Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 85: Gặp lại bạn cũ
Dạ Mặc Nhiễm ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau, cả đêm cũng không có thức dậy nên sáng nay tinh thần tốt hơn nhiều, biết Phương Cẩm còn chưa tới nhưng cũng không gắp, chắc cũng chỉ trong mấy ngày nay nữa thôi. Từ không gian lấy ra một ít đồ, sau đó tiểu Võ thừa lúc Lan Dương cùng Lí Băng Băng không chú ý tới làm bộ những thứ này đều mang về từ bên ngoài.
Tiểu Võ che giấu rất tốt nên bọn họ cũng không nghi ngờ, dù sao có cơm còn có cả rau cùng trái cây đều là những thứ mà có nằm mơ cũng muốn. Tiểu Võ sợ bọn họ tiết lộ chuyện này ra ngoài gây phiền toái nên nói riêng với bọn họ là những thứ này mình phải dùng một ít thủ đoạn mới có được, kêu bọn họ phải chú ý cẩn thận người bên ngoài một chút, bọn họ cũng rất phối hợp.
Dạ Mặc Nhiễm cũng khôi phục khá tốt chỉ là vẫn chưa nói chuyện được, ngẫu nhiên sẽ ho khan một chút. Lí Băng Băng nấu ăn cũng không tệ, nàng dùng những thức ăn tiểu Võ đưa nấu đầy đủ dinh dưỡng làm mọi người cũng hồng hào lên không ít, thật sự là khỏe hơn rất nhiều. Đợi đã ba ngày vẫn chưa có tin tức của Phương cẩm Dạ Mặc Nhiễm bắt đầu lo lắng không yên, có khi sẽ cùng Lan Dương đi ra ngoài dạo một chút, nhân tiện làm quen với hoàn cảnh. Tiểu Võ buổi sáng liền đi ra ngoài, Lí Băng Băng thì ở lại nhà dọn dẹp. Nghe có người gõ cửa lúc mở ra thì thấy Tề Nhạc liền đối Tề Nhạc cười cười
“Chào buổi sáng, đến tìm tiểu Võ cùng mặc Nhiễm sao?”
Tề Nhạc ôn nhu mỉm cười “Tôi tìm Mặc Nhiễm, tôi thấy cậu ấy đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, hôm nay định đến dẫn cậu ấy đi kiểm tra toàn thân, cậu ấy có ở nhà không?”.
Lí Băng Băng mời tề Nhạc vào nhà “Mời vào, cậu ấy vừa ăn sáng xong đã lên phòng ngủ, để tôi lên gọi cậu ấy”.
Quả nhiên phòng ở có nữ nhân lúc nào cũng trông gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều, nhớ tới phòng ở của mình trông cậy vào chị của mình chẳng thà tự trông cậy vào mình ╮(╯_╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm thấy Tề nhạc cũng gật đầu chào hỏi một chút,tề Nhạc thấy sắc mặt của dạ Mặt Nhiễm cũng đã tốt hơn rất nhiều.Nhìn sắc mặt Dạ Mặt Nhiễm đã bớt tái nhợt càng làm cho cậu giống như một vương tử không nhiễm một hạt bụi trần,làm mắt Tề nhạc muốn đui nù.
Dạ Mặc Nhiễm đi lại gần Tề Nhạc vài bước,tề nhạc mới lấy lại tinh thần cười cười nói “Thoạt nhìn có vẻ mấy hôm nay cậu nghỉ ngơi cũng không tệ,tôi hai hôm nay đã làm quen với trạm xá ở đây.Hôm nay có dịp rãnh rỗi định dẫn cậu đến đó làm kiểm tra một chút,bất quá ở đó không có huyết thanh của rắn,chúng ta chỉ làm kiểm tra tình huống của cậu trước xem sao”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Lí băng Băng,nàng liền giải thích “Sau khi tiểu Võ đi lan Dương cũng ra ngoài,anh ấy trưa mới về ăn cơm,cậu đi với Tề nhạc đi,tôi ở nhà nấu canh bổ phổi.khi nào cậu về uống nhiều một chút”.
Tề Nhạc nói lời tạm biệt với Lí Băng Băng rồi mang Dạ Mặc Nhiễm đi tốc độ của hai người không nhanh cũng không chậm cứ như là đang đi tản bộ. Tề Nhạc nhìn xung quanh có chút cảm khái
“Nếu không có lần tai họa này có lẽ còn có một số người còn không biết quý trọng, có một số người lại cả đời có thế nào cũng không thấy đủ, thật đáng tiếc,hiện tại cho dù bọn họ có hiểu cũng không quay về trước kia được. Mặc Nhiễm có chuyện gì làm cậu hối hận không?”.
Mặc Nhiễm nhìn những người lướt qua cậu có người thì bận rộn,c ó người lại nhàn nhã, chuyện hối hận sao? Trong cả đời này chắc là không có đi, mỉm cười đối với Tề Nhạc lắc lắc đầu. Tề Nhạc trong nháy mắt bị say đắm trong cái mỉm cười bên khóe môi kia, im lặng thánh khiết như tuyết liên, yếu đuối lại xinh đẹp như diên vĩ, cười yếu ớt lại thanh nhã như đoá hoa quỳnh, chỉ trong nháy mắt hiện ra tuyệt mỹ, lại chỉ trong nháy mắt làm người ta cảm thấy như vĩnh hằng. Tề Nhạc trước đây còn không rõ nhưng hiện tại cậu đã biết tình cảm của cậu đối với Dạ Mặc Nhiễm có bao nhiêu bất đồng. Lắc đầu cười chua xót, bỏ qua những hỗn loạn trong lòng, trong thời mạt thế này tình yêu so với thức ăn còn xa xỉ hơn rất nhiều.
Trạm xá cũng chỉ được dựng lên tạm thời ở một khu mua sắm nhỏ, tổng cộng có bốn tầng, lầu một là khu khám bệnh, lầu hai là khu phát thuốc, lầu ba là khu làm xét nghiệm cũng phòng bệnh tạm thời. Vừa bước vào mùi thuốc sát trùng làm cho Dạ Mặc Nhiễm một trận hoa mắt chóng mặt, Tề Nhạc vôi chạy tới đỡ Dạ Mặc Nhiễm lên lầu ba, Tề Nhạc đỡ Dạ Mặc Nhiễm đi làm hàng loạt kiểm tra xét nghiệm, nếu không phải lần này Dạ Mặc Nhiễm không thể nói huyện được thì không bao giờ cậu bước chân vào đây. Đối với bệnh viện cậu thật sâu chán ghét, làm kiểm tra khoảng ba giờ mới xong. Dạ mặc Nhiễm đang muốn trực tiếp quay về nhà trọ, Tề Nhạc liền ngăn cậu lại
“Ông nội của tôi muốn mời các cậu đi dùng cơm, cậu cũng biết chị tôi vừa mất trong lòng ông vẫn còn rất khó chịu, tôi cũng muốn tìm nhiều người ở bên cạnh ông một chút”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày lắc đầu, tự nhiên bên cạnh xuất hiện một người đẩy Tề Nhạc ra lại kéo Dạ Mặc Nhiễm ra phía sau
“Ngươi muốn làm gì?”.
Tề Nhạc khó hiểu nhìn người đột nhiên xuất hiện lại hỏi Dạ Mặc Nhiễm
“Ngươi là ai? Mặc Nhiễm đó là bạn của cậu sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm ngoài ý muốn nhìn Tá Thỉ lại đối với Tề Nhạc gật gật đầu, lại lấy quyển sổ nhỏ ghi ghi [Hôm nay tôi rất mệt, dời lại ngày khác ăn cơm đi]
Tề Nhạc gật gật đầu “Vậy cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, khi nào có báo cáo kiểm tra tôi sẽ đưa cho cậu”.
Sau khi Tề Nhạc đi Dạ Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm Tá Thỉ, Tá Thỉ lúc này mới chợt nhớ vội buông Dạ Mặc Nhiễm ra “Thật xin lỗi Nhiễm thiếu gia, tôi tưởng người đó muốn gây phiền phức cho cậu”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu [sao cậu lại ở chổ này? Chỉ có một mình thôi sao?]
Tá Thỉ kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Nhiễm thiếu gia…cậu…cổ họng của cậu bị sao vậy?”.
[Không nói được]╮(╯_╰)╭
Tá Thỉ mở to hai mắt nhìn lại trầm mặc trong chốc lát “Tôi cùng Hổ Tử ở lại đây làm việc, kết quả tang thi bùng nổ, Hổ Tử trong lúc tang thi bùng nổ đã về thành phố B, Nhiễm thiếu gia, cậu đi một mình sao?”.
[Ở cùng bạn]
Tá Thỉ gật đầu tiếp tục nói “Nhiễm thiếu gia, hiện tại cậu ở đâu, tôi đang ở một mình phòng ở cũng khá rộng hay là cậu đến ở cùng tôi được không?”.
Dạ Mặc Nhiễm bước đến [Không cần, chỗ tôi đang ở cũng không tính quá nhỏ] nghĩ nghĩ lại tiếp tục viết [Mấy năm nay cậu vẫn luôn đi theo Phương Cẩm làm ăn sao?]
Tá Thỉ trong lòng căn thẳng làm bộ lơ đãng cười cười “Đúng vậy, tôi vẫn luôn đi theo anh Cẩm làm ăn, Nhiễm thiếu gia sao đột nhiên lại nhắc đến anh Cẩm?”.
Phương Cẩm yêu Dạ Mặc Nhiễm đây là chuyện mà trong lòng các anh em đều biết rõ ràng nhất. Trước đây mẹ Phương Cẩm tìm Dạ Mặc Nhiễm gây phiền toái muốn cùng Dạ Mặc Nhiễm tiếp xúc, sau khi Dạ Mặc Nhiễm xuất ngoại hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa nhưng mà trước đó hai người ngoại trừ khi đánh nhau cũng sẽ không bao giờ cùng nhau xuất hiện. Không biệt vì sao bây giờ Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên lại nhắc đến Phương Cẩm.
Dạ Mặc Nhiễm cũng không nói gì trực tiếp đi về phía nhà trọ, Tá Thỉ cũng lập tức đi theo “Nhiễm thiếu gia hay là tôi ở cũng cậu đi, có chuyện gì cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu, Tá Thỉ cũng thở phào một hơi,chỉ sợ Dạ Mặc Nhiễm không đồng ý
_________________
Tiểu Võ che giấu rất tốt nên bọn họ cũng không nghi ngờ, dù sao có cơm còn có cả rau cùng trái cây đều là những thứ mà có nằm mơ cũng muốn. Tiểu Võ sợ bọn họ tiết lộ chuyện này ra ngoài gây phiền toái nên nói riêng với bọn họ là những thứ này mình phải dùng một ít thủ đoạn mới có được, kêu bọn họ phải chú ý cẩn thận người bên ngoài một chút, bọn họ cũng rất phối hợp.
Dạ Mặc Nhiễm cũng khôi phục khá tốt chỉ là vẫn chưa nói chuyện được, ngẫu nhiên sẽ ho khan một chút. Lí Băng Băng nấu ăn cũng không tệ, nàng dùng những thức ăn tiểu Võ đưa nấu đầy đủ dinh dưỡng làm mọi người cũng hồng hào lên không ít, thật sự là khỏe hơn rất nhiều. Đợi đã ba ngày vẫn chưa có tin tức của Phương cẩm Dạ Mặc Nhiễm bắt đầu lo lắng không yên, có khi sẽ cùng Lan Dương đi ra ngoài dạo một chút, nhân tiện làm quen với hoàn cảnh. Tiểu Võ buổi sáng liền đi ra ngoài, Lí Băng Băng thì ở lại nhà dọn dẹp. Nghe có người gõ cửa lúc mở ra thì thấy Tề Nhạc liền đối Tề Nhạc cười cười
“Chào buổi sáng, đến tìm tiểu Võ cùng mặc Nhiễm sao?”
Tề Nhạc ôn nhu mỉm cười “Tôi tìm Mặc Nhiễm, tôi thấy cậu ấy đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, hôm nay định đến dẫn cậu ấy đi kiểm tra toàn thân, cậu ấy có ở nhà không?”.
Lí Băng Băng mời tề Nhạc vào nhà “Mời vào, cậu ấy vừa ăn sáng xong đã lên phòng ngủ, để tôi lên gọi cậu ấy”.
Quả nhiên phòng ở có nữ nhân lúc nào cũng trông gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều, nhớ tới phòng ở của mình trông cậy vào chị của mình chẳng thà tự trông cậy vào mình ╮(╯_╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm thấy Tề nhạc cũng gật đầu chào hỏi một chút,tề Nhạc thấy sắc mặt của dạ Mặt Nhiễm cũng đã tốt hơn rất nhiều.Nhìn sắc mặt Dạ Mặt Nhiễm đã bớt tái nhợt càng làm cho cậu giống như một vương tử không nhiễm một hạt bụi trần,làm mắt Tề nhạc muốn đui nù.
Dạ Mặc Nhiễm đi lại gần Tề Nhạc vài bước,tề nhạc mới lấy lại tinh thần cười cười nói “Thoạt nhìn có vẻ mấy hôm nay cậu nghỉ ngơi cũng không tệ,tôi hai hôm nay đã làm quen với trạm xá ở đây.Hôm nay có dịp rãnh rỗi định dẫn cậu đến đó làm kiểm tra một chút,bất quá ở đó không có huyết thanh của rắn,chúng ta chỉ làm kiểm tra tình huống của cậu trước xem sao”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Lí băng Băng,nàng liền giải thích “Sau khi tiểu Võ đi lan Dương cũng ra ngoài,anh ấy trưa mới về ăn cơm,cậu đi với Tề nhạc đi,tôi ở nhà nấu canh bổ phổi.khi nào cậu về uống nhiều một chút”.
Tề Nhạc nói lời tạm biệt với Lí Băng Băng rồi mang Dạ Mặc Nhiễm đi tốc độ của hai người không nhanh cũng không chậm cứ như là đang đi tản bộ. Tề Nhạc nhìn xung quanh có chút cảm khái
“Nếu không có lần tai họa này có lẽ còn có một số người còn không biết quý trọng, có một số người lại cả đời có thế nào cũng không thấy đủ, thật đáng tiếc,hiện tại cho dù bọn họ có hiểu cũng không quay về trước kia được. Mặc Nhiễm có chuyện gì làm cậu hối hận không?”.
Mặc Nhiễm nhìn những người lướt qua cậu có người thì bận rộn,c ó người lại nhàn nhã, chuyện hối hận sao? Trong cả đời này chắc là không có đi, mỉm cười đối với Tề Nhạc lắc lắc đầu. Tề Nhạc trong nháy mắt bị say đắm trong cái mỉm cười bên khóe môi kia, im lặng thánh khiết như tuyết liên, yếu đuối lại xinh đẹp như diên vĩ, cười yếu ớt lại thanh nhã như đoá hoa quỳnh, chỉ trong nháy mắt hiện ra tuyệt mỹ, lại chỉ trong nháy mắt làm người ta cảm thấy như vĩnh hằng. Tề Nhạc trước đây còn không rõ nhưng hiện tại cậu đã biết tình cảm của cậu đối với Dạ Mặc Nhiễm có bao nhiêu bất đồng. Lắc đầu cười chua xót, bỏ qua những hỗn loạn trong lòng, trong thời mạt thế này tình yêu so với thức ăn còn xa xỉ hơn rất nhiều.
Trạm xá cũng chỉ được dựng lên tạm thời ở một khu mua sắm nhỏ, tổng cộng có bốn tầng, lầu một là khu khám bệnh, lầu hai là khu phát thuốc, lầu ba là khu làm xét nghiệm cũng phòng bệnh tạm thời. Vừa bước vào mùi thuốc sát trùng làm cho Dạ Mặc Nhiễm một trận hoa mắt chóng mặt, Tề Nhạc vôi chạy tới đỡ Dạ Mặc Nhiễm lên lầu ba, Tề Nhạc đỡ Dạ Mặc Nhiễm đi làm hàng loạt kiểm tra xét nghiệm, nếu không phải lần này Dạ Mặc Nhiễm không thể nói huyện được thì không bao giờ cậu bước chân vào đây. Đối với bệnh viện cậu thật sâu chán ghét, làm kiểm tra khoảng ba giờ mới xong. Dạ mặc Nhiễm đang muốn trực tiếp quay về nhà trọ, Tề Nhạc liền ngăn cậu lại
“Ông nội của tôi muốn mời các cậu đi dùng cơm, cậu cũng biết chị tôi vừa mất trong lòng ông vẫn còn rất khó chịu, tôi cũng muốn tìm nhiều người ở bên cạnh ông một chút”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày lắc đầu, tự nhiên bên cạnh xuất hiện một người đẩy Tề Nhạc ra lại kéo Dạ Mặc Nhiễm ra phía sau
“Ngươi muốn làm gì?”.
Tề Nhạc khó hiểu nhìn người đột nhiên xuất hiện lại hỏi Dạ Mặc Nhiễm
“Ngươi là ai? Mặc Nhiễm đó là bạn của cậu sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm ngoài ý muốn nhìn Tá Thỉ lại đối với Tề Nhạc gật gật đầu, lại lấy quyển sổ nhỏ ghi ghi [Hôm nay tôi rất mệt, dời lại ngày khác ăn cơm đi]
Tề Nhạc gật gật đầu “Vậy cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, khi nào có báo cáo kiểm tra tôi sẽ đưa cho cậu”.
Sau khi Tề Nhạc đi Dạ Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm Tá Thỉ, Tá Thỉ lúc này mới chợt nhớ vội buông Dạ Mặc Nhiễm ra “Thật xin lỗi Nhiễm thiếu gia, tôi tưởng người đó muốn gây phiền phức cho cậu”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu [sao cậu lại ở chổ này? Chỉ có một mình thôi sao?]
Tá Thỉ kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Nhiễm thiếu gia…cậu…cổ họng của cậu bị sao vậy?”.
[Không nói được]╮(╯_╰)╭
Tá Thỉ mở to hai mắt nhìn lại trầm mặc trong chốc lát “Tôi cùng Hổ Tử ở lại đây làm việc, kết quả tang thi bùng nổ, Hổ Tử trong lúc tang thi bùng nổ đã về thành phố B, Nhiễm thiếu gia, cậu đi một mình sao?”.
[Ở cùng bạn]
Tá Thỉ gật đầu tiếp tục nói “Nhiễm thiếu gia, hiện tại cậu ở đâu, tôi đang ở một mình phòng ở cũng khá rộng hay là cậu đến ở cùng tôi được không?”.
Dạ Mặc Nhiễm bước đến [Không cần, chỗ tôi đang ở cũng không tính quá nhỏ] nghĩ nghĩ lại tiếp tục viết [Mấy năm nay cậu vẫn luôn đi theo Phương Cẩm làm ăn sao?]
Tá Thỉ trong lòng căn thẳng làm bộ lơ đãng cười cười “Đúng vậy, tôi vẫn luôn đi theo anh Cẩm làm ăn, Nhiễm thiếu gia sao đột nhiên lại nhắc đến anh Cẩm?”.
Phương Cẩm yêu Dạ Mặc Nhiễm đây là chuyện mà trong lòng các anh em đều biết rõ ràng nhất. Trước đây mẹ Phương Cẩm tìm Dạ Mặc Nhiễm gây phiền toái muốn cùng Dạ Mặc Nhiễm tiếp xúc, sau khi Dạ Mặc Nhiễm xuất ngoại hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa nhưng mà trước đó hai người ngoại trừ khi đánh nhau cũng sẽ không bao giờ cùng nhau xuất hiện. Không biệt vì sao bây giờ Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên lại nhắc đến Phương Cẩm.
Dạ Mặc Nhiễm cũng không nói gì trực tiếp đi về phía nhà trọ, Tá Thỉ cũng lập tức đi theo “Nhiễm thiếu gia hay là tôi ở cũng cậu đi, có chuyện gì cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu, Tá Thỉ cũng thở phào một hơi,chỉ sợ Dạ Mặc Nhiễm không đồng ý
_________________
Bình luận truyện