Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 120: Cha
Phương Cẩm đang ngồi xem văn kiện ở cách đó không xa ngẩng đầu trầm mặc nhìn Dạ Mặc Nhiễm, buông văn kiện trong tay xuống, đến bên cạnh ôm cậu vào lòng. Dạ Mặc Nhiễm ôm Phương Cẩm cọ cọ, tìm vị trí thoải mái tiếp tục cuộn tròn giống như một con mèo Ba Tư cao quý.
“Tuy biết Thư Vĩ không phải người thích gây chuyện, nhưng vẫn sợ lỡ cậu ấy có dị năng lại không cố kị điều gì xem nhẹ sự việc dẫn tới gặp việc không may, nhưng lại sợ nếu sau này thực sự có chuyện gì cậu ấy lại không có năng lực tự bảo vệ chính mình”.
Phương Cẩm lấy tay giúp cậu xoa xoa trán “Đừng nghĩ, đó là mạng của hắn”.
Dạ Mặc Nhiễm thoải mái thở dài một tiếng, ngay khi Phương Cẩm nghĩ là cậu đã ngủ thì cậu đột nhiên mở miệng “Cẩm, chắc anh rất muốn cùng bọn họ ra ngoài, cả ngày ở trong phòng cũng không phải cá tính của anh”.
Phương Cẩm vẫn nhìn cậu không nói gì, nhẹ nhàng vỗ lưng Dạ Mặc Nhiễm giống như đang dỗ trẻ con ngủ, cả ngày đánh nhau là bất đắc dĩ vì phải sinh tồn, cũng không phải là thiên tính hiếu chiến không chịu ngồi yên.
Dạ Mặc Nhiễm sẽ không biết Phương Cẩm có thể ngồi yên cả ngày nhìn vào một cái cửa sổ, cho dù là khoảng cách rất ra không thể nhìn rõ hình bóng của người phía sau cửa sổ.
Dạ Mặc Nhiễm cũng sẽ không biết suốt một năm cậu nằm ở bệnh viện, mỗi buổi tối sẽ có một người ngồi ở ngã rẽ của cầu thang nhìn vào cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng kín cả đêm không chợp mắt, cho đến khi cậu rời khỏi căn phòng bệnh đó.
Dạ Mặc Nhiễm lại càng không biết chỉ cần cậu về nước, ở một nơi cách nhà cậu không xa sẽ có một chiếc xe màu đen dừng ở đó, khoảng cách này sẽ không khiến người khác chú ý, lại vừa vặn có thể nghe cậu luyện đàn.
Thời gian bọn họ tương dao thật sự quá ngắn ngủi, một người là vương tử cao quý, một người là bình dân hằng ngày phải giãy dụa cầu sinh, mỗi ngày vì miếng ăn mà liều cả mạng, nhưng so với ăn no lại có chuyện càng làm cho anh nhớ mãi không quên, cho nên anh đã quen ở trong khoảng thời gian có hạn im lặng mà ở bên cạnh người nào đó. Hoàn cảnh thoải mái giấc ngủ đầy đủ hơn, nhưng Dạ mặc Nhiễm vẫn đang chậm rãi ngủ, Phương Cẩm vẫn vỗ vỗ lưng cậu như trước chưa từng dừng lại.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng hy vọng chuyện gì xa vời, vọng tưởng duy nhất đại khái cũng chỉ là thông qua đánh nhau mà có thể bất đắc dĩ chạm vào cậu, nếu muốn nói khoản thời gian vui vẻ nhất khi còn nhỏ đại khái chính là lúc đánh nhau với Dạ Mặc Nhiễm. Anh sẽ cẩn thận che chở con người này, cũng sẽ không nặng tay, cho nên mỗi lần bị Dạ Mặc Nhiễm đánh cho thương tích đầy mình thì tâm tình của anh vô cùng vui vẻ, đây là cơ hội duy nhất để anh có thể đụng chạm vào cậu.
Giai điệu tao nhã im bặt Dạ Mặc Nhiễm ngồi trước phím đàn không tiếng động thở dài, vừa quay đầu liền nhìn thấy Phương Cẩm vẫn đang chuyên chú nhìn mình, Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng cười “Sớm muộn gì cũng phải gặp, cùng đi với em xuống dưới đi”.
Vươn tay về phía Phương Cẩm, anh đương nhiên cũng nắm lấy tay cậu, nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, ánh mắt Dạ Lễ khẽ biến nhưng gương mặt vẫn mang đầy kích động như trước “Tiểu Nhiễm…con không sao là tốt rồi, cha thực sự rất sợ…con trở về là tốt rồi, trên đường đi khẳng định chịu không ít cực khổ, đã gầy thành như vậy…”
Dạ Mặc Nhiễm nắm tay Phương Cẩm ngồi xuống sô pha lại tựa đầu lên vai anh “Cha, nếu cha chỉ là đơn thuần đến thăm con, vậy kêu Băng Băng làm đồ ăn nhiều thêm một chút, nếu như là vì chuyện khác thì thật xin lỗi, bắt cha phải về tay không một chuyến rồi”.
Dạ Lễ ánh mắt có chút đau thương “Tiểu Nhiễm, con vẫn còn trách cha sao? Con vẫn chưa tha thứ cho cha sao?”.
“Nếu con vẫn chưa tha thứ cho cha thì hiện tại cũng không ngồi ở đây để nói chuyện”.
Dạ Lễ vừa nghe vậy thần sắc ảm đạm lại thoáng hiện lên một tia sáng “Vậy tiểu Nhiễm còn đồng ý cùng cha về nhà sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Bây giờ con đã có nhà của mình”.
Dạ Lễ đưa mắt nhìn Phương Cẩm “Tiểu Nhiễm, con thích ai cha sẽ không hỏi, cũng sẽ không ngăn cản con, nhưng cha hy vọng con có thể cùng cha về nhà, dù sao con cũng mang họ Dạ”.
“Kỳ Mặc Nhiễm…tên này cũng không tệ, dù sao nếu con muốn chuyển thành họ Kỳ thì hai người cậu chắc chắn sẽ rất vui vẻ tán thành”.
“Tiểu Nhiễm…”
“Cha, họ gì không quan trọng, Dạ gia đối với con mà nói không là gì cả, con đối với vị trí người thừa kế một chút hứng thú cũng không có. Hiện tại con sống cùng Phương Cẩm, anh ấy nuôi con, con cũng không cần quan tâm đến chuyện gì, con rất thích cuộc sống như bây giờ, nếu cha nhớ con có thể thường xuyên đến đây cùng nhau ăn bữa cơm, nếu cha muốn tìm người thừa kế, thật xin lỗi, nơi này không có người mà cha muốn tìm”.
Dạ Lễ kích động đứng lên “Tiểu Nhiễm con có biết mình đang nói gì hay không? Con sống cùng với nam nhân cha không phản đối, nhưng dù sao cũng không thể để hắn nuôi con, con có biết như vậy là sao không, con là con cháu của Dạ gia, việc làm của con đều sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Dạ gia, tiểu Nhiễm cùng cha đi về nhà, nếu con muốn mang Phương Cẩm về nhà cũng không thành vấn đề”.
Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Lễ “Chẳng phải là bị bao dưỡng sao, tôi nguyện ý để anh ấy nuôi, anh ấy cũng nguyện ý nuôi tôi, chuyện này liên quan gì đến ông, liên quan gì đến danh dự Dạ gia? Tôi nghĩ ông đã lầm, tôi cùng Dạ gia cho tới bây giờ cũng không có một chút quan hệ gì, tôi chỉ là một đứa con riêng, người thừa kế đã chết rồi, những người còn lại đều là người vô dụng, bây giờ Dạ gia lại cần tìm một người hữu dụng để thừa kế nên nhớ đến tôi, các người cũng không khỏi quá tự cao đi, nho nhỏ một cái Dạ gia còn chưa đủ tư cách để tôi đi làm người thừa kế đâu”.
Dạ Mặc Nhiễm nói từng chữ không nhanh không chậm, thanh âm trước sau như một thanh nhã êm tai, lại làm cho ngực Dạ Lễ không ngừng phập phồng, giống như đang cố gắng áp lực cái gì đó.
“Tiểu Nhiễm, là Dạ gia có lỗi với con, nhưng bây giờ chẳng phải là lúc chứng minh cho bọn họ thấy hay sao, chẳng lẽ đây không phải là chuyện con vẫn luôn hy vọng sao, kế thừa Dạ gia, mẹ con cũng có được một danh phận, đây không phải là chuyện con muốn thấy nhất sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm tựa lên vai Phương Cẩm, giống như có chút mỏi mệt, trong nháy mắt trở nên có chút thông thả “Nữ nhân của ông muốn có được danh phận cũng phải cần nhờ đến đứa con cho, sự tồn tại của con ông cũng phải dựa vào tài năng của mình để chứng minh, làm chồng thất bại làm cha càng thất bại, mấy thứ đó chứng minh được, rồi thì sao? Mẹ sẽ không sống lại, tôi cũng sẽ không vì vậy mà vui vẻ, vậy thì được gì? Nói tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Dạ gia đối với tôi không là gì cả, tôi chỉ muốn tiếp tục cuộc sống như bây giờ, danh lợi chết cũng không thể mang theo, vậy tại sao phải vì nó mà vất vả, ông đi đi, nếu như ông muốn ở đây tiếp tục dây dưa thì sau này đừng mong bước vào cánh cửa này nữa bước”.
Dạ Lễ còn muốn nói gì đó liền bị Tá Thỉ cùng Hổ Tử từ phòng bếp đi ra mời đi ra ngoài
___ta là dấu gạch cho biết đã hết một chương nữa___
Ngẫu Hồ hôm nay tiếp tục mần được bốn chương…. cầu động viên….cầu ôm hôn…╮(╯▽╰)╭
Trí nhớ con cá vàng: Cá vàng nhớ Hồ, cầu onl tâm sự *khóc thầm*
“Tuy biết Thư Vĩ không phải người thích gây chuyện, nhưng vẫn sợ lỡ cậu ấy có dị năng lại không cố kị điều gì xem nhẹ sự việc dẫn tới gặp việc không may, nhưng lại sợ nếu sau này thực sự có chuyện gì cậu ấy lại không có năng lực tự bảo vệ chính mình”.
Phương Cẩm lấy tay giúp cậu xoa xoa trán “Đừng nghĩ, đó là mạng của hắn”.
Dạ Mặc Nhiễm thoải mái thở dài một tiếng, ngay khi Phương Cẩm nghĩ là cậu đã ngủ thì cậu đột nhiên mở miệng “Cẩm, chắc anh rất muốn cùng bọn họ ra ngoài, cả ngày ở trong phòng cũng không phải cá tính của anh”.
Phương Cẩm vẫn nhìn cậu không nói gì, nhẹ nhàng vỗ lưng Dạ Mặc Nhiễm giống như đang dỗ trẻ con ngủ, cả ngày đánh nhau là bất đắc dĩ vì phải sinh tồn, cũng không phải là thiên tính hiếu chiến không chịu ngồi yên.
Dạ Mặc Nhiễm sẽ không biết Phương Cẩm có thể ngồi yên cả ngày nhìn vào một cái cửa sổ, cho dù là khoảng cách rất ra không thể nhìn rõ hình bóng của người phía sau cửa sổ.
Dạ Mặc Nhiễm cũng sẽ không biết suốt một năm cậu nằm ở bệnh viện, mỗi buổi tối sẽ có một người ngồi ở ngã rẽ của cầu thang nhìn vào cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng kín cả đêm không chợp mắt, cho đến khi cậu rời khỏi căn phòng bệnh đó.
Dạ Mặc Nhiễm lại càng không biết chỉ cần cậu về nước, ở một nơi cách nhà cậu không xa sẽ có một chiếc xe màu đen dừng ở đó, khoảng cách này sẽ không khiến người khác chú ý, lại vừa vặn có thể nghe cậu luyện đàn.
Thời gian bọn họ tương dao thật sự quá ngắn ngủi, một người là vương tử cao quý, một người là bình dân hằng ngày phải giãy dụa cầu sinh, mỗi ngày vì miếng ăn mà liều cả mạng, nhưng so với ăn no lại có chuyện càng làm cho anh nhớ mãi không quên, cho nên anh đã quen ở trong khoảng thời gian có hạn im lặng mà ở bên cạnh người nào đó. Hoàn cảnh thoải mái giấc ngủ đầy đủ hơn, nhưng Dạ mặc Nhiễm vẫn đang chậm rãi ngủ, Phương Cẩm vẫn vỗ vỗ lưng cậu như trước chưa từng dừng lại.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng hy vọng chuyện gì xa vời, vọng tưởng duy nhất đại khái cũng chỉ là thông qua đánh nhau mà có thể bất đắc dĩ chạm vào cậu, nếu muốn nói khoản thời gian vui vẻ nhất khi còn nhỏ đại khái chính là lúc đánh nhau với Dạ Mặc Nhiễm. Anh sẽ cẩn thận che chở con người này, cũng sẽ không nặng tay, cho nên mỗi lần bị Dạ Mặc Nhiễm đánh cho thương tích đầy mình thì tâm tình của anh vô cùng vui vẻ, đây là cơ hội duy nhất để anh có thể đụng chạm vào cậu.
Giai điệu tao nhã im bặt Dạ Mặc Nhiễm ngồi trước phím đàn không tiếng động thở dài, vừa quay đầu liền nhìn thấy Phương Cẩm vẫn đang chuyên chú nhìn mình, Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng cười “Sớm muộn gì cũng phải gặp, cùng đi với em xuống dưới đi”.
Vươn tay về phía Phương Cẩm, anh đương nhiên cũng nắm lấy tay cậu, nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, ánh mắt Dạ Lễ khẽ biến nhưng gương mặt vẫn mang đầy kích động như trước “Tiểu Nhiễm…con không sao là tốt rồi, cha thực sự rất sợ…con trở về là tốt rồi, trên đường đi khẳng định chịu không ít cực khổ, đã gầy thành như vậy…”
Dạ Mặc Nhiễm nắm tay Phương Cẩm ngồi xuống sô pha lại tựa đầu lên vai anh “Cha, nếu cha chỉ là đơn thuần đến thăm con, vậy kêu Băng Băng làm đồ ăn nhiều thêm một chút, nếu như là vì chuyện khác thì thật xin lỗi, bắt cha phải về tay không một chuyến rồi”.
Dạ Lễ ánh mắt có chút đau thương “Tiểu Nhiễm, con vẫn còn trách cha sao? Con vẫn chưa tha thứ cho cha sao?”.
“Nếu con vẫn chưa tha thứ cho cha thì hiện tại cũng không ngồi ở đây để nói chuyện”.
Dạ Lễ vừa nghe vậy thần sắc ảm đạm lại thoáng hiện lên một tia sáng “Vậy tiểu Nhiễm còn đồng ý cùng cha về nhà sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Bây giờ con đã có nhà của mình”.
Dạ Lễ đưa mắt nhìn Phương Cẩm “Tiểu Nhiễm, con thích ai cha sẽ không hỏi, cũng sẽ không ngăn cản con, nhưng cha hy vọng con có thể cùng cha về nhà, dù sao con cũng mang họ Dạ”.
“Kỳ Mặc Nhiễm…tên này cũng không tệ, dù sao nếu con muốn chuyển thành họ Kỳ thì hai người cậu chắc chắn sẽ rất vui vẻ tán thành”.
“Tiểu Nhiễm…”
“Cha, họ gì không quan trọng, Dạ gia đối với con mà nói không là gì cả, con đối với vị trí người thừa kế một chút hứng thú cũng không có. Hiện tại con sống cùng Phương Cẩm, anh ấy nuôi con, con cũng không cần quan tâm đến chuyện gì, con rất thích cuộc sống như bây giờ, nếu cha nhớ con có thể thường xuyên đến đây cùng nhau ăn bữa cơm, nếu cha muốn tìm người thừa kế, thật xin lỗi, nơi này không có người mà cha muốn tìm”.
Dạ Lễ kích động đứng lên “Tiểu Nhiễm con có biết mình đang nói gì hay không? Con sống cùng với nam nhân cha không phản đối, nhưng dù sao cũng không thể để hắn nuôi con, con có biết như vậy là sao không, con là con cháu của Dạ gia, việc làm của con đều sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Dạ gia, tiểu Nhiễm cùng cha đi về nhà, nếu con muốn mang Phương Cẩm về nhà cũng không thành vấn đề”.
Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Lễ “Chẳng phải là bị bao dưỡng sao, tôi nguyện ý để anh ấy nuôi, anh ấy cũng nguyện ý nuôi tôi, chuyện này liên quan gì đến ông, liên quan gì đến danh dự Dạ gia? Tôi nghĩ ông đã lầm, tôi cùng Dạ gia cho tới bây giờ cũng không có một chút quan hệ gì, tôi chỉ là một đứa con riêng, người thừa kế đã chết rồi, những người còn lại đều là người vô dụng, bây giờ Dạ gia lại cần tìm một người hữu dụng để thừa kế nên nhớ đến tôi, các người cũng không khỏi quá tự cao đi, nho nhỏ một cái Dạ gia còn chưa đủ tư cách để tôi đi làm người thừa kế đâu”.
Dạ Mặc Nhiễm nói từng chữ không nhanh không chậm, thanh âm trước sau như một thanh nhã êm tai, lại làm cho ngực Dạ Lễ không ngừng phập phồng, giống như đang cố gắng áp lực cái gì đó.
“Tiểu Nhiễm, là Dạ gia có lỗi với con, nhưng bây giờ chẳng phải là lúc chứng minh cho bọn họ thấy hay sao, chẳng lẽ đây không phải là chuyện con vẫn luôn hy vọng sao, kế thừa Dạ gia, mẹ con cũng có được một danh phận, đây không phải là chuyện con muốn thấy nhất sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm tựa lên vai Phương Cẩm, giống như có chút mỏi mệt, trong nháy mắt trở nên có chút thông thả “Nữ nhân của ông muốn có được danh phận cũng phải cần nhờ đến đứa con cho, sự tồn tại của con ông cũng phải dựa vào tài năng của mình để chứng minh, làm chồng thất bại làm cha càng thất bại, mấy thứ đó chứng minh được, rồi thì sao? Mẹ sẽ không sống lại, tôi cũng sẽ không vì vậy mà vui vẻ, vậy thì được gì? Nói tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Dạ gia đối với tôi không là gì cả, tôi chỉ muốn tiếp tục cuộc sống như bây giờ, danh lợi chết cũng không thể mang theo, vậy tại sao phải vì nó mà vất vả, ông đi đi, nếu như ông muốn ở đây tiếp tục dây dưa thì sau này đừng mong bước vào cánh cửa này nữa bước”.
Dạ Lễ còn muốn nói gì đó liền bị Tá Thỉ cùng Hổ Tử từ phòng bếp đi ra mời đi ra ngoài
___ta là dấu gạch cho biết đã hết một chương nữa___
Ngẫu Hồ hôm nay tiếp tục mần được bốn chương…. cầu động viên….cầu ôm hôn…╮(╯▽╰)╭
Trí nhớ con cá vàng: Cá vàng nhớ Hồ, cầu onl tâm sự *khóc thầm*
Bình luận truyện