Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 40: Không cẩn thận làm anh hùng cứu mỹ nhân
"Lưu tiên sinh, vị này chính là Tổng giám đốc Tập đoàn của chúng tôi Billgate tiên sinh ."
Từ Trung Bang chỉ vào 1 nam nhân trẻ tuổi tóc vàng nói.
"Xin chào, Bill tiên sinh."
Tôi dùng khẩu âm của người nước Anh thuần thục nói. Dù sao tôi cũng là tổng giám đốc của công ty này!
"A? Lưu tiên sinh, ngài biết nói Anh ngữ?"
Bill kỳ quái hỏi. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Biết một chút thôi!"
Tôi mỉm cười nói. Nói nhảm, kiếp trước tôi nói chuyện với hắn không ít, làm sao mà không biết Anh ngữ được chứ.
"Vậy cũng tốt, nếu như vậy, Xin Lưu tiên sinh cứ nói thẳng điều kiện của ngài." Bill nói.
"Bản quyền của hệ điều hành tôi sẽ không bán, nhưng sẽ giao cho công ty Microsoft tiêu thụ. Đồng thời tôi cũng đồng ý cho công ty Microsoft tiếp tục phát triển dựa trên hệ điều hành của tôi."
Tôi trước tiên nói chỗ tốt mà công ty Microsoft được hưởng ra trước đã.
"Vậy Lưu tiên sinh muốn được cái gì?"
Bill cũng không ngu, biết những điều tôi vừa nói chỉ là dụ bọn họ, điều kiện vẫn còn chưa có nói ra.
"Lợi nhuận 50% của hệ điều hành, con số này không thể thay đổi được."
Tôi không thích cùng người khác cò kè mặc cả.
"50%? Vậy thì nhiều quá!" Bill kinh hô.
"Không nhiều? Nếu như không vì điều kiện kinh tế trước mắt của nước Z, tôi hoàn toàn có thể tự mình thành lập công ty, đến lúc đó không cẩn thận lại đoạt đi chén canh của người khác." Tôi nói.
"Nhưng là ngài không có những độc quyền đối với hệ điều hành!" Bill nói.
"Cho nên, đây cũng chính là 1 trong những nguyên nhân tôi tìm các ngài hợp tác. Nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì việc đăng ký độc quyền ở nước M không có hiệu quả với nước Z!"
Tôi chậm rãi nói.
"Được rồi! Tôi đáp ứng ngài, nhưng ngài phải công khai cho chúng tôi biết về nguyên số hiệu!"
Bill cắn răng nói. Hắn vốn không quan tâm tới tiền, tiền với hắn chỉ là mấy con số, hắn quan tâm tới kỹ thuật hơn
"Cái này không thành vấn đề, hơn nữa tôi cũng tuân thủ lời hứa của tôi, đó là chúng tôi có thể cùng nhau nghiên cứu, phát triển Ánh Rạng Đông 95."
Viết cái hệ điều hành này đã mất 1 tháng không ngủ ngon của tôi, chuyện như vậy sau này đánh chết tôi cũng không làm.
Mặc dù tôi biết mình sống tới 180 tuổi, nhưng mà được nửa đời đã bán thân bất toại so với chết còn khổ hơn. Chẳng bằng hào phóng, cung cấp kĩ thuật, để cho bọn họ tiếp tục tiến hành.
Sau khi chúng tôi thương lượng liền quyết định, tháng 12 năm nay công bố Windowz 95, ánh rạng đông 95 lùi sang năm sau phát hành, đổi tên thành Ánh Rạng Đông windowz 97.
Đồng thời, Microsoft cũng quyết định lấy 30% lợi nhuận của Windowz 95 để bồi bổ cho tôi. Windowz 95 cũng đổi tên thành Ánh rạng đông Windowz95.
Sau khi ký kết hợp đồng, làm công chứng, phải đến hơn 8h mới xong.
Từ Trung Bang mời tôi ăn cơm, lại bị tôi cự tuyệt. Gần đây không về nhà đúng giờ, mẹ tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Ba tôi thì khỏi cần phải nói, nói bóng nói gió tôi đi vào phòng trò chơi.
Haha, vậy là phát tài lớn rồi, 30% và 50% trên toàn thế giới. Tôi cao hứng mỉm cười, chậm rãi bước trên con đường.
Không biết tại sao, sau khi trọng sinh thân thể tôi ngày càng cường tránh, lúc mới đầu tôi cho rằng mình rèn luyện có kết quả.
Nhưng về sau tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng, trước khi trọng sinh tôi cũng không có mạnh mẽ như hiện nay.
Hơn nữa, cảm giác này từ sau khi ở Bắc Kinh trở về càng rõ ràng, có cảm giác thân thể mình luôn không dùng hết sức lực. Hôm nào rảnh thì phải tìm Diêm Vương lão ca xem sao.
"Cứu mạng "
Từ nơi xa truyền tới thanh âm kêu cứu của 1 phụ nữ, thanh âm này vô cùng dễ nghe. Tôi không khỏi dừng bước lại, nhìn về bốn phía xung quanh.
"Gọi đi? Cô em tiếp tục gọi đi? Cô em gọi rách cổ họng cũng không ai tới cứu cô em đâu!"
Một âm thanh thô rè vang lên.
Ai, trong lòng tôi mắng, những kẻ bắt cóc này đúng là không có văn hóa, tại sao lại cứ dùng mãi những từ cũ kỹ này.
Quả nhiên, thanh âm kia không kêu cứu mạng nữa, mà lo sợ nói:
"Ngươi … các ngươi muốn làm gì?"
Các ngươi? Còn có đồng bọn?
"Làm gì? Cô em, cùng đại gia đi chơi đi."
Một thanh âm ẻo lả vang lên.
Tôi ngất, cũng quá chuyên nghiệp đó chứ? Lại còn giả làm lưu manh? Đúng là không có tiền đồ!
"A! Các ngươi mau buông tay! Nếu không tôi liều mạng với các người!"
Một giọng nữ hô lên.
"Liều mạng? Được! Đại gia ta đang chờ đây!"
Lại một âm thanh thô rè vang lên.
Ai! Tâm tình của tôi hôm nay không tệ, đành làm anh hùng cứu... , khoan đã, tôi phải xem có phải mỹ nữ không đã, vạn nhất cứu nhầm 1 con bé xấu xí, sau đó nó đòi lấy thân báo đáp mình thì khổ rồi.
Tôi theo hướng âm thanh đi tới, hóa ra là 1 cái hẻm ven đường.
Hai vóc người 1 béo 1 gầy quay lưng về phía tôi. Mấy thân ảnh này sao quen mắt vậy? Không phải sấu đầu đà (1) trong Lộc Đỉnh Ký đó chứ?
Tôi vội vàng quan sát bốn phía, đúng là không có camera.
(1): Sấu đầu đà: lưu manh gầy còm
Dưới ánh trăng, tôi thấy rõ thiếu nữ bị 2 người bắt cóc, đại khái khoảng 17, 18 tuổi, mặc 1 bộ trang phục giản dị.
Nhưng mà đã trổ mã rất tốt rồi, một bộ ngực rất lớn phình ra như muốn thủng cả áo.
Mẹ nó, tôi nuốt từng ngụm nước bọt, vóc người như thế này mà trời tối dám ra đường, đừng nói tới lưu manh, ngay cả tôi cũng muốn cưỡng gian.
Cô bé có khuôn mặt rất đẹp, hình trái xoan, lông mày lá liễu nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt hiện lên sự sợ hãi, hình dáng này đúng là khiến người tôi yêu mến.
Mẹ kiếp, mỹ nữ !!! Vậy thì làm sao để cho 2 tên sấu đầu đà gây họa được, có lên cũng phải là tôi!
Có câu nói: gặp chuyện bất bình thì không thể bỏ qua, cũng đến lúc phải ra tay rồi. Tôi lặng lẽ đi tới vỗ vào đầu 2 tên sấu đầu đà
"Má ơi, có quỷ!"
Tên sấu đầu đã này vốn bị tinh trùng thượng não, bị tôi vỗ 1 cái đã sợ hết hồn.
"Hét con mẹ ngươi ấy à!"
Bàn đầu đà (2) bất mãn xoay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy tôi ở phía sau, kinh ngạc nói:
"Ngươi …ngươi là ai?"
(2): Bàn đầu đà: Lưu manh béo mập.
"Hai vị đại ca, tối nay có vẻ rất thích thú đây."
Tôi cười hì hì nói.
"Mẹ kiếp, hù chết Lão Tử rồi! Ngươi là ai? Nơi này không có chuyện của ngươi, cút mau!"
Sấu đầu đà nói với tôi.
"Cứu mạng!"
Cô bé thấy tôi tới, điên cuồng kêu lên.
"Trước tiên cô đừng làm ồn!"
Tôi bất mãn nhìn cô bé một cái. Đối với Bàn gầy đầu đà nói:
"Các ngươi có phải lưu manh hay không? Sao trông các ngươi giống Nông dân vậy?"
"Ai? Ai nói 2 anh em chúng ta là nông dân?"
Sấu đầu đà đáp.
"Câm miệng, mày nói với hắn làm cái rắm gì!"
Bàn đầu đà ở bên cạnh lập tức chặn Sấu đầu đà lại, quay đầu nói với tôi:
"Hai chúng tao có phải nông dân hay không, thì có liên quan gì tới mày?"
Ai! Thông minh đấy, tôi không còn lời nào để nói rồi! Tôi buồn bực nói:
"Đến đây đi, để tôi làm mẫu cho các ngươi biết, thế nào mới là lưu manh!"
Hai người này và mỹ nữ kia cùng kinh ngạc, vẻ mặt cô bé lại giống như đưa đám, vốn tưởng thoát khỏi miệng cọp, không nghĩ tới lại rơi vào tay lưu manh.
Cô bé khẽ thở dài: tâm thân trong sạch của mình hôm nay bị hủy ở chỗ này rồi.
Tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn ngắm hồi lâu, thậm chí còn liên tưởng đến bộ ngực lớn của Diệp Tiêu Tiêu, khuôn mặt nở nụ cười dâm đãng, đi với phía mỹ nữ.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Tôi đột nhiên nhớ tới 1 câu nói trong tiểu phẩm "Bán quải" (3), thuận miệng nói ra.
(3): Bán quải: Lừa Đảo
Sấu đầu đà sợ hãi than, nói:
"Mẹ kiếp, đại ca ngươi xem! Đây mới gọi là lưu manh, trước khi cưỡng gian người ta lại còn hỏi người ta chuẩn bị xong chưa?"
Bàn đầu đà cũng phụ họa nói:
"Đúng! Đây đúng là tố chất của người thành phố, con mẹ nó thật lễ phép!"
"Được rồi, ta muốn bắt đầu. Cô em có quyền lựa chọn phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô em sẽ làm ta càng thêm hưng phấn!"
Tôi đưa tay về phía bộ ngực lớn của mỹ nữ, nhưng khi gần chạm đến lại thu về.
"Được rồi, làm mẫu kết thúc."
Tôi nói với Sấu đầu đà:
"Hai các ngươi có thể cút rồi"
"Lão Đại, ngươi đúng là cực phẩm lưu manh! Nếu không ngươi lên trước đi? Ngươi ăn xong thì đến lượt chúng ta cũng được!"
Sấu đầu đà nói.
"Ai là lưu manh? Lão Tử vốn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng thấy bộ dáng của các ngươi không chuyên nghiệp, cho nên tới làm mẫu cho các ngươi xem."
Tôi tức giận, bọn chúng dám đem cái mũ lưu manh chụp lên đầu của tôi.
"Lão Nhị, tên tiểu tử này đùa bỡn 2 chúng ta, dẹp hắn đi!"
Nói xong liền xông về phía tôi.
Ai! Nói ngươi là sấu đầu đà, thì đúng ngươi là sấu đầu đà, chỉ bằng chút công phu này mà dám ở trước mặt tôi ngo ngoe ư.
Kiếp trước của Lão tử vốn vô địch Tán Thủ, sức lực của kiếp này còn mạnh hơn, đâu có gì phải sợ 2 tên này.
"Đến đây!"
Tôi kêu lên 1 tiếng, lấy 2 tay thủ thế.
"Sao vậy? Sợ à? Sợ thì cút nhanh lên!"
Sấu đầu đà kêu lên.
"Tôi đang muốn hỏi 2 ngươi xem, trên người 2 ngươi có mang theo tiền thuốc không? Một lát nữa không trọng thương sẽ tàn tật, lại không có tiền mua thuốc, làm bệnh tình của các ngươi không chữa được, trong lòng tôi có chút áy náy!"
Tôi hảo tâm nói.
"Ha ha ha ha ha"
Bàn đầu đà và Sấu đầu đà thi nhau phá lên cười.
Tôi không muốn nói nhiều nữa, những gì đáng nói tôi đã nói hết cả rồi, lúc này bọn chúng có chết cũng không phải chuyện của tôi.
Tôi xuất 1 cước đá thẳng vào đầu của Bàn đầu đà, làm hắn bay ra ngoài, oanh một tiếng, đập vào trên người Sấu đầu đà.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, đoán chừng đó là tiếng xương gãy của 2 người.
Tôi đi xem xét 1 chút, 2 người này còn thở, chỉ bị ngất đi mà thôi.
Nhưng xem ra, có tỉnh lại cũng chỉ làm người thực vật mà thôi.
Từ Trung Bang chỉ vào 1 nam nhân trẻ tuổi tóc vàng nói.
"Xin chào, Bill tiên sinh."
Tôi dùng khẩu âm của người nước Anh thuần thục nói. Dù sao tôi cũng là tổng giám đốc của công ty này!
"A? Lưu tiên sinh, ngài biết nói Anh ngữ?"
Bill kỳ quái hỏi. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Biết một chút thôi!"
Tôi mỉm cười nói. Nói nhảm, kiếp trước tôi nói chuyện với hắn không ít, làm sao mà không biết Anh ngữ được chứ.
"Vậy cũng tốt, nếu như vậy, Xin Lưu tiên sinh cứ nói thẳng điều kiện của ngài." Bill nói.
"Bản quyền của hệ điều hành tôi sẽ không bán, nhưng sẽ giao cho công ty Microsoft tiêu thụ. Đồng thời tôi cũng đồng ý cho công ty Microsoft tiếp tục phát triển dựa trên hệ điều hành của tôi."
Tôi trước tiên nói chỗ tốt mà công ty Microsoft được hưởng ra trước đã.
"Vậy Lưu tiên sinh muốn được cái gì?"
Bill cũng không ngu, biết những điều tôi vừa nói chỉ là dụ bọn họ, điều kiện vẫn còn chưa có nói ra.
"Lợi nhuận 50% của hệ điều hành, con số này không thể thay đổi được."
Tôi không thích cùng người khác cò kè mặc cả.
"50%? Vậy thì nhiều quá!" Bill kinh hô.
"Không nhiều? Nếu như không vì điều kiện kinh tế trước mắt của nước Z, tôi hoàn toàn có thể tự mình thành lập công ty, đến lúc đó không cẩn thận lại đoạt đi chén canh của người khác." Tôi nói.
"Nhưng là ngài không có những độc quyền đối với hệ điều hành!" Bill nói.
"Cho nên, đây cũng chính là 1 trong những nguyên nhân tôi tìm các ngài hợp tác. Nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì việc đăng ký độc quyền ở nước M không có hiệu quả với nước Z!"
Tôi chậm rãi nói.
"Được rồi! Tôi đáp ứng ngài, nhưng ngài phải công khai cho chúng tôi biết về nguyên số hiệu!"
Bill cắn răng nói. Hắn vốn không quan tâm tới tiền, tiền với hắn chỉ là mấy con số, hắn quan tâm tới kỹ thuật hơn
"Cái này không thành vấn đề, hơn nữa tôi cũng tuân thủ lời hứa của tôi, đó là chúng tôi có thể cùng nhau nghiên cứu, phát triển Ánh Rạng Đông 95."
Viết cái hệ điều hành này đã mất 1 tháng không ngủ ngon của tôi, chuyện như vậy sau này đánh chết tôi cũng không làm.
Mặc dù tôi biết mình sống tới 180 tuổi, nhưng mà được nửa đời đã bán thân bất toại so với chết còn khổ hơn. Chẳng bằng hào phóng, cung cấp kĩ thuật, để cho bọn họ tiếp tục tiến hành.
Sau khi chúng tôi thương lượng liền quyết định, tháng 12 năm nay công bố Windowz 95, ánh rạng đông 95 lùi sang năm sau phát hành, đổi tên thành Ánh Rạng Đông windowz 97.
Đồng thời, Microsoft cũng quyết định lấy 30% lợi nhuận của Windowz 95 để bồi bổ cho tôi. Windowz 95 cũng đổi tên thành Ánh rạng đông Windowz95.
Sau khi ký kết hợp đồng, làm công chứng, phải đến hơn 8h mới xong.
Từ Trung Bang mời tôi ăn cơm, lại bị tôi cự tuyệt. Gần đây không về nhà đúng giờ, mẹ tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Ba tôi thì khỏi cần phải nói, nói bóng nói gió tôi đi vào phòng trò chơi.
Haha, vậy là phát tài lớn rồi, 30% và 50% trên toàn thế giới. Tôi cao hứng mỉm cười, chậm rãi bước trên con đường.
Không biết tại sao, sau khi trọng sinh thân thể tôi ngày càng cường tránh, lúc mới đầu tôi cho rằng mình rèn luyện có kết quả.
Nhưng về sau tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng, trước khi trọng sinh tôi cũng không có mạnh mẽ như hiện nay.
Hơn nữa, cảm giác này từ sau khi ở Bắc Kinh trở về càng rõ ràng, có cảm giác thân thể mình luôn không dùng hết sức lực. Hôm nào rảnh thì phải tìm Diêm Vương lão ca xem sao.
"Cứu mạng "
Từ nơi xa truyền tới thanh âm kêu cứu của 1 phụ nữ, thanh âm này vô cùng dễ nghe. Tôi không khỏi dừng bước lại, nhìn về bốn phía xung quanh.
"Gọi đi? Cô em tiếp tục gọi đi? Cô em gọi rách cổ họng cũng không ai tới cứu cô em đâu!"
Một âm thanh thô rè vang lên.
Ai, trong lòng tôi mắng, những kẻ bắt cóc này đúng là không có văn hóa, tại sao lại cứ dùng mãi những từ cũ kỹ này.
Quả nhiên, thanh âm kia không kêu cứu mạng nữa, mà lo sợ nói:
"Ngươi … các ngươi muốn làm gì?"
Các ngươi? Còn có đồng bọn?
"Làm gì? Cô em, cùng đại gia đi chơi đi."
Một thanh âm ẻo lả vang lên.
Tôi ngất, cũng quá chuyên nghiệp đó chứ? Lại còn giả làm lưu manh? Đúng là không có tiền đồ!
"A! Các ngươi mau buông tay! Nếu không tôi liều mạng với các người!"
Một giọng nữ hô lên.
"Liều mạng? Được! Đại gia ta đang chờ đây!"
Lại một âm thanh thô rè vang lên.
Ai! Tâm tình của tôi hôm nay không tệ, đành làm anh hùng cứu... , khoan đã, tôi phải xem có phải mỹ nữ không đã, vạn nhất cứu nhầm 1 con bé xấu xí, sau đó nó đòi lấy thân báo đáp mình thì khổ rồi.
Tôi theo hướng âm thanh đi tới, hóa ra là 1 cái hẻm ven đường.
Hai vóc người 1 béo 1 gầy quay lưng về phía tôi. Mấy thân ảnh này sao quen mắt vậy? Không phải sấu đầu đà (1) trong Lộc Đỉnh Ký đó chứ?
Tôi vội vàng quan sát bốn phía, đúng là không có camera.
(1): Sấu đầu đà: lưu manh gầy còm
Dưới ánh trăng, tôi thấy rõ thiếu nữ bị 2 người bắt cóc, đại khái khoảng 17, 18 tuổi, mặc 1 bộ trang phục giản dị.
Nhưng mà đã trổ mã rất tốt rồi, một bộ ngực rất lớn phình ra như muốn thủng cả áo.
Mẹ nó, tôi nuốt từng ngụm nước bọt, vóc người như thế này mà trời tối dám ra đường, đừng nói tới lưu manh, ngay cả tôi cũng muốn cưỡng gian.
Cô bé có khuôn mặt rất đẹp, hình trái xoan, lông mày lá liễu nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt hiện lên sự sợ hãi, hình dáng này đúng là khiến người tôi yêu mến.
Mẹ kiếp, mỹ nữ !!! Vậy thì làm sao để cho 2 tên sấu đầu đà gây họa được, có lên cũng phải là tôi!
Có câu nói: gặp chuyện bất bình thì không thể bỏ qua, cũng đến lúc phải ra tay rồi. Tôi lặng lẽ đi tới vỗ vào đầu 2 tên sấu đầu đà
"Má ơi, có quỷ!"
Tên sấu đầu đã này vốn bị tinh trùng thượng não, bị tôi vỗ 1 cái đã sợ hết hồn.
"Hét con mẹ ngươi ấy à!"
Bàn đầu đà (2) bất mãn xoay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy tôi ở phía sau, kinh ngạc nói:
"Ngươi …ngươi là ai?"
(2): Bàn đầu đà: Lưu manh béo mập.
"Hai vị đại ca, tối nay có vẻ rất thích thú đây."
Tôi cười hì hì nói.
"Mẹ kiếp, hù chết Lão Tử rồi! Ngươi là ai? Nơi này không có chuyện của ngươi, cút mau!"
Sấu đầu đà nói với tôi.
"Cứu mạng!"
Cô bé thấy tôi tới, điên cuồng kêu lên.
"Trước tiên cô đừng làm ồn!"
Tôi bất mãn nhìn cô bé một cái. Đối với Bàn gầy đầu đà nói:
"Các ngươi có phải lưu manh hay không? Sao trông các ngươi giống Nông dân vậy?"
"Ai? Ai nói 2 anh em chúng ta là nông dân?"
Sấu đầu đà đáp.
"Câm miệng, mày nói với hắn làm cái rắm gì!"
Bàn đầu đà ở bên cạnh lập tức chặn Sấu đầu đà lại, quay đầu nói với tôi:
"Hai chúng tao có phải nông dân hay không, thì có liên quan gì tới mày?"
Ai! Thông minh đấy, tôi không còn lời nào để nói rồi! Tôi buồn bực nói:
"Đến đây đi, để tôi làm mẫu cho các ngươi biết, thế nào mới là lưu manh!"
Hai người này và mỹ nữ kia cùng kinh ngạc, vẻ mặt cô bé lại giống như đưa đám, vốn tưởng thoát khỏi miệng cọp, không nghĩ tới lại rơi vào tay lưu manh.
Cô bé khẽ thở dài: tâm thân trong sạch của mình hôm nay bị hủy ở chỗ này rồi.
Tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn ngắm hồi lâu, thậm chí còn liên tưởng đến bộ ngực lớn của Diệp Tiêu Tiêu, khuôn mặt nở nụ cười dâm đãng, đi với phía mỹ nữ.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Tôi đột nhiên nhớ tới 1 câu nói trong tiểu phẩm "Bán quải" (3), thuận miệng nói ra.
(3): Bán quải: Lừa Đảo
Sấu đầu đà sợ hãi than, nói:
"Mẹ kiếp, đại ca ngươi xem! Đây mới gọi là lưu manh, trước khi cưỡng gian người ta lại còn hỏi người ta chuẩn bị xong chưa?"
Bàn đầu đà cũng phụ họa nói:
"Đúng! Đây đúng là tố chất của người thành phố, con mẹ nó thật lễ phép!"
"Được rồi, ta muốn bắt đầu. Cô em có quyền lựa chọn phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô em sẽ làm ta càng thêm hưng phấn!"
Tôi đưa tay về phía bộ ngực lớn của mỹ nữ, nhưng khi gần chạm đến lại thu về.
"Được rồi, làm mẫu kết thúc."
Tôi nói với Sấu đầu đà:
"Hai các ngươi có thể cút rồi"
"Lão Đại, ngươi đúng là cực phẩm lưu manh! Nếu không ngươi lên trước đi? Ngươi ăn xong thì đến lượt chúng ta cũng được!"
Sấu đầu đà nói.
"Ai là lưu manh? Lão Tử vốn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng thấy bộ dáng của các ngươi không chuyên nghiệp, cho nên tới làm mẫu cho các ngươi xem."
Tôi tức giận, bọn chúng dám đem cái mũ lưu manh chụp lên đầu của tôi.
"Lão Nhị, tên tiểu tử này đùa bỡn 2 chúng ta, dẹp hắn đi!"
Nói xong liền xông về phía tôi.
Ai! Nói ngươi là sấu đầu đà, thì đúng ngươi là sấu đầu đà, chỉ bằng chút công phu này mà dám ở trước mặt tôi ngo ngoe ư.
Kiếp trước của Lão tử vốn vô địch Tán Thủ, sức lực của kiếp này còn mạnh hơn, đâu có gì phải sợ 2 tên này.
"Đến đây!"
Tôi kêu lên 1 tiếng, lấy 2 tay thủ thế.
"Sao vậy? Sợ à? Sợ thì cút nhanh lên!"
Sấu đầu đà kêu lên.
"Tôi đang muốn hỏi 2 ngươi xem, trên người 2 ngươi có mang theo tiền thuốc không? Một lát nữa không trọng thương sẽ tàn tật, lại không có tiền mua thuốc, làm bệnh tình của các ngươi không chữa được, trong lòng tôi có chút áy náy!"
Tôi hảo tâm nói.
"Ha ha ha ha ha"
Bàn đầu đà và Sấu đầu đà thi nhau phá lên cười.
Tôi không muốn nói nhiều nữa, những gì đáng nói tôi đã nói hết cả rồi, lúc này bọn chúng có chết cũng không phải chuyện của tôi.
Tôi xuất 1 cước đá thẳng vào đầu của Bàn đầu đà, làm hắn bay ra ngoài, oanh một tiếng, đập vào trên người Sấu đầu đà.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, đoán chừng đó là tiếng xương gãy của 2 người.
Tôi đi xem xét 1 chút, 2 người này còn thở, chỉ bị ngất đi mà thôi.
Nhưng xem ra, có tỉnh lại cũng chỉ làm người thực vật mà thôi.
Bình luận truyện