Chương 29: Âm mưu
Nghe được thị vệ báo lại, dù trong lòng rất bất đắc dĩ nhưng Chu Xảo Hân và Việt Thanh Phong cũng chỉ có thể thu thập một phen rồi ngồi lên xe ngựa chạy ra ngoài biệt viện.
Vén rèm lên nhìn cảnh đẹp trong biệt viện, Việt Thanh Phong cúi đầu nhẹ giọng nói, "Cũng không biết Hoàng Thượng tìm chúng ta để làm gì? Cũng không biết khi nào lại có thể tới nơi này?"
Tới gần nàng, dịu dàng tựa cằm lên đầu vai Việt Thanh Phong, trong mắt Chu Xảo Hân đong đầy ý cười, "Tỷ tỷ đừng lo lắng, lần này tới đó chắc chắn là chuyện tốt. Ta là muội muội của hắn, hắn hẳn phải hiểu rõ ta. Hơn nữa tỷ tỷ vì hắn suýt nữa mất mạng, hắn không phải kẻ vong ân phụ nghĩa."
Nhẹ nhàng đùa nghịch mấy ngón tay nàng, Việt Thanh Phong chỉ có thể dấu đi nỗi lo lắng trong lòng, khẽ nói, "Hi vọng là thế đi!"
Thấy nàng vẫn rầu rĩ, Chu Xảo Hân đột nhiên đau lòng. Nàng vươn hai tay vòng lên cổ người kia, nhìn nàng chân thành nói, "Không ai có thể chia tách nàng khỏi ta, ta cam đoan!"
Việt Thanh Phong thấy nàng tỏ vẻ chắc chắn như thế, rốt cục cúi đầu lộ nụ cười.
Nhìn nàng mặt mày như hoạ, Chu Xảo Hân vội vàng cười cười sát lại, hôn lên mi mắt bên phải của Việt Thanh Phong.
Cảm giác ẩm ướt ấm nóng trên mi mắt khiến Việt Thanh Phong tạm buông lỏng mọi khúc mắc, vội vàng rén bức mành bên cạnh để nhìn ra ngoài.
Từ lần trước sau khi hai người ở cùng nhau, Chu Xảo Hân liền thường làm vậy.
Cũng đã được người kia đối xử như thế mấy ngày qua, cho nên Việt Thanh Phong không còn phượng ngùng cùng cự tuyệt như lúc trước. Mặc dù vậy, có khi ngẫu nhiên nàng vẫn có chút không biết phải làm sao.
Thấy nàng vẫn nhìn bên ngoài, Chu Xảo Hân nhẹ nhàng đưa tay chạm lên vành tai đã biến thành màu đỏ của người kia, ghé sát lại nhẹ giọng đùa giỡn, "Tỷ tỷ, nếu Hoàng huynh của ta dám không trao nàng cho ta, ta sẽ dẫn thân tín và thủ hạ vào tận trong cung cướp nàng về được chứ!"
Đường cong bên khoé miệng lập tức càng lớn, Việt Thanh Phong rốt cục quay đầu cười đáp, "Được!"
Ha ha cười, Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân vĩnh viễn không ngờ, có khi chỉ một hai lời như thể nói đùa, rơi vào một số tình huống cũng sẽ bị vận mệnh trêu ngươi, nhất ngữ thành sấm*.
(* đại ý là lời nói ra lại không ngờ sẽ biến thành sự thật)
Chung Khiêm Đức đang cầm thánh chỉ, dẫn theo thủ hạ đứng dưới ánh mặt trời, bình tĩnh nhìn biệt viện Vu sơn thủ vệ sâm nghiêm ở trước mặt rất lâu cũng không có động tĩnh gì.
Khi bên trong truyền ra tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, thủ vệ đứng canh bên ngoài rốt cục đẩy cánh cửa đá trước mặt, Chung Khiêm Đức liền vội vàng theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng.
Xe ngựa đi ra, kèm theo trăm tên thủ vệ bảo hộ xe ngựa cũng ra cùng. Đám thị vệ binh lính đóng bên ngoài cùng nhau quỳ xuống cao giọng hô, "Thỉnh an Vệ quốc Trưởng Công chúa, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Xe ngựa rốt cục ngừng lại sau khi vượt qua khỏi cánh cổng đá, Chung Khiêm Đức nhìn dàn thị vệ hông đeo bội đao hai bên xe ngựa, lập tức tiến lên quỳ xuống cao giọng thưa, "Thần Ngự lâm quân Chung Khiêm Đức khấu kiến Công chúa điện hạ, Công chúa thiên tuế."
"Rốt cuộc có sự tình gì?" Trực tiếp vén rèm lên, Chu Xảo Hân nhíu mày hỏi, "Tướng quân hẳn biết vì sao Hoàng huynh lại cấp bách như thế chứ? Nhất định muốn hai người chúng ta hôm nay tiến cung?"
Ngẩng đầu, nhìn Trưởng Công chúa một thân triều phục thêu tử sắc kỳ lân trong xe, hắn cố ý bỏ qua Việt Thanh Phong đang được Công chúa nắm tay, tựa đầu nhìn về hướng khác, trầm giọng nói, "Vi thần cũng không biết, nhưng nhìn Hoàng Thượng thật sự có chút sốt ruột."
"Ồ?" Tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn chăm chú, đột nhiên Chu Xảo Hân quay đầu kéo tay Việt Thanh Phong một chút, ôn nhu nói, "Tỷ tỷ không cần lưu luyến, tỷ có thể lại đến nơi này bất cứ lúc nào. Lần sau ta nhất định sẽ đưa tỷ tỷ lên Phượng Hoàng nhai ngắm mặt trời mọc!"
"Ừ!" Mặc kệ Công Chúa làm thế là cố ý hay vô tình, Việt Thanh Phong nhìn nàng, chân thành nói, "Ta quả thực thích nơi này, Xảo Hân ngày sau chớ quên những lời vừa rồi nàng nói, nhất định phải đưa ta lại đây."
"Được!" Khẽ cười, Chu Xảo Hân quay đầu, mặt mày đầy ý cười ra lệnh, "Tướng quân tiến lên hộ giá đi!"
Gắt gao nắm thanh bảo kiếm trong tay, Chung Khiêm Đức vội vàng cúi đầu cung kính, "Rõ!"
Đợi Chung Khiêm Đức đứng dậy dẫn theo Ngự Lâm quân của hắn bảo hộ hai bên trái phải dần dần tiến lên, nhìn Chu Xảo Hân cười tủm tỉm, Việt Thanh Phong qua thật lâu mới bất đắc dĩ than nhẹ, "Nàng a!"
Một câu trách cứ nhẹ nhàng, pha lẫn một phần hài hước, hai phần bất đắc dĩ, ba phần bao dung, còn lại toàn bộ đều là cảm khái không nói rõ được.
Nghe nàng thở dài, Chu Xảo Hân ôm nàng làm nũng, "Tỷ tỷ sau này cần phải tuân thủ nữ tắc*, cũng không thể dễ dàng lại bị mấy tên nam nhân không đứng đắn nắm cổ tay."
(* những quy định mà nữ nhân thời xưa phải tuân theo)
Không nghĩ nàng đến nay thế nhưng còn nhớ rõ chuyện mà ngay cả bản thân mình cũng đã quên mất, trong ánh mắt nàng còn tràn đầy nghiêm túc chân thành. Việt Thanh Phong chậm rãi quay đầu, đôi con ngươi vụt loé ý cười rực rỡ như nắng, thong thả nhìn bức rèm màu lam bên cạnh. Đến lúc Chu Xảo Hân đợi đến mức có chút sốt ruột, Việt Thanh Phong mới rốt cuộc thấp giọng nhu thuận đáp, "Ừ!"
Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân còn đang ở trên xe ngựa đùa giỡn vui vẻ, ở cung Đại Chu, Lỗ Băng Yến đã lâu cũng không bị triệu kiến rốt cục bị Vũ đế gọi qua.
Dù bên cạnh còn có tên Tô Hằng khiến người ta chán ghét kia, nhưng giờ phút này Vỗ Băng Yến cũng không có thời gian mà so đo với hắn.
"Nếu Cô phái Trưởng Công Chúa đi xa một thời gian, Tô khanh, Lỗ đại nhân, hai người cho rằng Cô có thể nhân cơ hội thu hồi mọi binh quyền trên tay Trưởng Công chúa không?"
Giật thót mình, Tô Hằng vội vàng cúi đầu, một câu cũng không dám nói. Lỗ Băng Yến trong lòng mừng như điên, mơ hồ biết Vũ đế làm vậy khẳng định có liên quan đến Quốc cữu, nàng liền vội nói, "Hoàng Thượng muốn thu hồi binh quyền và lãnh địa trong tay Trưởng Công Chúa, nếu muốn có được Thất Mân, Vu Điền, Hạ Bi, Thượng Quận, Thai Dương thì trừ khi Trưởng Công Chủa xảy ra chuyện gì bất trắc, bằng không trong thời gian ngắn tuyệt đối không có hi vọng!"
Có điểm không vui với lời nàng nói, Vũ đế nói thẳng, "Đại Chu ta chỉ có một Vệ quốc Trưởng Công chúa, Cô cũng chỉ có một Hoàng muội. Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì Cô cũng sẽ không mảy may làm tổn thương nàng, chẳng qua trong tay nàng có nhiều binh lực đến thế, thuỷ chung khiến Cô lo lắng cho nên mới muốn nhờ hai người các ngươi đưa ra chủ ý."
Trực hệ hoàng tộc Chu gia, dù là nam hay nữ khi xuất thân đều có lãnh địa và binh mã. Dù là Bình vương Chu Cao Phong hàng năm ốm đau nằm trên giường cũng nắm trong tay số lượng lớn binh lực.
Vũ đế muốn đoạt lại bình quyền, nhìn qua quả thực chính là muốn nội loạn.
Nhìn Vũ đế trầm tư, người trước giờ cũng không nghịch ý Vũ đế là Tô Hằng lại vội quỳ xuống lớn tiếng thưa, "Thần khẩn cầu Hoàng Thượng cân nhắc, lãnh địa và binh quyền của Công chúa là do tiên đế đặc biệt ban cho. Hơn nữa Công chúa đã quyết định cả đời này không gả, án theo luật pháp Đại Chu thì nàng có quyền lợi giữ tất cả mọi thứ thuộc về đặc quyền của mình đến cuối cùng."
Đại điện lập tức rơi vào tĩnh lặng. Lỗ Băng Yến nhìn sắc mặt Vũ đế ngày càng khó coi, nàng hai mắt toả sáng, càng trở nên hưng phấn.
"Tô Hằng!" Thanh âm trở nên cực độ mất kiên nhẫn, Vũ đế lạnh lùng nói, "Cô đã nói Cô sẽ không lấy lãnh địa của Công chúa, Cô chỉ muốn thu hồi binh quyền của nàng về tay mà thôi!"
Tô Hằng cúi đầu, không chút do dự quỳ xuống lớn tiếng phản bác, "Nhưng Công chúa không có binh quyền mà chỉ có lãnh địa thì nàng còn có thể được xem như Trưởng Công chúa của Đại Chu sao? Ngay cả chi thứ hoàng gia như thế tử của Giang Nam vương trên tay cũng có một ít binh lực. Nay để cho đường đường là Vệ quốc Trưởng Công chúa, làm cho Trưởng Công chúa đã tỏ rõ lập trường sẽ cả đời không gả lại vẫn an phận thủ thường như trước không còn binh quyền trên tay, kia sau này nàng làm sao có thể sống yên trên triều đường? Nếu không có binh quyền thì thử hỏi trên triều đường liệu có mấy kẻ nam nhi sẽ thật sự để một nhất giới nữ lưu như Trưởng Công chúa vào mắt!"
"Làm càn!" Không ngờ Tô Hằng lại là kẻ lớn gan như vậy, Chu Thủ Cương đứng phắt dậy quát, "Người đâu, cho ta —"
"Hoàng Thượng!" Vội vàng bắt lấy ống tay áo của Vũ đế, Lỗ Băng Yến lắc đầu.
Cố gắng đè nén lửa giận, Vũ đế lồng ngực phập phồng lợi hại đợi thật lâu mới nguôi xuống, nhẹ giọng nói với mấy tên thị vệ trước mặt, "Ngự tiền Thị Trung Tô Hằng nói lỡ lời, kéo hắn vào trong điện, coi chừng hắn thật tốt, khi nào hắn biết sai mới để hắn đứng dậy."
"Rõ!" Cảm thấy quả nhiên đế tâm khó dò, hai gã ngự tiền thị vệ liền hớt hải kéo vị Thị Trung thân tín của hoàng đế đứng lên.
"......" Không nói một tiếng với Vũ đế, Tô Hằng bình thường giỏi ắn nói chỉ có thể cúi đầu im lặng đi ra ngoài.
"Hoàng Thượng?" Nhìn Tô Hằng bị lôi đi, Lỗ Băng Yến dịu dàng nói, "Hoàng Thượng không phải vừa muốn đoạt binh quyền trong tay Công Chúa, lại không muốn tổn thương Công Chúa sao? Băng Yến có một kế có thể tạm thời giải mối hoạ lớn trong lòng Hoàng Thượng!"
Vũ đế mắt lạnh nhìn về phía Lỗ Băng Yến.
Chưa từng thấy ánh mắt đó của Vũ đế bao giờ, Lỗ Băng Yến vội vàng đè nén cảm giác khẩn trương trong lòng, nhỏ giọng nói, "Nói đi nói lại, Tô Hằng không phải là nắm lấy luật của Đại Chu, dựa vào việc Trưởng Công chúa đã cho thấy lập trường sẽ không thành thân mà ăn ngay nói thật sao? Nhưng nếu Công Chúa thành gia lập thất thì sao?"
"Hoàng muội đã nói sẽ không lập gia đình!" Vũ đế bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lỗ Băng Yến vội vàng tiến sát lại nói, "Nhưng chỉ cần triều thần, chỉ cần đám tướng quân ở lãnh địa của Công Chúa nghĩ Công Chúa đã lập gia đình, vậy căn cứ theo luật Đại Chu —"
"Luật pháp Đại Chu quy định Công Chúa lập gia đình cũng có thể giữ lại một phần binh quyền để cùng chia sẻ với Phò mã, như vậy trên tay nàng vẫn còn binh quyền, vẫn khiến ta lo lắng." Biết tính cách hoàng muội của mình, cho nên để đề phòng vạn nhất thì Chu Thủ Cương vẫn muốn giải quyết sự tình sao cho vạn vô nhất thất.
Hạ giọng, Lỗ Băng Yến nói thẳng, "Nhưng nếu triều thần nghĩ Công chúa được gả đến nước khác thì sao? Luật của Đại Chu không có quy định như vậy. Nhưng nay Công Chúa được quốc gia ủng hộ, có được thực quyền lại đột nhiên gả đến nước láng giềng hoặc địch quốc thì sẽ thế nào?"
"Ý của ngươi là?" Tựa hồ hiểu ra nàng muốn nói gì, Vũ đế lập tức trầm tư.
"Không phải lần này chuyện đi tặng lễ cho Vệ hoàng đột nhiên bị trì hoãn còn gì? Sao Hoàng Thượng không để Công Chúa đi Vệ quốc một lần, chỉ cần đến lúc đó nghĩ biện pháp vây khốn Công Chúa một thời gian, sau đó ở trong nước rải tin đồn là Trưởng Công chúa thích Vệ thiên tử, đã cùng Vệ thiên tử hứa hẹn kết tóc đến bạc đầu. Đến lúc đó Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh thu hồi binh quyền của Công Chúa, nói để ngừa vạn nhất thì thần nghĩ hẳn sẽ không ai phản đối đâu."
"Chờ Công chúa chở lại thì hết thảy đã quá trễ!" Nếu hắn đã thu hồi binh quyền thì sẽ không dễ dàng buông tay, tình huống như thế dù hoàng muội trở về có phẫn nộ đến đâu cũng chỉ uổng công, cùng lắm thì hắn sẽ nghĩ biện pháp bồi thường nàng.
Chờ Vũ đế và Lỗ Băng Yến thương thảo không sai biệt lắm, bên ngoài rốt cục có thị vệ tiến vào báo Vệ quốc Trưởng Công chúa đến.
Thoáng có phần cảm thấy không đành lòng, nhưng cứ nghĩ đến sự cố chấp của hoàng muội đối với Việt Thanh Phong kia, Vũ đế chỉ có thể bất đắc dĩ lẩm bẩm cảm thán, "Có trách thì trách Việt Thanh Phong không biết an phận thủ thường, trách thì trách muội quá si mê nàng ta. Vì an bình của Đại Chu ta cũng chỉ có thể làm như vậy!"
"Hoàng Thượng, Băng Yến lui trước!" Biết lúc này chắc hẳn Vũ đế không muốn nhìn thấy mình, Lỗ Băng Yến lập tức cáo lui.
Phất tay với nàng, Vũ đế mặt không chút thay đổi nói với tên thị vệ vẫn đang đứng chờ mệnh lệnh, "Mời Công Chúa và Việt Thị Trung vào đây!"
Thị vệ tuân lệnh, vội vàng ra ngoài truyền chỉ, mà Lỗ Băng Yến cũng theo ra.
Đi trên hành lang dài vô tận của hoàng cung, ngẫm lại thảm trạng của Tô Hằng, Lỗ Băng Yến chậm rãi nở nụ cười.
Đột nhiên từ phía trước truyền đến thanh âm của Trưởng Công Chúa, ngẩng phắt đầu nhìn Trưởng Công Chúa đang chậm rãi đi tới phía trước, cùng với tên đồ đệ ngày xưa mặc một thân phục sức nữ quan màu lam đi bên cạnh Công Chúa, đôi đồng tử Lỗ Băng Yến co rụt lại, lập tức đổi bộ mặt cười tươi tới nghênh đón.
Hết chương 29
------------------------------------------
Bách Linh: Sắp sóng gió rồi, tội nghiệp đôi trẻ :SS
Bình luận truyện