Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 24



Ân Quyết sửng sốt, lặng lẽ nhìn chủ tiệm trẻ tuổi không ngừng đổ mồ hôi kia nửa ngày.

Long Sùng Vũ nhíu mày, như cười như không nói: “Gọi tôi?”

Chủ tiệm nuốt nước miếng, liếc mắt thấy vẻ mặt Ân Quyết như thể sắp bị vạch trần chân tướng, cuối cùng vừa lau mồ hôi vừa nói: “Phải… phải a ha ha ha…”

Ân Quyết: “= =…”

Long Sùng Vũ đầy hàm ý liếc mắt nhìn người đàn ông ăn mặc cẩu thả một cái, dời đề tài: “Giấy bùa tôi nói lúc trước…”

“Có! Có! Nhất định có, tôi đã chuẩn bị cho anh rồi.” Người đó ra hiệu hai người khom lưng chui vào rèm cuốn. Trong tiệm đã dọn sạch từ lâu, trên tủ kính chỉ còn lại một hộp lớn bằng gỗ đào, Ân Quyết hiếu kỳ nhìn quanh. Chủ tiệm mở hộp cho Long Sùng Vũ nghiệm hàng, sau đó thử bắt chuyện với Ân Quyết: “Cậu… à… mới đến lần đầu?”

Ân Quyết gật đầu, hiển nhiên chỉ đối phó với câu hỏi của chủ tiệm, nhưng chủ tiệm vẫn thở phào, thái độ tùy ý hơn, nói với Long Sùng Vũ: “Theo anh nói, giấy bùa không trải qua gia công lần hai, rất thuần, có thể tạo tác dụng lớn hơn…” Hắn không nói hết, nhưng hắn tin Long Sùng Vũ hiểu được.

Gia công lần hai chính là thi một vòng pháp ấn quanh giấy bùa, khiến tỷ lệ thành công khi sử dụng và chế tác thành phẩm cuối cùng được tăng lên, hiệu quả của pháp ấn toàn dựa vào bản lĩnh của người thợ gia công lần hai, hơn nữa người thi thuật có thể làm gia công cho người khác thì trình độ khẳng định không thấp, bình thường giấy bùa đã qua gia công sẽ được hoan nghênh hơn, đương nhiên cũng đắt hơn, nhưng vẫn có ngoại lệ… chẳng hạn anh cảnh sát trước mặt và… nếu hắn không hoa mắt, e rằng đây là hồn thể cao quý nhất đáng kính sợ nhất mà đời hắn có thể thấy.

Rồng đó, đôi mắt này cả đời này chỉ thấy một lần cũng đáng!

Chủ tiệm cười hì hì nói chuyện với Long Sùng Vũ, thật ra hai chân giấu sau tủ kính vẫn không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh đổ ào ào, hết cách rồi, uy áp của rồng quá mạnh, là thứ mà người lai máu như hắn sợ nhất từ khi mới sinh.

Lão tổ tông của hắn là mãng xà hoàng kim ngàn năm trước đã nuốt hết bảo tàng thiên hạ, nhưng đợi đến đời hắn, gần như tất cả năng lực tài bảo đều mất sạch, chỉ còn lại đôi mắt có thể giám định bảo vật, với đôi mắt của hắn, nếu trên một món đồ có hiện tia sáng xanh mỏng manh, thì món đồ đó chắc chắn có giá trị sưu tầm nhất định, nếu tia sáng rực rỡ hơn, thì giá trị là không thể ước lượng, nhìn “người” cũng thế.

Đương nhiên, dám nhìn, cũng phải dám gánh cái giá nhìn không nổi.

Giống như lần đầu hắn thấy Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ hình như vừa kết thúc công việc, trên người mặc đồ cảnh sát bước vào tiệm. Người này rõ ràng lưng thẳng tắp, anh tuấn mạnh mẽ đến mức có thể đứng ở cấp bậc cao hơn mọi đàn ông trong cục khác, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng chỉ có hắn… vừa nhìn thấy chỉ cảm thấy thoáng chốc ngay cả đất trời cũng bị bao trùm trong hắc khí âm u tuyệt vọng, hắc ám và vực sâu vô biên, thậm chí hắn đưa tay cũng không thấy năm ngón, chỉ có đôi mắt đỏ máu của người đó, âm trầm khiếp người…

Hắn bị hù dọa lập tức phong bế hoàng kim nhãn của mình, hồi lâu mới hòa hoãn lại.

Thật ra lần này trình độ kinh sợ của hắn thấp hơn lúc thấy Long Sùng Vũ lần đầu nhiều, ừm…. lần đó hắn còn chưa xem rõ hình dạng linh hồn của Long Sùng Vũ, đã bị dọa nửa tháng không dám đi vệ sinh lúc nửa đêm, luôn cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt đỏ máu nhìn mình chằm chằm, suýt nữa tè dầm.

Cho nên sau đó mỗi khi giao dịch với Long Sùng Vũ hắn đều phong bế mắt, mà hôm nay hắn vốn có suy nghĩ như một M tự ngược rằng “Lần cuối rồi ngay cả hồn thể của ma vật này là gì cũng không thể làm rõ thì sao mình có thể là người tiếp nhiệm mãng xà hoàng kim chứ khốn kiếp”, nên không phong hoàng kim nhãn, kết quả… hắn thấy được cái gì bên cạnh Long Sùng Vũ! Rồng! Một con thanh long có thể chống đỡ một mảnh thiên đường sáng rực bên cạnh ma vật chưa biết!

Thân hình cự đại của thanh long thấm đẫm sương khí như bầu trời sắp mưa, chủ tiệm may mắn thấy được bóng nghiêng mơ hồ của y, uy áp đập thẳng vào mặt cùng hơi nước đó tuyệt đối không sai, nhưng… cũng có chỗ kỳ lạ.

Đúng, kỳ lạ, theo lý mà nói hồn áp của thanh long thượng cổ nên mạnh hơn lúc này gấp trăm lần mới đúng, ít nhất cũng không thể bị một ma vật áp chế, cho dù đạo hạnh của ma vật không nhìn rõ hồn thể kia cao đến mức làm người ta phải quỳ bái.

Chủ tiệm không khỏi nhìn Ân Quyết cái nữa.

Long Sùng Vũ nhẹ gõ lên tủ kính, thái độ tự nhiên ấm áp như đang thảo luận thời tiết hôm nay, nhưng lời nói ra lại khiến chủ tiệm run lên: “Anh nhìn thấy cái gì?”

Chủ tiệm cười gượng không dám lên tiếng, hắn biết chút bản lĩnh của mình đã sớm bị Long Sùng Vũ nắm dược.

Nhưng nói cũng lạ, tuy sợ thì sợ, chủ tiệm vẫn luôn cảm thấy chỉ cần không chạm vào giới hạn của Long Sùng Vũ, thật ra Long Sùng Vũ vẫn rất dễ ở chung, lá gan của hắn cũng lớn hơn, vừa định tán thưởng hồn thể của Ân Quyết.

Đột nhiên nghe một tiếng phừng! Một cái vại bằng đất không chút nổi bật trong góc đột nhiên tự cháy lên. Thoáng chốc tia lửa bắn ra Ân Quyết đã rụt về nơi an toàn, chỉ là không tự nhiên co tay.

Long Sùng Vũ mắt sắc, lại thêm vừa rồi vẫn luôn chú tâm vào Ân Quyết, cho nên ngay lập tức chú ý thấy ngón tay y bị bỏng. “Chuyện gì vậy!”

Long Sùng Vũ nhíu mày, bước sang kéo tay Ân Quyết, trên ngón tay trắng nõn là một cái bóng nước nhỏ, không lớn, nhưng xung quanh đều đã sưng đỏ, hắn lạnh mặt nói với chủ tiệm: “Thứ đó của anh là gì?”

Chủ tiệm vẫn chưa kịp thu lại vẻ kinh ngạc, ngẩn ngơ đến mức trong một thoáng không nhớ nổi lai lịch của thứ đó.

Ân Quyết lại đột nhiên lên tiếng: “Nghiệp hỏa.”

Nghiệp hỏa, ngọn lửa thiêu rụi tội ác.

Hiển nhiên Ân Quyết còn kinh ngạc hơn cả chủ tiệm, y ngẩn ngơ nhìn vại nhỏ bằng đất đó, y chỉ nhẹ chạm vào nó liền nổ, còn bị thương ngón tay, có phải cái này nói rõ gì đó?

Trong mắt Ân Quyết là mờ mịt, lúc này, Long Sùng Vũ đột nhiên đưa ngón tay y vào miệng…

Ân Quyết rùng mình, một chút cảm giác bi tráng “ta có tội” lập tức ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại đầu lưỡi mềm mại của nam nhân liếm liếm an ủi.

“Được rồi.” Long Sùng Vũ cẩn thận xem ngón tay giúp Ân Quyết, tựa hồ còn có xúc động muốn thổi thổi.

Chủ tiệm: “…” Mù mắt rồi! Có thể quan tâm đến tâm tình của hắn chút không…

Cũng chính lúc này, chủ tiệm hoàn hồn lại dùng hoàng kim nhãn nhìn Ân Quyết một cái, lúc này hắn mới chân chính sợ hãi và chấn động –

Sương khí ngập trời đang bị một luồng sáng đỏ rực xua tan, cuối cùng xuất hiện bóng dáng chân chính rõ ràng của thanh long, tuy đầu nhấc cao, thân hình to lớn, nhưng thực tế vô cùng gầy yếu, vảy ảm đạm ngược sáng, hoàn toàn không bộc lộ uy nghiêm sắc bén trong truyền thuyết… mà cái này không phải điều khiến hắn chấn động nhất.

Con thanh long đó cuộn người lại, cẩn thận cố gắng không chạm vào tim mình, vì… chỗ đó… có một cái lỗ lớn tàn tạ không chịu nổi!

Chủ tiệm tái mặt lùi liền vài bước, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình đã vượt giới hạn, đã bất cẩn nhìn thấy những thứ không nên thấy.

Hoàng kim nhãn có thể thấy hết bảo tàng và trạng thái cùng hình dạng linh hồn của vật chất, thứ này có biểu hiện khác với bảo tàng, nó sẽ trở về bộ dáng chân thật, phản ánh bí ẩn sau nhất của vật chất. Những thứ hắn thấy có lẽ ngay cả người đàn ông trẻ tuổi có long hồn cũng chưa chắc hiểu rõ.

Long Sùng Vũ thấy sắc mặt chủ tiệm chốc xanh chốc trắng, trong lòng cũng lập tức hiểu ra, nghĩ nghĩ, nói với Ân Quyết: “Có muốn thử giấy bùa mới không?”

Ân Quyết tựa hồ cũng đang chìm trong suy tư của mình, nghe thế không có biểu hiện gì, chỉ nói: “Ta về xe đợi ngươi.”

Long Sùng Vũ cười gật đầu, nhắc nhở: “Cẩn thận.”

Ân Quyết đáp lời, trầm mặc đi ngang vại đất đã cháy thành tro ra ngoài

Chủ tiệm thấy Ân Quyết bị đuổi đi, thầm kêu không tốt, mồ hôi lạnh lập tức tuôn như thác đổ.

Long Sùng Vũ trầm mặc hồi lâu, trực tiếp nói thẳng: “Anh đã thấy gì?” Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện