Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!





Từ sau khi bố của nguyên chủ chết trận, đãi ngộ của cô ở Hạ gia giảm xuống rất nhiều, nếu không phải có bà của cô vẫn còn ở đây, chỉ sợ là cô sẽ bị tính kế mà trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.Hạ Nhược cũng không muốn ở lại Hạ gia mà xem sắc mặt Hạ Húc Hoằng để sống, như vậy cũng không thuận tiện cho cô hành động.


Nên cô quyết định phân nhà ra sống một mình.Sắc mặt Phỉ Thục Nhân hơi thay đổi, ngồi nghĩ một chút rồi lại thở dài: “Cũng đúng, từ sau khi bố cháu qua đời, càng ngày nơi này càng không giống như một gia đình, một chút tình người đều không có”.Trong phòng khách, người hầu đã sớm bị Phỉ Thục Nhân sai đi chỗ khác, bà hiện tại là chủ mẫu của nhà này nên có thể tự mình bố trí, hai người nói chuyện cũng không cần phải kiêng dè gì cả.“ Vậy để bà gọi chú ba cùng với tiểu cô của cháu tối nay về nhà ăn cơm, bà sẽ nói với lão già kia chuyện này”.“Cháu cảm ơn bà!” Ở Hạ gia, hiện tại yêu thương cùng che chở cô nhất chính là bà của cô.Chú ba cùng với tiểu cô cũng là do bà của cô sinh ra, bọn họ đều đối với cô rất tốt, nhưng bởi vì bọn họ đã tách ra ngoài sống từ sớm, nên cũng khó có thể quan tâm cô được nhiều.Phỉ Thục Nhân yêu thương sờ đầu cô: “Chỉ tiếc, lại phải để cháu chịu ủy khuất!”“Tài sản trên danh nghĩa của cha mẹ cháu đều đã bị thâu tóm, càng là bị nhóm người hèn hạ kia xếp vào rất nhiều người của chúng, cũng liên quan nhiều đến lợi ích của gia tộc, ông cháu sẽ không để cháu tiếp quản những công ty này.

Nếu cháu muốn phân nhà sống một mình, hẳn là phải nhường lại phần lớn tài sản.”Phỉ Thục Nhân đáy mắt toàn là hàn ý, vô cùng khí phách nói: “Tuy nhiên cháu yên tâm, hiện tại cháu nhường ra bao nhiêu, tương lai bà nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại hết.

Hiện tại, vinh quang của Hạ gia là do bố cháu dành được, công ty cũng là nhờ mẹ của cháu mới có thể chuyển mình thành công, cùng lắm thì huỷ hoại tất cả!”Tâm huyết của con trai bà với con dâu không thể để đám người đê tiện kia đạp đổ.Phỉ gia là gia tộc có cơ nghiệp kinh doanh nổi tiếng, chỉ tiếc hiện tại đã xuống dốc, cũng bởi vậy nên ông Hạ mới có thể không hề cố kỵ mà nâng đỡ đứa con riêng kia lên làm người thừa kế.“Không sao ạ, hiện tại chỉ cần có thể chia nhà, trước cho bọn họ nếm chút ngon ngọt cũng không sao, sau này cháu đều sẽ thu hồi lại hết.”Hạ Nhược mỉm cười tiếp tục nói, “Đương nhiên, nếu bà muốn hủy chúng, vậy thì hủy đi, bà cảm thấy vui vẻ là được!”Một nhà của Hạ Hoằng Húc muốn độc chiếm hết đồ vật của nguyên thân, càng thiếu nguyên thân một mạng sống, cho dù bà cô không nói gì, cô cũng sẽ làm cho bọn không còn đường trở về.“ Tiểu Nhược nhà ta vẫn là tri kỷ nhất!” Trong mắt Phỉ Thục Nhân hàn ý dần bị thay thế bằng ý cười.


Vì cháu gái, bà nhất định sẽ ẩn nhẫn ở cái nhà này để lót đường cho Hạ Nhược.Sau khi ngồi nói chuyện phiếm với bà xong, Hạ Nhược về hậu viện để nghỉ ngơi.Đây là lầu chính của Hạ gia, chỉ có bà nội cùng với ông nội ở đây, những phòng khác đều có tòa lầu riêng ở hậu viện.Hạ Nhược đi vào bên trong tòa lầu của nhị phòng, phát hiện người hầu ở đây bị thiếu quá nửa.Lúc này, một nữ tử dung mạo thanh tú, trang điểm đơn giản, trên miệng mang theo nụ cười từ ái mà tươi cười ra đón tiếp cô.“Tiểu Nhược, cháu đã trở lại!”Hạ Nhược cười nhạt: “ Dì Hứa!”Đây là người hầu đi theo mẹ cô khi được gả tới Hạ gia, sau khi mẹ cô mất thì vẫn luôn ở bên cạnh cô để chăm sóc.Mẹ của cô xuất thân từ gia tộc Cổ lão Hoa kiều thế gia chi nhất.

Trong gia tộc vẫn có những thói quen cổ sưa, chỉ tiết là nhân số quá ít.


Mẹ của cô lại là thế hệ cuối cùng, sau khi qua đời cũng có nghĩa là gia tộc đứt đoạn tại đây.“Tiểu Nhược gầy quá, tham gia thi khảo sát trải gặp phải nhiều vất vả đúng không?”.Hứa Ảnh muốn nắm tay Hạ Nhược lại bị tránh đi, bà ta sửng sốt trong giây lát, liền lập tức lấy khăn lau nước mắt, “ Nhìn cháu làm dì đau lòng chết đi được!”Thái độ của Hạ Nhược tương đối lãnh đạm, “Cháu thấy mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước!”Không đợi Hứa Ảnh nói thêm cái gì nữa, liền lái xe bay lên lầu 3, vào phòng ngủ của chính mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện