Chương 251: Quấy đục nước
Trường Bình nhìn chằm chằm thích khách, sau đó hung hăng yêu kiều nói: “ Người đâu! Bắt hắn lại cho ta! Nhất định phải hỏi cho ra người làm chủ phía sau màn!”
Thích khách bỗng nhiên bi phẫn cười to vài tiếng, sau đó chỉ vào Phương Tranh phẫn nộ quát: “ Ngươi đê tiện! Khinh người quá đáng!”
Lúc này Phương Tranh cảm thấy mình thật oan uổng, nghe vậy vô tội xòe tay, vẻ mặt đau khổ biện giải: “ Thực sự không có quan hệ gì tới ta.”
Thích khách nói xong, khóe miệng của hắn nhúc nhích, rất nhanh từ trong miệng chảy ra một dòng máu đen thui, sau đó toàn bộ thân thể liền té trên mặt đất, hoàn toàn mất hết hơi thở.
Phương Tranh thở dài, những cơ quan cạm bẫy này đều không phải do ta bố trí, ngươi chết rồi lại còn đổ thừa cho ta.
Oan uổng, người này tới diêm vương điện, không phải sẽ vu cáo ta đi? Ta lại không có cách nào đến diêm vương điện biện hộ, chuyện này chắc sẽ bị làm ầm ĩ!
Liếc liếc mắt nhìn thi thể của thích khách, Phương Tranh hít sâu một hơi, năm nay làm thích khách thật không dễ dàng, vừa thất bại liền uống độc dược, nếu không thì nói người cổ đại sao lại ngu ngốc tới như vậy chứ? Đánh không thắng ngươi không biết chạy sao?
Lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, trốn vào núi sâu tìm chút kỳ ngộ, ăn vài viên tiên đan, trở ra báo thù là được rồi, sao lại nghĩ quẩn đến như vậy?
Ở điểm này, Phương Tranh nghĩ sát thủ ca ca làm rất giỏi, người ta mới là một sát thủ có tiền đồ. Chuyển hình xoay chuyển cực nhanh, hiện tại một tháng Ảnh Tử phát cho hắn hai trăm lượng bạc, dùng lương cao thỉnh hắn làm giáo đầu, hắn cũng thí điên thí điên chạy đi làm, cho nên nói, người, nên học cách thay đổi biến báo. Muốn học được thấy gió chuyển thuyền, sống sót mới là trọng yếu, những điều khác đều là chó má! Tôn nghiêm? Tôn nghiêm bao nhiêu tiền một cân? Phi!
Bọn thị vệ đưa thi thể thích khách ra tiền viện. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, không phát hiện được đầu mối gì có giá trị trên người hắn. Sau đó bọn thị vệ lại phân nhân thủ ra ngoài, lại càng thêm gia tăng thủ vệ chung quanh chu vi bên trong Phương phủ.
Xảy ra loại sự tình này, đám nữ quyến bên trong nội viện bị hoảng sợ đến mặt hoa thất sắc, đương nhiên cũng không dám ngủ một mình, vì vậy mọi người đều tập trung ngủ trong phòng Phương Tranh.
Oanh oanh yến yến hội tụ một phòng, ồn ào náo nhiệt, phong tình khác biệt, làm Phương Tranh mừng rỡ đến cười tít mặt mày.
“ Phu quân, thích khách tự sát, đầu mối bị chặt đứt, trong lòng phu quân có tính toán gì không? Có phải cũng là người chủ sử bắt cóc ngươi?” Trường Bình vẻ mặt buồn phiền.
Phương Tranh nhìn ánh mắt lo lắng của các nàng, cảm kích cười cười, nói: “ Đều không phải, lần này người đứng sau màn làm chủ ám sát ta hẳn là một người.”
“ Ai?” Các nàng cùng kêu lên hỏi.
Phương Tranh đè thấp thanh âm, nhẹ giọng nói: “ Nếu ta đoán không sai, thích khách này nhất định là Anh Vương phái tới.”
“ Cái gì?” Chúng nữ kinh hãi: “ Ngươi làm sao thấy được?”
Phương Tranh thâm trầm lắc đầu, ngưỡng cổ nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: “ Trực giác của nam nhân!”
“ Thiết!” Biểu tình chẳng đáng của các nàng thần kỳ nhất trí, chắc ở chung lâu ngày sinh ra ăn ý.
Phương Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Diệp Linh Nhi đang ngồi lặng lẽ không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, tên thích khách rõ ràng đầu tiên là muốn hướng về phía Diệp Linh Nhi huy đao. Chứng minh người hắn muốn giết kỳ thực là Diệp Linh Nhi. Người có kết hận thù với nàng, hận không thể giết được nàng, liền chỉ có Anh Vương mà thôi. Ai nha! Gần đây chỉ số thông minh của bổn thiếu gia càng ngày càng cao, vấn đề phức tạp như thế ta cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, thực sự rất rất giỏi, ngày sau ở trước mặt các lão bà tán tán vương bá khí, bất quá nếu nói ra chuyện này, Phương Tranh sợ làm Diệp Linh Nhi kinh hãi, cho nên hắn định hé miệng rốt cục lại hàm hồ nói cho qua.
Nguy hiểm đã qua, Phương Tranh không khỏi nhớ tới một vấn đề đã quanh quẩn trong lòng thật lâu.
“ Ai, Bí nhi, cơ quan trong hoa viên rốt cục là do ai bố trí? Quá thiếu đạo đức đi!”
Trường Bình nghe vậy nhất thời cười phá hủy, ôm bụng cười hồi lâu mới nói: “ Chuyện này sao, ngươi nên đi hỏi cô em vợ của ngươi.”
Phương Tranh kinh hãi nói: “ Là tiểu công chúa làm?”
Thấy Trường Bình cười gật đầu, hai mắt Phương Tranh đăm đăm, một lát mới lắp bắp nói: “ Vì…vì sao vậy? Hoa viên chúng ta chiêu nàng chọc nàng sao?”
Trường Bình cười nói: “ Ai kêu hôm qua ngươi đưa cho nàng bạc thối, tiểu nha đầu bị chọc tức, tìm ngươi cả ngày lại không tìm được. Vì vậy…hì hì, nàng liền kêu vài tên thị vệ, ở tại hoa viên bố trí cạm bẫy một phen, hì hì, ha ha, ha ha ha…”
Phương Tranh trợn tròn mắt, không ngờ cơ quan kia vốn là chuẩn bị cho ta sao?
Ngẫm lại bẫy thú lóe hàn quang, cùng dây thừng bẫy người treo chổng ngược lên cây, còn có cành cây quất sau lưng, cùng đống phân thối hoắc, Phương Tranh kìm lòng không được rùng mình một cái, thích khách huynh, ngươi là người tốt!
“ Muội muội của nàng rất xấu xa! So với ta còn xấu xa hơn! So sánh với nàng, ta quả thực chỉ là một tiểu tử thuần khiết.” Trong lòng Phương Tranh còn sợ hãi, chỉ trích.
Bên ngoài viện truyền đến tiếng gõ mõ, đã là canh tư, Phương Tranh suy nghĩ một chút, một mình đi ra phòng ngủ, hướng trên đỉnh sương phòng hơi nghiêng với phòng mình ra một thủ thế. Rất nhanh, một đạo bóng đen yên lặng không một tiếng động bay tới, mềm mại rơi xuống trước mặt Phương Tranh.
“ Thuộc hạ gặp qua đại nhân.” Bóng đen hướng Phương Tranh thi lễ.
Để cấp cho mình một bảo hiểm an toàn hai lần, Phương đại nhân rất sợ chết nên không chỉ an bài thị vệ, hơn nữa cũng an bài thuộc hạ Ảnh Tử ẩn núp các nơi bên trong phủ, để ngừa vạn nhất.
“ Vừa rồi có chút chuyện, các huynh đệ đều biết rồi phải không?” Phương Tranh thản nhiên nói.
“ Đúng vậy, đại nhân, việc này đã dùng phi cáp truyền thư đưa về doanh địa Ảnh Tử.”
“ Các ngươi thấy thế nào? Có ý kiến gì không?”
“ Trải qua biểu hiện của hắn, cùng đối tượng mà thích khách muốn xuất thủ làm phán đoán, Ôn đại nhân và bọn thuộc hạ đều cho rằng, thích khách rất có thể là do Anh Vương phái tới.”
Chứng thực được sự phán đoán của mình, Phương Tranh liền hạ tâm sự.
Thuộc hạ Ảnh Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Tranh, cung kính nói: “ Thuộc hạ xin chỉ thị đại nhân, xin thi thể tên thích khách này, giao cho Kim Lăng phủ doãn, để cho bọn họ đi phá án, do thuộc hạ mang về doanh địa, hay do thuộc hạ xử lý?”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: “ Cụ thi thể kia cũng không phải là bảo bối gì, ném thì ném đi. Ngươi tùy tiện nhìn mà làm là được.”
Thuộc hạ Ảnh Tử cúi người hành lễ, liền định lui ra.
“ Chậm đã!” Thần sắc Phương Tranh như giật mình nghiêng người gọi lại hắn, đứng ở tại chỗ suy tư một lát, ánh mắt gian tà lông lốc thẳng chuyển, sau đó hướng thuộc hạ cười xấu xa: “ Ai, đưa cho ngươi giải quyết là ta nói sai rồi, cụ thi thể kia là một bảo bối, ngươi gọi mấy huynh đệ, thừa dịp hiện tại trời còn tối, nhanh khiêng thi thể đem ném tới bên trong thái tử phủ, cẩn thận đừng bị người bên trong nhận ra.”
“ A?” Thuộc hạ Ảnh Tử nghe vậy kinh hãi: “ Đại nhân, đây là ý gì?”
Phương Tranh cười như một con hồ ly vừa trộm được con gà: “ Ngày mai các ngươi phóng xuất lời đồn, nói người của Anh Vương vào phủ thái tử ám sát, thi thể còn ở lại thái tử phủ, hay nhất là phá hủy tường vây của phủ thái tử, lại cho thêm chút vết máu hỗn loạn, làm sao để người qua đường vừa nhìn thấy liền biết tám chín phần mười, các ngươi hóa trang một chút, ngày mai ở trong trà lâu tửu quán của kinh thành đem chuyện này thêm mắm thêm muối truyền bá ra ngoài, làm sao càng nhiều người tin tưởng càng tốt, huyên náo càng lớn càng tốt.”
“ Thế nhưng đại nhân, thích khách chính là lẻn vào Phương phủ…” Thuộc hạ Ảnh Tử không giải thích được.
“ Nói bậy!” Phương Tranh nhịn cười, nghiêm mặt trách mắng: “ Thích khách kia rõ ràng là đi ám sát thái tử. Chỉ là…chỉ là…ha ha ha ha, chỉ là người này không có khả năng, ***! Đi nhầm nhà, ha ha ha, ta chỉ là giúp hắn đi đúng cửa mà thôi.”
Bịa đặt giá họa thái tử, làm cho thái tử thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không được, bùn vàng rơi trong đũng quần, nếu không phải phân thì cũng là phân. Qua mấy ngày ở trong triều lại cho ra một chiêu tổn hại, bảo đảm vũng nước đục trong kinh thành, sẽ bị Phương Tranh quấy càng đục thêm gấp mấy lần.
Thuộc hạ Ảnh Tử như có sở ngộ, kìm lòng không được hướng Phương Tranh giơ lên ngón tay cái thành tâm khen: “ Đại nhân, ngài thật gian…khái, đa mưu túc trí!”
Khói mờ lượn lờ bên trong tẩm cung thuộc hoàng cung.
Bên chiếc giường chạm trổ long phượng, bày ra một bếp lò tinh xảo khéo léo, lửa trong lò đang cháy rực.
Thái tử đi tới bên bếp lò, phất tay xua lui cung nữ đang quạt than, sau đó hắn xăn tay áo, nhấc siêu thuốc lên, rót ra một chén thuốc nóng hôi hổi đen nhánh, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, dùng miệng thử độ nóng, sau đó cung kính đưa chén thuốc tới trước mặt hoàng thượng.
“ Phụ hoàng, uống thuốc đi.” Thanh âm thái tử mềm nhẹ như thường, giở tay nhấc chân mang theo một loại phong độ nho nhã.
Hoàng thượng nửa nằm nửa ngồi trên giường, liên tục ho khan, một đôi mắt đùng đục lại nhìn chằm chằm từng cử động của thái tử.
Thấy thái tử xoay người bưng thuốc tới, lúc này hắn mới khép nhẹ mắt, vô lực hừ hai tiếng.
“ Thái tử, thuế án của Giang Nam lục phủ đã kéo dài nửa năm, ngươi làm sao xử lý?” Tuy rằng còn đang nằm ốm đau trên giường, tư duy của hoàng thượng vẫn phi thường rõ ràng.
“ Bẩm phụ hoàng, phía sau vụ án quan hệ phức tạp. Quan viên dính dáng rất nhiều, quan phủ và môn phiệt giàu có địa phương lại cấu kết lẫn nhau, cho nên nhi thần đã mệnh lệnh cho Hình Bộ Sở thượng thư tự mình định án, còn dặn Sở thượng thư, bất luận liên quan đến bất luận kẻ nào, đều vẫn phải truy tra xuống phía dưới, cho dù là hoàng thân quốc thích.”
Lo sợ nhìn hoàng thượng vẫn nhắm mắt không nói, thái tử cẩn thận nói: “ Phụ hoàng, nhi thần xử lý như vậy, có thỏa?”
Hoàng thượng gật đầu, rồi lập tức lại lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “ Sở thượng thư, ai! Chỉ sợ hắn không làm được vụ án này đâu.”
“ Vì sao? Sở thượng thư là Hình Bộ đại quan, nếu cả hắn cũng làm không được, Hoa triều ta còn người phương nào có thể làm?” Thái tử rất không lý giải.
Hoàng thượng mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn thái tử một chút, nói: “ Giang Nam thuế án, lục phủ quan viên liên quan vô số, bọn họ tự tạo sổ sách giả, tham ô tiền bạc vốn nên nộp lên quốc khố tới bốn trăm vạn lượng, khiến quốc khố trống rỗng, nay quân lương mùa xuân tại biên cương cũng không thể phát ra, vụ án thật ác liệt, thật là lần đầu tiên xảy ra trong Hoa triều ta từ khi khai quốc. Năm ngoái Phan nghịch mưu phản, họa loạn kinh thành, trẫm vốn đã hạ lệnh cho Phương Tranh xuống Trường Giang xử lý vụ án này, nhưng vì Phan nghịch mà phải tạm thời gác lại.”
Thái tử nghe vậy, trong mắt nhanh chóng hiện lên vài phần sắc mặt vui mừng. Chợt lóe rồi mất, lập tức khôi phục bình tĩnh rất nhanh, cung kính nói: “ Phụ hoàng, lúc này quốc tặc đã trừ, bốn biển thanh bình, nếu phụ hoàng muốn cho Phương Tranh rời kinh xử lý vụ án, nhi thần sẽ đi an bài.”
Hoàng thượng phức tạp nhìn thoáng qua thái tử, chậm rãi lắc đầu nói: “ Bây giờ còn chưa được, kinh thành chưa yên, Phương Tranh không thể rời kinh.”
Thái tử do dự một chút, rốt cục nhịn không được hỏi: “ Phụ hoàng, có một vấn đề nhi thần vẫn không quá rõ ràng, Phương Tranh tính tình phóng túng, thái độ làm người có chút láu cá, học thức cũng không xuất chúng. Vì sao phụ hoàng lại trọng dụng người này như vậy?”
Hoàng thượng nghe thái tử nhắc tới Phương Tranh, không khỏi cười cười nói: “ Ngươi nói chuyện không cần phải khách khí như vậy, Phương Tranh người này không học vấn không nghề nghiệp, táo bạo ngả ngớn, láu cá xảo quyệt, đê tiện vô sỉ, hắn vốn là một tiểu nhân lưu manh đầu đường. Thế nhưng, thái tử a, có một câu nói, cũng không phải nhìn xem nhân phẩm của hắn tốt được bao nhiêu, tài hoa cao bao nhiêu. Mà là nhìn hắn có tác dụng gì với mình hay không, một người thích hợp, phóng tới một vị trí thích hợp, chuyện có thể thành. Hơn nữa Phương Tranh còn có một ưu điểm lớn nhất.”
“ Là ưu điểm gì?”
Dáng tươi cười của hoàng thượng thu liễm, nhìn chằm chằm gương mặt thái tử, mỗi chữ mỗi câu trầm giọng nói: “ Ưu điểm lớn nhất của hắn, đó là không có dã tâm!”
Thái tử nghe vậy vùng lông mày vừa nhảy, trong mắt nhanh chóng hiện lên vài phần hoảng loạn, vội vàng che giấu miễn cưỡng cười nói: “ Phụ hoàng quả nhiên mắt sáng như đuốc, nhi thần còn có rất nhiều chỗ không đủ, muốn cùng phụ hoàng học tập.”
Hoàng thượng nhìn chằm chằm gương mặt thái tử, không hề chớp mắt nhìn một lát, rốt cục thần sắc uể oải nằm ngửa ra giường, thản nhiên nói: “ Thừa dịp còn chưa đập cỏ động rắn, mau triệu hồi Sở thượng thư về đi. Trẫm già rồi, bị bệnh, có một số việc còn cần chính ngươi lĩnh hội, trẫm sợ rằng không còn dạy được cho ngươi bao nhiêu nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Sắc mặt thái tử đổi đổi, không biết câu “ ngươi tự giải quyết cho tốt” của phụ hoàng, rốt cục là ý tứ gì, nghe vậy vội vàng cung kính nói: “ Phụ hoàng đang lúc thịnh niên, khỏe mạnh tinh thần, chỉ là nhiễm chút bệnh nhẹ mà thôi, chỉ cần phóng khoáng tâm, rất nhanh sẽ được khỏe lại, trong triều không ít đại sự đều phải do phụ hoàng thánh ý giải quyết a.”
Hoàng thượng nhìn cũng không nhìn thái tử, nhắm mắt lại, uể oải phất phất tay, nhàn nhạt nói: “ Ngươi lui ra, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Thái tử cung kính ứng tiếng, gương mặt hướng hoàng thượng, chậm rãi hướng cửa điện thối lui.
“ Thái tử.” Hoàng thượng bỗng nhiên mở mắt ra gọi lại hắn.
“ Nhi thần tại.”
“ Thần Sách quân lĩnh binh đại tướng Lưu Trường Sinh, rốt cục là chết như thế nào?”
Thái tử nghe vậy trong lòng kinh hãi, nhưng sắc mặt không thay đổi trả lời: “ Hồi bẩm phụ hoàng, Lưu Trường Sinh bạo bệnh mà chết, Kim Lăng phủ xác nhận, còn có ngự y đại nội đều đã kiểm tra qua.”
Hoàng thượng nghe vậy, trong mắt hiện lên một vẻ thất vọng và thương tiếc thật sâu, nhàn nhạt phất tay nói: “ Ân, trẫm đã biết, ngươi lui ra đi.”
“ Phụ hoàng bảo trọng long thể, nhi thần xin cáo lui.”
Bình luận truyện