Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 2 - Chương 303: Đề Huyết Nhai



Dịch: Bạch Bất Bạch

***

Nuốt một cái túi chứa đồ vẫn chưa ăn thua, dù sao Chúc Hỏa cũng có thể ăn mọi thứ. Trong trí nhớ mười ngàn năm của Bạch Dịch, trừ phân ra, chẳng có cái gì mà nó không bỏ vào mồm.

Yêu thú đạt tới cấp 6 Yêu Anh đại thành mới có thể biến thành người và đi lại trong Nhân giới. Chúc Hỏa ngay cả cấp 4 cũng chưa đến, mở được túi chứa đồ của tu sĩ mới là lạ.

Trong ba ngày tiếp theo, Bạch Dịch không hề rời khỏi quán rượu, cứ ở yên đó. Sau khi có hơn mười vị khách không mời mà đến trong ngày đầu, không ai dám bén mảng tới vào ngày hôm sau. Thoáng chốc đã hết ba ngày, tuy trấn nhỏ náo nhiệt bắt đầu yên tĩnh như cũ, nhưng lại có vô số kiếm quang nườm nượp bay đến sơn mạch Thái Hằng.

Đề Huyết Nhai, một trong ba khu vực nguy hiểm của Thái Hằng, nổi tiếng là nơi nguy hiểm nhất Thanh Châu. Cứ mỗi mười năm, nơi đây sẽ nghênh đón mấy chục ngàn người tu luyện. Mặc dù có yêu thú cấp 4 chiếm giữ đỉnh núi, nhưng sau khi trông thấy nhiều người như thế thì cũng sẽ lặng lẽ rút lui.

Đề Huyết Nhai là một vách đá cao vạn trượng, địa thế cực kỳ hiểm trở, phía sau vách núi có một con đường mòn khúc khuỷu, nằm giữa vực sâu thăm thẳm. Bởi vì nơi đây bị sương máu bao phủ quanh năm, có thể nhìn thấy từ rất xa, nên nếu trông thấy sương máu trong sơn mạch Thái Hằng, một số tu sĩ dưới Trúc Cơ sẽ dứt khoát lựa chọn lùi bước.

Nhưng hôm nay Đề Huyết Nhai lại khác hẳn với trước kia. Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, một vài tán tu Luyện Khí kỳ to gan lớn mật cũng có mặt. Tại sao ư? Đương nhiên là để quan sát trận chiến giành linh mạch nổi tiếng khắp Thanh Châu rồi.

Kiếm quang như cầu vồng lao vút qua bầu trời của sơn mạch Thái Hằng. Ở đích đến, tuy sương máu vẫn bao phủ vách núi cao ngất, nhưng khi đông đảo người tu luyện tụ tập ở đáy vực, yêu thú xung quanh Đề Huyết Nhai đã biệt tăm.

Có lẽ hơi thở của người tu luyện cấp thấp không thể đe dọa đến những yêu thú đang ẩn náu xung quanh, nhưng khí thế đáng sợ từ cường giả Kim Đan và Nguyên Anh đủ để khiến tất cả những con dưới cấp bốn lùi bước.

Ở khu vực trống dưới đáy vực đã có vô số trận pháp lớn nhỏ. Chúng chỉ có thể ngăn cản khí huyết sát xung quanh chứ không có tác dụng tấn công.

Người bày trận pháp là các tông môn lớn. Dù sao trận chiến giành linh mạch cũng kéo dài tận mười ngày, trưởng lão hoặc tông chủ của các tông môn lớn sẽ phải chờ ở đây, một số đệ tử không tham gia tranh đấu cũng có nơi để nghỉ lại.

Ngoại trừ các tông môn lớn, đám tán tu cũng bố trí trận pháp, có người vẫn đang tiến hành giao dịch, có người định hóng chuyện một phen.

Trong trận pháp của Thương Vân tông, chẳng những có tông chủ Lê Văn Phong mà còn có cả hai vị Văn Võ trưởng lão. Có thể thấy Thương Vân tông vô cùng coi trọng trận chiến giành linh mạch này, chỉ để Chấp Pháp trưởng lão ở lại để coi giữ tông môn. Trận pháp của Hàn Ngọc tông ở gần Thương Vân, tông chủ Lữ Tử Mặc và ba cường giả Nguyên Anh khác đang đứng trong đó, ai cũng tỏ ra nghiêm túc.

Trận pháp của Thất Sát môn được xây dựng một cách tùy ý, cách Hàn Ngọc và Thương Vân tông không xa. Trong đó có năm vị tu sĩ, bốn nam một nữ, hơi thở của họ đều thuộc cấp bậc Nguyên Anh. Một người trong số đó chính là Trần Xương đã tham gia trận đấu võ giữa ba tông. Ngoài bốn tu sĩ nam còn có một nữ tử vô cùng xinh đẹp, mũi dọc dừa, đôi mắt phượng sáng lấp lánh.

Ba tông môn lớn của Đại Phổ tập trung ở bên trái đáy Đề Huyết Nhai, chỉ riêng cường giả Nguyên Anh đã có hơn mười hai người. Ở bên còn lại là trận pháp hùng vĩ của Lôi gia và Mục gia. Người cầm đầu Mục gia là vị gia chủ hơi mập Mục Tử Thành, còn người dẫn dắt Lôi gia là một ông lão cao gầy, có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Ông ta là Lôi Vạn Sơn, người nắm quyền hiện giờ của Lôi gia.

Thế lực tu chân của Đại Phổ và Ngũ Nhạc chiếm giữ hai bên trái phải đáy vực, còn ở chính giữa là trận pháp lớn nhất. Trận pháp này lớn gấp mấy lần trận pháp của Thương Vân tông, trong đó phải có hơn mười ngàn người tu luyện.

Trận pháp lớn nhất này thuộc về nước Nam Chiếu, trong trận pháp có một chiếc xe kéo đầu rồng cực lớn bằng Tử Kim. Chưa bàn đến thân xe, chỉ riêng đầu rồng dùng để trang trí đã nặng hơn mười ngàn cân (1) rồi. Có một người đang ngồi trên xe kéo, người đó mặc áo thêu hình rồng vàng, đội mũ vàng tím, gương mặt chữ điền bình thản như không, toát ra hơi thở của Hoàng giả đã ngồi trên cao trong một thời gian dài.

(1): 1 cân = 0,5 kilogram.

Đó là Nam Cung Lãnh, vua nước Nam Chiếu, cường giả Nguyên Anh hậu kỳ đại thành. Trên khắp Thanh Châu, có lẽ chỉ có ông lão của Mục gia mới có thể ngang với vị quốc chủ Nam Chiếu uy nghiêm này.

Ở hai bên xe kéo đầu rồng là tám tướng quân mặc giáp vàng, đội mũ vàng đang đứng sừng sững. Chẳng những bọn họ có khí thế uy mãnh mà còn là cường giả cấp bậc Nguyên Anh.

Nam Chiếu Bát Vương, tám vị thân vương của Nam Chiếu, địa vị của họ gần như chỉ dưới quốc chủ. Chẳng những đất phong của Bát Vương không phải tham gia tranh đoạt Chiến thành mà hàng năm còn nhận được lượng lớn tài nguyên tu luyện, vương hầu Kim Đan bình thường không thể sánh bằng.

Chín cường giả Nguyên Anh xuất hiện cùng một lúc, có thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ của nước Nam Chiếu. Chưa bàn đến những cường giả Nguyên Anh hay Kim Đan, chỉ riêng tu sĩ Trúc Cơ của nước này đã gần mười ngàn người. Cho dù chỉ một nửa số đó tiến vào Hóa Cảnh thì cũng đã là một sức mạnh ghê gớm. Nếu mười ngàn người tập trung lại với nhau, gia tộc hay môn phái tu chân khác vốn không thể thắng nổi. Khó trách nước Nam Chiếu có thể thắng nhiều lần trong trận chiến giành linh mạch này.

Ở Thanh Châu, nước Nam Chiếu có thực lực mạnh nhất, tiếp đến là ba tông môn lớn của Đại Phổ và hai nhà Lôi Mục.

Bạch Dịch đứng trong trận pháp của Thương Vân tông, đánh giá qua những thế lực tham gia trận chiến giành linh mạch này, sau đó làm như không có chuyện gì, quan sát tông chủ và Văn Võ trưởng lão của tông môn nhà mình.

Bạch Dịch thấy Lê Văn Phong không có gì khác thường, nhưng Văn Võ trưởng lão lại là lạ. Có vẻ hôm nay bọn họ hơi im lặng quá, quạt lông của Văn trưởng lão đã ngừng lâu lắm rồi.

Trận pháp vừa có tác dụng ngăn cản khí huyết sát, vừa chống lại sự thăm dò của các thế lực khác. Nhưng Bạch Dịch cũng ở trong trận pháp nên đã thoáng nhận ra sự khác thường của các cường giả Thương Vân tông.

Hắn nhìn về phía Hàn Ngọc tông, phát hiện ngoại trừ Lữ Tử Mặc, bốn cường giả Nguyên Anh đều vô cùng lặng lẽ.

"Ha ha!"

Tiếng cười ngọt ngào bỗng vang lên dưới đáy vực, cô gái mắt phượng của Thất Sát tông cười nói: "Trăm năm không gặp, Kỷ bà bà vẫn khỏe mạnh như xưa. Ta cứ tưởng tuổi thọ của bà ít ỏi, đã sớm đi đời nhà ma rồi."

Sự chế giễu của cường giả Thất Sát môn khiến các đệ tử Hàn Ngọc tông đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng phản bác. Bởi vì hơi thở Nguyên Anh từ đối phương đã lao thẳng qua một cách không kiêng dè, nhưng lại bị trận pháp của Hàn Ngọc tông ngăn cản.

Nếu vào lúc bình thường, Kỷ bà bà đã sớm nổi trận lôi đình khi bị chế giễu như thế, nhưng hôm nay bà ấy lại vô cùng lặng lẽ, không nói năng gì.

Lữ Tử Mặc cười khẽ: "Tuổi thọ của Kỷ bà bà còn rất dài, không cần Diêu trưởng lão hao tâm tổn trí đâu."

Có lẽ đệ tử khác không nhận ra cô gái của Thất Sát môn, nhưng Lữ Tử Mực biết nàng ta. Đây chính là cô gái duy nhất trong Thất Sát môn, được người ta gọi là Hỏa Sát Diêu Kỳ.

Trước câu nói lạnh nhạt của tông chủ Hàn Ngọc, Diêu Kỳ chỉ khinh thường phát ra tiếng cười đắc ý, sau đó nhìn Lữ Tử Mặc với vẻ sâu xa.

Cường giả Nguyên Anh khác đều nhìn thấy sự việc ngắn ngủi xảy ra giữa Thất Sát môn và Hàn Ngọc tông, nhưng rất ít ai để ý. Chỉ có điều, từ vài lời đấu khẩu của hai người này, Bạch Dịch đã khẳng định một chuyện mà không đệ tử Thương Vân nào có thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện