Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa
Chương 38: Thấp đầu
Đỗ Vân Lạc thấy Mạc Thị tiến vào, liền đứng dậy, chỉ chờ Mạc Thị hướng Hạ lão thái thái vấn an xong sẽ hành lễ, nào biết Mạc Thị mở miệng chính là liên tiếp như vậy, lúc này làm cho Đỗ Vân Lạc sững sờ tại chỗ.
Nàng mơ hồ nhớ rõ, trước kia, Mạc Thị là kéo dài đến không thể kéo dài thêm nữa, mới không cam lòng tình nguyện dựa theo ý tứ của Hạ lão thái thái mời người đi Hạ phủ thương nghị hôn kỳ, kiếp này, như thế nào bỗng nhiên...
Đỗ Vân Lạc vẫn tự cân nhắc.
Hạ lão thái thái cười như không cười nhìn Mạc Thị: "Như thế nào lại nghĩ thông suốt? Hinh nha đầu mùa thu mới cập kê, ngươi định khi nào? "
Mạc Thị cười tự nhiên, trả lời cũng rất tự nhiên: "Năm sau đầu xuân đi. Chờ mùa thu gả Vân Như ra ngoài, chúng ta lại chuẩn bị thêm nửa năm nữa, cũng có thể phong quang quang vinh cưới tân nương tử. Con dâu nghĩ, Vân Lan không nhỏ hơn Vân Lang bao nhiêu, phía dưới còn có Vân Địch. Tuy nói nam tử không sốt ruột như các cô nương, nhưng có thể sớm có nhân duyên tốt, trong nhà cũng sẽ có nhiều người bồi Lão thái thái nói chuyện. Lại càng có thể sớm có thêm cháu trai cháu gái, ai ôi, ngày này nghĩ đến thôi cũng đã thoải mái. "
Cho dù Đỗ Vân Lạc trấn định, nghe xong lời này cũng nhịn không được đánh giá Mạc Thị từ trên xuống dưới.
Cử chỉ của Mạc Thị không có nửa điểm miễn cưỡng, phảng phất như những lời này đều là lời thật lòng.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, Đỗ Vân Lạc lập tức hiểu rõ.
Vì Mạc Nhược San, Hạ lão thái thái ngoài mặt chưa từng nói qua Mạc Thị cái gì, nhưng sau lưng, tất nhiên cũng không thiếu 1 câu nói mỉa mai.
Mạc Thị vốn bởi vì Mạc Nhược San rơi xuống nước mà trong lòng lo sợ bất an, dưới áp lực, muốn lấy lòng Hạ lão thái thái cũng là bình thường.
Hạ lão thái thái từ chối cho ý kiến, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Mạc Thị đành phải cúi đầu chờ.
Một lúc lâu sau, Hạ lão thái thái nói: "Ngày xuân, nghe có vẻ không tệ. Vân Hồ từ Lĩnh Đông kết thân, chúng ta ở chỗ này cũng không lo, không cần sợ thời gian nối tiếp nhau, bận đến chân không dính đất. Cưới vợ vào cửa không giống như gả cho cô nương, còn phải nhường chỗ ở. Vân Anh chưa gả, địa phương Thủy Phù Viên các ngươi cũng không đủ chỗ, hai ngày này ngươi cân nhắc một phen, đem viện nào trống tu chỉnh cho tốt, nhường cho Vân Lang phu thê đi."
Nụ cười của Mạc Thị cứng đờ.
Hạ lão thái thái lại cho nàng một vấn đề nan giải.
Nếu chọn một sân viện tốt, người bên ngoài sẽ nói bà đem tâm tư vào việc công, nhân cơ
hội chiếm được một chỗ tốt. Nhưng nếu chọn chỗ bình thường, thì lại bị nói là không hài lòng với Hạ An Hinh.
Nếu nàng muốn đón Hạ An Hinh vào cửa, làm sao có thể cố ý dùng sân không tốt để bạc đãi con dâu? Hạ An Hinh muốn ở đó, chẳng lẽ con trai ruột của nàng sẽ không ở đó sao?
Về mặt đạo lý, Mạc Thị có thể ngẩng cao đầu, nhưng bên trong hậu trạch, người miệng mỡ cùng vô lý đều có thể nháo lên ba phần.
Vừa nghĩ đến bộ dáng nửa mỉa mai của Liêu thị, Mạc Thị liền một bụng tức giận.
Mạc Thị ngấp nghơ, nói cho cùng, Hạ lão thái thái không phải là mượn việc Đỗ Vân Anh chưa gả mà làm hợp lí vấn đề này sao? Nhưng nếu người ta thật sự nói, Đỗ Vân Anh chưa gả cũng không chỉ là vấn đề của riêng Mạc Thị nàng.
Nhưng những lời này, Mạc Thị không thể treo ở ngoài miệng, đành phải chịu thiệt thòi, cười bồi thường nói: "Trong phủ, viện tử bỏ trống là có, chỉ là Hinh nha đầu cùng Lão thái thái thân cận, không bằng liền chọn cách Liên Phúc Viên gần một chút? Lão thái thái xem có đề cử nào không?
Hạ lão thái thái gập đầu, nói: "Cách chỗ ta gần à... Vậy thì Xuân Hoa Viện đi. Nhưng nhiều năm không có người ở rồi, nhất định phải thu thập thỏa đáng một chút. "
Khóe môi Mạc Thị co rút.
Bỏ qua mấy đại viện không nói, bên trong tiểu viện, An Hoa viện, Xuân Hoa viện, đây chính là cảnh sắc tốt số một số hai.
Đỗ Vân Lạc chỉ là một cô nương gia lại độc chiếm một cái viện, đó là đặc quyền duy nhất trong đám cháu trai cháu gái, rõ ràng là sự thiên vị của Đỗ Công Phủ cùng Hạ lão thái thái.
Đỗ Vân Anh nhìn trúng Xuân Hoa viện đã lâu, nhưng Hạ lão thái thái không nhả ra, nàng liền không thể rời khỏi Thủy Phù Viên.
Hiện giờ Hạ lão thái thái hời hợt muốn cho Hạ An Hinh, trái tim Mạc Thị có chút đau đớn, trong lúc nghĩ lại chỉ có thể an ủi mình, sau này cũng là chỗ ở của Đỗ Vân Lang, nói gì đi nữa thì cũng phải tu sửa tốt hơn một chút.
Mạc Thị đáp ứng, cùng Hạ lão thái thái thương nghị một phen, cuối cùng chọn một vị phu nhân toàn phúc trong Mạc gia tộc đi Hạ gia thỉnh kỳ.
Đi vòng một vòng, Mạc Thị cũng không để ý Đỗ Vân Lạc ngồi, nói: "Qua mấy ngày, chỗ Định Nguyên Hầu phủ khép lại bát tự, Vân Lạc cũng qua tiểu định. Con dâu nghĩ, 2 nha đầu Vân Anh cùng Vân Nặc, cũng là nên tìm hôn sự. Lão thái thái biết con dâu thời điểm này cũng lo nhiều vấn đề, kính xin Lão thái thái thêm 1 chút phí tâm cho 2 đứa nhỏ này. "
Hạ lão thái thái hừ cười hai tiếng: "Yên tâm, đều là Đỗ gia cô nương ta, tự nhiên phải nhìn kỹ. "
Mạc Thị nhận được những lời này, cũng không ép buộc, xoay người lui ra ngoài.
Hạ lão thái thái điều chỉnh vị trí gối lót, gọi Đỗ Vân Lạc đến bên cạnh ngồi xuống, thân thiết hỏi: "Vân Lạc của chúng ta thấy thế nào? Nhị bá nương ngươi đột nhiên nhắc tới Hinh nha đầu, Lão bà tử ta có chút không thích ứng. Đỗ Vân Lạc bật cười: "Nhị bá nương là bị Thái nhi tỷ làm cho sợ hãi? Sớm cho Hinh tỷ tỷ vào cửa, cũng miễn cho những người không quản được lại vây quanh Nhị ca. Ta thấy Nhị bá nương hối hận muốn chết, sớm biết tâm tư Thái nhi tỷ, Nhị bá nương thà rằng quỳ cùng tổ mẫu đòi một người làm Hữu Ti, cũng không dám đón Thái nhi tỷ vào phủ. "
Cũng không phải Đỗ Vân Lạc muốn giúp Mạc Thị giải thoát, trong lòng Hạ lão thái thái sớm đã có chủ ý, nếu nàng ta bỏ đá xuống giếng, ngược lại trong mắt Hạ lão thái thái sẽ nhận xét nàng tâm tư trù tính, tổn hại người còn bất lợi cho mình.
Hạ lão thái thái cười ha ha: "Quỳ? Ngược lại có khả năng này. Lại nói tiếp cũng là hiểm kế, may mà còn có Vân Anh sai người đi tìm, nếu không..."
Đỗ Vân Lạc rũ mắt, không có tiếp lời.
Hạ lão thái thái vỗ vỗ tay Đỗ Vân Lạc: "Luôn nghĩ các ngươi còn nhỏ, còn có thể ở bên cạnh ta nhiều năm, nhưng trong nháy mắt, đều đã trưởng thành.
Phụ thân ngươi là tam tử, trong phủ không cần mẫu thân ngươi làm đương gia phu nhân, tính tình nàng ôn hòa nhu thuận, không tranh không nháo, ta rất thích, ngươi đi theo nàng, học đều là một bộ này.
Nhưng Vân Lạc, ngươi phải nhớ rõ, sau này ngươi là Thế tử phu nhân, sau này, là Hầu phu nhân, là muốn chưởng gia quản bếp núc, có một số việc phải nắm chắc, cần học thêm nhị bá nương ngươi.
Ngươi xem nàng ta, có thể khuất phục, lúc nên cúi đầu với ta đó là nửa điểm không ngại ngần. À, theo lời ngươi cũng nói, chuyện nên quỳ cầu xin, nàng liền quỳ cầu xin.
Yếu thế, cầu xong, lại đưa tay đòi đường ăn, để cho ta phun ra Xuân Hoa viện, còn thay Vân Anh cầu xin, có thể chiếm chỗ tốt đó là nửa điểm không bỏ sót. "
Đỗ Vân Lạc mím môi, trước kia, những lời này không ai nói qua với nàng, nàng làm tan nát trái tim Hạ lão thái thái cùng Chân thị, sau khi xuất giá, lại là tính tình kia, quan hệ với Ngô lão thái quân cùng Chu thị đều không tốt, chính mình ở Hầu phủ trải qua vấp ngã, sau khi Mục Liên Tiêu chết trận, bị Luyện thị vừa dỗ vừa lừa vừa khuyên, từng bước từng bước đi vào trong cạm bẫy.
Nếu kiếp trước có thể khuất phục được, có thể sau khi bị đánh lại cầu một viên đường, cuộc sống của nàng, làm sao có thể khó chịu như vậy.
Đỗ Vân Lạc hít sâu một hơi, xoa xoa chóp mũi có chút chua xót: "Vân Lạc nhớ kỹ. "
Hạ lão thái thái thấy nàng sa sút, đưa tay xoa xoa trán nàng: "Chậm rãi học, cũng sẽ biết thôi. "
Đỗ Vân Lạc ngước mắt lên, thấy trong mắt Hạ lão thái thái mơ hồ lo lắng, nàng giật mình một cái, nhào vào trong ngực Hạ lão thái thái, kiều kiều nói: "Tổ mẫu lừa ta, nào có Nhị bá nương làm phun ra Xuân Hoa viện, rõ ràng là người đau lòng Hinh tỷ tỷ, muốn đem Xuân Hoa viện cho nàng."
" Tiểu ngốc tử này! "Hạ lão thái thái không nhịn được cười, vừa cười vừa vỗ vỗ hai cái trên lưng Đỗ Vân Lạc, "Đã chiếm An Hoa viện, còn muốn Xuân Hoa viện? Quỷ tham lam!"
Nàng mơ hồ nhớ rõ, trước kia, Mạc Thị là kéo dài đến không thể kéo dài thêm nữa, mới không cam lòng tình nguyện dựa theo ý tứ của Hạ lão thái thái mời người đi Hạ phủ thương nghị hôn kỳ, kiếp này, như thế nào bỗng nhiên...
Đỗ Vân Lạc vẫn tự cân nhắc.
Hạ lão thái thái cười như không cười nhìn Mạc Thị: "Như thế nào lại nghĩ thông suốt? Hinh nha đầu mùa thu mới cập kê, ngươi định khi nào? "
Mạc Thị cười tự nhiên, trả lời cũng rất tự nhiên: "Năm sau đầu xuân đi. Chờ mùa thu gả Vân Như ra ngoài, chúng ta lại chuẩn bị thêm nửa năm nữa, cũng có thể phong quang quang vinh cưới tân nương tử. Con dâu nghĩ, Vân Lan không nhỏ hơn Vân Lang bao nhiêu, phía dưới còn có Vân Địch. Tuy nói nam tử không sốt ruột như các cô nương, nhưng có thể sớm có nhân duyên tốt, trong nhà cũng sẽ có nhiều người bồi Lão thái thái nói chuyện. Lại càng có thể sớm có thêm cháu trai cháu gái, ai ôi, ngày này nghĩ đến thôi cũng đã thoải mái. "
Cho dù Đỗ Vân Lạc trấn định, nghe xong lời này cũng nhịn không được đánh giá Mạc Thị từ trên xuống dưới.
Cử chỉ của Mạc Thị không có nửa điểm miễn cưỡng, phảng phất như những lời này đều là lời thật lòng.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, Đỗ Vân Lạc lập tức hiểu rõ.
Vì Mạc Nhược San, Hạ lão thái thái ngoài mặt chưa từng nói qua Mạc Thị cái gì, nhưng sau lưng, tất nhiên cũng không thiếu 1 câu nói mỉa mai.
Mạc Thị vốn bởi vì Mạc Nhược San rơi xuống nước mà trong lòng lo sợ bất an, dưới áp lực, muốn lấy lòng Hạ lão thái thái cũng là bình thường.
Hạ lão thái thái từ chối cho ý kiến, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Mạc Thị đành phải cúi đầu chờ.
Một lúc lâu sau, Hạ lão thái thái nói: "Ngày xuân, nghe có vẻ không tệ. Vân Hồ từ Lĩnh Đông kết thân, chúng ta ở chỗ này cũng không lo, không cần sợ thời gian nối tiếp nhau, bận đến chân không dính đất. Cưới vợ vào cửa không giống như gả cho cô nương, còn phải nhường chỗ ở. Vân Anh chưa gả, địa phương Thủy Phù Viên các ngươi cũng không đủ chỗ, hai ngày này ngươi cân nhắc một phen, đem viện nào trống tu chỉnh cho tốt, nhường cho Vân Lang phu thê đi."
Nụ cười của Mạc Thị cứng đờ.
Hạ lão thái thái lại cho nàng một vấn đề nan giải.
Nếu chọn một sân viện tốt, người bên ngoài sẽ nói bà đem tâm tư vào việc công, nhân cơ
hội chiếm được một chỗ tốt. Nhưng nếu chọn chỗ bình thường, thì lại bị nói là không hài lòng với Hạ An Hinh.
Nếu nàng muốn đón Hạ An Hinh vào cửa, làm sao có thể cố ý dùng sân không tốt để bạc đãi con dâu? Hạ An Hinh muốn ở đó, chẳng lẽ con trai ruột của nàng sẽ không ở đó sao?
Về mặt đạo lý, Mạc Thị có thể ngẩng cao đầu, nhưng bên trong hậu trạch, người miệng mỡ cùng vô lý đều có thể nháo lên ba phần.
Vừa nghĩ đến bộ dáng nửa mỉa mai của Liêu thị, Mạc Thị liền một bụng tức giận.
Mạc Thị ngấp nghơ, nói cho cùng, Hạ lão thái thái không phải là mượn việc Đỗ Vân Anh chưa gả mà làm hợp lí vấn đề này sao? Nhưng nếu người ta thật sự nói, Đỗ Vân Anh chưa gả cũng không chỉ là vấn đề của riêng Mạc Thị nàng.
Nhưng những lời này, Mạc Thị không thể treo ở ngoài miệng, đành phải chịu thiệt thòi, cười bồi thường nói: "Trong phủ, viện tử bỏ trống là có, chỉ là Hinh nha đầu cùng Lão thái thái thân cận, không bằng liền chọn cách Liên Phúc Viên gần một chút? Lão thái thái xem có đề cử nào không?
Hạ lão thái thái gập đầu, nói: "Cách chỗ ta gần à... Vậy thì Xuân Hoa Viện đi. Nhưng nhiều năm không có người ở rồi, nhất định phải thu thập thỏa đáng một chút. "
Khóe môi Mạc Thị co rút.
Bỏ qua mấy đại viện không nói, bên trong tiểu viện, An Hoa viện, Xuân Hoa viện, đây chính là cảnh sắc tốt số một số hai.
Đỗ Vân Lạc chỉ là một cô nương gia lại độc chiếm một cái viện, đó là đặc quyền duy nhất trong đám cháu trai cháu gái, rõ ràng là sự thiên vị của Đỗ Công Phủ cùng Hạ lão thái thái.
Đỗ Vân Anh nhìn trúng Xuân Hoa viện đã lâu, nhưng Hạ lão thái thái không nhả ra, nàng liền không thể rời khỏi Thủy Phù Viên.
Hiện giờ Hạ lão thái thái hời hợt muốn cho Hạ An Hinh, trái tim Mạc Thị có chút đau đớn, trong lúc nghĩ lại chỉ có thể an ủi mình, sau này cũng là chỗ ở của Đỗ Vân Lang, nói gì đi nữa thì cũng phải tu sửa tốt hơn một chút.
Mạc Thị đáp ứng, cùng Hạ lão thái thái thương nghị một phen, cuối cùng chọn một vị phu nhân toàn phúc trong Mạc gia tộc đi Hạ gia thỉnh kỳ.
Đi vòng một vòng, Mạc Thị cũng không để ý Đỗ Vân Lạc ngồi, nói: "Qua mấy ngày, chỗ Định Nguyên Hầu phủ khép lại bát tự, Vân Lạc cũng qua tiểu định. Con dâu nghĩ, 2 nha đầu Vân Anh cùng Vân Nặc, cũng là nên tìm hôn sự. Lão thái thái biết con dâu thời điểm này cũng lo nhiều vấn đề, kính xin Lão thái thái thêm 1 chút phí tâm cho 2 đứa nhỏ này. "
Hạ lão thái thái hừ cười hai tiếng: "Yên tâm, đều là Đỗ gia cô nương ta, tự nhiên phải nhìn kỹ. "
Mạc Thị nhận được những lời này, cũng không ép buộc, xoay người lui ra ngoài.
Hạ lão thái thái điều chỉnh vị trí gối lót, gọi Đỗ Vân Lạc đến bên cạnh ngồi xuống, thân thiết hỏi: "Vân Lạc của chúng ta thấy thế nào? Nhị bá nương ngươi đột nhiên nhắc tới Hinh nha đầu, Lão bà tử ta có chút không thích ứng. Đỗ Vân Lạc bật cười: "Nhị bá nương là bị Thái nhi tỷ làm cho sợ hãi? Sớm cho Hinh tỷ tỷ vào cửa, cũng miễn cho những người không quản được lại vây quanh Nhị ca. Ta thấy Nhị bá nương hối hận muốn chết, sớm biết tâm tư Thái nhi tỷ, Nhị bá nương thà rằng quỳ cùng tổ mẫu đòi một người làm Hữu Ti, cũng không dám đón Thái nhi tỷ vào phủ. "
Cũng không phải Đỗ Vân Lạc muốn giúp Mạc Thị giải thoát, trong lòng Hạ lão thái thái sớm đã có chủ ý, nếu nàng ta bỏ đá xuống giếng, ngược lại trong mắt Hạ lão thái thái sẽ nhận xét nàng tâm tư trù tính, tổn hại người còn bất lợi cho mình.
Hạ lão thái thái cười ha ha: "Quỳ? Ngược lại có khả năng này. Lại nói tiếp cũng là hiểm kế, may mà còn có Vân Anh sai người đi tìm, nếu không..."
Đỗ Vân Lạc rũ mắt, không có tiếp lời.
Hạ lão thái thái vỗ vỗ tay Đỗ Vân Lạc: "Luôn nghĩ các ngươi còn nhỏ, còn có thể ở bên cạnh ta nhiều năm, nhưng trong nháy mắt, đều đã trưởng thành.
Phụ thân ngươi là tam tử, trong phủ không cần mẫu thân ngươi làm đương gia phu nhân, tính tình nàng ôn hòa nhu thuận, không tranh không nháo, ta rất thích, ngươi đi theo nàng, học đều là một bộ này.
Nhưng Vân Lạc, ngươi phải nhớ rõ, sau này ngươi là Thế tử phu nhân, sau này, là Hầu phu nhân, là muốn chưởng gia quản bếp núc, có một số việc phải nắm chắc, cần học thêm nhị bá nương ngươi.
Ngươi xem nàng ta, có thể khuất phục, lúc nên cúi đầu với ta đó là nửa điểm không ngại ngần. À, theo lời ngươi cũng nói, chuyện nên quỳ cầu xin, nàng liền quỳ cầu xin.
Yếu thế, cầu xong, lại đưa tay đòi đường ăn, để cho ta phun ra Xuân Hoa viện, còn thay Vân Anh cầu xin, có thể chiếm chỗ tốt đó là nửa điểm không bỏ sót. "
Đỗ Vân Lạc mím môi, trước kia, những lời này không ai nói qua với nàng, nàng làm tan nát trái tim Hạ lão thái thái cùng Chân thị, sau khi xuất giá, lại là tính tình kia, quan hệ với Ngô lão thái quân cùng Chu thị đều không tốt, chính mình ở Hầu phủ trải qua vấp ngã, sau khi Mục Liên Tiêu chết trận, bị Luyện thị vừa dỗ vừa lừa vừa khuyên, từng bước từng bước đi vào trong cạm bẫy.
Nếu kiếp trước có thể khuất phục được, có thể sau khi bị đánh lại cầu một viên đường, cuộc sống của nàng, làm sao có thể khó chịu như vậy.
Đỗ Vân Lạc hít sâu một hơi, xoa xoa chóp mũi có chút chua xót: "Vân Lạc nhớ kỹ. "
Hạ lão thái thái thấy nàng sa sút, đưa tay xoa xoa trán nàng: "Chậm rãi học, cũng sẽ biết thôi. "
Đỗ Vân Lạc ngước mắt lên, thấy trong mắt Hạ lão thái thái mơ hồ lo lắng, nàng giật mình một cái, nhào vào trong ngực Hạ lão thái thái, kiều kiều nói: "Tổ mẫu lừa ta, nào có Nhị bá nương làm phun ra Xuân Hoa viện, rõ ràng là người đau lòng Hinh tỷ tỷ, muốn đem Xuân Hoa viện cho nàng."
" Tiểu ngốc tử này! "Hạ lão thái thái không nhịn được cười, vừa cười vừa vỗ vỗ hai cái trên lưng Đỗ Vân Lạc, "Đã chiếm An Hoa viện, còn muốn Xuân Hoa viện? Quỷ tham lam!"
Bình luận truyện