Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 124



Kiến sát thủ mang theo chiến lợi phẩm rời đi, đàn ong bắp cày cũng lên đường tìm kiếm nơi khác xây tổ, một góc lồi ra của núi đá chỉ còn lưu lại một tổ ong rỗng bị tàn phá.

La Kiều chớp chớp mắt nhìn chằm chằm tổ ong một hồi, xác định không có con ong hay con kiến nào chui ra nữa mới nhanh chóng leo lên lấy tổ ong xuống.

Mông Đế khó hiểu nhìn La Kiều, lấy thứ kia làm gì?

La Kiều không để ý tới Mông Đế, quơ quơ tổ ong một hồi sau đó đập vỡ, cậu muốn tìm mật. Đã lâu rồi không được ăn mật ong, thật sự có chút thèm a.

Mật?

Mông Đế nghiêng đầu, động động lỗ tai, nâng móng vuốt gẩy gẩy mảnh ổ ong bị La Kiều đập vỡ, mấy thứ này có thể ăn sao?

Tuy trước đây Mông Đế cũng từng bắt rắn mối cùng bọ cánh cứng làm món ăn vặt, nhưng nó chưa từng nghe nói trong tổ ong bắp cày có thứ ăn ngon. La Kiều cẩn thận mô tả một chút, Mông Đế liền giật mình: “Cái đó a, cái đó chỉ có trong tổ của lũ ong mật thôi.” Hơn nữa chẳng có con mèo lớn nào tìm thứ đó để ăn cả. Mông Đế từng thấy một con sư tử cái trẻ tuổi vì tò mò mà tới gần tổ ong, kết quả bị chích một trận, đau tới lăn lộn. Ngay cả linh cẩu cũng không dám tới gần tổ ong mật cùng ong bắp cày. Mông Đế biết thứ này cũng vì có lần nhìn thấy ong bắp cày tấn công một tổ ong mật, lúc ong mật chết hết toàn bộ, một ít loài chim nhỏ cùng côn trùng thích ăn ngọt liền chiếm cứ cái tổ kia, thứ chúng ăn hẳn chính là mật mà La Kiều nói.

Mông Đế còn cố ý dùng móng vuốt quơ quào diễn tả khác biệt giữa ong mật cùng ong bắp cày: “Cái loại ong mật kia hình như phải ăn mật hoa đi? Tóm lại, nơi này không có.”

Ong mật? La Kiều nhìn Mông Đế, lại gẩy gẩy tổ ong bị mình đập vỡ dưới đất, nhất thời hiểu ra, ong mật ăn hoa, ong bắp cày ăn thịt, muốn tìm mật trong tổ ong bắp cày, đầu cậu bị ngựa vằn đá sao? Cho dù có thể tìm được thì cũng chỉ là thịt vụn chứ không phải mật đi? Huống chi tổ ong này vừa bị kiến sát thủ cướp sạch, ngay cả một cái cẳng côn trùng cũng không lưu lại.

Bất quá lời này cậu không dám nói với Mông Đế, hình tượng của cậu trong lòng con hoa báo này đã đủ ngốc rồi, cậu không muốn trực tiếp đẩy nó tăng lên cấp độ gà mờ a.

Lúc Mông Đế xuất hiện, Sa Mỗ cùng Hi Đạt đã dẫn ấu tể trốn đi thật xa. Nhất là Hi Đạt, ấu tể của nó chỉ mới được hai tháng, nếu con hoa báo này đột nhiên gây khó dễ, bọn nó căn bản trốn không thoát. Mặc dù có La Kiều ở đây nhưng Hi Đạt vẫn không muốn để Mông Đế nhìn thấy nhóm ấu tể.

La Sâm cùng La Thụy không băn khoăn nhiều như vậy, đối với bọn nó mà nói, chỉ cần ba ba ở bên cạnh, con hoa báo này luôn có chừng mực. Chẳng qua, ba ba luôn bị nó kéo đi, điểm này thực đáng ghét a.

Hai tiểu liệp báo đi tới cạnh đống mảnh vụn của tổ ong, thử dùng móng vuốt gẩy gẩy một chút, cảm xúc thực mới mẻ, La Thụy nhịn không được cắn thử một miếng, sau đó lập tức nhăn nhó phun ra, còn không ngừng le lưỡi, hương vị này thực sự rất khó ăn!

La Kiều khó hiểu nhìn La Thụy, tuy không có mật nhưng tổ ong cũng có thể ăn mà. Người đông nam á còn đặc biệt đi săn tìm tổ ong, sau đó để chung với đám nhộng con nướng, chiên hoặc xào, La Kiều từng nếm thử một lần, tuy không thích lắm nhưng hương vị cũng không phải quá khó ăn.

Nhìn bộ dáng La thụy, La Kiều bắt đầu hoài nghi, lẽ nào tổ ong ở đây cùng địa cầu có hương vị khác nhau sao? Chẳng lẽ ong bắp cày cũng biến chủng?

Nhặt mảnh tổ ong bị La Thụy vứt qua một bên, cắn thử một ngụm, trong miệng lập tức tràn ngập một loại hương vị thực khó diễn tả, bất quá thực sự không ngon chút nào.

La Kiều lè lè đầu lưỡi, Mông Đế ở bên cạnh thấy thú vị, cũng học theo La Kiều cắn một cái, nhíu nhíu mày, bất quá không phun ra, hoa báo không kiêng ăn một lần nữa được nghiệm chứng.

“Không thể ăn.” Mông Đế liếm liếm khóe miệng La Kiều: “Vẫn là bỏ đi thì hơn.”

La Kiều gật gật đầu, cậu hiểu được căn bản không thể dùng vị giác của liệp báo để nếm những món từng ăn khi còn là con người. Rất đơn giản, liệp báo ăn thịt tươi, người có thể chịu nỗi sao? Mà loại thịt tươi này cùng thịt bò có ba phần chín còn dính máu hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Hơn nữa thứ con người thích ăn, liệp báo không nhất định có thể ăn, tựa như trước kia La Kiều rất thích vị của mật ong, nhưng nếu hiện tại, cậu khẳng định sẽ không cảm thấy ngon nữa.

Đạo lý rất đơn giản, thử cho mèo ăn chocolate hay đường thử xem, nó có cảm thấy ngon không?

Khẳng định là không, hơn nữa thành phần của loại đồ ngọt này lại có hại cho thân thể của loài mèo.

Vì thế đối với La Kiều hiện giờ, cho dù cậu là loại tiến hóa, có thể biến thành hình người nhưng vị giác vẫn là một con liệp báo, phải ăn thịt tươi uống máu nóng.

Chuyện ăn mật lần này bị ném vào một góc trồng nấm, thông qua chuyện này, La Kiều càng có nhận thức rõ ràng hơn, cậu là một con liệp báo, một con liệp báo hoàn toàn triệt để, một con dã thú dựa vào giết chóc để sinh tồn trên thảo nguyên hoang dã này!

“Ta biết ngươi là liệp báo.” Mông Đế có chút bất đắc dĩ nhìn La Kiều: “Cho nên, ngươi có thể nhả cái đuôi của ta ra trước không?”

La Kiều sửng sốt một chút, chớp mắt vài cái, theo bản năng hé miệng, Mông Đế lập tức rút cái đuôi của mình trở về. La Kiều cười ngượng hai tiếng, sao lại cắn đuôi Mông Đế nhỉ, cậu thực sự không nhớ rõ?

Mông Đế nheo mắt, chóp đuôi giật giật, định cứ vậy là xong chuyện à? Đuổi ong bắp cày tạm thời không nói, bị cắn đuôi, không có con báo nào dễ dàng bỏ qua a!

La Kiều ý thức được sự tình không đúng, lập tức quay đầu bỏ chạy, cậu không muốn ban ngày ban mặt bị tha lên cây đâu a! Có trời mới biết đám chồn đất có ở dưới gốc cây vây xem hay không.

La Kiều chạy trốn thật nhanh, bất quá Mông Đế không hề hoang mang đi theo sau, bộ dáng không sốt ruột tẹo nào.

Tốc độ của liệp báo hoa báo không thể nào so được, nhưng liệp báo chịu đựng kém là chuyện người người đều biết. Cho dù La Kiều có chạy nhanh hơn linh dương gazen thì sớm muộn thì cũng rơi vào móng vuốt Mông Đế!

Nhóc con, ngươi chạy đi a, có chạy cũng bị ta bắt được!

Sa Mỗ cùng Hi Đạt đang chăm ấu tể thấy một màn này thì đồng loạt thở dài, thực không muốn thừa nhận con liệp báo dám đùa giỡn hoa báo lại sắp bị ăn sạch sẽ kia là người nhà bọn nó.

La Sâm cùng La Thụy biết, baba khẳng định lại bị tha đi rồi, kia chương trình học đi săn hôm nay làm sao bây giờ? Chúng nó còn chưa ăn gì a.

Sa Mỗ dẫn đám nhỏ đi tới: “Đi theo ta.”

La Sâm cùng La Thụy nhìn nhau, cán cân nhỏ trong lòng cuối cùng cũng nghiêng về phía ‘thịt’.

Chạng vạng hôm đó, Sa Mỗ mang theo năm tiểu liệp báo đã ăn no nê trở về núi đá, Hi Đạt đang uy sữa cho nhóm ấu tể. Sa Mỗ đưa con thỏ hoang nửa đường bắt được cho Hi Đạt, nhìn nhìn xung quanh hỏi: “Còn chưa về sao?”

“Không nhanh vậy đâu, hi vọng sáng mai còn thấy nó còn sống a…” Hi Đạt vừa cắn thỏ hoang vừa nói.

Sa Mỗ vỗ Hi Đạt một chút: “Đã nói với ngươi rồi, đừng học theo cách nói chuyện của em trai ngươi, muốn dạy lệch đám nhỏ à?”

La Sâm cùng La thụy quyết định gạt bỏ lời Sa Mỗ vừa nói, chúng cùng anh em Tây Lam chơi đùa trên một mỏm đá lồi lên. Tây Lam càng lúc càng có bộ dáng của Sa Mỗ, luôn thích lẳng lặng nằm một bên. Tiểu báo cái ngẫu nhiên cũng cùng anh em chơi đùa, đương nhiên lúc chúng vì hiếu kỳ mà gây chuyện thì nó có thể không thèm đếm xỉa tới.

La Kiều bị Mông Đế kéo lên một cây sung cách núi đá mấy trăm mét. Ngoài ý muốn là Mông Đế cũng không vội vàng, chỉ nằm trên nhánh cây từng chút từng chút liếm trán cùng lỗ tai La Kiều, sau đó dọc theo gáy cổ, giúp cậu liếm lông.

La Kiều bị liếm sung sướng đến mức muốn lăn vài vòng, bất quá trong lòng vẫn cảm thấy bất an, con hoa báo này rốt cuộc đang đánh chủ ý gì? Cậu thực muốn dốc hết bản lĩnh đàn ông mà gào lên: có giỏi thì cứ nhào lên, ông đây không sợ đâu!

Nhưng bị liếm như vậy, thực sự rất thoải mái a…

Vô thức, La Kiều đã nằm ngửa trên nhánh cây, lộ cái bụng mềm mại ra trước mặt Mông Đế, hai chân trước co lại trước ngực, hơi nheo mắt, bộ dáng ngoan ngoãn hệt như một con mèo được vuốt lông, thích thú đến mức muốn kêu meo meo.

Mông Đế hài lòng vươn móng vuốt đè bụng La Kiều, đệm thịt mềm mại sẽ không tổn thương cậu chút nào, cúi đầu, dọc theo cằm La Kiều tiếp tục liếm.

Nếu giờ phút này La Kiều nhìn hai mắt Mông Đế, cậu sẽ phát hiện trong đôi mắt vàng nhạt kia thế nhưng tràn đầy dịu dàng.

Đương nhiên, cho dù thấy thì La Kiều cũng không quặp chặt hai móng, cảm thán bản thân có thể làm một con hoa báo lộ ra thần thái này. Chắc chắn cậu sẽ trừng to mắt, co rụt ra sau dùng móng vuốt chỉ thẳng vào mặt Mông Đế mà quát to: “Đầu của ngươi bị ngựa vằn đá à?”

Được rồi, con báo ngốc này thực sự thiếu đánh.

Lời của Sa Mỗ tuyệt đối là chân lý vạn năm không đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện