Chương 379: Phục kích
Tần Thủy Hoàng kiến tạo Trường Thành để kháng Bắc Di, con sông chảy tới phía bắc Trường Thành, xuyên qua phần eo của đại thảo nguyên. Hợp dòng với Vu Hô Luân Hồ, Bối Nhĩ Hồ, lưu vực của sông trước đó là khu du mục của người Đột Quyết, bên bờ sông có hơn mười bộ lạc cư trú, bởi chiến sự thảo nguyên, không ít bộ lạc phải đem toàn tộc di chuyển tới nơi khác, vì thế đồng cỏ và nguồn nước phì nhiêu ở khu lưu vực sông trở nên hoang vắng không gì sánh được.
Ở phía tây con sông có một sơn cốc không biết tên, dựa theo con sông trườn lên, sơn cốc phập phồng liên miên vài dặm.
Phùng Cừu Đao dẫn theo năm vạn kỵ binh, mai phục tại sơn cốc này. Bọn họ đã mai phục tròn một đêm.
Phương Tranh cho hắn mệnh lệnh là yểm hộ Tần Trọng lui lại, cắt đứt truy binh của Mặc Xuyết, hiện tại Phùng Cừu Đao muốn làm, đó là chờ đại đội nhân mã của Tần Trọng đi qua, sau khi thả cho bọn họ đi qua, truy binh còn lại sẽ do hắn giải quyết.
“ Phùng tướng quân, nếu Tần tướng quân không quay về trên con đường này thì làm sao bây giờ? Như vậy không phải tốn công chờ đợi sao?” Một gã phó tướng thực sự không chịu nổi thời gian chờ đợi vô vị, tiến đến bên người Phùng Cừu Đao nhẹ giọng nói.
Phùng Cừu Đao trừng mắt liếc hắn, nói: “ Ta cùng Tần tướng quân đã ước hẹn xong, con đường triệt lui của hắn sẽ đi qua nơi đây, sao lại chờ uổng công?”
Phó tướng ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, nói: “ Thế nhưng…trời đã mau sáng, điều này cũng khó khăn. Sơn cốc không lớn, giấu không được năm vạn nhân mã chúng ta, nếu phải đợi đến hừng đông, người Đột Quyết đuổi theo khẳng định liếc mắt là có thể phát hiện bị chúng ta mai phục, chi kì binh của chúng ta xem như mất tác dụng.”
Phùng Cừu Đao cũng ngửa mặt nhìn trời, thần tình hiện lên vài phần nôn nóng, lúc này mặc dù sắc trời vẫn tối như mực, nhưng phía đông phương cũng đã mơ hồ hiện ra màu trắng nhàn nhạt, qua không được bao lâu trời sẽ sáng. Phó tướng nói không sai, ở sơn cốc này dùng để mai phục thật không quá lý tưởng, nhưng trên thảo nguyên lại là đất bằng phẳng mênh mông vô bờ, chỉ có sơn cốc này còn có thể miễn cưỡng sử dụng để mai phục.
Thế nhưng nếu đợi đến khi sắc trời sáng hẳn, sơn cốc này cũng đã mất đi ý nghĩa mai phục, chỉ cần liếc mắt là có thể phát hiện được động tĩnh bên trong sơn cốc, năm vạn kỵ binh vốn không phải là số lượng nhỏ, người và chiến mã cộng lại cũng phải liên miên vài dặm, tìm một địa phương để ẩn thân cũng không dễ dàng.
Ý tứ mai phục, đương nhiên phải bất ngờ khó đoán, ở một thời cơ và địa điểm không thể tưởng tượng phát binh đánh ra bất ngờ, trong thời gian ngắn nhất đánh tan ý chí và sĩ khí của địch nhân, do đó đạt được sự thắng lợi trên chiến trường.
Nhưng nếu bị địch nhân phát hiện được mình bố trí mai phục, vậy không gọi là mai phục nữa, chỉ có thể đánh nhau bằng minh đao minh thương.
Phùng Cừu Đao không hi vọng cuộc chiến biến thành như vậy. Minh đao minh thương sẽ tạo cho phe mình gặp thương vong lớn hơn nữa.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời lần thứ hai, Phùng Cừu Đao cắn răng, nói: “ Đợi thêm thời gian một nén nhang, nếu như Tần tướng quân còn chưa tới, chúng ta xuất phát về phía trước, đi tiếp ứng hắn.”
Phó tướng ngẩn người, vội la lên: “ Vậy mai phục trong sơn cốc…”
“ Buông tha, trời sáng, sơn cốc này liền không khởi lên bất cứ tác dụng gì, hơn nữa địa thế ở đây không bằng phẳng, không có lợi cho kỵ binh xung phong, trái lại sẽ tự hại chúng ta.” Gương mặt Phùng Cừu Đao không chút biểu tình nói.
Là người, không chỉ phải có vũ lực dũng mãnh hơn người, trọng yếu hơn là phải xem xét thời thế, rõ ràng biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lui. Phùng Cừu Đao thật sự là một tướng lĩnh rất hợp cách.
Ngay khi Phùng Cừu Đao đang định hạ lệnh xuất phát thì trên thảo nguyên mênh mông vô ngần ở phía trước, mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa như có như không.
Phùng Cừu Đao ngẩn người, sau đó lập tức đem thân thể phủ phục trên mặt đất, lỗ tai ghé sát mặt đất, ngưng thần nhận định một hồi, rốt cục vui mừng nói: “ Tiếng vó ngựa! Bọn họ tới, nhân số không ít.”
Vài viên tướng lĩnh bên người nhất thời liền hưng phấn lên, ánh mắt nóng bỏng theo dõi hắn, gấp gáp không thể chờ để nghe mệnh lệnh hạ đạt tác chiến của hắn.
Vẻ mặt Phùng Cừu Đao nghiêm lãnh, nghiêm nghị nói: “ Chúng tướng nghe lệnh, một vạn người hướng trái, một vạn người hướng phải. Mai phục hai bên sơn cốc, người im lặng, ngựa phủ vó( dùng vải buộc móng ngựa). Không cho phát ra âm thanh, người trái lệnh, chém! Còn lại ba vạn người tùy theo bổn tướng mai phục bên ngoài cốc, đợi binh mã của Tần tướng quân đi qua xong, dùng trung quân của ta làm hiệu lệnh, đồng loạt giết ra, đều hiểu chưa?”
Chúng tướng ôm quyền trầm giọng nói: “ Tuân lệnh!”
Tần Trọng lĩnh quân phóng nhanh như cuồng, lần này tiêu diệt Sài Mộng Sơn, hắn suất lĩnh năm vạn nhân mã lấy được toàn thắng. Toàn bộ xử lý hơn hai vạn người, đương nhiên, phe mình cũng bị một chút thương vong, lúc đi năm vạn người, khi quay về còn lại hơn bốn vạn.
Thế nhưng hắn không ngờ truy binh của Mặc Xuyết lại tới nhanh như vậy, rời khỏi đại doanh của Sài Mộng Sơn còn chưa tới thời gian một nén nhang, bọn họ liền gặp truy binh từ đại doanh Mặc Xuyết phái ra, do Đạt Tháp Tháp suất lĩnh, đông nghịt một mảnh hướng hắn xông tới.
Tần Trọng vẫn nhớ tới nhiệm vụ của chính mình, không dây dưa cùng Đạt Tháp Tháp, mà là mang theo đại quân quay đầu triệt lui về hướng đông, nhưng truy binh của Đạt Tháp Tháp vẫn ở phía sau theo đuổi không bỏ, tựa hồ bởi vì toàn quân của Sài Mộng Sơn bị diệt, làm Đạt Tháp Tháp cảm thấy phẫn nộ và nôn nóng, chỉ có đem quân đội của Tần Trọng giết sạch, hắn mới có dũng khí trở lại đối diện với lửa giận tận trời của Mặc Xuyết.
Vì vậy, hai lộ đại quân ở trên thảo nguyên mênh mông triển khai cuộc truy đuổi, nhân số tướng sĩ hai bên ngang nhau, nhưng ở chiến lực và sĩ khí, đại quân Đột Quyết của Đạt Tháp Tháp rõ ràng cao hơn rất nhiều, Tần Trọng không khỏi phải tránh né mũi nhọn, chỉ có thể suất lĩnh đại quân nhanh chóng triệt thoái về phía sau. Tùy ý cho Đạt Tháp Tháp một đường theo phía sau truy kích.
Trong đó có không ít tướng sĩ Hoa triều ở trên đường triệt hồi bị quân tiên phong của Đạt Tháp Tháp bắn trúng, trong cuộc chạy trốn, những trận mưa tên bắn ra khắp bầu trời, những tướng sĩ Hoa triều rơi lại phía sau đội ngũ rất nhiều người bị bắn rớt xuống ngựa, sau đó bị những móng ngựa của đại quân Đột Quyết giống như trận hồng thủy đạp chết chí tử, trên đường bỏ chạy, tướng sĩ Hoa triều lại thương vong thêm mấy ngàn người.
Tần Trọng ngồi trên lưng ngựa, môi đã sắp chảy ra máu, hắn rơi vào phía sau đội ngũ, mỗi một tướng sĩ rơi ngựa thì kêu lên thảm thiết, giống như có thanh đao nhỏ đang đâm vào trái tim của hắn.
Đã bao nhiêu lần hắn có một xung động muốn ra lệnh cho đại quân quay lại đầu ngựa, cùng người Đột Quyết nhất quyết tử chiến.
Nhưng lý trí vẫn gắt gao khắc chế luồng xung động mãnh liệt này.
Hắn thua không nổi, Phương nguyên soái cũng thua không nổi. Càng xác thực mà nói, toàn bộ Hoa triều đều không thua nổi.
Hắn suất lĩnh hơn bốn vạn kỵ binh, là gần một nửa binh lực của quân đội bắc phạt của Hoa triều lần này, nếu chi quân đội này cùng Đạt Tháp Tháp hợp lại sạch sẽ, sau đó nên làm sao bây giờ? Làm sao thực hiện cuộc quyết chiến cuối cùng với Mặc Xuyết?
Huống chi, hắn đã sớm có ước định với Phùng Cừu Đao. Chỉ có chạy nhanh tới sơn cốc trước mặt, mới là thời cơ tốt nhất chân chính giao chiến với địch nhân, hiện tại hắn chỉ có thể chạy trốn, đem địch nhân dẫn dụ tới sơn cốc.
Tần Trọng phóng ngựa rất thống khổ, hắn không phải là Phương Tranh, chạy trốn đối với Phương Tranh mà nói, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, đánh thắng thì đánh tiếp, đánh không lại bỏ chạy. Loại hành vi sính anh hùng ở trong mắt Phương Tranh xem ra là rất ngu xuẩn, nhân tài có chỉ số thông minh sẽ không bao giờ làm như thế.
Nhưng Tần Trọng cũng là quân nhân chân chính, tướng sĩ dưới trướng không ngừng kêu lên thảm thiết khi rơi xuống ngựa, tuy thật sâu kích thích trái tim của hắn, hắn chỉ hi vọng thời gian này ngắn hơn một ít, chiến mã bên dưới có thể nhanh hơn một ít, sớm một chút chạy tới trong sơn cốc đã ước hẹn với Phùng Cừu Đao.
Phía đông phương dần dần lộ ra ánh rạng đông, Tần Trọng càng thêm sốt ruột, nếu đợi đến hừng đông, đường nhìn của địch nhân rõ ràng, mai phục trong sơn cốc vừa nhìn biết ngay, tất cả bố trí của Phương nguyên soái đều xem như uổng phí.
“ Tướng quân, phía trước có sơn cốc, khoảng chừng bốn năm dặm!” Một gã phó tướng đang giục ngựa bôn ba phía trước lớn tiếng kêu lên.
Tần Trọng nghe vậy tinh thần đại chấn, vội vàng đem thân thể đang nằm rạp trên lưng ngựa dựng thẳng, phóng mắt nhìn lại, trước mặt không xa quả nhiên có một sơn cốc đang lẳng lặng đứng sừng sững nơi đó. Giống như một con mãnh thú đang âm thầm rình mồi, tản mát ra sát khí dữ tợn.
“ Các tướng sĩ, tăng thêm tốc độ, đi qua sơn cốc phía trước, chúng ta sẽ được an toàn!” Tần Trọng hưng phấn quát to.
Vừa dứt lời, lại thêm vài tiếng kêu thảm thiết, vài tên tướng sĩ Hoa triều rơi phía sau đội ngũ lại bị bắn rơi xuống ngựa.
Khuôn mặt Tần Trọng co quắp vài cái, bỗng hung hăng quất chiến mã, con ngựa đau đớn, tuy đã chạy trốn suốt đêm đường dài, miệng ngựa đã sùi cả bọt mép, nhưng vẫn đau đớn hí lên một tiếng, nhanh hơn tốc độ phóng tới.
Đại quân của Đạt Tháp Tháp theo sau không bỏ, chỉ cách bọn họ mấy trăm bước, Đạt Tháp Tháp tựa hồ hạ quyết tâm, thề đem đội quân của Tần Trọng một lần đánh tan.
Tướng sĩ Hoa triều ra roi thúc ngựa, cách sơn cốc càng ngày càng gần, khóe miệng Tần Trọng nổi lên vẻ mỉm cười lãnh khốc.
Trong chớp mắt, hơn bốn vạn kỵ binh Hoa triều liền ầm ầm phóng vào sơn cốc, rất nhanh liền tuyệt trần đi qua.
“ Sưu!”
Trong nháy mắt đi qua sơn cốc, một mũi tên lệnh từ trong tay Tần Trọng ngửa lên trời bắn ra, tên lệnh mang theo tiếng rít thê lương, thanh chấn chín tầng trời.
“ Thùng thùng đông.”
Hầu như cùng lúc với tên lệnh bắn ra, hai bên sơn cốc bỗng nhiên nổi lên tiếng trống trận, ngay sau đó, đầu cùng của sơn cốc xuất hiện một chi binh mã, chi binh mã rất nhanh đánh ra cờ hiệu của chủ tướng, nương theo tia sáng yếu ớt của ánh bình minh, có thể thấy được một lá cờ lớn thêu chữ “ Phùng” đang đón gió bay phấp phới.
Đang chăm chú truy kích Tần Trọng, Đạt Tháp Tháp vừa tiến vào sơn cốc, chợt nghe được tiếng trống trận, trái tim của hắn bỗng nhiên trầm xuống, cảm giác không ổn.
“ Dừng ngựa!” Đạt Tháp Tháp quả đoán hạ lệnh: “ Hậu đội sửa thành tiền đội, quay đầu triệt thoái phía sau!”
Phân ra tâm thần quan sát địa thế sơn cốc một chút, trái tim Đạt Tháp Tháp càng trầm xuống lợi hại, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý niệm: “ Đã trúng kế!”
“ Mau bỏ đi! Trúng mai phục!” Đạt Tháp Tháp quơ roi ngựa, lớn tiếng quát mắng đại quân Đột Quyết phía sau.
Nhưng mà tất cả đều không còn kịp rồi.
Trong đầu cùng sơn cốc, Phùng Cừu Đao ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn Đạt Tháp Tháp đang ở cách đó không xa hổn hển hạ đạt mệnh lệnh lui lại, Phùng Cừu Đao cười lạnh, tay phải đang xuôi bên người bỗng vung lên, hơi đong đưa vài cái, giống như tử thần triệu hoán.
“ Bắn cung!” Hai bên sườn núi cũng không cao lắm của sơn cốc, hai gã tướng lĩnh nhìn thấy lệnh kỳ của trung quân huy vũ, bật người lớn tiếng hạ lệnh.
“ Phóng tên!”
Một mảnh mưa tên đông nghịt, dường như châu chấu phóng tới, bao trùm trời đất hướng trên người đại quân Đột Quyết đang kinh hoàng quay đầu ngựa vọt tới.
Dân tộc du mục biết cưỡi ngựa bắn cung, Hoa triều đương nhiên cũng có. Binh sĩ biết cưỡi ngựa bắn cung ở trong chiến tranh phát huy tác dụng thật lớn, giống như chiến thế ngay lúc này.
Đạt Tháp Tháp chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn lại, hắn hoảng sợ phát hiện, trận mưa tên từ hai bên hướng hắn bắn tới, mưa tên cách hắn càng ngày càng gần, trong chớp mắt, hắn tựa hồ nhìn thấy mũi tên lạnh giá sáng như tuyết, không chút lưu tình đang xuyên phá ánh rạng đông, tiếng rít hướng hắn phóng tới, giờ khắc này, chân thần mà hắn tín ngưỡng cúng bái, tựa hồ đã rời khỏi hắn đi xa.
oOo
“ Phương nguyên soái, hôm qua ngươi mang theo thân quân thủ hạ, hủy đi cổng doanh của lão phu, còn cướp đi không ít cự mã. Chông sắt, hàng rào gỗ, thậm chí cả soái kỳ Đột Quyết đứng sừng sững trước doanh cũng bị ngươi lấy đi, lão phu xin hỏi, ngươi đây là có ý tứ gì? Ngươi đang khiêu khích bộ lạc Đột Quyết chúng ta sao?” Mặc Cúc Liên vừa vào soái trướng của Phương Tranh, liền phẫn nộ hướng Phương Tranh chất vấn.
“ Cái này.” Phương Tranh chột dạ đảo mắt vòng vo, lập tức cười gượng nói: “ Đại doanh của bổn soái còn chưa tu kiến xong, bị thiếu rất nhiều tài liệu, vừa lúc hôm qua ta vừa thấy, thứ chúng ta thiếu các ngươi đều có, cho nên…khái khái, ta mượn lại dùng một chút. Lão Mặc, ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, đúng không? Chúng ta là đồng minh thân như huynh đệ thủ túc đó a.”
Mặc Cúc Liên nghe vậy từ trong lồng ngực một búng máu liên tục bốc lên: “ Mượn dùng một chút? Phương nguyên soái, ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết cổng doanh của lão phu bị các ngươi kéo sụp tan tành, giống như gặp địch tập kích, đại doanh của ngươi kiến tạo xong rồi, đại doanh của lão phu làm sao bây giờ?”
Nói đến đó chòm râu trắng của Mặc Cúc Liên thẳng run, dù giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: “ Ngươi quá khi dễ người!”
Phương Tranh vạn phần hổ thẹn nhìn hắn, nhỏ giọng an ủi: “ Lão Mặc, sự tình qua rồi thì thôi. Ta bảo chứng sau này sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi nữa. Kỳ thực bất quá chỉ là hủy đi vài cây gỗ tại cổng doanh của ngươi thôi, cũng không tính là chuyện lớn gì, ngươi nói đúng không?”
Mặc Cúc Liên nổi giận, ngón tay run run chỉ vào Phương Tranh nói: “ Không tính là chuyện lớn? Được, nếu không tính là chuyện lớn, Phương nguyên soái, ngươi suất đại quân bắc phạt đến thảo nguyên gấp rút tiếp viện lão phu, lão phu vô cùng cảm kích, thế nhưng ngươi có tính qua hay không, từ khi đại quân các ngươi đến thảo nguyên, đến bây giờ ngươi tổng cộng đã làm qua bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức?”
“ Chuyện thiếu…thiếu đạo đức?” Phương Tranh trợn tròn mắt, nhìn nét mặt già nua kích động của Mặc Cúc Liên, mờ mịt nói: “ Ta thế nào lại làm ra chuyện thiếu đạo đức gì chứ? Quốc sư, có phải là ngươi nhớ lầm không?”
Mặc Cúc Liên nhịn xuống xung động muốn ói máu, bắt đầu dùng ngón tay kể tội trạng của Phương Tranh: “ Ngươi suất đại quân đến thảo nguyên ngày đầu tiên, liền mang theo hai ngàn thân quân đến đại doanh của ta kiếm bữa cơm bữa rượu, đem lương thực vốn còn dư không nhiều lắm của lão phu ăn đến mức gần như hết sạch. Người thảo nguyên chúng ta đãi khách nhiệt tình, tất nhiên là không gì để nói, thế nhưng hôm sau…ngươi lại mang theo hai ngàn thân quân, mặt dầy tới nữa…”
Phương Tranh lau mồ hôi, bồi cười.
Ôn Sâm ôm mặt, xấu khổ không dám gặp người.
“ Ngươi mang theo thân quân đến đại doanh của ta ăn xong uống xong còn không nói, trước khi đi không ngờ…” Mặc Cúc Liên ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt bi phẫn: “ Không ngờ đem tiểu kê kê của tiểu Khả Hãn tôn quý vĩ đại nhất của Đột Quyết ta búng đến sưng đỏ mất mấy ngày, thiếu chút nữa biến hắn thành thái giám.”
Mồ hôi Phương Tranh rơi như mưa, gương mặt biến thành màu gan lợn, tiếp tục lau mồ hôi, cười bồi.
Ôn Sâm tiếp tục ôm mặt, xấu hổ không dám gặp người.
“ Vì mưu sự đoàn kết chân thành giữa hai nước, việc này xem như lão phu ăn thiệt thòi, không nhắc tới nữa. Thế nhưng hôm qua ngươi từ chối cho quân ta mượn lương thảo, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mưu toan xảo trá vàng bạc châu bảo của lão phu, sau khi bị lão phu cự tuyệt, không ngờ ngươi hủy đi cổng doanh của Đột Quyết chúng ta, còn đem đi phần lớn cự mã, bàn chông, sam mộc, thậm chí cả cột cờ của Đột Quyết đều bị ngươi chém xuống mang đi, ngươi…hành động của ngươi có khác gì thổ phỉ, dáng vẻ nào giống như một nguyên soái thống suất vạn quân? Quả thực làm kẻ khác giận sôi!”
Đối mặt với lời chỉ trích rõ ràng của Mặc Cúc Liên, đầu Phương Tranh càng cúi càng thấp, cuối cùng càng hận không thể đem đầu chôn luôn vào trong đũng quần, khuôn mặt của hắn cũng khó được hiện lên vài phần đỏ hồng xấu hổ áy náy, có thể nói là thiên cổ kỳ quan.
Ôn Sâm chép chép miệng, ghé vào bên tai Phương Tranh nhẹ giọng nói: “ Ách…nguyên soái, thuộc hạ lần đầu nghĩ, dân tộc Đột Quyết đúng là cực khổ sâu nặng.”
“ Đúng vậy!” Mặc Cúc Liên gật mạnh đầu, dáng dấp như bi phẫn gần chết.
Bình luận truyện