Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
Chương 34
“Thế nào?” Ông cụ hỏi.
Ân Quyết hoang mang ngẩng mắt: “A?”
Ông cụ hơi nhíu mày, sau đó nói: “Bác hỏi con nước trà thế nào?”
“Ngon lắm.” Ân Quyết suy nghĩ rồi trả lời, lá trà trong ly còn kèm theo một chút linh khí, ở nhân giới đã tính là thượng phẩm.
Phi nhân loại đến nhân gian mua đồ, thông thường sẽ chú ý phía trên có mang theo linh khí không, từ đó phán đoán thứ này tốt hay xấu, mà nhân loại thì thích lấy giá cả làm chuẩn, Ân Quyết lặng lẽ tính toán, thứ này chắc rất mắc…
Ông cụ ừ một tiếng, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ híp mắt như sắp ngủ đến nơi.
Phần lưng căng cứng của Ân Quyết lúc này mới hơi buông lỏng, kết quả lại nghe ông cụ nói: “Bác nghe bà ấy nói thân thủ của con rất tốt? Trước kia từng làm lính sao?”
Ân Quyết lắc đầu, trên mặt mang chút ý cười, “Mời sư phụ dạy.” Sư phụ của y chính là Long quân tiền nhiệm, mỗi đời Long quân đều có trách nhiệm dạy dỗ người kế vị tiếp theo, y chính là được dạy như thế, nếu không có một kiếm của Long Sùng Vũ, nói không chừng y cũng sẽ tìm một tiểu long thông minh hiếm có, sau đó truyền thừa trách nhiệm và kiêu ngạo ngay từ khi sinh ra.
Nhưng vì hiện tại y vẫn không thể về Đông hải, cho nên kẻ thống trị hiện tại đại khái đã không còn là rồng nữa.
Nghĩ đến đây Ân Quyết lại thở dài, y và Long quân tiền nhiệm có tình cảm sâu đậm, cho nên lúc đó dưới tình huống Long Sùng Vũ rút kiếm y không thể cũng như không có khả năng nhượng bộ.
Ông cụ tựa hồ có chút cảm khái, cười nói: “Đã có những gì rồi? Bác còn tưởng con và con trai bác là đồng hành.”
Với thân hình đơn bạc của Ân Quyết mà nói quả thật không hề nhìn ra là người có võ lực, lúc này hai người tìm đề tài để nói, ngược lại không có chút lúng túng nào, Ân Quyết không nhiều chuyện, nhưng tính tình trầm ổn, ông cụ kỳ thật rất vừa lòng.
Dù sao hiện tại đã như thế này rồi, mang theo một người đàn ông mạnh mẽ, vẫn tốt hơn mang theo một người phụ nữ yếu ớt, tuy ông cũng hết sức tiếc nuối.
Long Sùng Vũ sau khi vào phòng bà cụ, da mặt sắp cười cứng luôn, hiện tại đang lúc sắc đêm tối nhất, bình thường mà nói đối phó ông bà đều phải là hắn vào ban ngày ra trận, tuy hắn giỏi ngụy trang, nhưng không thích, đặc biệt là thời gian này sống cùng Ân Quyết luôn rất thả lỏng, cho nên nhất thời bảo hắn mang lại mặt nạ thế này cảm giác thật không tốt lắm.
Trước kia khi còn chưa tìm được người thì có sao cũng được, thậm chí hắn ban đêm căn bản không cần ra, cho nên cũng không tồi tệ thế này, nhưng bây giờ muốn hắn trở lại như xưa là không thể.
Ánh mắt bà cụ không nơi trợ giúp, sau khi vào phòng thì lớp ngụy trang vừa rồi cũng cởi bỏ, bà tóm lấy tay Long Sùng Vũ như níu giữ khúc gỗ cứu mạng, nghẹn ngào ngắt ngứ nói: “Bây giờ tình trạng bên ngoài mẹ rất rõ, mẹ không phải nói con không thể tìm một người đàn ông, nhưng nhân phẩm của y con có thể tin được không? Con thích y như thế, lần đầu mẹ thấy con dẫn bạn về nhà, còn với quan hệ này… con nguyện ý đưa lưng cho y, nhưng vạn nhất y..”
Long Sùng Vũ cứng người một chút, thấp giọng nói: “Không đâu.”
“Con khẳng định như thế?” Bà cụ kinh ngạc.
Long Sùng Vũ gật đầu, vẻ mặt có chút âm trầm, nhưng bà cụ không hề phát hiện.
Hắn và Ân Quyết đã ký khế ước, trừ khi bản thân Ân Quyết còn muốn diễn lại cảnh năm trăm năm trước, kéo hắn chôn cùng, nếu không tuyệt đối không thể phản bội hắn. Nhưng có lúc hắn nghĩ lại lại cảm thấy phải cần khế ước mới có thể trói buộc người mình thích, thật đủ bi ai.
Quân khu phái một vài người lính cùng xe đến đón gia quyến của quân nhân, chẳng qua trên cơ bản còn chưa đưa được người lên xe đã chết sạch hết rồi, không phải là họ không để tâm, mà là nhân thủ quả thật không đủ, hiện tại ZF lại đưa xuống hai thông báo, một là thành phố W kế bên là mục đích của lần di dời này, cả tỉnh lớn ven biển chỉ còn lại ba bốn thành phố không lớn không nhỏ đó còn có thể cung cấp điện, thực sự là hết cách. Hai là trước sáu giờ sáng người may mắn đến được sân bay ở ngoại ô phía tây thành phố Z có thể được quân đội bảo vệ.
Chẳng qua hai thông báo này cũng chỉ kịp thông báo cho nhân viên liên quan của tầng trên và gia quyến của họ, dù sao năng lực và hỏa lực của quân đội thực sự có hạn, hơn nữa mấu chốt nhất là, hiện tại hệ thống điện lực tê liệt, tín hiệu liên lạc của khu vực cũng bắt đầu gián đoạn giữa chừng, tin tức rất khó truyền tiếp cho dân chúng bình thường.
Hai cụ đã dọn dẹp đồ đạc từ trước, chỉ đợi con trai trở về, thật ra người già rồi thì sẽ xem nhẹ sinh tử, bà cụ trước khi ra khỏi phòng còn nói với Long Sùng Vũ: “Nếu mẹ và ba con là gánh nặng của con, đến lúc đó con tìm một chỗ nào để chúng ta lại là được.”
Long Sùng Vũ lập tức đen mặt, âm trầm nói: “Việc này không thương lượng!”
Thật ra bà cụ nào muốn thế, nhưng sợ làm gánh nặng của con, chuyện con trai không nói ra được bà sẽ nói, dù sao bớt được khổ sở và lúng túng khi ly biệt, hiện tại nghe được câu nói của Long Sùng Vũ, trong lòng không phải là không ấm áp.
Long Sùng Vũ suy nghĩ rồi thêm một câu, “Với thực lực của con và Ân Quyết, mẹ không cần lo lắng.”
Bà cụ đỏ mắt ừ một tiếng, nhìn Ân Quyết bình tĩnh đánh cờ với cụ ông bên ngoài, cũng cảm thấy không có chỗ nào xoi mói, hơn nữa tố chất tâm lý này… thật không có gì để nói.
Ván cờ này Ân Quyết và ông cụ đều không hề nôn nóng, nhưng những người khác thì lại nóng ruột, bà cụ vẫn ở bên cạnh lải nhải không ngừng.
Ân Quyết sắc mặt lạnh nhạt trầm tĩnh, cầm quân đen đánh bước cuối cùng, sau đó nhàn nhạt nói: “Khiêm nhường rồi.”
Ông cụ tức giận ném quân cờ đứng lên nói với bà cụ: “Đều tại bà! Lải nhải miết! Quấy rầy tôi không thể phát huy trình độ!”
Lý do này thật sự là…
Bà cụ cũng tức đỏ mặt, “Ông muốn đánh cờ hay muốn sống hả!”
Đồ Tử lúc này cũng chạy vào từ ban công, trong tay còn kéo hai bao bắp cải đông, “Dì ơi, còn gì cần lấy không, lấy luôn một lần.”
Đồ đạc đã đóng bao từ trước, trừ hai túi bắp cải còn có mấy thùng dầu đậu phộng, ba bốn túi gạo năm sáu kg, những thứ vụn vặt khác không tiện mang theo, không mang lại cảm thấy tiếc, nhưng không thể làm phiền đến Ân Quyết phụ trách an toàn, không thể cầm theo!
Long Sùng Vũ cuối cùng trầm giọng nói: “Đi hai chuyến, con đưa ba mẹ xuống dưới trước.” Nói xong lại nói với Đồ Tử: “Còn cậu…”
Đồ Tử cười ôn văn vô hại: “Chúng ta có duyên như thế, cho quá giang đi, cảm ơn.”
Long Sùng Vũ cười lạnh, không ừ hử gì, ánh mắt lúc nhìn sang Ân Quyết thì hơi dịu đi.
Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Ta bọc hậu.”
Nói liền làm, vì đường đi thẳng đuột, không có thang máy và những góc quẹo, dọn dẹp tang thi cũng tiện hơn nhiều. Lại thêm tầng lầu thấp, trừ một con bị Ân Quyết bọc hậu chém chết, người đi phía trước đều vô cùng thuận lợi.
Ra khỏi hành lang rồi thì bắt đầu liều mạng chạy đến chỗ đậu xe, Long Sùng Vũ dìu hai cụ, Đồ Tử vác hai túi bắp cải đông cùng một túi gạo, chạy mà không hề đỏ mặt không hề thở gấp, thật ra hắn còn có thể cầm thêm một chút, nhưng làm vậy sẽ trở nên kỳ lạ, nên không dám.
Khi cách SUV còn hai mươi mét, đột nhiên bên cạnh có một tang thi máu thịt lẫn lộn lao ra, nó nhanh chóng tấn công, bà cụ bị dọa mềm chân, lảo đảo ngồi xuống, ông cụ nhanh chóng bảo vệ bà như gà con, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Khi Long Sùng Vũ chuẩn bị nổ súng, một đường sáng trắng chém qua, tang thi lập tức thân đầu hai nơi, hàm răng còn đang nhai lạo xạo.
Ông cụ đã từng trải đời, dìu bạn già vội đi, bà cụ thì không chịu nổi, mùi máu nồng nặc khiến bà suýt nôn.
Vì vác kiếm quá kỳ lạ, khi ra cửa Ân Quyết đã đổi sang dao cắt dưa, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không hề thay đổi, sau khi lên xe Long Sùng Vũ nói với y: “Ngươi ở trên xe đợi một lát, ta lên đó chuyến nữa.”
Ân Quyết gật đầu, hai cụ ngồi trên xe rồi cuối cùng cũng thở ra, nhưng vẫn không yên tâm con trai đi một mình, vốn muốn xin Ân Quyết đi cùng Long Sùng Vũ, kết quả Đồ Tử sau khi ném đồ vào cốp sau liền nói: “Tôi đi cùng.”
Hai cụ lúc này mới thở ra, ánh mắt nhìn sang Ân Quyết cũng có mấy phần phức tạp không rõ, nhưng nhiều hơn là kính sợ với kẻ mạnh, cùng đường mạt lộ, kẻ mau thích ứng mới có thể sinh tồn.
Đồ Tử đi vào phòng vác mấy thùng dầu lên, rồi chạy trở ra, Long Sùng Vũ đi sau lưng, ngoại trừ mang theo những thứ lớn, những thứ không mang được cũng bỏ vào túi trữ đồ.
Hai người chuyến này đi rất thuận lợi, khi lấy đồ Đồ Tử đột nhiên nói: “Các người rất kỳ quái.”
Long Sùng Vũ nhíu mày, một thân lệ khí khó thể che giấu.
Đồ Tử thụt lùi hai bước, cách hắn xa một chút mới nhíu mày, giữa chân mày thanh tú ẩn hiện lo lắng: “Các người đã định khế ước chủ tớ?”
Long Sùng Vũ gật đầu.
Tuy đã nhìn ra, nhưng khi được chứng thực Đồ Tử vẫn hít vào thật sâu, hắn giải thích: “Vừa rồi tôi thấy ấn ký sau cổ y…” Nói xong ngừng một chút, “Anh có từng nghĩ qua hậu quả khi làm vậy không? Tuy tôi không nhìn ra được anh là chủng tộc gì, nhưng linh khí trên người y tràn đầy, mà anh là ma tu, anh làm vậy sẽ hại y.”
Long Sùng Vũ không để tâm xoay người tiếp tục đi xuống, “Ngươi còn biết gì nữa?”
Đồ Tử nói: “Ma khí đối với linh vật như tiên thú có tính xâm lấn rất mạnh, đặc biệt là trong tình trạng chủ nhân áp chế, đối với y mà nói anh chính là thạch tín, độc dược…”
“Đủ rồi.” Long Sùng Vũ không nhịn được nữa ngắt lời, ánh mắt âm lệ dọa người, “Nếu ngươi còn muốn sống ra ngoài, thì quản kỹ bản thân là được.”
Đồ Tử bị khí thế của Long Sùng Vũ dọa sợ, thấy Long Sùng Vũ không nghe lọt gì, hắn cũng hết cách, tuy không muốn bi kịch tái diễn, nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Long Sùng Vũ không dừng bước, nhưng sống lưng căng chặt.
Chuyện này không cần con thỏ yêu đó nhiều chuyện hắn cũng biết, nhưng đây đã là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra, bất kể có phải là hắn đơn phương áp chế Ân Quyết không, bất kể Ân Quyết có bị xâm lấn không, tóm lại tổn thương đều sẽ trở lại trên người hắn.
Đó chính là tác dụng của huyết khế, vốn theo như tiền lệ, khi hắn và Ân Quyết ký khế ước nên là hắn uống máu của Ân Quyết mới đúng, nếu hắn uống máu của Ân Quyết, vậy thì mới chân chính là áp chế và tổn thương – có hai hiệu lực, một mặt Ân Quyết không thể không nghe theo lệnh của hắn, mà mặt khác huyết khế có thể chuyển hết toàn bộ tiêu hao và tổn thương hắn phải chịu lên người Ân Quyết, nhưng hắn không làm thế.
Hắn chỉ dùng cách của mình để biểu đạt tình cảm với Long quân của hắn, người khác không hiểu cũng không sao hết. Đăng bởi: admin
Ân Quyết hoang mang ngẩng mắt: “A?”
Ông cụ hơi nhíu mày, sau đó nói: “Bác hỏi con nước trà thế nào?”
“Ngon lắm.” Ân Quyết suy nghĩ rồi trả lời, lá trà trong ly còn kèm theo một chút linh khí, ở nhân giới đã tính là thượng phẩm.
Phi nhân loại đến nhân gian mua đồ, thông thường sẽ chú ý phía trên có mang theo linh khí không, từ đó phán đoán thứ này tốt hay xấu, mà nhân loại thì thích lấy giá cả làm chuẩn, Ân Quyết lặng lẽ tính toán, thứ này chắc rất mắc…
Ông cụ ừ một tiếng, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ híp mắt như sắp ngủ đến nơi.
Phần lưng căng cứng của Ân Quyết lúc này mới hơi buông lỏng, kết quả lại nghe ông cụ nói: “Bác nghe bà ấy nói thân thủ của con rất tốt? Trước kia từng làm lính sao?”
Ân Quyết lắc đầu, trên mặt mang chút ý cười, “Mời sư phụ dạy.” Sư phụ của y chính là Long quân tiền nhiệm, mỗi đời Long quân đều có trách nhiệm dạy dỗ người kế vị tiếp theo, y chính là được dạy như thế, nếu không có một kiếm của Long Sùng Vũ, nói không chừng y cũng sẽ tìm một tiểu long thông minh hiếm có, sau đó truyền thừa trách nhiệm và kiêu ngạo ngay từ khi sinh ra.
Nhưng vì hiện tại y vẫn không thể về Đông hải, cho nên kẻ thống trị hiện tại đại khái đã không còn là rồng nữa.
Nghĩ đến đây Ân Quyết lại thở dài, y và Long quân tiền nhiệm có tình cảm sâu đậm, cho nên lúc đó dưới tình huống Long Sùng Vũ rút kiếm y không thể cũng như không có khả năng nhượng bộ.
Ông cụ tựa hồ có chút cảm khái, cười nói: “Đã có những gì rồi? Bác còn tưởng con và con trai bác là đồng hành.”
Với thân hình đơn bạc của Ân Quyết mà nói quả thật không hề nhìn ra là người có võ lực, lúc này hai người tìm đề tài để nói, ngược lại không có chút lúng túng nào, Ân Quyết không nhiều chuyện, nhưng tính tình trầm ổn, ông cụ kỳ thật rất vừa lòng.
Dù sao hiện tại đã như thế này rồi, mang theo một người đàn ông mạnh mẽ, vẫn tốt hơn mang theo một người phụ nữ yếu ớt, tuy ông cũng hết sức tiếc nuối.
Long Sùng Vũ sau khi vào phòng bà cụ, da mặt sắp cười cứng luôn, hiện tại đang lúc sắc đêm tối nhất, bình thường mà nói đối phó ông bà đều phải là hắn vào ban ngày ra trận, tuy hắn giỏi ngụy trang, nhưng không thích, đặc biệt là thời gian này sống cùng Ân Quyết luôn rất thả lỏng, cho nên nhất thời bảo hắn mang lại mặt nạ thế này cảm giác thật không tốt lắm.
Trước kia khi còn chưa tìm được người thì có sao cũng được, thậm chí hắn ban đêm căn bản không cần ra, cho nên cũng không tồi tệ thế này, nhưng bây giờ muốn hắn trở lại như xưa là không thể.
Ánh mắt bà cụ không nơi trợ giúp, sau khi vào phòng thì lớp ngụy trang vừa rồi cũng cởi bỏ, bà tóm lấy tay Long Sùng Vũ như níu giữ khúc gỗ cứu mạng, nghẹn ngào ngắt ngứ nói: “Bây giờ tình trạng bên ngoài mẹ rất rõ, mẹ không phải nói con không thể tìm một người đàn ông, nhưng nhân phẩm của y con có thể tin được không? Con thích y như thế, lần đầu mẹ thấy con dẫn bạn về nhà, còn với quan hệ này… con nguyện ý đưa lưng cho y, nhưng vạn nhất y..”
Long Sùng Vũ cứng người một chút, thấp giọng nói: “Không đâu.”
“Con khẳng định như thế?” Bà cụ kinh ngạc.
Long Sùng Vũ gật đầu, vẻ mặt có chút âm trầm, nhưng bà cụ không hề phát hiện.
Hắn và Ân Quyết đã ký khế ước, trừ khi bản thân Ân Quyết còn muốn diễn lại cảnh năm trăm năm trước, kéo hắn chôn cùng, nếu không tuyệt đối không thể phản bội hắn. Nhưng có lúc hắn nghĩ lại lại cảm thấy phải cần khế ước mới có thể trói buộc người mình thích, thật đủ bi ai.
Quân khu phái một vài người lính cùng xe đến đón gia quyến của quân nhân, chẳng qua trên cơ bản còn chưa đưa được người lên xe đã chết sạch hết rồi, không phải là họ không để tâm, mà là nhân thủ quả thật không đủ, hiện tại ZF lại đưa xuống hai thông báo, một là thành phố W kế bên là mục đích của lần di dời này, cả tỉnh lớn ven biển chỉ còn lại ba bốn thành phố không lớn không nhỏ đó còn có thể cung cấp điện, thực sự là hết cách. Hai là trước sáu giờ sáng người may mắn đến được sân bay ở ngoại ô phía tây thành phố Z có thể được quân đội bảo vệ.
Chẳng qua hai thông báo này cũng chỉ kịp thông báo cho nhân viên liên quan của tầng trên và gia quyến của họ, dù sao năng lực và hỏa lực của quân đội thực sự có hạn, hơn nữa mấu chốt nhất là, hiện tại hệ thống điện lực tê liệt, tín hiệu liên lạc của khu vực cũng bắt đầu gián đoạn giữa chừng, tin tức rất khó truyền tiếp cho dân chúng bình thường.
Hai cụ đã dọn dẹp đồ đạc từ trước, chỉ đợi con trai trở về, thật ra người già rồi thì sẽ xem nhẹ sinh tử, bà cụ trước khi ra khỏi phòng còn nói với Long Sùng Vũ: “Nếu mẹ và ba con là gánh nặng của con, đến lúc đó con tìm một chỗ nào để chúng ta lại là được.”
Long Sùng Vũ lập tức đen mặt, âm trầm nói: “Việc này không thương lượng!”
Thật ra bà cụ nào muốn thế, nhưng sợ làm gánh nặng của con, chuyện con trai không nói ra được bà sẽ nói, dù sao bớt được khổ sở và lúng túng khi ly biệt, hiện tại nghe được câu nói của Long Sùng Vũ, trong lòng không phải là không ấm áp.
Long Sùng Vũ suy nghĩ rồi thêm một câu, “Với thực lực của con và Ân Quyết, mẹ không cần lo lắng.”
Bà cụ đỏ mắt ừ một tiếng, nhìn Ân Quyết bình tĩnh đánh cờ với cụ ông bên ngoài, cũng cảm thấy không có chỗ nào xoi mói, hơn nữa tố chất tâm lý này… thật không có gì để nói.
Ván cờ này Ân Quyết và ông cụ đều không hề nôn nóng, nhưng những người khác thì lại nóng ruột, bà cụ vẫn ở bên cạnh lải nhải không ngừng.
Ân Quyết sắc mặt lạnh nhạt trầm tĩnh, cầm quân đen đánh bước cuối cùng, sau đó nhàn nhạt nói: “Khiêm nhường rồi.”
Ông cụ tức giận ném quân cờ đứng lên nói với bà cụ: “Đều tại bà! Lải nhải miết! Quấy rầy tôi không thể phát huy trình độ!”
Lý do này thật sự là…
Bà cụ cũng tức đỏ mặt, “Ông muốn đánh cờ hay muốn sống hả!”
Đồ Tử lúc này cũng chạy vào từ ban công, trong tay còn kéo hai bao bắp cải đông, “Dì ơi, còn gì cần lấy không, lấy luôn một lần.”
Đồ đạc đã đóng bao từ trước, trừ hai túi bắp cải còn có mấy thùng dầu đậu phộng, ba bốn túi gạo năm sáu kg, những thứ vụn vặt khác không tiện mang theo, không mang lại cảm thấy tiếc, nhưng không thể làm phiền đến Ân Quyết phụ trách an toàn, không thể cầm theo!
Long Sùng Vũ cuối cùng trầm giọng nói: “Đi hai chuyến, con đưa ba mẹ xuống dưới trước.” Nói xong lại nói với Đồ Tử: “Còn cậu…”
Đồ Tử cười ôn văn vô hại: “Chúng ta có duyên như thế, cho quá giang đi, cảm ơn.”
Long Sùng Vũ cười lạnh, không ừ hử gì, ánh mắt lúc nhìn sang Ân Quyết thì hơi dịu đi.
Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Ta bọc hậu.”
Nói liền làm, vì đường đi thẳng đuột, không có thang máy và những góc quẹo, dọn dẹp tang thi cũng tiện hơn nhiều. Lại thêm tầng lầu thấp, trừ một con bị Ân Quyết bọc hậu chém chết, người đi phía trước đều vô cùng thuận lợi.
Ra khỏi hành lang rồi thì bắt đầu liều mạng chạy đến chỗ đậu xe, Long Sùng Vũ dìu hai cụ, Đồ Tử vác hai túi bắp cải đông cùng một túi gạo, chạy mà không hề đỏ mặt không hề thở gấp, thật ra hắn còn có thể cầm thêm một chút, nhưng làm vậy sẽ trở nên kỳ lạ, nên không dám.
Khi cách SUV còn hai mươi mét, đột nhiên bên cạnh có một tang thi máu thịt lẫn lộn lao ra, nó nhanh chóng tấn công, bà cụ bị dọa mềm chân, lảo đảo ngồi xuống, ông cụ nhanh chóng bảo vệ bà như gà con, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Khi Long Sùng Vũ chuẩn bị nổ súng, một đường sáng trắng chém qua, tang thi lập tức thân đầu hai nơi, hàm răng còn đang nhai lạo xạo.
Ông cụ đã từng trải đời, dìu bạn già vội đi, bà cụ thì không chịu nổi, mùi máu nồng nặc khiến bà suýt nôn.
Vì vác kiếm quá kỳ lạ, khi ra cửa Ân Quyết đã đổi sang dao cắt dưa, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không hề thay đổi, sau khi lên xe Long Sùng Vũ nói với y: “Ngươi ở trên xe đợi một lát, ta lên đó chuyến nữa.”
Ân Quyết gật đầu, hai cụ ngồi trên xe rồi cuối cùng cũng thở ra, nhưng vẫn không yên tâm con trai đi một mình, vốn muốn xin Ân Quyết đi cùng Long Sùng Vũ, kết quả Đồ Tử sau khi ném đồ vào cốp sau liền nói: “Tôi đi cùng.”
Hai cụ lúc này mới thở ra, ánh mắt nhìn sang Ân Quyết cũng có mấy phần phức tạp không rõ, nhưng nhiều hơn là kính sợ với kẻ mạnh, cùng đường mạt lộ, kẻ mau thích ứng mới có thể sinh tồn.
Đồ Tử đi vào phòng vác mấy thùng dầu lên, rồi chạy trở ra, Long Sùng Vũ đi sau lưng, ngoại trừ mang theo những thứ lớn, những thứ không mang được cũng bỏ vào túi trữ đồ.
Hai người chuyến này đi rất thuận lợi, khi lấy đồ Đồ Tử đột nhiên nói: “Các người rất kỳ quái.”
Long Sùng Vũ nhíu mày, một thân lệ khí khó thể che giấu.
Đồ Tử thụt lùi hai bước, cách hắn xa một chút mới nhíu mày, giữa chân mày thanh tú ẩn hiện lo lắng: “Các người đã định khế ước chủ tớ?”
Long Sùng Vũ gật đầu.
Tuy đã nhìn ra, nhưng khi được chứng thực Đồ Tử vẫn hít vào thật sâu, hắn giải thích: “Vừa rồi tôi thấy ấn ký sau cổ y…” Nói xong ngừng một chút, “Anh có từng nghĩ qua hậu quả khi làm vậy không? Tuy tôi không nhìn ra được anh là chủng tộc gì, nhưng linh khí trên người y tràn đầy, mà anh là ma tu, anh làm vậy sẽ hại y.”
Long Sùng Vũ không để tâm xoay người tiếp tục đi xuống, “Ngươi còn biết gì nữa?”
Đồ Tử nói: “Ma khí đối với linh vật như tiên thú có tính xâm lấn rất mạnh, đặc biệt là trong tình trạng chủ nhân áp chế, đối với y mà nói anh chính là thạch tín, độc dược…”
“Đủ rồi.” Long Sùng Vũ không nhịn được nữa ngắt lời, ánh mắt âm lệ dọa người, “Nếu ngươi còn muốn sống ra ngoài, thì quản kỹ bản thân là được.”
Đồ Tử bị khí thế của Long Sùng Vũ dọa sợ, thấy Long Sùng Vũ không nghe lọt gì, hắn cũng hết cách, tuy không muốn bi kịch tái diễn, nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Long Sùng Vũ không dừng bước, nhưng sống lưng căng chặt.
Chuyện này không cần con thỏ yêu đó nhiều chuyện hắn cũng biết, nhưng đây đã là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra, bất kể có phải là hắn đơn phương áp chế Ân Quyết không, bất kể Ân Quyết có bị xâm lấn không, tóm lại tổn thương đều sẽ trở lại trên người hắn.
Đó chính là tác dụng của huyết khế, vốn theo như tiền lệ, khi hắn và Ân Quyết ký khế ước nên là hắn uống máu của Ân Quyết mới đúng, nếu hắn uống máu của Ân Quyết, vậy thì mới chân chính là áp chế và tổn thương – có hai hiệu lực, một mặt Ân Quyết không thể không nghe theo lệnh của hắn, mà mặt khác huyết khế có thể chuyển hết toàn bộ tiêu hao và tổn thương hắn phải chịu lên người Ân Quyết, nhưng hắn không làm thế.
Hắn chỉ dùng cách của mình để biểu đạt tình cảm với Long quân của hắn, người khác không hiểu cũng không sao hết. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện