Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 50



Sau khi trở về, Nhược Thủy vẫn bảo trì trầm mặc, Ngụy Ương nghĩ hò hét cô, nhưng lại không dám mở miệng, sợ lại lọt vào ổ giận chó đánh mèo, chỉ có thể thật cẩn thận đảo quanh nơi cách cô không xa, thỉnh thoảng trộm nhìn cô một cái.

Nhược Thủy không để ý tới anh, hiện tại tâm tình cô đang bị đè nén, buổi sáng mới biết được Lương Hàm bị tiểu tam xen chân, giữa trưa gặp bạn gái trước của người nào đó, sau đó buổi tối liền nhìn thấy tiểu tam chính quy, còn bày ra thể hiện đàng hoàng như vậy, rất giống như sợ người khác không biết!

Tức chết cô!

Chim cánh cụt* "Giọt giọt giọt" vang lên, là Điền Điềm gởi tin nhắn: [Đừng tức giận ~ giận thì sao chứ? Đôi cẩu nam nữ kia còn không phải sống rất dễ chịu sao ╭(╯^╰)╮]

Nhược Thủy: [ Em sao có thể không tức giận nha! A a a a a! Em sắp tức chết!!! ]

Điền Điềm: [... Chị nghĩ em sẽ tức giận chuyện của Lăng Sương]

Nhược Thủy: [ Chuyện đó có cái gì tức giận? Xem cô ta diễn trò còn rất thú vị]

Điền Điềm: [... Được rồi, là chị suy nghĩ nhiều quá]

Điền Điềm: [ Đừng lo lắng cho Lương Hàm, chờ chính cô ấy suy nghĩ cẩn thận, em cũng đừng đi an ủi cô ấy, như vậy chỉ có thể sát muối lên miệng vết thương của cô ấy, em biết... Chị đã sớm xem Thôi Tiến Đông không vừa mắt!! Thằng tra nam như vậy, cũng không biết Lương Hàm sao có thể chịu nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng tách ra, nếu không phải là "tình yêu đích thực" này, ngẫm lại Lương Hàm nhẫn cả đời, chị đều thay cô ấy nghẹn khuất!]

Nhược Thủy: [ ừ, (nơi này tỉnh lược một ngàn năm trăm chữ )...]

(lại tỉnh lược đối thoại thảo phạt tra nam tiểu tam một vạn chữ... )

*QQ: Đây là phần mềm chat của Trung Quốc, tương tự như Yahoo. Phần mềm này có biểu tượng là một con chim cánh cụt. Cũng giống như Yahoo, mỗi khi bạn đăng nhập QQ sẽ có biểu tượng con chim cánh cụt nhỏ nhỏ ở dưới góc màn hình. Khi có người nào đó add bạn, QQ sẽ phát ra tiếng kêu (mặc định là tiếng ho thì phải). Khi có người nhắn tin cho bạn, QQ sẽ kêu tít tít, đồng thời hình con chim cánh cụt sẽ nháy nháy nhảy nhảy. Mỗi khi có người on/ offline, QQ đều có tiếng báo hiệu.

"Nhược Nhược, em đang nói chuyện phiếm với ai vậy?" Ngụy Ương thấy Nhược Thủy nhìn màn hình máy tính, hai gò má kích động đỏ lên, rốt cục kiềm chế không được, lắp bắp đặt câu hỏi.

"Điền Điềm!" Nhược Thủy cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn đánh chữ tiếp.

Ngụy Ương trợn to mắt, hít sâu một hơi, cứng ngắc mỉm cười: "Cùng Điền Điềm? Ha ha, tán gẫu cái gì vậy?" Kích động như vậy, sẽ không

Điền Điềm bao dưỡng nam ngôi sao, về chuyện này anh có nghe thấy, trong vòng này mặc kệ nam nữ, sở thích như vậy có khối người, Điền Điềm kia cũng không tính khác người, ít nhất cô ta bao nuôi người này rất lâu, không có một tháng đổi một người...

Bất quá, tuy rằng hành vi của cô ta dựa theo tiêu chuẩn trong vòng nhìn như thập phần không sao, nhưng khi biết được Nhược Thủy cùng cô ta tiếp xúc nhiều, Ngụy Ương run run. Nhược Nhược mới mười bảy tuổi, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, chính mình còn chưa kịp dạy cô đâu, vạn nhất bị Điền Điềm ô nhiễm, thì anh khóc cũng không ra nước mắt!

Bị chính mình hù dọa, Ngụy Ương tiến đến bên cạnh Nhược Thủy, hôn vành tai của cô, mềm giọng nói: "Bảo Bối, tán gẫu cùng cô ta có cái gì tốt? Em cả đêm cũng chưa để ý anh..." Đang tính sử dụng mỹ nam kế, không nghĩ tới mở miệng liền chua, một cỗ ai oán khí, Ngụy Ương có chút hối hận, hận không thể cắn dứt đầu lưỡi không biết nghe lời.

Nhược Thủy rốt cục dừng đánh bàn phím, bố thí anh một ánh mắt, tà mị cười: "Như thế nào, giữa trưa còn không có cho anh ăn no?"

"Phốc!" Người nào đó bị đùa giỡn rốt cục nhịn không được cười vang. Vừa rồi anh thật sự rất muốn phối hợp Nhược Thủy, nhưng vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp như ánh bình minh của Nhược Thủy lộ ra khí phách, cùng cô gái nhỏ non non mềm mềm, nhất thời liền đổ bể, hoàn toàn phá hủy không khí.

Hai tay Nhược Thủy khoanh trước ngực, nhanh chóng thay thành hình tượng băng sơn lạnh lùng, nhướng mi lạnh lùng nhìn anh, anh càng nhìn càng không nhịn cười được.

"Anh cười cái gì?" Nhược Thủy ôm cánh tay như trước, lạnh lùng nheo mắt lại.

Xoa xoa nước mắt vì cười, Ngụy Ương điều chỉnh tốt biểu tình, nhanh chóng nhập diễn, sợ hãi vươn tay kéo ngón tay Nhược Thủy, xấu hổ đỏ mặt: "Em, em chỉ lo cùng người khác nói chuyện phiếm, không nhớ tới anh ~ em đã quên giữa trưa... em đáp ứng anh cái gì sao?"

Nhìn Ngụy Ương chịu nhập diễn, Nhược Thủy liếc mắt đưa tình, rồi rất nhanh khôi phục trạng thái băng sơn lạnh lùng: "Em hôm nay tâm tình không tốt, anh tay làm hàm nhai đi."

Càng diễn càng high, người nào đó tất nhiên là không thuận theo, ở trên người Nhược Thủy băng sơnọ, lời nói trong miệng làm cho người ta mặt đỏ tim đập không dứt bên tai.

Nhược Thủy phối hợp trầm mắt, nâng cằm Ngụy Ương, nghiêm túc đứng đắn đùa giỡn anh: "Tiểu phóng túng, anh làm người ta quá mệt nhọc."

Lời này thì quá mức! Ngụy Ương sợ run một chút, lập tức từ trong nhân vật thoát thân, mày mặt nhăn lại: "Nhược Nhược, lời này em nghe ở đâu?"

Nhược Thủy thấy anh bỗng nhiên biến sắc, nửa điểm không sợ anh, giận anh liếc mắt một cái, cố ý nũng nịu: "Như thế nào, cậu nhỏ liền cho phép mình làm, còn không cho phép em nói sao?"

Một tiếng "cậu nhỏ" nhõng nhẽo, mềm yếu, làm cả người Ngụy Ương đều mềm xuống, chỉ có một chỗ còn cứng rắn. Anh cắn răng oán hận nói câu gì, Nhược Thủy còn chưa nghe thấy, đã bị che miệng.

"Giọt giọt giọt" âm thanh báo tin nhắn của chim cánh cụt làm cho Nhược Thủy thoáng thanh tỉnh chút, nhớ tới mình còn ở trước bàn học, liều mạng đem người đàn ông đẩy ra, nói: "Đừng... Đừng ở chỗ này..."

Ngụy Ương hít một hơi thật sâu, xem tiểu nha đầu trong lòng vẻ mặt hồng rực, ngay cả trên gáy ngọc cũng hồng nhạt mê người, một tay ôm lấy cô, lập tức đi về phía giường lớn trong phòng ngủ.

Về phần thư phòng cùng bàn học cái gì, bọn họ còn nhiều thời gian!

Kỳ thật thân mật như vậy, Nhược Thủy rất thích. Không biết là vì sao, thân thể cô rõ ràng là thiếu nữ, lại rất mẫn cảm, thoáng trêu chọc liền động tình lợi hại. Sau khi cùng Ngụy Ương cùng một chỗ, anh thủy chung chưa từng vượt qua phòng tuyến kia, trên giường chỉ luôn vì Nhược Thủy trước, mỗi một lần đều hầu hạ cô cực kỳ thoải mái, cho nên mới biết mùi tình dục, cô liền có chút nghiện, mỗi khi Ngụy Ương trêu chọc cô, cô đều ỡm ờ theo.

Lúc này cũng không ngoại lệ, Ngụy Ương cúi đầu mút trái anh đào hồng hồng mềm mềm kia, một bàn tay xoa nắn tuyết mềm bị vắng vẻ còn lại, xúc cảm mềm mại trong tay làm cho anh bị tước vũ khí đầu hàng.

Khi anh hôn tới bụng, Nhược Thủy biết anh muốn làm gì, giọng nói đứt quãng ngăn cản: "Cậu nhỏ, đừng... nơi đó... em... ưm a..."

Ngụy Ương làm sao không biết ý tứ của c đầu này thích sạch sẽ, mỗi lần không tắm sạch sẽ thì sẽ không cho chạm vào, giữa trưa hôm nay ở văn phòng đó là ngoại lệ, giờ phòng tắm bên cạnh, tự nhiên sẽ không cho anh lại đắc thủ.

Cố gắng đứng dậy, sự nhẫn nại của Ngụy Ương ở trên người Nhược Thủy đạt tới không giới hạn, anh lại ôm lấy cô gái nhỏ, sát thùy tai phiếm phấn hồng của cô, trong miệng hàm hồ nói: "Tiểu trứng thối, em tra tấn anh đi!"

Vào phòng tắm, Ngụy Ương đem sự tra tấn mới vừa rồi từng chút một thu lại, anh tắm sạch sẽ, sau liền rất hưng trí hầu hạ Nhược Thủy tắm rửa, thân thể thiếu nữ trắng như tuyết, ở trong tay anh nở rộ từng chút một, mỗi một nơi tư mật, anh đều không buông tha, tinh tế tắm rửa, giống như đang hưởng dụng một bàn đại tiệc rất phong phú, ngon miệng.

Cũng không phải là đại tiệc sao?

"A... Cậu nhỏ... ưm... ưm a... đừng... đừng..." Nhược Thủy bị đặt ở trên bồn rửa, đưa lưng về phía gương, hai chân mở to, trên người không một mảnh vải, thân thể màu trắng sữa lắc theo động tác nhẹ nhàng của đầu lưỡi anh, lưng bàn chân căng chặt, ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn mềm mại màu đen của anh, tiếp xúc đầu lưỡi nóng hổi trong miệng anh, độ mạnh yếu trên tay không ngừng biến hóa.

Vợ chồng bình thường cũng không làm loại chuyện tu nhân này, nhưng Ngụy Ương lại ngựa quen đường cũ, anh biết như vậy có thể làm cho Nhược Nhược của anh thoải mái, cho nên không vì Nhược Thủy e lệ, mỗi lần thân thiết sẽ làm một lần. Chỉ cần Nhược Nhược thích, dù cho anh quỳ ở dưới thân cô thì có ngại gì?

Nhược Thủy bị kích thích cực hạn kia làm mất thần trí, những lời nói cũng đa dạng thêm, một tiếng gọi "cậu nhỏ" làm cho chuyện này thêm vài phần khoái ý cấm kỵ, đang vùi đầu, Ngụy Ương nghe thấy, được ủng hộ lớn, đầu lưỡi càng đi vào bên trong, mở ra tầng tầng thịt mềm, hưởng thụ lạc thú bị bó chặt. Bỗng nhiên, đầu lưỡi đảo qua một chỗ thoáng nổi lên, cả người Nhược Thủy cứng đờ, tiếng rên rỉ nháy mắt quyến rũ hơn rất nhiều, không chịu được nữa, năn nỉ anh: "Ưm... Aha... cậu, cậu nhỏ... Ô... xin anh... đừng... A... Đừng nơi đó..."

Một tiếng kêu nũng nịu, làm anh càng cao hứng, dùng đầu lưỡi đi tới chỗ lúc nãy kia, đầu lưỡi cứng rắn chạm vào một cái, Nhược Thủy yêu kiều cơ hồ mang theo tiếng khóc, trong miệng cầu xin tha thứ không ngừng, nhưng nói một đường làm một nẻo, cái mông cũng không tự chủ nâng lên phía trước, đem chính mình càng nhập sâu vào trong miệng anh

Một lần cuối cùng phất qua chỗ mẫn cảm nhất một cái, Nhược Thủy ngâm lên, thân thể run rẩy, trong hoa huyệt co rút nhanh một trận thật dài, chất lỏng ngọt ngào phun ra, Ngụy Ương đều nuốt xuống hết. Cao triều lúc này kéo dài thật lâu sau, cho đến khi Nhược Thủy không chịu nổi cực lạc như địa ngục kia, thân mình mềm nhũn liền ngất đi.

Ngụy Ương thấy thân mình cô mềm nhũn chỉ biết không tốt, đúng lúc vươn tay đem cô ôm vào lòng, để tránh cô ngã xuống bồn rửa. Nhìn trên mặt cô đỏ ửng sau kích tình, cái miệng nhỏ phía dưới cũng còn đang mở ra khép lại, chưa thoát khỏi một hồi dư vị, anh ẩn nhẫn dục vọng đang dâng lên.

Nhưng anh chung quy là không đành lòng làm chút gì với tiểu nha đầu đang mất đi ý thức, chỉ có thể sau khi đem cô tắm sạch sẽ, an trí xong, vừa tay làm hàm nhai vừa đau khổ tính toán sinh nhật mười tám tuổi của Nhược Thủy còn bao lâu.

*Xì poi: quyết định của Lương Hàm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện