Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 48: Băng hà
Editor: Linh.
Liên tục mấy ngày Phùng Liên Dung đều không có động tĩnh, Thái tử mỗi lần bận hết quốc sự, ban đêm khi nằm trên giường đều nghĩ đến lá thư nàng viết.
Hóa ra lá gan cũng chỉ lớn có như vậy.
Cũng không dám làm thêm chút gì khác.
Thái tử cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, ngọn lửa chất chồng nhiều ngày rơi xuống liền đầu hàng, quyết định thật nhanh phái người đi đón nàng.
Phùng Liên Dung vốn còn đang hối hận, cảm thấy chính mình viết thư không tốt, Thái tử không thích, kết quả Thái tử lại gọi nàng thị tẩm.
Phùng Liên Dung cao hứng phấn chấn trang điểm rồi đi chính điện.
Thái tử nhìn thấy bộ dáng vui mừng đó nàng, lần này thật sự áp lên bàn làm một hồi.
Lưng Phùng Liên Dung bị in mấy vết, đau đến nước mắt lưng tròng.
Thái tử kêu nàng nằm sấp xuống, sai người mang thuốc mỡ tiêu sưng đến, lấy một ít chậm rãi thoa cho nàng.
Phùng Liên Dung mắt nhắm hờ, bỗng nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Đời này thật sự không sống uổng, Thái tử tự tay bôi thuốc mỡ cho nàng này.
Nàng ngây ngốc cười rộ lên.
Thái tử khóe miệng giật giật: “Không đau à, còn cười.”
“Không đau, thuốc mỡ này rất mát, giống như dưa hấu mùa hè vậy.” Nàng lật người lại, ôm lấy cánh tay Thái tử, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, càng nhìn càng cảm thấy không thể tin được.
Ban đầu nàng cho rằng Thái tử rất khó tiếp cận, hiện giờ đã ở chung hơn một năm nàng cảm thấy không phải vậy. Có đôi khi ngài rất thân thiết, có điều không biết sau khi lên làm Hoàng đế rồi, ngài có còn như vậy hay không.
Năm đó khi Thái tử lên làm Hoáng đế nàng đã không có lại thị tẩm, có đôi khi Hoàng hậu tổ chức thịnh yến, nàng nhìn thấy mặt đều thấy uy áp trên người ngài rất nặng, chỉ ở trước mặt vị phi tử đó, ngài mới có thể lộ ra mấy phần ôn nhu.
Phùng Liên Dung nghĩ vậy, trái tim không hiểu đau xót.
Thấy nàng bộ dáng đang du ngoạn thần tiên, Thái tử bóp mặt nàng hỏi: “Nàng đang ngẩn người cái gì vậy? Thực coi ta là cung nhân, nhìn nàng hưởng thụ.”
Thái tử chợt phát hiện bản thân giống như đang hầu hạ nàng, nhăn mày, ném thuốc mỡ đi, lấy khăn lau tay.
Phùng Liên Dung lấy lại tinh thần, cười hì hì hỏi: “Điện hạ, bức thư lần trước thần thiếp viết, có phải Điện hạ... Không thích hay không?” Có thì nên sửa không thì phải nỗ lực thêm, nếu ngài thật sự không thích, lần tới nàng sẽ không bao giờ viết như vậy nữa.
Thái tử: .....
Không thích hắn còn muốn nàng thị tẩm làm gì?
Có điều hắn nghĩ lại, nếu đổi lại những người khác, chỉ sợ sớm đã bị hắn coi là đãng phụ rồi.
Thái tử thở dài trong lòng.
Thấy hắn vẻ mặt kỳ quái, Phùng Liên Dung thấp giọng hỏi: “Là thiếp thân vô lễ, không có phụ đức.”
Thái tử nghe xong nhịn không được cười.
Còn phụ đức cơ đấy, hắn cảm giác chẳng sợ nàng đã sinh con cũng vẫn giống như đứa nhỏ, hoàn toàn không có liên hệ gì với phụ nhân.
“Thôi.” Thái tử rộng lượng sờ sờ đầu nàng, nói với nàng một chuyện: “Ca ca nàng thi được Tiến sĩ, nàng có biết không? Hiện giờ làm quan ở Hộ bộ.”
Chuyện này là chuyện tốt, có điều Phùng Liên Dung thân ở trong cung, sợ là vẫn luôn không biết.
Trên thực tế một đời trước nàng cũng không biết, mãi cho đến năm ấy Thái tử đăng cơ, cho phép phi tần như các nàng mừng năm mới thư từ qua lại với người nhà, nàng mới biết được.
Nhưng một đời này, ca ca thi đỗ, Phùng Liên Dung vẫn rất cao hứng, nghĩ rằng ca ca quả nhiên chính là ca ca, mặc kệ khi nào đều rất lợi hại, còn có thể làm quan nữa.
Nàng cười nói: “Cám ơn Điện hạ nói cho thiếp thân, ca ca ở nhà đều vẫn luôn chăm chỉ, đây cũng là huynh ấy nên.”
Thái tử cười cười: “Chăm chỉ chưa hẳn đã có hồi báo, ca ca nàng xem như là người thông minh.”
Từ sau khi hắn chưởng quản quyền to, đối các nha môn quan viên đều có trông đợi, quay lại nhìn quan viên ở Hộ bộ, nhìn thấy tên Phùng Mạnh An, lần trước chuyện thư nhà hắn từ miệng Nghiêm Chính viết được đại khái tình huống của Phùng gia liền đoán đó là ca ca của Phùng Liên Dung.
Sau này điều tra quả nhiên đúng.
Hắn đúng lúc nhớ tới liền nói tin tức tốt này cho Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đắc ý nói: “Cả nhà chúng ta đều rất thông minh, phụ thân hai mươi tuổi đã thi đỗ Tiến sĩ, nương ta cái gì cũng biết làm, nấu cơm, còn có thể ủ rượu. Khi đó phụ thân ở bên ngoài làm Tri huyện, nương một mình mang ta và ca ca....”
Thái tử nghiêm túc nghe, lúc này nói: “Chỉ nàng ngốc nhất.”
Phùng Liên Dung đột nhiên bị hắn ngắt lời, lập tức bị sặc nước miếng, ho nửa ngày.
Thái tử vừa vỗ lưng cho nàng, vừa cười.
Phùng Liên Dung thầm nghĩ thật sự là trứng thối, thấy nàng ho thành như vậy còn cười.
Đang lúc hai người đùa vui, Nghiêm Chính đột nhiên từ ngoài vào, dùng thanh âm run lẩy bẩy nói: “Điện hạ, Điện hạ, Hoàng thượng... Thái hậu nương nương mời Điện hạ qua Càn Thanh cung.”
Thái tử mạnh mẽ ngồi dậy.
Phùng Liên Dung ngẩn người.
Hoàng thượng muốn băng hà sao?
Sớm hơn trước kia nửa năm lận!
Thái tử nói: “Nàng về trước đi.”
Hắn không rảnh nói gì với nàng, vội vã mặc xong quần áo bước ra ngoài.
Trong Càn Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Trái tim Thái tử lập tức nặng nề, hắn đi vào trong điện, chỉ thấy Hoàng thái hậu đang ngồi ở đầu giường, Hoàng đế hơi hơi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra bọt mép, hai tiểu hoàng môn không ngừng lau cho ông.
Chu thái y quỳ trên mặt đất.
“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng ngài....” Giọng thái tử không tự chủ được bắt đầu nghẹn ngào.
Tuy rằng phụ hoàng không thích hắn, nhưng hắn vĩnh viễn đều là con của người.
Người chết như đèn tắt.
Cho dù đó là người phụ thân không thương hắn, sau này hắn muốn gặp mặt một lần cũng vĩnh viễn không có khả năng, nội tâm hắn sinh ra thật sâu bi thương.
Đó là nỗi đau tận tâm can.
Hoàng thái hậu rủ lông mi, thanh âm bi thiết nói: “Đây là lần gặp mặt cuối cùng, không nghĩ tới hắn đột nhiên bệnh nặng như vậy, ta vốn chỉ...” Bà vươn tay nắm tay Hoàng đế, nước mắt rơi xuống.
Thái tử cũng rơi nước mắt.
Hoàng hậu và Thái tử phi lúc này cũng đã tới.
Phía sau Hoàng hậu còn có Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, còn có Tam công chúa.
Không đến một lát, Dương đại nhân, Trương đại nhân, Tần đại nhân và mấy vị đại thần đều có mặt, quỳ trên đất.
Rất nhanh, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Hoàng hậu đứng xa xa, nhìn người nam nhân sắp chết kia, trong lòng bà không buồn cũng không vui, ân oán bao nhiêu năm rốt cuộc tiêu tán.
Giờ khắc này, bà cũng hiểu rõ, bà đã sớm không còn yêu người này.
Hắn rời đi, bà thế mà lại cảm thấy thoải mái.
Đúng vậy a, để hắn đi làm bạn với Hồ quý phi đi thôi.
Hoàng hậu nghĩ, cũng chỉ là hai người đáng thương.
Bà ngắm nhìn bốn phía, chỉ là ở trên đời này, ai lại không đáng thương?
Hoàng hậu mặt như băng tuyết.
Thái tử phi vỗ về bụng, chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.
Nàng ta không muốn chảy nước mắt vì công công này chút nào, ông ta là một hôn quân, có thể làm cái gì, chỉ biết vì một sủng phi mà không phân biệt được thị phi, nàng ta hận thấu Hoàng đế.
Thái tử phi cắn chặt răng, cầm lấy khăn giả vờ lau nước mắt.
Thật không biết phải đứng bao lâu nữa.
Con của nương a, ở trong bụng nhất định phải khỏe mạnh, đừng vì đồ khốn này mà có gì sơ suất nhé! _ _!!!
Lúc này, Hoàng thái hậu mở miệng: “Mời chư vị đại nhân nghe rõ, Trịnh Tùy ngươi mau tuyên đọc di chiếu đi.”
Trịnh Tùy là chấp bút thái giám mới nhậm chức, lúc này thanh thanh cổ họng, mở ra một quyển chiếu chỉ màu vàng, hô: “Mời Hoàng Thái tử Triệu Hữu Đường tiếp chỉ!”
Thái tử từ ngự tháp bên cạnh đứng lên, đối mặt Hoàng đế lại quỳ xuống.
Trịnh Tùy không nhanh không chậm đọc: “Di chiếu cho Hoàng thái tử. Trẫm khó chịu, Thái tử kế trẫm đăng cơ. Phải theo các vị trọng thần phụ đạo, tiến học tu đức, dụng hiền sử năng, không thể lười biếng phóng túng, giữ vững đế nghiệp.”
Trịnh Tùy đọc xong, đưa quyển trục đến tay Thái tử, Thái tử tiếp được dập đầu, đứng lên lại trở về đứng bên người Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu lại bảo Trịnh Tùy đọc di chiếu viết cho mấy vị trọng thần.
Những di chiếu này đều là lần đầu tiên khi Hoàng đế bị bệnh Hoàng thái hậu dặn ông viết ra, sau này vẫn luôn đặt ở bên người Hoàng thái hậu. Viết cho trọng thần đơn giản chính là bảo bọn họ phụ tá Tân đế trẻ tuổi, củng cố hoàng đồ.
Mấy vị trọng thần nghe xong đều đồng ý.
Hoàng đế vẫn luôn giãy dụa hồi lâu, lúc này trong một mảnh tối đen thấy được một tia ánh sáng.
Ánh sáng này càng lúc càng lớn, ông nhìn qua, Hồ quý phi đang chờ ngay đằng trước, nàng cười đẹp như hoa, Hoàng đế khẩn cấp chạy qua.
Mọi người chỉ thấy ông run rẩy mãnh liệt một trận, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười, nghiêng đầu, không lại có động tĩnh.
Chu thái y quỳ gối đi lên kiểm tra mạch, vẻ mặt đau thương nói: “Hoàng thượng, đã băng hà!”
Mọi người cùng kêu khóc thảm thiết.
Tiếng khóc bay đến tận ngoài cung.
Thành Thái mười một tháng chín năm ba chín, Văn Tông đế băng hà.
Cả nước tang trắng, trong Giáng Vân các cũng vậy.
Chung ma ma ngày nào cũng dặn dò cung nhân hoàng môn không được mặc đồ tiên diễm, dù là Triệu Thừa Diễn cũng chỉ một màu trắng.
Trong cung đã lâu không nghe thấy tiếng cười, Phùng Liên Dung cũng không dám đùa đứa nhỏ, chỉ là nhiều ngày nay đau lòng bà vú, ngày ngày cho đứa nhỏ bú sữa, vẫn không thể ăn đồ mặn.
Có điều chỗ nàng coi như tốt, chỗ Thái tử phi mới gian nan.
Hoàng thượng vừa băng hà, Thái tử không nói phải giữ đạo hiếu ba năm, nhưng nửa năm là phải. Nhưng Thái tử phi đang có thai, ngày nào không cần phải ăn chút đồ mặn, cố ý Hoàng thượng lại băng hà vào lúc này! Thái tử phi hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng ta cũng không thể để người bắt được nhược điểm, chỉ đành lén ăn chút ít.
May mắn Hoàng thái hậu hiểu được nỗi khổ của nàng ta, cho dù biết cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, chính là phải đi tử cung khóc, không thể trộm lười.
Văn võ bá quan liên tục bảy ngày đều phải quỳ tế ở cửa hội cực, đừng nói là con dâu như nàng ta. Thái tử phi cũng rất phiền chán, vốn nàng ta rất lo cho con trong bụng căn bản không xuất môn, lần này còn phải ngày ngày đi tử cung, hơn nữa nàng ta vốn chán ghét Hoàng đế, tâm trạng càng thêm không tốt.
Lý ma ma khổ tâm khuyên nàng ta nhẫn nại.
Thái tử phi cũng không còn cách nào khác, chỉ phải cắn răng chịu.
Thái tử ngày ngày đều đi tử cung, triều chính đại sự tạm thời giao cho mấy vị đại thần quản, nhưng mà ngày hôm đó Hoàng thái hậu đi qua thương lượng với hắn, nói giao toàn quyền cho đại thần không hợp lắm, sợ có biến cố. Bà hi vọng Thái tử có thể mời Hoài vương vào kinh, cùng Đại thần cùng nhau giải quyết quốc gia đại sự.
Hoàng thái hậu lại nói: “Tam thúc ngươi luôn là người một nhà, giờ đang trên đường đến đây, ai gia vốn hi vọng hắn có thể nhìn thấy Hoàng thượng một lần cuối cùng, kết quả....”
Hóa ra Hoàng thái hậu sớm đã có chủ trương, người cũng đã đến đây, còn muốn hắn phải bày ra thái độ gì?
Thái tử gật gật đầu nói: “Phụ hoàng và Tam thúc huynh đệ tình thâm, giờ không được gặp mặt một lần cuối cùng đúng là tiếc nuối,” hắn dừng một chút, ngoài dự đoán của mọi người nói, “Hoàng tổ mẫu, không bằng cũng mời Nhị hoàng thúc vào Kinh luôn. Nhị hoàng thúc ở Củng Xương phủ hơn mười năm, chưa bao giờ về Kinh, ngài vì Cảnh quốc vào sinh ra tử, lần này tới, Hoàng tổ mẫu cũng nên phong thưởng cho thúc ấy. Vừa vặn cùng Tam thúc chia sẻ chút sự vụ, như vậy Tôn nhi sẽ càng thêm yên tâm.”
Hoàng thái hậu nghe xong, giật mình.
Nhớ ngày đó Tôn nhi này còn đưa ra chuyện tước phiên với bà, lần này thế nhưng chuyển biến Thái độ!
Liên tục mấy ngày Phùng Liên Dung đều không có động tĩnh, Thái tử mỗi lần bận hết quốc sự, ban đêm khi nằm trên giường đều nghĩ đến lá thư nàng viết.
Hóa ra lá gan cũng chỉ lớn có như vậy.
Cũng không dám làm thêm chút gì khác.
Thái tử cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, ngọn lửa chất chồng nhiều ngày rơi xuống liền đầu hàng, quyết định thật nhanh phái người đi đón nàng.
Phùng Liên Dung vốn còn đang hối hận, cảm thấy chính mình viết thư không tốt, Thái tử không thích, kết quả Thái tử lại gọi nàng thị tẩm.
Phùng Liên Dung cao hứng phấn chấn trang điểm rồi đi chính điện.
Thái tử nhìn thấy bộ dáng vui mừng đó nàng, lần này thật sự áp lên bàn làm một hồi.
Lưng Phùng Liên Dung bị in mấy vết, đau đến nước mắt lưng tròng.
Thái tử kêu nàng nằm sấp xuống, sai người mang thuốc mỡ tiêu sưng đến, lấy một ít chậm rãi thoa cho nàng.
Phùng Liên Dung mắt nhắm hờ, bỗng nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Đời này thật sự không sống uổng, Thái tử tự tay bôi thuốc mỡ cho nàng này.
Nàng ngây ngốc cười rộ lên.
Thái tử khóe miệng giật giật: “Không đau à, còn cười.”
“Không đau, thuốc mỡ này rất mát, giống như dưa hấu mùa hè vậy.” Nàng lật người lại, ôm lấy cánh tay Thái tử, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, càng nhìn càng cảm thấy không thể tin được.
Ban đầu nàng cho rằng Thái tử rất khó tiếp cận, hiện giờ đã ở chung hơn một năm nàng cảm thấy không phải vậy. Có đôi khi ngài rất thân thiết, có điều không biết sau khi lên làm Hoàng đế rồi, ngài có còn như vậy hay không.
Năm đó khi Thái tử lên làm Hoáng đế nàng đã không có lại thị tẩm, có đôi khi Hoàng hậu tổ chức thịnh yến, nàng nhìn thấy mặt đều thấy uy áp trên người ngài rất nặng, chỉ ở trước mặt vị phi tử đó, ngài mới có thể lộ ra mấy phần ôn nhu.
Phùng Liên Dung nghĩ vậy, trái tim không hiểu đau xót.
Thấy nàng bộ dáng đang du ngoạn thần tiên, Thái tử bóp mặt nàng hỏi: “Nàng đang ngẩn người cái gì vậy? Thực coi ta là cung nhân, nhìn nàng hưởng thụ.”
Thái tử chợt phát hiện bản thân giống như đang hầu hạ nàng, nhăn mày, ném thuốc mỡ đi, lấy khăn lau tay.
Phùng Liên Dung lấy lại tinh thần, cười hì hì hỏi: “Điện hạ, bức thư lần trước thần thiếp viết, có phải Điện hạ... Không thích hay không?” Có thì nên sửa không thì phải nỗ lực thêm, nếu ngài thật sự không thích, lần tới nàng sẽ không bao giờ viết như vậy nữa.
Thái tử: .....
Không thích hắn còn muốn nàng thị tẩm làm gì?
Có điều hắn nghĩ lại, nếu đổi lại những người khác, chỉ sợ sớm đã bị hắn coi là đãng phụ rồi.
Thái tử thở dài trong lòng.
Thấy hắn vẻ mặt kỳ quái, Phùng Liên Dung thấp giọng hỏi: “Là thiếp thân vô lễ, không có phụ đức.”
Thái tử nghe xong nhịn không được cười.
Còn phụ đức cơ đấy, hắn cảm giác chẳng sợ nàng đã sinh con cũng vẫn giống như đứa nhỏ, hoàn toàn không có liên hệ gì với phụ nhân.
“Thôi.” Thái tử rộng lượng sờ sờ đầu nàng, nói với nàng một chuyện: “Ca ca nàng thi được Tiến sĩ, nàng có biết không? Hiện giờ làm quan ở Hộ bộ.”
Chuyện này là chuyện tốt, có điều Phùng Liên Dung thân ở trong cung, sợ là vẫn luôn không biết.
Trên thực tế một đời trước nàng cũng không biết, mãi cho đến năm ấy Thái tử đăng cơ, cho phép phi tần như các nàng mừng năm mới thư từ qua lại với người nhà, nàng mới biết được.
Nhưng một đời này, ca ca thi đỗ, Phùng Liên Dung vẫn rất cao hứng, nghĩ rằng ca ca quả nhiên chính là ca ca, mặc kệ khi nào đều rất lợi hại, còn có thể làm quan nữa.
Nàng cười nói: “Cám ơn Điện hạ nói cho thiếp thân, ca ca ở nhà đều vẫn luôn chăm chỉ, đây cũng là huynh ấy nên.”
Thái tử cười cười: “Chăm chỉ chưa hẳn đã có hồi báo, ca ca nàng xem như là người thông minh.”
Từ sau khi hắn chưởng quản quyền to, đối các nha môn quan viên đều có trông đợi, quay lại nhìn quan viên ở Hộ bộ, nhìn thấy tên Phùng Mạnh An, lần trước chuyện thư nhà hắn từ miệng Nghiêm Chính viết được đại khái tình huống của Phùng gia liền đoán đó là ca ca của Phùng Liên Dung.
Sau này điều tra quả nhiên đúng.
Hắn đúng lúc nhớ tới liền nói tin tức tốt này cho Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đắc ý nói: “Cả nhà chúng ta đều rất thông minh, phụ thân hai mươi tuổi đã thi đỗ Tiến sĩ, nương ta cái gì cũng biết làm, nấu cơm, còn có thể ủ rượu. Khi đó phụ thân ở bên ngoài làm Tri huyện, nương một mình mang ta và ca ca....”
Thái tử nghiêm túc nghe, lúc này nói: “Chỉ nàng ngốc nhất.”
Phùng Liên Dung đột nhiên bị hắn ngắt lời, lập tức bị sặc nước miếng, ho nửa ngày.
Thái tử vừa vỗ lưng cho nàng, vừa cười.
Phùng Liên Dung thầm nghĩ thật sự là trứng thối, thấy nàng ho thành như vậy còn cười.
Đang lúc hai người đùa vui, Nghiêm Chính đột nhiên từ ngoài vào, dùng thanh âm run lẩy bẩy nói: “Điện hạ, Điện hạ, Hoàng thượng... Thái hậu nương nương mời Điện hạ qua Càn Thanh cung.”
Thái tử mạnh mẽ ngồi dậy.
Phùng Liên Dung ngẩn người.
Hoàng thượng muốn băng hà sao?
Sớm hơn trước kia nửa năm lận!
Thái tử nói: “Nàng về trước đi.”
Hắn không rảnh nói gì với nàng, vội vã mặc xong quần áo bước ra ngoài.
Trong Càn Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Trái tim Thái tử lập tức nặng nề, hắn đi vào trong điện, chỉ thấy Hoàng thái hậu đang ngồi ở đầu giường, Hoàng đế hơi hơi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra bọt mép, hai tiểu hoàng môn không ngừng lau cho ông.
Chu thái y quỳ trên mặt đất.
“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng ngài....” Giọng thái tử không tự chủ được bắt đầu nghẹn ngào.
Tuy rằng phụ hoàng không thích hắn, nhưng hắn vĩnh viễn đều là con của người.
Người chết như đèn tắt.
Cho dù đó là người phụ thân không thương hắn, sau này hắn muốn gặp mặt một lần cũng vĩnh viễn không có khả năng, nội tâm hắn sinh ra thật sâu bi thương.
Đó là nỗi đau tận tâm can.
Hoàng thái hậu rủ lông mi, thanh âm bi thiết nói: “Đây là lần gặp mặt cuối cùng, không nghĩ tới hắn đột nhiên bệnh nặng như vậy, ta vốn chỉ...” Bà vươn tay nắm tay Hoàng đế, nước mắt rơi xuống.
Thái tử cũng rơi nước mắt.
Hoàng hậu và Thái tử phi lúc này cũng đã tới.
Phía sau Hoàng hậu còn có Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, còn có Tam công chúa.
Không đến một lát, Dương đại nhân, Trương đại nhân, Tần đại nhân và mấy vị đại thần đều có mặt, quỳ trên đất.
Rất nhanh, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Hoàng hậu đứng xa xa, nhìn người nam nhân sắp chết kia, trong lòng bà không buồn cũng không vui, ân oán bao nhiêu năm rốt cuộc tiêu tán.
Giờ khắc này, bà cũng hiểu rõ, bà đã sớm không còn yêu người này.
Hắn rời đi, bà thế mà lại cảm thấy thoải mái.
Đúng vậy a, để hắn đi làm bạn với Hồ quý phi đi thôi.
Hoàng hậu nghĩ, cũng chỉ là hai người đáng thương.
Bà ngắm nhìn bốn phía, chỉ là ở trên đời này, ai lại không đáng thương?
Hoàng hậu mặt như băng tuyết.
Thái tử phi vỗ về bụng, chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.
Nàng ta không muốn chảy nước mắt vì công công này chút nào, ông ta là một hôn quân, có thể làm cái gì, chỉ biết vì một sủng phi mà không phân biệt được thị phi, nàng ta hận thấu Hoàng đế.
Thái tử phi cắn chặt răng, cầm lấy khăn giả vờ lau nước mắt.
Thật không biết phải đứng bao lâu nữa.
Con của nương a, ở trong bụng nhất định phải khỏe mạnh, đừng vì đồ khốn này mà có gì sơ suất nhé! _ _!!!
Lúc này, Hoàng thái hậu mở miệng: “Mời chư vị đại nhân nghe rõ, Trịnh Tùy ngươi mau tuyên đọc di chiếu đi.”
Trịnh Tùy là chấp bút thái giám mới nhậm chức, lúc này thanh thanh cổ họng, mở ra một quyển chiếu chỉ màu vàng, hô: “Mời Hoàng Thái tử Triệu Hữu Đường tiếp chỉ!”
Thái tử từ ngự tháp bên cạnh đứng lên, đối mặt Hoàng đế lại quỳ xuống.
Trịnh Tùy không nhanh không chậm đọc: “Di chiếu cho Hoàng thái tử. Trẫm khó chịu, Thái tử kế trẫm đăng cơ. Phải theo các vị trọng thần phụ đạo, tiến học tu đức, dụng hiền sử năng, không thể lười biếng phóng túng, giữ vững đế nghiệp.”
Trịnh Tùy đọc xong, đưa quyển trục đến tay Thái tử, Thái tử tiếp được dập đầu, đứng lên lại trở về đứng bên người Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu lại bảo Trịnh Tùy đọc di chiếu viết cho mấy vị trọng thần.
Những di chiếu này đều là lần đầu tiên khi Hoàng đế bị bệnh Hoàng thái hậu dặn ông viết ra, sau này vẫn luôn đặt ở bên người Hoàng thái hậu. Viết cho trọng thần đơn giản chính là bảo bọn họ phụ tá Tân đế trẻ tuổi, củng cố hoàng đồ.
Mấy vị trọng thần nghe xong đều đồng ý.
Hoàng đế vẫn luôn giãy dụa hồi lâu, lúc này trong một mảnh tối đen thấy được một tia ánh sáng.
Ánh sáng này càng lúc càng lớn, ông nhìn qua, Hồ quý phi đang chờ ngay đằng trước, nàng cười đẹp như hoa, Hoàng đế khẩn cấp chạy qua.
Mọi người chỉ thấy ông run rẩy mãnh liệt một trận, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười, nghiêng đầu, không lại có động tĩnh.
Chu thái y quỳ gối đi lên kiểm tra mạch, vẻ mặt đau thương nói: “Hoàng thượng, đã băng hà!”
Mọi người cùng kêu khóc thảm thiết.
Tiếng khóc bay đến tận ngoài cung.
Thành Thái mười một tháng chín năm ba chín, Văn Tông đế băng hà.
Cả nước tang trắng, trong Giáng Vân các cũng vậy.
Chung ma ma ngày nào cũng dặn dò cung nhân hoàng môn không được mặc đồ tiên diễm, dù là Triệu Thừa Diễn cũng chỉ một màu trắng.
Trong cung đã lâu không nghe thấy tiếng cười, Phùng Liên Dung cũng không dám đùa đứa nhỏ, chỉ là nhiều ngày nay đau lòng bà vú, ngày ngày cho đứa nhỏ bú sữa, vẫn không thể ăn đồ mặn.
Có điều chỗ nàng coi như tốt, chỗ Thái tử phi mới gian nan.
Hoàng thượng vừa băng hà, Thái tử không nói phải giữ đạo hiếu ba năm, nhưng nửa năm là phải. Nhưng Thái tử phi đang có thai, ngày nào không cần phải ăn chút đồ mặn, cố ý Hoàng thượng lại băng hà vào lúc này! Thái tử phi hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng ta cũng không thể để người bắt được nhược điểm, chỉ đành lén ăn chút ít.
May mắn Hoàng thái hậu hiểu được nỗi khổ của nàng ta, cho dù biết cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, chính là phải đi tử cung khóc, không thể trộm lười.
Văn võ bá quan liên tục bảy ngày đều phải quỳ tế ở cửa hội cực, đừng nói là con dâu như nàng ta. Thái tử phi cũng rất phiền chán, vốn nàng ta rất lo cho con trong bụng căn bản không xuất môn, lần này còn phải ngày ngày đi tử cung, hơn nữa nàng ta vốn chán ghét Hoàng đế, tâm trạng càng thêm không tốt.
Lý ma ma khổ tâm khuyên nàng ta nhẫn nại.
Thái tử phi cũng không còn cách nào khác, chỉ phải cắn răng chịu.
Thái tử ngày ngày đều đi tử cung, triều chính đại sự tạm thời giao cho mấy vị đại thần quản, nhưng mà ngày hôm đó Hoàng thái hậu đi qua thương lượng với hắn, nói giao toàn quyền cho đại thần không hợp lắm, sợ có biến cố. Bà hi vọng Thái tử có thể mời Hoài vương vào kinh, cùng Đại thần cùng nhau giải quyết quốc gia đại sự.
Hoàng thái hậu lại nói: “Tam thúc ngươi luôn là người một nhà, giờ đang trên đường đến đây, ai gia vốn hi vọng hắn có thể nhìn thấy Hoàng thượng một lần cuối cùng, kết quả....”
Hóa ra Hoàng thái hậu sớm đã có chủ trương, người cũng đã đến đây, còn muốn hắn phải bày ra thái độ gì?
Thái tử gật gật đầu nói: “Phụ hoàng và Tam thúc huynh đệ tình thâm, giờ không được gặp mặt một lần cuối cùng đúng là tiếc nuối,” hắn dừng một chút, ngoài dự đoán của mọi người nói, “Hoàng tổ mẫu, không bằng cũng mời Nhị hoàng thúc vào Kinh luôn. Nhị hoàng thúc ở Củng Xương phủ hơn mười năm, chưa bao giờ về Kinh, ngài vì Cảnh quốc vào sinh ra tử, lần này tới, Hoàng tổ mẫu cũng nên phong thưởng cho thúc ấy. Vừa vặn cùng Tam thúc chia sẻ chút sự vụ, như vậy Tôn nhi sẽ càng thêm yên tâm.”
Hoàng thái hậu nghe xong, giật mình.
Nhớ ngày đó Tôn nhi này còn đưa ra chuyện tước phiên với bà, lần này thế nhưng chuyển biến Thái độ!
Bình luận truyện