Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 617: Người thần bí
Tôi đợi Hà Tích Duyên dưới lầu nên bảo Hứa Tuyết Quân cứ chờ trên xe.
Cả nhà Hà Tích Duyên đã sớm chuẩn bị xong, đang cùng chủ cho thuê nhà thương lượng bàn giao.
"Các người có thể đi nhưng nửa tháng tiền thuê nhà còn chưa trả hết!" Chủ nhà nói.
"Chuyện này... Chúng tôi ở đúng một tháng, đóng đủ rồi mà!" Hà Đại Lực nói.
"Vốn tôi cho các người thuê đã là tiện nghi. hon nữa theo quy định, các người không tiếp tục thuê thì phải nói cho tôi trước, để tôi còn cho gia đình khác thuê!" Chủ nhà nói: "Ông bây giờ mới nói cho tôi biết. chẳng khác nào bảo tôi để trống nhà một thời gian hay sao!"
"Cha nuôi. chủ nhà nói đúng, hắn cũng cỏ chỗ khó xử!" Tôi nói!
"Đúng vậy, tiểu tử này nói không sai!" Chủ nhà thấy tôi nói như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Nếu không thì như vậy đi. tiền thuê còn lại là 300 đồng!"
"Cũng được, cũng được!" Có thể bớt được chút nào thì hay chút đó. Hà Đại Lực vô cùng cao hứng!
Sau khi làm xong tôi bảo Hứa Nhị đem mấy cái bao, rương chất lên xe.
Lúc này người trong khu dân cư đã nhiều lên. có người đi tập thể dục. có người đi làm. có người đi ăn sáng!
Khi bọn họ thấy chỉếc Rolls-Royce ở đây thì vô cùng kinh ngạc! ở đây toàn là người đi làm công. có xe cũng chỉ là loại phổ thông như Volkswagei. chiếc xe này đúng là làm người ta lác mắt.
Tôi bảo Hứa Nhị vào xe sau nói: "Cha nuôi. mẹ nuôi. mau lên xe đi. hai người ngồi xe này, con và tiểu Duyên ngồi xe trước! "
"Lão Hà. ông muốn chuyển đi sao?" Một người dân quen hỏi Hà Đại Lực.
"Ha hả. tôi tới nhà con nuôi tôi ở!" Hà Đại Lực vừa cười vừa nói.
"Con nuôi ông? Tại sao tôi chưa nghe tới ông nhắc tới bao giờ?"
Dưới ánh mắt hâm mộ, Hà Đại Lực lên xe rời đi.
Sau khi tiễn cha mẹ nuôi, tôi gọi điện thoại cho bên Tân Giang cử người đi đón.
Hà Tích Duyên có chút địch ý với Hứa Tuyết Quân. tôi đi đón nàng mà còn mang theo nữ nhân khác. điều này làm nàng mất hứng.
Nhưng khi nàng biết, Hứa Tuyết Quân vẫn chưa chính thức ở cùng tôi thì đây là đồng bệnh tương lân. Hà Tích Duyên đã trải nghiệm nỗi khổ này. Hai nữ nhân này nhanh chóng thân thiết với nhau.
Trong xã hội nguyên thủy, sự đoàn kết là mạnh nhất! Tốc độ Viêm Hoàng tộc phát triển phải dùng từ cực nhanh! Khi tôi xuất hiện một lần nữa ở Viêm Hoàng tinh. Nhìn cảnh tượng trước mắt thì sợ ngây người!
Một thành trấn đã hiện lên. nhà xưởng hiệu buôn. học đường hầu như đều có! Mà Tôn Tứ Khổng lại còn xây dựng cho tôi một tòa thần điện!
Viêm Hoàng tộc phát triển nhanh như vậy đã dẫn tới sự chú ý của Lưu Khoa Sinh!
"Ông chủ. Viêm Hoàng Tộc ở phương Bắc phát triển quá nhanh, đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta!" Trong một gian phòng, Lưu Khoa Sinh nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình nói.
"Chuyện này tôi đã sớm biết! Cậu có biết ai là người thành lập Viêm Hoàng tộc không?" ông chủ trong đồng hồ cười lạnh nói: "Lại là địch nhân chung của chúng ta... Lưu Lỗi!"
"Cái gì! Là hắn! Hắn sao lại tới được đây!" Lưu Khoa Sinh nghe xong kinh hãi, vốn chỉ nghĩ mình hắn xuyên việt, ai ngờ cũng có người khác!
Mấy năm thất bại đã làm Lưu Khoa Sinh mất đi ý chí chỉến đấu. Chỉ bởi vì một nữ nhân chứ đâu phải thâm cừu đại hận gì. Vậy mà hắn hiện giờ một nữ nhân cũng không có. Năm đó vì sao hắn ngu như vậy; lại đi kết thúc với một siêu cấp cường giả Nếu biết trước thì đã như Quách Khánh, ngạo mạn tứ phương rồi!
Nhưng nhớ lại những chuyện này. Lưu Khoa Sinh không muốn làm chuyện này nữa!
Lưu Khoa Sinh rõ ràng. Hắn không phải là đổi thủ của tôi! Nếu nghĩ kỹ lại thì cừu hận cũng không phải không thể hóa giải. Nghĩ thông suốt thì Lưu Khoa Sinh đã mất đi toàn bộ dục vọng của mình.
"Ha hả, tôi cũng không nghĩ tới hắn lại biết nơi này!" Thanh âm trong đồ hồ đeo tay tiếp tục cắt ngang suy nghĩ của Lưu Khoa Sinh.
"Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?" Lưu Khoa Sinh thở dài hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Tích trữ lực lượng chờ đợi thời cơ. phát động tấn công thâu tóm Viêm Hoàng tộc!"Người trong đồng hồ đeo tay nói.
Đúng là đứng nói thì không biết thắt lưng đau, chỉếm đoạt Viêm Hoàng tộc? ông nghĩ tôi là đối thủ của hắn sao? Lưu Khoa Sinh vô cùng phiền muộn nhưng những thứ trên người đều do người thần bí này ban tặng. Lưu Khoa Sinh đành phải kiên trì đáp: "Được rồi! Tôi biết rồi."
Cả nhà Hà Tích Duyên đã sớm chuẩn bị xong, đang cùng chủ cho thuê nhà thương lượng bàn giao.
"Các người có thể đi nhưng nửa tháng tiền thuê nhà còn chưa trả hết!" Chủ nhà nói.
"Chuyện này... Chúng tôi ở đúng một tháng, đóng đủ rồi mà!" Hà Đại Lực nói.
"Vốn tôi cho các người thuê đã là tiện nghi. hon nữa theo quy định, các người không tiếp tục thuê thì phải nói cho tôi trước, để tôi còn cho gia đình khác thuê!" Chủ nhà nói: "Ông bây giờ mới nói cho tôi biết. chẳng khác nào bảo tôi để trống nhà một thời gian hay sao!"
"Cha nuôi. chủ nhà nói đúng, hắn cũng cỏ chỗ khó xử!" Tôi nói!
"Đúng vậy, tiểu tử này nói không sai!" Chủ nhà thấy tôi nói như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Nếu không thì như vậy đi. tiền thuê còn lại là 300 đồng!"
"Cũng được, cũng được!" Có thể bớt được chút nào thì hay chút đó. Hà Đại Lực vô cùng cao hứng!
Sau khi làm xong tôi bảo Hứa Nhị đem mấy cái bao, rương chất lên xe.
Lúc này người trong khu dân cư đã nhiều lên. có người đi tập thể dục. có người đi làm. có người đi ăn sáng!
Khi bọn họ thấy chỉếc Rolls-Royce ở đây thì vô cùng kinh ngạc! ở đây toàn là người đi làm công. có xe cũng chỉ là loại phổ thông như Volkswagei. chiếc xe này đúng là làm người ta lác mắt.
Tôi bảo Hứa Nhị vào xe sau nói: "Cha nuôi. mẹ nuôi. mau lên xe đi. hai người ngồi xe này, con và tiểu Duyên ngồi xe trước! "
"Lão Hà. ông muốn chuyển đi sao?" Một người dân quen hỏi Hà Đại Lực.
"Ha hả. tôi tới nhà con nuôi tôi ở!" Hà Đại Lực vừa cười vừa nói.
"Con nuôi ông? Tại sao tôi chưa nghe tới ông nhắc tới bao giờ?"
Dưới ánh mắt hâm mộ, Hà Đại Lực lên xe rời đi.
Sau khi tiễn cha mẹ nuôi, tôi gọi điện thoại cho bên Tân Giang cử người đi đón.
Hà Tích Duyên có chút địch ý với Hứa Tuyết Quân. tôi đi đón nàng mà còn mang theo nữ nhân khác. điều này làm nàng mất hứng.
Nhưng khi nàng biết, Hứa Tuyết Quân vẫn chưa chính thức ở cùng tôi thì đây là đồng bệnh tương lân. Hà Tích Duyên đã trải nghiệm nỗi khổ này. Hai nữ nhân này nhanh chóng thân thiết với nhau.
Trong xã hội nguyên thủy, sự đoàn kết là mạnh nhất! Tốc độ Viêm Hoàng tộc phát triển phải dùng từ cực nhanh! Khi tôi xuất hiện một lần nữa ở Viêm Hoàng tinh. Nhìn cảnh tượng trước mắt thì sợ ngây người!
Một thành trấn đã hiện lên. nhà xưởng hiệu buôn. học đường hầu như đều có! Mà Tôn Tứ Khổng lại còn xây dựng cho tôi một tòa thần điện!
Viêm Hoàng tộc phát triển nhanh như vậy đã dẫn tới sự chú ý của Lưu Khoa Sinh!
"Ông chủ. Viêm Hoàng Tộc ở phương Bắc phát triển quá nhanh, đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta!" Trong một gian phòng, Lưu Khoa Sinh nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình nói.
"Chuyện này tôi đã sớm biết! Cậu có biết ai là người thành lập Viêm Hoàng tộc không?" ông chủ trong đồng hồ cười lạnh nói: "Lại là địch nhân chung của chúng ta... Lưu Lỗi!"
"Cái gì! Là hắn! Hắn sao lại tới được đây!" Lưu Khoa Sinh nghe xong kinh hãi, vốn chỉ nghĩ mình hắn xuyên việt, ai ngờ cũng có người khác!
Mấy năm thất bại đã làm Lưu Khoa Sinh mất đi ý chí chỉến đấu. Chỉ bởi vì một nữ nhân chứ đâu phải thâm cừu đại hận gì. Vậy mà hắn hiện giờ một nữ nhân cũng không có. Năm đó vì sao hắn ngu như vậy; lại đi kết thúc với một siêu cấp cường giả Nếu biết trước thì đã như Quách Khánh, ngạo mạn tứ phương rồi!
Nhưng nhớ lại những chuyện này. Lưu Khoa Sinh không muốn làm chuyện này nữa!
Lưu Khoa Sinh rõ ràng. Hắn không phải là đổi thủ của tôi! Nếu nghĩ kỹ lại thì cừu hận cũng không phải không thể hóa giải. Nghĩ thông suốt thì Lưu Khoa Sinh đã mất đi toàn bộ dục vọng của mình.
"Ha hả, tôi cũng không nghĩ tới hắn lại biết nơi này!" Thanh âm trong đồ hồ đeo tay tiếp tục cắt ngang suy nghĩ của Lưu Khoa Sinh.
"Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?" Lưu Khoa Sinh thở dài hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Tích trữ lực lượng chờ đợi thời cơ. phát động tấn công thâu tóm Viêm Hoàng tộc!"Người trong đồng hồ đeo tay nói.
Đúng là đứng nói thì không biết thắt lưng đau, chỉếm đoạt Viêm Hoàng tộc? ông nghĩ tôi là đối thủ của hắn sao? Lưu Khoa Sinh vô cùng phiền muộn nhưng những thứ trên người đều do người thần bí này ban tặng. Lưu Khoa Sinh đành phải kiên trì đáp: "Được rồi! Tôi biết rồi."
Bình luận truyện