Trọng Sinh Thành Ca Nhi Xấu Xí Đi Làm Ruộng

Chương 10



Edit: Tiểu Mun

Thời điểm Lý Trường Phong về đến nhà, trong nhà chỉ có Lý bà tử cùng Lý tiểu ca nhi.

Lý tiểu ca nhi nhận được khăn từ Lý Trường Phong cực kỳ vui vẻ, cũng chỉ có nhị ca thường mua cho hắn một ít đồ vật mỗi lần đi trấn trên, đại ca và tam ca đều chỉ lo cho tức phụ cùng hài tử trong nhà, nhị ca đi tòng quân mấy năm hắn liền không còn nhận được những thứ nho nhỏ mà người trong nhà cố ý mua về cho hắn.

Lý gia có bốn nhi tử, Lý lão đại cùng Lý lão tam đã thành thân, Lý lão đại có hai đứa con trai, Lý lão tam có một tiểu ca nhi, Lý Trường Phong – lão nhị chưa thành thân, Lý tiểu ca nhi năm nay mười lăm tuổi, cũng tới tuổi nghị thân rồi.

Trong thôn Cát Tường, Lý gia điều kiện trong nhà tương đối tốt, hơn nữa Lý lão tam ở năm thứ hai Lý Trường Phong đi tòng quân liền thi đậu tú tài, có danh hiệu tú tài này cũng khiến người nhà càng ưỡn thẳng sống lưng trước mặt người trong thôn, hiện tại có được công danh Lý lão tam lại muốn phân gia, điều này khiên Lý lão gia tử, Lý bà tử không biết phải giải quyết ra sao.

Lý bà tử nhìn thấy Lý tiểu ca cầm khăn trở về phòng liền kêu Lý Trường Phong đến nhà chính.

"Lão nhị a, mấy ngày nay ngươi trở về lão tam xác thực không thành thật, ta và cha ngươi đã hảo hảo thương lượng với nhau, mặc kệ lão tam nháo như thế nào, chỉ cần ngươi không muốn phân gia sẽ không phân!" Đều là nhi tử của mình, lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, ai cũng đều là máu đầu tim a!

Lão nhị tính cách nặng nề, có chuyện gì cũng để trong lòng, năm năm trước lão tam sau lưng bọn họ sửa lại tên, chuyện này Lý bà tử cùng Lý lão gia tử vẫn luôn thấy thẹn đối với hắn, càng miễn bàn Vương ca nhi còn...

Lý bà tử oán hận nghĩ, lần này cũng không thể để lão nhị chịu thua thiệt, hai lão già bọn họ còn chưa có chết đâu! Liền đòi phân gia!

Lý Trường Phong nghe Lý bà tử nói cũng thấy trấn an trong lòng, bất quá, nhớ tới sáng nay ở chợ nhìn thấy Hứa Thanh đi ra từ cửa hàng vải trên mặt tươi cười điềm đạm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia mềm mại, không phải nói hai mươi tuổi sao? Nhìn thế nào cũng thấy cùng tiểu đệ ca nhi nhà mình giống nhau mười lăm tuổi, người cũng gầy, cần phải hảo hảo nuôi dưỡng a...

Lý bà tử nói xong thấy lão nhị vẫn cúi đầu không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn bị hành động tàn nhẫn của lão tam làm tổn thương, có chút đau lòng sờ sờ đầu Lý Trường Phong.

Lý Trường Phong bị Lý bà tử sờ đầu lập tức lấy lại tinh thần.

Hắn suy nghĩ cái gì đây! Vì thế Lý Trường Phong quẫn bách vội vàng nói mình phải đi đốn củi, liền nhanh chóng biến mất trước mắt Lý bà tử.

- ----

Bên này Hứa Thanh đem đồ ngày hôm nay mua sửa sang lại cho tốt, ăn cơm trưa xong, một mình ngồi trong sân ngẩn người.

"Ta lại quên mua hạt giống..."

"Cảm giác Lý Trường Phong là người khá tốt, hơn nữa, còn soái a......"Hình như có nước miếng chảy xuống...

"Ba!" Đánh chính mình một cái, thật là nghĩ cái gì không biết! Không tiền đồ! Còn không biết có rất nhiều người đều là mặt người dạ thú sao!!!

Tạ thẩm cầm quyển lịch chọn ngày lành tháng tốt thích hợp tới cửa cầu thân, xác định ngày tốt liền lưu loát đóng cổng lại, đi tìm Hứa Thanh. . Truyện Hot

Sáng sớm ba ngày sau, Lưu thẩm mặc áo choàng màu xanh lá mà ngày thường luyến tiếc không nỡ mặc, trong lồng ngực để hai bao lì xì được may bằng vải đỏ, hướng Lý gia đi.

Lý gia hôm nay không được yên tĩnh, cũng bởi vì lúc ăn điểm tâm sáng, tiểu ca nhi ba tuổi của Lý lão tam bắt chước tiểu ca, muốn Lý Trường Phong nâng bay cao cao, Lý Vương thị liền muốn ôm hắn đi, kết quả tiểu hài tử thật trơn trượt, trốn sau lưng Lý Trường Phong chạy đông chạy tây, bướng bỉnh khiến mẹ mình không bắt được.

Lý lão tam nhìn thấy cảnh tượng này nổi trận lôi đình, điểm tâm sáng cũng không ăn, gào thét đòi phân gia, không phân gia hắn sẽ không sống được, mỗi ngày đều không trôi qua thoải mái, còn sống làm cái gì!

"Phân gia! Ta nói một câu! Phân gia!!!"

Lưu thẩm vừa đến ngoài cổng Lý gia liền nghe thấy Lý lão tam ngày thường cũng không an phận lại bắt đầu nháo, hắn trợn tròn mắt, sửa lại tóc một chút.

"Bảo hỉ! Báo hỉ! Lý đương gia có nhà không? Ta là người nhà Lưu đồ tể, tới báo hỉ cho các ngươi a!"

Bầu không khí nặng nề trong sân bị một câu này của Lưu thẩm đánh vỡ, Lý lão tam cũng im lặng, hắn cũng biết chuyện xấu trong nhà này không thể truyền ra ngoài, huống chi ở bên ngoài hắn vẫn là một lão tú tài.

Lý bà tử có chút nghi hoặc tiến lên mở cổng, mà Lý Trường Phong luôn tựa như một tảng đá bất động trong lòng nhảy dựng, có chút chờ mong.

Lý bà tử mở cổng ra thấy Lưu bà tử ăn mặc sửa soạn hơn ngày thường "A, Lưu gia, ngươi hôm nay tới nhà ta là có chuyện gì tốt?"

Lưu thẩm đặt tay mình lên tay Lý bà tử vỗ vỗ "Ha ha! Là có chuyện tốt, bất quá chuyện tốt không liên quan đến ta, là hỉ sự của lão nhị nhà các ngươi a!"

Nói xong cũng mặc kệ biểu tình của mọi người trong sân, trực tiếp lấy ra hai bao lì xì trong lồng ngực đưa cho Lý gia tử cùng Lý bà tử mỗi người một bao.

"Ta đến đây trước báo hỉ cho các ngươi! Có người ủy thác ta tới cửa hướng lão nhị Lý Trường Phong cầu thân!" Phong tục ở đây kén rể hay thú tức phụ cũng đều giống nhau, sẽ không đem tin tức về ca nhi tiết lộ cho đối tượng được cầu thân, chỉ là tới cửa cầu thân sau đó tạo cơ hội cho hán tử nhà trai cùng ca nhi lén lút gặp mặt một lần, đồng ý liền cùng người nhà nói rõ lai lịch ca nhi, không thích hợp liền không nhắc đến chuyện này nữa, miễn cho ca nhi xấu hổ, về sau cũng không dám nói chuyện với người trong nhà.

"Lão, lão nhị? Đây là tìm người đến ở rể a!" Lý bà tử lập tức phản ứng lại "Này, này thật là! Nhà chúng ta không đồng ý cho hán tử đi ở rể!!"

Lưu thẩm cũng không quan tâm tới thái độ của Lý bà tử, đi thẳng đến trước mặt Lý Trường Phong nhỏ giọng nói "Ngày mai đến cửa hàng nhà ta a!" Thấy Lý Trường Phong gật gật đầu mới thỏa mãn cười ha hả cáo biệt rời đi.

Lý bà tử "Bang!" một tiếng đem cổng hung hăng đóng lại, "Lão nhị, đừng nghe hắn nói, nhà chúng ta trôi qua tốt, không khó khăn đến mức phải đi ở rể nhà người khác!! Lão tam ngươi cũng đừng nháo, hai lão già bọn ta còn chưa có chết đâu! Đều thất thần ở đó làm gì! Ăn cơm đi còn xuống ruộng làm việc!!"

Lần này Lý lão tam cũng không dám nói thêm cái gì, Lý bà tử thường ngày không phát hỏa, một khi phát hỏa cũng không ai làm dịu xuống được.

Lý Trường Phong từ lúc Lưu thẩm tới cửa liền đoán được mục đích đến lần này, quả nhiên, nghĩ đến thân ảnh gầy yếu kia, Lý Trường Phong ăn cơm mà không biết mùi vị.

Đêm đến, Lý Trường Phong lăn qua lộn lại ngủ không được, nghĩ nghĩ, hắn xoay người đứng dậy, mở tủ quần áo lật lật đồ lên lấy ra túi tiền màu đen, đây là tiền công hắn ở trong quân doanh làm việc chăm chỉ kiếm được.

Về phần khoản tiền mười lượng bạc được cấp sau năm năm tòng quân, trở về hắn liền đưa cho Lưu bà tử. Nói đến lai lịch mười lăm lượng bạc này, phải cảm tạ Lý lão tam gửi tin nói với Lý Trường Phong hắn cùng Vương ca nhi thành thân, làm Lý Trường Phong một năm kia, vì muốn quên đi chuyện huynh đệ ruột thịt cưới tức phụ chưa vào cửa của chính mình mà cướp công việc người khác làm, cuộc sống trôi qua là hổ thẹn và mệt mỏi.

Lý Trường Phong đem túi tiền nhét vào bên dưới gối, một lần nữa nằm xuống giường.

Vốn dĩ thời điểm Lưu đổ tể nói đến chuyện ở rể, hắn đồng ý cũng vì nghĩ đến chuyện quan phủ định hôn, cùng chuyện náo loạn trong nhà, chỉ là khi biết đối phương là xấu ca nhi, trong lòng hắn lại tràn ngập thương hại, nghĩ về sau sẽ đối xử tốt với cậu, không giả ý, không thay đổi mà trải qua cuộc sống cùng nhau.

Lần trước ở trên chợ vô tình nhìn thấy 'xấu ca nhi', hắn hoàn toàn không cảm thấy đối phương xấu, chỉ là trên mặt có mụn đỏ, dáng người nhỏ gầy, còn rất trắng.

Hắn ở quân doanh thấy nhiều loại người, tính tình của một người cũng không phải nhìn bề ngoài có thể biết được, nhớ tới nụ cười của Hứa Thanh, sạch sẽ thuần túy, người có nụ cười như vậy tâm địa sẽ không xấu.

Giống nhau không ngủ được còn có Hứa Thanh, cậu cuốn chăn ngồi ở trên giường, bốn phía đen như mực lại yên tĩnh, lúc này bên ngoài ếch còn chưa thức dậy đâu!

"Aizzz, thật là!"

Mấy ngày trước Tạ thẩm cầm quyển lịch chọn ngày lành tháng tốt tới tìm cậu, nói ba ngày sau là ngày tốt nhất trong tháng này, cát lợi, cậu cũng không hiểu mấy chuyện này, chỉ đành dựa vào Tạ thẩm định ngày, nhưng bây giờ nghĩ lại...

"Mọi người có khi nào cho rằng ta không chờ được nữa, gấp đến chờ không được..."

Hứa Thanh đem mặt vùi vào trong chăn, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, cũng không biết ngày mai có thể gặp hắn ở địa điểm ước định hay không. Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, chỉ chốc lát sau trên giường truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ Lý Trường Phong đã đi ra khỏi nhà, hắn một đêm không ngủ, thế nhưng hai mắt lại không hề buồn ngủ, trời còn rất sớm, trên đường cũng không có người, nhưng hắn thật sự là nằm không nổi nữa, cứ như vậy đi đến chợ ở trấn trên cũng không phí bao nhiêu sức.

Hứa Thanh lại không được như vậy, sáng sớm đã bị tiếng gõ cửa của Tạ thẩm đánh thức, tiếp đến còn tốn không ít sức đem cậu sửa soạn, cuối cùng còn lấy ra phấn thơm muốn bôi lên người cậu, khiến cậu sợ tới mức cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất, biến mất không còn tăm hơi!

"Đây là gì?"

Tạ thẩm buồn cười nhìn Hứa Thanh chạy trốn ra xa.

"Đây chính là thứ tốt a! Năm đó ca nhi nhà ta khi xuất giá dùng phấn này, khi trở về nói," Tạ thẩm có chút gian xảo thấp giọng nói: "Kia, trượng phu nói thực thơm a!"

Hứa Thanh cảm thấy tam quan trước giờ của mình đang bị khiêu chiến, cuối cùng cậu phải chống đối quyết liệt mới không bị bôi phấn thơm và phấn mặt!

Có quỷ a! Có là đồng tính luyến ái, cũng không thể coi bản thân giống nữ nhân tô son trát phấn, trang điểm cầu kỳ a!

Ra khỏi nhà liền ngồi lên xe lừa Tạ thúc mượn hướng chợ chạy đi. Hứa Thanh hà hơi, nhìn sắc trời.

"Tạ thẩm, chúng ta có phải đi sớm quá rồi không?" Giờ này chắc cũng mới 5 giờ đi!!

Tạ thẩm lườm một cái, "Đương nhiên phải tới sớm, các ngươi chưa cưới chưa gả, nán lại lâu bị người nhìn thấy, lại lời ra tiếng vào ảnh hưởng thanh danh!"

Tạ thẩm lại đưa mắt nhìn Hứa Thanh, vẫn cảm thấy quá trắng, không mặt các ca nhi yêu thích trang điểm!

Hứa Thanh thoáng nhìn ánh mắt Tạ thẩm, khóe mắt hơi co rút, cẩn thận từ từ di di mông cách xa Tạ thẩm.

"Ngồi xa như vậy làm gì? Ta cũng không ăn ngươi!"

Hứa Thanh trộm liếc mắt, đúng là sẽ không ăn, nhưng so với ăn còn ghê gớm hơn đấy!!

Xe lừa lay động, Hứa Thanh có chút buồn ngủ, tối hôm qua thức tới hơn nửa đêm cũng chưa ngủ đâu, hôm nay lại còn dậy thật sớm, chậc chậc, thân thể ở cổ đại so với hiện đại chịu khổ nhiều hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện