Trọng Sinh Làm Lão Bà Của Anh Ấy
Chương 29
Tiếp theo là đến ca sĩ Phùng Ảnh Quân bắn vòng thứ bảy và chàng trai trẻ tuổi nhất Tiêu Vũ cũng bắn vòng thứ tám. Nữ hoàng Mạc đã đến muộn nhưng cô ấy vẫn rất nổi bật. Mái tóc dài và bồng bềnh được buộc đuôi ngựa cao bằng dây chun. Trông chị ấy giống như một học sinh trẻ trung và lạnh lùng.
Mạc Thanh Di có dáng người cao với những đường nét rất đẹp. Dù chỉ diện áo phông trắng bèo nhún nhưng cô vẫn vô cùng cuốn hút. Từ lúc Mạc Thanh Di bước ra sân, xung quanh lập tức trở nên yên lặng như thể đắm chìm trong sắc đẹp đó.
Mạc Thanh Di đã từng đóng rất nhiều vai anh hùng võ thuật. Trong phim thường có những cảnh bắn cung nhưng đều là diễn xuất.
“Tuy đã từng xem màn bắn cung của nữ hoàng Mạc trong phim nhưng nói thật, tôi chưa bao giờ được xem trực tiếp cô ấy bắn cung. Thật đáng mong chờ!”
Tư Hàn Phong là fan ruột của Mạc Thanh Di, vui vẻ nói với Trịnh Bội Sam ở bên cạnh.
“Không phải chỉ là một nữ hoàng thôi sao?”
Ôn Thanh nhìn chằm chằm vào Mạc Thanh Di vài giây với sự giễu cợt trong lòng nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng cười:
“Có lẽ rất đáng mong chờ.”
Tư Hàn Phong vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc của người hâm mộ và tự hét lên trong lòng.
“Chị Mạc cố lên!”
Những người khác đột nhiên bật cười. Hoá ra cậu ta vậy mà lại hâm mộ Mạc Thanh Di đến vậy. Trên thực tế, vào ngày ghi hình Tư Hàn Phong đã nhìn thấy Mạc Thanh Di lần đầu tiên nhưng chưa thể làm gì cho đến khi chị ấy rời đi. Khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của mình, Tư Hàn phong tự nhiên sẽ rất hồi hộp và khôn dám tiến tới để ngỏ lời.
Mạc Thanh Di liếc nhìn Tư Hàn Phong đang hưng phấn, chị bình tĩnh gật đầu rồi vào tư thế chuẩn bị. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mạc Thanh Di đang bất động. Có bao ánh mắt chờ mong cùng hoài nghi, cư nhiên cũng có một số ít chờ xem chuyện cười, chẳng hạn như Ôn Thanh.
Nhược Hi thấy Mạc Thanh Di dũng cảm rút cung nhắm vào hồng tâm, và ngay khi chị buông tay, mũi tên đã hướng về đích, trúng ngay hồng tâm giữa bao tiếng hò reo của mọi người.
Những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt ngay lập tức vang lên, bọn họ hết mực khâm phục. Tài năng như thế không hổ là nữ hoàng Mạc. Mạc Thanh Di mỉm cười rồi về vị trí cũ của mình. Nhược Hi lo lắng bước tới, cô đang rất căng thẳng vào lúc này. Nhược Hi không sợ thất bại nhưng cô sợ bản thân làm không tốt sẽ phụ lòng chỉ dạy của anh.
Nhược Hi nhặt cung tên lên, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, sự căng thẳng trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kiên trì không chút sợ hãi. Cô nhớ lại sự hướng dẫn của anh, sắn sàng rút cung ra và bắn một mũi tên...
“Vòng thứ mười!”
Mọi người hò hét phấn khích, điều này quả thực là một bất ngờ lớn. Nhược Hi cũng nhảy cẫng lên vì phấn khích, may mà cô không làm mất mặt người hướng dẫn. Nơi nào đó không ai để ý, Ôn Thanh tức giận nhìn chằm chằm cô cùng với đó là ánh mắt phức tạp của Tiêu Vũ.
Hai người giành chiến thắng mà chỉ có duy nhất một huy chương. Vì vậy nhóm thực hiện chương trình đang gặp phải khó khăn. Đạo diễn vốn định dùng năm mũi tên để định đoạt kết quả. Cuối cùng là hai người họ hoà nhau, đạo diễn chết lặng, không ngờ hai cô gái này lại lợi hại như vậy. Lúc này, ca sĩ Phùng Ảnh Quân đưa ra đề nghị:
“Đạo diễn, để hai mỹ nữ này thi thố tài năng thì tốt hơn.”
“Phần thi tài năng? Điều này không tệ. Nó có thể làm tăng điểm nónh cho chương trình.”
Đạo diễn cho rằng điều đó rất tốt nhưng vẫn phải xin ý kiến của hai bên.
“Nữ hoàng Mạc và cô Nhược Hi cảm thấy thế nào?”
Mạc Thanh Di và cô nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Đạo diễn cười rồi nói lớn:
“Vậy tôi cho hai người chuẩn bị trong nửa giờ, sau đó chúng ta chính thức thi đấu.”
Nhược Hi cần quay lại để lấy một số thứ và anh, với tư cách là người hướng dẫn của cô đương nhiên sẽ phải ở bên cạnh. Đi được nửa đường, Cảnh Ngôn tò mò hỏi:
“Cô Lâm định sẽ biểu diễn cái gì?”
Nhược Hi cười bí hiểm, nửa thật nửa đùa nói:
“Sau này anh sẽ biết.”
Mạc Thanh Di có dáng người cao với những đường nét rất đẹp. Dù chỉ diện áo phông trắng bèo nhún nhưng cô vẫn vô cùng cuốn hút. Từ lúc Mạc Thanh Di bước ra sân, xung quanh lập tức trở nên yên lặng như thể đắm chìm trong sắc đẹp đó.
Mạc Thanh Di đã từng đóng rất nhiều vai anh hùng võ thuật. Trong phim thường có những cảnh bắn cung nhưng đều là diễn xuất.
“Tuy đã từng xem màn bắn cung của nữ hoàng Mạc trong phim nhưng nói thật, tôi chưa bao giờ được xem trực tiếp cô ấy bắn cung. Thật đáng mong chờ!”
Tư Hàn Phong là fan ruột của Mạc Thanh Di, vui vẻ nói với Trịnh Bội Sam ở bên cạnh.
“Không phải chỉ là một nữ hoàng thôi sao?”
Ôn Thanh nhìn chằm chằm vào Mạc Thanh Di vài giây với sự giễu cợt trong lòng nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng cười:
“Có lẽ rất đáng mong chờ.”
Tư Hàn Phong vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc của người hâm mộ và tự hét lên trong lòng.
“Chị Mạc cố lên!”
Những người khác đột nhiên bật cười. Hoá ra cậu ta vậy mà lại hâm mộ Mạc Thanh Di đến vậy. Trên thực tế, vào ngày ghi hình Tư Hàn Phong đã nhìn thấy Mạc Thanh Di lần đầu tiên nhưng chưa thể làm gì cho đến khi chị ấy rời đi. Khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của mình, Tư Hàn phong tự nhiên sẽ rất hồi hộp và khôn dám tiến tới để ngỏ lời.
Mạc Thanh Di liếc nhìn Tư Hàn Phong đang hưng phấn, chị bình tĩnh gật đầu rồi vào tư thế chuẩn bị. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mạc Thanh Di đang bất động. Có bao ánh mắt chờ mong cùng hoài nghi, cư nhiên cũng có một số ít chờ xem chuyện cười, chẳng hạn như Ôn Thanh.
Nhược Hi thấy Mạc Thanh Di dũng cảm rút cung nhắm vào hồng tâm, và ngay khi chị buông tay, mũi tên đã hướng về đích, trúng ngay hồng tâm giữa bao tiếng hò reo của mọi người.
Những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt ngay lập tức vang lên, bọn họ hết mực khâm phục. Tài năng như thế không hổ là nữ hoàng Mạc. Mạc Thanh Di mỉm cười rồi về vị trí cũ của mình. Nhược Hi lo lắng bước tới, cô đang rất căng thẳng vào lúc này. Nhược Hi không sợ thất bại nhưng cô sợ bản thân làm không tốt sẽ phụ lòng chỉ dạy của anh.
Nhược Hi nhặt cung tên lên, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, sự căng thẳng trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kiên trì không chút sợ hãi. Cô nhớ lại sự hướng dẫn của anh, sắn sàng rút cung ra và bắn một mũi tên...
“Vòng thứ mười!”
Mọi người hò hét phấn khích, điều này quả thực là một bất ngờ lớn. Nhược Hi cũng nhảy cẫng lên vì phấn khích, may mà cô không làm mất mặt người hướng dẫn. Nơi nào đó không ai để ý, Ôn Thanh tức giận nhìn chằm chằm cô cùng với đó là ánh mắt phức tạp của Tiêu Vũ.
Hai người giành chiến thắng mà chỉ có duy nhất một huy chương. Vì vậy nhóm thực hiện chương trình đang gặp phải khó khăn. Đạo diễn vốn định dùng năm mũi tên để định đoạt kết quả. Cuối cùng là hai người họ hoà nhau, đạo diễn chết lặng, không ngờ hai cô gái này lại lợi hại như vậy. Lúc này, ca sĩ Phùng Ảnh Quân đưa ra đề nghị:
“Đạo diễn, để hai mỹ nữ này thi thố tài năng thì tốt hơn.”
“Phần thi tài năng? Điều này không tệ. Nó có thể làm tăng điểm nónh cho chương trình.”
Đạo diễn cho rằng điều đó rất tốt nhưng vẫn phải xin ý kiến của hai bên.
“Nữ hoàng Mạc và cô Nhược Hi cảm thấy thế nào?”
Mạc Thanh Di và cô nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Đạo diễn cười rồi nói lớn:
“Vậy tôi cho hai người chuẩn bị trong nửa giờ, sau đó chúng ta chính thức thi đấu.”
Nhược Hi cần quay lại để lấy một số thứ và anh, với tư cách là người hướng dẫn của cô đương nhiên sẽ phải ở bên cạnh. Đi được nửa đường, Cảnh Ngôn tò mò hỏi:
“Cô Lâm định sẽ biểu diễn cái gì?”
Nhược Hi cười bí hiểm, nửa thật nửa đùa nói:
“Sau này anh sẽ biết.”
Bình luận truyện