Chương 43: Liếm.
"Giang sơn mỹ nhân" có thể nói là phim mạng của toàn dân, độ nóng duy trì không hạ. Cut của "Giang sơn mỹ nhân" bay đầu trời trong trạm A trạm B*, trong đó nổi nhất là một video dài ba phút "Nửa đời vui vẻ". Nhạc nền của "Nửa đời vui vẻ" do ca sĩ mạng Kiều An An sáng tác riêng cho "Giang sơn mỹ nhân": "Lầu cao kính quân vương một chén rượu, lần này đi sông Dương Tử dài dằng dặc. Tình cờ gặp gỡ hơn ly tán, nhân sinh sẽ không có chỗ dừng chân tốt như vậy..."
*Trạm A (ACFUN), trạm B (BILIBILI): Hai trang video lớn nhất của Trung Quốc.
Lời ca vô cùng đơn giản, nhưng vẫn khiến Kiều An An nổi một đợt. Weibo chính của "Giang sơn mỹ nhân" lại chia sẻ bài này. Bây giờ là thời đại internet toàn dân sáng tạo, sáng tác online thì không cần phải nói, hiện giờ viết bài hát viết đoạn văn ngắn trên mạng cũng có thể hút được rất nhiều fan. Một bộ phim truyền hình muốn khơi lên sự thảo luận rộng rãi, cần phải khơi lên sự sáng tạo và hào hứng lan truyền của cư dân mạng, chẳng hạn như cắt nối làm video sáng tác ca khúc cho nó, đồng thời, khiến thảo luận và truyền bá rộng rãi hơn.
Dễ nhận thấy, "Giang sơn mỹ nhân" làm nữ đóng nam thành công. Hiện tại có rất nhiều kênh truyền hình liên lạc với đạo diễn và nhà sản xuất, hy vọng có thể lấy được cơ hội chiếu lần hai của "Giang sơn mỹ nhân". Từ lâu nền kinh tế internet* và sự trẻ hóa của bộ phận lao động xã hội đã bắt đầu được nối kết. Điều gì đó trên mạng, có thể nổi tiếng ra thực tế, điều gì đó trong thực tế, có thể giao tiếp và tiến hành buôn bán trực tuyến.
*Kinh tế internet: Thị trường kinh tế dựa trên các công nghệ kỹ thuật số để tạo điều kiện cho việc giao dịch, trao đổi hàng hóa và dịch vụ thông qua thương mại điện tử.
Vào thời gian khai giảng, người theo dõi của Trình Cẩm Chi vượt lên tám triệu người, tag về Dung Tự cũng biến thành chủ đề đứng đầu. Bên Sina cũng đã thảo luận với Dung Tự, mong Dung Tự có thể mở Sina weibo. Sina weibo mới bắt đầu làm hiệu ứng ngôi sao, mời không ít ngôi sao mở weibo, mang người hâm mộ lại với nhau.
Khai giảng, Dung Tự vào năm hai đại học, Trình Cẩm Chi cũng vào năm tư đại học. Năm tư đại học vừa khai giảng, lớp cũng không tụ họp đông đủ, lấy cớ thực tập chạy tuyên tryền, quay phim, trường cũng mở một con nhắm một con mắt. Về mặt này, Kinh Ảnh không có yêu cầu cao như Hoa Hí, Hoa Hí đòi hỏi chất lượng chuyên môn rất cao, sinh viên đến năm tư vẫn phải điểm danh, một số ngành còn có tự học vào ban đêm.
Khai giảng, Cẩu Vũ gọi Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu đến phòng làm việc của mình.
"Cẩu Vũ, dữ nha." Hạ Dữu giơ ngón tay cái với Cẩu Vũ, còn khều dây chuyền vàng trên cổ Cẩu Vũ: "Một mùa hè không gặp, giàu lên rồi."
"Không giàu, tạm được." Giọng của Cẩu Vũ vẫn rất tự đắc, cô vuốt dây chuyền, tháo dây chuyền to như ngón cái xuống: "Cái này, mình chuẩn bị đưa cho mẹ mình, cậu thấy thế nào?"
"Cậu có gu của trai thẳng."
Cẩu Vũ búng ngón tay ra tiếng, mở cái hộp cạnh tay, trong hộp là một bức tượng Phật vàng không nhỏ: "Cái này, khai quang* rồi."
*Khai quang điểm nhãn (gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật (ví dụ như là tượng Phật đeo trên cổ) nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục "mở mắt" cho linh vật, gọi là "điểm nhãn". Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.
Hạ Dữu vỗ tay, vỗ tay cho Cẩu Vũ: "Hôm nay đã tận mắt thấy nhà giàu mới nổi."
Trái lại thì Trình Cẩm Chi rất thư giãn, một người nằm tê liệt trên ghế mát xa.
Hạ Dữu cũng đi một bước, nằm lên một cái ghế massage khác: "Giàu thích khoe của ra tay rộng rãi, mua ghế mát xa mà mua ba cái."
"Cái nhà này, cũng là phòng làm việc của mình." Cẩu Vũ nằm trên ghế mát xa, đeo kính mát xa mắt lên. Vẻ mặt thả lỏng, hai tay khoác hết lên ghế: "Hạ Dữu, cậu tốt nghiệp xong có sắp xếp gì không?"
"Sao?"
"Chỗ của mình có ghế mát xa."
"Ghế mát xa làm sao... mình a a... thật thoải mái... mình không mua nổi đúng không?" Hạ Dữu phát ra tiếng rên rỉ vô cùng thoải mái.
"Hạ Dữu, được ngày nào hay ngày ấy, biết cậu có sinh hoạt tình dục." Trình Cẩm Chi "không quen nghe" tiếng rên của Hạ Dữu, nàng gỡ kính ra, khoác chân dài một cái, còn khoác lên đùi Hạ Dữu.
"Um a... Cẩm Chi đừng... đừng đụng um..." Hạ Dữu còn diễn.
"Cục cưng, cậu đốt lửa, phải tự dập nha." Trình Cẩm Chi ôm lấy chân Hạ Dữu, hai tay chống hai bên cạnh Hạ Dữu.
Cẩu Vũ gỡ kính ra, đúng lúc thấy tư thế của Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu, cô lấy tay che hai mắt mình: "Mẹ ơi, cay tới tôi."
"Xin hai vị, tha cho cái ghế mát xa của tôi, hai vị xem đi, nhãn hiệu cũng chưa xé."
Trình Cẩm Chi vỗ vỗ ghế mát xe: "Kiểm tra thử giùm cậu, coi có chắc không."
"Ồ —— không nhìn ra, hai cô là hệ ăn thịt đấy." Cẩu Vũ nói có hơi trêu tức.
Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy, cực kì mờ ám nhìn Cẩu Vũ: "Đúng vậy."
Cẩu Vũ nuốt nước bọt một cái, kéo quần lên: "Các cậu... muốn làm gì..."
Bộ ba nhanh chóng gom thành một cục quậy trên ghế mát xa.
Quậy mệt mỏi, lại nằm vật xuống giường.
"Đói chết, cậu đi nấu cơm." Trình Cẩm Chi thụi Cẩu Vũ.
"Cậu nhìn bếp của mình, giống từng mở lửa không?" Cẩu Vũ cũng nằm như xác chết trên giường: "Nhưng mà, trong tủ lạnh của mình có mì ăn liền, các cậu muốn vị gì?"
"Vậy gọi đồ ăn đi."
"Ừ."
Ba người cũng không ai nhúc nhích, qua một hồi, đồng thời phát ra âm thanh: "Đói quá."
Chống chịu một lúc, Trình Cẩm Chi không chịu nổi: "Mình về tìm Dung Tự."
"Mình cũng về tìm A Sanh." Hạ Dữu cũng ngồi dậy.
"Ê này các cậu đi tìm "đồ ăn" hết rồi... mình tìm gì hả?" Cẩu Vũ ngồi dậy, đưa tay với Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu.
"Tìm Thiên Hậu đó." Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu đồng thanh.
Vừa dứt lời, Cẩu Vũ lại ngã ngay lên giường: "Vậy mình vẫn nên "đói" chết."
Ba người lề mề ra ngoài, giờ Trình Cẩm Chi đã có chút danh tiếng. Nàng mang khẩu trang, có vẻ hơi "lén lút".
Đến một nhà hàng Trung Quốc có vẻ yên tĩnh, ba người đặt một phòng ăn riêng. Trình Cẩm Chi mới tính tháo khẩu trang.
"Vừa rồi mình đến quầy, nhân viên còn hỏi mình là có phải cậu bị bệnh truyền nhiễm không." Cẩu Vũ nói với Trình Cẩm Chi.
"Cậu nói thế nào?"
"Bệnh nan y."
"Nếu mình bị ném ra ngoài, cậu chuẩn bị chết đi." Trình Cẩm Chi ăn miếng đồ nguội.
Mới ăn được phân nửa, hành lang bắt đầu hơi ồn ào hò hét. Cẩu Vũ ngậm rong biển trong miệng, thò đầu ra, thấy rất nhiều fan nhỏ tuổi vây quanh hành lang. Cô rút vội, nuốt hết rong biển: "Cẩm Chi, fan của cậu vây đến đây."
Trình Cẩm Chi sặc một cái, lấy mu bàn tay nhẹ nhàng bịt mũi, tranh thủ ăn mấy miếng: "Mình đi cửa sau trước."
"Ở đây có cửa sau đâu, nếu không thì cậu nhảy cửa sổ đi?"
"Điên! Đây là lầu mười chín."
Cẩu Vũ lại đưa đầu thăm dò, phát hiện mấy bảo vệ đến, dường như đang khai thông fan, tình hình tạm thời hơi hỗn loạn. Cẩu Vũ vội vàng vẫy tay với Trình Cẩm Chi: "Đừng ăn, mau mau, thừa dịp loạn lạc chạy đi."
Trình Cẩm Chi cũng không thường ăn ở ngoài lắm, đây là lần đầu kể từ nghỉ hè đến nay. Trước đó, cũng có chút ít fan, thỉnh thoảng cũng bị "vây đuổi chặn đường". Từ sau khi "Giang sơn mỹ nhân" làm nàng nổi một tí, thực sự có người bắt đầu chạy đuổi theo nàng, giống như hiện giờ. Hạ Dữu và Cẩu Vũ cùng nhau làm lá chắn cho nàng, quần áo của nàng vẫn bị kéo rách. Chui lên xe vệ sĩ, rốt cuộc nhặt lại được nửa cái mạng nhỏ.
"Cô Trình, xin hỏi những fan hâm mộ vây đuổi chặn đường, có gây phiền phức cho cô không?" Cẩu Vũ thở phì phò, mặt mày hớn hở nói với Trình Cẩm Chi.
"Trước khi trả lời câu hỏi, tôi có thể hét lên được không?"
"Được."
Trình Cẩm Chi bụm mặt, vai run run, siết chặt nắm đấm: "Cực thoải mái! Tôi có fan rồi!"
Không còn là fan thuê do DC sắp đặt, cũng không bị nhận nhầm là người nổi tiếng nào đó. Nàng là Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nàng có fan rồi.
Cực thoải mái.
Dung Tự cũng không thiếu fan, nhưng vì không có kí hợp đồng với công ty, đương nhiên không có nhóm quan hệ công chúng chuyên làm công tác tuyên truyền cho cô. Bất đồng với Trình Cẩm Chi, trông Dung Tự càng hưởng thụ cuộc sống "yên tĩnh". Đến giai đoạn sau, thực sự rất nổi, bắt đầu có fan và truyền thông đến trường cản trở cô. Khu giảng dạy còn tạm, đến chỗ khác, an ninh không nghiêm ngặt. Từ khu giảng dạy về khu nhà ở, Dung Tự vẫn thấy hơi bất tiện. Có người liên tục tố cáo với trường, nói fan Dung Tự làm quấy rối kỉ luật của trường. Trường cũng đã có những điều chỉnh, bắt đầu nghiêm ngặt phân chia thành các khu khách tham quan, khu giảng dạy và khu vực sinh hoạt của giáo viên và sinh viên.
Vì ngoại hình khí chất của Dung Tự thực sự quá tuyệt, nhiều nhà quảng cáo cũng tìm đến cô. Khi Trình Cẩm Chi về nhà, cũng thấy Dung Tự đang xem thông tin bên nhà quảng cáo đưa cho cô. Trình Cẩm Chi lấy sữa tươi trong tủ lạnh, đang chuẩn bị lên lầu. Lại cân nhắc ở hành lang, xoay người ngồi lên sô pha, rút hết quảng cáo trong tay Dung Tự. Nàng quét hết thông tin của nhà quảng cáo qua một bên, lấy máy tính xách tay ra gõ "lạch cạch lạch cạch": "Cùng một sản phẩm quảng cáo, tốt nhất nên chọn sản phẩm có mức độ tuyên truyền lớn nhất, có thể có hiệu quả lan truyền trong phạm vi toàn quốc."
"Quảng cáo, là ngôi sao quảng bá sản phẩm, cũng là sản phẩm quảng bá ngôi sao." Trình Cẩm Chi xoay màn hình, cho Dung Tự xem: "Nói như vậy, cùng một sản phẩm quảng cáo, các ngôi sao chỉ có một cơ hội để chọn một thương hiệu, ít nhất trong vòng năm năm. Chẳng hạn như thương hiệu đồng hồ này, xác định một thương hiệu, những thương hiệu đồng hồ khác sẽ không tìm đến ngôi sao này nữa. Không thể để công chúng nhầm lẫn thương hiệu."
"Em chọn những thương hiệu này, trả thù lao rất cao, thế nhưng rất hạn chế đối với việc tạo nên hình tượng cá nhân của em." Trình Cẩm Chi nói, lại bắt đầu gõ thương vụ tiếng Anh "lạch cạch lạch cạch": "Hai hôm trước đồng hồ Delica hỏi em, giờ chị giúp em tạo email công việc và gửi email cho Delica."
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, viền môi Trình Cẩm Chi còn có sữa tươi. Trình Cẩm Chi đưa đầu lưỡi phấn hồng, liếm một cái, sữa vẫn không được liếm sạch.
"Ừ." Dung Tự vươn tay ra, ngón tay của cô nhẹ nhàng lau viền môi Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi khá chăm chú, cũng không chú ý động tác của Dung Tự. Nàng gửi email xong, nói với Dung Tự đôi câu rồi bưng sữa lên lầu.
Giờ vẫn còn nóng, quần Trình Cẩm Chi hơi ngắn. Dung Tự nhìn nàng lên lầu. Không biết chân nàng va vào đâu, có hơi đỏ, trắng mịn. Chân dài trắng nõn thẳng tắp, cực kì gợi cảm. Mấy ngày trước, khi Trình Cẩm Chi khiêu vũ trước mặt cô, cô cũng giống như thế này, ngẩng đầu, nhìn nàng hết sức chăm chú. Quyến rũ, cực kì mê hoặc lòng người.
Dung Tự cúi đầu, nhìn sữa tươi hơi khô trên đầu ngón tay, cô vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm.
Môi lưỡi quấn lấy nhau.
"Yêu chị..."
Đêm đó, Trình Cẩm Chi ngồi trong lòng cô, kẹp chặt tay cô.
***
Vẻ mặt Ngao Tạng sống không có ý nghĩa: Chỉ yêu Tiểu Dễ Thương một lần, một lần mà dư vị đến bốn mươi ba chương, tôi còn có thể nói gì?
Bình luận truyện