Trọng Sinh Làm Lão Bà Của Anh Ấy

Chương 4



Lời nói của Abun thật sự đã chạm đến trái tim của Nhược Hi. Nếu kiếp trước có hối hận gì thì chính là mẹ của cô, cho đến khi chết cô mới tìm thấy mẹ của mình.

Tất nhiên vị trí nữ hoàng là niềm mơ ước của mọi nữ diễn viên và cô cũng không ngoại lệ nhưng cô lại chưa từng mong đợi điều đó.

Còn tình yêu thì quá xa hoa, buồn phiền và rắc rối, cô không muốn dính líu đến nó một lần nào nữa.

“Nhiệm vụ khác trong quá trình tái sinh của cô là trả thù. Ở kiếp trước, cái chết của cô không phải là một tai nạn, nó thật sự là do Nhược Vân sắp đặt từ trước.”

Nhược Vân? Chẳng trách chị gái tốt của cô lại nhắm đến cô ở khắp nơi, không chỉ cướp bạn trai của Nhược Hi cô mà còn đưa cô cho một lão già làm đồ chơi, lần đó may mà cô thoát được cái bẫy đó.

Trước khi có thời gian trả thù cô đã chết đuối trong quá trình quay phim. Điều đáng buồn cười là Nhược Hi vẫn nghĩ đây chẳng qua là môt tai nạn. Giờ đây ông trời đã cho cô một cơ hội để tái sinh, đã đến lúc cần giải quyết mọi ân oán với cô ta rồi.

Khi Nhược Hi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Abun đã biến thành ánh sáng rồi biến mất. Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Nghiêu Mễ vội vàng bước vào, vừa nhìn thấy cô liền nhào vào lòng ôm chặt.

Nhược Hi hô hấp có chút khó khăn, cô nhanh chóng nhìn lướt sang phía của Abun, thở phào nhẹ nhõm, may mà nó đã nhanh trí rời đi. Cô đưa tay vuốt lưng của Nghiêu Mễ, giả vờ tức giận nói đùa:

“Cô Nghiêu, tôi vẫn là bệnh nhân, không chịu nổi sự thô bạo của cô đâu!”

Nghe vậy, Nghiêu Mễ xấu hổ buông cô ra, vốn dĩ định xin lỗi nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lục Cảnh Ngôn lại không nuốt được cục tức bèn nói:

“Đồ ngốc, chị lo lắng cho em quá. Chị mới đi nước ngoài được một tháng mà em đã suýt chết. Nếu em bị sốt thì có thể ở nhà nghỉ ngơi, vì sao còn phải nhảy xuống hồ bỏ trốn!? Nếu Cảnh Ngôn không kịp thời tới cứu em lên, chị khi trở về có phải nên đến nghĩa địa để cúng bái?”

Nghe những lời nói đầy tức giận mà có phần quan tâm kia, trái tim nhỏ bé của Nhược Hi trở nên ấm áp. Nghiêu Mễ vẫn giống như trong kiếp trước của cô, tuy lời nói có phần cay nghiệt nhưng tâm không hề ác.

Nhưng cô hoàn toàn không có kí ức trước đó, không thể giải thích rõ ràng, lại càng không thể nói với Nghiêu Mễ về sự tái sinh của mình. Vì vậy Nhược Hi nắm lấy cánh tay của Nghiêu Mễ an ủi:

“Chị Nghiêu, em đã sai rồi. Từ nay về sau em sẽ tự bảo vệ chính mình. Em vẫn muốn giành được vị trí nữ hoàng, em không thể dễ dàng chết được!”

Nghiêu Mễ gật đầu hài lòng rồi nói:

“Được. Tốt nhất là nên như vậy! Khi đó chị sẽ là quản lý của nữ hoàng. Những bộ phim em đóng sẽ khởi sắc và tốt hơn. Thật đáng mong chờ.”

“Em biết, chị Nghiêu, vì ước mơ làm nữ hoàng, chị nhanh chóng giúp em làm thủ tục xuất viện nếu không em sẽ phát điên khi ở lại đây mất.”

Nhược Hi cố tình rời khỏi giường và bắt đầu đi lại xung quanh để chứng minh cho Nghiêu Mễ rằng mình đã thực sự ổn.

Bên kia, Cảnh Ngôn đứng trước khung cửa sổ cao từ trần xuống sàn. Đôi mắt sâu thẳm mang theo cảm xúc mà người khác không thể nào hiểu được.

“Reng reng”

Anh lấy điện thoại ra, lập tức ấn nút nghe. Không để bên kia kịp nói gì đã hỏi thẳng.

“Bác sĩ Lý, kết quả khám bệnh như thế nào? Có di chứng gì không?”

Bác sĩ Lý đối diện với loạt câu hỏi im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói:

“Cậu Lục, cô Lục đã quên mất một số người và một số sự việc đã xảy ra. Hiện tại phải cần thêm chút thời gian cô ấy mới có thể khôi phục trí nhớ.”

“Ừm”

Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Ngôn nhìn thấy tin nhắn của vệ sĩ:

“Thưa cậu, vợ cậu đã xuất viện. Cô ấy trở về căn hộ của mình và yêu cần chúng tôi chuyển lời lại với cậu là: nhớ làm thủ tục ly hôn khi có thời gian!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện