Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 564: Dương Mân bị bệnh
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
"Nữ nhân? Ngài nói là Lý Tiểu Hồng sao?" Tôi Suy nghĩ một chút, đại khái đoán người này là mẹ của Dương Mân.
"Lý Tiểu Hồng? Người đỏ họ Lý, còn tên gì thì tôi không rõ lắm. Nếu cậu đà biết. thì tại sao không tới tìm bà ấy? Tiểu tử nói dối thì không tốt đâu!" Chu Trì Bình nhìn tôi, nói.
: "Chuyện này..."
Chu Trì Bình nói như vậy làm cho tôi chẳng biểt trả lời như thế nào.
"Chu chủ nhiệm, không dối ngài. Dương Mân là bạn gái của tôi, mấy hôm trước tôi có chuyện phải ra ngoài sau khi trở về, thì Dương Mân biến mất, ở nhà nàng cũng không có ai tôi tìm được đầu mối này ở trong phòng làm việc của nàng, nên mới tìm tới đây!"
Tôi tỏ ra là mình vô cùng uể oải
"Cậu nói điều này, có chứng cớ gì không?" Kỳ thực Chu Trì Bình cũng không phải là người bảo thủ. Hắn thấy tôi cũng không phải là người xấu, đồng thời có biết lý lịch của Dương Mân cũng chẳng có tác dụng gì cả!
"Được rồi, tôi có một bức thư do người khác chuyển cho"
Tôi láv bức thư Dương Màn gửi cho tôi. đặt ở trước mặt Chu Trì Bình.
Chu Trì Binh đã hơn 60 tuổi rồi, hắn là người từng Trải. sau khi xem bức Thư xong, thì nhận ra đây đúng là nét chữ của Dương Mân.
"Được rồi. tôi tin lời cậu nói cất bức thư lại đi."
Chu Trì Bình đứng lên nhìn tói nói: "Cậu theo tôi xuống lầu. bệnh án ở dưới đó."
"Đã làm phiền rồi, Chu chủ nhiệm, ngài có thể nói bệnh tình của Dương Mân cho tôi trước có được không ?"
Tôi đi theo Chu chủ nhiệm tới thang máy.
"Cậu không biết chút gì sao?"
Chu chủ nhiệm nhìn tôi, có chút trầm mặc nói
"Chu chủ nhiệm, trước kia tôi chi suy đoán, bạn gái tôi có bệnh gì đó mơi trốn tôi, chứ thực sự là không biết." Tôi lắc đẩu nói
"Vậy cậu phái chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."
Chu Trì Bình thờ dài.
"Chu chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, từ khi biết cô ấy là bệnh nhân của khoa tim mạch tôi đà chuẩn bị từ trước rồi." Tôi gật đẩu, nói.
"Chuyện là như vậy, Dương Mân bị bệnh tim bẩm sinh, nếu như ở tình huống bình thường, không bị gì, thì có thể sống như người thường, đồng thời thọ mệnh cũng rất dài. Theo lý thuyết, người mắc bệnh này không được kích động và tức giận. hơn nữa cũng không nên có tình yêu, vì tình yêu cuồng nhiệt sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình làm cho bệnh chuyển biến xấu đi."
Chu chủ nhiệm nói:
"Lời thực thì không dễ nghe. tôi không biết hai người xảy ra chuyện gì, có cãi nhau hay không, thế nhưng bệnh tình của Dương Mân gần đây rất nghiêm trọng."
Bệnh tim bẩm sinh? Tại sao Dương Mân lại không nói qua với tôi không thể yêu đương không thể kích động, chẳng lẻ vì yêu tôi, bệnh của Dương Mân mới chuyển sang nghiêm trọng như vậy?
Tuv rằng tôi không biết điếu đó. Thế nhưng nghe Chu Trì Bình nói nguyên nhân chác chắn là vì tôi!
"Trước kia nàng có biết mình bị bệnh tim hay không?" Tôi có chút tức giận. Lý Tiểu Hồng nếu như biết Dương Mân có bệnh tim thì tại sao không nói với tôi cơ chứ!
"Trước kia nàng cũng không biết. loại bệnh. này khi chưa phát bệnh thì không khác gì so với người thường." Chu Trì Bình lắc đầu:
"Mà việc đó cũng là bình thường, rất nhiều người cả đời cũng không tới bệnh viện kiểm tra tim mạch, nên cũng đâu có biết là mình có bệnh"
"Ngài nói cũng đúng."
Tôi gật đầu. kiếp trước tôi cũng đàu có đi bệnh viện kiểm tra lân nào
"Đúng vậy, cho nên khi Dương Mân phát hiện mình bị bệnh tim bẩm sinh. thì đã quá muộn rồi!"
"Vậy thì loại bệnh này không thể chữa hay sao? Tại sao nàng lại không từ mà biệt
tôi chứ?"
Khoa học kỹ thuật giờ hiện đại như vậy. tại sao Dương Mân lại bỏ qua cơ chứ?
"Cũng khôngphải hoàn toàn không thể. Chi là... "
Nói đến đây. Chu Trì Bình do dự một chút.
"Chỉ là cái gì? Có phải là cần rất nhiêu tiền không? Bao nhiêu tiền cũng không thành vắn đề"
Tôi vội vàng nói.
"Không phái vấn đề tiền bạc"
Chu Trì Bình cười khổ lắc đầu;
"Trông cậu như vậy, chắc cũng là một nhân sĩ thành công. ha hả. phí giải phẫu không đắt chi là loại giải phẫu này. 10 chi thành công Ì!"
"Nói cách khác. loại bệnh nàv rất ít có cơ hội chữa khỏi?"
Tôi kinh ngạc hỏi, hóa ra cái bệnh này khó chữa như vậy.
"Có thể nói như thế, không làm giãi phẫu, thì bệnh nhân còn có thể sống, chứ giải phẫu rồi, thì phải vĩnh viền nằm trên bàn mổ."
Chu Trì Bình thở dài nói:
"Cho nên. chúng tôi thường khuyên bệnh nhân hưởng thụ mấy tháng cuộc sổng vui vẻ, làm những chuyện mình thích- cho dù chết cũng không hối tiếc."
"Cái gì? Chỉ còn sống được mấy tháng? !"
Tôi hoảng sợ. không thể nào. nha đầu Dương Mân này. tại sao không nói với tôi cơ chứ.
Hiện nay y thuật bó tay, thì tôi còn dị năng, và dị năng không được. thì vẫn còn kỹ thuật của người ngoài hành tinh.
"Đúng, Dương Mãn đại khái còn khoảng hơn 3 tháng có thể sống. tiểu tử, nghĩ kỹ, cậu biết mình phái làm thế nào rồi chứ?
"
Chu Trì Bình cỏ chút bắt đắc dĩ. thề nhưng làm bác sĩ- mỗi ngàv đều phải đối mặt với bệnh nhân tử vong bất đắc dĩ cũng chẳng có tác dụng gì cả.
"Tôi chuẩn bị đi tìm nàng."
Tôi vô cùng kiên định nói đây là cách nghĩ của tôi. tôi sẽ tận tình trị bệnh cho Dương Mân cho dù không trị được. tôi cũng sẽ cùng nàng sống những ngày còn lại. vui vẻ trong cuộc đời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
"Đúng vậy, tiểu tử, cậu đã không làm cho tôi thất vọng, khi con người đã yêu rồi thì bệnh tình cũng không còn quan trọng nữa."
Chu Trì Bình nói:
"Nếu như cậu thật sự muốn đi tìm nàng; thì tôi có thể chỉ cho cậu một phương hướng."
"Phương hướng gi?"
Tôi nghe thấy Chu Trì Bình nói như vậy thì vô cùng kích động. hẳn biết địa chỉ của Dương Mân?
"Đổi với những bệnh nhân mắc chứng bệnh này, tôi đều tận lực duy trì quan hệ với họ. cho dù không chữa được, thì cũng cố gắng giải đáp những khúc mắc."
Chu Trì Bình nói:
"Thời gian trước. Dương Mân từng nói vói tói nàng sè tới Venice tôi nghĩ chắc nàng đang ở đó"
"Venice?"
Tôi ngẩn người, tại sao Dương Mân lại đi tới địa phương đó chứ
" Đúng tôi kiến nghị cho nàng đi đâu đó, với bệnh tình của nàng hiện giờ, thì cũng không quan tâm đến kinh tế nữa, cho nên nàng chắc đang ở Venice"
Chu Tri Bình nói
"Hóa ra là như vậy,cảm tạ ngài, Chu chủ nhiệm, nếu như tôi kiếm được Dương Mân, nhất định sẽ cùng nàng mời ngài một bữa cơm ngài không từ chối chứ"
Tôi chân thành nói
"Đương nhiên sẽ không, nhưng mà tôi mong muốn, hai người có thể bình an trở lại đây"
Chu Trí Bình hít sâu một hơi nói
Tôi hiểu ý của hắn , với loại bệnh tình như Dương Mân thì hắn muốn tôi chuẩn bị tâm lý
"Ngài yên tâm, Chu chủ nhiệm, tôi và Dương Mân chắc chắn sẽ trở lại thăm ngài"
Tôi cười cười, tôi đương nhiên không tin Dương Mân sẽ rời xa tôi như vậy, cho dù tới bước cuối cùng, có đại náo Âm Phỉ, tôi cũng bắt Diêm Vuơng lão ca cải biến mệnh cho nàng
"Được vậy tôi chờ"
Chu Tri Bình gật đầu, lúc này hai người chúng tôi đã đi tới tầng 3, Chu Tri Bình cầm một túi hồ sơ đưa cho tôi
"Đây là bệnh án Dương Mân, phim chiếu chụp ở trong này"
Tôi lấy túi hồ sơ, lập tức mở ra, nhìn tấm phim bệnh án
"Ở đây, còn có ở đây….. chỗ này bị tắc nghẽ… lại còn đây nữa"
Chu Tri Bình cầm cuộn phim giải thích cho tôi hiểu
Tuy rằng tôi không hiểu ngôn ngữ y học, nhưng mà cũng hiểu đại khái những gì mà Chu chủ nhiệm nói
Tôi tin mình sẽ chữa trị cho Dương Mân, Hứa Nhược Vân trước kia cũng là một tiền lệ
"NẾu nói như thế, thì chỉ cần đả thông những chỗ tắc nghẽn này, bệnh tình có thể điều trị sao?"
Tôi thử hỏi
"trên lý thuyết là như vậy thế nhưng , trái tim là bộ phận trọng yếu ai biết nó sẽ như thế nào"
Chu Trì Bình nói
"Rất cảm tạ ngài, Chu chủ nhiệm"
Tôi biết tôi có thể tìm được Duơng Mân nên nói:
"Cái cuộn phim này tôi có thể cầm đi không"
Cái này thì không được rồi phải lưu lại bệnh viện nhưng tôi còn một cuộn phim khác"
Chu Trì Bình nói
Tôi nghe xong gật đầu chỉ cần tìm đuợc Dương Mân, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết……….
"Nữ nhân? Ngài nói là Lý Tiểu Hồng sao?" Tôi Suy nghĩ một chút, đại khái đoán người này là mẹ của Dương Mân.
"Lý Tiểu Hồng? Người đỏ họ Lý, còn tên gì thì tôi không rõ lắm. Nếu cậu đà biết. thì tại sao không tới tìm bà ấy? Tiểu tử nói dối thì không tốt đâu!" Chu Trì Bình nhìn tôi, nói.
: "Chuyện này..."
Chu Trì Bình nói như vậy làm cho tôi chẳng biểt trả lời như thế nào.
"Chu chủ nhiệm, không dối ngài. Dương Mân là bạn gái của tôi, mấy hôm trước tôi có chuyện phải ra ngoài sau khi trở về, thì Dương Mân biến mất, ở nhà nàng cũng không có ai tôi tìm được đầu mối này ở trong phòng làm việc của nàng, nên mới tìm tới đây!"
Tôi tỏ ra là mình vô cùng uể oải
"Cậu nói điều này, có chứng cớ gì không?" Kỳ thực Chu Trì Bình cũng không phải là người bảo thủ. Hắn thấy tôi cũng không phải là người xấu, đồng thời có biết lý lịch của Dương Mân cũng chẳng có tác dụng gì cả!
"Được rồi, tôi có một bức thư do người khác chuyển cho"
Tôi láv bức thư Dương Màn gửi cho tôi. đặt ở trước mặt Chu Trì Bình.
Chu Trì Binh đã hơn 60 tuổi rồi, hắn là người từng Trải. sau khi xem bức Thư xong, thì nhận ra đây đúng là nét chữ của Dương Mân.
"Được rồi. tôi tin lời cậu nói cất bức thư lại đi."
Chu Trì Bình đứng lên nhìn tói nói: "Cậu theo tôi xuống lầu. bệnh án ở dưới đó."
"Đã làm phiền rồi, Chu chủ nhiệm, ngài có thể nói bệnh tình của Dương Mân cho tôi trước có được không ?"
Tôi đi theo Chu chủ nhiệm tới thang máy.
"Cậu không biết chút gì sao?"
Chu chủ nhiệm nhìn tôi, có chút trầm mặc nói
"Chu chủ nhiệm, trước kia tôi chi suy đoán, bạn gái tôi có bệnh gì đó mơi trốn tôi, chứ thực sự là không biết." Tôi lắc đẩu nói
"Vậy cậu phái chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."
Chu Trì Bình thờ dài.
"Chu chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, từ khi biết cô ấy là bệnh nhân của khoa tim mạch tôi đà chuẩn bị từ trước rồi." Tôi gật đẩu, nói.
"Chuyện là như vậy, Dương Mân bị bệnh tim bẩm sinh, nếu như ở tình huống bình thường, không bị gì, thì có thể sống như người thường, đồng thời thọ mệnh cũng rất dài. Theo lý thuyết, người mắc bệnh này không được kích động và tức giận. hơn nữa cũng không nên có tình yêu, vì tình yêu cuồng nhiệt sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình làm cho bệnh chuyển biến xấu đi."
Chu chủ nhiệm nói:
"Lời thực thì không dễ nghe. tôi không biết hai người xảy ra chuyện gì, có cãi nhau hay không, thế nhưng bệnh tình của Dương Mân gần đây rất nghiêm trọng."
Bệnh tim bẩm sinh? Tại sao Dương Mân lại không nói qua với tôi không thể yêu đương không thể kích động, chẳng lẻ vì yêu tôi, bệnh của Dương Mân mới chuyển sang nghiêm trọng như vậy?
Tuv rằng tôi không biết điếu đó. Thế nhưng nghe Chu Trì Bình nói nguyên nhân chác chắn là vì tôi!
"Trước kia nàng có biết mình bị bệnh tim hay không?" Tôi có chút tức giận. Lý Tiểu Hồng nếu như biết Dương Mân có bệnh tim thì tại sao không nói với tôi cơ chứ!
"Trước kia nàng cũng không biết. loại bệnh. này khi chưa phát bệnh thì không khác gì so với người thường." Chu Trì Bình lắc đầu:
"Mà việc đó cũng là bình thường, rất nhiều người cả đời cũng không tới bệnh viện kiểm tra tim mạch, nên cũng đâu có biết là mình có bệnh"
"Ngài nói cũng đúng."
Tôi gật đầu. kiếp trước tôi cũng đàu có đi bệnh viện kiểm tra lân nào
"Đúng vậy, cho nên khi Dương Mân phát hiện mình bị bệnh tim bẩm sinh. thì đã quá muộn rồi!"
"Vậy thì loại bệnh này không thể chữa hay sao? Tại sao nàng lại không từ mà biệt
tôi chứ?"
Khoa học kỹ thuật giờ hiện đại như vậy. tại sao Dương Mân lại bỏ qua cơ chứ?
"Cũng khôngphải hoàn toàn không thể. Chi là... "
Nói đến đây. Chu Trì Bình do dự một chút.
"Chỉ là cái gì? Có phải là cần rất nhiêu tiền không? Bao nhiêu tiền cũng không thành vắn đề"
Tôi vội vàng nói.
"Không phái vấn đề tiền bạc"
Chu Trì Bình cười khổ lắc đầu;
"Trông cậu như vậy, chắc cũng là một nhân sĩ thành công. ha hả. phí giải phẫu không đắt chi là loại giải phẫu này. 10 chi thành công Ì!"
"Nói cách khác. loại bệnh nàv rất ít có cơ hội chữa khỏi?"
Tôi kinh ngạc hỏi, hóa ra cái bệnh này khó chữa như vậy.
"Có thể nói như thế, không làm giãi phẫu, thì bệnh nhân còn có thể sống, chứ giải phẫu rồi, thì phải vĩnh viền nằm trên bàn mổ."
Chu Trì Bình thở dài nói:
"Cho nên. chúng tôi thường khuyên bệnh nhân hưởng thụ mấy tháng cuộc sổng vui vẻ, làm những chuyện mình thích- cho dù chết cũng không hối tiếc."
"Cái gì? Chỉ còn sống được mấy tháng? !"
Tôi hoảng sợ. không thể nào. nha đầu Dương Mân này. tại sao không nói với tôi cơ chứ.
Hiện nay y thuật bó tay, thì tôi còn dị năng, và dị năng không được. thì vẫn còn kỹ thuật của người ngoài hành tinh.
"Đúng, Dương Mãn đại khái còn khoảng hơn 3 tháng có thể sống. tiểu tử, nghĩ kỹ, cậu biết mình phái làm thế nào rồi chứ?
"
Chu Trì Bình cỏ chút bắt đắc dĩ. thề nhưng làm bác sĩ- mỗi ngàv đều phải đối mặt với bệnh nhân tử vong bất đắc dĩ cũng chẳng có tác dụng gì cả.
"Tôi chuẩn bị đi tìm nàng."
Tôi vô cùng kiên định nói đây là cách nghĩ của tôi. tôi sẽ tận tình trị bệnh cho Dương Mân cho dù không trị được. tôi cũng sẽ cùng nàng sống những ngày còn lại. vui vẻ trong cuộc đời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
"Đúng vậy, tiểu tử, cậu đã không làm cho tôi thất vọng, khi con người đã yêu rồi thì bệnh tình cũng không còn quan trọng nữa."
Chu Trì Bình nói:
"Nếu như cậu thật sự muốn đi tìm nàng; thì tôi có thể chỉ cho cậu một phương hướng."
"Phương hướng gi?"
Tôi nghe thấy Chu Trì Bình nói như vậy thì vô cùng kích động. hẳn biết địa chỉ của Dương Mân?
"Đổi với những bệnh nhân mắc chứng bệnh này, tôi đều tận lực duy trì quan hệ với họ. cho dù không chữa được, thì cũng cố gắng giải đáp những khúc mắc."
Chu Trì Bình nói:
"Thời gian trước. Dương Mân từng nói vói tói nàng sè tới Venice tôi nghĩ chắc nàng đang ở đó"
"Venice?"
Tôi ngẩn người, tại sao Dương Mân lại đi tới địa phương đó chứ
" Đúng tôi kiến nghị cho nàng đi đâu đó, với bệnh tình của nàng hiện giờ, thì cũng không quan tâm đến kinh tế nữa, cho nên nàng chắc đang ở Venice"
Chu Tri Bình nói
"Hóa ra là như vậy,cảm tạ ngài, Chu chủ nhiệm, nếu như tôi kiếm được Dương Mân, nhất định sẽ cùng nàng mời ngài một bữa cơm ngài không từ chối chứ"
Tôi chân thành nói
"Đương nhiên sẽ không, nhưng mà tôi mong muốn, hai người có thể bình an trở lại đây"
Chu Trí Bình hít sâu một hơi nói
Tôi hiểu ý của hắn , với loại bệnh tình như Dương Mân thì hắn muốn tôi chuẩn bị tâm lý
"Ngài yên tâm, Chu chủ nhiệm, tôi và Dương Mân chắc chắn sẽ trở lại thăm ngài"
Tôi cười cười, tôi đương nhiên không tin Dương Mân sẽ rời xa tôi như vậy, cho dù tới bước cuối cùng, có đại náo Âm Phỉ, tôi cũng bắt Diêm Vuơng lão ca cải biến mệnh cho nàng
"Được vậy tôi chờ"
Chu Tri Bình gật đầu, lúc này hai người chúng tôi đã đi tới tầng 3, Chu Tri Bình cầm một túi hồ sơ đưa cho tôi
"Đây là bệnh án Dương Mân, phim chiếu chụp ở trong này"
Tôi lấy túi hồ sơ, lập tức mở ra, nhìn tấm phim bệnh án
"Ở đây, còn có ở đây….. chỗ này bị tắc nghẽ… lại còn đây nữa"
Chu Tri Bình cầm cuộn phim giải thích cho tôi hiểu
Tuy rằng tôi không hiểu ngôn ngữ y học, nhưng mà cũng hiểu đại khái những gì mà Chu chủ nhiệm nói
Tôi tin mình sẽ chữa trị cho Dương Mân, Hứa Nhược Vân trước kia cũng là một tiền lệ
"NẾu nói như thế, thì chỉ cần đả thông những chỗ tắc nghẽn này, bệnh tình có thể điều trị sao?"
Tôi thử hỏi
"trên lý thuyết là như vậy thế nhưng , trái tim là bộ phận trọng yếu ai biết nó sẽ như thế nào"
Chu Trì Bình nói
"Rất cảm tạ ngài, Chu chủ nhiệm"
Tôi biết tôi có thể tìm được Duơng Mân nên nói:
"Cái cuộn phim này tôi có thể cầm đi không"
Cái này thì không được rồi phải lưu lại bệnh viện nhưng tôi còn một cuộn phim khác"
Chu Trì Bình nói
Tôi nghe xong gật đầu chỉ cần tìm đuợc Dương Mân, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết……….
Bình luận truyện