Chương 86: Muốn ngừng mà không được.
"Không phải họ đã tham gia liên hoan phim Turin với nhau sao?" Cẩu Vũ trả lời.
"Kẹo của liên hoan phim, tôi đã xem một trăm tám chục lần rồi."
Cẩu Vũ gửi một biểu cảm [cười ha ha]: "Không sao, sắp tới liên hoan phim Venice rồi."
"Wow, Mèo Sữa cũng tham gia liên hoan phim Venice sao?"
""Người về" còn phải tham gia triển lãm Venice, bạn nghĩ sao?"
"Đã nhận!" Chủ page lập tức hưng phấn: "Chắc chắn tháng chín chúng tôi sẽ đi nằm vùng!"
Phó Tân Bạch vừa ra tới, đã thấy Cẩu Vũ giơ hai chân lên, nằm chơi điện thoại ở cuối giường. Trên cổ Phó Tân Bạch còn khoác khăn lông trắng, cô dùng khăn lau lau tóc.
"Xem gì thế?" Một tay của Phó Tân Bạch đặt trên lưng Cẩu Vũ, vuốt ve lưng Cẩu Vũ.
"Chị không có hứng thú với nó."
"Đồ bạc tình." Tay của Phó Tân Bạch rất tự nhiên cởi quần Cẩu Vũ ra, tay cô vuốt ve cái mông mềm mại của Cẩu Vũ. Tiếp theo dứt khoát cúi người, cắn mông Cẩu Vũ một cái. Cô liếm mông Cẩu Vũ, dọc theo lưng, cởi hết quần áo của Cẩu Vũ. Lúc này Cẩu Vũ mới ôm chặt quần áo, quay đầu lại nhìn Phó Tân Bạch: "Chị làm gì vậy?"
"Em đó." Tay Phó Tân Bạch khều một cái, lập tức nắm bộ ngực của Cẩu Vũ: "Làm em đó."
"Khỉ, cô là thái địch tinh* à?" Cẩu Vũ ném điện thoại, chống Phó Tân Bạch đè lên.
*Thái địch tinh: Là tên gọi của loài chó Poodle, nhưng ham muốn của Poodle rất cao nên cũng được sử dụng để chỉ những người có ham muốn cao.
"Thái địch tinh là gì?"
"Tên khác của Phó Tân Bạch, hiểu không?" Cẩu Vũ hổn hển một cái, kẹp chặt hai chân mình.
Phó Tân Bạch đã lột hết quần áo của Cẩu Vũ, đồng thời xốc cô lên. Phó Tân Bạch hôn cổ Cẩu Vũ, ngón tay cực kì thuần thục xoa bóp bộ ngực của Cẩu Vũ: "Chị không hiểu những từ ngữ mạng này của em, có thể sử dụng tiếng Anh để giải thích không?"
"Chậc." Cẩu Vũ rên một tiếng: "Chị về nước lâu như vậy, còn lấy tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ?"
Phó Tân Bạch chỉ mới về nước được hai năm, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài: "Tiếng Trung của chị không tốt lắm."
"Nhìn bài phỏng vấn độc quyền của chị, viết quá xấu hổ. Gì mà thành tựu của Trung Quốc gì mà yêu nước, quá ngốc."
"Bọn họ ngốc, vậy em đến công ty của chị, thế nào?" Phó Tân Bạch vuốt ve quần lót của Cẩu Vũ, ngón tay thon dài để ở chỗ hiểm của Cẩu Vũ, cũng không đi vào, chỉ ánh mắt sáng quắc nhìn Cẩu Vũ: "Chỉ cần em tới, tiền của chị, là của em hết."
"Tôi mới không đến đâu, ai biết chị thiếu ngân hàng bao nhiêu tiền."
"Vậy thế này." Phó Tân Bạch khều quần lót ra, trượt vào: "Tiền là ảo, cái này... bao giờ cũng thật nhỉ."
"Ưm..." Cẩu Vũ siết chặt ra giường dưới thân, phát ra tiếng rên khó nhịn: "Dùng sức hơn..."
Phó Tân Bạch nở nụ cười, cởi quần lót Cẩu Vũ ra, ngón tay bắt đầu nhanh chóng đưa móc. Cô cúi đầu, hôn lên môi Cẩu Vũ, lưỡi trượt vào miệng Cẩu Vũ: "Chị thích em như vậy."
"Chị thích cái vẻ em muốn chị ngừng mà không được." Phó Tân Bạch thở hổn hển, lại thêm một ngón tay.
Sau khi làm xong, Phó Tân Bạch còn muốn vuốt ve an ủi với Cẩu Vũ. Không ngờ Cẩu Vũ trần trụi, vào thẳng phòng tắm. Phó Tân Bạch chỉnh sửa ra giường, lại tựa vào cửa phòng tắm: "Cha mẹ nuôi của chị muốn gặp em."
"Ây." Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Cẩu Vũ thò đầu ra: "Chị làm thật à?"
"Em sợ rồi?" Phó Tân Bạch cúi đầu xuống, nhìn Cẩu Vũ nháy mắt một cái.
"Đừng dùng phép khích tướng, chiêu này vô dụng với tôi." Cẩu Vũ nói: "Không gặp, thậm chí cả mẹ ruột tôi còn không có thời gian gặp."
Phó Tân Bạch vịn cửa, vừa lúc chui vào phòng tắm. Vào phòng tắm, tay chân của Phó Tân Bạch lại không thành thật. Cô bế Cẩu Vũ lên, hôn lên mái tóc dài ướt sũng của Cẩu Vũ, lại hôn cái cổ thon của Cẩu Vũ: "Chuyện nhà chị, em cũng biết."
"Ai bảo chị là siêu sao chi."
Chuyện của Phó gia, đương nhiên Cẩu Vũ biết. Cha mẹ Phó Tân Bạch mất sớm, được Phương gia nhận làm con nuôi, nếu không phải lần trước bắt gặp Phó Tân Bạch và Phương Gia Huệ, cô còn không biết Phó Tân Bạch là một thái địch tinh, ngay cả chị nuôi của mình cũng không tha. Đối với điều này, có chết Phó Tân Bạch cũng không thừa nhận: "Là cô ấy không buông tha chị, ai trời sinh như thế."
Ý của Phó Tân Bạch, còn như là chị nuôi của cô làm hư cô.
"Tuy rằng đã hủy quan hệ nhận nuôi từ lâu, nhưng hai ông bà vẫn tốt với chị." Phó Tân Bạch nói.
"Tôi thấy là chị làm họ ngột ngạt nhỉ?" Cẩu Vũ liếc mắt, Phó Tân Bạch đâu quan tâm quan hệ nhận nuôi, rõ ràng là muốn cho hai vợ chồng Phương Gia Huệ ngột ngạt.
"Vậy nên chị nói, chị thích em nhất." Phó Tân Bạch nâng chân Cẩu Vũ lên, thoáng cái đã tiến vào lãnh địa tư nhân của Cẩu Vũ.
Cẩu Vũ về nhà, thấy mẹ mình đang bỏ đồ ăn vào tủ lạnh. Cô nhíu mày, kéo túi nilon trong phòng bếp, giành lấy dĩa đồ ăn từ tay mẹ mình. Ngửi một cái, mày nhíu chặt hơn. Không nói lời nào đem đồ ăn đổ vào túi nilon. Mẹ cô mở to mắt nhìn, tay chân còn hơi luống cuống: "Còn ăn được... hôm qua..."
"Không phải con đã gửi tiền cho mẹ sao? Nếu mẹ ăn rồi bệnh, không phải con còn phải đi chăm sóc mẹ sao. Chăm sóc mẹ, không trễ nải công việc?" Cẩu Vũ nói hơi xỏ xiên. Mẹ cô cần kiệm quen rồi, bị cô bắt gặp như vậy rất nhiều lần.
"Tiền mẹ gom lại hết, mẹ không có khả năng, không giúp con được..." Mẹ Cẩu Vũ xoa xoa tay, trông càng co quắp hơn.
Nguyên nhân Cẩu Vũ không đón mẹ mình, là không muốn mẹ bị hại vì nghề nghiệp của mình. Tuy rằng đã rất bảo mật chỗ ở lúc trước, nhưng vẫn bị người khác bới ra gốc gác. Cách đây không lâu, lại có người lấy chuyện của mẹ cô ra nói. Bên Chu gia cũng gây áp lực cho hai người, có vẻ không muốn mẹ cô ở thủ đô: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, về phòng ngủ đi."
"Mẹ không muốn liên lụy đến con..." Mẹ Cẩu Vũ trông có phần khổ sở.
"Mẹ không có liên lụy con, đừng nghe mấy người đó nói bậy, mấy người đó chỉ dựa vào những tin thị phi đó để ăn cơm." Hình như Cẩu Vũ thấy giọng của mình cứng rắn quá, ánh mắt của cô dịu lại: "Đợi con tắm rửa xong, con nói chuyện vui cho mẹ nghe."
"Ừ, mẹ không suy nghĩ, nghe con gái nói chuyện vui cho mẹ nghe."
Đợi mẹ về phòng, Cẩu Vũ lại lục lọi tủ lạnh. Phát hiện trong tủ lạnh có nhiều sữa hết hạn, cô gom hết mọi thứ trong tủ lạnh ra. Mỗi lần đều thế này, về nhà một chuyến, phải bổ sung tủ lạnh trong nhà một lần. Bây giờ bảo mẫu cũng không đỡ lo, chu đáo thì mưu mô, không mưu mô thì lại cẩu thả.
Ném rác rưởi lên xe rác, Cẩu Vũ lại phủi tay một cái. Mua rau dưa tươi ngon từ siêu thị, chọn một số thực phẩm dinh dưỡng, đi về dọc theo đèn đường. Khu biệt thự mới dọn sang này, là Trình Cẩm Chi giới thiệu cho cô. Khu biệt thự như thế này, không phải có tiền là có thể vào, vẫn phải dựa vào quan hệ để được giới thiệu. Ai cũng không muốn hàng xóm của mình là nhà giàu mới nổi không rõ ràng. Tuy rằng Cẩu Vũ đúng là nhà giàu mới nổi.
Nói chuyện với mẹ, mẹ lại phàn nàn phí quản lý biệt thự. Chuyển mùa, luôn phải nộp một số chi phí linh tinh. Mẹ ngại chi phí quá cao, giọng nói còn có phần quyến luyến quê nhà. Ở quê nhà nhiều chỉ trỏ lắm, cô không muốn mẹ trở về. Lúc mẹ kể khổ, Cẩu Vũ nhìn bầu trời bên ngoài.
Đêm tối âm u.
Để chống chịu với bề ngoài vinh quang, không ai dễ dàng.
Trình Cẩm Chi ngồi ở phòng chờ sân bay, ban đầu định chơi điện thoại, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của tập đoàn, không thể làm gì khác hơn là lấy máy tính bảng ra. Xử lý công việc mấy ngày nay, có lẽ là quen tay hay việc, cuối cùng cũng có tí hiệu quả. Vừa mở máy tính bảng, một người ngồi xuống ngay bên cạnh. Thân hình của người này rất gầy, đối phương chưa kéo khẩu trang xuống, đôi mắt của Trình Cẩm sáng lên.
Đến phòng nghỉ, Trình Cẩm Chi nhào thẳng tới. Kéo khẩu trang của đối phương xuống, ôm đối phương là gặm cắn một trận. Dung Tự cũng bế Trình Cẩm Chi lên, đè Trình Cẩm Chi lên tường. Gần một tháng hai người chưa gặp mặt.
Hai người đều hôn thở hồng hộc, hai chân của Trình Cẩm Chi đã kẹp chặt eo của Dung Tự từ lâu. Nàng nắm cái tai của Dung Tự: "Không phải em còn đang ở Thượng Hải sao?"
"Tạm thời có thay đổi, đổi chuyến bay." Dung Tự nháy mắt một cái, lại hôn khóe môi của Trình Cẩm Chi: "Thật mong tháng chín đến nhanh hơn."
Mặt Trình Cẩm Chi tươi như hoa, nhíu mày: "Ai nói chắc chắn chị sẽ tham gia liên hoan phim?"
"Vậy chi đi làm gì?"
"Có nhiều chuyện thú vị để đi." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự chớp mắt một cái, trông có hơi tủi thân: "Chuyện thú vị gì?"
"Ví dụ như, không cho em ăn. Để em nhớ thương chị, vắt óc suy nghĩ để lấy lòng chị."
Vừa nghe Trình Cẩm Chi nói vậy, Dung Tự nở nụ cười: "Vậy chị thật là xấu xa."
Dung Tự bế Trình Cẩm Chi lên ghế ngồi, bắt đầu hôn cổ Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thở hổn hển: "Em mới xấu xa nhất."
"Chị nhiều lắm là mạnh miệng, mà mỗi lần em đều ăn chị sạch sẽ." Trình Cẩm Chi kẹp chặt tay Dung Tự.
Dung Tự đã cởi dây thắt lưng của Trình Cẩm Chi, tay trượt vào. Suy nghĩ một chút, lại chỉ vuốt ve đùi trong của Trình Cẩm Chi: "Lát nữa người vào, chắc chắn biết mình..."
"Hừ." Lần này Trình Cẩm Chi không vui, nàng kéo quần của mình, hình như muốn ung dung xuống khỏi người Dung Tự.
Dung Tự lập tức ôm chặt thân thể của Trình Cẩm Chi, dụ dỗ hôn lên môi Trình Cẩm Chi.
"Vậy em đừng hôn chị, hôn lại không giúp chị giải quyết."
"Giải quyết." Dung Tự lại kéo quần Trình Cẩm Chi xuống, cứ ngồi trên ghế như vậy, tiến vào Trình Cẩm Chi: "Ướt quá."
Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, lại lắc lư vài cái trên ngón tay của Dung Tự. Sau khi ở bên Dung Tự, Trình Cẩm Chi cũng cảm giác mình được phóng thích. Lúc trước với chuyện thế này, nàng còn không thực tủy tri vị* như thế: "Tự..."
*Thực tủy tri vị: Chỉ làm một lần thì sẽ có lần thứ hai.
"Tháng chín đến liên hoan phim được không?" Dung Tự thở phì phò, cắn tai Trình Cẩm Chi: "Em nhớ chị."
"Cẩm Chi?" Chỉ nghe Trình Cẩm Chi thở dốc, Dung Tự lại thêm sức.
"Ừ... được..." Trình Cẩm Chi chỉ có thể như vậy. Bị dắt đi thì đi thôi, ai kêu nàng vẫn luôn như vậy.
Từ phòng nghỉ đi ra, chân Trình Cẩm Chi còn hơi mềm, được Dung Tự đỡ đi mấy bước. Đến khi thấy truyền thông, hai người lại đứng thẳng người, tiếp nhận nhiều loại câu hỏi của truyền thông. Dung Tự trả lời câu hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra quay sang nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi chỉ cách cô có hai ba bước. Tai của nàng hơi đỏ, không biết bị truyền thông hỏi vấn đề gì, trả lời khá vui vẻ. Thấy nụ cười của Trình Cẩm Chi, đã hóa giải rất nhiều bôn ba mệt nhọc của cô trong một tháng nay.
"Gần đây cô Trình và cô Thẩm rất thân nhau, cô Dung sẽ lo lắng về vị trí của mình trong lòng cô Trình chứ?" Phóng viên tin thị phi hỏi Dung Tự.
"Mấy hôm nay Cẩm Chi hơi mệt mỏi, có bạn bè nói chuyện đi chơi với chị ấy, tôi cũng rất vui." Dung Tự cười cười: "Cảm ơn các bạn truyền thông đã quan tâm, đúng lúc tôi cũng nhờ các bạn để chào hỏi, không biết cô Thẩm có rảnh không, có rảnh, uống trà với nhau."
Dung Tự cười như thế, phóng viên tin thị phi cũng ngây ngẩn. Đến khi Dung Tự xoay người, nhìn bóng ưng của Dung Tự, phóng viên tin thị phi mới phản ứng.
Đây là gì?
Tràn đầy. Phong phạm của chánh cung.
Bình luận truyện