Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 19



Long Sùng Vũ nói nuôi Ân Quyết thật tốt có vẻ sẽ thật sự bắt đầu đối tốt với y, bất kể khi nói chuyện hay khi đút cơm…

Đúng, đút cơm, Long Sùng Vũ chưa từng biết Long quân của hắn lại tùy tính như thế, nói không ăn là không ăn.

Vì đã hấp thu linh khí rất no, Ân Quyết không muốn ăn chút nào, dù sao ăn cũng không có tác dụng, cho nên y định tiết kiệm mấy lần ăn.

Trong mâm có rau diếp xanh tươi, cà ri bò, trứng chưng, rất đơn giản, nhưng trừ họ, làm gì còn nhà nào dám ăn xa xỉ như thế trong thời kỳ đặc biệt này, Long Sùng Vũ rất dụng tâm, vốn hôm nay hắn có chuyện bận, cửa và cửa sổ nhà đều cần gia cố một chút, còn có đường dây điện cũng phải kiểm tra, nhưng hắn vẫn đặc biệt nhín chút thời gian để làm cơm trưa cho Ân Quyết, sợ y đói bụng.

Nhưng ai biết Ân Quyết căn bản không nhận tình.

Long Sùng Vũ ban đầu còn rất ôn hòa nói đạo lý với Ân Quyết, sau đó trực tiếp nhíu mày lạnh mặt nói: “Không được.”

Ân Quyết nói: “Được, ngươi ăn hết đi.”

Long Sùng Vũ nói: “Tôi không ăn nổi nhiều như thế, một nửa là của cậu, nhất định phải ăn hết.”

Ân Quyết hiếm khi nguyện ý nhiều lời, đại khái là tinh thần khá tốt, y hùng hồn nói: “Ta là Long quân, không cần ăn những thứ ngũ cốc tạp lương này.”

“Đừng lừa tôi.” Chân mày Long Sùng Vũ nhíu càng chặt, phản bác: “Tôi biết chân thân của cậu là rồng, nhưng trước khi hóa hình thì thói quen không khác gì nhân tộc, tôi còn nhớ trước kia cậu nói cậu thích nhất là món thịt bò tương trong cửa tiệm họ Lỗ trên bờ, hôm nay trong nhà không có tương, trước ăn cái này đi, lần sau tôi sẽ làm cho cậu.”

Ân Quyết lập tức trầm mặc, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: “Thì ra ngươi vẫn còn nhớ.”

Long Sùng Vũ biết Ân Quyết cũng không quên được, tuy bọn họ đều không nguyện ý nhắc đến, vì ban đầu thật sự rất vui vẻ, nhưng sau đó lại đến mức cầm kiếm nhắm vào nhau…

Long Sùng Vũ nắm cổ tay Ân Quyết, không mềm như phụ nữ, khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp: “Có phải cậu luôn ốm như vậy không?”

Ân Quyết kỳ quái liếc hắn một cái: “Ngươi muốn nói gì?”

Bọn họ có khoảng trống quá lâu, vết thương năm trăm năm, lại thêm chưa từng tiếp xúc thân mật, điều này khiến giao lưu giữa hai người giống như bị cách một bức màn. Nếu hỏi Long Sùng Vũ có thích Long quân không? Hắn khẳng định sẽ nói thích, nhưng hắn đã thích từ lâu rồi, vậy mà khi Ân Quyết sắp bị Tru Tiên giết chết hắn mới nhìn rõ được mặt y.

Hơn nữa rõ ràng khi họ bên nhau là dùng giấy giao lưu, trong lòng Long Sùng Vũ luôn phác họa Ân Quyết là một người ấm áp, sáng sủa, nào giống như bây giờ, sắc mặt Ân Quyết luôn tái nhợt, ánh mắt cũng băng lạnh như đầm nước sâu, y ít nói kiệm lời, không còn vui vẻ nữa.

Long Sùng Vũ vẫn không dám hỏi Ân Quyết, có phải kiếm đó khiến cậu rất đau? Rốt cuộc cậu đã bị thương đến mức nào? Năm trăm năm nay rốt cuộc cậu ở đâu? Tại sao hắn vẫn không tìm được…

Long Sùng Vũ đè nén suy nghĩ sục sôi, gắp một miếng cà ri bò đưa đến miệng Ân Quyết: “Nếm thử cái này đi, cũng rất ngon.”

Ân Quyết nghi hoặc ngửi ngửi: “Quái quái.” Nói thì nói thế nhưng y vẫn nếm thử một đũa, nghiêm túc nhai một chút rồi ánh mắt lập tức sáng lên.

Long Sùng Vũ cười, hắn thích nhìn Ân Quyết lúc ăn cơm, quai hàm cử động, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang hoàn thành một đại sự trang trọng.

Thời gian sống chung thế này, đã từng trông chờ trong mộng.

Nhân gian trải qua tấn công của tang thi tối qua sớm đã trở nên hỗn loạn, nơi họ sống cách thành phố một khoảng, từ cửa sổ nhìn ra đường, trên đất có mấy thi thể không còn nguyên vẹn, nhưng cho đến hiện tại họ cũng không thấy phía cảnh sát có bất cứ hành động gì, chỉ có hai khả năng, một là tình huống ở nơi khác càng nghiêm trọng hơn, hai là ngay cả trên cơ quan cũng gặp tai ương.

Nhưng Long Sùng Vũ lại thiên về khả năng đầu tiên hơn, chính phủ chắc còn có thể áp chế một thời gian.

Trong một đêm, không ít người tựa hồ bị nhiễm một loại bệnh lạ, sau bảy tám giờ, họ sẽ xuất hiện triệu chứng sợ ánh sáng, mặt nổi đốm đỏ, hung tàn hiếu sát, hơn nữa trong thời gian ngắn dấu hiệu sinh mạng sẽ biến mất, biến thành một tang thi hành động linh hoạt, chỉ là không giống như trong phim, vào ban ngày họ rõ ràng thành thật hơn nhiều, không phải trốn ở chỗ âm u ẩm ướt, chính là cứng đờ co ro dưới mặt trời, so với nó, năng lực hành động buổi tối của họ gần như tăng lên gấp đôi.

Long Sùng Vũ mở máy tính, vì vẫn chỉ là thời kỳ đầu của vụ bùng phát, cho nên mạng tạm thời vẫn không có vấn đề.

Hiện tại trên mạng như phát cuồng bắt đầu gào thét mạt thế đã đến, có người còn chụp hình quái vật bị ánh sáng mặt trời rọi dưới lầu nhà mình up lên weibo, chuyển cho cả trăm ngàn người.

Còn có không ít người bị vây trong nhà, ngoài cửa là mấy tang thi, họ phát tin cầu cứu, trông mong có người có thể giúp đỡ mình.

Đại khái qua vài ngày nữa, ngay cả lên mạng đều biến thành giấc mộng xa xỉ.

Long Sùng Vũ tuy đã tìm về được ký ức hơn năm trăm năm, nhưng dù sao giá trị quan của đời này đã phát sinh thay đổi cực lớn, rất nhiều thứ trước kia đối với hắn là vô cùng quan trọng hiện tại lại đang bị phá hủy, điều này khiến hắn rất khó chịu.

Long Sùng Vũ khác thì càng lúc càng giống ma, mà hắn càng lúc càng giống người, thật là phiền phức.

Mà Ân Quyết, sau khi phấn đấu xong nguyên nồi cà ri bò thật bự liền căng bụng nằm trên giường ngủ trưa, gương mặt trầm tĩnh, tựa hồ không mấy quan tâm đến tất cả những chuyện phát sinh bên ngoài.

Long Sùng Vũ giãn mày ra, cũng may còn có Ân Quyết ở bên hắn, hắn còn có ý nghĩa để phấn đấu. Light-Raito44

Hơn hai giờ chiều, nếu còn không làm việc đợi trời tối sẽ trễ mất.

Đến khi sắc trời bên ngoài đã tối dần, Ân Quyết mới lèo nhèo đi ra trước cửa hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Dựng thêm một lớp cửa.” Long Sùng Vũ buông công cụ trong tay xuống, thấy trong tay Ân Quyết là một quyển tranh thường thức sinh hoạt dành cho nhi đồng, hắn nhịn cười hỏi: “Tỉnh bao lâu rồi?”

“Một lát.” Ân Quyết lại gần một chút, tỉ mỉ đánh giá cửa phòng hộ vừa mới dựng thêm, không phải loại chỉ lộ mắt mèo, mà là loại nửa phần trên chạm rỗng có lan can bảo vệ.

“Cái này hữu dụng sao?” Ân Quyết nói xong thì đưa tay túm lan can lắc mạnh, lập tức nghe tiếng răng rắc ở chỗ kết nối.

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết thầm nói không tốt, lập tức mặt vô biểu cảm, mắt nhìn chỗ khác.

Thật là một phần tử phá hoại, Long Sùng Vũ có chút dở khóc dở cười ôm eo Ân Quyết, siết mạnh một cái nói: “Đối với chúng ta mà nói đương nhiên không có tác dụng gì lớn, nhưng đã đủ để ngăn cản tang thi bình thường rồi.”

Ân Quyết có chút hoang mang nói: “Tang thi?”

Long Sùng Vũ gật đầu, vì không để Ân Quyết “giúp đỡ” nữa, hắn lấy máy tính ra, bưng một cái ghế nhỏ hình nấm và cái bàn đặt trong phòng khách, đặt đối diện cửa, hắn vừa mở bộ phim “Nguy cơ sinh hóa” vừa nói với Ân Quyết: “Qua xem một lát đi, đợi xem xong tôi cũng sửa xong cửa rồi.”

Ân Quyết mặt không biểu cảm co chân ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Ta không có đợi ngươi.”

Long Sùng Vũ xoa cánh tay hơi lạnh của y, dịu dàng cười nói: “Ừ.”

Ân Quyết không nói. Light-Raito44

Ngoài cửa sổ đã tối thui, sau khi trời tối mây mù vẫn luôn phủ lên khiến ánh trăng âm u không rõ, may mà đèn trên đường vẫn đủ sáng, thỉnh thoảng có xe chạy qua, chẳng qua hầu như không thấy người đi đường, ẩn ẩn còn nghe thấy nơi nào đó truyền ra mấy tiếng kinh hô.

Bộ phim đã sắp vào cao trào, Ân Quyết liếc mắt nhìn bóng dáng bận rộn của Long Sùng Vũ, sau đó ánh mắt lại tập trung lên màn hình.

Bên chân Long Sùng Vũ đặt một thùng sơn đỏ, bên trong không biết pha trộn thứ gì, dịch thể dày nặng lại lộ ra màu đỏ sậm quỷ dị.

Ân Quyết bịt mũi, lạnh mặt bấm tạm dừng, đi ra cửa nhìn xem Long Sùng Vũ rốt cuộc đang giở trò gì, sao cứ có mùi tanh thúi của oan hồn phiêu vào.

Thức ăn của ma tộc rất tạp, có ma tộc thích ăn hồn phách nhân loại, nhưng cũng có kẻ khẩu vị khá đặc biệt, thích nhất là sau khi bắt được oan hồn thì nhốt họ vào trong hũ, thêm một vài dược liệu quý báu làm “gia vị” ngâm bảy bảy bốn chín ngày… nghe nói oan hồn được muối như thế là mỹ vị nhất.

Trong tay Long Sùng Vũ cầm một cây bút lông nhỏ đang viết viết vẽ vẽ trên cửa, thỉnh thoảng hắn cúi đầu dùng đầu bút chấm vào chén dịch thể màu đỏ đã pha loãng bằng nước sạch.

Ân Quyết đứng lại lúc còn cách hắn hai ba bước: “Đó là cái gì?”

Long Sùng Vũ âm u nhìn y một cái, ý vị không rõ liếm khóe môi: “Ngươi không biết?”

Ân Quyết lập tức biến sắc.

Long Sùng Vũ thấy trên mặt Ân Quyết lộ ra vẻ chán ghét, tuy chỉ chợt thoáng qua, nhưng hắn vẫn cảm thấy phiền lòng, thế là lạnh giọng nói: “Yên tâm, ta không ăn những thứ rác rưởi đó.”

Ân Quyết sửng sốt, lập tức có chút không biết làm sao, cúi đầu trầm mặc, y không biết sao Long Sùng Vũ lại đột nhiên nổi giận, rõ ràng trước đó còn cười nói với y.

Long Sùng Vũ dừng bút, lạnh mắt quan sát Ân Quyết quay người vào phòng khách.

Ân Quyết không còn nói chuyện với hắn nữa, Ân Quyết ít nói kiệm lời chỉ thích hắn ban ngày, chỉ có hắn đây là dư thừa. Bất kể có giả vờ dịu dàng thế nào, cuối cùng hắn vẫn không thể thay đổi bản tính, hơi không chú ý sẽ không thể khắc chế muốn châm chích, ác ngôn, hãm hại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Ân Quyết, trừ đau lòng ra hắn còn sinh ra dục vọng thi ngược.

Hắn muốn thấy Ân Quyết không còn mang bộ dáng lạnh lẽo đó nữa, hắn muốn thấy Ân Quyết khóc lóc xin tha trong lòng hắn, hắn muốn thấy y… Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện