Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 6: Tớ giúp cậu bọc bìa sách
Sau khi tan học tôi không vội về nhà, trước tiên đến tiệm cắt tóc cắt một mái đầu thật đẹp.
Tuy rằng lúc này, chưa có phân công giai đoạn cắt tóc, cạo râu gì cả, một người kiêm luôn cả tất tần tật các công đoạn.
Sau khi cắt xong, trông tôi có đôi chút trẻ con, nhưng mà so sánh với lúc nãy thì đẹp trai hơn không ít.
Đường phố thì kiếp trước tôi vốn đã quen thuộc, nhìn kiến trúc cổ xưa hoàn toàn tương phản với những tòa nhà cao tầng ở kiếp trước.
Thành phố Tân Giang, chỉ trong vòng 20 năm nữa có biến hóa nghiên trời lệch đất. Cũng trong 20 năm này, nước Z mới có sự thay đổi mạng về chất, đẩy nền kinh tế Chủ Nghĩa xã hội Khoa học lên cao tới mức chưa từng có. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Hiện tại, tôi đã sống lại, cho nên đối với nên kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật của 20 năm tới rõ như lòng bàn tay, có phải là tôi đang nghĩ quá sơm chuyện mình có thể làm gì được cho quốc gia hay không?
Mặc dù kiếp trước tôi là Tổng giám đốc của 1 công ty đa quốc gia, nhưng không nghĩa là tôi không yêu nước, ngược lại, tôi vô cùng hy vọng nước Z cũng có thể thành lập được các công ty xuyên quốc gia.
Nhưng đây cũng không phải là những việc hiện giờ tôi có thể làm, mà quan trọng nhất là, tôi có thể dựa vào kiến thức 20 năm tích lũy để kiếm tiền tán gái hay không đây?
Gây dựng sự nghiệp đối với lão hồ ly xông pha thương trường như tôi quả thật không khó, nhưng khó khăn hiện nay là không có số vốn để bắt đầu.
Số tiền này, cha mẹ của tôi không thể nào cho tôi, hơn nữa bọn họ cũng không có. Học phí của tôi ở cấp III này đã làm cho kinh tế gia đình có chút khó khăn rồi, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ sử dụng công phu sư tử ngoạm nữa đây?
Chuyện trước mắt tôi cần làm là, kiếm vốn làm ăn, nhanh chóng tạo dựng được tích lũy Chan đầu.
….
"Mẹ, con muốn học Tán Thủ."
Trong bữa cơm tối, tôi mở miệng đề nghị. Đây là kết quả sau sự suy nghĩ rất lâu của tôi, kiếp trước tôi tinh thông thanh nhạc, ngoại ngữ, đá bóng, bóng rổ…biết rất nhiều kỹ năng, ngoại trừ Tán Thủ có thể giúp ích cho sau này, còn những thứ kia chỉ là kỹ xảo, chỉ có Tán Thủ mới làm tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ, nếu như không có nhiều lực lượng, thì kỹ xảo cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Mặc dù ở trong nhà cũng có thể rèn luyện thân thể, nhưng không có dụng cụ chuyên nghiệp thì hiệu quả rất chậm"..
"Học cái đó làm gì! Chúng ta cho con đến Trường Tứ Trung, là muốn con chăm chỉ học tập, tại sao bây giờ con lại bắt đầu mơ tưởng lung tung?"
Cha tôi không đợi mẹ tôi phát biểu ý kiến, đã tức giận nói.
"Cha, người cứ nghe con nói hết đã…"
"Nói cái gì nữa, ta bảo không được là không được!"
Cha tôi lập tức cắt ngang lời của tôi.
"Ông làm cái gì vậy! ông cứ để cho con mình nói hết lời đã chứ!"
Mẹ tôi tà trợn mắt nhìn Cha tôi một cái, Cha tôi lập tức không dám lên tiếng nữa. Ở nhà, mẹ tôi có quyền uy tuyệt đối.
"Cha, Mẹ. Bây giờ trường cấp III ở rất xa nhà, giờ là mua hè thì còn không sao, chứ đến mùa đông, trời tối rất sớm, ở trạm xe buýt rất loạn, cướp đường buổi tối rất nhiều, con cũng chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Cho dù học không làm gì cả, nhưng cũng có tác dụng rèn luyện thân thể."
Tôi mới chỉ có tý tuổi đầu, nhưng đưa ra cái lý do chính đáng này, khiến cha tôi trợn mắt há mồm.
Mẹ tôi vừa nghe nói vì sự an toàn của tôi, không nói hai lời lập tức quyết định:
"Tôi xem lời của Tiểu Lỗi rất có đạo lý, chuyện này tôi đồng ý, cứ quyết định như vậy đi!"
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, hơn nữa mẹ tôi đã quyết định, cho nên không nói gì nữa, chuyện này đã được quyết định như vậy.
Sau khi ăn xong, cha mẹ tôi nói chuyện với tôi, nói đi học cần xài bao nhiêu tiền, không muốn tôi đi học mà bị thua thiệt.
Nếu như là ở kiếp trước, tôi nhất định chỉ nói cho có lệ, nhưng kiếp này tôi đã được sống lại, tôi lại có 1 cảm giác ấm cúng.
Tôi ngồi nói chuyện với 2 người về lý tưởng của mình, sẽ cố gắng học tập, làm cho 2 người cao hứng cười toe toét, khen tôi lên được cấp III trưởng thành không ít, chọn trường này quả thật không phí đồng tiền.
Trong lòng tôi thì đang cười khổ, kiếp trước tại sao tôi lại ngu như vậy, chỉ đơn giản như vậy đã làm cho cha mẹ cười vui, nhưng khi đó tôi lại làm cho họ tức giận.
Buổi tối, tôi nằm ở trên giường, suy nghĩ về cuộc sống sau này. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sống lại, coi như trôi qua rất hoàn mỹ. Chuyện duy nhất không hoàn mỹ chính là, kiếm đâu được món tiền đầu tiên của mình đây, phải làm bằng cách nào.
Đầu tư cái gì không cần nhiều vốn mà giá trị lợi nhuận lại nhiều đây? Đi làm cho người khác? Không thể nào, không nói tới chuyện có công ty thuê mướn tôi, cho dù có chọn thì dựa vào đồng lương ít ỏi, đến bao giờ mới xây dựng được sự nghiệp.
Bỗng nhiên, linh quang của tôi chợt lóe, nghĩ tới trước kia tôi mới bắt đầu lập nghiệp, tôi tại sao lại quên chuyện mình kiếm vốn ban đầu như thế nào chứ?
Phần mềm máy tính, đây chính là nghề nghiệp không cần tiền vốn mà vẫn có lợi nhuận, chỉ bằng trình độ của tôi, lập trình vài thứ hẳn là không có vấn đề gì?
Nhưng năm nay mới là năm 1994, máy tính còn chưa thông dụng, tôi đến nơi nào có máy tính để viết lập trình đây? Ý nghĩ đầu tiên của tôi là truyenbathu.net, nhưng sau đó lập tức hủy bỏ ý nghĩ này. truyenbathu.net phải tới 9 năm sau mới bắt đầu sử rụng rộng rãi trong cả nước, hiện tại phòng máy để chơi game cũng còn không có nữa là.
Cuối cùng, tôi cũng rút ra được 2 phương pháp.
Thứ nhất, cơ quan của cha tôi chính là 1 Cơ quan về điện tử, người làm kỹ sư trưởng chắc chắn phải tiếp xúc với Máy tính của cơ quan, nhưng máy tính trong cơ quan nhà nước thường dùng để làm việc quan trọng, không biết cha tôi có mang ra ngoài được không.
Thứ hai, Cách trường Tứ Trung không xa chính là Đại Học Tùng giang, có phòng máy tính dành cho sinh viên học tập, không biết có mở cho người ngoài vào hay không, nếu như có mở cho người ngoài vào, thì chuyện này đã được giải quyết.
….
Ngay lúc sáng sớm, Diệp Tiêu Tiêu đã bắt chúng tôi mang sách giáo khoa để lên bàn để nàng kiểm tra. Khi thấy sách của tôi không được bọc giấy da, khuôn mặt lập tức trở nên u ám:
"Lưu Lỗi, em đứng lên cho cô!"
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi, thấy ánh mắt hả hê của Lưu Khoa Sinh, đúng là sắc mặt điển hình của kẻ tiểu nhân.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, tôi cũng chẳng hoang mang đứng dậy. Tuổi của Diệp Tiêu Tiêu đâu có lớn, Lão Tử sao phải sợ nàng?
Thật là buồn cười, nhưng mà nhìn bộ dáng tức giận của nàng, đúng là quá rung động lòng người. So sánh với Triệu Nhan Nghiên, Diệp Tiêu Tiêu là nữ nhân thành thục có sức hấp dẫn tôi nhiều hơn 1 chút, dù sao tôi cũng là người 31 tuổi rồi.
Giờ phút này, phối hợp với ý tưởng dâm đãng, là 2 con mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Diệp Tiêu Tiêu, không phải tôi cố ý, mà tôi là 1 học sinh, bị cô giáo phạt đứng, nếu đổi lại là người khác, sẽ không tự chủ được mà cúi đầu.
Tôi đằng này lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Diệp Tiêu Tiêu, trước kia từng có nhìn thấy mấy bộ ngực trên phim Sex, nếu có thể nhìn bộ ngực của nàng một lần thì thực sung sướng biết bao.
Diệp Tiêu Tiêu không biết ý nghĩ trong đầu của tôi, nếu như nàng biết chắc sẽ tức đên phát điên lên mất.
Diệp Tiêu Tiêu hỏi tôi: "Tại sao em không bọc bìa sách?"
Trong đầu tôi thì đang nghĩ ý tưởng dâm đãng với bộ ngực của nàng, ngoài miệng đáp:
"Tại sao nhất định phải bọc bìa sách?"
Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới chuyện tôi lại trả lời như vậy, chẳng phải là tôi đã đem quả bí ngô này đẩy lại cho nàng hay sao.
Tôi đoán, nàng không thể nào nghĩ tôi được, kiếp trước tôi là cao thủ trên bàn đàm phán, hiểu được ý nghĩa sâu xa của Thái cực.
Trên bàn đàm phán, nếu như bên nào nói ra điểm mấu chốt của bên mình, thì bên đó sẽ mất quyền chủ động, cho nên khi tôi đàm phán cùng ngước khác, thường đem cái khó đẩy lại cho họ.
Nhưng Diệp Tiêu Tiêu thì làm sao mà hiểu được, nàng đâu có nghĩ tới chuyện tôi đang giăng bẫy nàng.
Tất cả mọi người trong lớp đang trợn mắt kinh ngạc, họ không hiểu được tại sao tôi lại cãi nhau với cô giáo, ở trong mắt bọn họ, tôi đúng là đang đi tìm chết rồi.
Diệp Tiêu Tiêu hổn hển nói:
"Không có có nguyên nhân gì cả! Cô nói bọc sách thì nhất định phải bọc! Ngày mai, nếu em không bọc bìa sách, thì đi ra ngoài luôn, không cần phải học nữa."
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi rồi, Quách Khánh quay đầu lại, đưa ra ngón tay cái nói:
"Cố chấp! Lão Đại, tớ sau này theo cậu lăn lộn!"
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói với tôi:
"Cậu tại sao lại không bọc bìa sách? Đừng có hỏi lại là tại sao phải bọc… cậu nói đi, tớ không trách cậu đâu"
Tiểu nha đầu này cũng thông minh, chỉ câu nói đầu tiên đã chặn mất đường lui của người khác rồi. Tôi lười biếng nói:
"Thật ra thì… là do tớ lười bọc!"
Câu nói của tôi làm cho tiểu nha đầu nghe xong trợn mắt hốc mồm, có lẽ nàng đang suy nghĩ, tôi là người quá trắng trợn.
Tôi cũng không để ý tới nàng nữa, mà mở sách giáo khoa ra nhìn vào nó.
Tiểu nha đầu này cứ 1 khoảng thời gian lại nhìn lén tôi 1 lần, giống như muốn nói với tôi chuyện gì đó, nhưng lại không có dũng khí.
Rốt cục Triệu Nhan Nghiên cũng có quyết định, xoay đầu lại, mặt thì đỏ bừng, dùng âm thanh như muỗi kêu, nói với tôi:
"Lưu Lỗi, nếu không tớ giúp cậu bọc bìa sách được không."
Tôi kỳ quái nhìn nàng, ở trong ấn tượng của tôi, tiểu nha đầu này đâu có vui vẻ giúp người khác như vậy.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nhìn nàng chừng chừng, thì nhăn nhó nói:
"Tớ cảm thấy, nếu cậu không bọc bìa sách, thì Cô Diệp ngày mai sẽ rất tức giận, lúc nãy Cô Diệp có nói với tớ, là cán bộ thì phải giúp đỡ những người khác."
Tôi ngất, không thể nào! Sao lại lấy lý do vụng về như vậy, tiểu nha đầu này có phải thích tôi hay không? Tôi đắc ý địa nghĩ thầm.
Đương nhiên, chuyện tốt như vậy thì tôi làm sao có thể từ chối đây, nghểnh cao khuôn mặt lên nói:
"Được, vậy thì làm phiền cậu rồi."
Tuy rằng lúc này, chưa có phân công giai đoạn cắt tóc, cạo râu gì cả, một người kiêm luôn cả tất tần tật các công đoạn.
Sau khi cắt xong, trông tôi có đôi chút trẻ con, nhưng mà so sánh với lúc nãy thì đẹp trai hơn không ít.
Đường phố thì kiếp trước tôi vốn đã quen thuộc, nhìn kiến trúc cổ xưa hoàn toàn tương phản với những tòa nhà cao tầng ở kiếp trước.
Thành phố Tân Giang, chỉ trong vòng 20 năm nữa có biến hóa nghiên trời lệch đất. Cũng trong 20 năm này, nước Z mới có sự thay đổi mạng về chất, đẩy nền kinh tế Chủ Nghĩa xã hội Khoa học lên cao tới mức chưa từng có. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Hiện tại, tôi đã sống lại, cho nên đối với nên kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật của 20 năm tới rõ như lòng bàn tay, có phải là tôi đang nghĩ quá sơm chuyện mình có thể làm gì được cho quốc gia hay không?
Mặc dù kiếp trước tôi là Tổng giám đốc của 1 công ty đa quốc gia, nhưng không nghĩa là tôi không yêu nước, ngược lại, tôi vô cùng hy vọng nước Z cũng có thể thành lập được các công ty xuyên quốc gia.
Nhưng đây cũng không phải là những việc hiện giờ tôi có thể làm, mà quan trọng nhất là, tôi có thể dựa vào kiến thức 20 năm tích lũy để kiếm tiền tán gái hay không đây?
Gây dựng sự nghiệp đối với lão hồ ly xông pha thương trường như tôi quả thật không khó, nhưng khó khăn hiện nay là không có số vốn để bắt đầu.
Số tiền này, cha mẹ của tôi không thể nào cho tôi, hơn nữa bọn họ cũng không có. Học phí của tôi ở cấp III này đã làm cho kinh tế gia đình có chút khó khăn rồi, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ sử dụng công phu sư tử ngoạm nữa đây?
Chuyện trước mắt tôi cần làm là, kiếm vốn làm ăn, nhanh chóng tạo dựng được tích lũy Chan đầu.
….
"Mẹ, con muốn học Tán Thủ."
Trong bữa cơm tối, tôi mở miệng đề nghị. Đây là kết quả sau sự suy nghĩ rất lâu của tôi, kiếp trước tôi tinh thông thanh nhạc, ngoại ngữ, đá bóng, bóng rổ…biết rất nhiều kỹ năng, ngoại trừ Tán Thủ có thể giúp ích cho sau này, còn những thứ kia chỉ là kỹ xảo, chỉ có Tán Thủ mới làm tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ, nếu như không có nhiều lực lượng, thì kỹ xảo cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Mặc dù ở trong nhà cũng có thể rèn luyện thân thể, nhưng không có dụng cụ chuyên nghiệp thì hiệu quả rất chậm"..
"Học cái đó làm gì! Chúng ta cho con đến Trường Tứ Trung, là muốn con chăm chỉ học tập, tại sao bây giờ con lại bắt đầu mơ tưởng lung tung?"
Cha tôi không đợi mẹ tôi phát biểu ý kiến, đã tức giận nói.
"Cha, người cứ nghe con nói hết đã…"
"Nói cái gì nữa, ta bảo không được là không được!"
Cha tôi lập tức cắt ngang lời của tôi.
"Ông làm cái gì vậy! ông cứ để cho con mình nói hết lời đã chứ!"
Mẹ tôi tà trợn mắt nhìn Cha tôi một cái, Cha tôi lập tức không dám lên tiếng nữa. Ở nhà, mẹ tôi có quyền uy tuyệt đối.
"Cha, Mẹ. Bây giờ trường cấp III ở rất xa nhà, giờ là mua hè thì còn không sao, chứ đến mùa đông, trời tối rất sớm, ở trạm xe buýt rất loạn, cướp đường buổi tối rất nhiều, con cũng chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Cho dù học không làm gì cả, nhưng cũng có tác dụng rèn luyện thân thể."
Tôi mới chỉ có tý tuổi đầu, nhưng đưa ra cái lý do chính đáng này, khiến cha tôi trợn mắt há mồm.
Mẹ tôi vừa nghe nói vì sự an toàn của tôi, không nói hai lời lập tức quyết định:
"Tôi xem lời của Tiểu Lỗi rất có đạo lý, chuyện này tôi đồng ý, cứ quyết định như vậy đi!"
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, hơn nữa mẹ tôi đã quyết định, cho nên không nói gì nữa, chuyện này đã được quyết định như vậy.
Sau khi ăn xong, cha mẹ tôi nói chuyện với tôi, nói đi học cần xài bao nhiêu tiền, không muốn tôi đi học mà bị thua thiệt.
Nếu như là ở kiếp trước, tôi nhất định chỉ nói cho có lệ, nhưng kiếp này tôi đã được sống lại, tôi lại có 1 cảm giác ấm cúng.
Tôi ngồi nói chuyện với 2 người về lý tưởng của mình, sẽ cố gắng học tập, làm cho 2 người cao hứng cười toe toét, khen tôi lên được cấp III trưởng thành không ít, chọn trường này quả thật không phí đồng tiền.
Trong lòng tôi thì đang cười khổ, kiếp trước tại sao tôi lại ngu như vậy, chỉ đơn giản như vậy đã làm cho cha mẹ cười vui, nhưng khi đó tôi lại làm cho họ tức giận.
Buổi tối, tôi nằm ở trên giường, suy nghĩ về cuộc sống sau này. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sống lại, coi như trôi qua rất hoàn mỹ. Chuyện duy nhất không hoàn mỹ chính là, kiếm đâu được món tiền đầu tiên của mình đây, phải làm bằng cách nào.
Đầu tư cái gì không cần nhiều vốn mà giá trị lợi nhuận lại nhiều đây? Đi làm cho người khác? Không thể nào, không nói tới chuyện có công ty thuê mướn tôi, cho dù có chọn thì dựa vào đồng lương ít ỏi, đến bao giờ mới xây dựng được sự nghiệp.
Bỗng nhiên, linh quang của tôi chợt lóe, nghĩ tới trước kia tôi mới bắt đầu lập nghiệp, tôi tại sao lại quên chuyện mình kiếm vốn ban đầu như thế nào chứ?
Phần mềm máy tính, đây chính là nghề nghiệp không cần tiền vốn mà vẫn có lợi nhuận, chỉ bằng trình độ của tôi, lập trình vài thứ hẳn là không có vấn đề gì?
Nhưng năm nay mới là năm 1994, máy tính còn chưa thông dụng, tôi đến nơi nào có máy tính để viết lập trình đây? Ý nghĩ đầu tiên của tôi là truyenbathu.net, nhưng sau đó lập tức hủy bỏ ý nghĩ này. truyenbathu.net phải tới 9 năm sau mới bắt đầu sử rụng rộng rãi trong cả nước, hiện tại phòng máy để chơi game cũng còn không có nữa là.
Cuối cùng, tôi cũng rút ra được 2 phương pháp.
Thứ nhất, cơ quan của cha tôi chính là 1 Cơ quan về điện tử, người làm kỹ sư trưởng chắc chắn phải tiếp xúc với Máy tính của cơ quan, nhưng máy tính trong cơ quan nhà nước thường dùng để làm việc quan trọng, không biết cha tôi có mang ra ngoài được không.
Thứ hai, Cách trường Tứ Trung không xa chính là Đại Học Tùng giang, có phòng máy tính dành cho sinh viên học tập, không biết có mở cho người ngoài vào hay không, nếu như có mở cho người ngoài vào, thì chuyện này đã được giải quyết.
….
Ngay lúc sáng sớm, Diệp Tiêu Tiêu đã bắt chúng tôi mang sách giáo khoa để lên bàn để nàng kiểm tra. Khi thấy sách của tôi không được bọc giấy da, khuôn mặt lập tức trở nên u ám:
"Lưu Lỗi, em đứng lên cho cô!"
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi, thấy ánh mắt hả hê của Lưu Khoa Sinh, đúng là sắc mặt điển hình của kẻ tiểu nhân.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, tôi cũng chẳng hoang mang đứng dậy. Tuổi của Diệp Tiêu Tiêu đâu có lớn, Lão Tử sao phải sợ nàng?
Thật là buồn cười, nhưng mà nhìn bộ dáng tức giận của nàng, đúng là quá rung động lòng người. So sánh với Triệu Nhan Nghiên, Diệp Tiêu Tiêu là nữ nhân thành thục có sức hấp dẫn tôi nhiều hơn 1 chút, dù sao tôi cũng là người 31 tuổi rồi.
Giờ phút này, phối hợp với ý tưởng dâm đãng, là 2 con mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Diệp Tiêu Tiêu, không phải tôi cố ý, mà tôi là 1 học sinh, bị cô giáo phạt đứng, nếu đổi lại là người khác, sẽ không tự chủ được mà cúi đầu.
Tôi đằng này lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Diệp Tiêu Tiêu, trước kia từng có nhìn thấy mấy bộ ngực trên phim Sex, nếu có thể nhìn bộ ngực của nàng một lần thì thực sung sướng biết bao.
Diệp Tiêu Tiêu không biết ý nghĩ trong đầu của tôi, nếu như nàng biết chắc sẽ tức đên phát điên lên mất.
Diệp Tiêu Tiêu hỏi tôi: "Tại sao em không bọc bìa sách?"
Trong đầu tôi thì đang nghĩ ý tưởng dâm đãng với bộ ngực của nàng, ngoài miệng đáp:
"Tại sao nhất định phải bọc bìa sách?"
Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới chuyện tôi lại trả lời như vậy, chẳng phải là tôi đã đem quả bí ngô này đẩy lại cho nàng hay sao.
Tôi đoán, nàng không thể nào nghĩ tôi được, kiếp trước tôi là cao thủ trên bàn đàm phán, hiểu được ý nghĩa sâu xa của Thái cực.
Trên bàn đàm phán, nếu như bên nào nói ra điểm mấu chốt của bên mình, thì bên đó sẽ mất quyền chủ động, cho nên khi tôi đàm phán cùng ngước khác, thường đem cái khó đẩy lại cho họ.
Nhưng Diệp Tiêu Tiêu thì làm sao mà hiểu được, nàng đâu có nghĩ tới chuyện tôi đang giăng bẫy nàng.
Tất cả mọi người trong lớp đang trợn mắt kinh ngạc, họ không hiểu được tại sao tôi lại cãi nhau với cô giáo, ở trong mắt bọn họ, tôi đúng là đang đi tìm chết rồi.
Diệp Tiêu Tiêu hổn hển nói:
"Không có có nguyên nhân gì cả! Cô nói bọc sách thì nhất định phải bọc! Ngày mai, nếu em không bọc bìa sách, thì đi ra ngoài luôn, không cần phải học nữa."
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi rồi, Quách Khánh quay đầu lại, đưa ra ngón tay cái nói:
"Cố chấp! Lão Đại, tớ sau này theo cậu lăn lộn!"
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói với tôi:
"Cậu tại sao lại không bọc bìa sách? Đừng có hỏi lại là tại sao phải bọc… cậu nói đi, tớ không trách cậu đâu"
Tiểu nha đầu này cũng thông minh, chỉ câu nói đầu tiên đã chặn mất đường lui của người khác rồi. Tôi lười biếng nói:
"Thật ra thì… là do tớ lười bọc!"
Câu nói của tôi làm cho tiểu nha đầu nghe xong trợn mắt hốc mồm, có lẽ nàng đang suy nghĩ, tôi là người quá trắng trợn.
Tôi cũng không để ý tới nàng nữa, mà mở sách giáo khoa ra nhìn vào nó.
Tiểu nha đầu này cứ 1 khoảng thời gian lại nhìn lén tôi 1 lần, giống như muốn nói với tôi chuyện gì đó, nhưng lại không có dũng khí.
Rốt cục Triệu Nhan Nghiên cũng có quyết định, xoay đầu lại, mặt thì đỏ bừng, dùng âm thanh như muỗi kêu, nói với tôi:
"Lưu Lỗi, nếu không tớ giúp cậu bọc bìa sách được không."
Tôi kỳ quái nhìn nàng, ở trong ấn tượng của tôi, tiểu nha đầu này đâu có vui vẻ giúp người khác như vậy.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nhìn nàng chừng chừng, thì nhăn nhó nói:
"Tớ cảm thấy, nếu cậu không bọc bìa sách, thì Cô Diệp ngày mai sẽ rất tức giận, lúc nãy Cô Diệp có nói với tớ, là cán bộ thì phải giúp đỡ những người khác."
Tôi ngất, không thể nào! Sao lại lấy lý do vụng về như vậy, tiểu nha đầu này có phải thích tôi hay không? Tôi đắc ý địa nghĩ thầm.
Đương nhiên, chuyện tốt như vậy thì tôi làm sao có thể từ chối đây, nghểnh cao khuôn mặt lên nói:
"Được, vậy thì làm phiền cậu rồi."
Bình luận truyện