Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 27



Giữa trưa, một chiếc Hummer không ngừng nghỉ chạy trên đường cao tốc, tận hai tiếng sau mới bất ngờ bị cản lại ở trạm thu phí.

Cửa sổ trạm thu phí sớm đã trống không, nhưng bên đường lại có bốn người đàn ông, hình như đang định cản chiếc xe này lại.

Lúc ở xa Tạ Tín đã thấy, hắn do dự một chút, dứt khoát đạp chân ga, không định dừng, không ngờ mấy tên đó thấy có xe qua liền trực tiếp lao ra giữa đường cản lại.

Tạ Tín không phải dạng tàn nhẫn dám trực tiếp tông người, do dự dừng lại.

Một người bước qua gõ cửa sổ xe.

Sau khi cửa sổ hạ xuống, Tạ Tín nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Tên đàn ông tướng mạo hơi hung ác cười với Tạ Tín: “Anh bạn, chúng ta thương lượng chút đi.”

Tạ Tín lập tức cảm thấy bất thường, hắn nghiêng đầu nhìn người trẻ tuổi đang nhắm mắt ngủ hoàn toàn không động đậy bên cạnh, gom can đảm cứng giọng nói: “Chuyện gì, chúng tôi đang vội.”

Người đàn ông bên ngoài hiển nhiên cũng thấy trên ghế phó lái còn người khác, hắn nháy mắt với mấy đồng bọn, sau đó nhanh chóng đưa tay ấn nút mở cửa, kéo Tạ Tín ra ngoài.

Chân Tạ Tín không vững suýt nữa ngã nhào, sắc mặt lập tức khó coi: “Các người muốn làm gì?”

Người kia như hung thần ác sát giơ nắm đấm lên, ra vẻ muốn đánh người: “Làm gì! Mượn xe của tụi mày dùng!”

Tạ Tín tức xanh mặt, tuy hắn không có thiên phú nào về việc tu hành pháp thuật, nhưng không đại biểu hắn là đồ bị thịt chỉ biết khoa tay múa chân, huống chi trong xe còn một ông thần nữa chứ, dù thế nào cũng không thể bị người ta khinh thường như vậy!

Tạ Tín đang sắn tay áo chuẩn bị đánh nhau với tên kia, chợt liếc thấy tên đồng bọn của gã kia đã mở cửa bên ghế phụ, hắn nhất thời nôn nóng chưa kịp kêu lên, bụng đã bị đấm một cú thật mạnh.

“Hự!”

“Hô hô hô!” Người kia cười lớn, vô cùng cao hứng, hai người bên cạnh cũng cười theo, kết quả khi họ cười lớn tiếng nhất, chỉ thấy đồng bọn vừa mới kéo người ở ghế phụ ra đột nhiên ự một tiếng, cả người trực tiếp bay ra, đụng lên lan can quanh trạm thu phí, đau đến ngất xỉu.

Mấy tên đang cười bên này đều chưa kịp hoàn hồn, hồi lâu sau mới kinh ngạc trợn tròn mắt, một người trong đó vội chạy qua xem thử đồng bọn ra sao.

Tên tướng mạo hung ác vừa rồi rõ ràng đã bị dọa, ngược lại tên vóc người nhỏ ngay từ đầu đã đứng bên cạnh xem kịch chợt quay người xách một cây gậy sắt trong trạm thu phí ra, sắc mặt đỏ bừng tức giận, nện lên mui trước của Hummer, tạo ra một lỗ thủng: “Đm xuống cho ông!”

Ân Quyết bị đánh thức mặt lạnh băng, xoa góc trán đau nhức, chậm rì xuống xe. Y mặc một chiếc áo lông sát người màu tối, càng nhấn mạnh khung xương đều đặn cùng vai rộng eo nhỏ, mà trên mặt còn đeo một cặp kính râm che nắng.

Tên vóc người nhỏ khí thế bừng bừng đến trước mặt Ân Quyết, chỉ người vừa rồi, hỏi: “Là mày đá nó ra?”

Ân Quyết gật đầu.

Mọi người trầm mặc.

Nếu họ không phải mới cùng chứng kiến người đàn ông trẻ tuổi này đá người khác bay xa bảy tám mét, chỉ sợ căn bản không có ai tin.

“Giỏi, ngon lắm.” Tên vóc người nhỏ đỏ mắt, hung ác nói: “Có bản lĩnh thì lộ mặt ra, cho ông mở mắt một cái!” Nói xong đập gậy lên mặt Ân Quyết.

Mọi người chỉ thấy cây gậy đó dùng bảy tám phần lực, hơn nữa ai biết tên vóc dáng nhỏ kia đều thầm kinh sợ, người này trước kia từng làm lính, được huấn luyện, hạ thủ vừa chuẩn vừa hung, lá gan cũng lớn, trên lưng đã gánh không ít mạng người, hiện tại gậy đó không chút lưu tình, chỉ sợ người kia sắp bị phế!

Thật ra chỉ mới qua chớp mắt, trước mắt mọi người hoa đi, hoàn toàn chưa kịp hoàn hồn khỏi tư duy, trân mắt nhìn một chiêu như sấm sét bị người đàn ông trẻ tuổi nhẹ nhàng đón lấy, giây tiếp theo, tên vóc người nhỏ còn đang chấn động đã bị đá bay không chút lưu tình.

Ân Quyết đẩy mắt kính, nhìn hai kẻ còn đứng bên ngoài.

Ân Quyết: “… Các ngươi…”

Hai người: “Chúng tôi không quen họ TAT…”

Thế là, Tạ Tín chở Ân Quyết đi tiếp.

Trong lòng Tạ Tín cũng không bình tĩnh, vẻ mặt hưng phấn thêm mắm dặm muối hình dung lại vẻ mặt đặc sắc của hai tên kia, cuối cùng còn cảm thán: “Điện hạ thật lợi hại, tay điện hạ thật sự không sao chứ?”

Ân Quyết lắc đầu, thấy Tạ Tín lái xe mà mắt vẫn không ngừng liếc sang y, chỉ đành thở dài, giống như nuông chiều tiểu bối, lật lòng bàn tay hoàn hảo không thương tổn cho hắn xem.

Tạ Tín xem xong vô cùng đắc ý, giống như chuyện này là hắn làm, đáng để khoe khoang.

Ân Quyết nhìn lòng bàn tay mình, thật ra, tố chất thân thể y hiện tại tốt hơn sản phẩm làm từ cành cây trước kia nhiều.

Sáng nay sau khi hội họp Tạ Tín, thanh ngọc cũng trở về với y, chuyện đầu tiên y làm chính là vào không gian kiểm tra vại thuốc đã nấu bảy ngày.

Bảy ngày đun nấu, thuốc đã hoàn toàn hiện ra màu đỏ như máu, mùi vị vừa tanh vừa ngọt, rõ ràng đã đủ lửa.

Ân Quyết ôm một thùng tắm ra, phủ ba tầng bạch sa lên trên, ở mép còn dùng gân buộc chặt, làm thành một cái lưới đon giản. Vì phần đáy vại thuốc có lắng rất nhiều bã thuốc, nên y cần phải lọc nước thuốc qua nhiều lần, đến khi không còn một hạt cặn nào mới thôi, một chút cũng không thể khinh thường, y không bao giờ làm chuyện cẩu thả nữa.

Củ sen được cung dưỡng trong đầm dưới tuyền thủy vô cùng thích hợp làm vật liệu chế thân xác, mà sau khi chế ra thân xác, khó tránh xuất hiện tình trạng thân thể không tốt như lần trước, y cần phải dùng dược thảo luyện chế, đừng thấy cách chế thuốc đơn giản, cũng không tiêu hao khí lực của Ân Quyết, nhưng thực tế lại khác, chỉ riêng tiên thảo thượng đẳng đó, tu sĩ bình thường cả đời cũng không nhất định có thể thu thập được đầy một vại như thế.

Nhưng Ân Quyết không để ý, vì trong không gian nơi nào cũng có, cho dù không dùng, dược thảo cũng sẽ héo úa theo đúng thời gian, sau đó lại nở rộ lần nữa như luân hồi, Ân Quyết thậm chí còn phát hiện, dược thảo trong ruộng có lúc còn xen tập mấy loại khác, y cũng thu gom những loại đó ghi chép lại, chuẩn bị mở một thửa ruộng khác bên cạnh, gieo giống xong cũng không cần chăm sóc, có linh khí và long khí nuôi dưỡng, dược thảo phát triển tuyệt đối tươi tốt.

Thân thể mới tạo ra được ngâm trong thùng thuốc, phối hợp với pháp khí cổ xưa, không bao lâu, thứ thuốc đó dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng bị cơ thể hút đi, lúc Ân Quyết vào cơ thể mới, chỉ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, huyết dịch sôi trào, mà linh khí căng đầy đến mức khiến y phải cảm thán, sau này chỉ cần phối hợp pháp thuật tu luyện thêm một thời gian, thân thể này có thể không cần phải đổi nữa, mà ích lợi khi dùng dược thảo luyện chế cũng sẽ bắt đầu xuất hiện.

Sau khi đổi thân thể, Ân Quyết ném dây xích mắc trên cành cây của Long Sùng Vũ ra khỏi thanh ngọc, từ nay về sau y và Long Sùng Vũ có lẽ khó thể gặp lại nữa rồi…

Tạ Tín lái xe không tồi, sau sáu bảy tiếng, sắc trời tối dần, họ đến được một trấn nhỏ.

Tạ Tín nói: “Nhà tôi phải qua khỏi trấn này, đi tiếp vào trong, nhưng hiện tại đã tối rồi, chúng ta tiếp tục lên đường hay tìm chỗ an toàn qua đêm?”

Ân Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ, trấn này không bùng phát tang thi nghiêm trọng như trong thành phố, đến hiện tại vẫn còn có người ở, nhà vẫn còn sáng đèn, chẳng qua cửa thì đóng chặt.

Hôm nay khi họ rời khỏi thành phố Z phát hiện đã bắt đầu có nhiều tang thi tụ tập lại cùng tấn công con người, chúng loanh quanh trong những tòa nhà không có nguồn điện cung ứng, ban ngày không đi ra, mọi người cũng không dám vào tiêu diệt, lúc trước quân chính phủ nửa đêm sửa gấp hệ thống điện lực trong thành phố đã thương vong thảm trọng, hiện tại trong một lúc không thể kiếm được nhiều nhân thủ dư ra, mà bây giờ những người còn đang sống trong hoảng sợ đều đã tự nhốt mình trong nhà, để lại mối họa ngầm thật lớn, đợi khi hệ thống cung ứng điện của thành phố Z tê liệt, không gì có thể làm tán dù bảo vệ họ khỏi tang thi, đó mới là bi kịch chân chính.

Mà tình huống này không chỉ ở thành phố Z, thậm chí đã lan ra toàn quốc.

Ân Quyết nhíu mày, buổi tối lái xe quả thật không an toàn, cho dù y có cường hãn thế nào, bên cạnh dẫn theo một người bình thường vẫn hành động không tiện.

“Tìm một chỗ tạm trú qua đêm” Cuối cùng Ân Quyết lên tiếng, trong xe không thể ngủ được, phải tìm chỗ có đèn chiếu sáng. Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện