Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 67: Tứ Lang mật báo
Edit: Miyuki
“Cái gì?” Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều thay đổi sắc mặt, “Tứ Lang, ngươi nói chính là thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật.” Tứ Lang còn có chút đắc ý.
Liên Mạn Nhi trong lòng cũng thực chấn động, nhưng ngoài mặt lại nửa điểm không lộ ra, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể dụ dỗ Tứ Lang nhiều lời nói.
“Tứ Lang, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, không phải có thể tùy tiện nói bậy đấy. Ngươi biết không?” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt đối với Tứ Lang nói.
“Ta cũng không phải nói bậy.” Tứ Lang lập tức nói, có lẽ là biết rõ có đùi gà cho hắn hay không, là mấu chốt ở trên người Liên Mạn Nhi, cho nên Tứ Lang đối với Liên Mạn Nhi trong lời nói rất là coi trọng.
“Đây cũng là chuyện ngươi nghe trộm được sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Đương nhiên đúng rồi.” Tứ Lang lập tức đáp, sau đó lại nhìn nhìn Liên Mạn Nhi, đưa tay sờ lên đầu của mình. Hắn biết rõ Liên Mạn Nhi không dễ gì bị đánh lừa như vậy, đành nói lời nói thật, “Cái này không phải là chính ta nghe thấy, là Nha Nhi nghe thấy đấy.”
“Vậy ngươi gọi Nha Nhi đến, ta muốn hỏi trước mặt nàng một chút.” Liên Mạn Nhi nói.
Tứ Lang còn có chút không muốn, trong lòng của hắn nghĩ chính là nếu như Nha Nhi đến rồi, vậy thì nhiều người cùng hắn chia đùi gà rồi.
Liên Mạn Nhi nhìn ra suy nghĩ của Tứ Lang.
“Ngươi gọi Nha Nhi đến, nếu như lời các ngươi nói là sự thật, phần kia khẳng định không thể thiếu ngươi đâu.” Liên Mạn Nhi nói tiếp.
“Vậy được, Mạn Nhi ngươi nên nói lời giữ lời.” Tứ Lang nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Tiểu Lục, ngươi gọi Nha Nhi đến đây.” Tứ Lang liền sai khiến Lục Lang đi tìm Liên Nha Nhi, hắn cười hì hì ngồi xổm trên mặt đất, cùng Liên Mạn Nhi lôi kéo làm quen.”Mạn Nhi, tỷ làm thức ăn thế nào ăn ngon như vậy, cha ta cùng mẹ cũng khen ngươi.”
Liên Mạn Nhi không có phản ứng lại. Chỉ là cho Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất nháy mắt, để cho bọn họ an tâm một chút chớ vội.
Sau một hồi lâu, Lục Lang dẫn Liên Nha Nhi từ bên ngoài đi vào. Liên Nha Nhi đã bó chân ba lần. Gần đây mới không khóc kêu trời trách đất nữa, nhưng là đi đường đều là chậm quá. Lục Lang ngại nàng đi chậm, một đường kéo nàng tới.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn chân Liên Nha Nhi. Mu bàn chân Liên Nha Nhi cong lên, nhìn xem lớn nhỏ chỉ bằng một nửa lúc đầu. Đứng ở nơi đó xem bộ dạng đứng không vững, Liên Mạn Nhi liền cầm cái ghế đẩu bên cạnh cho nàng.
“Nha Nhi, muội ngồi xuống nói chuyện.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Nha Nhi nói.
“Nàng đứng là được.” Tứ Lang lại đoạt lấy ghế đẩu nhét vào dưới mông mình, “Mẹ ta kể, nàng phải đứng đứng nhiều lên, đi đường nhiều một chút, chân mới có thể tốt mau được. Có chân bó, thời gian sau này nàng hưởng phúc.”
Tứ Lang này, đối với muội muội ruột của mình mà cũng như vậy. Nếu nói do tiểu hài tử không hiểu chuyện, nhưng Ngũ Lang so với Tứ Lang còn nhỏ hơn, bình thường khi cùng một chỗ với Liên Mạn Nhi, cũng rất chiếu cố Liên Mạn Nhi.
“Nha Nhi, muội đem lời muội đã nói với ta, lặp lại lần nữa cho Mạn Nhi tỷ nghe.” Tứ Lang liền đối với Liên Nha Nhi nói.
“Muội đây đã nói cái gì à?” Liên Nha Nhi khó hiểu.
“Chính là chuyện muội nghe thấy đấy, Hoa Nhi tỷ trước khi đi thị trấn, cùng cô cô nói những lời kia.” Tứ Lang nhắc nhở.
“Lời này, có thể nói sao?” Liên Nha Nhi nhìn nhìn mấy người Liên Mạn Nhi.
“Không có việc gì. Muội nói đi.” Tứ Lang nắm tay vung lên.
“Hoa Nhi tỷ nói… Tứ thẩm không đem Nội để vào mắt, trong lòng chỉ có Chi Nhi tỷ cùng Mạn Nhi tỷ. Nói tứ thẩm mang theo Mạn Nhi tỷ đến trấn trên, ghé quán ăn, mua thật nhiều đồ đạc. Hẳn là phải cho cô cô chút tiền mua gì đó mới phải. Nhưng đều bỏ ra cho Chi Nhi tỷ cùng Mạn Nhi tỷ mua đồ đạc. Cô cô ngay từ đầu không tin, Hoa Nhi tỷ liền nói, Mạn Nhi tỷ dù sao vẫn chống đối Nội, Mạn Nhi tỷ mới mười tuổi, chính mình thế nào biết nói những lời kia, đều là tứ thẩm dạy đấy. Nói tứ thẩm biểu hiện ra giả bộ làm người tốt, sau lưng lại làm mấy chuyện xấu kia…”
Liên Nha Nhi liền đem đầu đuôi ngọn ngành nghe được từ lời nói của Liên Hoa Nhi cùng Liên Tú Nhi, đều nói lại cho Liên Mạn Nhi nghe.
Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày. Này tựa hồ không phải tin đồn vô căn cứ, ngày đó các nàng ở trấn trên ăn bánh bao, thời điểm mua vải vóc, lúc ấy nàng xem, chung quanh tựa hồ cũng không có người của Tam Thập Lý doanh tử. Huống chi, có bị người ta biết thì sao. Phòng lớn ở trấn trên nổi tiếng nhậu nhẹt ăn ngon nhiều năm nay, cũng có sao, vợ chồng Liên Thủ Nghĩa đi theo phòng lớn ăn uống, những việc này chẳng lẽ có thể dấu diếm được người khác? Bọn họ dùng chính là tiền công của mình, tiền nàng cầm chính là mấy tiểu hài tử các nàng dùng lao động đổi lấy. Việc này, cho dù có nói khắp nơi, nàng cũng không sợ.
Đúng rồi, ngày đó Liên Hoa Nhi các nàng đang từ trong huyện trở lại, vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy sao?
Không đúng, không có khả năng. Nếu thật là như vậy, Liên Hoa Nhi cũng không nhịn để đến những ngày kia mới nói, hơn nữa nhất định sẽ đem sự tình phát sinh ngày đó, các nàng đều mua cái gì, đều nói cho Liên Tú Nhi nghe. Nhưng những gì Liên Nha Nhi nghe trộm được, Liên Hoa Nhi chỉ là nói qua loa, cũng không có gì là đặc biệt. Việc này giải thích rõ, Liên Hoa Nhi căn bản cũng không biết chuyện ngày đó, những lời kia, đều là Liên Hoa Nhi tự mình dàn dựng, chính là vì châm ngòi mối quan hệ giữa Liên Tú Nhi cùng các nàng.
Ngẫm lại tính tình Liên Tú Nhi, thời điểm lúc nhỏ, liền bá đạo không cho Liên Chi Nhi bú sữa mẹ. Về sau, Liên Tú Nhi bất hòa với Trương thị, nhưng là Trương thị lại đem Liên Tú Nhi đặt ở đầu, Liên Tú Nhi đối với việc này cũng đã có thói quen, chỉ sợ trong lòng vẫn cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Liên Hoa Nhi nói những lời kia, đúng là lời có thể chọc giận Liên Tú Nhi nhất.
Đúng rồi, nhất định là như vậy, Liên Mạn Nhi cắn răng thầm nghĩ, bởi vì chuyện của nàng, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều bị đánh, Liên Hoa Nhi ghi hận ở trong lòng, liền dùng cách mượn đao giết người, mượn cái chuôi của dao sắc Liên Tú Nhi này đến báo thù.
“Nha Nhi, muội nói những điều này đều là lời nói thật?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Muội nghe thấy nhiều lần.” Liên Nha Nhi khẽ gật đầu, “Có một lần, Hoa Nhi tỷ phát hiện ta nghe thấy được, không cho ta nói cho người khác, tỷ ấy nói, nếu ta nói cho người khác, nàng liền không để ta gả cho gia đình có tiền.”
“Ca để cho ngươi nói, không có việc gì. Ngươi gả ai không gả ai, ca định đoạt, liên quan gì tới Liên Hoa Nhi nàng.” Tứ Lang lên tiếng.
“Ta tìm Liên Hoa Nhi đi.” Ngũ Lang đằng một cái đứng lên. Mặc dù những ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bất luận là ở trước mặt, hay là sau lưng, bọn nhỏ Tứ Phòng đối với Liên Hoa Nhi, đối với mỗi người ở phòng lớn, đối với Liên Tú Nhi xưng hô đều không có thay đổi, nhưng là bây giờ, Ngũ Lang tức giận mặc kệ không gọi Liên Hoa Nhi là tỷ nữa rồi.
“Trước tiên đem đùi gà của ta cho ta nha.” Tứ Lang vội vàng nói, thò tay ngăn lại cửa, nhất định phải để Liên Mạn Nhi đem đùi gà cho hắn.
“Ca, đừng vội.” Liên Mạn Nhi giữ chặt Ngũ Lang, lại đối với Tứ Lang nói, ” Đùi gà có thể cho huynh, ta đi tìm gia cùng nội, các người đem lời này cùng gia cùng Nội lặp lại lần nữa.”
“Đã nói rồi đấy. Ta đem lời nói cho muội biết, muội liền cho ta đùi gà.” Tứ Lang nói, nhìn nhìn Liên Mạn Nhi. Lại sửa lời nói, “Muội trước tiên đem đùi gà cho ta, ta liền đi theo muội nói.”
Liên Mạn Nhi mắt nhìn Tứ Lang. Ý thức được Tứ Lang chỉ là muốn đùi gà, muốn hắn đi làm chứng trước mặt Liên lão gia tử, cũng không đáng tin. Cho dù hắn đi, đến lúc đó tùy thời có thể lật lọng. Nếu như Liên lão gia tử biết rõ Tứ Lang hướng nàng muốn đùi gà ăn, như vậy đối với lời Tứ Lang nói càng có thể hoài nghi.
Hơn nữa, cho dù hết thảy thuận lợi, Liên Hoa Nhi cũng có thể nói, nàng chỉ là khó chịu, nói xấu Trương thị chút ít. Liên Tú Nhi đẩy Trương thị, không có liên quan đến nàng.
Đằng sau việc Trương thị sinh non lại có nội tình như vậy, chuyện này, nhất định phải đóng đinh, không thể để cho Liên Hoa Nhi có cơ hội đào thoát. Mặc kệ như thế nào, cũng phải đi thử một lần.
“Đi, ta cho huynh đùi gà, các người đều đi với ta lên phòng trên, đem lời nói này nói cùng gia và Nội.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, thật sự theo trong nồi kiếm ra mấy khối thịt gà, đem khối lớn nhất cho Tứ Lang. Khối nhỏ cho Lục Lang cùng Liên Nha Nhi.
Tứ Lang cũng không sợ bị phỏng, bắt thịt gà nhét vào trong miệng, nhai hai ba lần liền nuốt xuống. Liên Nha Nhi dù sao cũng là nữ hài tử, nàng ngại thịt gà bị phỏng, đưa lên miệng thổi, không có lập tức ăn hết. Tứ Lang ăn hết khối kia của mình, liền một tay đoạt lấy khối kia trong tay Liên Nha Nhi, cũng nhét vào trong miệng mình ăn hết.
“Nha Nhi, muội đừng ăn cái này, muội ăn cái này, chân sẽ lớn.”
Liên Nha Nhi nhếch mép, nhìn xem Tứ Lang, không dám lên tiếng.
Tứ Lang đã ăn xong thịt gà, con mắt liền chằm chằm vào cái tô. Động tác Liên Mạn Nhi che nắp nồi chậm chút ít, Tứ Lang có thể trông thấy trong nồi hầm cách thủy thịt gà cùng đậu giác thập phần mê người, còn có một tầng bánh hấp đã chín trên mặt trên.
“Như vậy, huynh đi theo ta, đem những gì vừa nói đều nói một lần, làm cho gia cùng Nội tin tưởng, ta cho huynh thêm một khối bánh hấp.” Liên Mạn Nhi chính là muốn Tứ Lang như vậy, vì vậy cùng Tứ Lang thương lượng nói.
“Đi,” Tứ Lang không chút nghĩ ngợi tựu đáp ứng xuống, đón lấy lại dựng thẳng lên ngón tay, “Còn phải hơn nữa một khối, không, hai khối thịt gà.”
“Đi, chỉ cần ngươi nói lời nói, có thể làm cho gia cùng Nội tin tưởng.”
“Mạn Nhi?” Trương thị ở trong phòng, đưa lời nói với bọn họ tại gian ngoài, nghe xong bảy đến tám phần, bây giờ nghe ra Liên Mạn Nhi muốn đi phòng trên tìm Liên lão gia tử, thì nhanh chóng từ trong nhà đi ra.
“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường rồi, còn chưa tới một tháng kia mà.” Liên Mạn Nhi vội vàng đem Trương thị đẩy trở về phòng trong, để cho ngồi trên giường.
“Là Hoa Nhi trước mặt cô cô con nói xấu về mẹ, cô con mới hận mẹ như vậy hay sao?” Trương thị lẩm bẩm nói, “Trách không được mấy ngày nay, cô cô con xem ta như kẻ thù.”
“Là Liên Hoa Nhi giở trò, nhưng cô cô tâm cũng ngoan độc.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Hoa Nhi giở trò trước, thế nhưng Liên Tú Nhi nếu có tâm địa tốt, nhớ rõ Trương thị đối với nàng tốt như thế nào, cùng lắm thì lầm bầm, làm sao đối với chị dâu đang mang thai động thủ, lại càng không thể bỏ mặc, nhìn thấy Trương thị nằm đó mặc kệ.
“Mẹ, không cần người quan tâm việc này. Con đi tìm gia cùng Nội nói rõ ràng.” Liên Mạn Nhi nói.
Lưu lại Tiểu Thất cùng Trương thị, Liên Mạn Nhi mang theo mấy người hài tử liền hướng phòng trên đến. Còn chưa vào nhà, Tứ Lang nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, liền kéo Lục Lang quay người chạy, chỉ còn lại có Liên Nha Nhi đứng ở đó không biết làm sao.
Liên Mạn Nhi xoa trán, Tứ Lang quả nhiên là không đáng tin chút nào.
“Mạn Nhi, xử lý thế nào đây?” Liên Chi Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.
Tứ Lang chạy, Liên Nha Nhi khẳng định cái gì cũng không dám nói. Bằng vào mấy người các nàng nói chuyện, Liên lão gia tử có thể tin tưởng sao?
“Chúng ta đi vào trước.” Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng đi tiến vào đông phòng.
Trên giường gạch đông phòng, một người là bà tử mặc thập phần sáng rõ ngồi, đúng là bà mối Vương trên thị trấn nổi danh. Liên lão gia tử, Chu thị, Hà thị, Liên Thủ Nghĩa cũng đều ngồi đó.
“… Gọi Tú Nga, năm nay mười bảy tuổi, lớn lên đẹp như Hằng Nga trong tranh vẽ, người ta trong nhà mở ra tiệm tạp hóa lớn nhất trên thị trấn. Người ta đã sớm chuẩn bị tốt của hồi môn, mọi thứ đều đủ, không tính xiêm y đồ trang sức, chỉ là những đồ trang trí trên giường dưới giường, ít nhất cũng đáng một hai trăm bạc… . Nhà người ta như vậy, cô nương như thế, của hồi môn như vậy, sính lễ bên nhà trai, dù sao cũng phải tương đương… . Người ta cũng không phải bán khuê nữ, chính là vì rạng rỡ mặt mày, đợi khuê nữ qua cửa, đều cầm bạc kia mà tích trữ…” Bà mối Vương khoa tay múa chân, nói nước bọt bay tứ tung.
Nguyên lai bà mối Vương là tới làm mai cho Nhị Lang Liên Kế Tông, nói là khuê nữ tiệm tạp hóa giàu có trấn trên, tên gọi là Triệu Tú Nga. Liên Mạn Nhi biết rõ, bây giờ nói chuyện Liên Hoa Nhi, rất có thể quấy hôn sự Nhị Lang, bởi vậy liền không có mở miệng.
Bà mối Vương nói xong rồi, Liên lão gia tử nói muốn người một nhà hạch toán tính toán, liền để cho Hà thị đưa bà mối Vương đi ra ngoài.
“… Tiệm tạp hóa mỗi ngày cũng có một ít lạng bạc mua bán, một cái sân rộng trong nhà nàng, mẹ của nàng, con đây đã từng thấy qua, mặt mũi cũng thanh tú, khuê nữa nàng cũng không chênh lệch gì mấy.” Hà thị đưa bà mối Vương trở về, liền ngồi vào bên người Chu thị. Nhìn vẻ mặt tươi cười, trong lòng đối với việc hôn nhân này là thập phần nguyện ý.
“Chính là sính lễ bên kia yêu cầu có chút cao, ta nghe nói, nha đầu kia hơn nửa năm trước có một gia đình Lưu gia trang đã từng nói qua, cái gì cũng đều tốt, chính là muốn sính lễ tám mươi lượng, nhà kia ra không nổi, nên việc hôn nhân liền thất bại.” Liên Thủ Nghĩa nói.
“Sính lễ muốn nhiều, của hồi môn người ta cũng nhiều, không phải nói, sính lễ kia đến lúc đó đều mang về sao?” Hà Thị nói.
Hai người nói chuyện, đều nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị đang ngồi trên giường.
Liên lão gia tử rút lấy tẩu thuốc, một mực không nói chuyện, Chu thị cũng không lên tiếng.
“Cha, mẹ, ta xem mối hôn nhân này làm được. Nhị Lang tuổi tác cũng đến rồi.” Hà thị nói.
“Trước hỏi thăm một chút nhân phẩm nàng thế nào.” Chu thị nói.
“Không nghe nói có cái gì không tốt, vậy chính là tốt chứ sao.” Hà thị nói.
Liên lão gia tử cùng Chu thị liếc nhau một cái, không có lập tức đáp ứng, cũng không nói không được, chỉ là nói nghĩ kỹ.
Hà thị cùng Liên Thủ Nghĩa liền từ đông phòng đi ra ngoài.
“Mạn Nhi, mấy người các con tới có việc?” Liên lão gia tử liền hỏi Liên Mạn Nhi.
“Ah, không có việc gì, con tới nói cho gia một tiếng, chúng con làm bánh dẻo hấp rồi, một hồi chín, liền biếu tới cho gia. Gia người trước đừng ăn cơm nhé.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Tốt, tốt.” Liên lão gia tử liền cười liên tục gật đầu.
Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang từ trong phòng trên đi ra.
“Mạn Nhi, gia hỏi ngươi có chuyện gì, ngươi thế nào không nói cái kia, ta không tìm Liên Hoa Nhi tính sổ sao?” Liên Chi Nhi nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
Ngũ Lang cũng khó hiểu mà nhìn xem Liên Mạn Nhi.
“Ca, tỷ, các ngươi nói, người này gia thế tốt như vậy, Nhị bá cùng Nhị bá nương cũng nguyện ý, vì sao gia ta cùng Nội không có lập tức tựu đáp ứng việc đó?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang.
“Nhà nàng muốn sính lễ nhiều, gia cùng Nội hiện giờ ở đâu có nhiều tiền như vậy ah.” Ngũ Lang nói.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, đừng nói tám mươi lượng bạc, dù là một nửa, bốn mươi lượng bạc, Liên gia hiện tại cũng cầm không ra được, cho nên Liên lão gia tử cùng Chu thị mới không có lập tức đáp ứng cái hôn sự này. Thế nhưng mà Nhị Lang năm nay đã mười bảy tuổi, hôn sự không thể trì hoãn nữa rồi.
“Việc này, cùng việc chúng ta muốn nói có quan hệ gì?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Nhị bá cùng Nhị bá nương muốn định hôn sự này, gia cùng Nội không có tiền, nhưng mà đại bá thì có.” Liên Mạn Nhi thấp giọng cười nói, “Ta có biện pháp rất tốt, lần này tuyệt không tha cho Liên Hoa Nhi.”
“Đương nhiên là thật.” Tứ Lang còn có chút đắc ý.
Liên Mạn Nhi trong lòng cũng thực chấn động, nhưng ngoài mặt lại nửa điểm không lộ ra, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể dụ dỗ Tứ Lang nhiều lời nói.
“Tứ Lang, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, không phải có thể tùy tiện nói bậy đấy. Ngươi biết không?” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt đối với Tứ Lang nói.
“Ta cũng không phải nói bậy.” Tứ Lang lập tức nói, có lẽ là biết rõ có đùi gà cho hắn hay không, là mấu chốt ở trên người Liên Mạn Nhi, cho nên Tứ Lang đối với Liên Mạn Nhi trong lời nói rất là coi trọng.
“Đây cũng là chuyện ngươi nghe trộm được sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Đương nhiên đúng rồi.” Tứ Lang lập tức đáp, sau đó lại nhìn nhìn Liên Mạn Nhi, đưa tay sờ lên đầu của mình. Hắn biết rõ Liên Mạn Nhi không dễ gì bị đánh lừa như vậy, đành nói lời nói thật, “Cái này không phải là chính ta nghe thấy, là Nha Nhi nghe thấy đấy.”
“Vậy ngươi gọi Nha Nhi đến, ta muốn hỏi trước mặt nàng một chút.” Liên Mạn Nhi nói.
Tứ Lang còn có chút không muốn, trong lòng của hắn nghĩ chính là nếu như Nha Nhi đến rồi, vậy thì nhiều người cùng hắn chia đùi gà rồi.
Liên Mạn Nhi nhìn ra suy nghĩ của Tứ Lang.
“Ngươi gọi Nha Nhi đến, nếu như lời các ngươi nói là sự thật, phần kia khẳng định không thể thiếu ngươi đâu.” Liên Mạn Nhi nói tiếp.
“Vậy được, Mạn Nhi ngươi nên nói lời giữ lời.” Tứ Lang nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Tiểu Lục, ngươi gọi Nha Nhi đến đây.” Tứ Lang liền sai khiến Lục Lang đi tìm Liên Nha Nhi, hắn cười hì hì ngồi xổm trên mặt đất, cùng Liên Mạn Nhi lôi kéo làm quen.”Mạn Nhi, tỷ làm thức ăn thế nào ăn ngon như vậy, cha ta cùng mẹ cũng khen ngươi.”
Liên Mạn Nhi không có phản ứng lại. Chỉ là cho Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất nháy mắt, để cho bọn họ an tâm một chút chớ vội.
Sau một hồi lâu, Lục Lang dẫn Liên Nha Nhi từ bên ngoài đi vào. Liên Nha Nhi đã bó chân ba lần. Gần đây mới không khóc kêu trời trách đất nữa, nhưng là đi đường đều là chậm quá. Lục Lang ngại nàng đi chậm, một đường kéo nàng tới.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn chân Liên Nha Nhi. Mu bàn chân Liên Nha Nhi cong lên, nhìn xem lớn nhỏ chỉ bằng một nửa lúc đầu. Đứng ở nơi đó xem bộ dạng đứng không vững, Liên Mạn Nhi liền cầm cái ghế đẩu bên cạnh cho nàng.
“Nha Nhi, muội ngồi xuống nói chuyện.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Nha Nhi nói.
“Nàng đứng là được.” Tứ Lang lại đoạt lấy ghế đẩu nhét vào dưới mông mình, “Mẹ ta kể, nàng phải đứng đứng nhiều lên, đi đường nhiều một chút, chân mới có thể tốt mau được. Có chân bó, thời gian sau này nàng hưởng phúc.”
Tứ Lang này, đối với muội muội ruột của mình mà cũng như vậy. Nếu nói do tiểu hài tử không hiểu chuyện, nhưng Ngũ Lang so với Tứ Lang còn nhỏ hơn, bình thường khi cùng một chỗ với Liên Mạn Nhi, cũng rất chiếu cố Liên Mạn Nhi.
“Nha Nhi, muội đem lời muội đã nói với ta, lặp lại lần nữa cho Mạn Nhi tỷ nghe.” Tứ Lang liền đối với Liên Nha Nhi nói.
“Muội đây đã nói cái gì à?” Liên Nha Nhi khó hiểu.
“Chính là chuyện muội nghe thấy đấy, Hoa Nhi tỷ trước khi đi thị trấn, cùng cô cô nói những lời kia.” Tứ Lang nhắc nhở.
“Lời này, có thể nói sao?” Liên Nha Nhi nhìn nhìn mấy người Liên Mạn Nhi.
“Không có việc gì. Muội nói đi.” Tứ Lang nắm tay vung lên.
“Hoa Nhi tỷ nói… Tứ thẩm không đem Nội để vào mắt, trong lòng chỉ có Chi Nhi tỷ cùng Mạn Nhi tỷ. Nói tứ thẩm mang theo Mạn Nhi tỷ đến trấn trên, ghé quán ăn, mua thật nhiều đồ đạc. Hẳn là phải cho cô cô chút tiền mua gì đó mới phải. Nhưng đều bỏ ra cho Chi Nhi tỷ cùng Mạn Nhi tỷ mua đồ đạc. Cô cô ngay từ đầu không tin, Hoa Nhi tỷ liền nói, Mạn Nhi tỷ dù sao vẫn chống đối Nội, Mạn Nhi tỷ mới mười tuổi, chính mình thế nào biết nói những lời kia, đều là tứ thẩm dạy đấy. Nói tứ thẩm biểu hiện ra giả bộ làm người tốt, sau lưng lại làm mấy chuyện xấu kia…”
Liên Nha Nhi liền đem đầu đuôi ngọn ngành nghe được từ lời nói của Liên Hoa Nhi cùng Liên Tú Nhi, đều nói lại cho Liên Mạn Nhi nghe.
Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày. Này tựa hồ không phải tin đồn vô căn cứ, ngày đó các nàng ở trấn trên ăn bánh bao, thời điểm mua vải vóc, lúc ấy nàng xem, chung quanh tựa hồ cũng không có người của Tam Thập Lý doanh tử. Huống chi, có bị người ta biết thì sao. Phòng lớn ở trấn trên nổi tiếng nhậu nhẹt ăn ngon nhiều năm nay, cũng có sao, vợ chồng Liên Thủ Nghĩa đi theo phòng lớn ăn uống, những việc này chẳng lẽ có thể dấu diếm được người khác? Bọn họ dùng chính là tiền công của mình, tiền nàng cầm chính là mấy tiểu hài tử các nàng dùng lao động đổi lấy. Việc này, cho dù có nói khắp nơi, nàng cũng không sợ.
Đúng rồi, ngày đó Liên Hoa Nhi các nàng đang từ trong huyện trở lại, vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy sao?
Không đúng, không có khả năng. Nếu thật là như vậy, Liên Hoa Nhi cũng không nhịn để đến những ngày kia mới nói, hơn nữa nhất định sẽ đem sự tình phát sinh ngày đó, các nàng đều mua cái gì, đều nói cho Liên Tú Nhi nghe. Nhưng những gì Liên Nha Nhi nghe trộm được, Liên Hoa Nhi chỉ là nói qua loa, cũng không có gì là đặc biệt. Việc này giải thích rõ, Liên Hoa Nhi căn bản cũng không biết chuyện ngày đó, những lời kia, đều là Liên Hoa Nhi tự mình dàn dựng, chính là vì châm ngòi mối quan hệ giữa Liên Tú Nhi cùng các nàng.
Ngẫm lại tính tình Liên Tú Nhi, thời điểm lúc nhỏ, liền bá đạo không cho Liên Chi Nhi bú sữa mẹ. Về sau, Liên Tú Nhi bất hòa với Trương thị, nhưng là Trương thị lại đem Liên Tú Nhi đặt ở đầu, Liên Tú Nhi đối với việc này cũng đã có thói quen, chỉ sợ trong lòng vẫn cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Liên Hoa Nhi nói những lời kia, đúng là lời có thể chọc giận Liên Tú Nhi nhất.
Đúng rồi, nhất định là như vậy, Liên Mạn Nhi cắn răng thầm nghĩ, bởi vì chuyện của nàng, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều bị đánh, Liên Hoa Nhi ghi hận ở trong lòng, liền dùng cách mượn đao giết người, mượn cái chuôi của dao sắc Liên Tú Nhi này đến báo thù.
“Nha Nhi, muội nói những điều này đều là lời nói thật?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Muội nghe thấy nhiều lần.” Liên Nha Nhi khẽ gật đầu, “Có một lần, Hoa Nhi tỷ phát hiện ta nghe thấy được, không cho ta nói cho người khác, tỷ ấy nói, nếu ta nói cho người khác, nàng liền không để ta gả cho gia đình có tiền.”
“Ca để cho ngươi nói, không có việc gì. Ngươi gả ai không gả ai, ca định đoạt, liên quan gì tới Liên Hoa Nhi nàng.” Tứ Lang lên tiếng.
“Ta tìm Liên Hoa Nhi đi.” Ngũ Lang đằng một cái đứng lên. Mặc dù những ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bất luận là ở trước mặt, hay là sau lưng, bọn nhỏ Tứ Phòng đối với Liên Hoa Nhi, đối với mỗi người ở phòng lớn, đối với Liên Tú Nhi xưng hô đều không có thay đổi, nhưng là bây giờ, Ngũ Lang tức giận mặc kệ không gọi Liên Hoa Nhi là tỷ nữa rồi.
“Trước tiên đem đùi gà của ta cho ta nha.” Tứ Lang vội vàng nói, thò tay ngăn lại cửa, nhất định phải để Liên Mạn Nhi đem đùi gà cho hắn.
“Ca, đừng vội.” Liên Mạn Nhi giữ chặt Ngũ Lang, lại đối với Tứ Lang nói, ” Đùi gà có thể cho huynh, ta đi tìm gia cùng nội, các người đem lời này cùng gia cùng Nội lặp lại lần nữa.”
“Đã nói rồi đấy. Ta đem lời nói cho muội biết, muội liền cho ta đùi gà.” Tứ Lang nói, nhìn nhìn Liên Mạn Nhi. Lại sửa lời nói, “Muội trước tiên đem đùi gà cho ta, ta liền đi theo muội nói.”
Liên Mạn Nhi mắt nhìn Tứ Lang. Ý thức được Tứ Lang chỉ là muốn đùi gà, muốn hắn đi làm chứng trước mặt Liên lão gia tử, cũng không đáng tin. Cho dù hắn đi, đến lúc đó tùy thời có thể lật lọng. Nếu như Liên lão gia tử biết rõ Tứ Lang hướng nàng muốn đùi gà ăn, như vậy đối với lời Tứ Lang nói càng có thể hoài nghi.
Hơn nữa, cho dù hết thảy thuận lợi, Liên Hoa Nhi cũng có thể nói, nàng chỉ là khó chịu, nói xấu Trương thị chút ít. Liên Tú Nhi đẩy Trương thị, không có liên quan đến nàng.
Đằng sau việc Trương thị sinh non lại có nội tình như vậy, chuyện này, nhất định phải đóng đinh, không thể để cho Liên Hoa Nhi có cơ hội đào thoát. Mặc kệ như thế nào, cũng phải đi thử một lần.
“Đi, ta cho huynh đùi gà, các người đều đi với ta lên phòng trên, đem lời nói này nói cùng gia và Nội.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, thật sự theo trong nồi kiếm ra mấy khối thịt gà, đem khối lớn nhất cho Tứ Lang. Khối nhỏ cho Lục Lang cùng Liên Nha Nhi.
Tứ Lang cũng không sợ bị phỏng, bắt thịt gà nhét vào trong miệng, nhai hai ba lần liền nuốt xuống. Liên Nha Nhi dù sao cũng là nữ hài tử, nàng ngại thịt gà bị phỏng, đưa lên miệng thổi, không có lập tức ăn hết. Tứ Lang ăn hết khối kia của mình, liền một tay đoạt lấy khối kia trong tay Liên Nha Nhi, cũng nhét vào trong miệng mình ăn hết.
“Nha Nhi, muội đừng ăn cái này, muội ăn cái này, chân sẽ lớn.”
Liên Nha Nhi nhếch mép, nhìn xem Tứ Lang, không dám lên tiếng.
Tứ Lang đã ăn xong thịt gà, con mắt liền chằm chằm vào cái tô. Động tác Liên Mạn Nhi che nắp nồi chậm chút ít, Tứ Lang có thể trông thấy trong nồi hầm cách thủy thịt gà cùng đậu giác thập phần mê người, còn có một tầng bánh hấp đã chín trên mặt trên.
“Như vậy, huynh đi theo ta, đem những gì vừa nói đều nói một lần, làm cho gia cùng Nội tin tưởng, ta cho huynh thêm một khối bánh hấp.” Liên Mạn Nhi chính là muốn Tứ Lang như vậy, vì vậy cùng Tứ Lang thương lượng nói.
“Đi,” Tứ Lang không chút nghĩ ngợi tựu đáp ứng xuống, đón lấy lại dựng thẳng lên ngón tay, “Còn phải hơn nữa một khối, không, hai khối thịt gà.”
“Đi, chỉ cần ngươi nói lời nói, có thể làm cho gia cùng Nội tin tưởng.”
“Mạn Nhi?” Trương thị ở trong phòng, đưa lời nói với bọn họ tại gian ngoài, nghe xong bảy đến tám phần, bây giờ nghe ra Liên Mạn Nhi muốn đi phòng trên tìm Liên lão gia tử, thì nhanh chóng từ trong nhà đi ra.
“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường rồi, còn chưa tới một tháng kia mà.” Liên Mạn Nhi vội vàng đem Trương thị đẩy trở về phòng trong, để cho ngồi trên giường.
“Là Hoa Nhi trước mặt cô cô con nói xấu về mẹ, cô con mới hận mẹ như vậy hay sao?” Trương thị lẩm bẩm nói, “Trách không được mấy ngày nay, cô cô con xem ta như kẻ thù.”
“Là Liên Hoa Nhi giở trò, nhưng cô cô tâm cũng ngoan độc.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Hoa Nhi giở trò trước, thế nhưng Liên Tú Nhi nếu có tâm địa tốt, nhớ rõ Trương thị đối với nàng tốt như thế nào, cùng lắm thì lầm bầm, làm sao đối với chị dâu đang mang thai động thủ, lại càng không thể bỏ mặc, nhìn thấy Trương thị nằm đó mặc kệ.
“Mẹ, không cần người quan tâm việc này. Con đi tìm gia cùng Nội nói rõ ràng.” Liên Mạn Nhi nói.
Lưu lại Tiểu Thất cùng Trương thị, Liên Mạn Nhi mang theo mấy người hài tử liền hướng phòng trên đến. Còn chưa vào nhà, Tứ Lang nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, liền kéo Lục Lang quay người chạy, chỉ còn lại có Liên Nha Nhi đứng ở đó không biết làm sao.
Liên Mạn Nhi xoa trán, Tứ Lang quả nhiên là không đáng tin chút nào.
“Mạn Nhi, xử lý thế nào đây?” Liên Chi Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.
Tứ Lang chạy, Liên Nha Nhi khẳng định cái gì cũng không dám nói. Bằng vào mấy người các nàng nói chuyện, Liên lão gia tử có thể tin tưởng sao?
“Chúng ta đi vào trước.” Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng đi tiến vào đông phòng.
Trên giường gạch đông phòng, một người là bà tử mặc thập phần sáng rõ ngồi, đúng là bà mối Vương trên thị trấn nổi danh. Liên lão gia tử, Chu thị, Hà thị, Liên Thủ Nghĩa cũng đều ngồi đó.
“… Gọi Tú Nga, năm nay mười bảy tuổi, lớn lên đẹp như Hằng Nga trong tranh vẽ, người ta trong nhà mở ra tiệm tạp hóa lớn nhất trên thị trấn. Người ta đã sớm chuẩn bị tốt của hồi môn, mọi thứ đều đủ, không tính xiêm y đồ trang sức, chỉ là những đồ trang trí trên giường dưới giường, ít nhất cũng đáng một hai trăm bạc… . Nhà người ta như vậy, cô nương như thế, của hồi môn như vậy, sính lễ bên nhà trai, dù sao cũng phải tương đương… . Người ta cũng không phải bán khuê nữ, chính là vì rạng rỡ mặt mày, đợi khuê nữ qua cửa, đều cầm bạc kia mà tích trữ…” Bà mối Vương khoa tay múa chân, nói nước bọt bay tứ tung.
Nguyên lai bà mối Vương là tới làm mai cho Nhị Lang Liên Kế Tông, nói là khuê nữ tiệm tạp hóa giàu có trấn trên, tên gọi là Triệu Tú Nga. Liên Mạn Nhi biết rõ, bây giờ nói chuyện Liên Hoa Nhi, rất có thể quấy hôn sự Nhị Lang, bởi vậy liền không có mở miệng.
Bà mối Vương nói xong rồi, Liên lão gia tử nói muốn người một nhà hạch toán tính toán, liền để cho Hà thị đưa bà mối Vương đi ra ngoài.
“… Tiệm tạp hóa mỗi ngày cũng có một ít lạng bạc mua bán, một cái sân rộng trong nhà nàng, mẹ của nàng, con đây đã từng thấy qua, mặt mũi cũng thanh tú, khuê nữa nàng cũng không chênh lệch gì mấy.” Hà thị đưa bà mối Vương trở về, liền ngồi vào bên người Chu thị. Nhìn vẻ mặt tươi cười, trong lòng đối với việc hôn nhân này là thập phần nguyện ý.
“Chính là sính lễ bên kia yêu cầu có chút cao, ta nghe nói, nha đầu kia hơn nửa năm trước có một gia đình Lưu gia trang đã từng nói qua, cái gì cũng đều tốt, chính là muốn sính lễ tám mươi lượng, nhà kia ra không nổi, nên việc hôn nhân liền thất bại.” Liên Thủ Nghĩa nói.
“Sính lễ muốn nhiều, của hồi môn người ta cũng nhiều, không phải nói, sính lễ kia đến lúc đó đều mang về sao?” Hà Thị nói.
Hai người nói chuyện, đều nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị đang ngồi trên giường.
Liên lão gia tử rút lấy tẩu thuốc, một mực không nói chuyện, Chu thị cũng không lên tiếng.
“Cha, mẹ, ta xem mối hôn nhân này làm được. Nhị Lang tuổi tác cũng đến rồi.” Hà thị nói.
“Trước hỏi thăm một chút nhân phẩm nàng thế nào.” Chu thị nói.
“Không nghe nói có cái gì không tốt, vậy chính là tốt chứ sao.” Hà thị nói.
Liên lão gia tử cùng Chu thị liếc nhau một cái, không có lập tức đáp ứng, cũng không nói không được, chỉ là nói nghĩ kỹ.
Hà thị cùng Liên Thủ Nghĩa liền từ đông phòng đi ra ngoài.
“Mạn Nhi, mấy người các con tới có việc?” Liên lão gia tử liền hỏi Liên Mạn Nhi.
“Ah, không có việc gì, con tới nói cho gia một tiếng, chúng con làm bánh dẻo hấp rồi, một hồi chín, liền biếu tới cho gia. Gia người trước đừng ăn cơm nhé.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Tốt, tốt.” Liên lão gia tử liền cười liên tục gật đầu.
Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang từ trong phòng trên đi ra.
“Mạn Nhi, gia hỏi ngươi có chuyện gì, ngươi thế nào không nói cái kia, ta không tìm Liên Hoa Nhi tính sổ sao?” Liên Chi Nhi nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
Ngũ Lang cũng khó hiểu mà nhìn xem Liên Mạn Nhi.
“Ca, tỷ, các ngươi nói, người này gia thế tốt như vậy, Nhị bá cùng Nhị bá nương cũng nguyện ý, vì sao gia ta cùng Nội không có lập tức tựu đáp ứng việc đó?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang.
“Nhà nàng muốn sính lễ nhiều, gia cùng Nội hiện giờ ở đâu có nhiều tiền như vậy ah.” Ngũ Lang nói.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, đừng nói tám mươi lượng bạc, dù là một nửa, bốn mươi lượng bạc, Liên gia hiện tại cũng cầm không ra được, cho nên Liên lão gia tử cùng Chu thị mới không có lập tức đáp ứng cái hôn sự này. Thế nhưng mà Nhị Lang năm nay đã mười bảy tuổi, hôn sự không thể trì hoãn nữa rồi.
“Việc này, cùng việc chúng ta muốn nói có quan hệ gì?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Nhị bá cùng Nhị bá nương muốn định hôn sự này, gia cùng Nội không có tiền, nhưng mà đại bá thì có.” Liên Mạn Nhi thấp giọng cười nói, “Ta có biện pháp rất tốt, lần này tuyệt không tha cho Liên Hoa Nhi.”
Bình luận truyện