cách để giữ lời hứa của mình.
- Nhược Hàm đương nhiên cũng biết, nhưng cô ấy ủng hộ quyết định của tôi, chúng tôi đều dành riêng thời gian để gặp nhau, dù không nhiều như những cặp vợ chồng khác nhưng chúng tôi vẫn yêu thương và tôn trọng nhau.
- Vậy nên, dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi cũng vẫn sẽ ở đây, mãi cho tới khi cuộc sống của tôi chấm dứt.
Nghe hết câu chuyện của Kỳ Ân, Âu Dương Thiên Thiên thật sự kinh ngạc. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt mình thật lâu, lần đầu tiên... trong tâm hiện lên cảm giác khâm phục.
Cô ấy là một người đồng tính, nhưng mà... sự trung thành, sự biết ơn và tấm lòng của cô ấy, còn hơn hẳn những người giưới tính bình thường nữa.
Từ Nhược Hàm đang mắc bệnh nan y, quãng thời gian sống của cô ấy dù không còn nhiều nhưng Kỳ Ân không hề vì chuyện đó mà bỏ quên lời hứa của mình.
Cô ấy vẫn yêu, nhưng yêu và sự trung thành hoàn toàn là hai khái niệm không thể gộp lại làm 1 được. Cô ấy sẽ đối tốt với người bạn đời của mình, làm cô ấy vui vẻ và hạnh phúc đến khi lìa đời, nhưng chính bản thân mình khi chết đi, lại phải chết vì người mà mình tôn thờ suốt cuộc đời.
Chuyện như vậy mà... lại có thật sao?
Kỳ Ân mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Nhị tiểu thư, cậu chủ là tỷ phú, xung quanh ngài ấy có hàng trăm hàng ngàn người muốn tước đoạt mạng sống đó để trèo lên cao hơn. Tin chắc rằng với chuyến đi lần trước, cô đã được trải nghiệm cảm giác đó rồi, vì vậy nên, tôi không mong cô bảo vệ ngài ấy, tôi chỉ hi vọng, cô sẽ không làm tổn thương người mà tôi đã dùng cả cuộc đời để cầu nguyện ngài bình an!
Kỳ Ân mím môi, hơi rũ mắt, lên tiếng:
- Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, không hề có cha mẹ, được nuôi dưỡng tại một trại trẻ ở vùng nông thôn nhỏ phía Bắc Đông Lăng. Năm lên 12 tuổi, tôi bị lừa bán sang Đức, nhưng may mắn trốn thoát thành công. Vì không có hộ chiếu để có thể trở về nước, tôi đã phải ở lại Đức 12 năm, làm một người vô gia cư hạ đẳng.
- Tôi lúc đó không hề có gì trong người, thân xác cũng vô cùng nhỏ bé và gầy guộc, sức khỏe lại không tốt, còn thường xuyên bị bệnh. 12 năm sống nơi đất khách quê người, đã rất nhiều lần tôi tưởng chừng như mình đã chết đi, nhưng rồi vẫn sống lại.
- Tôi phải tập học tiếng Đức, phải tập sống với tầng lớp dưới đáy xã hội, tập thích nghi với mọi sự miệt thị từ những kẻ giàu có. Năm tôi 24 tuổi, tôi đã đi trộm cắp, và từng trộm kim cương của một tiệm bán trang sức có tiếng ở Đức.
- Bọn họ thuê cả xã hội đen để truy đuổi tôi, Khi bị băt, tôi đã bị đánh rất dã man, lúc đó tôi thực sự nghĩ mình đã chết, và bản thân sẽ được giải thoát khỏi cái nơi địa ngục trần gian này. Nhưng rồi... cậu chủ đã xuất hiện. Ngài ấy cứu tôi, như một vị thần, một vị cứu tinh, cứu rỗi cả mạng sống của tôi.
- Vậy nên, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã đi theo ngài ấy, và đã hứa sẽ giao phó cả tính mạng của mình, không tiếc bất cứ thứ gì. Tôi theo cậu chủ đến Mỹ sống, cho đến khi tôi gặp Nhược Hàm, nhận ra được giới tính của mình, bản chất của mình.
- Cậu chủ biết nhưng không hề kì thị tôi, ngài ấy cho tôi đến Anh, tại đó, tôi đã đăng kí kết hôn cùng với Nhược Hàm, và chính thức trở thành vợ chồng.
- Sau đó, Nhược Hàm và tôi cùng về lại Trung Quốc xây dựng một cuộc sống mới. Tuy tôi không thể theo cậu chủ như trước nữa, nhưng tôi vẫn giữ lời hứa của mình, và đến đây làm việc như một cách để giữ lời hứa của mình.
- Nhược Hàm đương nhiên cũng biết, nhưng cô ấy ủng hộ quyết định của tôi, chúng tôi đều dành riêng thời gian để gặp nhau, dù không nhiều như những cặp vợ chồng khác nhưng chúng tôi vẫn yêu thương và tôn trọng nhau.
- Vậy nên, dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi cũng vẫn sẽ ở đây, mãi cho tới khi cuộc sống của tôi chấm dứt.
Nghe hết câu chuyện của Kỳ Ân, Âu Dương Thiên Thiên thật sự kinh ngạc. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt mình thật lâu, lần đầu tiên... trong tâm hiện lên cảm giác khâm phục.
Cô ấy là một người đồng tính, nhưng mà... sự trung thành, sự biết ơn và tấm lòng của cô ấy, còn hơn hẳn những người giưới tính bình thường nữa.
Từ Nhược Hàm đang mắc bệnh nan y, quãng thời gian sống của cô ấy dù không còn nhiều nhưng Kỳ Ân không hề vì chuyện đó mà bỏ quên lời hứa của mình.
Cô ấy vẫn yêu, nhưng yêu và sự trung thành hoàn toàn là hai khái niệm không thể gộp lại làm 1 được. Cô ấy sẽ đối tốt với người bạn đời của mình, làm cô ấy vui vẻ và hạnh phúc đến khi lìa đời, nhưng chính bản thân mình khi chết đi, lại phải chết vì người mà mình tôn thờ suốt cuộc đời.
Chuyện như vậy mà... lại có thật sao?
Kỳ Ân mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Nhị tiểu thư, cậu chủ là tỷ phú, xung quanh ngài ấy có hàng trăm hàng ngàn người muốn tước đoạt mạng sống đó để trèo lên cao hơn. Tin chắc rằng với chuyến đi lần trước, cô đã được trải nghiệm cảm giác đó rồi, vì vậy nên, tôi không mong cô bảo vệ ngài ấy, tôi chỉ hi vọng, cô sẽ không làm tổn thương người mà tôi đã dùng cả cuộc đời để cầu nguyện ngài bình an!
Bình luận truyện