Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
Chương 20: Hâm Mộ Đố Kỵ
Mặt trời xuống núi.
Ánh hoàng hôn vẩy nên che phủ cả một vùng trời, trên mặt đất cũng phản ánh một lớp màu vàng ánh chiều tà, những người làm việc vất vả chăm chỉ cả ngày cũng lần lượt lục tục đi trở về nhà.
An Lệ Nùng đứng dưới gốc cây khế trước nhà, nhón chân nhìn về phía cuối con đường, từ xa có thể nhìn thấy An Quốc Bang vác cái cuốc đang chậm rãi đi về.
Chân cẳng không tiện, An Quốc Bang đi được rất chậm.
Vừa đi vừa trò chuyện với các cụ có kinh nghiệm hoa màu trong làng, muốn xác định xem mấy ngày tiếp có mưa hay không, xác định vạn dặm không mây.
Đối với thu hoạch tới nói, một thời tiết tốt thật sự rất quan trọng.
Trước khi thu hoạch lương thực về kho, bọn họ cũng không dám có nửa phần lơi lỏng nhàn hạ.
“Ba ba. Ba ba.” An Lệ Nùng nhanh chân chạy tới, đôi giày nhựa màu hồng lộc cộc lộc cộc, rất là bắt mắt.
An Quốc Bang nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là sung sướng, “Quả Vải Nhỏ”
An Lệ Nùng vòng tay ôm lấy cánh tay An Quốc Bang, “Ba ba, ba có mệt không?”
“Ba không mệt.” An Quốc Bang cười, sờ đầu con gái. Dù còn chưa quen với việc làm cha nhưng An Quốc Bang vẫn muốn chiều chuộng con gái mình.
Nhìn đến con gái tươi cười thiên chân xán lạn, An Quốc Bang thật giống như vừa uống xong rượu thập toàn đại bổ, tất cả vất vả trở thành hư không.
Cực cực khổ khổ vì cái gì?
Trước kia là vì nước vì dân, nhưng từ giờ trở đi là vì con gái, vì làm cho con gái có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Ba ba, con giúp ba cầm cái cuốc.”
Tất nhiên An Quốc Bang không muốn con gái mệt mỏi, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt ý tốt của con, “Con giúp ba khiêng một đầu bên kia là được.”
Hai cha con nâng cái cuốc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
An Lệ Nùng ngẩng đầu bước, đi đều bước, “Một hai một. một hai một.”
An Quốc Bang xấu hổ lại vụng về phối hợp với An Lệ Nùng.
“Ba ba.” An Lệ Nùng quay đầu lại xem An Quốc Bang, nhoẻn miệng cười, mi mắt cong cong.
“Ơi.”
An Quốc Bang cười ngốc nghếch, dưới chân thậm thọt thậm thọt nhưng lại bước đi ra khí thế nuốt núi nuốt sông.
“Giày của bạn thật là đẹp mắt.” Một cô bé đang vội vàng xua một đàn vịt hâm mộ nhìn chằm chằm chân của An Lệ Nùng, giày nhựa màu hồng, bên trên còn có mấy đóa hoa nhỏ màu hồng phấn
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một đôi giày đẹp như vậy.
Ở thôn Thạch Hà, hầu như mọi đứa trẻ đều đi chân trần, hoặc là đi giày rơm, còn giày vải là hàng xa xỉ. Mà đoi giày xăng đan màu hồng phấn trên chân An Lệ Nùng, ở những năm 70, cấp biệt tương đương với giày cao cấp của Chanel.
An Lệ Nùng đắc ý nâng cằm lên, “Ba mình mua cho đó.”
“Mình cũng cảm thấy rất đẹp.” Đây là đôi giày xăng đan bằng nhựa duy nhất ở Cung Tiêu Xã trên trấn Thanh Hà, nghe nói là nhập về từ đầu năm, trưng bày vài tháng đều chưa bán đi được.
An Quốc Bang, tay mới ba ba mới lên chức, gấp không chờ nổi muốn biểu hiện tình thương mến thương, chiều chuộng con gái, liền mua ngay không chút do dự.
Thật ra, giày có chút rộng, nhưng những người của hiện tại, mặc kệ là mua giày hay là quần áo đều sẽ không mua vừa size, hầu như sẽ mua rộng hoặc lớn hơn một hai size, chủ yếu để có thể dùng được lâu hơn một chút.
Tuy rằng hơi lớn, giống trẻ con lén lút đi giày của người lớn, nhưng An Lệ Nùng càng xem càng thích, đặc biệt là ở dưới ánh mắt hâm mộ đố kỵ của người khác, cô liền càng thích, càng đắc ý.
Rất nhiều niềm vui đều đến từ sự đối lập so sánh.
Vì khoe mẽ, An Lệ Nùng bước đi càng thêm mạnh mẽ, hùng dũng oai vệ, tư thế tất muốn đi ra một loại khí thế ‘ một chân định giang sơn ’, dương cằm, giống chú gà trống đang cố bày ra mị lực hấp dẫn đám gà mái trong đàn.
Cô bé đó bình tĩnh nhìn về phía đôi giày của An Lệ Nùng, hâm mộ đố kỵ hận muốn tràn ra từ trong hốc mắt, “Mình còn chưa được đi giày xăng đan bao giờ đâu.”
“Ừ~.”
An Lệ Nùng rất lý giải loại tâm tình hâm mộ ghen tỵ này, bởi vì cô cũng từng có.
Đã từng, nhìn thấy người khác có người nhà đón đưa sau khi tan học, nhìn thấy các bạn học có quần áo mới, giày mới, cô cũng sẽ hâm mộ đố kỵ. Có một loại cảm xúc mang tên ‘ khát vọng ’ bò lên trên trong lòng, quấn xung quanh ngực giống như mạng nhện.
Khi còn nhỏ, tất cả ‘ khát vọng ’ đều có thể dùng một viên kẹo để xua tan, nhưng sau khi lớn lên liền sẽ hiểu được trên thế giới còn có một câu gọi là ‘ cầu mà không được ’.
Tất cả những cảm xúc đố kỵ hâm mộ ghen ghét ‘ cầu mà không được ’ đều yêu cầu tự mình giải quyết.
Giải quyết không được, cuối cùng thống khổ cũng chỉ có chính bản thân mình.
Cô bé nhìn An Lệ Nùng, lại nhìn đôi giày, cúi đầu không nói lời nào.
Nhưng thật ra An Lệ Nùng đối với đàn vịt này lại cảm thấy hứng thú, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đám vịt lớn như vậy, mấy chục con đó. An Lệ Nùng nhìn về phía roi trúc trong tay cô bé, một đầu buộc một mảnh vải cũ, nhẹ nhàng dâng lên, vịt đi lạc sẽ chạy túm lại một chỗ.
Lại nhẹ nhàng dâng lên, mấy chục con vịt màu trắng xám đồng thời dang cánh, chạy trốn bay nhanh.
Cạc cạc cạc.
An Lệ Nùng rất tò mò, nóng lòng muốn thử.
Cô bé nhìn ra An Lệ Nùng đang tò mò, đem roi đưa qua, “bạn có muốn chơi thử hay không?” Cô bé có chút thẹn thùng, thanh âm nho nhỏ, “Tớ tên là Bạch Liên Hoa.”
Phụt.
Tên này...... Rất tốt, tươi mát thoát tục.
Chỉ là, thể trạng dung mạo, hữu danh vô thực.
Bạch Liên Hoa làn da có chút ngăm đen nứt nẻ do ở nông thôn hằng ngày phơi nắng, hơn nữa khung xương có chút thô tráng, thuộc về loại hình tay thô chân thô, rõ ràng thực gầy nhưng thoạt nhìn vẫn rất cường tráng.
Chính là ở kiểu cô gái sinh dưỡng tốt, rất được hoan nghênh ở nông thôn.
Đồng thời, An Lệ Nùng cũng phát hiện, người lớn trong thôn Thạch Hà thực thích dùng từ ‘ hoa ’ để đặt tên cho bé gái, hoa hồng, hạnh hoa, hoa sen, xuân hoa...... Trăm hoa đua nở.
“Cầm lấy nè.” Bạch Liên Hoa đem roi đưa cho An Lệ Nùng.
“Cảm ơn.”
An Lệ Nùng tiếp nhận roi, nhẹ nhàng nhoáng lên, vịt liền khẽ nhếch cánh phần phật phần phật chạy về phía trước, xì xì, lưu lại mấy cây lông vịt màu trắng màu xám.
Thú vị.
Bạch Liên Hoa lâu lâu lại nhìn lén An Lệ Nùng, do do dự dự, ấp a ấp úng, ấp úng, một sau một hồi mới nhỏ giọng hỏi, “Chơi vui sao?”
An Lệ Nùng không chút do dự gật đầu, “Chơi vui.” Nếu ở sông nhỏ hoặc là bãi cỏ lớn, hẳn là sẽ chơi càng vui hơn.
Bạch Liên Hoa làm bộ xem vịt, kỳ thật khóe mắt dư quang vẫn luôn dừng ở trên đôi giày của An Lệ Nùng, thường thường nhìn lén liếc mắt một cái.
An Lệ Nùng đương coi như không thấy, cũng không vạch trần.
Hâm mộ đố kỵ mà thôi, ai chưa từng có?
- -----Hết Chương 20-------
Ánh hoàng hôn vẩy nên che phủ cả một vùng trời, trên mặt đất cũng phản ánh một lớp màu vàng ánh chiều tà, những người làm việc vất vả chăm chỉ cả ngày cũng lần lượt lục tục đi trở về nhà.
An Lệ Nùng đứng dưới gốc cây khế trước nhà, nhón chân nhìn về phía cuối con đường, từ xa có thể nhìn thấy An Quốc Bang vác cái cuốc đang chậm rãi đi về.
Chân cẳng không tiện, An Quốc Bang đi được rất chậm.
Vừa đi vừa trò chuyện với các cụ có kinh nghiệm hoa màu trong làng, muốn xác định xem mấy ngày tiếp có mưa hay không, xác định vạn dặm không mây.
Đối với thu hoạch tới nói, một thời tiết tốt thật sự rất quan trọng.
Trước khi thu hoạch lương thực về kho, bọn họ cũng không dám có nửa phần lơi lỏng nhàn hạ.
“Ba ba. Ba ba.” An Lệ Nùng nhanh chân chạy tới, đôi giày nhựa màu hồng lộc cộc lộc cộc, rất là bắt mắt.
An Quốc Bang nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là sung sướng, “Quả Vải Nhỏ”
An Lệ Nùng vòng tay ôm lấy cánh tay An Quốc Bang, “Ba ba, ba có mệt không?”
“Ba không mệt.” An Quốc Bang cười, sờ đầu con gái. Dù còn chưa quen với việc làm cha nhưng An Quốc Bang vẫn muốn chiều chuộng con gái mình.
Nhìn đến con gái tươi cười thiên chân xán lạn, An Quốc Bang thật giống như vừa uống xong rượu thập toàn đại bổ, tất cả vất vả trở thành hư không.
Cực cực khổ khổ vì cái gì?
Trước kia là vì nước vì dân, nhưng từ giờ trở đi là vì con gái, vì làm cho con gái có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Ba ba, con giúp ba cầm cái cuốc.”
Tất nhiên An Quốc Bang không muốn con gái mệt mỏi, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt ý tốt của con, “Con giúp ba khiêng một đầu bên kia là được.”
Hai cha con nâng cái cuốc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
An Lệ Nùng ngẩng đầu bước, đi đều bước, “Một hai một. một hai một.”
An Quốc Bang xấu hổ lại vụng về phối hợp với An Lệ Nùng.
“Ba ba.” An Lệ Nùng quay đầu lại xem An Quốc Bang, nhoẻn miệng cười, mi mắt cong cong.
“Ơi.”
An Quốc Bang cười ngốc nghếch, dưới chân thậm thọt thậm thọt nhưng lại bước đi ra khí thế nuốt núi nuốt sông.
“Giày của bạn thật là đẹp mắt.” Một cô bé đang vội vàng xua một đàn vịt hâm mộ nhìn chằm chằm chân của An Lệ Nùng, giày nhựa màu hồng, bên trên còn có mấy đóa hoa nhỏ màu hồng phấn
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một đôi giày đẹp như vậy.
Ở thôn Thạch Hà, hầu như mọi đứa trẻ đều đi chân trần, hoặc là đi giày rơm, còn giày vải là hàng xa xỉ. Mà đoi giày xăng đan màu hồng phấn trên chân An Lệ Nùng, ở những năm 70, cấp biệt tương đương với giày cao cấp của Chanel.
An Lệ Nùng đắc ý nâng cằm lên, “Ba mình mua cho đó.”
“Mình cũng cảm thấy rất đẹp.” Đây là đôi giày xăng đan bằng nhựa duy nhất ở Cung Tiêu Xã trên trấn Thanh Hà, nghe nói là nhập về từ đầu năm, trưng bày vài tháng đều chưa bán đi được.
An Quốc Bang, tay mới ba ba mới lên chức, gấp không chờ nổi muốn biểu hiện tình thương mến thương, chiều chuộng con gái, liền mua ngay không chút do dự.
Thật ra, giày có chút rộng, nhưng những người của hiện tại, mặc kệ là mua giày hay là quần áo đều sẽ không mua vừa size, hầu như sẽ mua rộng hoặc lớn hơn một hai size, chủ yếu để có thể dùng được lâu hơn một chút.
Tuy rằng hơi lớn, giống trẻ con lén lút đi giày của người lớn, nhưng An Lệ Nùng càng xem càng thích, đặc biệt là ở dưới ánh mắt hâm mộ đố kỵ của người khác, cô liền càng thích, càng đắc ý.
Rất nhiều niềm vui đều đến từ sự đối lập so sánh.
Vì khoe mẽ, An Lệ Nùng bước đi càng thêm mạnh mẽ, hùng dũng oai vệ, tư thế tất muốn đi ra một loại khí thế ‘ một chân định giang sơn ’, dương cằm, giống chú gà trống đang cố bày ra mị lực hấp dẫn đám gà mái trong đàn.
Cô bé đó bình tĩnh nhìn về phía đôi giày của An Lệ Nùng, hâm mộ đố kỵ hận muốn tràn ra từ trong hốc mắt, “Mình còn chưa được đi giày xăng đan bao giờ đâu.”
“Ừ~.”
An Lệ Nùng rất lý giải loại tâm tình hâm mộ ghen tỵ này, bởi vì cô cũng từng có.
Đã từng, nhìn thấy người khác có người nhà đón đưa sau khi tan học, nhìn thấy các bạn học có quần áo mới, giày mới, cô cũng sẽ hâm mộ đố kỵ. Có một loại cảm xúc mang tên ‘ khát vọng ’ bò lên trên trong lòng, quấn xung quanh ngực giống như mạng nhện.
Khi còn nhỏ, tất cả ‘ khát vọng ’ đều có thể dùng một viên kẹo để xua tan, nhưng sau khi lớn lên liền sẽ hiểu được trên thế giới còn có một câu gọi là ‘ cầu mà không được ’.
Tất cả những cảm xúc đố kỵ hâm mộ ghen ghét ‘ cầu mà không được ’ đều yêu cầu tự mình giải quyết.
Giải quyết không được, cuối cùng thống khổ cũng chỉ có chính bản thân mình.
Cô bé nhìn An Lệ Nùng, lại nhìn đôi giày, cúi đầu không nói lời nào.
Nhưng thật ra An Lệ Nùng đối với đàn vịt này lại cảm thấy hứng thú, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đám vịt lớn như vậy, mấy chục con đó. An Lệ Nùng nhìn về phía roi trúc trong tay cô bé, một đầu buộc một mảnh vải cũ, nhẹ nhàng dâng lên, vịt đi lạc sẽ chạy túm lại một chỗ.
Lại nhẹ nhàng dâng lên, mấy chục con vịt màu trắng xám đồng thời dang cánh, chạy trốn bay nhanh.
Cạc cạc cạc.
An Lệ Nùng rất tò mò, nóng lòng muốn thử.
Cô bé nhìn ra An Lệ Nùng đang tò mò, đem roi đưa qua, “bạn có muốn chơi thử hay không?” Cô bé có chút thẹn thùng, thanh âm nho nhỏ, “Tớ tên là Bạch Liên Hoa.”
Phụt.
Tên này...... Rất tốt, tươi mát thoát tục.
Chỉ là, thể trạng dung mạo, hữu danh vô thực.
Bạch Liên Hoa làn da có chút ngăm đen nứt nẻ do ở nông thôn hằng ngày phơi nắng, hơn nữa khung xương có chút thô tráng, thuộc về loại hình tay thô chân thô, rõ ràng thực gầy nhưng thoạt nhìn vẫn rất cường tráng.
Chính là ở kiểu cô gái sinh dưỡng tốt, rất được hoan nghênh ở nông thôn.
Đồng thời, An Lệ Nùng cũng phát hiện, người lớn trong thôn Thạch Hà thực thích dùng từ ‘ hoa ’ để đặt tên cho bé gái, hoa hồng, hạnh hoa, hoa sen, xuân hoa...... Trăm hoa đua nở.
“Cầm lấy nè.” Bạch Liên Hoa đem roi đưa cho An Lệ Nùng.
“Cảm ơn.”
An Lệ Nùng tiếp nhận roi, nhẹ nhàng nhoáng lên, vịt liền khẽ nhếch cánh phần phật phần phật chạy về phía trước, xì xì, lưu lại mấy cây lông vịt màu trắng màu xám.
Thú vị.
Bạch Liên Hoa lâu lâu lại nhìn lén An Lệ Nùng, do do dự dự, ấp a ấp úng, ấp úng, một sau một hồi mới nhỏ giọng hỏi, “Chơi vui sao?”
An Lệ Nùng không chút do dự gật đầu, “Chơi vui.” Nếu ở sông nhỏ hoặc là bãi cỏ lớn, hẳn là sẽ chơi càng vui hơn.
Bạch Liên Hoa làm bộ xem vịt, kỳ thật khóe mắt dư quang vẫn luôn dừng ở trên đôi giày của An Lệ Nùng, thường thường nhìn lén liếc mắt một cái.
An Lệ Nùng đương coi như không thấy, cũng không vạch trần.
Hâm mộ đố kỵ mà thôi, ai chưa từng có?
- -----Hết Chương 20-------
Bình luận truyện