Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 96: Thẳng



Đỗ Vân Địch cười lắc đầu.

Đỗ Vân Lạc chống quai hàm nghĩ, cũng đúng, Thiệu Nguyên Châu cùng Đỗ Vân Như thành thân mới một tháng, vô luận là Thiệu gia hay là Đỗ gia, giờ phút này cũng sẽ không vội vàng gọi Thiệu Nguyên Châu trở về thư viện.

Nhân cơ hội này, Chân thị lại dặn dò Đỗ Vân Địch một phen, không chỉ là lòng phòng người, còn muốn Đỗ Vân Địch tĩnh tâm cẩn thận đọc sách, chớ để cho chuyện khác làm rối loạn tâm thần, trì hoãn tiền đồ.

Đỗ Vân Địch nhất nhất ứng.

Trước cửa, một trận thanh âm của thư sinh hướng Sơn Trưởng vấn an.

Tứ Thủy gõ cửa, giương cao giọng nói: "Phu nhân, gia, tiểu thư, Sơn Trưởng cùng Lão gia lại đây. "

Thư viện chú ý tôn sư trọng đạo, Đỗ Vân Địch vội vàng đứng dậy, tự mình đi mở cửa, khom người mời Hàn Sơn Trưởng cùng Đỗ Hoài Lễ tiến vào.

Đỗ Vân Lạc cũng đứng dậy, đứng ở một bên Chân thị, ngước mắt nhìn về phía Hàn Sơn Trưởng.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp vị Sơn Trưởng này.

Hàn Sơn Trưởng đã đến tuổi tri thiên mệnh, tinh thần sáng láng, năm xưa quan vận của ông cũng không hanh thông, ở địa phương làm tiểu quan chịu đựng mấy chục năm, mới từng bước đi vào trong kinh, từ đó tỏa sáng.

Hàn Sơn Trưởng dù sao cũng không còn trẻ nữa, làm quan vài năm, mẹ già bệnh qua đời, ông trở về quê hương, chờ ra hiếu kỳ, lại làm quan nửa năm, lựa chọn cáo lão.

Có lẽ mấy năm nay ở thư viện cùng các thư sinh trẻ làm bạn, Hàn Sơn Trưởng tươi cười từ ái, thiếu đi sự khôn khéo trên quan trường, càng thêm trầm ổn cùng kiên định, khiến lòng người sinh hảo cảm.

Đối với vị đồng liêu được khen ngợi của Đỗ Công Phủ này, lại là người mai mối cho Đỗ Vân Như và Thiệu Nguyên Châu, Chân thị đặc biệt kính trọng, mang theo Đỗ Vân Lạc hành lễ.

Hàn Sơn Trưởng nhìn Đỗ Vân Lạc, nở nụ cười: "Vốn định uống thêm chén rượu ông mai, lại bị phu nhân Thạch Thị Lang cướp đi, quả thực tiếc nuối. "

Đỗ Hoài Lễ chắp tay nói: "Mặc dù không phải là rượu bà mối, nhưng lúc đại hỉ nhất định sẽ đưa thiếp mời cho người. Nể mặt đến uống một bát rượu nha. "

Chân thị cũng mím môi nở nụ cười: "Vân Địch chúng ta còn phải nhờ Sơn Trưởng hao tâm tổn trí dạy dỗ. "

Vừa nghe lời này, Đỗ Vân Địch hơi ngẩn người.

Đỗ Vân Lạc nhìn ở trong mắt, biết là nói đến hôn sự tỷ muội, khiến Đỗ Vân Địch lại nhớ tới Thi Liên Nhi như hổ rình mồi kia, cả người hắn không được tự nhiên.

Thi Liên Nhi kia, chỉ cần Thi Sĩ Nhân cùng Đỗ Vân Địch ở thư viện một ngày, nàng chính là một tai họa ngầm.

Không sợ kẻ trộm ăn cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Cho dù Đỗ Vân Đậu cẩn thận, Tứ Thủy và Thường An cảnh tỉnh, qua mấy năm sau, ai có thể nói rằng họ sẽ không có sơ suất?

Vạn nhất xảy ra chút sai sót, Thi Liên Nhi vẫn tác oai tác oái như trước, cả đời Đỗ Vân Địch sẽ bị nàng ta liên lụy.

Đỗ Vân Lạc âm thầm thở dài một hơi, nàng không có khả năng để Đỗ Vân Địch rời khỏi Lịch Sơn thư viện. Thứ nhất là vì tiền đồ, thứ hai chỗ Đỗ Công Phủ là gải thích không thông.

Nếu nàng đi nhắc tới, chờ nàng không chỉ là một bữa ăn đập đầu.

Làm cho Thi Sĩ Nhân rời đi, Đỗ Vân Lạc là một khuê các cô nương, dù sao cũng không có ba đầu sáu tay, chuyện này không dễ làm.

Tạm thời chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Bọn họ đã phòng bị Thi Liên Nhi, nếu còn không thể cởi bỏ cục diện kiếp trước, để Đỗ Vân Địch rơi vào cục diện bị động như trước, Đỗ Vân Lạc làm sao có thể vỗ ngực nói, nàng có thể ở kiếp này lại thiết kế Nguyên Hầu phủ nhị phòng, báo thù kiếp trước, bảo vệ tính mạng của Mục Liên Tiêu?

Nàng sống lại một lần nữa, không phải để trải qua nỗi đau một lần nữa, nhìn vào bi kịch một lần nữa.

Bàn tay thu vào trong tay áo siết chặt lại, lòng bàn tay lưu lại một hàng dấu trăng khuyết, Đỗ Vân Lạc lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Trái tim nàng ấy đau đớn hơn.

Nhớ tới kiếp trước khổ sở, đau đến gần như khó thở.

Loại cảm giác nặng nề và vô lực như đuối nước này là trước kia nàng thường xuyên gặp, mấy tháng nay, theo tâm tình mở rộng, cuộc sống bình thuận, đã dần dần rời xa nàng, không biết vì sao, giờ phút này đột nhiên như vỡ đê hướng về phía nàng.

Cũng may, dù không thoải mái, nàng vẫn đứng thẳng như trước, không có nửa điểm thất thố.

Kiếp trước càng khổ càng khó, khi trong Định Nguyên Hầu phủ bị đè đến không thở nổi, nàng đều đứng thẳng.

Cho dù bị vu khống đối với con riêng nổi lên tâm tư dị thường, cho dù cưới con dâu vào cửa vì lời đồn đãi làm cho nàng khó chịu, Đỗ Vân Lạc cũng không có thất thố.

Giờ phút này, chỉ là trong lòng có chút khó có thể nói rõ không thoải mái mà thôi, nàng chống đỡ được.

Lúc trưa, Tứ Thủy và Thường An đi nhận đồ ăn, Thủy Nguyệt hầu hạ các chủ tử dùng.

Đỗ Vân Lạc khẩu vị không tốt, sợ bị Chân thị nhìn ra, cố gắng dùng một chén lớn.

Buổi chiều Đỗ Vân Địch còn có lớp học, Đỗ Hoài Lễ cũng không muốn ở thư viện trì hoãn quá lâu, liền hướng Hàn Sơn Trưởng cáo từ.

Đỗ Vân Địch đưa Chân thị cùng Đỗ Vân Lạc đi ra ngoài.

Cuối hành lang, Thi Liên Nhi xoay người lại, nàng trắng nõn, cho dù thường xuyên đi dưới ánh mặt trời cũng không có rám nắng.

Dưới ánh mặt trời, chiếc áo bầu màu xanh nhạt làm nổi bật khuôn mặt trái xoan dịu dàng như ngọc, mắt phượng nâng lên, giống như khóe môi của nàng.

Đối với Chân thị cùng Đỗ Vân Lạc, Thi Liên Nhi doanh doanh hành một phúc lễ.

Dường như là đang cung tiễn các nàng rời đi, lại giống như...

Biểu tình.

Trong đầu Đỗ Vân Lạc hiện lên hai chữ như vậy.

Ánh mắt Chân thị chậm rãi dừng trên người Thi Liên Nhi, lại chậm rãi dời đi, không vui không giận, chỉ quay đầu, thấp giọng nói với Đỗ Vân Lạc: " Cục dzang, chúng ta đi thôi."

Đỗ Vân Lạc đáp ứng, không để ý tới Thi Liên Nhi, đuổi theo bước chân Chân thị.

Thi Liên Nhi đứng tại chỗ, nụ cười ngưng tụ ở khóe môi, đáy mắt ẩn chứa hận ý.

Hôm nay Chân thị cùng Đỗ Vân Lạc xem nhẹ nàng như thế, một ngày nào đó, nàng sẽ cho các người biết, nàng không phải là con kiến hôi dưới chân quyền quý của các người!

Xe ngựa dừng ở cửa thư viện, Thủy Nguyệt bày xong chân đạp, đỡ Đỗ Vân Lạc đi lên.

Chân thị nắm tay Đỗ Vân Địch, lại lải nhải hai câu: "Tháng chín đã qua hơn nửa, thời tiết dần dần lạnh, con phải chú ý thân thể, viết thư về nhiều hơn, nương ở nhà chờ ngươi trở về ăn tết. "

Đỗ Vân Địch liên thanh nói xong.

Chân thị lúc này mới yên tâm, đỡ Thủy Nguyệt lên xe.

Xe ngựa rời khỏi Lịch Sơn thư viện, vòng về Đài Phố trấn, sau đó đi về phía Đồng Thành.

Chân thị nhắm mắt dưỡng thần một lát, bà không đề cập đến Thi Liên Nhi, Đỗ Vân Lạc cũng không nhắc tới.

Đi vài ngày sau, vào Đồng Thành.

Chân gia ở góc đông bắc Đồng Thành, trong ngõ Thạch Thanh, là trạch viện thế gia đại tộc địa phương ở Đồng Thành, Chân gia ở trong đó không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Dưới tường xám ngói xanh, ngoài cửa lớn Chân gia có hai con sư tử đá.

Dưới bậc thang, lại chờ bốn năm người ngóng trông, thẳng đến khi nhìn thấy xe ngựa kia xuất hiện ở đầu ngõ, lúc này mới vui vẻ.

Chân thị vén rèm xe lên, thấy rõ bộ dáng mấy người kia, trong mắt không khỏi rưng rưng, lấy khăn tay ra đè lại khóe mắt.

Đỗ Vân Lạc xuyên qua cái lỗ nhỏ kia nhìn ra ngoài, thấy hai người dẫn đầu cùng Chân thị có bảy tám phần tương tự, liền biết đây là Đại cữu cùng Nhị cữu của nhà mình.

Xe ngựa dừng lại ở cửa phủ.

Đỗ Hoài Lễ xuống xe, cùng hai vị cữu gia chào hỏi.

Chân thị khàn giọng gọi "Đại ca", "Nhị ca", khiến hai người cũng đỏ hốc mắt.

Đợi Đỗ Vân Lạc cách rèm cửa thỉnh an.

Chân gia Đại cữu cữu nói: "Trở về là tốt rồi, mau vào phủ đi, hai tẩu tẩu củ ngươi ở cửa nhị chờ ngươi."

Chân thị đáp một tiếng, xe ngựa lại từ từ đi về phía trước, từ thiên môn vào phủ, cho đến khi thùy hoa ở cửa, xe ngựa vừa mới dừng lại, Thủy Nguyệt còn chưa đi xuống hết chân đạp, đã có phụ nhân vây quanh, phụ nhân dẫn đầu khuôn mặt hòa ái, nói: "Lục Nương chúng ta xem như đã trở lại. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện